• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Hồi Kết: Trong lòng mỗi người đều có một đứa trẻ đã chết

3 Bình luận - Độ dài: 4,002 từ - Cập nhật:

Giáng sinh năm 2010, khắp phố phường Bắc Kinh rực rỡ ánh đèn lung linh từ những cây thông Noel và tượng tuần lộc trang trí trước các trung tâm thương mại.

Ông già Noel đứng phát quà cho trẻ con, nhà hàng náo nhiệt quảng bá tiệc đêm Noel.

Các cặp đôi tay trong tay dạo phố, cô gái ôm bó hồng từ nhà kính, còn ở ga tàu điện ngầm, mấy nghệ sĩ đường phố cất vang bản cover sôi nổi của Christmas is All Around do Billy Mack trình bày.

Số 141, đường Tây Tiền Môn, Bắc Kinh, Nhà thờ Công giáo Nam Đường.

Tòa nhà gạch xám cổ kính này được xem là một trong những nhà thờ lâu đời nhất tại Trung Quốc, xây dựng từ thời Minh do vị linh mục Dòng Tên danh tiếng Matteo Ricci đặt nền móng, còn được biết đến với tên gọi “Nhà thờ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội”.

Dưới khung cửa kính màu hình họa thánh tích, những cô gái trong dàn hợp xướng mặc váy trắng đứng trong ánh hoàng hôn, cất lên tiếng hát về tình yêu và sự cứu độ của Thiên Chúa, hòa quyện cùng tiếng đàn organ êm dịu:

“Đêm yên lành, đêm thánh thiêng

Giữa tối tăm, ánh sáng chiếu xuyên,

Soi Đức Mẹ, soi Con Thánh hiền,

Ánh từ nhân chan chứa dịu êm,

Ngủ bình yên, ân lành Thiên Chúa ban,

Ngủ bình yên, ân lành Thiên Chúa ban.

Đêm yên lành, đêm thánh thiêng

Trên cánh đồng, mục tử lặng nhìn,

Ánh thiên quang rạng soi lung linh,

Muôn thiên thần hát khúc thiên đình:

Đấng Cứu Thế giáng sinh đêm nay,

Đấng Cứu Thế giáng sinh đêm nay!”

Khi bài hát dần kết thúc, các tín hữu đồng loạt đứng dậy, tay trong tay hòa giọng cùng dàn hợp xướng, gương mặt ai nấy đều thành kính, tràn ngập niềm vui thiêng liêng.

Lúc ấy, một cô gái xinh xắn mang phong cách dân văn phòng làm ở công ty nước ngoài vừa đưa tay ra thì lại nắm trúng... một cái chai rượu.

Một gã đàn ông tóc tai rối bù, ăn mặc lôi thôi cười giả lả, nhanh tay nhét chai rượu vang vào túi quần bò rộng thùng thình, vừa lí nhí xin lỗi, vừa... giữ luôn tay cô gái.

“Đói không? Lát nữa cùng đi rước lễ nhé.”

Cô gái nói, nở nụ cười dịu dàng, dù trong lòng vẫn thấy kỳ lạ:

Gã này lẻn vào nhà thờ bằng cách nào chứ?

Trông chẳng khác gì một kẻ lang thang nghiện rượu.

Có lẽ mấy bà sơ thấy đêm đông giá lạnh, nên thương tình không nỡ đuổi ra.

“Xin mời đại diện lớp Dự tòng năm nay, bạn Triệu Mạnh Hoa, sinh viên Đại học Bắc Kinh lên chia sẻ chứng từ đức tin.”

Cha xứ lên tiếng sau khi bài thánh ca kết thúc.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Một chàng trai trẻ mặc sơ mi trắng viền đen với biểu tượng thánh giá nơi cổ áo bước ra, cúi đầu cung kính trước tượng Đức Mẹ.

Cậu có gương mặt sáng sủa, dáng vẻ khỏe mạnh, tóc cắt gọn, nụ cười khiêm nhường, ánh mắt chan chứa sự bình an.

“Thưa quý ông bà anh chị em, hôm nay tôi thật vinh dự được đứng đây để chia sẻ đôi điều về hành trình đức tin của mình. Tôi đã gặp được Chúa lần đầu tiên vào năm 2009,”

Triệu Mạnh Hoa dịu dàng liếc nhìn về phía dàn hợp xướng,

“Là nhờ sự cảm hóa của người bạn gái tôi…”

Dàn hợp xướng mặc váy dài trắng muốt, cổ áo tuy kín đáo mà vẫn tôn nét dịu dàng.

Trần Văn Văn cúi gằm mặt, vành tai cùng chiếc cổ trắng muốt đỏ bừng lên vì ngượng.

“Sau đó, tôi lại may mắn được cha La Tứ Duy dẫn dắt.”

Cậu cúi đầu chào vị linh mục đứng cạnh bàn thờ.

Cha La, một người vừa là trưởng bang hội game vừa là linh mục đầy tâm huyết mỉm cười thân thiện.

Ông mặc áo lễ trắng trang trọng, đội thêm mũ bóng chày để giấu mái tóc rối như tổ quạ.

“Nhờ cộng đoàn nơi đây, tôi đã nghe được tiếng Chúa gọi. Tôi từng nằm mộng thấy thiên đàng và cả địa ngục, từng lạc bước giữa thung lũng đầy hài cốt, rồi được thiên thần ôm lấy, được Chúa cứu rỗi. Khoảnh khắc đó, tôi mới thấm thía những lỗi lầm đã phạm, những mạng sống mình từng xem nhẹ… và cả tội nguyên tổ mà loài người mang theo từ khi sinh ra…”

Giọng cậu run run, mắt hoe đỏ, lời lẽ chân thành khiến người nghe xúc động.

“Cậu ta nói ‘được Chúa cứu rỗi’ là đang kể chuyện bản thân đấy!”

Gã lôi thôi ghé sát tai tên lùn đứng cạnh thì thầm.

“Không đùa đấy chứ?”

Tên kia tròn mắt, sốc đến độ suýt ngã:

“Học viện đã làm gì với cậu ấy vậy?”

“Chẳng lẽ lại để người ta công khai kể chuyện từng đặt chân vào lãnh địa long tộc, tận mắt thấy đại ca Sở và anh hùng Lộ cầm đao chém rồng chắc? Học viện đành phải cử giáo viên Toyama Masashi, chuyên gia thôi miên và ám thị tâm lý ra tay. Kết quả: tẩy não thành công, giờ thì thành người truyền giáo mẫu mực luôn rồi. Ban đầu cậu ta chỉ học lớp Phúc Âm vì Trần Văn Văn kéo vào cho vui. Thế mà sau một lần cận kề cái chết, lại quay ngoắt, siêng năng đọc Kinh Thánh, giờ là "idol" của cả lớp. Xem chừng sau này tốt nghiệp chắc định làm… mục sư thật."

Finger hắng giọng, thì thầm tiếp:

“Mà mục sư vẫn được phép lập gia đình đấy nhé. Nên anh cá là cậu ta sắp cưới cô giáo dân nhiệt huyết Trần Văn Văn đấy. Hai người quay lại với nhau rồi.”

“Ừ, em biết rồi.”

Lộ Minh Phi khẽ nói.

“Vậy cũng tốt.”

Đêm đó, khi cậu còn đang bị băng bó kín mít như cái bánh ú nằm trong bệnh viện, Trần Văn Văn đã gọi điện kể chuyện này.

Cô nói ban đầu còn do dự, nhưng Triệu Mạnh Hoa mưa gió thế nào cũng đứng chờ dưới ký túc xá.

Khi hỏi vì sao làm vậy, cậu ta chỉ trả lời:

“Anh mơ thấy một cơn ác mộng. Trong mơ, anh đi khắp nơi tìm em, chỉ nhớ số điện thoại của em, nên cứ gọi mãi, gọi mãi…”

Cô nói:

“Tớ thấy anh ấy nghiêm túc, nên mềm lòng. Cậu... sẽ chúc phúc cho bọn tớ chứ?”

Lộ Minh Phi đáp:

“Đương nhiên rồi. Tớ chúc 2 người mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”

Khi cúp máy, cậu lại nhớ đến Liễu Miểu Miểu trong chiếc váy Thái nhuộm sáp.

Lúc này, liệu cô ấy có đang buồn không?

Bài phát biểu kết thúc, hội trường vang dội tiếng vỗ tay.

Nhìn Trần Văn Văn trong bộ váy trắng bước ra, tay trong tay với Triệu Mạnh Hoa, có vài người đã rưng rưng nước mắt.

Cha La lên lại bục, giọng trầm hùng:

“Trong Phúc Âm theo Thánh Gioan có chép: ‘Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì có sự sống đời đời, và Ta sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết.’ Bây giờ là lúc cử hành Bí tích Thánh Thể, cảm tạ Chúa đã ban cho chúng ta chính Mình và Máu Thánh của Người để cứu độ nhân loại.”

Các nữ tu mang tới từng chiếc đĩa thánh, trên đó đặt một miếng bánh không men và một ly rượu nhỏ.

Các tín hữu lần lượt lên rước lễ theo trật tự.

Triệu Mạnh Hoa và Trần Văn Văn cùng nâng ly, ánh mắt như viết nên:

“Ước gì ly này là ly rượu giao bôi!”

Lộ Minh Phi đứng xa vẫn giơ ly mỉm cười:

“Chúc mừng nhé.”

Cậu nói đủ nhỏ để chỉ mình nghe thấy.

Finger uống cạn rượu lễ, bỏ luôn bánh thánh vào miệng, lau tay vào quần rồi liếc sang:

“Em nghĩ xem, nếu học viện duyệt cho Caesar và NoNo cưới nhau, liệu anh ta có mời em làm phù rể không? ‘Không ai xứng đáng chứng kiến tình yêu của chúng tôi ngoài Lộ Minh Phi!’ kiểu kiểu thế ấy. Mục sư thì là Triệu Mạnh Hoa, phù dâu là Trần Văn Văn. Trời ơi, đúng là tiệc cưới thế kỷ luôn!”

Lộ Minh Phi chỉ liếc một cái, rồi quay người bước đi.

“Ái chà, chảnh ghê, không đùa được.”

Finger nhún vai, quay sang cô gái bên cạnh:

“Cho xin số điện thoại đi, cứu rỗi một kẻ lầm đường như anh với…”

Lộ Minh Phi đứng dưới cổng vòm gạch đỏ chạm trổ của Nhà thờ Nam Đường.

Bên ngoài là phố lớn tấp nập, dòng người xuôi ngược không ngừng.

Trong cái lạnh cắt da vẫn lẩn khuất mùi vị ấm áp và gần gũi khó tả.

Cậu bước vào dòng người, lặng lẽ lướt qua từng gương mặt.

Mặt trời đang lặn sau lưng.

Cậu bật điện thoại, nhìn vào chiếc đồng hồ quay bằng đồng cổ:

Mức sinh mệnh chỉ còn một nửa.

Một cậu bé bán diêm còn lại đúng 2 que diêm sao?

Mẹ kiếp, cuộc đời này đúng là tào lao!

“Không hiểu kiểu gì, ăn Mình Chúa, uống Máu Chúa rồi mà vẫn đói cồn cào. Chắc do anh tham ăn quá, hoặc... Mình Máu Chúa không đủ... chất đạm?”

Finger chẳng biết chui từ đâu ra, 2 tay gác sau đầu bước bên cậu, còn nấc một cái đầy mãn nguyện:

“Tự nhiên nhớ Tiểu Long Nữ quá. Cảm giác em ấy sẽ mang gì đó ngon ngon tới cho bọn mình ăn…”

---

Hoàng hôn buông xuống, Sở Tử Hàng tìm đến khu tập thể cũ nằm sâu giữa rừng nhà cao tầng.

Thật hiếm có nơi nào ở thành phố mà vẫn còn sót lại dãy cây ngô đồng, lá gần như rụng hết, chỉ còn trơ cành. 

Ánh chiều tà yếu ớt xuyên qua những nhánh cây khẳng khiu, vỡ ra thành từng vệt loang lổ trên nền đất.

Toà nhà số 31 là một khu chung cư cũ kỹ, tường gạch đỏ đã sậm màu theo năm tháng, lan can xi măng tróc lở, cửa sổ gỗ sơn màu xanh lá đã bong tróc loang lổ.

Không ai rõ nó được xây từ thời nào nữa.

Hành lang thiếu sáng trầm trọng, chỉ lác đác vài bóng đèn sợi đốt ánh vàng mờ nhạt, chập chờn như sắp tắt.

Trên tường chi chít những tờ rơi quảng cáo kiểu “Thông cống giá rẻ” hay “Viết hóa đơn đỏ chuyên nghiệp”.

Tấm biển số nhà sơn xanh, ghi “Phòng 201, đơn nguyên 15”, được đóng đinh vào cánh cửa gỗ đã ngả màu.

Rõ ràng nơi này đã lâu không có người ở.

Tay nắm cửa phủ bụi, ổ khoá thì bị dán kín bởi từng lớp quảng cáo chồng chất lên nhau.

Từ căn hộ kế bên vọng ra tiếng xào nấu và tiếng người lớn dạy trẻ làm bài, vẽ nên một khung cảnh gia đình quen thuộc và ấm cúng.

Khi Sở Tử Hàng nhẹ nhàng đặt tay lên tấm biển đã rỉ sét, một bà cụ không biết từ góc khuất nào chợt xuất hiện, tay xách hai cọng hành như vũ khí, ánh mắt đầy cảnh giác:

“Cháu là bạn của con bé Tiểu Di hả?”

Sở Tử Hàng gật đầu, rút chìa khóa ra lắc nhẹ: 

“Cháu tới thu dọn ít đồ giúp cô ấy.”

“Không ở đây nữa à?”

Giọng bà cụ nhẹ đi thấy rõ, như trút được gánh nặng.

“Chắc là không quay lại đâu.”

Anh đáp khẽ.

Mắt bà lão sáng lên: 

“Thế... cháu hỏi giùm xem nhà con bé có định bán không? Cháu trai bà sắp cưới, đang tính mua thêm căn nữa. Đám môi giới cứ suốt ngày dán tờ rơi vào đây, bán cho người ngoài chi bằng bán cho bà. Dù gì bà cũng trông nom nó bao năm trời…”

Nói đến đó, bà cụ ngập ngừng rồi im bặt.

Chàng trai trước mặt không lộ chút cảm xúc, mặt không biểu tình, như thể không phải đến thu dọn mà là đến để tính sổ.

“Nó nợ cháu nhiều tiền lắm hả? Hay là cầm nhà rồi?”

Bà cụ dè dặt hỏi.

“Cháu sẽ hỏi lại. Nếu cô ấy muốn bán, cháu nhắn cho bà.”

Sở Tử Hàng đáp, vừa nhẹ nhàng bóc từng lớp quảng cáo khỏi cánh cửa, vừa cắm chìa vào ổ khóa, xoay chậm rãi.

Anh đặt tay lên cửa, ấn nhẹ.

Với bản lĩnh của một cao thủ Thái Cực quyền, dù không cần dùng đến Long Huyết, một cú chạm cũng có thể phá khoá.

Nhưng lần này, cánh cửa lại nặng trĩu, như thể phía sau không phải chỉ là một căn phòng mà là cả một thế giới.

Cánh cửa mở ra, nắng chiều hắt nhẹ vào mặt.

Anh đứng lặng trong ánh sáng, bàng hoàng.

Ngay trước mắt là một ô cửa sổ lớn sát đất, bên ngoài, mặt trời đang lặng lẽ lặn.

Ánh sáng yếu ớt đổ xuống nền nhà, bóng khung cửa hắt xuống thành từng ô tối như lồng sắt.

Khung kim loại đã hoen gỉ, mấy ô kính vỡ để gió chiều lùa vào, chạy dọc khắp các góc phòng âm u.

Thật khó tin trong một chung cư cũ lại có căn phòng rộng và thoáng với cửa sổ lớn như thế.

Có lẽ trước đây là phòng kỹ thuật, sau cải tạo, thiết bị được dọn đi, chỉ còn sót lại căn phòng này quay mặt về hướng tây.

Một không gian đơn sơ, không có nhà vệ sinh, bên trong trống trơn.

Chỉ có chiếc giường cũ ở giữa, ga màu xanh dương phủ kín bụi.

Góc phòng đặt chiếc tủ 5 ngăn kiểu xưa, đối diện là bếp ga nhỏ và tủ lạnh 2 cửa cũ kỹ.

Vậy là toàn bộ nội thất.

Anh đi dọc theo bức tường, tay vuốt nhẹ mặt bếp phủ bụi.

Mở tủ lạnh, chỉ còn lại một hộp sữa chua đã quá hạn từ lâu.

Rèm cửa khá đẹp:

Một lớp ren trắng, một lớp nhung màu xanh thẫm.

Căn nhà như vậy, ai mà chẳng để tâm đến rèm cửa chứ?

Chắc những buổi chiều một mình, cô thường ngồi trên giường nhìn hoàng hôn.

Tối đến thì kéo rèm thật kín.

Nếu không... liệu có ai dám ngủ một mình trong căn phòng trống như thế này?

Rồng có sợ bóng tối không?

Sở Tử Hàng chợt nghĩ.

Anh đứng im rất lâu rồi mới mở tủ quần áo.

Bất ngờ thay, bên trong đầy ắp và được xếp gọn gàng.

Có áo sơ mi trắng, đồng phục xanh dương của trường trung học Sĩ Lan, với logo thêu trên ngực áo.

Quần áo gấp gọn trong hộp giấy, từ kẹp tóc gỗ, đến nơ vải lấp lánh.

Tất đủ loại, dài có, ngắn có, được cuộn tròn ngăn nắp, cạnh bên là những món đồ lót đủ màu.

Tử Hàng chưa từng nghĩ đồ lót con gái lại nhiều kiểu đến vậy.

Anh đưa tay chạm nhẹ, bụi bám đầy bàn tay.

Anh lật ga giường lên, phía dưới là ga trắng, chăn bông trắng và gối trắng in hình Rilakkuma, chú gấu nâu ngồi thu mình ở một góc.

Anh ngồi xuống mép giường, đối diện hoàng hôn.

Mặt trời sắp khuất, bóng anh kéo dài trên tường, bóng tối từ cửa sổ lan vào.

Bên ngoài vang lên tiếng trẻ con đá bóng sau giờ tan học.

Cô từng sống thế này sao?

Thực ra không có bố mẹ, không có người anh bị bệnh, cũng không có tủ đồ thật sự để phối hợp theo ý thích.

Không ai nấu ăn, không ai nói chuyện.

Buổi tối ngồi một mình nghe tiếng sinh hoạt của hàng xóm, lặng lẽ học cách sống như một người bình thường.

Cô gái mang tên “Hạ Di” là một vai diễn, hay là cuộc đời thật?

Nếu chẳng có ai công nhận, thì chính cô có tin đó là thật không?

“Các anh chẳng hiểu gì về rồng cả. Rồng cũng như con người thôi, ban đầu chỉ là những đứa trẻ mới đến thế giới này.”

Anh nhớ lại giọng nói đó:

Giận dữ nhưng cô đơn, lạnh nhạt, cay nghiệt, không khoan nhượng.

Cô là kiểu người không bao giờ chịu khuất phục…

Dù cô độc giữa thành phố lạ, vẫn sống có nguyên tắc, vẫn giữ cho mình một góc an toàn.

Dù căn phòng chỉ còn trống rỗng, chắc cô vẫn có thể đứng giữa cửa mà nói to:

“Em về rồi đây!”

Anh cảm thấy mỏi mệt, muốn chợp mắt một lát.

Anh cởi quần áo, nằm xuống giường, tay đặt nhẹ lên ngực.

Chỉ định nghỉ nửa tiếng thôi, nhưng đầu lại trôi dạt về những điều từng cố quên.

Giờ lại có thêm vài ký ức mới để nhớ.

Anh từ từ nhắm mắt lại.

Lúc ấy, hoàng hôn đã khuất, bóng tối phủ đầy căn phòng.

Anh biết rõ:

Lần này tỉnh dậy sẽ không còn ánh nắng nào cúi xuống như thiên thần…

…muốn hôn lên môi mình nữa.

---

Nửa đêm ở khách sạn Kempinski, quán bia Prana.

Vài cô phục vụ mặc váy kiểu Bavarian đang ngập ngừng, không biết có nên mời anh chàng đội cái túi KFC trên đầu ra ngoài không.

Nhưng mà... anh ta đã gọi tới 10 ly bia vàng loại 1 lít, hóa đơn cả nghìn tệ, đúng kiểu ủng hộ kinh doanh hết mình.

Chẳng hiểu từ bao giờ KFC lại chơi quảng cáo kiểu mới như này, cho nhân viên mặc vest chỉnh tề rồi đội túi KFC lên đầu?

“Ê cô em! Cho thêm 2 ly nữa nhé!”

Anh ta hớn hở gọi.

Ngồi đối diện là một ông già gầy gò, rúc vào ghế như sắp hòa vào đệm, đang chậm rãi uống ly bia thứ 2.

“Dạo này tôi thấy mình giống như cái nam châm hút mấy thằng ngu vậy,” ông nói, giọng đều đều. 

“Từ mới học trong tiếng Trung đấy. Ý là xung quanh toàn mấy đứa dở hơi như thể số phận cố tình ném vào tầm mắt tôi. Đám thiếu gia kia đang náo loạn, chắc vẫn chưa nuốt nổi cú bị Anjou sỉ nhục. Nhưng ghét bỏ gì đó chỉ là chuyện cảm xúc thôi. Đụng độ với mấy ông Bí đảng thì cần thực lực. Đám trẻ bây giờ non lắm. Còn mấy thằng ngu khác thì vui vẻ thuê máy bay sang Bắc Kinh xem triển lãm với chém rồng, có cả người yêu kiêm hướng dẫn viên đi cùng, chuẩn bị bỏ vợ luôn rồi... Dĩ nhiên, trong đám ngu đó, cậu là thằng ngu nhất. Cậu tưởng mình thật sự là nhân viên KFC à?”

“Yo, Henkel!”

Gã đội túi KFC cười, “Vật lý sơ cấp dạy chúng ta rằng thứ dễ bị nam châm hút nhất là... một cục nam châm khác. Nên mấy thằng ngu như cục nam châm ấy, bản thân nó vốn đã ngu rồi, chỉ là chưa tự nhận ra thôi.”

Anh nhún vai.

“Chuẩn.”

Henkel bẻ 1 miếng bánh mì, nhai chậm rãi.

“Nghĩ lại, việc tôi đem tương lai của bọn hỗn huyết chủng cho một thằng ngốc như cậu, chắc tôi cũng chẳng khôn hơn là bao.”

Cả 2 im lặng một lúc.

Rồi cùng bật cười khẽ, cụng ly 1 cái.

“Cậu cũng giúp thằng nhóc đó à?” 

Henkel nhìn sang, ánh mắt lóe lên chút hoài nghi. 

“Nó là kiểu ‘nhân vật chính’ đấy hả? Cả thế giới phải chiều chuộng nó sao?”

“Không.”

Gã KFC thở dài.

“Nó chỉ là một thằng vô dụng, không có nổi một điểm mạnh nào. Trái lại, nó gần như gom đủ mọi nhược điểm mà loài người có thể có...”

Anh khoét một lỗ trên túi, nhét tay vào gãi đầu, như thể đang lục lọi trong não mình để tìm câu chữ.

“Nhưng mà?”

Henkel gợi.

“Nhưng mà... nó là một nửa con người, đúng không? Nó mang trong mình tất cả những yếu đuối, nhỏ nhoi, tội nghiệp mà ai trong chúng ta cũng từng có.”

Giọng anh trầm xuống, khàn đặc, mang theo chút gì đã bị nén lại rất lâu.

“Chúng ta chẳng phải mấy gã vì chính nghĩa đâu. Chúng ta giúp nó… như đang giúp chính mình.”

Henkel bật cười, đưa ly bia lên nhấp 1 ngụm, ánh mắt lơ đãng, “Nghe cứ như mấy chuyện tôi nghĩ hồi còn trẻ…”

“Trong lòng Sở Tử Hàng,” gã KFC vỗ nhẹ lên ngực, “vẫn luôn có một cậu bé đứng lặng trên con đường cao tốc trống trơn giữa cơn bão đêm hôm đó.”

Anh ngừng một lát rồi nói tiếp, như thì thầm:

“Cũng như mỗi người chúng ta, chắc đâu đó trong tim… đều có một đứa trẻ đã chết từ lâu.”

---

Rome, Ý.

Trên bàn làm việc của Frost Gattuso là một tập hồ sơ:

“Đơn xin kết hôn với sinh viên cấp A Trần Mặc Đồng (mã số A09003)”.

Ông lật thẳng đến trang cuối cùng. 

Thư ký Norma và hiệu trưởng Hilbert Jean Anjou đều đã ký xác nhận, kèm theo một nhận xét giống hệt nhau:

Cả 2 đều là sinh viên xuất sắc bậc nhất trong nhóm cấp A, nhưng việc kết hôn ở giai đoạn hiện tại khả năng cao con cái họ sẽ gặp bất ổn về mặt di truyền. 

Cần thêm thời gian để theo dõi.

Nói cách khác, ban quản lý học viện đã tạm thời không chấp thuận đề nghị này.

“Nếu gia tộc muốn, vẫn có thể tận dụng tiếng nói trong hội đồng trường để gây sức ép.”

Parsi, người đang đứng đối diện, nói.

“Các thành viên đều sẽ ủng hộ ngài.”

Frost lắc đầu:

“Gia tộc không có lý do để làm vậy. Chúng ta không phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng Caesar phải hiểu, nếu nó có được điều đó, thì là bởi vì gia tộc vẫn luôn đứng sau lưng nó. Nếu nó tự ý quyết định mà không hề hỏi ý kiến, thì cũng có nghĩa là nó đã từ chối sự gắn kết với gia tộc. Và trong trường hợp đó… gia tộc cũng cần có thái độ rõ ràng.”

“Hiểu rồi. Gia tộc yêu người thừa kế, nhưng người thừa kế cũng có trách nhiệm gìn giữ truyền thống gia tộc.”

Parsi gật đầu chậm rãi.

“Nhưng Caesar vốn là người vô cùng bướng bỉnh.”

“Không sao,” Frost khẽ mỉm cười.

“Sớm muộn gì nó cũng sẽ hiểu yêu thương không phải lúc nào cũng là chiều chuộng.”

Ông đẩy lại tập hồ sơ vào phong bì, rồi chốt lại:

“Đến khi nó hiểu ra điều đó, chúng ta sẽ làm mọi thứ để nó được ở bên người con gái mà nó yêu.”

Parsi ngẩng lên, hơi bất ngờ:

“Ý ngài là... gia tộc sẽ lần đầu tiên để người kế vị tự chọn vợ sao? Chuyện này chưa từng có tiền lệ!”

“Không.”

Frost nở một nụ cười lạnh, ánh mắt sắc như dao.

“Về việc chọn vợ cho người thừa kế, gia tộc chưa từng thay đổi quan điểm.”

Parsi thoáng sững người.

“Caesar tưởng rằng mình đã tự do lựa chọn... nhưng Trần Mặc Đồng, từ lâu đã là cô gái mà gia tộc chuẩn bị cho nó rồi.”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

tôi ghét Trần Văn Văn, ko vì lý do gì chỉ là đơn giản ghét
Xem thêm
Kiểu pick me girl ấy mà, suốt ngày tỏ ra yếu đuối, lợi dụng tình cảm của main mà không báo đáp lại gì, ở một góc nhìn nào đó thì cô nàng này đúng là mặt dày thật =))))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời