Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6 - Izumo

Chương 66 - Đêm Trước Ngày Xuất Chinh

0 Bình luận - Độ dài: 2,389 từ - Cập nhật:

Khi đôi môi của cả hai lại một lần nữa quyến luyến tách ra, còn có thể nói gì được nữa chứ…

Thỉnh thoảng lại hôn nhau, ngay cả lúc chia tay cũng là hôn biệt, điều này có khác gì tình nhân chứ?

Tại sao mình lại dễ dàng để chị ấy làm như vậy, hết lần này đến lần khác? Lẽ nào là vì sâu trong nội tâm mình cũng muốn…

Tuy nhiên, Lily của lúc này có lẽ thà thừa nhận mình là một người phụ nữ lẳng lơ, cũng không muốn thừa nhận mình và Ayaka là lưỡng tình tương duyệt.

Tình yêu—

Nghĩ đến cụm từ này, Lily lại cảm thấy đỏ mặt, trong lòng nâng lên cảm giác ấm áp ngọt ngào. Cô tựa vào ngực Ayaka, chỉ có một con mắt có thể lộ ra, miên man nhìn về phía cảnh sắc xa xăm, sắc mặt ửng hồng.

Hơi thở từ lồng ngực Ayaka khiến cô cảm thấy mơ màng, mộng mị.

Hoàn toàn bị sự mạnh mẽ của người phụ nữ này khống chế, lại được sự dịu dàng của chị ấy bao bọc…

Mình còn có thể làm được gì nữa?

Nhưng mà, sâu trong nội tâm lại có một giọng nói không ngừng mách bảo mình, đây là sai.

Có một đôi mắt không ngừng khinh miệt mình, thật không biết xấu hổ!

Lily có chút yếu ớt đẩy Ayaka ra, quay mặt sang một bên nhìn xuống đất, nhưng sự phản kháng yếu ớt này chẳng qua chỉ như một kiểu tán tỉnh mang hương vị khác lạ.

“Lại đây nào.” Ayaka kéo Lily, đi qua sân vườn u tịch, đến giữa những hòn non bộ, một hang động có cảnh sắc vừa ý lại tĩnh lặng, cùng cô ngồi vào trong hang động.

Hang động này gần như sát mặt nước, nhưng nước lại không tràn vào được, tựa như một vầng trăng tròn. Bên ngoài mưa phùn lất phất, nước trời vô sắc.

“Lần đầu ta nhậm chức Cố vấn Tối cao, lúc gặp phải đủ loại phiền não, thường một mình đến đây. Không ngờ hôm nay lại đưa em đến đây. Lily, em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, có thể cùng ta đến nơi này đấy.”

“Ayaka-sama…”

Ayaka nhẹ nhàng đẩy một cái, cả người Lily tựa vào vách động hình tròn. Nhưng ở cửa động này lại có một khối đá nhô lên như vầng trăng khuyết, chiếm hơn nửa rìa cửa động. Lily bị đẩy tựa lên trên khối điêu khắc hình vầng trăng khuyết đó. Nếu cứ ngồi thẳng như vậy, dang hai chân ra hai bên vầng trăng khuyết thì thật không đẹp mắt. Lily dứt khoát cởi đôi guốc gỗ ra, nghiêng người ngồi trên vầng trăng khuyết, hai chân duỗi ra bên ngoài, một đôi chân nhỏ trắng như ngọc nhẹ nhàng điểm lên mặt nước dưới vầng trăng khuyết.

Cô có chút buồn chán dùng ngón chân nhẹ nhàng đưa đẩy những đóa hoa sen trên mặt nước.

Mà Ayaka sao có thể để người bạn đồng hành của mình thấy buồn chán được.

Chị một tay nắm lấy tay Lily, mười ngón tay đan vào nhau, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên dái tai cô.

“Ư…” Lily không khỏi đỏ mặt, thân thể ngọc ngà run lên.

Tuy nhiên, sự trêu chọc vào điểm yếu này của Lily chỉ là một sự khởi đầu.

Ayaka tiếp tục đi xuống, hôn lên cổ, cằm của Lily. Lily không khỏi đưa tay ra đẩy chị ấy, nhưng sự đẩy đưa kháng cự đó thật sự quá yếu ớt, sau vài lần vòng vo liền trở nên vô ích.

Ngoài động mưa phùn lất phất, không ngừng thổi đến những cơn gió trong lành, mát lạnh xen lẫn ấm áp, hòa quyện với hương thơm của hoa cỏ mùa xuân. Sân vườn rộng lớn tĩnh lặng xinh đẹp cũng chỉ có hai người Lily và Ayaka. Họ ở nơi này dù có làm gì cũng sẽ không ai biết.

Trong lúc hôn lên khắp các điểm yếu của Lily, tay của Ayaka dịu dàng mà lại khéo léo lướt qua cổ, xương quai xanh của Lily, trượt vào trong cổ áo.

Lily muốn đẩy chị ấy ra, nhưng dường như không có mấy tác dụng.

Tay của Ayaka lướt qua sườn dốc tròn trịa, dừng lại trên đỉnh núi, Lily đã từ bỏ sự kháng cự. Dường như cứ điểm cao này đã bị công phá.

Ngay lúc Lily cảm thấy thất vọng vì trận địa của mình bị công phá, Ayaka e rằng đã nhìn ra được tâm tư của Lily, nhìn cô âu yếm nói: “Hôm nay, đừng gọi ta là đại nhân nữa. Ở đây, quan hệ của chúng ta là bình đẳng…”

Chị nắm lấy tay Lily, áp lên lồng ngực vun cao mềm mại của mình, lại kéo tay Lily, dẫn dắt cô, đưa vào trong cổ áo của mình…

Khoảnh khắc ấy, Lily chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, vì sự ấm áp mềm mại này mà như muốn tan chảy. Mà Ayaka cũng thở hổn hển một hơi thật sâu, chị ấy không dễ nhận ra mà rên “Ư….” một tiếng, hai mắt hơi híp lại, mặt ửng hồng.

Ngay sau đó, chị hơi nghiêng mặt, cùng Lily hôn nhau.

Hồi lâu, đôi môi của cả hai mới tách ra, nhìn vào mắt đối phương, rụt rè, đỏ mặt rút tay mình ra khỏi lồng ngực đối phương. Không ngờ lại là một chuyện vi diệu mà lại ngại ngùng đến vậy.

Lẽ nào, đây chính là hương vị yêu một cô gái?

“Không, không phải! Không phải như vậy… mình không biết…”

Rõ ràng biết là không được, lại một lần nữa đột phá một tầng giới hạn, từng bước từng bước lại gần quả cấm trong khu vườn bí mật.

Nhưng có lẽ ít nhất hôm nay, đây đã là giới hạn thật sự mà Lily có thể chấp nhận rồi.

Không thể nào đi sâu hơn một bước nữa.

Cái gì mới là tình yêu?

Dĩ nhiên Lily một lòng một dạ yêu Tiền bối, sợi dây liên kết giữa cô và Tiền bối là kinh thiên động địa, thề non hẹn biển.

Nhưng, mọi thứ đến quá đột ngột. Quá khứ chỉ là thầm yêu, khoảnh khắc Tiền bối tỏ tình với cô, tất cả đã đi đến hồi kết…

Loại cảm giác cùng một cô gái khác ân ái, e thẹn, từng chút một khám phá lẫn nhau, nhìn nhau chăm chú, bên tai luôn văng vẳng những âm sắc ngọt ngào này, Lily lại chưa từng có kinh nghiệm.

Thứ không có kinh nghiệm luôn khó chống cự hơn.

Lily biết mình không đúng, nhưng lại không biết làm sao để ngăn cản tất cả những chuyện này xảy ra. Có những chuyện rõ ràng biết là sai, lại cũng khao khát, lại cũng mong chờ.

