“Đây là lần đầu tiên cậu đến Hội Mạo Hiểm Giả sao, Sora?”
“Tôi từng ghé Hội Mạo Hiểm Giả vài bận, cốt là để xem họ có những nhiệm vụ nào, rồi cách thức đăng nhiệm vụ ra sao, đại khái là thế.”
Dĩ nhiên, sự thật là tôi vốn là một mạo hiểm giả, dù phần lớn chỉ toàn làm mấy nhiệm vụ nhặt nhạnh.
Vừa bước chân vào hội, ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía chúng tôi, bởi lẽ họ chẳng quen nhìn thấy những kẻ lạ lẫm như chúng tôi.
Locke tiến đến quầy tiếp tân, lo liệu mọi thủ tục cho cả nhóm, rồi sau đó, y cùng các thành viên trong tổ đội của mình và Leila lên thẳng tầng hai. Những người còn lại thì được đưa đến nhà kho, nơi họ sẽ tiến hành phân tách các quái vật.
“Các cậu đã săn Orc ư?”
Người nhân viên phụ trách phân tách quái vật hỏi, tôi đoán anh ta hỏi vậy vì đã lâu lắm rồi hội chẳng có nhiệm vụ săn Orc nào cả.
“Tôi nên để chúng ở đâu đây?”
“Cứ đặt vào khoảng trống kia đi.”
Tôi cảm giác người này có vẻ bối rối, bởi tôi hoàn toàn tay không.
Nhưng tôi cứ thế đổ Orc ra, và sau khi lôi ra ba mươi con, chẳng còn chỗ trống nữa.
“Này này. Vẫn còn nữa ư?”
Chúng tôi đã ăn vài con, nhưng tính cả Orc Chúa và Orc Tướng, vẫn còn mười lăm con nữa. Sau khi tôi nói vậy, tôi được đưa đến một nhà kho sâu hơn nữa.
“Đặt những con còn lại ở đây.”
Người nhân viên tỏ ra luống cuống khi tôi lôi Orc Chúa và Orc Tướng ra.
“Này này. Các cậu săn được con này ở đâu vậy?”
Tôi nghe thấy giọng người nhân viên run run. Các nhân viên hội khác đến xem có chuyện gì cũng đều ngạc nhiên khi thấy hai chủng loài cao cấp.
Khi họ nhìn con Orc Chúa bị cháy xém, vài người kinh ngạc, còn vài người khác lại thất vọng vì giá trị nguyên liệu của nó không được như mong đợi.
“Này, ai đó đi gọi Hội Trưởng mau lên!”
Một giọng nói lớn, đầy phấn khích vang vọng khắp nhà kho, và các nhân viên bắt đầu chạy đôn chạy đáo.
Sau một lúc, Hội Trưởng xuất hiện, ông giải thích tình hình cho các nhân viên. Ông đã nghe mọi chuyện từ Leila và những người khác, những người đang đứng phía sau ông.
Locke và những người khác cũng tỏ ra ngạc nhiên, có lẽ vì đây là lần đầu tiên họ thực sự nhìn thấy tất cả số Orc.
Khi chúng tôi được hỏi muốn giữ lại những gì, tôi nói tôi muốn vài viên ma thạch, và thịt Orc, Orc Tướng, cùng Orc Chúa. Hikari gật đầu với vẻ mặt hài lòng.
Locke và tổ đội của y ban đầu không yêu cầu gì cả, vì họ nói rằng họ không trực tiếp săn chúng, nên tôi đã yêu cầu thịt Orc Tướng và Orc Chúa, để được nấu ở quán trọ nơi tất cả chúng tôi sẽ nghỉ đêm nay.
“Nhưng chuyện này thật sự đáng ngạc nhiên. Đây là ma thuật không gian, phải không?”
Hội Trưởng già hỏi, khi ông nhìn số lượng Orc và tình trạng của chúng.
“Đại loại vậy.”
“Và chúng đều ở trong tình trạng tốt đến vậy. Ma thuật không gian lẽ ra không thể ngăn chặn sự hư hỏng, vậy cậu đã làm thế nào?”
“Tôi bảo quản chúng tốt nhất có thể bằng ma thuật nước. Đó là một mẹo tôi dùng để đóng băng thịt và giữ được chất lượng của nó.”
Tôi đã phải tốn rất nhiều công sức để học cách làm điều này. Tôi đã cố gắng phần lớn là để đáp ứng kỳ vọng của Hikari.
“Tôi rất muốn được nghe về điều đó.”
“Đó là miếng cơm manh áo của tôi, nên xin lỗi, tôi không thể chia sẻ.”
Tôi sẽ không cần làm điều này nếu đã đạt tối đa kỹ năng Ma Thuật Không Gian, nhưng tôi nghĩ điều đó vẫn còn khá lâu nữa.
“Tuy nhiên, cậu vẫn đủ mạnh để đánh bại một Orc Chúa. Cậu chắc chắn nên đăng ký ở đây, tại Hội Mạo Hiểm Giả.”
“À… tôi không nghĩ mình có thể làm điều như vậy lần nữa đâu. Tôi đã làm hỏng một pháp khí gia truyền trong trận chiến đó. Không có cửa hàng vũ khí nào tôi ghé thăm bán nó, nên tôi không nghĩ mình có thể sửa chữa được.”
Ít nhất, tôi chưa bao giờ thấy một cái nào như thế ở bất kỳ cửa hàng vũ khí nào tôi đã ghé.
Ngoài ra, khi nó vỡ, nó sẽ phân hủy trở lại thành các thành phần cấu tạo như kim loại. Tôi sẽ phải chế tạo lại nó sau này thành thế hệ thứ năm.
Nhưng tôi không muốn họ kỳ vọng bất cứ điều gì từ tôi, nên tôi phải kiên quyết nói không. Tôi cũng không muốn những lời đồn thổi kỳ lạ về mình bắt đầu lan truyền.
Ông ấy yêu cầu được xem pháp khí, nhưng tôi lịch sự từ chối. Sau đó ông bắt đầu kiên quyết nài nỉ, nhưng Hikari lại nổi giận. Dĩ nhiên, tôi xoa đầu cô bé.
Về số tiền chúng tôi nhận được cho lũ Orc… Khá là nhiều.
Locke và tổ đội của y từ chối phần của họ từ những con Orc chúng tôi đánh bại trong hang động, nhưng chúng tôi chia đều. Chúng tôi đã hạ được lũ Orc vì họ đã lo việc phòng thủ làng.
Orc Tướng và Orc Chúa được mua với giá cao, mặc dù giá trị của Orc Chúa giảm một chút vì nó bị cháy xém. Mọi người đều nhận được hai mươi đồng vàng cho chúng, và tôi được miễn phí số thịt tương đương hai con Orc như phí vận chuyển. Rõ ràng chúng tôi sẽ còn được nhiều hơn nếu con Orc Chúa ở trong tình trạng tốt, nhưng chúng tôi phải hạ nó bằng mọi cách có thể và không thể bận tâm đến điều đó.
Sau khi công việc tại Hội Mạo Hiểm Giả hoàn tất, chúng tôi được đưa đến quán trọ đã sắp xếp sẵn cho mình. Vẫn còn một thời gian nữa mới đến bữa ăn tiếp theo, nên tôi quyết định ra ngoài mua sắm.
Vừa rời khỏi phòng cùng Hikari, chúng tôi va phải Leila, và không hiểu sao giờ đây cô ấy cũng đi cùng. Và không chỉ mình cô ấy, mà cả tổ đội của cô ấy nữa.
Đầu tiên, chúng tôi đi mua thức ăn, đó là lý do chính khiến tôi quyết định ra ngoài ngay từ đầu.
Có rất nhiều loại gia vị tôi chưa từng thấy, nhưng Yor lại biết về chúng, nên có cô ấy đi cùng thật hữu ích. Tôi tìm thấy những hạt đậu trông giống đậu nành, và tôi mua rất nhiều. Mọi người nghĩ điều đó thật kỳ lạ, nhưng thôi kệ. Tôi cần thứ này để thử nghiệm xem liệu tôi có thể làm nước tương và miso bằng ma thuật hay giả kim thuật không.
Xong xuôi việc đó, đến lúc bổ sung mọi thứ chúng tôi cần cho chuyến đi, và ghé qua một cửa hàng vũ khí, trang bị. Thánh địa có nhiều lựa chọn đồ vật tốt hơn, nên hiện tại chúng tôi chỉ thực sự tích trữ những gì cần thiết trên đường đến đó thôi.
Tôi nói với mọi người rằng tôi có thể làm thuốc nếu có dược thảo, nên họ sẽ tin tưởng tôi về khoản đó.
Họ định mua những loại kém chất lượng, nên tôi ngăn họ lại và đưa ra một lý do vòng vo.
Chúng tôi mua sắm xong, trở về quán trọ, và cùng Locke cùng những người khác ăn tối khi đến giờ.
Locke và tổ đội của y uống rượu như thể đó là thứ ngon lắm, nên tôi rất khó khăn để ngăn Hikari khi cô bé thấy vậy và bắt đầu đòi uống cùng. Thịt Orc Tướng và Orc Chúa mềm hơn so với Orc thông thường, và có một hương vị đặc trưng.
Đến mức tôi sợ rằng mình sẽ không thể quay lại ăn thịt bình thường nếu đã quen với món này. Dĩ nhiên, điều đó còn tùy thuộc vào tài năng của người đầu bếp nữa. Mà thôi, một miếng bít tết đơn giản chỉ với muối và tiêu cũng rất ngon, nên tôi đoán chất lượng thịt thực sự tạo ra sự khác biệt lớn.
Chúng tôi đã có rất nhiều niềm vui, và có thể thư giãn lần đầu tiên sau một thời gian dài.
À này, mặt dây chuyền của Yor được trang trí bằng huy hiệu gia tộc của cô ấy, chứng minh thân phận của cô ấy, nên đó là lý do tại sao viên quan xác minh danh tính có thể xác nhận cô ấy là ai.


0 Bình luận