Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2A

Chương 17 Ẩn sĩ quanh nhà

0 Bình luận - Độ dài: 7,473 từ - Cập nhật:

thumb

Liệu nỗi bất ngờ khi tao ngộ một người

Có giống với niềm mong đợi chăng?

Phân Bổ Điểm (Lần thứ hai)

Một người đang rảo bước trên đồi.

Đó là Vết Sẹo, vẫn trong bộ áo choàng trùm đầu quen thuộc.

Gã đi về phía cuối con đường ven biển, nơi có tàu vận tải và tàu ngoại giao. Khu vực đó giờ đã trở thành một vụng biển. Dù Vết Sẹo vẫn còn cách một khoảng khá xa, bóng dáng hai con tàu vẫn hiện ra rõ mồn một. Dân làng chào hỏi gã trên đường đi.

"Ồ, ngài Vết Sẹo. Ngài có muốn dùng chút cá tôi bắt được sáng nay không? Tôi có thể xiên qua san hô rồi nướng cho."

"Hôm nay trời đẹp, nếu ngài muốn tôi có thể chuẩn bị ít nước mát cho ngài, Vết Sẹo."

Gã chỉ đáp lại đơn giản và vẫy tay trong lúc tiếp tục cất bước. Bàn tay đang vẫy của gã nắm một chiếc cọc kim loại nối với mắt cá chân bằng một sợi xích, nhưng dường như mọi người coi đó là một phần tiêu chuẩn trong lời chào của gã và cũng vẫy tay đáp lại.

Vết Sẹo gật đầu, quay lưng lại rồi tiếp tục đi về phía vụng biển.

"Nếu không sửa được nghĩa trang, đành phải di dời nó đi thôi."

Vết Sẹo nghĩ về khu nghĩa trang. Nó nằm phía bên kia bãi biển, nơi đã biến thành một vụng biển sau khi vụ va chạm của tàu vận tải khiến lớp vỏ Trái Đất sụt lún.

...Mình phải chăm lo cho khu nghĩa trang được dựng nên từ ba trăm thanh kiếm và những phiến đá đó.

Tuy nhiên, khu vực xung quanh con tàu bị rơi đã bị phong tỏa, nên khoảng đất rộng hai mươi mét vuông ở rìa ngọn đồi này đã bị cấm vào trong suốt hai tuần qua. Vết Sẹo đã quan sát nó từ xa và dường như vết nứt trên ngọn đồi đã tạo ra một khe hở. Hoặc là phải vá lại vết nứt đó, hoặc là phải di dời toàn bộ khu nghĩa trang.

Gã cũng phải lo lắng về những bông hoa súng mà gã chăm sóc ở một con suối gần đó.

"Không biết chúng nó ra sao rồi."

Vết Sẹo tiếp tục đi về phía ngọn đồi có thể nhìn thấy từ hai con tàu.

Gã thấy vài bóng người nhỏ bé xuất hiện từ đám cỏ non phía trước.

Đó là những con kobold màu nâu chỉ cao khoảng mười lăm centimet.

...Nếu kobold thợ mỏ ra ngoài, hẳn là địa mạch không bị xáo trộn.

Vết Sẹo đột nhiên đi chậm lại. Con đường phía trước bị chặn bởi một công trình mọc lên từ lớp vỏ Trái Đất. Trông nó như một khối kim loại.

"Thứ này là từ đợt Tres España đột kích chớp nhoáng dạo trước. Ngọn giáo kia là một trong những sản phẩm mới của San Mercado."

Giáo, rìu và các mảnh vỡ của tàu thuyền đang mọc lên từ mặt đất. Có khá nhiều thứ như vậy. Dưới cùng là một mảnh kim loại rộng vài mét, trông như một phần móng tàu.

"Những con tàu ta đánh chìm đã bị mắc kẹt bởi kết cấu của Anh Quốc, bị địa mạch phân giải, luân chuyển và dung nhập vào bề mặt Trái Đất. Ta nghĩ thủy thủ đoàn đã được gửi lên các tầng trên và đổi lấy một khoản tiền chuộc cắt cổ. Một khi chắc chắn mọi thứ an toàn, chúng ta có thể đào thứ này lên và bán cho các tầng trên dưới dạng phế liệu kim loại."

Trong lúc vạch ra kế hoạch, Vết Sẹo tiếp tục bước đi.

Gã vẫy tay về phía bọn kobold và chúng cúi đầu chào. Chúng làm vậy theo thứ tự từ lớn nhất đến nhỏ nhất, tạo thành một kiểu lượn sóng.

Khi chúng chào gã, Vết Sẹo lấy cuốn sách trong tay trái và nhẹ nhàng ấn gáy sách vào mặt mình. Sau đó, Vết Sẹo chà nó lên vết sẹo chạy từ sống mũi đến má trái.

"Ngày mà ta có thể tự hào về vết sẹo này hay bất kỳ vết sẹo mới nào vẫn chưa đến. Ta chỉ có thể hy vọng làm họ hài lòng bằng cách dùng mạng sống này phò tá Anh Quốc. Nhưng..."

Vết Sẹo ngước nhìn về phía biển bên trái.

"Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tiếp đón những vị khách như thế này."

Gã có thể thấy tàu vận tải và tàu ngoại giao đậu cạnh nhau.

Vết Sẹo sắp đi ngang qua nơi hai con tàu đang neo đậu. Mặt trời mọc ở phía sau chúng và gã có thể thấy boong tàu.

Khoảng một giờ trước, dường như họ đã có một lớp học trên boong.

...Ta nghe nói các sĩ quan của hội đồng và hội học sinh đều tập trung ở đây, nhưng xem ra họ chỉ gộp thành một lớp duy nhất.

Họ không còn ở đó nữa. Hàng hóa được chuyển sang đang được cố định trên boong, nhưng công việc đó gần như đã hoàn tất.

Vết Sẹo không thấy có chuyển động nào, nhưng gã có thể nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong tàu. Tiếng búa đóng đinh, tiếng cưa gỗ, và thỉnh thoảng một vật lớn tạo ra một tiếng va chạm mạnh khi được đặt vào vị trí.

Vài con hải mã ở vùng biển gần đó đang tò mò ngước nhìn lên.

...Thủy thủ đoàn của con tàu vận tải đó vẫn chưa thể rời khỏi đây.

Đó là lý do tại sao họ đang sửa đổi nội thất của con tàu để sống thoải mái hơn.

Vết Sẹo vừa đi vừa suy nghĩ trên con đường đã thưa cỏ hơn trước. Gã nghĩ về tên ninja đã biến mất bên trong con tàu đó.

...Chuyện đó là sao nhỉ?

Gã nghĩ về việc tên ninja đã ngăn mình lại. Có tin đồn hắn là sĩ quan đặc nhiệm số 1 của họ. Một người ở cấp đó đáng lẽ phải có khả năng phán đoán chính xác sức mạnh thần chú của Vết Sẹo chỉ bằng cách quan sát.

...Vậy tại sao hắn lại ngăn ta?

Nghĩ về điều đó cũng chẳng ích gì. Chỉ có chính tên ninja đó mới biết câu trả lời. Và...

"Ta vẫn giữ câu trả lời cho câu hỏi 'tại sao' của ba trăm con người đó."

Khi gã đi qua ngọn đồi, con đường nhẹ nhàng rẽ vào đất liền và vụng biển hiện ra phía trước.

Ngọn đồi bên phải có một con dốc thẳng đứng và nó che khuất tầm nhìn ra con đường quanh vụng biển. Vết Sẹo tự nhiên quay về phía con đường dẫn đến nghĩa trang.

"Ể?"

Có ai đó đang đi xuống con đường mà không thể nhìn thấy toàn bộ do bị sườn dốc bên phải che khuất.

Là tên ninja đó.

Cả hai cùng khẽ "à" một tiếng rồi dừng bước.

Vết Sẹo lùi lại nửa bước.

"Tại sao chứ?" gã buột miệng lẩm bẩm.

Tên ninja vội vàng xua tay lia lịa.

"Không, ừm. Để tôi giải thích. Phía bên kia ngọn đồi này có một nghĩa trang với rất nhiều thanh kiếm được cắm xuống. Tôi có thể thấy nó từ trên tàu và mặt đất có vẻ bị hư hại do vụ va chạm. Tôi chỉ mới kiểm tra nó và định đi thông báo cho làng của ngài."

Tên ninja giơ lên một tờ ghi chú. Trên đó có một bản đồ đơn giản, hướng dẫn sửa chữa nghĩa trang, và một vài phương án khác.

...Tại sao?

Vết Sẹo suýt nữa đã hỏi câu hỏi đó, một câu hỏi bao hàm nhiều ý nghĩa khác nhau, nhưng gã đã kìm lại.

Gã cần phải nói điều khác trước khi đặt câu hỏi.

Họ đã cứu bọn trẻ. Vết Sẹo đã vội vàng kết luận và tát hắn. Hắn đã bảo vệ Vết Sẹo khỏi một mảnh vỡ của con tàu và bị thương. Có một điều Vết Sẹo phải nói về tất cả những chuyện đó.

"Ta phải xin lỗ-..."

Nhưng trước khi gã kịp nói hết câu, tên ninja đã lên tiếng.

"Bọn trẻ có khỏe không ạ?"

"Hả?"

Vết Sẹo không nói nên lời, nhưng có vẻ như tên ninja đã chờ đợi câu trả lời. Vết Sẹo nhận ra mình đã mất cơ hội để xin lỗi.

"Jud. Chúng vẫn ổn. Mẹ của chúng là một banshee, nên việc bà ấy khóc có thể đã dẫn đến nhiều cái chết hơn."

"Jud. Vậy thì tôi càng yên tâm hơn vì chúng ta đã cứu được chúng."

"Jud," Vết Sẹo đáp lại lần nữa.

Gã thấy nhẹ nhõm vì có thể nói chuyện bình thường với tên ninja. Gã càng nhẹ nhõm hơn khi tên ninja không tỏ ra thù địch.

"Về việc cậu đã cứu bọn trẻ..."

Tên ninja giật mình và định nói gì đó, nhưng Vết Sẹo đã hỏi trước.

Gã hỏi một điều mà gã đã suy nghĩ bấy lâu nay.

"Tại sao cậu lại ngăn ta?"

Trước khi tên ninja kịp chen vào, Vết Sẹo đã bổ sung cho câu hỏi của mình.

"Ta nghe nói cậu là sĩ quan đặc nhiệm số 1 của Musashi. Một người ở vị trí đó đáng lẽ phải hiểu được thần chú của ta, vậy tại sao cậu lại ngăn ta?"

"À, ừm..." Tên ninja gãi gãi chiếc mũ của mình và cuối cùng đưa ra câu trả lời. "Tôi không biết nhiều về thần chú, nên tôi đã không nhận ra ngài đang sử dụng nó."

"Cái gì? Thật vô lý."

Trong lúc bác bỏ câu trả lời của tên ninja, Vết Sẹo có một suy nghĩ.

...Tại sao hắn lại phủ nhận những gì mình đã làm?

Hẳn phải có lý do. Thần chú đã tạo ra ánh sáng ether, không thể nào hắn không nhận ra được. Tên ninja trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đó rõ ràng là một lời nói dối được dựng lên vội vàng.

Và nếu đã định nói dối, tại sao hắn lại nói rằng mình đã phạm sai lầm? Nếu hắn có lý do nào đó cho hành động của mình, Vết Sẹo sẽ chấp nhận nó.

Tên ninja không đổ lỗi cho gã hay phủ nhận gã. Hắn chỉ đơn thuần nói rằng mình đã bất cẩn.

...Về cơ bản, hắn đang nói rằng mình đã làm đúng.

"Tại sao cậu lại cố biến chuyện này thành thất bại của mình?"

Ngay khi Vết Sẹo nhận ra mình đã nói gì, gã liền ngậm miệng lại. Gã nhìn tên ninja, nhưng biểu cảm của hắn bị che khuất bởi chiếc khăn quàng và mũ.

Vết Sẹo muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng gã không biết bắt đầu từ đâu. Và lần này, tên ninja đã hành động trước. Hắn bắt đầu bằng một cái gật đầu nhanh.

"Chỉ là tôi đã bất cẩn thôi."

Hắn vẫn giữ ý kiến rằng mình đã không nhận ra. Sau đó, hắn bắt đầu đi lướt qua Vết Sẹo.

Sau một lúc do dự, Vết Sẹo bước sang một bên để cho hắn đi qua. Gã nhìn tên ninja bước bước đầu tiên.

...Như vậy thật sự ổn sao?

Có gì đó không đúng. Gã cảm thấy một cảm giác tương tự như tội lỗi.

Trong đầu tên ninja, cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng Vết Sẹo lại cảm thấy khác.

...Tại sao?

Cảm giác này có thể là một sự hiểu lầm, nhưng Vết Sẹo cảm thấy như tim mình vừa hẫng đi một nhịp.

Tại sao tên ninja đó lại chọn nhận phần thất bại về mình? Vết Sẹo nghĩ lại câu hỏi đó.

...Tại sao tên ninja này lại hy sinh bản thân? Tự nguyện hiến mình làm vật tế thần cũng giống như-...

Suy nghĩ của Vết Sẹo sắp sửa thốt ra thành lời, nhưng gã đã bị ngắt lời.

"Này, Tenzou! Cậu không thể giải quyết dứt điểm với vị quý ông mặc áo choàng kia được à?" một người nào đó trên tàu vận tải hét lên.

...Ai vậy?

Vết Sẹo và tên ninja quay về phía con tàu vận tải thẳng đứng. Một cậu bé trần truồng đứng ở mép boong tàu, hai ngón chân chụm vào nhau. Cậu ta đang lắc hông qua lại như thể đang chỉ đạo công việc.

"Tenzou! Cậu nói nghĩa trang đó cần được sửa chữa hoặc di dời, phải không? Cậu đã nói gì nhỉ? 'Linh hồn họ không thể an nghỉ nếu cứ thế này'?"

"T-tôi không nói chuyện theo kiểu đó! Và đằng nào thì ngài cũng dùng sai rồi!"

Vết Sẹo không hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng gã cho rằng đó là một hình thức phong tục nào đó của Viễn Đông.

Nhưng cậu bé trần truồng đó là ai? Cậu ta đứng đó lắc hông trong khi mọi người đang làm việc, nên có thể cậu ta là một loại tinh linh mới vượt ngoài tầm hiểu biết của con người. Cậu ta dường như cầm rong biển trong cả hai tay và trên háng, nhưng nếu cậu ta là một tinh linh bản địa của Viễn Đông chứ không phải con người, thì việc Vết Sẹo chưa từng thấy thứ gì giống như vậy cũng là điều dễ hiểu. Rong biển trong tay cậu ta cho thấy cậu ta là một loại thủy linh. Vết Sẹo quyết định đặt tên cho cậu ta là Người Ướt.

Trong khi đó, Người Ướt nhìn về phía Vết Sẹo.

"Thôi, dù sao thì cũng giải quyết xong rồi! Được rồi, anh bạn áo choàng! Kế hoạch của anh là gì?"

Sự thân thiện của tinh linh đã đẩy nhanh cuộc trò chuyện. Vết Sẹo giơ lên một cuốn sách dày mà gã đang mang trong túi.

"Ta định kiểm tra nghĩa trang, quyết định xem nên sửa chữa hay di dời, và thực hiện bất cứ hành động nào ta đã quyết."

"Được rồi, thế thì đơn giản rồi. Tenzou, cậu đi giúp anh ta đi."

"Cái gì? Nhưng tôi đang định giúp công việc trên tàu mà."

"Đừng ngớ ngẩn. Có tôi ở đây, họ còn cần giúp gì nữa? ...Ể? Gì vậy, Asama? Sao cô lại cười gằn đến nổi cả gân xanh thế? ...Mọi người, ngăn Asama lại! Cô ấy rút cung ra rồi!"

Nếu vu nữ Viễn Đông đó đang cố thanh tẩy cậu ta, có lẽ cậu ta là một ác linh, Vết Sẹo kết luận.

Người Ướt hét về phía họ trong khi tìm chỗ trốn.

"Ừm, thôi thì, đây là một cơ hội để giao lưu văn hóa! Tenzou, cậu hãy sửa hoặc di dời khu nghĩa trang bị hỏng cùng với quý ông đằng sau cậu. Cậu cũng nói rằng những bông hoa bên bờ suối gần đó cũng cần chăm sóc mà, phải không? Giờ cậu có chôm vài dụng cụ cũng chẳng ai để ý đâu, nên cứ lấy bất cứ thứ gì cậu cần."

Vết Sẹo thấy tên ninja gãi gãi chiếc mũ như thể không biết phải trả lời thế nào, nên Vết Sẹo lên tiếng từ phía sau.

"Jud!"

Tên ninja ngạc nhiên quay lại, nhưng Vết Sẹo không bận tâm.

Đây là hình phạt cho việc nói dối và cố gắng bỏ chạy của hắn.

Tên ninja nhận ra Vết Sẹo đang phớt lờ mình và nhìn lên trời, nên hắn quay lại phía con tàu.

"Ừm... Tôi..."

Hắn không thể nói lời phản đối và ngập ngừng. Người Ướt mỉm cười.

"Được rồi, đây sẽ là một cuộc giao lưu văn hóa ở cấp địa phương. Tenzou, cậu đã sử dụng kỹ năng sinh tồn của mình để xây dựng những không gian sống đơn giản và chướng ngại vật, nên việc sửa chữa một nơi như thế và thu thập các loại cây hữu ích chắc hẳn là chuyện nhỏ, phải không? Cậu cũng nói rằng cậu lo lắng cho những bông hoa súng bên bờ suối, vậy nên hãy đi kiểm tra chúng luôn đi."

Vậy là...

"Vị quý ông đó am hiểu vùng đất này, hãy nhờ sự giúp đỡ của ông ấy và làm những gì có thể. Đó là công việc của cậu hôm nay."

Vết Sẹo gật đầu và nhẹ nhàng vỗ vai tên ninja để nói "đi thôi". Khi gã đi về phía vụng biển, gã đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.

Tên ninja đó đã thấy gã khóc.

Gã nên nói gì về chuyện đó đây?

...Mình không nên xin lỗi.

Gã không thể tìm ra câu trả lời và gã nghe thấy tiếng bước chân của tên ninja phía sau. Gã cũng nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó được bắn ra trên tàu, nhưng gã quyết định mình đã nghe nhầm vì tình hình quá yên bình cho chuyện đó.

...Hòa bình, ư?

Vết Sẹo muốn một câu trả lời không phải là lời nói dối. Gã bước đi trên con đường đến nghĩa trang trong khi tự hỏi làm thế nào để nhận được câu trả lời đó.

Khi gần đến trưa, màu trắng phản chiếu ánh nắng từ trên cao.

Ánh sáng phản chiếu từ một tòa nhà mái vòm màu trắng có huy hiệu của Alcalá de Henares thuộc Tres España. Tòa nhà được dán nhãn "Khu Y Tế" và chu vi bên ngoài của nó được lót bằng các cửa sổ phòng bệnh. Dây phơi quần áo làm bằng dây thừng được treo ở các cửa sổ và những tấm ga trải giường, khăn tắm, quần áo màu trắng cũng phản chiếu ánh nắng.

Màu đỏ đột nhiên di chuyển giữa tất cả màu trắng đó.

Một nữ sinh đang phơi đồ ở cửa sổ hướng Nam trên tầng ba của tòa nhà. Cô bé thấp người và có hai cánh tay giả, một trong số đó đeo một chiếc băng tay có ghi "Đặc Nhiệm Số 3 - Tachibana Gin".

Gin phơi xong tất cả quần áo trong giỏ cạnh cửa sổ và thở ra một hơi.

Cô quay lại nhìn phần còn lại của căn phòng trắng và nhìn vào chiếc giường.

Một chàng trai trẻ đang ngủ trên giường. Anh ta cao ráo, tóc vàng cắt ngắn và mắt vẫn nhắm. Gin bước ra khỏi cửa sổ để anh ta có thể nhìn thấy bầu trời. Cô đi vòng sang phía bên kia giường và nhìn lên bầu trời xanh trong khi anh ta ngủ.

"Khi nào chàng mới tỉnh lại, Muneshige?" cô lẩm bẩm. "Từ giờ ta phải làm gì đây?"

Thật sự. Ta phải làm gì đây? Gin nghĩ thầm khi tự hỏi.

Cô thở dài và nhìn xuống Muneshige.

Tấm vải trắng đắp trên người anh ta có những cây thánh giá màu trắng chìa ra từ bên cạnh và từ những lỗ khoét trên đó.

"Vết thương của chàng nặng đến mức ngay cả những lá bùa hạng nặng Testamento Firma hình chữ thập cũng không cầm cự được lâu."

Những cây thánh giá cắm vào cơ thể anh ta như những chiếc cọc được tạo ra bằng cách kết hợp bùa chú với các tấm kim loại hoặc gỗ có ghi thần chú. Chúng cứng, có thể bổ sung thêm chức năng thông qua các ổ cắm, và có thể sử dụng liên tục miễn là được cung cấp nhiên liệu ether. Hệ thống tương tự cũng được sử dụng trong tay giả của Gin, khẩu Arcabuz Cruz của cô và các thiết bị khác như thần chiến. Các thiết bị y tế đang được sử dụng ở đây chủ yếu thay thế và tăng cường hệ tuần hoàn, trao đổi chất và tiêu hóa. Nó sẽ thanh lọc và điều hòa máu, tuần hoàn hiệu quả các chất đã tiêu hóa và loại bỏ chất thải.

Lá bùa bổ sung được gắn trên cây thánh giá cắm vào gốc đùi phải của anh ta đang chuyển sang màu đen.

Gin lấy một lá bùa thay thế từ hộp gỗ vệ sinh trên bàn cạnh giường. Tất cả những gì cô có thể làm là tháo lá bùa cũ ra, vứt nó đi và gắn cái thay thế vào.

"Niềm hạnh phúc khi có việc để làm có lẽ cho thấy ta cảm thấy bất lực đến mức nào."

Sau khi thay xong, Gin kiểm tra các lá bùa hạng nặng khác, nhưng không có cái nào cần thay thế. Không còn gì để làm, cô mở miệng định nói.

...Nghĩ lại thì, thật ra mình có chuyện muốn nói.

Cô đã nói về cuộc tấn công Musashi vô số lần trong hai tuần qua, nhưng cũng có rất nhiều điều để nói về cuộc sống hàng ngày của cô.

"Sáng nay, cải thảo ở chợ được giá lắm."

Theo ủy ban y tế, cần bốn tháng để chữa lành hoàn toàn đôi chân của Muneshige. Chân phải của anh ta đặc biệt tệ sau khi đá vào không khí hai lần.

...Họ nói rằng có thể chàng sẽ không bao giờ đi lại bình thường được nữa. Nếu điều đó xảy ra...

Anh ta sẽ mất tên kế thừa Tachibana Muneshige. Tên kế thừa của người đưa thư Garcia cũng có thể bị mất nếu anh ta không thể đi lại.

Anh ta đang được giữ trong trạng thái ngủ để giúp hồi phục và điều đó dường như sẽ tiếp tục trong hai tuần nữa.

Vị trí của anh ta sẽ ra sao khi anh ta mở mắt? Hay của cô cũng vậy?

Nhưng một khi anh ta có thể cử động trở lại, anh ta có thể đưa ra một quyết định nào đó dù vị trí của anh ta có bấp bênh đến đâu. Đó là lý do tại sao Gin đã quyết định hy vọng anh ta tỉnh lại nhưng không từ chối anh ta.

Ủy ban y tế đã quyết định đợi cho đến khi anh ta tự tỉnh dậy thay vì cố gắng ép buộc.

"Và cho đến lúc đó, ta phải nói chuyện với chàng để cho chàng một chút an ủi."

Anh ta đang được chữa lành. Cơ thể anh ta đang hồi phục và anh ta có thể mơ, vì vậy cô đã dành thời gian để gọi tên và nói chuyện với anh ta để anh ta có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.

...Họ bảo ta phải đảm bảo chàng có một mối liên hệ nào đó với thế giới bên ngoài.

Cô cũng muốn điều tương tự, vì vậy cô đã nói với anh ta rất nhiều điều.

Thực ra cô không thích nói chuyện và cũng không giỏi lắm. Cô không biết cha mình cảm thấy thế nào về điều đó, nhưng ông đã không dạy cô cách nói chuyện hàng ngày hay cách cười. Thay vào đó, ông dạy cô cách sử dụng vũ khí và cách chiến đấu.

Để tái hiện lịch sử, Tachibana Gin phải có kỹ năng cần thiết để cha cô, Dousetsu, chấp nhận cô làm người thừa kế dù là phụ nữ.

Cô đã luyện tập để hoàn thành vai trò đó. Cha cô hẳn đã có một quyết tâm đáng kinh ngạc để hoàn thành việc tái hiện lịch sử với đứa con gái nhỏ bé của mình, người dường như không bao giờ cao lớn hay cơ bắp hơn.

Cuối cùng, cô đã giành được tên kế thừa.

"Nhưng bây giờ ta là một cô gái không biết cách nói chuyện với mọi người."

Cuộc sống hàng ngày của cô tập trung vào việc luyện tập và duy trì sức mạnh. Nếu không làm vậy, cô có thể đã mất tên kế thừa của mình. Ban đầu, cô sợ mất đi sự bảo vệ của cha mình.

...Và sau đó, ta sợ mất đi danh tính đó vì đó là tất cả những gì ta có.

Kết quả là, cô không biết gì khác. Cô không biết cảm giác chơi đùa, nói chuyện, thể hiện bản thân, hay đi chơi với những cô gái cùng tuổi. Cô cần phải tái hiện lịch sử, vì vậy điều cốt yếu là cô phải duy trì sức mạnh mà cha cô, Độc Bộ Vô Song Miền Tây, mong đợi ở cô với tư cách là Tachibana Gin.

Và vì vậy...

"Không biết chàng có hiểu những gì ta nói với chàng không?"

Cô chỉ đang báo cáo cho anh ta, vì vậy cô không hoàn toàn tự tin rằng mình đang thực sự nói chuyện với anh ta.

Khi nghĩ lại, cô nhận ra anh ta đã nói rất nhiều. Anh ta đã nói rất nhiều điều với cô.

...Lúc đầu, ta thấy phiền khi chàng kể cho ta nghe về những người khác.

Nhưng bây giờ cô nhận ra rằng mình đã khá quen với điều đó.

Anh ta đã nói khi họ thức dậy vào buổi sáng.

Anh ta đã nói khi họ ăn cơm.

Anh ta đã nói ở trường.

Anh ta đã nói trên đường về nhà.

Anh ta đã nói khi họ đi mua sắm.

Anh ta đã nói khi cả gia đình ngồi quây quần bên nhau.

Anh ta đã nói khi họ tắm.

Anh ta đã nói khi họ đi ngủ vào ban đêm.

Đến một lúc nào đó, cô đã bắt đầu quên mất tầm quan trọng của bất kỳ khía cạnh nào.

"Đây có phải là thứ người ta gọi là cuộc sống thường ngày không?"

Đột nhiên, Gin nhận thấy râu trên má anh ta hơi dài.

"..."

Tachibana Gin hiểu rằng cô là một người cầu toàn. Nếu không, cô không bao giờ có thể sống một cuộc sống bình thường bằng những cánh tay giả khổng lồ đó. Hơn nữa, chiến đấu đòi hỏi cả tốc độ và độ chính xác.

...Lần cuối ta cạo râu cho chàng là khi nào nhỉ?

Ba ngày trước. Điều đó có nghĩa là đã đến lúc cạo râu cho anh ta lần nữa. Cô lấy một miếng vải, một con dao cạo và một bánh xà phòng từ ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường. Mọi thứ đã được chuẩn bị xong.

"Testament."

Tuy nhiên, cạo râu khá khó. Kích thước của cánh tay giả của cô tất nhiên là một vấn đề, nhưng có một vấn đề lớn hơn: sự cầu toàn của cô có nghĩa là con dao cạo được mài sắc hoàn hảo. Chỉ một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ gây ra một vết cắt chết người.

Nhưng không có gì phải lo lắng. Chính sự cầu toàn đó có nghĩa là cô có thể vận hành cánh tay giả của mình một cách hoàn hảo. Dùng suy nghĩ đó để tự tin, cô đưa lưỡi dao về phía anh ta và chuẩn bị cạo.

Cô đưa lưỡi dao xuống cổ Muneshige.

"..."

Nhưng anh ta đột nhiên cựa mình.

"...!?"

Gin vội vàng rút lưỡi dao lại vì hành động bất ngờ của anh ta đã đưa động mạch cảnh của anh ta về phía nó.

Anh ta tiếp tục thở đều và ngừng cử động, nhưng cô thì vã mồ hôi và thở hổn hển.

...Th-thật là một người đáng sợ!

Cô đưa hai bàn tay giả của mình lên má.

"Ngay cả khi bất tỉnh, chàng cũng khiến tim ta đập loạn nhịp."

Cô đã đọc trong một cuốn sách rằng tim đập loạn nhịp trước hành động thờ ơ của ai đó là dấu hiệu của bệnh tương tư.

Cô vừa mới trải qua triệu chứng đó ngay tại đây. Hơn nữa, anh ta đang ngủ, điều này vượt xa mức độ "thờ ơ".

...Xét đến điều đó, đây hẳn là tình yêu vĩ đại hoặc thậm chí là tình yêu tột cùng. Bệnh tương tư này ngang tầm với bệnh dịch!

Gin điều hòa lại nhịp thở, chuẩn bị lại dao cạo và đưa nó về phía cổ Muneshige một lần nữa.

"..."

Lần thứ hai, anh ta lại cựa mình một chút và khiến trán cô rịn mồ hôi. Cô nhận ra mình đã mất cơ hội tấn công vì mải mê trong tình yêu và cô càng cảm thấy xấu hổ hơn.

"Ta đã bất cẩn!"

Tình yêu không cần thiết ở đây. Ta đang cạo râu cho chàng, cô nghĩ. Nhưng hôm nay chàng có vẻ đầy sơ hở.

Điều này đã từng xảy ra trước đây. Trước cuộc tấn công vào Musashi, cô đã quyết định cạo râu thật sát cho anh ta vì cô sẽ không trở về trong một thời gian. Lần đó anh ta đã cử động rất nhiều.

...Ta đã giữ cằm chàng bằng tay trái, nhưng anh em nhà Valdés đến và ngăn ta lại.

Lần đầu tiên cô thử, cô đã quyết định thử trực diện. Một thành viên ủy ban y tế đã ngăn cô lại khi cô trèo lên người anh ta. Con dao cạo trong tay cô dường như đã khiến cậu bé đó nghĩ rằng cô đang cố giết Muneshige. Cô vẫn không chắc làm thế nào mà ai đó có thể hiểu lầm một cách cực đoan như vậy về một cảnh trong cuộc sống vợ chồng hàng ngày.

Tuy nhiên, cô phải học từ những sai lầm của mình và hoàn thiện bản thân. Hơn nữa, tìm ra một phương pháp hiệu quả là nhiệm vụ của một người vợ tốt.

"Hôm nay ta sẽ thử nghiệm phương pháp hai lưỡi để cải thiện hiệu quả."

Vì lý do nào đó, Muneshige dường như nhăn mặt và nghiêng đầu đi, nhưng cô quyết định rằng mình đang tưởng tượng. Trong khi cầm một con dao cạo trong mỗi cánh tay giả, cô cúi người xuống anh ta.

"Ta bắt đầu đây."

Cô giơ dao cạo lên.

"Đ-đừng đưa ra quyết định hấp tấp, Tachibana!" một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng cô.

Ai đó cố gắng giữ cô lại, nhưng cuối cùng lại đẩy cô và khiến cô mất thăng bằng.

"A."

Hai con dao cạo đâm mạnh về phía trước.

Gin nhìn về phía trước.

Khuôn mặt Muneshige mang một vẻ tương tự như cam chịu. Những con dao cạo đã cắm vào bên phải cổ và phía trên tai trái của anh ta. Chúng cắm vào giường, nhưng lưỡi dao của chúng cách da anh ta chưa đầy một milimét.

...Phải nói rằng, khả năng nhắm của mình thật hoàn hảo.

Gin rút dao cạo ra và quay lại. Ở đó cô thấy...

"Felipe... Segundo? Ý ta là... hội trưởng?"

Người đàn ông thấp, đứng tuổi nhìn lên và lùi lại khi nghe thấy tên mình. Ông ta không buồn sửa lại bộ đồng phục và áo sơ mi đã sờn cũ và ông ta nắm lấy cái xô và cây lau nhà mà ông ta đã mang đến cửa.

"Ừm, à... Cô có phiền nếu tôi dọn dẹp ở đây không?"

"Việc đó tôi có thể lo được, thưa hội trưởng."

...Chuyện này vẫn như mọi khi.

Sau khi giam mình trong phòng để hoàn thành công việc điều hành Tres España, hội trưởng sẽ lau dọn các tòa nhà và khuôn viên của học viện với vẻ mặt áy náy. Khi ra thành phố, ông ta sẽ nói chuyện với mọi người trong khi hành động như một công dân bình thường.

Gin tự hỏi liệu làm tất cả những điều đó có khó khăn không, nhưng có một điều khác cô còn thắc mắc hơn.

...Ông ấy không có thời gian cho bản thân sao?

Cô đã từng không có thời gian cho cuộc sống của riêng mình. Cô chưa bao giờ rời khỏi dinh thự của cha mình và cô đã dành tất cả thời gian của mình để luyện tập.

...Nhưng hội trưởng dành tất cả thời gian của mình cho người khác. Và nếu cô cố gắng nói với ông ấy điều đó, ông ấy chỉ mỉm cười như thể không còn lựa chọn nào khác.

Vẻ mặt của ông ấy nói rằng ông không muốn có thời gian cho bản thân và đây là lựa chọn duy nhất của ông.

Gin không thích xen vào chuyện của người khác. Giống như cô có kỹ năng ở một số việc nhất định, kinh nghiệm đã cho cô biết mọi người đều có một vị trí phù hợp nhất với mình. Đó là lý do tại sao cô không nói gì thêm về hội trưởng.

"Testament," thay vào đó cô nói. "Căn phòng này đã được giao cho tôi, vì vậy ngài có thể tiếp tục sang phòng tiếp theo."

Hoặc...

"Hay ngài nghĩ rằng việc tôi ở lại đây với Muneshige là không phù hợp khi tên kế thừa của chàng sắp bị tước bỏ?"

"Không, tôi không nghĩ vậy," Segundo nói và lắc đầu. Giọng ông ta trong trẻo một cách đáng ngạc nhiên. "Tôi không nghĩ rằng việc ai đó muốn ở bên ai đó là sai trái."

"Ngay cả khi họ là kẻ bám đuôi?"

Khi thấy Segundo cúi đầu suy nghĩ, Gin tự trách mình vì đã nói mà không suy nghĩ. Cô có thói quen xấu là tìm kiếm một câu trả lời hoàn hảo như vậy.

"Người đã quyết định tước bỏ tên kế thừa của chàng là-..."

"Testament. Juana đã đưa ra quyết định đó. Tôi tin rằng cô ấy có một vài lý do khác nhau, nhưng một trong số đó chắc chắn là tài chính của Tres España."

"Nếu danh hiệu Độc Bộ Vô Song Miền Tây bị tổn hại, sẽ có ít người đầu tư vào Tres España hơn sao?"

"Testament. Ngay cả ở nước ta, người ta cũng sẽ ngừng đầu tư vào hàng hóa và vũ khí thời chiến. Rốt cuộc, danh tiếng của Độc Bộ Vô Song Miền Tây có liên quan đến sự tin tưởng của mọi người vào các thương hiệu như San Mercado."

"Vậy ngài hy vọng việc trao tên cho người khác sẽ giữ được sự tin tưởng đó và những khách hàng mà nó mang lại?"

"Testament." Segundo gật đầu, ấn cây lau nhà vào thành xô và vắt nó bằng chân. "Nó cũng sẽ tạo ra một cơ hội tốt cho San Mercado và các thương hiệu trong nước khác cải tiến vũ khí của họ. Thiết kế lại tổng thể có thể giúp quảng bá và đáp ứng nhu cầu việc làm thủ công trong nước. Quan trọng nhất, đó là một cơ hội tốt để tái phát triển các loại vũ khí đã trở nên quá tập trung vào các trận đấu súng do xung đột của chúng ta với P.A.Oda trong vài năm qua. Chúng ta có thể bán rẻ các loại vũ khí cũ ở các quốc gia mới nổi và Tân Thế Giới." Ông ta hít một hơi. "Và những người đang bị mắc kẹt trong con đường của các cuộc chiến cũ cũng có thể tự làm mới mình."

Lời nhận xét đó khiến Gin nuốt nước bọt.

...Người đàn ông này thực sự là hội trưởng.

Cô biết đó là một suy nghĩ xúc phạm, nhưng cô phải hỏi về nó.

"Nếu ngài đang suy nghĩ về tất cả những điều này, tại sao ngài cũng làm những công việc thường ngày như dọn dẹp? Nếu ngài đi đầu và chỉ thị cho Phu nhân Juana thực hiện những ý tưởng ngài vừa đề cập, cô ấy sẽ..." Gin ngập ngừng nhưng quyết định nói tiếp. "Cô ấy sẽ không coi thường ngài đến vậy."

"Cô đang đánh giá tôi quá cao. Hơn nữa... tôi phải tuân theo các mô tả trong Thánh Luật và hỗ trợ sự suy tàn của chúng ta."

Segundo mỉm cười cam chịu.

"Tất cả những gì tôi vừa nói đều là kiến thức phổ thông trên báo chí và mạng lưới thần thánh. Ngoài ra, có một điều khác mà Juana và những người khác biết về..."

"Vâng?"

"Người kế thừa tiếp theo của danh hiệu Độc Bộ Vô Song Miền Tây sẽ không đến từ Tres España."

Gin đứng hình trong giây lát, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng.

"Testament. Nói cách khác, gia tộc Tachibana sẽ di chuyển. Theo mô tả của Thánh Luật, Tachibana Muneshige rời khỏi gia tộc Ootomo và bắt đầu phục vụ gia tộc Toyotomi, nay được biết đến với tên gọi Hashiba."

Gin thấy người đàn ông đứng trước mặt cô gật đầu.

"Sự đồng thuận chung là Hashiba vẫn sẽ sẵn lòng trả một cái giá hợp lý cho danh hiệu Độc Bộ Vô Song Miền Tây."

"Testament. Tôi hiểu rồi," Gin nói. Cô có sự hiểu biết của riêng mình về ý nghĩa của việc Muneshige mất tên kế thừa. "Khi P.A.Oda hoặc Hashiba từ M.H.R.R. đến, chúng ta có thể đã đứng lên chống lại họ dưới lá cờ của Độc Bộ Vô Song Miền Tây hoặc đàm phán việc chuyển giao tên đó."

Nhưng...

"Nhưng Muneshige đã thua và giá trị của cái tên đó đã giảm xuống. Hashiba không còn khao khát nó đến vậy nữa. Vì vậy, thay vì chống lại họ với người kế thừa tiếp theo, chúng ta có thể thể hiện tình hữu nghị với Hashiba bằng cách bán cho họ Tên Thành Phố đó."

"Testament. Nếu chúng ta không chọn người kế thừa tiếp theo, chúng ta sẽ cho thấy chúng ta không muốn chống lại Hashiba, M.H.R.R. hay P.A.Oda. Họ sẽ nợ chúng ta một ân huệ và họ sẽ không thể tấn công hoặc chống lại chúng ta một cách dễ dàng. Sự ổn định và kỳ vọng mà điều đó mang lại sẽ kích thích đầu tư vào phía kinh tế phi chiến tranh. Chúng ta đã tập trung vào chiến tranh và Tân Thế Giới quá lâu đến mức lục địa của chúng ta đã bị rỗng ruột, vì vậy việc đưa đầu tư vào nền kinh tế nội địa chính là điều chúng ta cần."

Segundo dừng lại một giây và thở dài.

"Xin lỗi. Tôi biết đây không phải là cách cô muốn mọi chuyện diễn ra."

"Testament. Nghe được điều đó là đủ rồi," Gin nói. "Nhân tiện, ngài đã thảo luận tất cả những điều này với Phu nhân Juana chưa?"

"Cô ấy có thể xử lý tất cả mà không cần ai nói."

"Testament. Nhưng tôi nghĩ sẽ có sự khác biệt nếu cô ấy biết cấp trên của mình cũng nghĩ những điều tương tự và đưa ra những kết luận tương tự."

Cô định nói thêm "và có thể cô ấy sẽ không coi thường ngài đến vậy", nhưng ông ta đã xen vào.

"Tôi không thích ra lệnh cho người khác." Ông ta lại nở nụ cười cam chịu như trước. "Tôi chỉ không có tự tin sau khi đã thất bại nặng nề trong quá khứ."

"Ngài có phiền kể cho tôi nghe về nó không?"

"Tôi không chắc." Segundo đặt cây lau nhà xuống sàn, siết chặt cán và cúi trán xuống hai tay. "Cô có biết hội phó và sĩ quan đặc nhiệm số 2, Takakane và Fusae không? Cặp đôi ma đó đã chết do một số hoàn cảnh, nhưng họ vẫn ở lại với chúng ta vì họ có những hối tiếc nhất định với nhau."

"Testament. Tôi nghe nói cả hai đều chết trong cuộc tái hiện kép của Trận Lepanto và Trận Itsukushima. Theo như tôi nghe, rất nhiều người có tên kế thừa đã mất trong trận chiến khốc liệt đó."

"Testament. Đúng vậy. Chuyện đó xảy ra trước khi cô sinh ra, phải không? Điều đó đã đẩy Tres Portugal vào con đường liên minh với Tres España, nhưng hai người đó vẫn đang hỗ trợ Tres España với tư cách là hồn ma. Và..." Segundo gãi đầu. "Nếu cô chết, cô có còn ở lại với anh ta không?"

Gin nhìn xuống Muneshige.

...Chà...

Cô đột nhiên nghĩ về những gì Segundo đã nói. Ông ta đã không hỏi liệu cô có nghĩ rằng Muneshige sẽ ở lại với cô nếu anh ta chết không. Điều đó có lẽ là do cân nhắc đến việc cô đang chăm sóc anh ta khi anh ta hồi phục. Gin quyết định đáp lại sự cân nhắc của ông ta.

"Testament."

Cô trả lời khẳng định và Segundo ngước lên.

"Đó là một điều tốt."

Ông ta mỉm cười nhẹ và Gin có thể đoán được điều gì đó từ nụ cười đó.

...Có thể nào?

"Trường hợp của ngài không phải vậy sao, thưa hội trưởng?"

Cha của Gin đã từng nói với cô rằng rất nhiều người đã hy sinh trong Trận Lepanto và Itsukushima.

Trong trận chiến, quân đội của Tres Portugal và Tres España muốn tạo một đội hình ở phía đông. Để làm vậy, họ đã xây dựng một thành phố trên bờ biển nội hải và cho gia đình của họ sống ở đó.

Nhưng thành phố đó đã bị nhắm đến.

...Rất nhiều người đã mất gia đình.

Điều đó đã đẩy nhanh sự lan rộng của những người khăng khăng đòi huyết thống thuần khiết và muốn bãi bỏ mọi hình thức nhập cư.

"Khó nói lắm." Segundo lại nở nụ cười cam chịu, quay lưng lại và đặt cái xô ra hành lang. "Cô chăm sóc phòng này nhé. Tôi sẽ bắt đầu từ đây. ...À, và đừng bận tâm báo cho tôi biết nếu cô định đi đâu."

Ông ta quay lại khi đi ra hành lang.

"Tôi nghĩ thời điểm đang đến khi cô sẽ phải đưa ra một quyết định nào đó. Nhưng dù Juana nói gì, cũng đừng giữ hận thù. Tất cả là do tôi đã không làm tốt công việc của mình."

"Testament. Đừng lo lắng. Tôi không phải là không biết tình hình hiện tại của Tres España. ...Nhưng nếu tôi đạt được thành tựu nào đó trong thời gian tới, liệu có thể khôi phục lại tên kế thừa của Muneshige không?"

"Anh ta sẽ phải đến Hashiba. Cô có chắc mình muốn vậy không?"

"Testament. Miễn là tôi ở bên chàng, không có gì khác quan trọng."

Gin đối mặt với tấm lưng của hội trưởng khi ông ta bắt đầu lau hành lang và cô nói ra một sự thật của riêng mình để đáp lại sự thật mà ông ta đã nói với cô.

"Rốt cuộc, chàng là người đã chặt đứt đôi tay của tôi và ban cho tôi một cuộc sống thường ngày để thay thế."

Nghiên cứu:

thumb

Bản đồ Anh Quốc

Toori: Chị ơi! Chị ơi! Tụi mình đến Anh Quốc rồi, nhưng nó trông thế nào ạ!? Tất cả mấy thứ khó hiểu về các khối và các tầng này làm em phấn khích quá, chị kể cho em nghe được không!?

Kimi: He he he. Em trai dễ kích động, hãy nghe chị giải thích và cảm nhận sự phấn khích tan biến dần đi nhé. Anh Quốc trông đại khái là như thế này.

Trên cùng bên phải: Scotland

Trên cùng bên trái: Ireland

Giữa bên trái: Wales

Dưới cùng bên trái: England

Trên bên phải: Học viện Oxford

Giữa bên phải: London (Anglia)

Dưới bên phải: Sông Thames

Dưới cùng: Musashi

Kimi: Toàn bộ vương quốc gồm bốn lãnh thổ và đại diện là England. Và trong khi England nắm quyền, các lãnh thổ khác hiện đang chống lại họ. Các màu khác nhau đại diện cho bốn tầng với màu đậm nhất là tầng thứ tư và màu nhạt nhất là tầng thứ nhất. Mỗi tầng không phải là một phiến đá nguyên khối. Giữa các phân vùng màu sắc, các lớp chồng chéo và tách rời nhau. Ngoài ra, một vùng biển nông bao quanh tầng thứ tư, vì vậy những khoảng trống nhìn thấy ở đây thực ra gần như không thể thấy được.

Toori: Uwooooh! Mọi thứ khó hiểu quá, em cảm thấy sự phấn khích đang tan biến, biến, biến mất rồi!

Kimi: Em có thể mất hứng một cách yên tĩnh hơn không?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận