• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn 17: Sân khấu bi kịch - Phần 1-2

0 Bình luận - Độ dài: 5,534 từ - Cập nhật:

“Cái gì đây?” 

Finger nhìn Sở Tử Hàng cắt lớp ni lông bọc ngoài, bên trong là hai chiếc laptop được niêm phong cẩn thận.

“Giáo sư Schneider cho người mang đến. Là máy tính xách tay của hai chuyên viên mất tích. Có thể bên trong sẽ có vài thông tin giá trị.” 

Sở Tử Hàng đáp.

“Uầy, Sở Conan cơ à, nghe là biết hôm nay cậu chiến lắm!” 

Finger trầm trồ.

“Tiếc là lần này không thể nhờ NoNo được. Khả năng phác họa tâm lý của cô ấy lúc này sẽ rất hữu ích.” 

Sở Tử Hàng trầm giọng. 

"Cuộc cạnh tranh giữa hai nhóm ta, có lẽ cũng là đại diện cho sự đối đầu giữa Hội đồng Quản trị và hiệu trưởng nhỉ?”

Anh mở hai chiếc máy, vào trình duyệt IE, bắt đầu kiểm tra mục “Yêu thích” và “Lịch sử truy cập”. 

Cô gái kia dành hơn 80% thời gian truy cập Taobao, hầu như ngày nào cũng lên mua hàng từ đồ điện tử đến miếng lót cốc hình dễ thương. 

Các bình luận của cô cũng na ná nhau: 

“Giao hàng nhanh lắm ạ, cho shop 5 sao!”, “Giới thiệu cho các cậu một cửa hàng mới nha, mua đồ còn được tặng kèm socola trắng nữa, mình không phải người PR đâu!”

Còn cậu con trai thì là fan cứng của quân sự, mỗi ngày đều lượn lờ trong các diễn đàn chuyên về vũ khí của những cường quốc, thỉnh thoảng ghé vài trang ảnh gái xinh. 

Finger ban đầu còn háo hức hóng chuyện, nhưng rất nhanh đã cụt hứng. 

Cảm giác rình mò đời tư người khác nhanh chóng trở nên nhàm chán. 

Mỗi trang nhật ký duyệt web lướt qua như thể đang nhai lại thời gian của một người xa lạ, một trải nghiệm chẳng dễ chịu gì.

Còn Sở Tử Hàng thì không hề tỏ ra mỏi mệt hay chán nản. 

Anh lặng lẽ tiếp tục kiểm tra từng trang, cho đến khi tiếng ngáy khe khẽ của Finger vang lên.

Bây giờ đã là bốn giờ sáng. 

Ngoài cửa sổ, gió đêm rít lên từng cơn. 

Cơn buồn ngủ bắt đầu lấn át, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào thật sự đáng giá. 

Sở Tử Hàng day trán, gõ vào một chuỗi địa chỉ. 

Một trang báo cũ hiện lên: 

Tin tức năm 2004, ngày 4 tháng 7, cơn bão “Bồ Công Anh”, một vụ tai nạn chưa rõ nguyên nhân. 

Bức ảnh đi kèm là chiếc xe Maybach bị hư hại nặng giữa bùn lầy, kính chắn gió phía trước vỡ vụn, thân xe trông như bị axit tạt qua.

Đây đã là lần thứ mấy trăm anh xem lại bài báo này rồi, đến nỗi từng chữ gần như khắc sâu trong trí nhớ. 

Anh vẫn còn giữ bản cắt dán của bài báo hôm đó, thậm chí lưu cả bản tin video. 

Sở Tử Hàng lục lọi từng mảnh thông tin về vụ việc, nhưng chưa bao giờ tìm được lời giải hợp lý. 

Dù có đưa cả rồng vào phương trình, kết quả vẫn là một dấu chấm hỏi khổng lồ.

Vụ việc đó vượt xa mọi quy luật khoa học thông thường. 

Nếu buộc phải giải thích, chỉ còn cách thừa nhận rằng thế giới này thực sự có tồn tại thần linh và ác quỷ. 

Mọi chi tiết trong vụ tai nạn đều quá phi thực, thứ duy nhất chân thực… là việc anh đã mất người đàn ông ấy.

Từ đó về sau, mọi chuyện đều trở nên quái lạ. 

Cứ như người ấy bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thế giới này. 

Không ai quan tâm đến sự biến mất của ông ấy, không ai thương tiếc, cũng chẳng ai đặt câu hỏi. 

Ngay cả ông chủ của Tập đoàn Hắc Thái Tử cũng không có lấy một lời an ủi gia đình, chỉ lặng lẽ đổi xe, đổi tài xế mới. 

Chỉ có một thứ duy nhất trên đời còn nhớ đến ông ấy.

Thứ đó chính là… Sở Tử Hàng.

Anh có đủ lý do để tham gia hành động lần này, nhưng lại có một điều mà anh chưa bao giờ nói với ai. 

Trong chuỗi sự kiện vừa qua, anh lại lần nữa ngửi thấy hương vị quen thuộc, mùi hương của người đàn ông ấy. 

Khoảnh khắc chiếc Maybach xuất hiện giữa màn mưa, anh biết rằng cơn mưa đêm năm ấy đã quay trở lại. 

Thực ra suốt bao nhiêu năm qua, anh chưa từng bước ra khỏi đêm mưa đó.

Cơn mưa giam cầm anh trong một chiếc lồng không thể thoát.

Nhưng anh cũng chẳng hề muốn trốn. 

Chỉ khi tìm lại được đêm mưa đó, khám phá mọi bí mật ẩn sau sự kiện năm xưa, anh mới có thể biết chắc người đàn ông ấy còn sống hay đã chết. 

Điều đó với anh… là quá đỗi quan trọng.

Anh tắt trang web, bước vào nhà tắm pha cà phê để chống buồn ngủ. 

Khép cửa lại, anh cởi áo thun, xoay người. 

Trong gương hiện lên dấu ấn màu đỏ sẫm trên bả vai trông như một vết bớt. 

Sở Tử Hàng chắc chắn rằng mình không có vết này từ nhỏ. 

Nó chỉ bắt đầu hiện dần lên sau đêm mưa năm đó. 

Không đau, không ngứa, nhưng lại như một cái cây khô nửa chết nửa sống mọc thẳng trên da thịt.

Một cái cây tàn úa của thế giới chính là biểu tượng của Học viện Cassell.

Cũng nhờ dấu ấn kỳ lạ ấy, Sở Tử Hàng đã tìm đến Cassell. 

Suốt bao nhiêu năm, anh là người duy nhất chủ động tìm đến ngôi trường này.

Từ bao da ở cổ tay, anh rút ra con dao gập Anjou đưa cho mượn. 

Nhẹ nhàng đâm vào cổ tay mình rồi siết chặt nắm đấm, để máu chảy vào bồn rửa. 

Máu anh sẫm màu, gần như ngả xanh đen. 

Thực chất, đó là dấu hiệu rõ rệt của việc hệ thống tạo máu đang bị thay đổi. 

Dòng máu được "bộc huyết” kích thích đang ăn mòn lượng máu mới mà Anjou truyền vào.

Những ngày gần đây, anh luôn cảm thấy huyết mạch mình nóng bừng như thiêu đốt. 

May mà phản ứng dữ dội này xảy ra bên trong cơ thể, chứ nếu bộc phát ra không khí thì có lẽ đã bốc cháy rồi.

Sự phục hồi của máu cũng đồng nghĩa với sức mạnh đang dần trở lại, nhưng Sở Tử Hàng lại không biết mình còn sống được bao lâu nữa.

Anh vẫn giấu không nói với Anjoh một chuyện là kỹ năng "bộc huyết” là thứ không thể tự ngắt. 

Giống như đôi mắt hoàng kim ấy, một khi đã mở ra thì chẳng thể nào khép lại.

Dòng máu này chẳng khác nào một con quỷ. 

Khi anh dần quen với việc mượn sức mạnh từ nó, nó cũng lặng lẽ xâm chiếm cơ thể anh. 

Kể cả khi không chủ động kích hoạt, nó vẫn khiến anh hưng phấn đến tột cùng. 

Nó là độc dược, nhưng cũng là trái cấm tri thức, một khi đã nếm trải sự mê hoặc của nó, thì không thể nào quay đầu. 

Giờ thì Sở Tử Hàng đã hiểu vì sao tác giả của cuốn cổ thư lại gọi kỹ thuật này là “Khải huyền của Quỷ” và vì thế, chưa bao giờ dám sao lưu hay truyền lại cho bất kỳ ai.

Tốt nhất là để kỹ thuật này kết thúc tại anh. 

Anh chỉ mong mình còn đủ thời gian, bởi có những việc... vẫn chưa thể làm xong.

Anh không phải không biết Tô Thiến thích mình, cũng chẳng phải không hiểu được ý của Hạ Di. 

Nhưng hiểu rồi thì sao? 

Anh đã sớm bị con quỷ kia siết chặt trong lòng bàn tay.

Sở Tử Hàng lặng lẽ rút tấm thẻ mà Hạ Di để lại. 

Trên đó ghi một địa chỉ: “Tòa 31, đơn nguyên 15, phòng 201”, trong khu tập thể của một nhà máy. 

Có lẽ cha mẹ Hạ Di là cán bộ về hưu từ doanh nghiệp nhà nước cũ? 

Nếu thật sự gặp nhau, chắc hẳn họ sẽ nghiêm túc hỏi anh về hoàn cảnh gia đình, bằng ánh mắt vừa dò xét vừa trông đợi.

Nhưng... biết trả lời sao đây? 

Lẽ ra anh không nên đồng ý lời mời của Hạ Di. 

Chẳng qua chỉ là không nỡ từ chối. 

Là một người không biết còn sống được bao lâu, anh không thể hứa hẹn bất cứ điều gì…

Nhưng nếu vậy, sao lại gật đầu?

Anh mở vòi nước, để dòng máu đen đặc sền sệt tuôn vào cống. 

Sau đó pha một ly cà phê hòa tan, rồi quay lại bàn làm việc.

Mở một mục mới trong lịch sử trình duyệt, anh thấy một chủ đề đang bàn tán trong một diễn đàn quân sự là “Truyền thuyết bí ẩn về tàu điện ngầm Bắc Kinh”. 

Sở Tử Hàng từ tốn kéo trang xuống đọc.

“Nghe đồn hồi xưa Bắc Kinh chỉ có tuyến 1 và tuyến vòng. Mỗi tối sau khi tàu cuối cùng về bến, sẽ có thêm một chuyến tàu chạy không người, chạy suốt cả tuyến. Mục đích là để đưa những hồn ma bị làm phiền trong quá trình xây dựng và vận hành tàu về chốn yên nghỉ, nếu không họ sẽ lang thang mãi không siêu thoát. Có thật không?”

"Thật trăm phần trăm nhé! Tài xế còn phải dán đầy bùa vàng lên người, rồi vừa trồng cây chuối vừa lái xe, nếu không là bị ma nhập đấy!”

"Vãi, lộn ngược lái xe thì dùng chân đạp ga hả?”

"Tôi chứng thực nhé, chú tôi là tài xế tàu điện ngầm, lái lâu thành quen, giờ có thể trồng cây chuối mà vẫn nặn bánh chẻo bằng chân!”

“Trời đất, ăn nổi không trời...”

“Đừng nghe tụi này xàm. Nhưng có một truyền thuyết đúng đấy. Tuyến 1 bên phía tây có ga đầu tiên tên là ‘Vườn Táo’, mã số là ‘103’. Các ga sau là 104, 105, 106... Nhưng có để ý không? 101 và 102 thì biến đâu mất tiêu. Thực ra, phía trước Vườn Táo còn hai ga ẩn: ga 101 là Cao Tỉnh, 102 là Phúc Thọ Lĩnh. Cả khu đó giờ hoang tàn lắm. Nếu cố tình trốn trên tàu ở ga cuối, không xuống xe, thì sẽ được đưa đến hai ga kia. Chỗ đó từng là nhà ga quân sự. Phúc Thọ Lĩnh thì còn vào được, chứ Cao Tỉnh thì không. Ngoài ra, còn hai ga bí mật hơn nữa: ga Hắc Thạch Đầu và ga Tam Gia Điếm. Nằm sâu hơn về phía tây, đã bị bỏ hoang, nối thẳng vào căn cứ quân sự Tây Sơn. Hồi Cách mạng Văn hóa, người ta đào núi làm hang trú ẩn rỗng ruột cả một dãy núi. Trong đó giấu đầy máy bay cũ, có thể cất cánh thẳng từ trong lòng núi. Ai từng đến đó rồi thì biết, hoang vu đến lạnh gáy. Cổng sắt to, tường trắng kiểu Xô Viết, vôi vữa tróc lở. Đường hầm thì dài hun hút, chỉ có một vài bóng đèn leo lét. Không ai dám xuống đó một mình. Nhưng có rất nhiều đường ray song song, dùng để đỗ và bảo trì tàu. Không gian rộng đến mức nhìn mãi chẳng thấy đâu là tận cùng.”

“Nói như thật ấy nhỉ? Chỗ đó trước còn có tàu đưa đón, giờ cũng ngưng rồi, làm sao mò vào được?”

“Tôi xác nhận là có thể vào. Nhưng đầu tiên phải mang theo tay cầm chơi game, đến ga Vườn Táo thì cắm nó vào khe phía nam, cột thứ ba tính từ tây sang. Rồi nhập mật mã ‘trên trên dưới dưới trái phải trái phải BABA’, thế là vào được chế độ ẩn, có thêm 30 mạng!”

“Thật đồng đạo! Tôi cũng vô bằng cách đó nè. Nhưng quái trong đó mạnh lắm, 30 mạng là không đủ đâu. Ít nhất phải đạt cấp 80, trang bị song đao, tốt nhất là có team đi chung để cày!”

“Tuyển người nè! Một thành viên Đoàn Thanh niên kỳ cựu, chuyên trị tư tưởng chính trị, có kỹ năng sát thương diện rộng!”

Càng về sau, chủ đề càng rẽ sang hướng tấu hài lầy lội. 

Sở Tử Hàng định tắt trang thì bắt gặp một dòng bình luận:

“Cách vào đây nè……” kèm theo một đường link.

Anh hơi sững người, rồi click vào đường dẫn. 

Một trang blog đen sì hiện ra, toàn bộ giao diện tối om, không có nội dung gì, có vẻ là blog mới tạo rồi bị bỏ quên.

Sở Tử Hàng nhìn trang đó một lúc. 

Rồi đột nhiên, anh đồng thời nhấn lệnh “Ctrl + A” để chọn toàn bộ nội dung trang. 

Toàn bộ đoạn văn ẩn dưới nền đen lập tức hiện ra: 

Những dòng chữ đen chìm trong bóng tối, nay lộ rõ dưới ánh sáng.

 "Cần có một chiếc thẻ giao thông. Trong một ngày, phải dùng chiếc thẻ đó quẹt tại mỗi ga tàu thuộc tuyến số 1 và tuyến vành đai, mỗi ga một lần, không được sót. Khi làm xong, sẽ thấy chiếc thẻ chuyển sang màu vàng. Dùng chiếc thẻ này, có thể tới được nhà ga ẩn.”

“Cái quái gì thế này?” 

Finger không biết tỉnh dậy từ lúc nào, lồm cồm bò lại, ghé mắt vào nhìn cùng.

“Không rõ lắm. Nhưng anh còn nhớ không, công việc của hai chuyên viên mất tích kia là đi khắp các tuyến tàu điện ngầm mỗi ngày, trà trộn vào đám đông để tìm kiếm những cá nhân có huyết thống Long tộc. Trong đó, nữ chuyên viên tên Vạn Bác Thiến có ngôn linh là ‘Huyết hệ Kết La’, cực kỳ nhạy với dấu hiệu huyết thống.” 

Sở Tử Hàng hạ thấp giọng. 

“Tôi lờ mờ có chút manh mối, nhưng chưa đủ ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.”

“Ý cậu là... Long vương đang trốn dưới lòng đất, trong hệ thống tàu điện ngầm à?”

“Không chắc. Dưới đó chỉ toàn là những đường hầm rỗng. Mà thực tế, tàu điện ngầm lại là nơi có mật độ người qua lại cao nhất trong ngày, luôn có người kiểm tra, tuần tra. Không giống một nơi dễ ẩn thân.” 

Sở Tử Hàng lắc đầu. 

“Lộ Minh Phi vẫn chưa có tin gì à?”

“Năm ngày rồi không thấy quay lại, chắc lại gặp em gái nào ở quán net rồi.” 

Finger ngập ngừng một chút, rồi nghiêm túc hơn: 

"Hoặc là… tôi nghe nói bên Trung Quốc các cậu nếu không có giấy tạm trú là sẽ bị bắt đi xúc cát hả?”

---

Lúc này, "Anh Cẩu”, biệt danh trong giới game thủ của một anh chàng đam mê StarCraft đang chỉ huy hạm đội Carrier cuối cùng của mình, lao thẳng về phía căn cứ chính của Lộ Minh Phi.

Đây sẽ là trận thua thứ 16 trong ngày hôm nay. 

Hạm đội này chỉ còn mang ý nghĩa tượng trưng cho tinh thần “dù thua vẫn không bỏ cuộc” mà thôi. 

Căn cứ của Lộ Minh Phi thì phòng thủ dày đặc với dàn Missile Turret bao quanh, lại còn có mấy quả Science Vessel đáng ghét. 

Lúc này, đội Siege Tank của Lộ Minh Phi đã bắt đầu pháo kích tổng lực vào cứ điểm cuối cùng của anh Cẩu.

Những ngày qua, anh Cẩu đều đặn tìm đến để "ăn hành", vừa đau đớn vừa sảng khoái. 

Chơi StarCraft nhiều năm, StarCraft II sắp ra mắt rồi, anh cứ tưởng mình đã hiểu tường tận trò này. 

Nào ngờ, gặp Lộ “lão sư” rồi mới biết mình chỉ mới học vỡ lòng. 

Mỗi sáng anh đều mang hai chiếc bánh kẹp nóng hổi tới, vừa ăn vừa học, tin rằng chỉ cần vài ngày huấn luyện nữa là có thể đầu quân cho đội tuyển chuyên nghiệp.

Tuy vậy, với anh bây giờ, đội chuyên nghiệp cũng chẳng là gì. 

Nghĩ đến việc có thể thắng mấy tuyển thủ hạng hai, cũng chẳng sướng bằng cảm giác bị Lộ lão sư nhẹ nhàng hành cho tơi tả.

Và Lộ lão sư đúng là chưa bao giờ khiến anh thất vọng.

Missile Turret? 

Science Vessel?

Chưa kịp thấy gì cả thì ba quả Nuclear Missile đã lần lượt đáp xuống, cày nát toàn bộ hạm đội Carrier. Sử dụng bom nguyên tử như vậy đúng là thần sầu!

Anh Cẩu còn định sang hỏi Lộ lão sư vài chiêu để xài Nuclear Missile cho đúng bài, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thì bỗng chững lại, hình như... không phải lúc.

Bên cạnh Lộ lão sư, xuất hiện một cô gái.

Giữa một cái quán net khói bụi mù mịt như thế, sự xuất hiện của cô gái kia gần như ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Cô mặc váy vải trắng đơn giản, chân đi giày da đế vuông vừa phải. 

Gương mặt mộc không trang điểm, đôi mắt long lanh như thể sắp nhỏ lệ, cả người toát ra cảm giác như vừa bước ra từ một bộ phim thanh xuân sến súa hạng ba nào đó.

Vừa vào cửa, cô đảo mắt một vòng rồi tiến thẳng đến ngồi cạnh Lộ Minh Phi, ánh mắt trìu mến nhìn cậu chăm chú.

Lộ Minh Phi hơi ngượng, liếc sang cô một cái:

“Cô…?”

“Anh giống anh họ em lắm…” 

Cô gái khẽ nói bằng giọng như gió thoảng.

Trong đầu Lộ Minh Phi thoáng lóe lên một câu: 

"Không biết anh họ cô có đồng ý cho cô nói vậy không đấy?”

“Anh có thể dạy em chơi game được không? Em chưa từng chơi bao giờ…” 

Cô gái nghiêng nghiêng vai tỏ vẻ e thẹn.

“Ờ… tôi thấy… cô chơi Bắn bóng ăn xu là hợp đấy, không cần ai dạy đâu…”

Lộ Minh Phi lúng túng, căng thẳng như sắp rút dây điện tắt máy chạy mất.

“Đừng có lạnh lùng thế chứ~” 

Cô gái làm nũng. 

“Tại thấy anh quen quen, nên mới muốn chơi cùng chút thôi mà…”

Trong tai nghe, rốt cuộc rơi vào tai của Sakatoku Mai đang ngồi trong phòng giám sát với chiếc tai nghe theo dõi trực tiếp. 

Cô nghe đến đây thì… không chịu nổi nữa, đập trán vào bàn cái bốp.

Cô bịt mic, quay sang trừng mắt với cô gái tóc xoăn đang nhai khoai tây:

“Đây là kiểu ‘nữ trí thức văn nghệ’ mà cô nói á?”

“Thì tôi bảo rồi, đừng chọn con nhỏ đó mà. Đừng nhìn nó mặt baby vậy, phim trước đóng vai Sài Kim Hoa đấy, phim trước nữa là Trần Viên Viên trong Tần Hoài Bát Diễm, vai đầu tiên là… Đát Kỷ.” 

Cô nàng khoai tây nhún vai.

Trong tai nghe, cô gái vẫn đang nhỏ nhẹ thủ thỉ:

“Anh dạy em đi mà… Em đâu có hay ra ngoài chơi game, chỉ thích ở nhà đọc sách văn học kinh điển thôi…”

“Cô đọc gì?” 

Lộ Minh Phi hỏi.

Cô gái sững lại hai giây rồi đáp:

“Thủy Hử á, trong đó tình yêu giữa Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên cảm động ghê…”

“Cô ta từng đóng Phan Kim Liên.” 

Cô nàng khoai tây khẽ ho, bổ sung. 

“Nhưng chắc chỉ đọc kịch bản thôi, vì bản phim đó viết lại theo hướng… Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh là cặp tình nhân si tình.”

Bên trong phòng giám sát, đồng hồ đếm ngược trên màn hình đang nhảy từng giây một.

“Bây giờ là sáu giờ tối.” 

Sakatoku Mai chỉ vào đồng hồ.

"Theo kế hoạch, 18 tiếng nữa, con rồng kia phải chết. Vậy mà hai tiếng trước lẽ ra chúng ta phải lôi được Lộ Minh Phi ra khỏi cái ổ đó rồi. Giờ thì sao? Vẫn còn cắm mặt trong quán net. Muốn tôi dội bom sập cái quán đấy không?”

Ngay từ bước đầu tiên trong kế hoạch, Sakatoku Mai và Cô nàng khoai tây đã gặp trở ngại tuy không lớn, nhưng vô cùng rắc rối.

Người mà bọn họ định bồi dưỡng thành “anh hùng tối thượng”, ngài Ricardo M. Lộ, trong năm ngày vừa qua chưa hề bước ra khỏi cái quán net dưới tầng hầm đó. 

Đói thì gọi đồ ăn giao tận nơi, buồn ngủ thì ngả ngay lên ghế sofa ngủ. 

Cùng lúc đó, tâm trạng của Lộ Minh Phi và Mai lên men theo hướng giống nhau, chỉ khác là cậu có vẻ định… lên men đến khi thành sữa chua luôn.

Cả hai phân tích nguyên nhân: 

Chắc là vì cô gái cậu thầm thích sắp đính hôn. 

Vấn đề là chuyện đó đang ảnh hưởng đến một nhiệm vụ liên quan đến số phận của cả nhân loại! 

Làm người ta muốn đạp cửa lao vào, lấy giày cao gót phang cho tên game thủ mê gái này tỉnh ra!

Thật là… phế vật không vực nổi.

Sau khi suy nghĩ kỹ, nếu là “khủng hoảng tình cảm”, thì cách tốt nhất để thay thế một mối tình cũ chính là một mối tình mới. 

Mỹ nhân kế trở thành lựa chọn hàng đầu để “dụ rắn ra khỏi hang”.

Cô nàng khoai tây vỗ ngực cam đoan: 

“Công ty mình ở Bắc Kinh có tới hai hãng quản lý diễn viên và một đội người mẫu! Mặt nào cũng có, style gì cũng đủ! Diễn viên mà, cởi mở lắm. Chỉ cần trả tiền, bảo họ đi quyến rũ một cậu trai nerd thì dễ như trở bàn tay.”

Thế là Mai lựa chọn một cô diễn viên trẻ có nét giống Trần Văn Văn, cô gái Lộ Minh Phi từng để ý. 

Đặc biệt dặn dò: 

Phải mặc váy trắng.

Nhưng… người không học hành thì vẫn là thiếu kiến thức. 

Dù có khoác lên váy trắng, Phan Kim Liên cũng chẳng biến thành Tần Hương Liên được.

“Phải để bà đây tự ra trận sao?” 

Sakatoku Mai túm hai chùm tóc của mình, khí thế ngút trời.

Cô nàng khoai tây vỗ tay rầm rầm:

“Cô mà ra tay thì yên tâm rồi! Cô là bom nguyên tử trong giới mỹ nhân kế đó!”

Sakatoku Mai chớp mắt:

“Tôi không có ý đó… Ý tôi là cải trang làm chị gái cậu ta, đột nhập kéo cổ về!”

“Ê ê! Nhìn màn hình kìa!” 

Cô nàng khoai tây đột ngột chỉ vào màn giám sát. 

Họ đã cài cả chục camera trong và ngoài quán net.

Trên màn hình, một bóng trắng hiện ra.

Là một cô gái mặc váy trắng, cúi đầu bước đi. 

Mái tóc đen như thác nước, kẹp lại bằng một chiếc cặp bướm đơn giản. 

Cô đứng trước lối vào cũ kỹ mục nát của tầng hầm, hơi ngập ngừng, rồi lấy hết can đảm bước vào.

“Trần… Trần Văn Văn? Là… hàng thật hả? Cô ấy thật sự tới đây?” 

Mai sững người.

“Gọi con hàng fake kia rút lui ngay!!”

“Làm sao tôi biết được? Nhưng cũng có khi là chuyện tốt ấy chứ? Biết đâu tình cũ không rủ cũng tới, cô nàng ‘văn nghệ’ đó lại có thể kéo cậu ta ra khỏi cái ổ net đó thì sao?”

Anh Cẩu cảm thấy cuộc đời mình như vừa tua lại một đoạn băng. 

Năm phút trước anh thấy một cô gái mặc váy vải trắng, đi giày da đế vuông bước đến ngồi cạnh Lộ Minh Phi. 

Năm phút sau, cảnh tượng đó như được phát lại nguyên si trước mắt anh.

Nhưng nhìn kỹ thì cô đến sau dường như còn xinh hơn cô bỏ chạy lúc nãy, chỉ có điều gương mặt quá u sầu, kiểu vừa thất tình hoặc vừa rớt môn gì đó nặng đô.

Lộ Minh Phi thì đang rúc trong ghế sofa xem video, bất chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc. 

Cậu giật mình quay đầu lại, thấy Trần Văn Văn đang đứng ngay bên cạnh. 

Bên ngoài chắc là đang mưa, váy trắng của cô ướt đẫm một nửa, làn da lấp ló dưới lớp vải ướt, mái tóc nhỏ nước lả chả. 

Khoảnh khắc ấy, chẳng kịp nghĩ gì lãng mạn, chỉ thấy rợn rợn như gặp ma.

“Ơ… sao cậu lại tới đây?” 

Lộ Minh Phi vội vàng thu nhỏ màn hình đang xem. 

Thứ đó mà để Trần Văn Văn nhìn thấy thì đúng là hỏng bét.

“Không sao đâu,” Trần Văn Văn nhẹ giọng, “Hồi trước Triệu Mạnh Hoa cũng xem phim đen, tớ từng bắt gặp rồi.”

Lộ Minh Phi cười khan hai tiếng, vò đầu đầy dầu mỡ, đầu tóc cậu lần cuối được gội hình như còn ở bên Mỹ.

“Sao cậu tới đây?” 

Cậu lại hỏi.

Sáng nay tình cờ cậu mở QQ, thấy tin nhắn của Trần Văn Văn chỉ vỏn vẹn một câu: 

"Minh Phi, cậu có đó không?” 

Cậu liền nhắn lại: 

“Có, tớ đang ở Bắc Kinh, học viện phái tớ tới làm nhiệm vụ.” 

Sau đó cậu tắt QQ và cùng anh Cẩu chiến liên tiếp 16 ván, đánh đến trời đất mịt mù, chẳng còn nhận được tin nhắn nào nữa. 

Ai ngờ cô lại tự tìm tới tận nơi.

Cậu lúng túng vò tóc, cố làm đầu tóc bớt bù xù, trong lòng như có trăm mối tơ vò. 

Cô tìm cậu làm gì? 

Có phải hôm ăn ở quán Aspasia gặp chuyện gì không? 

Nhưng cùng lắm chỉ là một bữa ăn, có nắm tay đâu! 

Sao vẻ mặt lại như kiểu “lỡ dính bầu” thế kia?

Khoan! 

Phải tin vào khoa học! 

Nam nữ ăn cơm chung không thể mang thai ngoài ý muốn được! 

Hay là… từ hôm đó cô đã thầm thương trộm nhớ mình, đêm nào cũng mơ thấy mình với ánh mắt sắc như chuột ấy? 

Cuối cùng chịu không nổi, phải chạy tới tìm?

Nghe thì đẹp thật, nhưng chắc chắn chuyện đẹp thế sẽ không xảy ra với cậu.

Trần Văn Văn cúi đầu, hai tay siết chặt vạt váy đặt trên đầu gối, cả người run nhẹ. 

Một lát sau, không một lời báo trước, nước mắt cô rơi lã chã.

“Đừng khóc, đừng khóc mà…” 

Lộ Minh Phi cuống cuồng.

Nếu là yêu sâu đậm thì lẽ ra phải ôm chầm lấy chứ nhỉ? 

Sao càng lúc càng giống… đang mang thai vậy? 

Chẳng lẽ mình có năng lực “dùng bữa khiến người khác mang thai” ngoài ý thức?

“Bác ơi! Cho con hộp khăn giấy!” 

Cậu luống cuống hét lên.

Ông chủ quán vứt hộp khăn lên bàn, liếc hai đứa với vẻ mặt đầy khinh miệt: 

“Hầy, có gì to tát đâu? Gặp chuyện thế này thì cứ đến bệnh viện chính quy nhé…”

Lộ Minh Phi chỉ muốn đập nguyên cái màn hình máy tính vào đầu ông ấy cho bõ tức.

“Không còn cách nào khác nên tớ mới tới tìm cậu…” 

Trần Văn Văn nấc lên, “Tớ đã tìm rất nhiều người rồi, không ai tin tớ cả. Sau cùng tớ mới nhắn cho cậu trên QQ. Khó khăn lắm mới thấy cậu trả lời, tớ ngồi cả buổi chiều đợi cậu online, mà cậu mãi không lên lại. May mà tớ có cài phần mềm định vị IP, nên lần ra được chỗ này.”

Lộ Minh Phi chết lặng một chút. 

Xem ra mình trong danh sách cầu cứu của cô cũng không phải là lựa chọn đầu tiên…

“Triệu… Triệu Mạnh Hoa mất tích rồi.” 

Trần Văn Văn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, lông mi dày không giấu được sự mệt mỏi. 

Lộ Minh Phi giật mình, phải khóc bao lâu mới đến mức mắt đỏ như thỏ thế kia?

“Triệu Mạnh Hoa mất tích rồi á?” 

Cậu hơi đơ. 

Chuyện đó hình như phải để Liễu Miểu Miểu lo chứ? 

Dù sao thì cũng còn công an, còn cha của Triệu Mạnh Hoa là người có thế lực nữa kia mà. 

Việc này liên quan gì đến Trần Văn Văn? 

Càng không liên quan gì đến cậu chứ?

“Cậu sẽ giúp tớ, đúng không?” 

Trần Văn Văn bất ngờ nắm chặt tay Lộ Minh Phi.

Cậu không kịp tránh. 

Cậu cảm nhận rõ đôi tay nhỏ đang run rẩy, lạnh ngắt. 

Nhìn xuống bàn tay ấy, cậu chợt ngẩn người, rồi khẽ mỉm cười. 

Cậu nhớ tới bao nhiêu lần mơ thấy mình nắm tay Trần Văn Văn dạo bước. 

Trong mơ là một con đường ven sông phủ sương mù, chẳng nhìn rõ được gì phía trước, nhưng lòng cậu lúc ấy nhẹ tênh, hân hoan khôn xiết, vì cậu đang nắm bàn tay mềm mại và ấm áp của Trần Văn Văn. 

Hồi cấp ba, tiếp xúc gần nhất giữa họ chỉ là vô tình chạm tay khi đưa đồ, mà cũng đủ khiến cậu lâng lâng cả ngày. 

Vậy mà giờ đây, cô lại chủ động nắm lấy tay cậu, còn siết chặt đến vậy, như sợ cậu bỏ rơi cô vậy…

Lộ Minh Phi khẽ vỗ lên mu bàn tay Trần Văn Văn, gật đầu:

“Ừ, tớ sẽ giúp. Dù sao chúng ta cũng là bạn học mà.”

Trần Văn Văn lau nước mắt, im lặng rất lâu rồi mới khẽ nói:

“Triệu Mạnh Hoa mất tích hơn 1 tuần rồi. Mọi người đều đang tìm anh ấy, nhưng chẳng có manh mối nào cả. Nhưng trước khi mất tích, anh ấy có gọi cho tớ một cuộc. Chưa đến nửa phút. Anh ấy nói… anh ấy bị kẹt trong tàu điện ngầm…”

Lộ Minh Phi nghe đến đó, da đầu như tê rần. 

Cảm giác rợn người như nghe truyện ma giữa đêm. 

Không lạ gì khi không ai tin cô ấy, một cô gái hơi nghệ sĩ, có phần nhạy cảm, lại đi kể chuyện ma khi người yêu cũ bỗng dưng biến mất, bị người ta đuổi đi coi như còn nhẹ.

Và vì thế cô mới tìm đến Lộ Minh Phi. 

Trong mắt cô, chỉ có cậu là người dù cô nói gì cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Thực ra bản thân Lộ Minh Phi cũng chẳng hiểu mô tê gì, chỉ còn biết gật đầu lia lịa.

Kể xong, Trần Văn Văn ngước nhìn cậu thì mới để ý bộ dạng Lộ Minh Phi lúc này thật tệ: 

Mặt mũi uể oải, mấy ngày chưa rửa, tóc tai bù xù như tổ quạ. 

Hoàn toàn không giống người từng ngồi ăn một bữa tối với cô ở Aspasia tưởng chừng như trong mơ.

Cô lại khóc. 

Lần này không phải vì buồn mà là vì sợ. 

Trước mặt cô không còn là chàng trai từng khiến cô cảm thấy nể phục, có đường có lối, mà là một “thằng ngốc” như trước đây. 

Mà lúc này, một “thằng ngốc” thì giúp được gì cơ chứ?

“T-tớ… tớ sẽ giúp cậu! Tớ sẽ nghĩ cách!” 

Lộ Minh Phi cuống quýt nói.

“Thật không?”

Được cậu hứa, Trần Văn Văn như lấy lại chút niềm tin. 

Cô ngước lên nhìn cậu, ánh mắt hơi e ngại nhưng nở một nụ cười nhè nhẹ, ẩn chứa nỗi buồn:

“Tớ tự nhiên chạy đến tìm cậu thế này… có phải rất mất mặt không?”

Lộ Minh Phi ngập ngừng một chút, rồi nói:

“Tớ không ngờ… cậu vẫn còn thích Triệu Mạnh Hoa nhiều như vậy.”

“Lúc đầu thì rất hận,” cô cúi đầu, giọng khẽ run, “cảm thấy hồi đó thích anh ấy đúng là mù mắt, ai cũng tốt hơn anh ấy. Chỉ mong quá khứ chưa từng xảy ra. Nhưng… thời gian trôi qua, có những lúc bất chợt nhớ đến anh ấy. Mà hễ nhớ là không dứt ra nổi. Những chuyện xưa lại ùa về trong tim, vẫn đẹp như thế. Nếu cậu từng ở bên ai đó rồi sẽ hiểu… Những ký ức ấy… chính là thời gian của cậu, là ký ức của riêng cậu. Là những thứ thuộc về chính bản thân cậu. Làm sao có thể bảo nó xấu được? Làm sao có thể vứt bỏ nó? Vứt rồi, chẳng khác nào vứt bỏ chính mình, như một đứa trẻ bị cha mẹ ruồng bỏ vậy… đau lòng lắm.”

Cô ngẩng lên nhìn Lộ Minh Phi, nước mắt chực rơi:

“Cậu… hiểu tớ nói gì không?”

Lộ Minh Phi lặng lẽ nhìn cô. Trong lòng thì nghĩ: 

"Tớ không hiểu thật. Cậu nói rõ ràng quá rồi. Tớ chưa từng yêu ai, chưa từng có ký ức đẹp cùng ai… thì hiểu sao được?”

Nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu:

“Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ tìm cách giúp cậu.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận