Isekai Walking
Arukuhito Nitto Yuu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 41 - 107 : Thánh quốc Frieren

Chương 69

2 Bình luận - Độ dài: 1,647 từ - Cập nhật:

Chúng tôi đang trên đường đến Thánh đô Messer bằng những cỗ xe ngựa có ngựa kéo nhanh, do Hội Thương Gia cung cấp.

Bởi vì đây là dịch vụ ưu tiên tốc độ để đến đích nhanh nhất có thể, đi kèm với mức giá khá chát, nên hầu hết mọi người không dùng dịch vụ này trừ khi họ đang vội hoặc cực kỳ giàu có. Đây cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm.

Có tổng cộng ba cỗ xe ngựa, và chúng chạy nối đuôi nhau thành một hàng.

Dường như những cỗ xe này có cách chế tạo đặc biệt, bởi gần như không hề có rung lắc, ít nhất là so với các cỗ xe khác. Họ đã làm gì khác biệt nhỉ? Có lẽ tôi sẽ hỏi sau, nhưng biết đâu đó lại là bí mật kinh doanh thì sao.

Locke và tổ đội của y ngồi ở cỗ xe đầu tiên, cùng với các vệ sĩ và đầu bếp do Hội Thương Gia phái đến.

Tôi thì ở cỗ xe thứ hai cùng Hikari, Leila và tổ đội của cô ấy. Tôi đã xin được ngồi ở phía trước, nhưng vì lý do nào đó lại bị từ chối.

Ở cỗ xe thứ ba là mấy tên thương nhân kia, như Stetho và Enrique. Cỗ xe của họ trông như một cái buồng giam vậy. Họ không được đối xử tốt chút nào vì bị xem là tội phạm. Có một vệ sĩ ngồi cạnh chỗ người lái, và tôi có cảm giác cỗ xe đó rung lắc dữ dội.

Chuyến đi này thường mất bảy ngày, nhưng đã được rút ngắn xuống còn hai ngày.

Chúng tôi vẫn còn thời gian cho đến lễ hội mạo hiểm giả, nên cũng chẳng gấp gáp gì, nhưng hình như họ muốn đưa những kẻ phạm tội đến Hội Thương Gia ở thánh đô càng sớm càng tốt.

Tôi quay đầu lại và thấy họ trông có vẻ xanh xao, nhưng tôi chẳng còn chút lòng trắc ẩn nào.

Bản thân chuyến đi thì khá thoải mái, và thức ăn do các đầu bếp chuẩn bị thì tuyệt hảo. Tôi biết họ có những pháp khí dùng để nấu nướng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy chúng được sử dụng. Vấn đề duy nhất là chúng dùng ma thạch làm nhiên liệu, và chưa được sản xuất hàng loạt, nên giá cả còn đắt đỏ.

Tôi từng tạo ra một viên ma thạch có thể truyền dẫn ma lực để luyện tập sử dụng ma lực, nhưng nếu tôi làm một viên không tự mất ma lực, liệu nó có thể dùng làm nhiên liệu không? Tôi đang hình dung một thứ gì đó giống như pin sạc dự phòng vậy.

Trong suốt chặng đường, tôi chủ yếu nghe về chuyện trường học, và vào buổi tối, tôi nghe Lock, Leila và những người khác kể chuyện về các cuộc phiêu lưu của họ. Chuyến đi ngắn ngủi này kết thúc trước khi tôi kịp nhận ra.

Điều đầu tiên chúng tôi làm khi đến thánh đô là thẳng tiến đến Hội Thương Gia.

Những con phố trong thánh đô được sắp xếp gọn gàng đến lạ, trông hệt như một bàn cờ vây. Các tòa nhà gần như đều trắng toát, và những nhà thờ lớn ở phía đông, tây, nam, bắc và trung tâm thực sự nổi bật.

Tôi hỏi tại sao lại có đến năm cái, và được cho biết là vì có quá nhiều tín đồ, một nhà thờ sẽ không đủ cho tất cả mọi người vào ngày lễ.

Khi chúng tôi vào Hội Thương Gia, chúng tôi được đưa đến một phòng họp, nơi Hội Trưởng Hội Thương Gia của thánh đô, Arthur, và quản lý công ty Aurora có các cửa hàng trong thánh đô, Coutre đang chờ đợi.

“Chúng tôi được biết một vài người của chúng tôi đã gây rắc rối cho quý vị, và chúng tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành.”

Arthur nói, rồi cả ông và Coutre đều cúi đầu.

“Tư cách của họ với hội này đã bị tước bỏ, và họ sẽ nhận hình phạt thích đáng. Chúng tôi sẽ thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa để đảm bảo điều này không tái diễn.”

“Tại sao nó lại xảy ra ngay từ đầu?”

Locke hỏi, giọng có vẻ hơi khó chịu, có lẽ vì điều này gợi nhớ lại cách y đã bị đối xử.

“Tôi tin rằng những người từ công ty của tôi là nguyên nhân. Họ rất có thể đã cố gắng lợi dụng vị trí của mình để làm theo ý muốn.”

Công ty Aurora có các cửa hàng trên khắp đất nước, và vì họ trả rất nhiều phí đăng ký cho hội, nên họ có rất nhiều ảnh hưởng. Có lẽ họ đã lạm dụng quyền lực đó.

Tôi đã trả mức phí thấp nhất để đăng ký vào hội, nhưng những người thực sự trả nhiều tiền cuối cùng lại phải trả nhiều hơn thế. Thật lòng tôi không thể hình dung mình sẽ làm như vậy.

“Vậy điều đó có nghĩa là có những trường hợp khác lạm dụng những đặc quyền đó sao?”

Leila hỏi, và cô ấy nhận được một cái gật đầu xin lỗi.

Ông ta nói rằng ít nhất, loại chuyện này đang xảy ra với những người ở cấp bậc thấp hơn trong công ty, nhưng có thể nó đang trở thành chuyện bình thường.

“Chúng tôi sẽ tổ chức các buổi điều trần để kiểm tra xem những người liên quan đến công ty của chúng tôi có chịu trách nhiệm cho bất kỳ hành vi sai trái nào không. Điều này sẽ mở rộng đến cả những người đang làm việc bên ngoài đất nước này.”

Tất cả nghe cứ như nói suông vậy. Ngay từ đầu, làm sao họ đánh giá được những hành vi sai trái đó? Ở đất nước này, họ có thể sử dụng viên quan xác minh danh tính nếu cần, nhưng liệu có nghề tương tự ở các quốc gia khác không?

“Cậu không hài lòng ư?”

Coutre hỏi. Tôi đoán là tôi đang cau mày.

Đúng vậy, tôi không hài lòng. Hay đúng hơn, tôi không thực sự tin tưởng điều đó.

“Nếu những người đó nói dối thì sao? Một số người trong số họ có thể cấu kết với nhân viên hội. Khi đó Hội Trưởng sẽ cảm thấy thế nào?”

“Vâng, điều này sẽ phải được xem xét lại. Thực tế, điều đó vừa xảy ra với một người ở vị trí Hội Trưởng.”

Từ góc độ của Leila và Locke, đây là vấn đề của Hội Thương Gia mà chính Hội Thương Gia cần phải giải quyết.

Nhưng có khả năng họ có thể khép lại vấn đề này mà chẳng tìm ra được gì cả. Ý tôi là, họ nói sẽ tiến hành điều tra, nhưng chúng ta không có cách nào để xác nhận điều đó.

“Vậy thì tôi có thể đề xuất một điều không?”

“Là gì vậy?”

“Thứ nhất, công ty Aurora phải nộp phạt cho Hội Thương Gia. Và hãy quy định rằng họ sẽ không nhận được những lợi ích từ việc đóng quá nhiều phí đăng ký trong mười năm.”

“Đ-đó là…!”

“Có thể sẽ có những thương nhân rời công ty Aurora vì điều này, nhưng hãy quy định rằng họ chính thức không thể nhận những lợi ích đó trong mười năm ngay cả khi họ chuyển sang công ty khác. Khi mọi sự chuẩn bị hoàn tất, hãy thông báo cho tất cả mọi người trong hội về lý do áp dụng biện pháp này.”

Arthur nhìn tôi như thể ông ta chẳng hiểu tôi đang nói gì cả, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

“Ngoài ra, vì công ty Aurora đã gây rắc rối cho chúng tôi, tôi yêu cầu một đồng bạch kim làm tiền bồi thường.”

“B-bạch kim… Đó là tống tiền đấy.”

“Thế sao? Tôi nghĩ nó phù hợp với những gì tên Enrique và những kẻ khác đã làm. Một nhiệm vụ không hợp lệ, những hành động phi lý… Và trên hết, họ đã đối xử với chúng tôi một cách khinh miệt. Tôi nghĩ mình đang khoan hồng đấy chứ.”

“…”

“Lời nói không đủ. Tôi cũng là một thương nhân, và tôi không thể tin tưởng nếu không được trả bằng thứ gì đó hữu hình. Nếu chúng tôi không biết cách gọi viên quan xác minh danh tính, chúng tôi đã bị đối xử như tội phạm rồi. Chẳng phải công ty của ông đã làm điều đó như thể chẳng có gì to tát sao?”

“…Để tôi hỏi ý kiến trụ sở chính.”

“Tôi không biết mình sẽ ở đất nước này bao lâu.”

“Vậy thì, hai ngày. Không, hãy đến Hội Thương Gia sau ba ngày. Chúng tôi sẽ có câu trả lời khi đó.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, và chúng tôi rời hội.

Locke và những người khác nói lời tạm biệt, bảo rằng họ sẽ đi gặp vài người quen.

“Sora, cố gắng đừng làm quá nhé.”

Locke nói trước khi họ biến mất vào đám đông.

Đó là một lời tạm biệt ngắn gọn, nhưng rất đặc trưng của một mạo hiểm giả.

“Ưm, cậu sẽ đến nhà tôi chứ?”

Tôi định nói lời tạm biệt với Leila và những người khác, thì Yor đột nhiên đề nghị. Tôi được biết vào thời điểm này rất khó kiếm được phòng trọ, và chúng tôi có thể sẽ không thuê được phòng nào cả.

Tôi suy nghĩ một lát, nhưng rồi quyết định chấp nhận lời đề nghị của cô ấy.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

vcl tống tiền ko chớp mắt luôn mà
Xem thêm
Main thay đổi r
Xem thêm