Lily và Ayaka, hai người thân mật ngồi trên vầng trăng đá bên bờ nước này cho đến hoàng hôn.

Hai người đã nói rất nhiều chuyện. Thực tế Lily cũng không nhớ đã cùng Ayaka nói những gì. Tóm lại, cô chỉ nhớ giọng điệu ấm áp ngọt ngào của Ayaka, e rằng thỉnh thoảng lại đang khen ngợi cô. Đôi khi chỉ là một lời khen cũng đủ khiến cô run rẩy.

Cô còn nhớ giọng điệu nũng nịu của mình khi đáp lại Ayaka. Tuy câu trả lời cụ thể không nhớ rõ, nhưng thái độ đó của mình lại khiến không khí ngày một hòa hợp, ẩm ướt…

Lời từ chối, đương nhiên cũng có nói, nhưng vừa nói lại vừa đỏ mặt cười e thẹn, uốn éo thân ngọc… sự từ chối như vậy, sao có thể ngăn cản được tấm lưới tình sâu đậm của Ayaka dành cho Lily.

Hoàng hôn buông xuống, ao sen nhuộm một màu tím và vàng xinh đẹp thoáng chốc rồi vụt tắt, để lại một màng đêm cô tịch…

Lily cũng không biết mình từ lúc nào đã tựa vào lòng Ayaka.

Đã hôn bao nhiêu lần, là nói chuyện nhiều hơn, hay là “giao lưu” miệng đối miệng nhiều hơn, Lily cũng đã không nhớ rõ nữa.

Ayaka nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lily, cảm nhận cơ thể Lily trong lòng mình, dường như mãi mãi cũng không muốn rời xa cô gái xinh đẹp ấy. Nhưng, cùng với trời dần tối, Ayaka lại cảm thấy lo lắng.

“Ngày mai là ngày xuất chinh đến Tanba rồi.” Ayaka thật sự không muốn nhắc đến chủ đề này, phá vỡ thế giới chỉ thuộc về hai người họ. Nhưng, cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Ayaka cũng là một người phụ nữ kiên cường, lại là vị Cố vấn Tối cao, quyền lực khuynh đảo thiên hạ này.

Mà đối với Lily, khoan hãy nói đây có được coi là tình yêu, có được coi là sự phản bội hay không, đối với việc phải xa cách người chị lớn, xa cách vòng tay mềm mại, yên bình và ấm áp này, trong lòng cũng trăm ngàn không nỡ.

Nhưng đó là một cuộc chinh trình mà Lily phải đối mặt. 

Về công, thân là võ quan của triều đình, lẽ ra phải vì nước phục vụ.

Về tư, chị Uesugi đang bị kẹt ở Tanba không rõ sống chết, mình phải đi tìm chị ấy! Trước đây, chị ấy không cho mình đi có lẽ là lo lắng cho mình. Nhưng nay đã khác xưa, Lily bây giờ đã có sức mạnh này!

“Vâng.” Lily gật đầu.

Ayaka một tay nắm chặt vai Lily, nói: “Đừng đi.”

“Ể?”

“Chị không muốn em đi— Lily, em cứ ở đây, ở bên chị, được không? Chúng ta có thể ngắm hoàng hôn mỗi ngày, ngắm cảnh đẹp bốn mùa… chuyện của triều đình, chị sẽ cho Pháp Hoàng một lý do. Em chẳng qua chỉ là một võ quan nhỏ bé, đi hay không không có ảnh hưởng gì đến chiến cục. Chị đích thân đề xuất, triều đình nhất định có thể miễn cho em lệnh xuất chinh.”

Ayaka quyến luyến không rời nhìn Lily, “Được không? Lily, đừng đi nữa.”

Lily tựa vào lồng ngực vun cao mềm mại của Ayaka, ánh mắt như nước ánh lên sắc đêm xanh u uất, một tia hoàng hôn cuối cùng cũng dần vụt tắt trong mắt cô, thay vào đó là ánh trăng bạc được phản chiếu, lạnh lẽo mà kiên cường.

Lily lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào mà lại kiên cường.

“Ayaka, chị biết mà, em phải đi.”

Đây là lần đầu tiên Lily gọi thẳng tên Ayaka, lại khiến Ayaka còn vui hơn cả nghe một vạn tiếng đại nhân.

Chỉ là, ngoài vui mừng ra, vừa nghĩ đến câu chuyện trong mắt Lily, lý do phải đi đó, triều đình? Dĩ nhiên không phải là nguyên nhân căn bản nhất.

Triều cục vốn là sự cân bằng, Lily đi thì có lợi cho phe của Ayaka, không đi cũng có thể làm những chuyện khác có lợi cho phe này.

“Là vì… người phụ nữ đó sao? Cô ta… tên là… Uesugi Rei phải không?” ánh mắt của Ayaka ảm đạm đi. Chị ấy cao ngạo đến nhường nào, toàn tâm toàn ý yêu Lily như vậy, đối tốt với cô, cưng chiều cô, nhưng lại đều không thể thay đổi được việc cô thà mạo hiểm tính mạng cũng phải đi sâu vào Tanba để tìm người phụ nữ đó? Cô ấy quan tâm đến người đó.

“Người phụ nữ đó đối với em quan trọng đến vậy sao? Em có biết em bây giờ không còn một mình nữa không! Em có biết đi sâu vào Tanba có bao nhiêu nguy hiểm không?” Ayaka dường như có chút kích động.

Đối mặt với sự trách móc của Ayaka, Lily không thể phản bác. Cô có thể hiểu được nguyên do Ayaka tức giận, chẳng phải đều là vì quan tâm đến mình sao.

Ngay cả sự tức giận của chị ấy cũng khiến Lily cảm thấy muôn vàn hạnh phúc. Mình đến thế giới Heian xa lạ này, ngoài Tiền bối vẫn luôn ngủ say ra, ở đây đâu đâu cũng là lừa gạt lẫn nhau, đủ loại âm mưu quỷ kế. Lại có bao nhiêu người thật sự quan tâm, yêu thương mình? Dù sự yêu thương này có hơi mạnh mẽ, có hơi vô lý, Lily cũng cảm thấy ấm áp, cũng cảm thấy động lòng.

Chỉ là…

“Không phải như Ayaka-sama nghĩ đâu. Chị Uesugi đã từng cứu mạng của Lily, là một trong những người chị em quan trọng nhất của Lily. Chị ấy có nguy hiểm, Lily nhất định phải đi.”

Lily nhớ lại lần cuối cùng mình và Uesugi gặp mặt ở Đông Quốc.

Đó cũng là một ngày mưa…

Hai người đã từng ngồi bên cửa sổ dưới mưa, đối ẩm tương đàm.

“Oán hận số phận còn có thể kháng cự, oán hận kẻ thù còn có thể báo thù, nhưng vị thiếu nữ này, đến cuối cùng lại chỉ oán hận chính mình. Cho nên, cô ấy chắc chắn không còn con đường nào khác để đi nữa.”

“Em gái à, để chị kính em một ly. Chị em chúng ta ở đây, tưởng nhớ những hồng nhan bạc mệnh đã rơi vào tay đại yêu ma.”

“Bé cưng này, chị cũng muốn hỏi em một điều, nếu có một ngày, trong một lần chinh phạt nào đó, chị không may bị đại yêu ma tuyệt thế bắt giữ. Mà thế lực của đại yêu ma đó lại là cường giả thông thiên mà em không tài nào sánh kịp, em sẽ làm thế nào?”

"Chị Uesugi... Dù chị có bước chân vào Yomi, xông pha Rashomon, không cần biết chị ở chốn nào, em cũng nhất định sẽ tìm đến chị!"

“Rào rào.”

Ngoài động thất nơi Lily và Ayaka đang nép mình vào nhau, mưa dần lớn, biến thành một màn nước tầm tã.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận