Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong
Màn 18: Mê Cung - Phần 4-5-6
0 Bình luận - Độ dài: 9,304 từ - Cập nhật:
Sở Tử Hàng xé toạc chiếc áo sơ mi và chiếc hoodie có mũ khiến anh trông như một cậu học sinh nhỏ tuổi.
Quân Diễm bùng lên, nuốt trọn lớp vải.
Anh vung những mảnh áo rực cháy như những cánh quạt lửa, kẻ nào bị dính phải liền bị ngọn lửa ấy thiêu rụi.
Thế nhưng đám sinh vật kia dường như hoàn toàn không biết sợ chết, vẫn điên cuồng lao tới, như một bầy thiêu thân không ngừng nghỉ.
Sở Tử Hàng ném mạnh đống áo cháy rực, Quân Diễm bám trên đó lập tức phát nổ trong hai khoang tàu trước sau, khiến những bộ xương màu đồng cổ vỡ vụn trong không trung, hóa thành tro bụi.
Thân trên trần trụi của anh ánh lên sắc vàng kim như ánh kim loại nóng chảy.
Sở Tử Hàng lao thẳng vào giữa bầy quái, lưỡi đao đỏ rực vung lên xẻ toạc từng bộ hài cốt.
Vết chém nào cũng như thép bị nung đỏ rồi cắt đôi, trơn nhẵn đến rợn người.
Ngay lúc ấy, một âm thanh rít gió chói tai vang lên, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió ấy ở tâm của một cơn lốc xoáy.
Không khí chuyển động với tốc độ cao đến mức trở nên cứng như khối thép, đủ để nghiền nát xương người chỉ bằng một “khối gió”.
Sở Tử Hàng chưa từng đứng giữa tâm lốc, nhưng anh nhớ mình đã từng nghe âm thanh này ở đâu đó.
Đúng rồi!
Anh nhớ ra đó là ngôn linh Phong Vương Đồng!
Ngôn linh của Hạ Di.
Một bóng người đang lao về phía anh, đi đến đâu là cuốn sạch kẻ địch đến đó.
Không chỉ là cuốn bay, mà là xé nát.
Kẻ địch bị quăng lên không trung rồi vỡ tung như những mảnh sành vỡ.
Hình bóng ấy đâm sầm vào người anh, lưng chạm lưng, anh cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng.
“Phóng to lãnh địa ngôn linh hết cỡ cho em!”
Hạ Di hét lớn.
“Quân Diễm” và “Phong Vương Đồng” cùng lúc đạt đến đỉnh điểm.
Nhiệt độ và lửa cháy dữ dội kết hợp với gió lốc cực mạnh tạo nên một kỳ quan tự nhiên hiếm thấy, lốc xoáy lửa.
Ở trung tâm cơn lốc, một con rồng lửa uốn lượn bay vút lên trời, nhiệt độ cao hàng ngàn độ dần hội tụ rồi vỡ tung, thân rồng tách ra chui vào những luồng gió cuồng nộ.
Cơn lốc lửa này quét sạch toàn bộ đường hầm, mọi thứ có thể cháy đều hóa thành tro bụi.
Sở Tử Hàng đột ngột đè Hạ Di xuống, ôm lấy cô.
Vài giây sau, luồng sóng xung kích dội ngược từ đầu đường hầm phía trước tràn qua đầu họ, xuyên thẳng vào khí quản, suýt chút nữa đã xé toạc cả phổi.
Tất cả lại trở về tĩnh lặng.
Vài giây sau, Hạ Di thò đầu ra từ dưới thân Sở Tử Hàng, hồi hộp nhìn quanh.
“Trời ơi, còn sống thật kìa!”
Cô thở hổn hển.
"Cô sao lại ở đây?”
Sở Tử Hàng dựa lưng vào xác toa tàu.
Vụ nổ lửa vừa rồi đã phá hủy toàn bộ kết nối giữa các toa, đầu tàu đã chạy mất, họ thì bị bỏ lại giữa đống hoang tàn.
Hạ Di gãi đầu, có chút lúng túng, nói lí nhí như muỗi kêu:
“Em nhắn tin cho anh mà anh không trả lời…”
Sở Tử Hàng ngẩn người.
Anh không cho rằng mình phải trả lời mọi tin nhắn.
Hạ Di nhắn nhủ, anh nhận được, vậy là đủ.
Ngày mai anh sẽ có mặt trên bàn cơm nhà cô, đó là điều chắc chắn.
“Trước khi ngủ, tự dưng em nổi hứng tra thử vị trí của anh…”
Hạ Di lầm bầm.
"Cô làm sao tra được vị trí của tôi?”
Sở Tử Hàng lại sững người.
“Lần trước nghịch điện thoại của anh, em lén đăng ký dịch vụ định vị của nhà mạng rồi!”
Hạ Di gầm lên, mặt đỏ như gấc, “Được chưa! Biết xấu hổ rồi đó! Nhưng sao? Em thấy vị trí của anh ở Quảng Trường Đông Phương mà nơi đó giờ này lẽ ra đóng cửa rồi. Em chợt nhớ anh từng kể về truyền thuyết tàu điện ngầm, gọi điện thì không được, nên em lo anh gặp chuyện thôi!”
Sở Tử Hàng im lặng hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu, cười nhẹ.
Anh từng nghe nói về dịch vụ đó, nơi người khác có thể biết điện thoại của bạn bắt sóng từ trạm phát nào.
Người đăng ký thường là mấy bà vợ dùng để theo dõi chồng…
Thật ra anh không có ý cười, nhưng trong tình huống khó xử thế này, không cười thì biết phải làm gì?
“Cười cái gì mà cười! Nếu không có em, anh tiêu rồi đấy!”
Hạ Di bực tức đưa chân ra, “Em vội vàng chạy đến đây… anh xem, em còn đang đi dép lê!”
Sở Tử Hàng cúi xuống nhìn đôi chân trắng trẻo, lạnh đến đỏ bừng của cô, thì thầm:
“Cảm ơn cô.”
“Nhưng anh nói nghe coi, nửa đêm nửa hôm mà sao tàu điện còn chạy? Rốt cuộc đây là đâu vậy?”
Hạ Di thấy anh cứ nhìn chân mình, liền nhanh chóng rút lại, giấu vào trong váy bohemian, rồi quay ngang quay ngửa dò xét.
Một cú "bẻ cua gấp", hay đúng hơn là “lái sang chuyện khác”, vẫn luôn là phong cách của Sở Tử Hàng.
"Nibelungen, hay còn gọi là Tử nhân quốc," Sở Tử Hàng khẽ nói, "cuối cùng thì giả thuyết đã được chứng thực. Vương quốc thật sự của loài rồng không tồn tại trong không gian bình thường, mà nằm trong một chiều không gian kỳ quái mang tên Nibelungen, một lãnh địa được kiến tạo bằng luyện kim thuật. Nếu tôi đoán không sai, thanh đồng thành mà Lộ Minh Phi từng đặt chân đến cũng chính là một Nibelungen. Một khi đã vào trong, sẽ nhận ra nơi ấy rộng lớn hơn bề ngoài rất nhiều. Cậu ấy từng nói, mọi thứ bên trong trông đều như mới nguyên, bởi nơi đó không có dòng chảy thời gian."
“Rốt cuộc… mấy thứ đó là gì vậy?”
Hạ Di cúi xuống nhặt một mảnh xương đồng cổ lên ngắm nghía.
“Tử thị.”
Sở Tử Hàng đáp khẽ, “Là những hỗn huyết chủng bị huyết thống rồng nuốt chửng. Không còn là người, cũng chưa hẳn là rồng, lơ lửng giữa sống và chết, mất đi ý thức, cứ như những linh hồn vất vưởng…”
Anh biết, có lẽ rồi mình cũng sẽ đi đến kết cục đó.
“Nếu đây là Nibelungen thật, vậy thì Long vương cũng đang ở đây.”
Hạ Di nói, “Tiếc là chúng ta vừa cho nổ tung cái tàu điện, có lẽ nó vốn định đưa mình đến chỗ Long vương?”
“Không sao.”
Sở Tử Hàng chống tay đứng dậy, gỡ chiếc hộp đen sau lưng đặt trước mặt cô, “Đi dọc theo đường ray, sớm muộn gì cũng tới. Cô giúp tôi xách cái này được không?”
Hạ Di giận dữ trừng mắt:
“Ê! Sư huynh có nhầm không vậy? Em không mang vớ, đi dép lê tới cứu anh đó! Giờ anh còn bắt em vác đồ? Anh còn nhân tính không?”
Sở Tử Hàng vội xua tay:
“Không… ý tôi là… anh đeo cái hộp này thì khó cõng cô...”
“Thế còn em xách thì dễ lắm à?!”
Hạ Di gắt lên.
Sở Tử Hàng cảm thấy hơi bất lực, đưa tay xoa trán, khẽ thở dài:
“Ý tôi là… cô đi dép lê thì không tiện di chuyển, nên tôi có thể cõng vô. Nhưng nếu tôi còn đeo hộp này thì nó sẽ cấn vào cô.”
Một lúc im lặng thật dài.
Hạ Di rụt cổ lại, lí nhí:
“Ờm… em hiểu rồi.”
---
Tàu điện ngầm dừng lại ở sân ga.
Nhà ga trông cực kỳ cũ kỹ, nền xi măng xám xịt, mép viền được lát gạch men màu xanh lá.
Tường quét vôi trắng đã bong tróc loang lổ, nổi bật là dòng chữ to tướng viết bằng sơn đỏ:
"Ga Phúc Thọ Lĩnh”, bên cạnh còn ghi năm 1977.
Trên sân ga chỉ có một bóng đèn sợi đốt sáng mờ, trên chụp đèn còn phủ đầy mạng nhện.
Ba người, Triệu Mạnh Hoa, Cao Mịch và Vạn Bác Thiến cùng khiêng Lộ Minh Phi ra khỏi toa.
“Này! Người chịu khổ gần nửa tháng là bọn tôi chứ không phải cậu nhé. Cậu tuy không trắng trẻo tròn trịa gì, nhưng ít ra cũng chẳng yếu đuối, giả làm bệnh nhân là sao hả?”
Vạn Bác Thiến có vẻ hơi cáu.
Khi cô bước vào mê cung này vẫn còn mặc váy ngắn với tất da, giờ thì chân gầy trơ như mấy siêu mẫu sàn diễn Paris.
“Không phải là em không đi nổi…”
Lộ Minh Phi nói, “Chỉ là vừa nghĩ tới cảnh mình kẹt lại ở đây vài trăm năm… là em lại rùng hết mình.”
“Rồi cũng quen thôi, kìa, người chia bài đấy.”
Cao Mịch nhẹ giọng nhắc.
Lộ Minh Phi ngẩng lên, dưới ánh đèn trắng mờ là một hình người phủ kín bằng vải bố nâu sậm.
Người chia bài từ từ ngẩng đầu, khiến Lộ Minh Phi kinh hãi đến mức suýt bất tỉnh.
Chính là nữ hoàng liêm dứu trong đường hầm ban nãy, không rõ định hôn cậu hay hút cạn máu cậu, lúc này đang ngồi im lặng ở đó.
Chín cái đầu khẽ lắc lư trái phải, xương cổ uốn cong như xương sống của chín con rắn.
“Đừng sợ, người chia bài không làm hại ai cả.”
Cao Mịch nói, “Thậm chí nếu em tấn công nó, nó cũng không phản kháng đâu. Cứ coi nó là một cái máy là được.”
Lộ Minh Phi rụt rè đi theo Cao Mịch, bốn người ngồi vòng quanh người chia bài.
Chín cái đầu sọ làm việc riêng biệt, lần lượt quan sát từng người, sau đó ném xuống trước mặt Lộ Minh Phi một cái nắp chai bằng thiếc.
Cậu nhặt lên xem, trên đó có chữ “Bắc Băng Dương” là tên một loại soda cam cổ xưa sản xuất ở Bắc Kinh, từng nổi tiếng không kém gì Cocacola.
Người chia bài lại ném cho Cao Mịch mấy chục đồng xu màu vàng xỉn, cho Vạn Bác Thiến cũng chừng ấy, riêng Triệu Mạnh Hoa thì ngoài tiền xu còn có thêm một chiếc la bàn vỏ nhôm.
“Gì cơ?! Chỉ được mỗi cái nắp chai thôi á?”
Lộ Minh Phi đau khổ, “Biết là lính mới, chưa tích đủ tuyệt vọng, nhưng ít ra cũng cho vài đồng bạc lẻ chứ!”
Cao Mịch kéo tay cậu lại:
“Đừng ngốc thế. Nắp chai ‘Bắc Băng Dương’ là thứ giá trị nhất ở đây, một cái đổi được 1.000 đồng xu vàng kia đấy. Cái la bàn của Triệu Mạnh Hoa còn chưa bằng 100 xu. Muốn đổi tiền lẻ thì ném nó lại cho người chia bài.”
Lộ Minh Phi thử ném nắp chai vào một cái đầu của người chia bài.
Vài giây sau, leng keng leng keng, một đống đồng xu màu vàng bóng loáng chất cao như đồi nhỏ hiện ra trước mặt cậu.
“Whoa! Gói quà tân thủ à?!”
Lộ Minh Phi phấn khích, “Mấy người ít thế kia… có cần em chia bớt cho không?”
“Không phải tân thủ nào cũng được nhiều vậy đâu. Lúc tôi và Cao Mịch tới, mỗi người chỉ có một cái la bàn thôi.”
Vạn Bác Thiến nhìn cậu với ánh mắt có chút ghen tị.
Cao Mịch gật đầu:
“Người chia bài chỉ cần liếc là biết rõ lòng dạ em. Cô đơn càng nhiều… thì được càng nhiều chip. Khi tiêu hết lượt cô đơn ấy, em sẽ phải quay lại tàu điện để tiếp tục lặp vòng không lối thoát.”
Anh ấy quay sang nhìn Vạn Bác Thiến, rồi vươn tay nắm lấy tay cô:
“Nếu hai ta ôm nhau nói chuyện, lòng sẽ dễ chịu hơn, nhưng khi quay lại bàn chia bài, số chip nhận được sẽ ít lại. Còn nếu lạnh nhạt, cãi nhau, oán trách… thì sẽ được chia nhiều hơn.”
Trong đôi mắt anh là một làn sương mỏng nhẹ tựa nụ cười:
“Nhưng thỉnh thoảng, dù có phải đánh đổi cơ hội rời khỏi nơi này… anh vẫn muốn được nắm tay cô ấy.”
Ai cũng nhìn ra bọn họ là một đôi.
Lộ Minh Phi chợt nhớ đến Diệp Thắng và Aki, hai người đã bị chôn vùi trong thanh đồng thành kia.
“Trời đất! Mình cô đơn đến thế sao?”
Cậu ngồi giữa đống chip chất cao như núi, vẻ mặt ngơ ngác.
Ba người còn lại nhìn cậu bằng ánh mắt vừa ghen tị vừa… thương hại, rồi đồng loạt gật đầu.
“Bộ ba Q.”
Cao Mịch lật hai lá bài úp trong tay, từ đống bài ngửa trên bàn rút thêm ba lá tạo thành ba lá Q.
Anh ấy lại thắng ván nữa.
Người chia bài, Lộ Minh Phi, Triệu Mạnh Hoa và Vạn Bác Thiến mỗi người đều phải đền 50 đồng xu vàng tối.
Triệu Mạnh Hoa mặt mày trắng bệch, đứng bật dậy, cậu là người đầu tiên cháy túi.
Cao Mịch quả nhiên là cao thủ toán học hạng nhì của Học viện Cassell năm xưa, năng lực tính toán xác suất gần như máy tính sống.
Mới chưa đến mười ván, anh đã gom về hơn phân nửa đống chip trên bàn.
Không ai nói gì.
Triệu Mạnh Hoa lặng lẽ xoay người, rời bàn đánh bạc, men theo đường hầm quay về sân ga trước.
Ở đó sẽ có một đoàn tàu chờ sẵn, đó là quy tắc của trò chơi:
Kẻ nào hết sạch chip thì lập tức bị loại, phải lên tàu một mình, cô độc xoay vòng trong mê cung này cho đến khi ván mới bắt đầu.
Lúc đó tàu mới dừng ở ga Vương Phủ Tỉnh, và mọi người mới lại được tụ họp.
Lộ Minh Phi nhìn bóng Triệu Mạnh Hoa dần dần bị bóng tối nuốt chửng, lòng không khỏi buồn rười rượi.
Trong tay cậu cũng chỉ còn đúng một đồng xu vàng tối, thậm chí còn thua cả Triệu Mạnh Hoa nếu tính đến chuyện… chẳng ai chờ cậu cả.
Giá như bọn họ cùng rời đi thì ít ra còn có bạn đồng hành.
Trò chơi kiểu này thật sự không dành cho cậu.
Quy tắc của Texas Hold’em trông thì đơn giản:
Mỗi người chơi được chia hai lá bài úp và trên bàn sẽ có năm lá bài chung được lật ra theo ba vòng.
Cụ thể, người chia bài sẽ lần lượt lật bài chung thành ba lượt:
Flop: ba lá đầu tiên,
Turn: lá thứ tư,
River: lá thứ năm.
Sau khi tất cả bài được lật, mỗi người chơi chọn năm lá tốt nhất trong tổng số bảy lá (hai lá của mình và năm lá chung) để tạo thành tay bài mạnh nhất.
Thứ tự tay bài từ cao đến thấp gồm:
Thùng phá sanh tứ quý, cù lũ, thùng, sảnh, bộ ba, đôi, cao nhất...
Trước mỗi lần lật bài chung sẽ có một vòng cược, người chơi có thể bỏ bài, theo cược, tố hoặc kiểm bài tuỳ tình huống.
Ai bỏ bài sẽ mất toàn bộ chip đã đặt cược trong ván đó.
Ván bài kết thúc khi chỉ còn một người chơi không bỏ bài, hoặc khi tất cả bài được lật và người chơi so tay để phân thắng bại.
Mấu chốt vẫn là tính xác suất.
Trong một ván bài, nếu trên bàn có ba lá Q, phải nhanh chóng đánh giá:
Liệu có ai đó đang giữ một đôi 3, dẫn tới tứ quý 3, một tay bài có thể đánh bại bộ ba Q?
Nếu xác suất thắng vẫn cao (ví dụ: không có quá nhiều khả năng đối thủ đang giữ 3 nhép 3 bích), thì có thể theo cược tới cùng.
Nhưng nếu thấy rủi ro quá lớn, thì tốt nhất là rút lui đúng lúc, "chém đứt đuôi mà trốn" để bảo toàn chip.
Trong sòng bạc tạm bợ này, giá trị quy đổi thật quái đản:
Một nắp chai “Bắc Băng Dương” bằng mười cái la bàn, một la bàn đổi được mười vỏ bao thuốc, một vỏ thuốc bằng mười xu vàng tối, còn một xu vàng tối lại ăn đứt mười đồng bạc cổ.
Giá trị đảo lộn hoàn toàn.
Có lẽ người canh giữ mê cung này chỉ đơn giản là đang trêu đùa họ…
Nhưng sẽ là ai, mà lại bỏ công tạo ra cả một mê cung chỉ để đùa giỡn người ta như thế?
Mà lạ một điều, hắn còn chẳng thu vé vào cửa.
Lộ Minh Phi liếc nhìn hai lá bài tẩy trên tay, lòng trĩu nặng thất vọng.
Một lá “3”, một lá “6”, ba lá bài chung đã lật là “9”, “J” và “K”, một bộ bài tệ hại, chẳng thể ghép nổi một liên kết nào ra hồn.
Cậu dùng nốt đồng xu vàng tối cuối cùng để đổi lấy mười đồng xu bạc cổ.
Riêng để xem ba lá bài đầu tiên, cậu đã trả một đồng, giờ chỉ còn lại chín đồng nhỏ nhất.
Trong khi đó, trước mặt Cao Mịch đã chất đầy hơn cả ngàn đồng xu đồng cổ.
Cao Mịch đang cau mày, chăm chú suy nghĩ, khóe môi siết chặt mang theo một tia quyết liệt.
“Gã đó tính đạp lên lưng anh với Triệu Mạnh Hoa mà đưa bạn gái mình thoát thân đấy,” một giọng lười nhác vang lên bên cạnh Lộ Minh Phi.
Cậu giật mình quay phắt lại:
"Là cậu?!”
Lộ Minh Trạch nhướng mày:
"Tất nhiên là em rồi. Em đã bảo là đi cùng nhau mà, anh cứ không chịu nghe, giờ thì đi nhầm đường rồi phải không? Muốn trao đổi không? Em mở cho anh một cánh cổng thời không, đưa anh ra ngoài.”
Lộ Minh Phi do dự thật lâu, rồi vẫn lắc đầu.
Lộ Minh Trạch thở dài:
“Chỉ là giúp anh dạy dỗ vài tên côn đồ thôi mà, có giết ai đâu, làm như em là kẻ xấu vậy. Mà nói thật, anh không tự thoát ra được đâu. Gã Cao Mịch kia tính toán rất giỏi, anh với Triệu Mạnh Hoa bị hắn dắt mũi cả rồi.”
“Ý cậu là sao?”
“Sao anh ngốc thế nhỉ?”
Lộ Minh Trạch lắc đầu, “Trong mỗi ván poker, mỗi pot chỉ có một người thắng, và người đó lấy toàn bộ số chip trong pot đó. Càng nhiều người tham gia, pot càng lớn, và người thắng sẽ ăn nhiều hơn, nếu không có chia pot do hòa hoặc all in nhiều mức. Nếu trong mê cung này có cả đống kẻ xui xẻo gom góp cô độc đổi thành chip, rồi cố tình thua hết cho một người, người đó sẽ gom đủ chip để rời khỏi mê cung. Hiểu chưa?”
“Vẫn… chưa hiểu lắm.”
Lộ Minh Phi thật thà nói.
Lộ Minh Trạch vò đầu:
“Thôi ví dụ thế này nhé, đây là một ‘trò chơi cương thi’. Người ta nói nếu bị hổ ăn thịt, linh hồn sẽ không thành ma bình thường mà thành cương thi. Cương thi không siêu thoát được, phải đi dụ người khác bị hổ ăn để mình thế chỗ mà giải thoát. Kẻ mới bị ăn sẽ thế chỗ cho kẻ cũ, rồi tiếp tục dụ người mới. Gã Cao Mịch kia đang tìm cách thắng anh, Triệu Mạnh Hoa và cả dealer, tích đủ chip để đưa bạn gái đi. Anh xuất hiện, hắn vui lắm vì anh có thể thế chỗ cho hắn.”
“Khốn thật!”
Lộ Minh Phi nổi giận.
“Nhưng đừng lo, đã có em ở đây rồi.”
Lộ Minh Trạch cười khẽ, “Có em, anh trai là vô địch thiên hạ! Giờ thì Show hand đi!”
Đó là câu nói kinh điển nhất trên bàn cược nghĩa là lật hết bài ra, dốc toàn bộ chip cuối cùng.
Trên phim, cảnh này luôn là lúc một tay cờ bạc đại ca quét một đống chip trị giá hàng vạn đô, hất ra bàn trong tiếng nhạc dồn dập.
“Cậu biết chơi bài không đấy? Tôi cộng lại chỉ có đúng một đồng xu vàng! Bài còn thối nữa! Show cái đầu cậu!”
Lộ Minh Phi rít lên.
“Chỉ cần còn một đồng là còn gốc rễ. Có người nói, chỉ cần mang theo một đôla đến Las Vegas, đánh cược đỏ đen, thắng liên tục 28 ván là anh có thể mua cả thành phố đó.”
Lộ Minh Trạch vỗ vai cậu, dịu giọng, “Anh trai à, tin em đi, anh đâu chỉ thắng một thành phố, anh sẽ thắng cả thế giới.”
Lộ Minh Phi từ từ lật bài tẩy, một “3” và một “6”.
Nhưng hai lá bài chung tiếp theo đều là “6”.
Cậu kỳ diệu ghép được một bộ ba “6”.
Trong khi ai nấy bài yếu, cậu lại vụt lên dẫn đầu.
Cậu all in.
Cậu thắng sạch cả bàn.
Tổng cược tăng lên bốn đồng xu vàng.
“Thấy chưa? Em nói mà, nữ thần may mắn luôn ở bên anh, anh trai à. Gặp vận rồi thì phải tiếp tục! Loại chiến thắng điên cuồng như thế này, người ta gọi là ‘Samba’ đấy!”
Lộ Minh Trạch hào hứng reo.
Vài ván tiếp theo, Lộ Minh Phi như cái hố hút vàng, thu sạch chip trên bàn.
Vạn Bác Thiến trong vài ván then chốt đã bỏ bài, may mắn giữ lại được mạng.
Còn Cao Mịch từ kẻ thắng lớn tụt xuống chỉ còn hơn 200 đồng xu vàng.
Thiên tài toán học mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn Lộ Minh Phi.
Mỗi ván cậu đều chơi ngược xác suất, nhưng lại thắng cả bàn hệt như một vị vua cầm quyền trượng chiến thắng.
“Sao em làm được thế?”
Cao Mịch hỏi khẽ.
“Chơi bừa thôi.”
Lộ Minh Phi né ánh mắt anh ta.
“Em không gian lận chứ?”
Cao Mịch nghi ngờ.
Lộ Minh Phi bỗng nổi đoá:
"Gian lận cái đầu anh á! Giỏi thì thắng đi rồi dắt bạn gái ra ngoài! Không thì đừng có nói nhảm!”
Cao Mịch im lặng.
Trên đầu anh, chiếc đèn sợi đốt mờ mờ phát ra tiếng “xè xè” như dòng điện rò rỉ, khiến người ta có cảm giác cái bóng đèn ấy có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Em đoán đúng rồi.”
Một lúc sau, Cao Mịch thở dài.
"Anh đúng là đã nghĩ như vậy… Trên bàn cược, người càng đông thì cơ hội thoát thân mới càng lớn… Xin lỗi.”
“Xin lỗi cũng vô ích thôi. Đặt cược đi, theo hay không theo?”
Lộ Minh Phi đã chẳng buồn nói chuyện đạo nghĩa với loại người như anh ta nữa.
“Anh đã chuẩn bị rất lâu, suy tính rất kỹ, chỉ để thắng một ván này… rồi đưa Bác Thiến rời khỏi đây.”
Cao Mịch tiếp tục nói, như thể không nghe thấy sự chán ghét trong giọng Lộ Minh Phi.
"Vì anh phát hiện, dù là một dealer giỏi tính toán như ‘hắn’, thì vẫn có điểm yếu. Em có để ý không? Chỉ cần tất cả chúng ta đều không bỏ bài, thì hắn cũng không bao giờ bỏ bài.”
Lộ Minh Phi ngẩn người.
Đúng thật, dường như từ đầu đến giờ, chỉ cần mọi người theo bài, thì dealer cũng cắn răng theo đến cùng, chưa bao giờ chủ động bỏ.
“Cho nên, nếu tất cả chúng ta không ai bỏ bài, và người thắng luôn là một trong chúng ta, thì dealer sẽ cứ thế mà thua mãi. Nhưng số chip của chúng ta cộng lại vẫn không đủ để một người rời khỏi đây, chúng ta buộc phải thắng từ dealer. Điều đó có nghĩa là những người còn lại sẽ phải thua để giúp một người thắng. Em còn nhớ quan niệm về địa ngục của người Hy Lạp cổ không?”
“Không phải không nhớ, mà là chưa từng biết đấy anh ạ!”
Lộ Minh Phi trợn mắt.
“Người Hy Lạp cổ không có khái niệm luân hồi. Họ tranh luận mãi rằng địa ngục chứa bao nhiêu người, vì từ cổ chí kim, linh hồn đều đổ về đó, mà nhân gian lại có giới hạn. Cuối cùng họ đi đến kết luận rằng thế giới này phần lớn là của người chết. Cõi chết như biển cả mênh mông, còn nhân gian chỉ là những hòn đảo nổi lên khỏi mặt nước. Người sống và người chết tạo thành một kim tự tháp, đáy là vô số linh hồn, còn chóp tháp mới là kẻ sống.”
Cao Mịch nhìn sang Lộ Minh Phi, giọng điềm tĩnh.
“Coi nơi này là địa ngục đi, và chúng ta không thể cùng rời khỏi đây.”
“Vậy thì anh chơi bài giỏi là có quyền ra ngoài à?”
Lộ Minh Phi phồng má tức tối.
“Không… là ai may mắn hơn, thì người đó nên đi.”
Cao Mịch khẽ nói.
“Ê! Cao Mịch!”
Vạn Bác Thiến chợt kêu lên, giọng run nhẹ.
Cao Mịch mỉm cười, bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, chăm chú nhìn vào mắt cô:
"Hai người ra ngoài rồi, vẫn có thể quay lại cứu tôi mà, đúng không? Dù sao ở đây cũng chẳng chết được đâu… Thật ra tôi luôn nghĩ mình phải làm điều gì đó thật oách mới có thể chứng minh với cậu, nhưng mãi chẳng tìm được cơ hội. Cậu thì keo kiệt, lại chẳng lãng mạn. Tôi rủ đi nghỉ ở Tahiti thì kêu đắt, Giáng sinh tặng hoa hồng cũng đem bán lại cho tiệm, mỗi lần đi ăn bít tết đều gói đem về…”
Anh bật cười, nụ cười lệch môi đầy ngượng ngùng.
“Hôm nay, rốt cuộc cũng có một cơ hội tuyệt vời.”
Anh bất ngờ đẩy toàn bộ số chip ra giữa bàn, một cú Show hand oanh liệt, đến cả thần bài cũng phải nể mặt.
Trong tình huống gần như chắc chắn sẽ thua, anh lại cược tất cả.
Lộ Minh Phi lặng lẽ nhìn hai người họ.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Trong đôi mắt Bác Thiến, giọt nước mắt lăn dài dưới ánh đèn, long lanh như sáp nến rơi.
Chắc là… rất nóng nhỉ?
Lộ Minh Phi thẫn thờ nghĩ.
Là cái cảm giác đó đó, muốn làm điều gì đó thật ngầu, để chứng minh với người mình thích.
Giống như Caesar từng mở cuộc truy tìm xe Ferrari đỏ trên toàn thành phố qua mạng xã hội, rồi dẫn theo đoàn quay phim lẻn vào Di Hòa Viên lúc nửa đêm để cầu hôn, còn nhảy xuống hồ lạnh buốt diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Đoạn video đó lan truyền khiến hàng triệu cặp đôi ngưỡng mộ, tin rằng NoNo sẽ hạnh phúc bên anh ta…
Giống như chính mình từng bán đi một phần tư mạng sống, đổi lấy mật mã gian lận, chỉ để hét lên với NoNo:
"Đừng chết!”
Cảm giác đó, nghe giống kịch bản Hàn Quốc quá nhỉ…
Chỉ là có người có tư cách để làm điều đó.
Có người thì không.
Người có tư cách… thật khiến người ta vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị, vừa tức đến nghẹn họng!
Cao Mịch đã thành công, toàn bộ chip của anh chuyển về phía Lộ Minh Phi.
Anh đứng dậy, phủi bụi trên áo, nhìn thẳng vào cậu.
“Anh biết em là ai, cũng nghe đủ chuyện về em ở học viện. Anh không biết em làm cách nào… nhưng anh tin em sẽ thoát ra. Vậy nên em có thể cố hết sức, đưa cả Bác Thiến ra cùng được không? Anh biết điều này hơi khó, nhưng em là cấp S, chắc em làm được.”
Lộ Minh Phi quay sang nhìn Lộ Minh Trạch.
Lộ Minh Trạch nhún vai, vẻ mặt vô tội như đang nói:
"Liên quan gì tới em đâu?”
“...Em sẽ cố hết sức.”
Lộ Minh Phi đáp.
Ván bài đã vào giai đoạn khốc liệt nhất.
Lộ Minh Trạch đã ngả người ngủ gật bên cột trụ nhưng cậu ta chính là hiện thân của nữ thần may mắn.
Cậu còn ở đây, may mắn sẽ mãi bám lấy Lộ Minh Phi.
Trước mặt cậu đã có hơn bảy trăm chiếc nắp chai.
Theo luật ở mê cung này, chỉ cần thắng đủ 1.000 chiếc là có thể rời đi.
Thực ra, cậu đã có thể làm được từ sớm, nhưng nếu cậu cứ phóng tay tận hưởng vận may không chút kiêng dè, thì Vạn Bác Thiến sẽ bị kéo chết cùng với dealer.
Lộ Minh Phi cố gắng chuyển chip cho Vạn Bác Thiến, nhưng dù có dồn tới dồn lui, cuối cùng cô ấy cũng chỉ còn khoảng hơn 300 chiếc nắp chai.
Cô gái này rõ ràng giỏi toán, nhưng so với may mắn tuyệt đối, toán học gì đó chẳng khác gì rác rưởi.
Lộ Minh Phi cầm trong tay hai lá bài tẩy:
Át rô và Át cơ.
Trên bàn đã lật ra bốn lá bài lộ diện:
Chín rô, K cơ, Tám rô và Át tép.
Cậu đã có “ba cây Át”, một tay bài gần như bất bại, cộng thêm vận may bá đạo thì gần như nắm chắc chiến thắng.
Nhưng cậu không thể show hand, vì nếu vậy, Vạn Bác Thiến sẽ mất sạch chip.
Cậu chỉ có thể lui một bước, thắng nhỏ một ván.
Lộ Minh Phi đẩy ra 100 nắp chai, “Theo!”
Vạn Bác Thiến lập tức hiểu ý, cũng đẩy ra 100 nắp, “Theo!”
Chín cái đầu của dealer tách ra thành hai nhóm, một nhóm lo đếm chip trước mặt Vạn Bác Thiến, nhóm kia đếm chip trước mặt Lộ Minh Phi.
Dù hình dạng gớm ghiếc, nhưng phải công nhận chúng làm việc rất chuyên nghiệp.
Sau khi đếm xong, cả chín cái đầu đồng loạt thu về, bộ xương khô kia lại ngồi ngay ngắn.
Nó ném hai lá bài tẩy dưới chân, càu nhàu, “Xì! Bài rác! Không theo!”
Lộ Minh Phi giật mình ngả người ra sau.
Dealer... chủ động bỏ bài?
Theo như Cao Mịch phân tích, dealer này vốn giống như NPC trong game, chỉ là một con robot cắm cọc ở cửa thành, luôn lặp lại những câu thoại như “Chào mừng đến với thành phố kỳ tích. Dũng sĩ, có muốn thử vận may không… Chào mừng đến với thành phố kỳ tích…”
Còn câu “Xì!” này là sao?
Tự dưng bật chế độ trai độc thân giận dỗi?
Dealer bật ra một tràng cười “khặc khặc khặc khặc”, rồi chẳng khác nào một diễn viên hài bốc đồng, từ bộ xương trầm lặng biến thành tên lắm lời:
“May mà ta biết chạy sớm, ván này mà dây dưa nữa là hai người các vị xơi tái ta luôn rồi! May quá, chỉ mất mười mấy cái nắp chai, xem như thư giãn gân cốt!”
Lộ Minh Phi toát mồ hôi lạnh.
Cậu hiểu ra rồi, hóa ra dealer không phải không biết bỏ bài, mà chỉ là giai đoạn đầu cố tình làm dễ để lừa người chơi!
Mê cung luyện kim này vốn dĩ chính là một trò chơi quái đản, giống như trùm cuối trong game RPG có thể biến hình!
Lộ Minh Phi thắng ván đó một cách dễ dàng.
Vạn Bác Thiến chỉ còn lại hơn 200 cái nắp chai, còn dealer thì đã rút lui nhẹ nhàng trước khi nguy hiểm ập tới.
“Thêm ván nữa, đừng có keo kiệt! Cược mạnh tay lên nào! Can đảm mới là chiến thắng!”
Dealer hát hò phấn khích, tay múa tung bộ bài như múa lụa.
“Ta ba tuổi đã tới Ma Cao, bốn tuổi vào Lisboa, năm tuổi thành tinh, sáu tuổi học hư đốn, ai ngờ bảy tuổi trắng tay, giờ 27 vẫn thân nhẹ như mây trời…”
Là lời thoại trong phim Thánh Bài của Châu Tinh Trì.
Lộ Minh Phi vốn mê mấy phim hài ngớ ngẩn kiểu này, thoại phim gần như thuộc lòng.
Nhưng lúc này cậu chẳng cười nổi.
Chỉ thấy cả không gian nhuốm đầy âm khí và sự quái đản.
Dealer tung bộ bài lên, bài bay như bị lực hút, xoay tròn rồi gọn gàng rơi vào tay nó.
Nó cười khẩy, thong thả chia bài cho Lộ Minh Phi và Vạn Bác Thiến.
Chín cái đầu đều lóe ánh vàng trong hốc mắt, chín cái cổ vặn vẹo như rắn vừa như múa, vừa như dụ dỗ.
Đây mới là hình dạng thật của các dealer giống hệt những kẻ Lộ Minh Phi từng thấy trong đường hầm:
Thân thể như yêu nữ, xương xẩu như ma quỷ, động tác mềm mại nhưng ẩn chứa sát khí.
Bài tẩy trong tay Lộ Minh Phi là Át cơ và K cơ.
Bốn lá bài lộ diện đã ra:
10 bích, 10 cơ, 10 rô và J cơ.
Bài này khá quái, lộ ra ba lá 10, có thể tạo thành ba cây.
Ván này khả năng sẽ so bài phụ, ai có lá bài cao hơn sẽ thắng.
Mà Lộ Minh Phi đang có Át cơ, xác suất thắng khá lớn.
"Nó có một đôi, nghĩa là nó có ba cây cộng một đôi, full house, thắng anh.”
Giọng Lộ Minh Trạch vang lên, đôi mắt từ từ mở ra.
“Nhưng… anh vẫn có cơ hội thắng.”
Cậu ta mỉm cười, “Chỉ cần lá cuối cùng lật lên là Q cơ. Khả năng ra Q cơ là 1/52, nhưng nếu ra thật, anh sẽ có ‘Sảnh chúa đồng chất', lớn nhất trong Texas Hold’em: 10 cơ, J cơ, Q cơ, K cơ, Át cơ. Cả đời dân chơi chuyên nghiệp cũng hiếm khi gặp.”
Cậu nghiêng đầu cười:
"Anh tin không, lá bài ấy sẽ vì anh mà lật ra?”
Lòng bàn tay Lộ Minh Phi rịn đầy mồ hôi, thái dương giật “thình thịch”.
Đặt tất cả vào một tia hy vọng mong manh thế này, thực sự cần rất nhiều dũng khí.
Chưa tới lượt cậu cược, phải đợi Vạn Bác Thiến quyết định trước.
Nhưng lần này Vạn Bác Thiến lại hành động kỳ lạ, cô lặng lẽ đặt hai lá bài tẩy xuống, không thèm nhìn.
"Show hand."
Cô đẩy toàn bộ chỗ chip còn lại ra bàn.
Lộ Minh Phi cảm thấy đầu óc “ong” một tiếng, không thèm nhìn bài mà dám all in?
Cô ấy chịu không nổi áp lực, muốn rút lui rồi sao?
"Đừng bận tâm đến tôi nữa, thắng tên xấu xí kia đi."
Vạn Bác Thiến liếc nhìn Lộ Minh Phi, khuôn mặt gầy gò thoáng hiện nụ cười mỏng nhẹ.
Lần đầu tiên cậu nhận ra, cô ấy... cũng khá quyến rũ.
"Sư đệ, bài cậu đánh giỏi thật đấy, nếu không vướng tôi, chắc cậu đã rời khỏi đây từ lâu rồi, đúng không?"
Chín cái đầu của dealer đều chăm chú nhìn vào lá bài tẩy của nó, vừa lẩm bẩm vừa rú rít như quỷ.
Ván này quá rối rắm, nó không nỡ bỏ bài.
Chỉ cần thắng ván này, nó có thể đá Vạn Bác Thiến khỏi bàn.
Nó cũng như con người, có lòng tham chiến thắng.
Và đó chính là thứ mà Vạn Bác Thiến đánh cược, lòng tham của nó.
Cô đặt cả bản thân mình lên bàn cược.
"Theo!"
Cuối cùng, dealer cắn răng quyết định.
Vạn Bác Thiến thở hắt ra, như thể gánh nặng ngàn cân bỗng chốc trút khỏi vai.
Lá bài cuối cùng được lật lên là Q cơ!
Lộ Minh Phi mặt không biểu cảm, chậm rãi lật hai lá bài tẩy trong tay, Sảnh chúa đồng chất bất khả chiến bại!
Lá bài tẩy của Vạn Bác Khiết chỉ là con “3” và “4” tội nghiệp.
Nhưng cô lại ung dung đứng dậy, ánh sáng như phủ một lớp dịu dàng trên khuôn mặt gầy hốc hác, má cô như có chút hồng hào trở lại.
"Đừng buồn nữa, tôi biết cậu đã cố hết sức rồi."
Cô mỉm cười nói.
"Nếu không phải dealer đột nhiên học được cách bỏ bài, có khi cậu đã đưa được tôi ra ngoài. Bây giờ tôi phải đi tìm Cao Mịch rồi. Cậu tự lo cho mình nhé, nếu ra được rồi thì nghĩ cách quay lại cứu bọn tôi."
"Anh ấy đối với chị tốt thật."
Lộ Minh Phi khẽ nói.
"Ừm, nếu không phải cậu ta lúc nào cũng dính líu chút tình cũ với bạn gái trước, chắc tôi đã đính hôn với cậu ấy lâu rồi."
Vạn Bác Thiến bĩu môi, "Cậu ta mềm lòng quá, phiền chết đi được."
Cô ngừng lại một chút:
"Lúc nãy, đột nhiên tôi rất muốn quay về bên cậu ấy."
"Ừ."
Lộ Minh Phi gật đầu.
"Thấy chị all in, em hiểu rồi."
"Có tâm sự gì à?"
Vạn Bác Thiến nghiêng đầu nhìn cậu.
"Trông cậu cứ như hồn vía để đâu mất. Yêu ai rồi đúng không?"
"Ừ, đang ôm mộng đổ bộ Đài Loan, giải phóng Lâm Chí Linh."
Lộ Minh Phi cố nặn ra một nụ cười.
"Nếu yêu ai, thì hãy đi tìm người ấy. Đừng đứng yên chờ đợi."
Vạn Bác Thiến nhẹ giọng dặn, rồi xoay người bước vào màn đêm mờ mịt trước mặt.
Bóng cô bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn tiếng bước chân vang vọng.
Bước chân mỗi lúc một nhanh… nhanh hơn… Lộ Minh Phi tưởng tượng cô gái ấy đang chạy trong bóng tối mênh mông, tà váy trắng lấp lánh như một con kỳ lân đơn độc, tỏa sáng lặng lẽ.
Dù không thấy, cậu vẫn tin cô đang dũng cảm tiến lên phía trước, không hề sợ hãi.
Bởi đó là hướng mà Cao Mịch đã đi.
Sau những cô đơn kéo dài trong tàu điện ngầm, cô sẽ gặp lại Cao Mịch.
Họ sẽ ôm chầm lấy nhau thật chặt.
Cô sẽ níu tay anh ấy không buông, dù điều đó có khiến họ mất đi chút chip cho vòng sau.
"Khoe ân ái à… Cẩn thận ngã đấy…"
Lộ Minh Phi lẩm bẩm, rồi giơ chân đá dealer một cái.
"Hai người trước đều bị loại rồi, sao mày còn chưa chết?"
Dealer ngơ ngác nhìn lá bài tẩy trong tay, như không thể chấp nhận được thất bại ngược dòng này.
Đến khi bị đá lảo đảo, nó mới bừng tỉnh, gào lên bằng giọng khàn đặc điên dại:
"Đáng ra tao không nên đến đây… Bây giờ hối hận thì muộn rồi… Có thể chừa lại một tay không… Không được! Nếu phải giữ lại, thì giữ lấy mạng mày!"
"Mấy thằng mê thoại kịch, không nói xong hết thoại thì chết cũng không nhắm mắt."
Dealer ngã gục trong đống chip, tan thành một lớp tro đồng cổ.
Đèn sợi đốt phát ra tiếng “xì” rồi vụt tắt.
---
"Anh mệt không, sư huynh?"
Hạ Di hỏi.
"Không sao, cô nặng lắm chắc?"
Sở Tử Hàng điềm nhiên nói.
Anh đang cõng Hạ Di trên lưng, len lỏi trong đường hầm, cô cầm đèn pin soi đường cho cả hai.
Nền đường sắt toàn đá nhọn, đôi dép của cô đúng là chẳng có chút tác dụng nào.
Tuy cô có năng lực ngôn linh, nhưng thể chất lại không mạnh mẽ.
Trên lưng anh, cô mềm mại chẳng khác gì một cô gái bình thường.
Còn đám mỹ nữ mặc váy ren trắng đi cùng với Caesar kia, tuy vóc dáng cũng chuẩn khỏi chê, nhưng cơ bắp cũng rắn rỏi chẳng kém gì binh sĩ.
Tập huấn vài tháng là có thể mặc đồ bơi thi giải thể hình rồi.
Không có thể lực như vậy thì đừng mong vác được khẩu súng trường đầy đạn vượt qua đường hành quân gian khổ.
“Anh đang khéo léo hỏi cân nặng của em đấy à?”
Sắc mặt Hạ Di tối sầm lại.
“Dạo này ăn hơi nhiều một chút, đừng có nói trúng tim đen!”
Sở Tử Hàng chỉ khẽ cười, không buồn đáp.
Anh đã quá quen với kiểu nói chuyện của Hạ Di, khi cô nổi cơn rối rắm, tốt nhất cứ mặc kệ, cô cũng chẳng giận thật đâu.
Hạ Di bất ngờ chiếu đèn pin lên vách hầm:
“Sắp đến trạm rồi.”
Trên tường hầm có chữ số “102” to đùng, sơn đỏ chói, bên cạnh là một mũi tên lớn chỉ về phía trước.
“Trạm 102, Phúc Thọ Lĩnh. Đi sát sau tôi, đừng rời quá xa, chuẩn bị sẵn sàng dùng ngôn linh.”
Sở Tử Hàng đặt Hạ Di xuống đất, rút thanh Thôm Vũ ra cầm sẵn trong tay.
“Rõ~ em xưa nay vẫn luôn chấp hành mệnh lệnh rất nghiêm túc nha!”
Hạ Di vừa giơ tay chào nghiêm như quân đội, vừa toe toét.
Cả hai áp sát vách tường, lặng lẽ tiến về phía trước.
Lạ lùng thay, kể từ sau khi dọn sạch đám tử thị và liêm dứu, đám xương cốt nằm rải rác trong tường hầm bỗng dưng không còn động đậy nữa.
Như thể chúng cũng bị phong cách tấn công dứt khoát của kẻ xâm nhập hù cho kinh sợ.
Từ xa hiện ra đường viền của sân ga không có chút ánh sáng nào, chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.
Một sân ga bê tông kéo dài chìm trong bóng tối như đã bị lãng quên hàng thập kỷ.
Vầng sáng đèn pin quét qua những mảng tường bong tróc, lan can kim loại hoen rỉ, từng cột tròn sơn trắng nâng đỡ mái trần rệu rã. Tiếng bước chân vang vọng giữa không gian rộng lớn, như vang lại từ một thời đại đã lùi xa.
Hạ Di nắm chặt... thắt lưng của Sở Tử Hàng.
Bởi anh đang trần trụi nửa thân trên, chẳng còn gì khác để bấu víu:
“Nơi này còn tiêu điều hơn chỗ khi nãy.”
“Nó khá giống trạm 102 thật sự. Ga tàu này không dành cho dân thường, nên kiến trúc rất sơ sài, không có chút trang trí. Nếu ở trạm Vườn Táo không xuống tàu mà trốn kỹ, thì có thể theo đoàn tàu đến tận đây.”
Sở Tử Hàng bất chợt khựng lại.
"Vừa có người ở đây.”
Anh bước lên vài bước, giơ đèn pin lên cao, rọi vào một bóng đèn sợi đốt phủ đầy bụi:
“Bóng đèn này vẫn còn ấm, chứng tỏ vừa mới được bật. Tử thị hoặc mấy thứ chết chóc khác thì đâu cần ánh sáng. Nơi này có người sống khác.”
Anh ngồi xuống, nhặt một nắm bụi trên nền đất.
Bụi có màu đồng cổ, bị phủ lên bởi một lớp vải bố sẫm màu.
“Giống bụi của bọn tử thị khi nát vụn.”
Hạ Di nhón chút bụi lên, đưa gần mũi ngửi thử.
Không có mùi gì, giống như bụi đá, nhưng lại rất nặng.
“Này! Sư huynh! Nhìn kìa!”
Hạ Di bất chợt reo lên, tay chỉ về phía trước đầy phấn khích.
Trên đoạn đường ray phụ, một chiếc xe goòng kiểm tra nằm bất động.
Loại xe này đã rất cũ, cấu tạo đơn giản, chỉ là một mặt phẳng bằng sắt, dùng đòn bẩy thủ công để di chuyển.
“Xe bảo trì thôi mà, có gì đặc biệt đâu?”
Sở Tử Hàng chẳng mấy ấn tượng.
“Anh không hiểu lòng em gì cả!”
Hạ Di làm mặt giận dỗi.
“Như vậy thì anh khỏi phải cõng em nữa! Chúng ta có thể dùng xe này đi tiếp!”
“Cũng được.”
Sở Tử Hàng gật đầu.
“Em vì anh mà nghĩ đủ thứ, vậy mà chẳng thấy anh nói cảm ơn câu nào,” Hạ Di trừng mắt, “Chẳng lẽ anh thích cõng em lắm? Không thấy nặng à?”
“Cân nặng của cô khoảng 49kg, chưa tới 50. So với chiều cao thì lượng mỡ cơ thể của cô khoảng 23%. Mức này thấp hơn khá nhiều so với chuẩn. Theo nghiên cứu của Harvard, nếu mỡ cơ thể nữ giới dưới 22% có thể gây vô sinh. Thế nên cô không cần tiếp tục giảm cân đâu”
Sở Tử Hàng nhảy lên xe goòng, quay đầu lại nhìn Hạ Di đang há hốc mồm, “Nên tôi không thấy cô nặng.”
Chiếc xe goòng lao nhanh trên đường ray.
Dù cổ lỗ, nhưng hiệu quả bất ngờ do ma sát thấp, chỉ cần dùng lực đẩy là xe đã trượt đi rất xa, tốc độ không tệ chút nào.
Hạ Di lúc đầu còn đồng thanh với anh, hô “hây dô hây dô” đạp đòn bẩy.
Được vài cái đã mệt, cô liền đổi sang nắm lan can phía trước, bắt đầu bày trò, như đang đứng đầu tàu thủy, miệng hô “bên trái 15 độ!” hoặc “xoay hết lái!” như đang đóng phim hải tặc.
Sở Tử Hàng lại nhớ về lần đầu gặp cô cứ như gặp một phiên bản nữ của Lộ Minh Phi.
Một cô gái với thế giới nội tâm rộng lớn nhưng đầu óc thì bay nhảy như thỏ con phát rồ, nhảy tưng tưng không ai bắt kịp.
Còn anh thì kiểu người suy nghĩ tuyến tính như đường đạn, chẳng bao giờ tóm nổi cái đuôi con thỏ ấy.
“Chán thật đấy, anh chẳng phối hợp gì cả.”
Hạ Di quay lại nhìn anh trách móc.
“Xin lỗi.”
Sở Tử Hàng nói nhàn nhạt.
Anh đang dồn hết tinh thần để lắng nghe âm thanh xung quanh, đề phòng bất cứ kẻ địch nào tiếp cận từ phía trước hoặc phía sau ở điểm này thì rõ ràng anh còn kém xa Caesar.
“Hồi nhỏ có ai chơi cùng anh không?”
Hạ Di tựa vào lan can, nghiêng đầu hỏi.
Sở Tử Hàng ngẫm nghĩ một lúc:
“Cuối tuần mẹ và cha dượng sẽ đưa tôi đi công viên trò chơi.”
“Cuộc sống chuẩn thiếu gia nhỉ.”
Hạ Di lườm anh đầy khinh bỉ.
"Anh có bạn bè không thế?”
“Không có.”
Sở Tử Hàng dừng lại một chút rồi đáp, “Tôi không giỏi khoản chơi bời lắm. Nếu tôi có khả năng ‘quậy’ như cô, chắc cũng có bạn rồi.”
“Em cũng chẳng có bạn đâu.”
Hạ Di chu môi, ngồi phệt xuống sàn xe, duỗi chân ra khỏi lan can.
Gió hất tung mái tóc mái cô, rồi cô lại tươi tỉnh như trẻ con:
“Uoaaa~ giống tàu lượn siêu tốc luôn!”
“Cô còn thích tàu lượn hả?”
Sở Tử Hàng nói.
"Hôm ở Six Flags tôi vẫn chưa kịp cảm ơn cô.”
“Không có gì đâu~ bạn học mà, muốn cảm ơn thì mời em đi thủy cung hay xem phim gì đấy đi?”
Hạ Di quay đầu lại, nháy mắt trêu chọc.
Sở Tử Hàng nhất thời không biết nói gì.
Trên vòng đu quay hôm đó, anh cũng bị Hạ Di đẩy vào thế bí vì cái chủ đề này rồi.
Cô giống như một con thỏ hoang, cứ tung tăng nhảy trước mặt anh, khiến anh không phân biệt được đó là tính cách tự nhiên, là trêu đùa, hay là… đang thả thính.
Nếu đúng là thả thính thì đúng là loại át chủ bài toàn năng, không gì đỡ nổi.
Nhưng khổ nỗi, có những người sống chậm đến mức, ngoài chuyện rút kiếm ra thì chuyện gì cũng phản ứng chậm.
Bị gái “đâm một nhát” rồi phải hồi lâu sau mới biết là bị thương.
Sở Tử Hàng cúi gằm mặt, cặm cụi đạp cần đẩy xe.
"Ây dô ây dô! Tăng tốc tăng tốc! Ra khơi nào!”
Hạ Di phất tay như lái tàu, miệng hô:
“Đến quần đảo Sabaody!”
Câu đùa này Finger cũng từng nói, xuất phát từ One Piece, cái bộ truyện dài đến nỗi tác giả còn chán chính mình, buộc phải tung chiêu “hai năm sau hội ngộ ở đảo Sabaody” để làm mới nội dung.
Hai năm sau, thiếu niên thành trai trưởng thành, loli thành quý cô, và một chuỗi cốt truyện mới lại bắt đầu.
Quần đảo Sabaody, nơi hội ngộ.
Sở Tử Hàng nhìn bóng lưng Hạ Di, bất giác nhớ đến khoảng thời gian từng cùng cô đi dưới hàng cây trong sân trường Sĩ Lan, cảm giác như mình vừa sực tỉnh khỏi một giấc mơ xa xăm.
“Không có bạn mà cô vẫn chơi vui thế à?”
Anh hỏi.
“Chính vì không có bạn, nên phải tự chơi với mình thôi.”
Hạ Di nhún vai.
"Hồi nhỏ em có thể lăn qua lăn lại trên giường cả buổi chiều, tự nghĩ trò chơi rồi tự cười như điên. Cha mẹ em bảo em đầu óc có vấn đề, vì chơi một mình mà còn tự cười khúc khích. Nhưng họ cũng bận mà, phải lo cho anh trai em, nên em chỉ biết tự chơi với chính mình thôi.”
Cô nằm sấp trên lan can, tựa má lên cánh tay, có vẻ hơi mệt rồi.
Sở Tử Hàng nhìn mái tóc mềm mại của cô khẽ bay trong gió, thứ mùi thơm của nắng và sương như lan ra khắp đường hầm.
Ngón tay anh khẽ động, lòng bất chợt trỗi dậy một cơn thôi thúc kỳ lạ, muốn đưa tay lên xoa đầu cô, vuốt ve mái tóc ấy.
Phải chăng… cô cũng từng là một đứa trẻ bướng bỉnh?
Cúi đầu bước qua đám đông, không lên tiếng.
Đứng từ xa nhìn người khác cười nói, mà vẫn chẳng mở miệng.
Nhưng trong tim lại cất giữ cả một thế giới thật lớn.
Lúc đêm về yên tĩnh, khi mọi người đã ngủ, cô nằm trên giường mở to mắt nhìn lên bầu trời đêm qua khung cửa sổ… rồi bỗng nhiên thấy buồn, hoặc cũng có thể… cười đến mức lăn lộn?
“Sáng mai mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ đưa cô về, nói rõ với gia đình cô.”
Sở Tử Hàng nhẹ nhàng nói.
“Ừm…”
Hạ Di đáp khẽ, rồi chợt mở to mắt:
“Khoan đã! Anh đùa em đấy à? Chẳng lẽ em đưa một thằng con trai về nhà vào sáng hôm sau và nói với cha mẹ em rằng, ‘Đây là sư huynh của con, tối qua tụi con có chút chuyện, anh ấy muốn giải thích!’ á? Cha em sẽ cho mỗi đứa một bạt tai rồi mắng: ‘Giải thích cái đầu khỉ! Không cần giải thích!’ ấy chứ!”
Sở Tử Hàng cứng đơ người, lặng lẽ cúi đầu.
Khóe mắt anh co giật, rồi đứng thẳng người dậy.
Bỗng nhiên, chỗ bả vai có cái bớt như thiêu đốt.
“Cô giúp tôi xem vai tôi chút được không?”
Anh quay người lại.
“Ơ? Anh định khoe cơ vai lực lưỡng hả? Đừng lộ liễu thế chứ~ Dọc đường em ngắm cũng đủ rồi. Hoho, thật khiến người ta rung rinh…”
Hạ Di buông miệng chọc ghẹo, nhưng vẫn ngoan ngoãn lại gần quan sát.
Vết bớt đỏ rực, như một đồng xu nung đỏ ăn sâu vào tận xương vai.
Hạ Di đưa tay chạm nhẹ, “Đau không ạ?”
“Không… chỉ thấy rất nóng thôi.”
Sở Tử Hàng bỗng giật mình, “Có tiếng gì đó, cô nghe thấy không?”
Hạ Di vội dựng tai lên, lia đèn pin soi quanh:
“Không có mà…”
Cô nuốt nửa câu sau trở vào.
Bởi ngay bên cạnh xe goòng, cô vừa trông thấy một tấm bia đá giống như mốc giới.
Trên đó khắc đơn giản một dòng chữ, sơn đỏ đậm:
“100”.
“100?”
Hạ Di ngẩn người.
“Là ý gì vậy?”
“Không phải 100.”
Sở Tử Hàng nói.
“Là mã số trạm tiếp theo. Trong hệ thống metro Bắc Kinh, mỗi trạm đều có một mã số. Tuyến số 1 đi từ Tây sang Đông, số trạm tăng dần. Nhưng trạm phía tây nhất là Vườn Táo lại được đánh số 103. Vì còn hai trạm bí mật là Phúc Thọ Lĩnh và Cao Tỉnh, tương ứng với mã 102 và 101. Ta vừa đi qua hai trạm ấy rồi. Lùi thêm một bước nữa sẽ là 100 có nghĩa là trạm số 0…”
Anh bỗng khựng lại, cả người như đóng băng.
Trong đầu vang lên những hồi chuông đau buốt, âm thanh réo gọi từ tận sâu trong hộp sọ.
Trạm số 0?
Làm sao có thể là trạm số 0 chứ?
Dù có hai nhà ga chưa đưa vào vận hành đi nữa, cũng chẳng ai lại đặt số hiệu cho chúng là trạm 0 hay trạm âm 1.
Số 0 đáng ra không nên xuất hiện trong hệ thống đánh số thông thường.
Con số 0 kỳ lạ này, vốn do người Ả Rập cổ đại phát minh, đã trở thành một bước ngoặt vĩ đại trong lịch sử toán học.
Nhưng nó không chỉ là một con số đơn thuần mà giống như một khái niệm trừu tượng, một biểu tượng cho sự rỗng không, cho cái không tồn tại, cái khoảng trống đầy ám ảnh giữa những con số hữu hình
“Dừng lại! Đừng đi tiếp nữa!”
Sở Tử Hàng chợt gào lên, vội đưa tay kéo cần phanh của xe goòng.
Chính lúc ấy, anh cuối cùng cũng nghe rõ âm thanh kỳ lạ ban nãy, tiếng động cơ xe!
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên từ phía sau đường hầm, chiếc Maybach đầy vết xước kia đang bật đèn pha lao tới với tốc độ cao, gầm rú như mãnh thú phóng dọc theo đường ray.
Nó đâm sầm vào đuôi xe goòng!
Sở Tử Hàng vội nhào tới, đè Hạ Di xuống để chắn cho cô.
Chiếc xe goòng bị cú va chạm đẩy vọt đi như một viên đạn bị hơi thuốc súng kích nổ, lao thẳng về phía bóng tối hun hút.
Tiếng gió rít gào bên tai Sở Tử Hàng nhưng không giống cảm giác trượt đi, mà như thể cả hai đang rơi tự do vào vực thẳm không đáy!
Một ký ức bị phong tỏa bấy lâu bất chợt bùng lên như lửa cháy ngược.
Ngày cơn bão “Bồ Công Anh” đổ bộ, trong cuồng phong giông tố, người đàn ông đó đã lái chiếc Maybach chở anh lén lút băng qua một đoạn đường cao tốc bị phong tỏa.
Họ đi vào một lối vào kỳ quái, lối vào mà tất cả mọi người đều lờ đi, nơi mà biển chỉ dẫn bị những nhành liễu che khuất.
Nhưng gió đã từng hất tung những cành liễu đó, để anh kịp nhìn thấy số hiệu của lối vào:
“000”
Lối vào cao tốc số 000!
Lối vào số 0!
Tất cả cuối cùng cũng được nối liền.
Tại sao suốt chuỗi sự kiện kỳ lạ này, anh luôn cảm nhận được mùi của đêm mưa hôm đó bởi vì đêm hôm ấy, anh cũng từng đặt chân vào "Tử nhân quốc”, Nibelungen!


0 Bình luận