Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6 - Izumo

Chương 54 - Sakura Trở Về

0 Bình luận - Độ dài: 2,343 từ - Cập nhật:

Sau khi những cánh hoa đỏ thẫm hoàn toàn dung hợp vào tấm lụa, Lily không dừng lại mà tiếp tục dệt vải, dải ngân hà làm tơ, từ từ chảy vào.

Trong khoảnh khắc này, Lily cảm nhận được một sức mạnh vô hình trong trời sao. Cô tâm ý khẽ động, phần còn lại của dải ngân hà múa lên, như thể lụa trắng được nhúng vào đêm sao, nhuốm một màu xanh lam sâu thẳm.

Tấm lụa dài mà Lily dệt ra cuối cùng có ba màu. Đoạn đầu tiên, trắng tinh; đoạn thứ hai, đỏ thẫm; đoạn thứ ba, xanh mực.

Lúc này, dải ngân hà làm tơ cũng đã gần như cạn kiệt.

Lily đứng dậy, không biết từ lúc nào mà người đã đẫm mồ hôi thơm. Dù chỉ là linh thể, cô vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, như thể sức lực dần hư thoát.

Nhưng, cô cảm thấy vẫn chưa hoàn thành.

Lily nâng tấm lụa lên, kéo rộng ra giữa trời sao. Từng điểm sao không ngờ lại nhuốm vào tấm lụa này, hóa thành những cánh hoa anh đào trôi nổi màu trắng.

Lily lúc này mới từ từ gật đầu, như vậy mới giống tấm lụa của Ô Hoa Anh Đào chứ.

Lily ôm tấm lụa đi ra khỏi phòng. Những tấm lụa này dài đến mấy chục mét, rõ ràng vượt xa lượng dùng để làm mặt ô. Lily tâm ý khẽ động, ý thức của cô trở về với thế giới bên ngoài.

“A…” Lily cảm thấy choáng váng, thật sự quá mệt mỏi, cơ thể cô mềm nhũn, ngã xuống sàn nhà.

Lily không biết, tấm lụa này, cô đã dệt ròng rã bảy ngày bảy đêm.

Mấy ngày sau đó, Lily ở trong đền vừa dạy các chú tanuki nhỏ nhảy múa, vừa tu hành.

Trong thời gian đó, cô thử liên lạc với Ayaka, nhưng nơi đây dường như ở trong khu rừng rậm phía sau núi Izumo, bị sức mạnh to lớn của cả núi Izumo cản trở. Không chỉ yêu ma bên ngoài không thể vào được, mà nếu không có Thư Cuốn Ẩn Du cộng thêm kỳ ngộ và hoạn nạn như của Lily, cũng không thể nào tìm thấy nơi này. Truyền âm bảo châu cũng không thể sử dụng.

Lily đoán rằng, bất kể sâu trong núi Izumo có bí ẩn đến đâu, chuyện lớn như đỉnh chính sụp đổ, Heian-kyo chắc chắn sẽ biết. Chỉ là bây giờ cô và tin tức bên ngoài đã bị cách ly, cũng không biết Ayaka-sama các chị ấy sẽ đối phó với chuyện này ra sao. Bản thân cô rất ổn, chỉ sợ Ayaka lo lắng mà đến núi Izumo tìm kiếm, vậy thì ngược lại lại không hay.

Còn nữa, không biết Kagura hộ tống cô Otome đã đến Heian-kyo chưa.

Một khi sửa xong Ô Hoa Anh Đào, mình cũng phải mau chóng quay về.

Cuối cùng, lại qua mấy ngày nữa, Tanuki Mita cũng ra ngoài.

Lily hăm hở đi gặp ông, nhưng trong lòng lại hoang mang. Mình không cố ý nhưng lại lấy mất máy dệt của ông, còn không trả lại được, không biết phải giải thích thế nào.

“Ông nội Mita, Ô Hoa Anh Đào…”

“Khụ khụ, Lily à, xem con vội kìa. Ông già này giúp con sửa ô, làm luôn một lèo nửa tháng đó, con không lo lắng cho ta gì cả, vừa đến đã hỏi về cái ô của con rồi?” Mita cố ý làm ra vẻ không vui, ngồi xếp bằng trên tế đàn nói.

“Ông… nội…” Lily lập tức tạ lỗi: “Con xin lỗi, là Lily thất lễ rồi. Ông nội Mita dù sao cũng thần thông quảng đại, tuy tuổi đã cao nhưng Lily cho rằng không thể so sánh ông nội Mita với những lão giả thông thường được. Ông nội Mita vì Lily mà dốc sức sửa chữa Ô Hoa Anh Đào, Lily trong lòng vô cùng cảm kích, nhất định sẽ dốc toàn lực báo đáp ông. Chỉ là Lily trong lòng thật sự rất lo lắng cho Sakura…”

“Báo đáp? Con định báo đáp thế nào? Hay là đến hầu hạ ta?”

“Ể?”

“Hì hì hì, đùa chút thôi mà. Lily, con tuy là một tuyệt sắc giai nhân của thiên hạ, nhưng đã là cháu gái ta rồi, ta sao có thể còn có ý nghĩ đó được! Nhiều lắm thì chỉ mong cháu gái ngoan của ta giúp ta đấm vai, xoa lưng một chút thôi~ Đừng có mà nghĩ linh tinh à nha!” Mita cười hề hề trêu chọc.

“Ông… nội…” Lily cười khổ, ai mà nghĩ bậy chứ!

“À phải rồi, Ô Hoa Anh Đào của con còn hai ba ngày nữa mới sửa xong.”

“….”

Thấy sự lo lắng trong mắt Lily, Mita bổ sung: “Ta sở dĩ bây giờ ra ngoài là vì công đoạn sửa chữa khung ô phía sau phải được tiến hành đồng thời với mặt ô, cho nên ra xem con, vật liệu làm mặt ô chuẩn bị thế nào rồi?”

“Ể? Sao ông nội lại biết?”

“Hì hì, con lén lấy máy dệt của ta, tưởng ta không có ở đây thì cái gì cũng không biết sao?”

“Xin lỗi ông nội Mita, chuyện này, Lily…”

Mita lại vung tay, nói: “Hì hì, Lily con không cần giải thích đâu. Con chỉ cần nói cho ta biết, con có thật sự dùng chiếc máy dệt ở nhà sau đó dệt ra được vải không?”

“Vâng.” Lily gật đầu, lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen, mở hộp ra, ba luồng ánh sáng lộng lẫy tỏa ra. Bên trong đặt ba tấm lụa ba màu, lấp lánh ánh sao.

“Đây… đây…” khuôn mặt già nua của lão tanuki béo mập bị ánh sáng chiếu rọi đến mê mẩn, “Ta đã sống bao nhiêu năm tháng, còn chưa từng thấy nữ nhân nào trên đời có thể dệt ra được tấm vải như thế này. Dù cho là đã dùng chiếc máy dệt đó, cũng…”

“Ông nội, tấm vải này là phẩm cấp gì ạ?” Lily tự cảm thấy ít nhất cũng là từ cửu phẩm trở lên.

Mita lại lắc đầu: “Xin lỗi, ta không nhìn ra… ta chỉ biết, tấm vải này nếu dùng làm mặt ô, chắc chắn còn tốt hơn cả tấm giấy dầu từ Takamagahara trước đây của Ô Hoa Anh Đào này!”

“Thật sao ạ?” Lily một phen vui mừng, lẽ nào Ô Hoa Anh Đào sau khi sửa chữa xong, thậm chí còn có hy vọng vượt qua cả quá khứ?

“Ông nội, con có một ý tưởng…”

Mấy ngày sau, trong khu rừng rậm sâu trong đất nước Izumo, mưa phùn lất phất.

Ngôi đền cũ nát, đổ nát, mái hiên đầy rêu xanh, tí tách, tí tách nhỏ xuống những giọt nước trong veo.

Nhìn kỹ, trong những giọt nước đó dường như phản chiếu cả rừng núi, thế giới xung quanh.

Kagami Lily, một thân áo trắng, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng, trong tay cầm một chiếc ô vải dầu màu xanh mực.

Dưới màu xanh mực đó là những cánh hoa anh đào như những vì sao.

Lily trong mưa, áo trắng ô lam, giữa đất trời xám xịt mịt mù sương phủ, lại càng toát lên vẻ giản dị, thanh nhã lạ thường.

Tuy nhiên, giữa vẻ giản dị và thanh nhã ấy, khuôn ngực cao vút được ôm trọn dưới lớp y phục mỏng lại mơ hồ tỏa ra từng đợt nhiệt lực, khiến người ta khó giữ được lòng dạ thanh tịnh. Vậy mà đồng thời, linh hồn lại như được gột rửa bởi chính hình ảnh ấy.

Yêu cô... thì lại thấy như khinh nhờn. Kính cô… thì lại không cam tâm.

Lily cầm ô dạo bước trong khu rừng của ngôi đền cổ. Cô giơ chiếc ô lên, nhẹ nhàng xoay tròn, nhìn những giọt mưa rơi từ trên trời xuống.

Tâm ý khẽ động.

Chiếc ô không ngờ lại hóa thành sắc đỏ thẫm, lất phất bay theo những cánh hoa anh đào trắng, trông chẳng khác gì chiếc Ô Hoa Anh Đào năm nào.

Mà Lily lúc này, một lần nữa, tâm tư trở nên tĩnh lặng. Không biết từ khi nào, Ô Hoa Anh Đào ấy đã đổi sang màu trắng tinh khôi, giống hệt như y phục cô đang mặc, càng toát lên vẻ thánh thiện thuần khiết.

Trên mặt Lily lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

Cô nhẹ nhàng áp mặt vào cán ô, “Sakura, tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi— em cuối cùng cũng đã trở về với ta rồi.”

Một giọng nữ mơ hồ, không linh truyền đến:

“…Chủ nhân… cảm ơn người. Sakura mơ hồ nhớ rằng, cô gái đã tạo ra em thích màu trắng, nhưng cô ấy đã làm em thành màu đỏ, vì người mà cô ấy muốn tặng em lại thích màu đỏ… Chủ nhân, không ngờ rằng, vì kiếp nạn lần này mà người đã giúp em thực hiện được tâm nguyện bấy lâu.”

“Sakura…” Ô Hoa Anh Đào tuy rất ít khi nói chuyện, nhưng lại luôn im lặng bảo vệ Lily. Kể từ khi Lily đến thế giới này, có thể nói cô ấy là một phần của Lily.

Lúc này, Tanuki Mita đội nón lá, dẫn theo bé Rika và các chú tanuki nhỏ cũng ra ngoài.

“Thế nào, tay nghề của ta vẫn chưa già đi chứ?” Mita hai tay chắp sau lưng, có chút đắc ý nói.

Lily lập tức kính cẩn hành lễ: “Ông nội Mita đã giúp Lily sửa chữa Ô Hoa Anh Đào, như thể đã cứu nửa mạng sống của Lily. Lily cả đời khó quên, nhất định sẽ dốc sức báo đáp ông.”

“Bé Lily à, ta cũng không cần con bây giờ báo đáp. Chỉ là, có một ngày, nếu con thật sự có thể lên được trời cao, đừng quên ông nội Mita này của con là được.” Mita nói.

“Trời cao…” ánh mắt Lily trở nên xa xăm. Tuy cô biết mình cuối cùng cũng phải thử thách bước đó, nhưng trời cao à… quá khó, quá khó rồi…

Nhưng ánh mắt Lily vẫn kiên định, lại không quá ngông cuồng, thành kính nghiêng người cười một tiếng: “Lily nhất định sẽ nỗ lực, không để ông nội thất vọng.”

“Hể…” Mita gật đầu, “Lời nói thì ngoan ngoãn xinh đẹp đó, chỉ là hình như không đủ tự tin nhỉ.”

“Ể?” Lily mặt đỏ bừng.

“Được rồi, được rồi, đùa chút thôi. Biết tính con như vậy rồi, rõ ràng là ba thước mốt mà cũng chỉ nói có hai thước sáu, hì hì hì.” Ánh mắt Mita không biết đang nhìn đi đâu mà nói. (Ý nói vòng 1 Lily nhé :)) )

“Ể? Ông nội, ông, ba thước gì, hai thước sáu gì chứ, Lily không hiểu ông đang nói gì cả.”

“Hì hì hì, con còn nhỏ, không hiểu cũng phải. Mà không hiểu thì mới càng đáng yêu và ngây thơ chứ!”

“Ừm…” Mita đã nói vậy, Lily ngược lại lại có chút hiểu ra. Cô đỏ mặt cúi đầu, giờ dù có hiểu… cũng chỉ có thể vờ như không hiểu thôi.

“Cái đó, ông nội Mita, chiếc máy dệt kia Lily thật sự không có cách nào trả lại ngay cho ông được. Nếu ông nội cần Magatama hay các bảo vật khác, Lily có thể đổi với ông.” Lily chuyển chủ đề nói.

“Im đi! Còn như vậy nữa ông sẽ không vui đó. Cháu gái nhà mình, con với ta khách sáo cái gì chứ? Lily à, chiếc máy dệt đó vốn cũng không phải là đồ của ta, để ở chỗ ta cũng chỉ là một đống đồ trang trí vô dụng. Thực tế, bao nhiêu năm như vậy cũng có không ít nữ tử tình cờ đến đây muốn dùng nó để kéo sợi dệt vải, lại đều vô công. Có lẽ, thứ đó vốn đã có duyên nợ không thể giải với con. Rốt cuộc là con tình cờ đến đây gặp được máy dệt, hay là nó trong cõi u minh đang triệu hồi con, tạo ra kỳ ngộ, cũng đều không thể biết được. Một cổ vật không thể tưởng tượng nổi như vậy tìm được chủ nhân có thể sử dụng, cũng là tạo hóa. Con cứ mang theo nó đi.” trong mắt Mita cũng lộ ra vài phần tang thương và thông tuệ.

“Vậy Lily xin cảm ơn ông nội.” Lily cũng không quá cô chấp. Thực tế, trong lòng cô cũng có cảm giác này, chỉ là mình đến từ một thế giới khác, sao lại có thể có duyên phận, lại thân quen với chiếc máy dệt cổ xưa này chứ?

Có lẽ, bí ẩn này cũng đang từ từ trên con đường phía trước, chờ đợi mình đi giải đáp…

Một thoáng im lặng ngắn ngủi.

Lily nói: “Ông nội Mita, Lily phải xin từ biệt ông rồi.”

“Ể?” bé Rika sau lưng Mita kinh ngạc, “Chị định đi sao?”

Mấy chú tanuki nhỏ cũng vây lại kéo lấy vạt áo Lily.

“Chị Lily, đừng đi.”

“Chúng em còn muốn cùng chị nhảy múa.”

“Phải đó, chúng em không muốn lão già háo sắc kia chăm sóc đâu, chúng em muốn chị chăm sóc cơ!”

“Này này!” Mita giận dữ trừng mắt nhìn chú tanuki nhỏ lắm lời kia.

Trong phút chốc, bầu không khí này cũng khiến lòng Lily thoáng chùng xuống, mang theo một nỗi buồn man mác.

Mita nhìn Lily lại trịnh trọng gật đầu: “Ta hiểu, con cuối cùng rồi cũng phải rời khỏi nơi này. Chỉ là, khu rừng Izumo này không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi được. Cứ để ta tiễn con một đoạn.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận