Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong
Màn 20: Phàm vương huyết, ắt phải kết thúc bằng kiếm - Phần 1-2-3
2 Bình luận - Độ dài: 8,223 từ - Cập nhật:
Tòa nhà rung lắc rõ rệt.
Cơn chấn động lan lên tận tầng thượng, khiến những chiếc ghế trên sàn cũng trượt đi.
Sakatoku Mai cố giữ chặt ly cà phê để không làm đổ, mắt dán vào màn hình giám sát đang phủ đầy nhiễu tuyết.
“Chết tiệt, mất tín hiệu rồi! Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát!”
Cô tái mét mặt.
“Chuyện đó không cần cô nói! Tôi cảm nhận được rồi!”
Cô nàng tóc xù đang ăn khoai tây nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, nhưng ngay lập tức lại bị mặt sàn đang rung lắc quật ngược trở về chỗ cũ.
“Kế hoạch khẩn cấp đâu? Lấy phương án khẩn cấp ra ngay!”
“Cô ngu à? Làm gì có cái gọi là kế hoạch khẩn cấp… từ đầu đến cuối chưa từng có. Dù có cũng vô ích.”
Sakatoku Mai hít sâu một hơi, nghiến răng:
“Theo những gì thấy được ở đoạn cuối, Long Vương đang thi triển 'Diệt Thế Nghiệp Vũ!”
“Lập tức sơ tán! Trên nóc nhà có trực thăng! Chúng ta đã được cấp phép cất cánh!”
Cô nàng tóc xù mắt trợn tròn vì kinh hoàng, cơ thể mềm nhũn rồi đột nhiên lại bật dậy như điện giật.
“Đợi đã!”
Sakatoku Mai cắn răng.
“Đợi gì nữa? Cô còn nhớ bài giảng về Ngôn linh học chứ? 'Diệt Thế Nghiệp Vũ' giống như 'Chúc Long' hay 'Rhine', đều là loại không thể rút lại! Một khi đã thi triển thì ngay cả người dùng cũng bị cuốn vào, không thể dừng lại, không thể thoát ra, thậm chí bị chính ngôn linh ấy hủy diệt! Long Vương giờ cũng không thể ngưng được nữa rồi!”
“Đợi lệnh của sếp đi.”
Sakatoku Mai thấp giọng nói, “Nhất định sếp sẽ ra mặt! Sếp chưa từng vắng mặt ở thời khắc then chốt. Trong một ván cược, người rời bàn cuối cùng luôn là… nhà cái.”
Chưa dứt lời, một email mới đã nhảy vào hộp thư:
“Mời các quý cô an tâm thưởng thức, đây là khúc dạo đầu hài hước trước khi màn cuối mở ra.”
Cửa phòng họp bật mở.
Cô lễ tân đẩy một chiếc xe phục vụ bạc tiến vào.
Cơn chấn động khiến cô hốt hoảng ra mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Cô vào làm gì?”
Sakatoku Mai tức giận, “Đã nói là bất cứ ai cũng không được bước vào phòng họp lúc này!”
“Là… là sếp dặn hôm qua. Dặn tôi chuẩn bị chút đồ uống cho các cô…”
Cô lễ tân run rẩy mở tấm khăn phủ, để lộ một xô đá trong suốt, bên trong đặt một chai Perrier Jouet Belle Epoque, loại sâm panh hàng đầu thế giới.
Trên cổ chai treo một thẻ tag nhỏ:
“Chai Belle Epoque 1998 này xin tặng các quý cô. Rất hợp để nhâm nhi khi nghe dạo khúc. 50% Chardonnay, 45% Pinot Noir, 5% Meunier. Các cô nhất định sẽ yêu nó… và cả ngọn lửa rực rỡ của thời đại này.”
“Đồ điên!”
Hai cô gái đồng thanh thốt lên.
---
Trong con ngõ nhỏ quanh co của phố Lưu Ly Xưởng, Lâm Phượng Long, hay còn gọi là Friedrich von Long, đang chỉ đạo công ty chuyển nhà.
Hôm nay là ngày tiệm Phượng Long Đường chính thức đóng cửa.
Cả khu phố đều biết lão Lâm trúng quả đậm, sắp về quê ở Hà Nam nghỉ hưu.
Ai nấy kéo đến tiễn biệt.
Lão Lâm nổi tiếng hiền lành tốt bụng, luôn hoà thuận với hàng xóm, lần này rời đi tỏ ra quyến luyến vô cùng.
Lão còn tặng mỗi người một món quà nhỏ, nào là đồ gỗ huỳnh đàn thời Dân Quốc khiến ai nấy xúc động rưng rưng.
Ngay lúc ấy, đất bắt đầu rung lắc.
Mặt ai nấy tái xanh.
“Không sao đâu, đừng hoảng! Ở Bắc Kinh chỉ là động đất nhỏ thôi, rất an toàn. Gặp chấn động nhẹ, quan trọng nhất là giữ bình tĩnh và trật tự. Một người bỏ chạy thì cả đám chạy theo, chẳng phải là loạn hết sao?”
Một cô tổ trưởng dân phố bước ra, mặt mày nghiêm nghị nhìn đám thanh niên lộn xộn, “Nào, lại đây giúp lão Lâm kiểm tra xem còn sót đồ đạc gì không?”
Vừa quay đầu, cô đã thấy bóng Lão Lâm ở tận đầu ngõ… chạy còn nhanh hơn thỏ.
---
“Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp! Vừa xảy ra chấn động nhẹ dưới 3 độ. Theo thông báo mới nhất của Cục Địa chấn Bắc Kinh, trong thời gian tới không có động đất lớn! Trung tâm thương mại tạm thời đóng cửa, tất cả nhân viên và khách hàng trong tòa nhà xin tuân theo chỉ dẫn của lực lượng an ninh, tiến hành sơ tán trật tự!”
Toàn bộ loa phát thanh trong tòa nhà Hôn lễ đồng loạt phát đi đoạn thông báo.
Ngay khi bản ghi âm vừa kết thúc, cô gái ở quầy hỏi đáp cũng nhảy ra khỏi đôi giày cao gót, xách giày lên và… chạy chân trần.
Không ai là không sợ động đất, dù chỉ là động đất nhỏ.
Tòa nhà đang nhanh chóng được sơ tán.
---
Nhưng ngay lúc đó, Caesar chợt đứng khựng lại.
Anh đập tay lên vai Tansen:
“Cậu nghe thấy gì không?”
Tansen ngớ người:
“Ở đây… toàn tiếng động mà?”
“Không, đó là tiếng gió.”
Caesar đảo mắt nhìn quanh.
Anh đang đứng bên cạnh thang cuốn tầng hai, từ vị trí này có thể quan sát được mọi tầng trong tòa nhà.
“Tiếng gió rít sắc lẹm… giống như có thứ gì đó đang bay…”
“Dictator” chợt xuất hiện trong tay Caesar, vạch một đường xé toạc không khí, để lại một vết rạch đen nhánh như vết cắt trên mặt giấy.
“Xoẹt!”
Âm thanh tựa như có thứ gì vừa bị xé làm đôi.
Tansen tròn xoe mắt kinh hoàng, cậu trông thấy một sinh vật bằng xương màu đồng cổ, dang đôi cánh xương quét ngang qua Caesar, rồi ngay lập tức bị đường kiếm chém thành hai mảnh.
Caesar nhấc chân, dứt khoát giẫm nát chín đốt sống cổ của con quái.
“Cái… cái quái gì vậy?”
Tansen lắp bắp, nhìn chằm chằm vào đống xương vụn đang tan thành bụi.
“‘Kinh sư có quỷ xa điểu, suốt ngày đêm kêu gào, tiếng ai oán dai dẳng. Trăng tròn, chúng tụ hội ở đài thiên văn, thanh âm càng kỳ quái’…”
Caesar trầm giọng đọc một đoạn cổ thư.
“Đây là con cái của loài liêm dứu! Thì ra, cái mà người Trung Quốc gọi là quỷ xa điểu, chính là thứ này!”
“Di chủng tiền sử à?”
Tansen đảo mắt quét nhanh xung quanh.
Mọi người đang vội vã sơ tán, chẳng ai để ý đến con liêm dứu vừa bị tiêu diệt.
Nó nhanh quá, trong mắt người thường chỉ là một bóng mờ vụt qua.
Tansen lao đến, vơ lấy một cái túi mua sắm, nhét những mảnh xương chưa kịp hóa bụi vào trong.
Là hỗn huyết chủng, ai cũng có ý thức:
Mọi thứ liên quan đến Long tộc, tuyệt đối không thể để lộ.
“Thưa ngài, tòa nhà sắp đóng cửa rồi, vừa có dư chấn nhẹ. Xin mời đi theo hướng dẫn của bảo vệ để sơ tán.”
Một nhân viên chạy ngang qua, liếc nhìn chiếc túi trên tay Tansen.
“Trong đó… là xương à?”
Tansen giật mình.
Cậu cúi xuống, thấy những đốt sống cổ của liêm dứu đang làm phồng cả túi lên, rất dễ nhận ra.
“Không! Là… là cổ vịt khô! Tôi vừa mua!”
Cậu nhanh trí đáp.
Caesar cũng tranh thủ thu hồi Dictator vào hư không.
“À, ừ.”
Nhân viên vội vàng chạy xuống tầng dưới.
Tansen vuốt trán, tháo cái mũ có biểu tượng hoàng đế ra, một lớp mồ hôi mỏng thấm ướt trán.
“Vẫn còn tiếng động…”
Caesar thì thầm.
Tansen có thể nhận ra anh đang cực kỳ căng thẳng, khóe mắt giật liên hồi, ánh vàng trong đồng tử mỗi lúc một rõ.
“Bao nhiêu con?”
Tansen hỏi nhỏ.
Phải xử lý hết trước khi ai đó phát hiện, may mà trong tòa nhà giờ cũng chẳng còn mấy người.
“Vài nghìn… vài vạn… hoặc hơn mấy chục vạn!”
Giọng Caesar run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Anh đã mở lãnh địa.
Trong đầu anh, vô số liêm dứu đang lượn lờ khắp mọi ngóc ngách của tòa nhà.
Chúng truyền về đủ loại thanh âm, sắc mặt Caesar mỗi lúc một khó coi.
Trong đó có một thứ không thể lý giải được, âm thanh của bầy ong, hàng vạn con ong cùng lúc vỗ cánh.
Nhưng Caesar mơ hồ cảm thấy đó không phải ong, mà là liêm dứu tụ thành đàn!
Chúng đang ở đâu?
Trong tòa nhà này, có chỗ nào có thể chứa nhiều liêm dứu đến thế?
“NoNo…”
Ánh mắt Caesar chợt nảy lửa.
Anh gạt Tansen ra, ngược dòng người đang sơ tán, lao thẳng lên tầng trên.
---
Ở phía bên kia thành phố, trong một quán net...
“Ủa, hơi chóng mặt…”
Lão La lẩm bẩm, cảm thấy hình ảnh trên màn hình bắt đầu mờ dần, trong người như say xe, buồn nôn.
Ông đứng dậy đảo mắt nhìn quanh.
Trong tiệm net, người thì chơi game, người xem phim, người chát chít, ai nấy vẫn bình thường.
“Tôi cũng hơi vậy… chắc do mấy hôm nay đánh quá sức.”
Một anh chàng bên cạnh nói, là healer số một trong guild, vừa mới đánh boss với lão La xong.
“Phải tẩm bổ lại thôi.”
Lão La gào lên.
“Này! Chủ quán, cho hai lon bò húc nhé!”
“Rồi rồi! Hai lon bò húc!”
Ông chủ quán mệt mỏi mở mắt đáp lại.
---
Còn tại Trung tâm tiệc cưới ở Xidan, Caesar vừa chạy vừa rống vào điện thoại:
“Mua lại toàn bộ tòa nhà đó ngay lập tức! Tìm ra hết chủ sở hữu, trả gấp đôi giá! Sau khi mua xong, lập tức di tản toàn bộ người bên trong! Phong tỏa tất cả lối ra vào! Cô có 15 phút!”
Đầu dây bên kia là một giọng nói lịch sự đến mức khiến người ta muốn đánh:
“Thưa ngài Gattuso… Tôi rất hiểu ngài đang gặp tình huống đặc biệt. Câu lạc bộ Mint luôn mong muốn phục vụ quý khách với chất lượng cao nhất. Nhưng mà... mua lại một tòa nhà trị giá hàng chục triệu đô, rồi làm thủ tục sang tên trong 15 phút thì… e là… không thể nào, thật sự không thể… Chúng tôi rất muốn phục vụ ngài như phục vụ Thượng Đế, nhưng… đáng tiếc, chúng tôi không phải là Thượng Đế…”
Trong lòng, cô nhân viên chăm sóc khách hàng thầm nghĩ:
Có lẽ điều ngài cần nhất lúc này là một chuyên gia tâm lý giỏi…
Nhưng vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp, cô bật máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin chủ sở hữu của Trung tâm tiệc cưới.
“Cô vừa phí của tôi 40 giây quý báu rồi đấy!”
Caesar gầm lên.
Âm thanh của bầy ong đang áp sát.
Dù chưa xác định được vị trí chính xác, nhưng chỉ còn lại 14 phút, sau 14 phút, vô số con liêm dứu sẽ tràn ngập tòa nhà này.
Nếu không thể phong tỏa toàn bộ trong khoảng thời gian đó, thì không chỉ di chủng tiền sử, mà cả mọi bí mật liên quan đến long tộc cũng sẽ bị thế giới phát hiện.
Mà đây là Bắc Kinh, biết đâu máy bay của đài truyền hình trung ương đang bay vòng vòng trên trời để ghi hình.
“Xong rồi! Vấn đề đã được giải quyết!”
Giọng nhân viên ở đầu dây bên kia bỗng reo lên phấn khởi.
“Đang đẩy nhanh việc sơ tán, chỉ cần 7 phút nữa là có thể đóng cửa hoàn toàn tòa nhà!”
“Giải quyết rồi?”
Caesar ngẩn người.
“Vâng, tòa nhà này giờ đã thuộc quyền sở hữu của gia tộc ngài rồi,” giọng nhân viên trở nên hết sức cung kính, “Khoảng 20 phút trước, nó đã được chuyển nhượng cho một công ty dưới trướng gia tộc quý ngài. Người đại diện đang hoàn tất thủ tục thanh toán. Alo? Alo? Thưa ngài?”
Caesar dập máy, cùng lúc phanh gấp lại.
Cuối hành lang phía trước, một con liêm dứu cái mang màu đồng cổ đang treo ngược trên trần nhà, từ từ dang rộng đôi cánh, phát ra âm thanh như tiếng cười khúc khích của phụ nữ.
Nó lớn hơn hẳn con vừa rồi, quanh nó, mười mấy con liêm dứu đực đang bay vòng như thể đang cử hành nghi lễ giao phối.
Giao phối nghĩa là sinh sản.
Chúng… định sinh sản?
9 hộp sọ trên đầu nữ hoàng liêm dứu ánh lên những tia sáng màu vàng, ánh mắt vừa thèm khát vừa lẳng lơ, dán chặt vào Caesar.
“Chưa bao giờ mình lại ghét năng lực ngôn linh đến vậy.”
Caesar lạnh lùng buông lời, rồi ném thẳng chiếc điện thoại Vertu trong tay đi.
Trước khi ném, anh đã giữ nút nguồn 3 giây, không phải để tắt máy, mà là để kích hoạt chế độ kích nổ.
Đây là một trong hàng chục quả bom mini mà bộ trang bị đã trang bị cho anh.
Chiếc điện thoại lao vút vào phần lồng xương sườn của nữ hoàng liêm dứu, sau đó phát nổ bằng một chớp sáng trắng chói lòa.
Caesar vốn đã xoay người bỏ đi, nhưng bất ngờ toàn thân co giật, phải quay phắt lại.
Anh tròn mắt kinh ngạc:
Nữ hoàng liêm dứu cùng bầy đực tùng phục đều đã hóa thành bụi xương.
Phải mất một lúc, cảm giác ở phần thân dưới của Caesar mới dần trở lại.
Quả đúng là bom tĩnh điện, thứ đồ chơi này có phạm vi ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với bom thông thường, khiến cả Caesar cũng bị ảnh hưởng.
Quả là bộ trang bị lúc nào cũng có những bất ngờ “khó lường”.
---
Trên tầng cao nhất của tòa nhà hôn lễ, Parsi Gattuso đưa một phong bì có kèm hối phiếu cho chủ cũ, đồng thời nhận lại một chiếc phong bì khác đựng toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng.
“Những thủ tục sau sẽ có người liên hệ với ông,” Parsi nói dửng dưng.
“Từ phút này trở đi, chúng tôi tiếp quản tòa nhà. Có thể sẽ có chấn động nhẹ, ông nên rút sớm đi.”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề.”
Chủ cũ tươi như hoa.
“Đúng là trùng hợp quá, ngày đẹp trời như thế, việc tốt như thế, lại gặp phải chuyện này.”
“Ông còn 3 phút.”
Parsi liếc đồng hồ.
“Biến khỏi mắt tôi ngay.”
---
“NoNo! NoNo! Em đang ở đâu?”
Caesar gào lên trong bốt điện thoại, tay bóp chặt ống nghe.
Tim anh đập loạn.
Anh đã đến xưởng chế tác trang sức ấy, nhưng NoNo không còn ở đó.
Bên trong chỉ còn ngổn ngang vật liệu rơi vãi, người thợ già nằm sõng soài trên nền đất, nơi cổ có một vết cắt cực mảnh nhưng sâu hoắm, cứa thẳng đến tận xương hệt như vuốt của liêm dứu.
Caesar giao ông lão cho người bảo vệ cuối cùng đang rút lui.
Gã bảo vệ nhìn vào đôi mắt ánh vàng kim rực rỡ kia, sợ đến mức nghẹn lời.
Đám liêm dứu tiên phong đã tiến vào tòa nhà.
Những sinh vật ma quái ấy ẩn nấp đâu đó trong từng ngóc ngách.
Chúng đã tấn công vào xưởng trang sức có lẽ là vì phát hiện ra huyết thống đặc biệt của NoNo.
Nhưng… NoNo không có năng lực ngôn linh!
Caesar đá văng tất cả các cửa hàng xung quanh để tìm kiếm, song mọi nơi đều trống trơn không có liêm dứu, cũng chẳng thấy bóng dáng cô ấy.
Điên rồ hơn, anh vừa rồi còn ném mất điện thoại như ném bom.
May sao anh tìm được một bốt điện thoại cổ, thứ đồ trang trí mang tính “lãng mạn” duy nhất còn sót lại trong trung tâm tiệc cưới này.
“Em không sao.”
Tiếng NoNo vang lên trong ống nghe, lạnh lẽo mà bình thản.
“Em thấy bọn chúng rồi à? Có bao nhiêu con?”
Caesar thở phào, giọng vẫn còn căng thẳng.
“Không đếm xuể, 30? Cũng có thể hơn trăm, ai mà biết, giờ không phải lúc đếm số. Đừng mất công tìm em nữa. Em đang ở nơi duy nhất anh sẽ không bao giờ để ý tới, nhà vệ sinh nữ tầng 4. Em đã nhốt hết chúng trong này.”
“Em điên rồi à?! Em không có ngôn linh!”
Caesar gầm lên kinh hoảng.
“Giết gà cần gì phải dùng kiếm?”
NoNo lạnh nhạt đáp, rồi dập máy không một chút do dự.
Cô quay người, bước nhanh lên trước, hai tay nắm chặt thanh sắt to bằng cổ tay, vung ngang một cú chí mạng, đập nát mấy con quỷ xa điểu đang lao tới thành vô số mảnh đồng cổ văng tung tóe.
Nhà vệ sinh nữ đã bị cô khóa trái.
Bầy quỷ xa điểu đuổi theo bị nhốt sạch bên trong.
Chúng chui rúc đầy mọi chỗ, trên bồn rửa, trên vách ngăn, thậm chí treo ngược trên trần nhà bằng vuốt sắc nhọn.
Những con vật khát máu ấy đang gầm gừ khe khẽ, dõi theo cô gái bị vây ở trung tâm.
NoNo vận hỷ phục đỏ rực, tóc vấn cao bằng dải lụa đỏ, đứng giữa biển xác kim loại, hai tay mỗi bên cầm một thanh thép thô, sắc bén như song kiếm.
Đôi mắt đẹp lạnh như sương, không hề nhuốm chút cảm xúc.
Cô từ tốn điều hòa hơi thở, nhớ lại bài song đao “Nhị Thiên Nhất Lưu” mà Toyama Masashi, huyền thoại kiếm đạo đai đen, từng dạy.
Dù không phải chuyên ngành cận chiến, tay cô vẫn còn hơi cứng.
Nhưng… như thế đã đủ rồi.
Lũ quỷ xa điểu giờ có lẽ đang cân nhắc lại:
Rốt cuộc ai mới là con mồi của ai.
Caesar quá lo lắng, đến mức quên mất, dù NoNo không có năng lực ngôn linh, bản chất cô vẫn cùng một kiểu người với Sở Tử Hàng:
Một cỗ máy giết chóc thực thụ.
---
Trên tầng mái, Parsi hạ chớp cuốn, chính thức phong tỏa toàn bộ tòa nhà.
Khi vừa quay đầu lại, Lâm Phượng Long đầu đầy mồ hôi đã lao đến.
“Ông lẽ ra phải ở Nhật rồi chứ?”
Parsi nhíu mày.
“Không phải lúc nói chuyện đó!”
Lâm Phượng Long thở dốc, “Tôi ngạc nhiên là cậu vẫn còn bình tĩnh được đấy!”
“Ông nghĩ chúng tôi không kiểm soát nổi tình hình sao?”
“Long vương thức tỉnh không có nghĩa là cánh cổng tới Nibelungen đã mở. Việc sống chết ở đó vốn nằm ngoài sức kiểm soát của tứ đại quân chủ. Dù có thứ gì từ Nibelungen lỡ xâm nhập ra ngoài… thì vẫn có thể xử lý được.”
“Đúng, cánh cổng đó không dễ mở. Nhưng nó đã từng mở rồi, trong vụ nổ Vương Cung Xưởng! Tòa nhà này chính là xây trên nền di tích Vương Cung Xưởng!”
“Nibelungen ở Bắc Kinh đã nứt ra, và giờ nó đang sụp đổ toàn diện! Đây chính là hệ quả của ngôn linh ‘Diệt Thế Nghiệp Vũ’! Chính ngôn linh đó từng gây ra vụ nổ kia!”
Lâm Phượng Long nói nhanh đến mức gần như gào thét, khuôn mặt méo mó vì căng thẳng.
Sắc mặt Parsi lập tức biến đổi.
“Long vương sẽ không dễ dàng sử dụng ngôn linh đó!”
“Khi chúng tức giận, chúng muốn hủy diệt tất cả! Cậu đừng tưởng chúng biết tự kiềm chế!”
Lâm Phượng Long gằn giọng, “Không phải chỉ mấy con liêm dứu rơi rớt đâu, là hàng vạn, thậm chí hàng chục vạn con! Chúng không muốn chết chung với Nibelungen, chúng đang bỏ trốn! Cậu tưởng cái chớp cuốn có thể ngăn được chúng sao?!”
“Gia cố tất cả cửa bằng thép, cho nổ tung tòa nhà ngay lập tức!”
Parsi quát lớn, vươn tay lấy điện thoại.
“Dùng máy tôi này, có người muốn nói chuyện với cậu.”
Lâm Phượng Long đưa điện thoại của mình sang.
“Caesar vẫn đang ở trong đó. Dù kết cục thế nào đi nữa, Caesar nhất định phải sống sót.”
Đầu dây bên kia là giọng nói lạnh tanh của Frost.
“Vì điều đó, mọi cái giá đều có thể chấp nhận, ngay cả khi bí mật của Long tộc bị phơi bày cũng không sao. Caesar là người thừa kế được chọn lọc kỹ càng qua bao thế hệ, không có Caesar, thì sẽ không có tương lai của gia tộc!”
Điện thoại bị cúp máy ngay, không cho Parsi nói thêm lời nào.
Anh im lặng vài giây, rồi đưa điện thoại trả lại cho Lâm Phượng Long:
“Vậy thì chỉ còn cách... đích thân tôi vào trong.”
Parsi cởi áo khoác, ném xuống đất.
Trên chiếc áo sơ mi trắng, những dải dây đen siết chặt quanh thân, con dao săn màu đen gắn sát bên hông, anh đã sẵn sàng vào trận.
“Phải phong tỏa mọi lối ra vào. Không được để bất kỳ con Liêm Dứu nào thoát ra ngoài.”
Lâm Phượng Long nói.
“Lệnh của tôi là bảo vệ Caesar. Ngoài điều đó ra, tôi không được yêu cầu gì thêm. Mà theo lời ông, gia cố bằng thép cũng vô dụng, còn tôi thì không có đủ nhân lực.”
“Không! Có người! Đúng lúc lại có!”
Lâm Phượng Long giơ tay chỉ về một nhóm người trong đám đông, một đội "Hoàng Đế".
Đám người tóc vàng mắt xanh, hoặc tóc đỏ mắt lục kia, đang đứng lẫn trong đám đông người Trung Quốc, cũng dõi mắt theo cuộc hỗn loạn như những kẻ tò mò bình thường.
---
Ở ngoại ô Chicago, Bắc Mỹ, một chiếc máy bay phản lực Gulfstream cá nhân đang chuẩn bị cất cánh từ một sân bay nhỏ.
Henkel, dáng người nhỏ thó ngồi co mình trên chiếc ghế sofa đơn khổng lồ, nét mặt lạnh như băng.
Chuông điện thoại reo.
“Bắc Kinh có hiện tượng địa chấn rõ rệt! Rất có thể là Long Vương đang thức tỉnh! Và... Bí Đảng đang tùy tiện điều động người của chúng ta!”
Giọng một thanh niên gấp gáp vang lên trong máy.
“Long Vương thức tỉnh à?”
Henkel khẽ cười mỉa.
“Chuyện còn tệ hơn nhiều so với cậu tưởng. Tôi không rõ vì sao mọi thứ lại thành ra thế này.”
Ông hít sâu một hơi:
“5 phút nữa tôi sẽ bay sang Trung Quốc. Chỉ mong khi tôi đến, sân bay Bắc Kinh vẫn còn nguyên vẹn để tôi hạ cánh.”
“Vậy… chuyện Bí Đảng điều người của chúng ta thì sao?”
“Cứ để họ điều. Nếu chỉ cần vài người là có thể dập được chuyện này thì còn hơn cả mong đợi.”
Giọng Henkel trầm xuống:
“Hãy nhớ kỹ một điều: Dù mâu thuẫn giữa ta và Bí Đảng có lớn đến đâu, vẫn có thể đàm phán. Nhưng giữa chúng ta và Long tộc thì không bao giờ có chỗ cho thỏa hiệp. Một là họ chết sạch, hai là chúng ta tuyệt diệt, cuộc chiến này chỉ có thể kết thúc theo cách đó.”
Ông dứt lời, cúp máy. Nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, Henkel khẽ thở dài:
“Chúng ta đã vùi lấp họ suốt mấy ngàn năm... Có lẽ giờ đến lúc Long tộc phản công toàn diện rồi. Và chúng ta, cũng chẳng thể đứng ngoài nữa.”
---
Đội "Hoàng Đế" chính thức tiếp quản tòa nhà tổ chức tiệc cưới.
Các tổ chức của Hỗn huyết chủng trên đất Trung Quốc phản ứng cực kỳ nhanh chóng.
Công nhân xây dựng được điều đến ngay lập tức, các lối ra vào đều được bịt kín bằng những tấm thép cường lực và hàn chặt lại.
Đám đông bên ngoài ngạc nhiên khi thấy một nhóm người Mỹ mặc hoàng bào bị nhốt luôn trong tòa nhà.
Tansen đứng trong sảnh lớn trống trải, đưa tay vuốt nhẹ tay áo hình viên ngọc trên bộ hoàng bào, nhớ lại những ngày thong thả vừa qua ở Bắc Kinh rồi bật cười khẽ.
Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng mệnh lệnh từ gia tộc đã được gửi đến từng người qua tin nhắn:
"Phải tử thủ trước khe hở của Nibelungen. Không ai được phép lùi nửa bước."
Những tấm thép tưởng như kiên cố phía sau lưng chỉ là để che mắt.
Hàng phòng ngự thực sự... chính là họ.
Không được ngã xuống.
Không được lùi bước.
Một khi ngã xuống nghĩa là đã chết.
Ngay lúc ấy, chiếc ô tô QQ nhỏ để bốc thăm trúng thưởng ở giữa sảnh bỗng rung lắc rồi... biến mất!
Mặt đất vỡ toang ra thành một cái hố đen khổng lồ.
Chiếc xe cùng mảnh vỡ nền nhà rơi thẳng xuống vực sâu không thấy đáy.
Một luồng khí xoáy phun trào từ dưới hang động là gió tạo ra từ hàng ngàn con Liêm Dứu đập cánh xương cùng lúc.
Tansen choáng váng, cảm giác như mọi giác quan bị ép đến giới hạn.
Tiếng gào rú của Liêm Dứu vang lên với tần số siêu âm, hàng nghìn hàng vạn con cùng gào thét giống như một vụ nổ siêu âm ngay giữa tai.
Anh lặng lẽ nhìn cảnh tượng như địa ngục hiện hình:
Tưởng tượng thác nước Hồ Khẩu trên sông Hoàng Hà, dòng nước bùn cuồn cuộn đổ xuống, sấm sét vang trời.
Nhưng trước mặt Tansen lúc này là thác nước ngược dòng, từng đợt Liêm Dứu phóng lên khỏi hố sâu, rồi tản ra bốn phía như nước tung bọt.
Mỗi giọt "nước" đó là một con Liêm Dứu với móng vuốt sắc như dao, và cơn khát máu đã bị kìm nén hàng thiên niên kỷ!
“Cửa sổ, ống điều hòa, đường ống nước, mọi lối thoát đều phải hàn kín bằng thép! Lũ này còn đông hơn chúng ta tưởng!”
Tansen vừa dứt lời, hoàng bào phất mạnh, lãnh địa bùng nổ, ầm ầm mở rộng!
---
Caesar vẫn còn trong bốt điện thoại.
Anh không thể ra ngoài được.
Qua tấm kính, anh chỉ thấy Liêm Dứu, hàng trăm, có khi là hàng ngàn con phủ kín bên ngoài bốt như một khối thịt sống.
Như trong cơn ác mộng sâu nhất, tầm mắt anh chỉ toàn là những chiếc sọ khô đét, mỗi cặp mắt đều ánh lên màu vàng khát máu.
Chúng liên tục lao vào va đập, móng vuốt cào mạnh vào lớp kính, để lại vô số vết xước trắng hằn, âm thanh ấy khiến người ta phát điên.
Nếu cứ thế này... thì cái bốt điện thoại cũ kỹ ấy e rằng cũng sẽ bị xé toạc ra thành từng mảnh.
Trên tầng 4, Parsi đứng tựa lan can, ngẩng đầu nhìn xoáy tròn bằng đồng đỏ đang xoay tít giữa không trung, hàng ngàn con Liêm Dứu đang bay vòng quanh một quả cầu khổng lồ treo lơ lửng dưới mái vòm.
Chúng dùng móng vuốt cào lên bề mặt quả cầu ấy.
Chỉ vài chục giây sau, quả cầu vỡ vụn thành từng mảnh bụi, tản mát trong không khí.
Một khi kết bầy, chúng khủng khiếp chẳng khác nào kiến ăn thịt người.
Tuy vậy, bầy Liêm Dứu ấy vẫn chưa tấn công Parsi.
Chúng tiếp tục từ trong xoáy tròn lao ra, vọt thẳng về phía bốt điện thoại nơi Caesar đang mắc kẹt.
Chúng dồn dập bổ nhào vào đó, từng lớp từng lớp, chất chồng kín mít.
Đột nhiên chuông điện thoại reo vang.
Caesar khựng lại, ngạc nhiên vài giây... rồi cũng nhấc ống nghe lên.
“Thiếu gia, là tôi đây.”
Caesar khựng lại một chút:
“Parsi? Cậu ở Trung Quốc à? Vậy là gia tộc có liên quan đến ‘sự cố’ lần này chứ gì?”
“Không hề. Chuyện này đã vượt ngoài dự đoán của gia tộc, tình hình tệ hơn ngài tưởng rất nhiều. Long Vương đã thức tỉnh, và một ngôn linh có thể sánh với Rhine đang được kích hoạt, hậu quả ra sao thì không ai lường trước được. Gia tộc chỉ có một mệnh lệnh: ngài phải sống sót.”
“Nếu họ có thể ra lệnh cho đám liêm dứu kia thay vì ra lệnh cho cậu, thì tôi chắc còn có cơ hội sống.”
Caesar nhìn một chiếc móng vuốt đang từ từ cắt xuyên lớp kính, vuốt của chúng sắc bén chẳng khác gì dao cắt kính.
“Chúng truy sát ngài không phải vì ngài, mà vì viên Hiền Giả Thạch mang nguyên tố Hỏa mà ngài đang giữ. Thứ chúng hứng thú là sức mạnh đó.”
Caesar rút từ túi ra mũi tên có gắn viên đá quý.
Viên hồng ngọc lấp lánh màu máu bên trong tinh thể thạch anh.
“Vậy thì, chỉ còn cách phá hủy nó thôi.”
“Không được. Nếu phá hủy, ngài sẽ giải phóng nguyên tố Hỏa, khái niệm ‘thiêu đốt’ sẽ bùng nổ, và khu vực xung quanh ngài sẽ bị san phẳng trong tích tắc. Đó không phải lựa chọn khôn ngoan.”
Parsi nói, “Ngài nên đưa nó cho tôi.”
“Người giữ viên đá là mồi nhử, đúng chứ? Các người vốn định biến tôi thành mồi để câu một con rồng, nhưng lại kéo đến một bầy cá tạp.”
Caesar lạnh giọng.
“Nếu tôi đưa viên đá cho cậu, cậu định làm gì?”
“Chúng tôi đã đánh giá sai mức độ nghiêm trọng của tình hình.”
Parsi nhìn xuống cái hố sâu hun hút đang mở rộng bên dưới.
“Nếu giao cho tôi, ngài sẽ được an toàn. Tôi có nhiều cách xử lý. Ví dụ như mang nó quay trở lại tổ của bầy liêm dứu, ở đó, tôi có thể dùng nó bắn về phía Long Vương.”
“Lo cho tôi ghê nhỉ? Định hy sinh một người để mở đường cho tôi chạy trốn à?”
Caesar vừa nói, vừa bẻ gãy một móng vuốt đã xuyên qua lớp kính dày.
“Ngài là hy vọng tương lai của nhà Gattuso. Không có ngài, thì Gattuso cũng chẳng còn.”
“Đồ khốn!”
Caesar bất ngờ gào lên, “Cậu còn chưa xin lỗi vì đã đem tôi ra làm mồi nhử!”
Parsi sững người, im lặng mấy giây rồi mới khẽ nói:
“Tôi xin lỗi, thưa thiếu gia. Vì đã để ngài rơi vào nguy hiểm.”
Đầu dây bên kia lại lặng im.
Một lúc sau, giọng Caesar bỗng trở nên lười nhác như chẳng có gì nghiêm trọng:
“Vậy thì thôi. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Giờ tôi cúp máy đây.”
“Thiếu gia! Mau giao viên đá cho tôi! Xung quanh ngài giờ đã tụ đủ mấy ngàn con liêm dứu rồi!”
“Tôi đâu có nói là sẽ giao.”
Caesar lạnh lùng đáp.
“Thật ra tôi cũng chẳng bận tâm chuyện làm mồi nhử. Chỉ cần tôi còn ở đây, thì bầy quái kia sẽ tiếp tục bị giữ lại tại chỗ. Chẳng phải cũng tốt đấy sao?”
Và anh thực sự cúp máy.
“CAESAR!”
Parsi hét lên.
Caesar vừa đưa ra một quyết định điên rồ nhưng vấn đề là anh không đủ khả năng để gánh vác quyết định ấy.
Ngôn linh của anh chính là “liêm dứu”, nhưng bản thân lại không sở hữu năng lực tấn công trực diện.
Nếu phải đối mặt với vài chục kẻ địch có súng, Caesar vẫn có thể dùng năng lực để đoán trước hướng tấn công và né tránh.
Nhưng lần này, anh phải đối đầu với hàng nghìn con liêm dứu.
Caesar tuy là một hệ thống radar âm thanh tuyệt vời, nhưng ngay cả chiến đấu cơ F-22 cũng không thể theo dõi hàng ngàn mục tiêu cùng lúc.
Lũ liêm dứu dùng móng vuốt điên cuồng cào rách mặt ngoài bốt điện thoại, trông chẳng khác nào một đàn kiến đang gặm nhấm một con voi.
Lớp bụi mờ đặc bám lên tấm kính, đó là mùn gỗ và cả bụi thủy tinh bị chúng cào rơi xuống, bằng chứng cho sự điên loạn tột độ của đám sinh vật này.
Đối với chúng, Hòn Hiền Giả thạch như máu tươi với cá mập, khiến bản năng khát máu hoàn toàn mất kiểm soát.
Bốt điện thoại rung lắc dữ dội, tưởng như sắp đổ sụp.
Parsi tiếp tục gọi lại, nhưng không còn ai bắt máy.
ẦM!
Tiếng nổ long trời vang lên, bốt điện thoại sụp đổ, hàng nghìn con liêm dứu ào ào lao vào.
Nhưng đúng lúc ấy, bụi mù nổ tung như một quả bom áp suất, từng đợt bụi mịn hóa thành những lưỡi dao sắc bén bay vút ra bốn phía.
Cả khu vực như vừa trải qua một vụ nổ khí nén, đám liêm dứu bị quật văng ra xa.
Cùng lúc đó, một vùng lãnh địa âm u được giải phóng, không ngừng mở rộng.
Những con không kịp thoát thân lập tức bị cuốn vào tâm bão, bị bụi đao xuyên nát thành… bụi mới.
Bụi dần tan.
Từ trong làn khói mờ, Caesar chậm rãi bước ra.
Điều đập vào mắt Parsi không chỉ là đôi mắt vàng chói lóa, mà còn là lớp vảy lấp ló chuyển động trên da anh!
Kỹ thuật Bộc Huyết, tinh luyện huyết thống!
Và điều kinh khủng hơn là ngôn linh của anh đã không còn là "liêm dứu" cũ nữa.
Đám liêm dứu vốn ẩn náu sâu trong ý thức Caesar nay đã thức tỉnh hoàn toàn, không còn là sứ giả truyền tin mà đã hóa thành những cuồng thú khát máu!
Ngôn linh tiến hóa trở thành “Hấp Huyết Liêm”, một loại ngôn linh thuần tấn công!
Parsi ngỡ như đang tận mắt chứng kiến một thế giới khác.
Thực ảo đan xen, hàng ngàn con liêm dứu vật vờ trong không gian hỗn loạn, cắn xé, chiến đấu, lưỡi liêm quét ngang, gào thét điên cuồng.
Cả bầu không gian như biến thành một chiến trường loạn cầm loạn đao mà người đàn ông bước ra từ màn bụi kia, chính là thủ lĩnh của thiên quân vạn mã ấy!
---
“Không biết tôi có từng nói với cô rằng ‘Khoảnh khắc đẹp nhất của hoa Paris’ là loại sâm panh tôi yêu thích nhất chưa nhỉ?”
Sakatoku Mai vừa nói vừa liếc nhìn cô nàng khoai tây.
“Cô chưa từng nói, nhưng vị của nó cũng ổn đấy chứ. Hơi khô, ngòn ngọt...”
Cô nàng khoai tây nhún vai, tỏ vẻ miễn cưỡng, “Thôi, quên mấy lời bình rượu lúc thần trí lơ mơ của tôi đi. Nói chung là… uống được.”
“Ngọt là do cô vừa vô thức đổ socola của tôi vào ly đấy.”
Sakatoku Mai chỉ vào ly cô nàng đang cầm.
Khoai tây sửng sốt, cúi đầu nhìn, quả thật trong ly là một hỗn hợp nâu nâu sền sệt nhìn như thuốc ho quá hạn.
Nếu biết trước thì có cho tiền cũng chẳng dám uống.
Nhưng giờ thì cô chẳng còn thấy vị gì nữa rồi.
“Lo gì? Tôi thích socola pha sâm panh đó! Biết đâu khoảnh khắc tiếp theo cả thành phố nổ tung bay lên trời thì sao? Không thử mấy thứ quái đản bây giờ thì còn đợi đến khi nào? Mà nè, cô có thể đừng uống sâm panh như uống… bia được không?”
Sakatoku Mai đỏ bừng cả mặt, đặt mạnh chai xuống:
“Không uống như thế thì tôi biết làm gì để không phát điên bây giờ chứ? Cảm giác cứ như đang ngồi uống rượu trên đầu một quả bom hạt nhân ấy, haha!”
“Nhìn kìa! Có tín hiệu lại rồi!”
Cô nàng khoai tây bất ngờ nhào tới trước màn hình.
Hệ thống camera vừa bị rung động làm tê liệt nay đã khởi động lại, truyền về hình ảnh bên trong Nibelungen.
Ở khu vực gần trạm 100, một luồng ánh sáng trắng xé toạc bóng tối phát ra từ… một chiếc tàu điện ngầm cũ kỹ phủ đầy gỉ sét, trên đầu xe còn treo biển đồng khắc chữ “Tiên Phong”!
“Trời đất ơi! Là cái mẫu xe nguyên bản đó!”
Sakatoku Mai không tin nổi vào mắt mình.
“Hai đứa thỏ trắng vẫn chưa chết?! Chúng đang cố khởi động lại con tàu cũ đó à?! Thứ đó bị bỏ hoang mấy chục năm rồi đấy! Trường Cassell đúng là sản sinh ra toàn quái vật đội lốt người!”
Lộ Minh Phi giơ cao đèn pin, rọi vào khoang lái phủ đầy rỉ sét.
Con tàu này chắc chắn còn già hơn cậu.
Không có bảng điều khiển kỹ thuật số, chẳng thấy bóng dáng màn hình LCD, chỉ toàn một tấm bảng sơn xanh lá đã bong tróc, vài đèn chỉ báo đỏ xanh nhấp nháy, vô số nút bấm bằng đồng, và một chiếc ghế da nhân tạo đã rách nát, lộ cả lớp mút màu vàng úa bên trong.
Vậy mà Sở Tử Hàng vẫn tin là nó chạy được!
Anh ấy vặn ra 4 con ốc trên bảng điều khiển, mở tấm thép lên, kéo ra chừng chục sợi dây điện.
Lộ Minh Phi nhìn mà toát mồ hôi.
Rõ ràng Sở Tử Hàng cũng chẳng biết gì về cấu trúc bên trong của cái cổ vật này, vừa lần mò vừa xem sơ đồ mạch điện được gắn đại trên bảng điều khiển.
Định dùng kỹ năng kiểu học sinh thực hành điện tử sơ cấp để khởi động một chiếc tàu cổ xưa nhằm chạy trốn?
Đúng là níu Phật khi thấy quan tài.
Nhưng giờ còn cách nào khác?
Chẳng lẽ định chạy bộ thoát khỏi phạm vi của "Diệt Thế Nghiệp Vũ"?
Ngôn linh đó từng xóa sổ cả một thành phố cổ đại Ấn Độ trong chớp mắt cơ mà!
Đúng là một ngày đáng nhớ nhất đời.
Sau khi vừa thắng ngược ngoạn mục thì lại bị con rồng ngu ngốc kia lật kèo, giờ thì chỉ còn cách chạy vắt giò lên cổ.
Đây sẽ là vết nhơ trong sự nghiệp của chuyên viên siêu cấp Sở Tử Hàng:
Không chỉ tình tứ với địch, mà còn làm hỏng hết mọi thứ, đến mức không còn khả năng báo cáo ra ngoài!
Đây là một thành phố quốc tế sôi động, nơi hàng chục triệu con người ngày ngày ra vào tấp nập.
Công viên Bắc Hải vẫn có các cụ ông cụ bà chăm chỉ rèn luyện sức khỏe, mấy anh chàng cô nàng nghệ sĩ thì vừa ngủ dậy, lười biếng chuẩn bị đi dạo mấy quán bar quanh Hậu Hải.
Khu trung tâm thương mại là sân chơi của giới tinh anh công sở, ai nấy đều tất bật chạy đua với những hợp đồng triệu đô.
Giao thông thì nghẽn đặc từ vành đai 2 đến vành đai 5...
Chẳng ai nhận ra rằng một cơn khủng hoảng đang từng bước ập đến.
Lộ Minh Phi gạt mạnh tay lên mặt, cố xua đi ý nghĩ đang bám riết trong đầu.
Cậu không dám nghĩ tiếp nữa.
“Cái máy này sản xuất năm 1967, ở Nhà máy Xe khách Trường Xuân, thuộc loại cổ nhất, mẫu DK1, chỉ có đúng hai chiếc nguyên mẫu từng được chế tạo. Nó dùng điện một chiều 750V, hệ truyền động toàn trục, tốc độ thiết kế tối đa 80km/h. Nếu chạy đúng, chắc đủ để rút khỏi khu vực nguy hiểm. Kiểu tàu này có từng lăn bánh trong hệ thống metro Bắc Kinh hay chưa thì chưa ai dám chắc, không ai tìm thấy nguyên mẫu cả. Không ngờ lại bị nhốt ở đây.”
Sở Tử Hàng vừa nói, vừa bận rộn đấu nối dây điện, tay bật công tắc, những tia lửa điện lóe lên soi rõ gương mặt vô cảm của anh.
“Cấu trúc mạch điện không phức tạp lắm, phần cơ khí cũng không có vấn đề gì lớn. Ở trong Nibelungen mà, đến cả đồ vật đã chết cũng có thể được bảo tồn.”
“Ờ ờ…”
Lộ Minh Phi trong bụng đầy lo lắng, không dám tiếp lời.
Có lẽ Lộ Minh Trạch có thể giải quyết chuyện này, xưa nay cậu ta chưa từng thất thủ.
Nhưng Lộ Minh Phi nhát gan, cậu sợ.
Lúc bán phần tư đầu tiên của “bản thân”, cậu thấy đời mình chẳng có gì thay đổi, tưởng đâu chỉ là một trò đùa.
Nhưng dần dần, cậu bắt đầu nhận ra:
Lộ Minh Trạch đã bắt đầu chen chân vào cuộc sống thật của cậu, một con quỷ vốn chỉ tồn tại trong ảo giác, giờ đang để lại từng dấu vết rõ ràng, thậm chí đã có lúc chiếm hữu luôn thân xác cậu.
Thỏa thuận đó là thật.
Và một khi nó hoàn tất… cậu sẽ mất đi thứ gì đó mà mình tuyệt đối không thể đánh mất.
Tuyệt đối không thể!
Dù có bao nhiêu người chết cũng không được nhượng bộ!
Trong đầu cậu có cái gì đó cứ lặp đi lặp lại, nhắc cậu không được tiếp tục đánh đổi nữa.
Cậu đang đứng ngay rìa vực sâu, chỉ vài bước nữa là vạn kiếp bất phục!
Đúng lúc đó, điện thoại bất ngờ đổ chuông!
Lộ Minh Phi và Sở Tử Hàng liếc nhìn nhau, sững người.
Từ khi bước vào nơi này, điện thoại đã hoàn toàn vô dụng.
Của Lộ Minh Phi thì bị cắt do chưa đóng phí.
Còn điện thoại của Sở Tử Hàng… tự dưng mất sóng không rõ nguyên nhân.
Lộ Minh Phi bỗng vỗ mạnh đùi:
“Má nó! Mình không gọi được… nhưng người ta gọi đến được mà!”
Cậu dùng gói cước nghe miễn phí, nên dù bị cắt, vẫn nhận cuộc gọi được.
Màn hình hiện cái tên:
“Trần Mặc Đồng”.
Trái tim Lộ Minh Phi khẽ run lên.
“Alo… sư tỷ…”
Quỷ tha ma bắt!
Sao lại là cái giọng ngái ngủ thế này?!
Rõ ràng là định nói câu: “Trời sập đất nứt rồi! Chạy đi!” cơ mà!
“Mẹ nó, em còn chưa tỉnh ngủ à?!”
NoNo gào lên tức tối.
“Chị và Caesar đang ở khu tiệc cưới Xidan, nơi này loạn lắm rồi! Còn em? Ngủ ngon nhỉ!”
“Ờ ờ ờ…”
Lộ Minh Phi lắp bắp, thành ra lại học tiếng gà gáy.
“Ờ ờ cái đầu em! Ở đây tình hình có thể vỡ trận bất cứ lúc nào! Toàn là mấy con liêm dứu, cả tòa nhà bị phong tỏa rồi! Em còn ngủ à? Mau tỉnh đi!”
NoNo hét lên.
“Em vừa rồi... em vừa…”
NoNo bỗng dịu giọng, chậm lại, có phần nhẹ nhàng, xen chút khích lệ nhưng vẫn rất kiên nhẫn thúc giục.
Cô vốn là thế, một khi muốn làm người chị tốt đáng tin, cô sẽ làm đến nơi đến chốn.
“Đừng tới đây. Việc ở đây không phải chuyện em có thể xử lý được đâu. Cũng đừng để ý đến nhiệm vụ Học viện giao. Tắt máy đi. Ai nói gì cũng mặc. Chạy đi! Chạy càng xa càng tốt!”
Cô cúp máy.
Rồi vung thanh thép trong tay, đánh nát chín đốt sống cổ của một con liêm dứu.
Một làn bụi đồng cổ tung tóe.
Cô vừa bước khỏi làn bụi đó, đã có thêm một đàn quỷ xa điểu rít lên lao vào.
Đôi cánh xương xẩu chồng chéo, hoàn toàn bao phủ lấy cô.
“Alo! Alo!”
Lộ Minh Phi hét vào điện thoại.
Không còn ai đáp lại nữa.
“Mẹ nó...“
Cậu thì thào, ngồi phịch xuống chiếc ghế mục chỉ còn lõi mút vàng úa.
Điện thoại của cậu chỉ nghe được chứ không gọi đi được.
NoNo đúng là đầu đất, nói câu nào xong cũng không cho người ta cơ hội phản ứng.
Cô tưởng cậu đang ở đâu?
Vừa chơi game thâu đêm sáng dậy trên giường khách sạn hả?
Tỉnh lại đi!
Ông đây đang ở ngay trong Nibelungen này!
Ông vừa cùng sư huynh mặt lạnh đánh bại một con Long vương đấy!
Tuy sư huynh mặt lạnh ra sức hơn… nhưng mà nếu anh ấy không thất tình đến mức IQ giảm sút, bọn cậu đã tiễn nốt con Long vương thứ hai về chầu trời rồi!
Bọn cậu vừa từ cõi chết quay về đấy nhé!
Bọn cậu mới là nhân vật chính của vở kịch này!
Còn cái đám quỷ xa điểu cô đang đấm đá, giờ đang bám riết quanh bọn cậu đây.
Bọn cậu chả buồn để tâm.
Toàn là lũ tàn binh bại tướng, nhìn còn chả thèm liếc.
Kêu mình chạy à?
Người nên chạy là chị mới đúng đấy!
Dù chị có làm gì thì cũng quá muộn rồi, Diệt Thế Nghiệp Vũ đã được khởi động, chị chẳng thể ngăn cản được đâu.
Có khi lần này chúng ta cùng chết thật.
Nếu có kiếp sau, biết đâu em sẽ gặp lại chị ở cổng thiên đường, lúc đứng xếp hàng chờ xét duyệt, em sẽ vẫy tay chào chị từ đằng xa… miễn là “tăm tia bạn gái người khác” không bị liệt vào tội đủ để xuống địa ngục.
“Rảnh quá thì đừng có khơi dậy tim mình như thế chứ… Sinh nhật cũng không thấy gửi nổi một cái tin nhắn.”
Lộ Minh Phi lẩm bẩm.
Khỉ thật, sao giọng mình nghe thảm thế?
Sinh nhật chẳng thấy đâu, đến lúc chết mới nhớ ra mà gọi mình chạy trốn.
Trung tâm tiệc cưới hả?
Là đi chọn nhẫn hay đi chụp ảnh cưới đây?
Thật ra nếu chị muốn tốt với em thì đã nên biến khỏi cuộc đời em từ lâu rồi, để em khỏi phải nhớ đến chị làm gì…
Lộ Minh Phi ngẩng lên thì thấy Sở Tử Hàng đang nhìn mình, ánh mắt khó đoán, không rõ là châm chọc hay thương hại.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Sư huynh, anh còn thảm hơn em đấy chứ?”
Lộ Minh Phi lầu bầu trong bụng.
Cúi đầu sờ cái hộp đen bên cạnh, tức giận thay cho sư huynh đã bỏ lỡ cơ hội trời cho.
Lúc cần thì không thấy hành động gì, chỉ biết đắp áo cho cái xác người yêu cũ!
Giá mà sớm rút Thất Tông Tội ra, lao lên đâm cho Long vương một phát chí mạng, thì đã không rơi vào tình cảnh này rồi!
“Gần xong rồi.”
Sở Tử Hàng đứng dậy.
“Cậu điều khiển đi. Tay phải nắm công tắc, làm theo từng bước tôi nói để tăng điện áp. Dãy nút bên trái thì đừng có đụng vào.”
Anh lần lượt nối xong các đầu dây, tay phải nắm lấy núm vặn lớn màu đen, tay trái áp lên một hàng công tắc bằng đồng.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Lộ Minh Phi siết chặt tay cầm, gật đầu lia lịa.
“Trước khi khởi động, tôi muốn nói với cậu một câu.”
Sở Tử Hàng nhìn ra ngoài qua ô kính chắn gió đã vỡ tan, nơi bóng tối đang bị lũ liêm dứu điên cuồng cào cấu.
“Thật ra cậu cũng có cơ hội. Vấn đề là cậu có biết nắm lấy nó hay không thôi.”
“Anh đang nói gì vậy?”
Lộ Minh Phi mơ hồ.
“Nếu thích một người, thì hãy tìm khắp nơi mà kiếm cô ấy. Đừng chờ cô ấy tới tìm cậu, có thể cô ấy cũng đang chờ cậu đấy. Đừng để cô ấy thất vọng mà rời đi. Nếu người cậu thích sắp lấy chồng, thì hãy tỏ tình một lần. Dù có phải đập nát trục xe hoa của cô ấy thì cũng đáng. Đó là cơ hội cuối cùng để nói ra. Mang bí mật này xuống mồ chẳng có ý nghĩa gì cả, đến cả thứ để chôn cùng cũng không xứng.”
“Ê ê ê… sao tự nhiên lại thành chương trình tư vấn tâm lý giữa đêm thế này? Sư huynh tỉnh lại đi! Đừng để mấy vị thần tám chuyện nhập vào người chứ!”
Lộ Minh Phi trợn tròn mắt.
“Điện áp 150V.”
Sở Tử Hàng lạnh lùng ra lệnh, rồi dẫm mạnh lên bàn đạp, thả lỏng phanh cơ học.
Lộ Minh Phi vẫn chưa tiêu hóa xong mớ triết lý tình cảm vừa rồi, nhưng vẫn theo bản năng đẩy công tắc.
Bên trong máy phát vang lên tiếng kim loại gỉ réo rắt như rên rỉ.


2 Bình luận