• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn 14: Tội và Phạt - Phần 3-4-5

1 Bình luận - Độ dài: 7,898 từ - Cập nhật:

“Có thật là có kỹ thuật đó sao ạ?” 

Sở Tử Hàng mở to mắt kinh ngạc.

“Có,” Anjou gật đầu, “Và em cũng có tên trong danh sách ứng cử viên.”

Ông phất tay, ý bảo Sở Tử Hàng lui ra: 

“Đi đi. Em cần lập được một chiến công để tranh suất với Caesar. Em ấy đã từng giết một Long vương. Còn em… cũng nên có chiến tích tương xứng.”

“Rõ!”

Sở Tử Hàng do dự trong giây lát, ánh mắt dừng lại nơi Anjou đang yên lặng thưởng trà dưới ánh đèn, rồi nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn thầy.”

“Không cần.” 

Anjou mỉm cười, nâng chén trà lên như thay lời tiễn biệt.

Sở Tử Hàng đi đến cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại:

“Còn một chuyện cuối cùng. Nếu Finger thật sự không muốn tham gia nhiệm vụ này, em nghĩ… không nên ép buộc.”

“Các em thật sự nghĩ Finger vô dụng sao?” 

Anjou cười lắc đầu. 

“Nhầm rồi. Finger von Frings từng là sinh viên cấp A, tham gia không ít nhiệm vụ, là một trong những chuyên viên dày dạn kinh nghiệm nhất học viện. Em ấy ngừng làm nhiệm vụ không phải vì lười, mà vì từng bị thương rất nặng trong một lần tác chiến, thậm chí ảnh hưởng đến thần trí. Em thấy Finger bây giờ ngớ ngẩn là vậy, nhưng… trước kia không phải thế. Mười năm trước, thầy nhìn em ấy giống hệt như bây giờ thầy nhìn em.”

Anjou rút ra một con dao gập từ ống tay áo mà ông luôn mang bên mình rồi ném xuống từ tầng trên.

Sở Tử Hàng giơ tay đón lấy.

“Cho em mượn dùng đấy. Nó có khả năng giết chết sơ đại chủng. Dao được rèn lại từ mảnh vỡ đầu lưỡi thanh Atkan của nhà Manecke, một người bạn cũ của thầy. Sau khi thanh đó gãy, trường đã giữ lại phần quý giá nhất để tạo ra con dao này. Là vật kỷ niệm đấy.”

Anjou nghiêm trang giơ tay chào kiểu quân đội.

“Dùng xong nhớ trả lại.”

“Rõ, thưa tướng quân.” 

Sở Tử Hàng cũng nghiêm nghị chào đáp lễ.

Cánh cửa đóng lại.

Từ cánh cửa bên hông, Hiệu phó bước ra, kéo ghế ngồi xuống bên bàn.

“Giờ thì cuối cùng chúng ta có thể chứng thực, huyết thống của Lộ Minh Phi hoàn toàn xứng đáng với cấp S.”

“Ừ,” Anjou thở dài, “Thật ra em ấy có thể rút đến thanh ‘Lười Biếng’. Với Finger và Tử Hàng thì họ bị kiếm từ chối. Còn Minh Phi…” 

Ông dở khóc dở cười, “là vì em ấy… không đủ sức.”

Hiệu phó thở dài:

“Rõ ràng mấy thanh kiếm đã nhận chủ rồi, rung lắc trong hộp như đang chờ được rút ra, vậy mà vẫn bị lực hút giữ chặt lại. Loại vũ khí mang ‘linh thể’ như thế… chắc cũng thấy bực mình lắm.”

“Dù sao,” Anjou nói, “Em ấy vẫn là người phù hợp nhất với ‘Thất Tông Tội’ từ trước đến giờ. Chúng ta chỉ cần… cho em ấy học thêm vài buổi thể lực.”

“Nhưng chỉ rút được bốn thanh thì vẫn chưa đủ. Ba thanh cuối mới là sát khí thực sự.” 

Hiệu phó nhíu mày.

“Có lẽ lần sau để Caesar thử?” 

Anjou cười nhẹ.

“Còn ông thì sao? Sao không tự thử lấy?”

Angers đưa tay vuốt ve hộp kiếm, giọng chùng xuống:

"Tôi sợ. Sợ biết được giới hạn của mình. Sợ phải đối diện với sự thật rằng có những điều… tôi không làm nổi. Người muốn đưa tiễn Long tộc về nơi an nghỉ cuối cùng, không thể là một kẻ có giới hạn.”

---

Cùng lúc đó, đại sảnh Amber rực sáng đèn đuốc.

Caesar đã thuê lại tòa biệt thự này trong khuôn viên trường, cải tạo thành nơi sinh hoạt của Hội học sinh kiêm nơi ở riêng.

Sau khi được tân trang lại, nó không khác gì một cung điện thu nhỏ.

Trên sàn nhảy, hàng loạt hộp đen xếp đầy.

Nắp hộp được mở ra từng cái một, bên trong là các thiết bị đủ hình dạng kỳ quái đến mức người bình thường có nhìn cả ngày cũng không đoán nổi cách dùng.

Dù có kèm theo sách hướng dẫn, sử dụng chúng vẫn là một hành động liều lĩnh… bởi vì những thứ này tuyệt đối không phải do người bình thường thiết kế.

Trang bị của Bộ Trang bị Học viện Cassell, chính thức ra sân.

Các nhà nghiên cứu tụ tập quanh bàn, tinh chỉnh thiết bị, Caesar dẫn theo tân thành viên là Hạ Di tuần tra như một vị hoàng đế cùng phi tử dạo vườn hè nghỉ mát.

Khi nhận được thông báo từ Norma về nhiệm vụ tại Trung Quốc, nhóm nhân viên nghiên cứu đã chờ sẵn bên ngoài, kéo theo hàng loạt vali đen.

“Cái gì đây?” 

Caesar nhìn thấy một nhân viên nghiên cứu đang lau chùi một chiếc đèn hàn bằng đồng thau cực kỳ tinh xảo.

Nhân viên nghiên cứu liếc xéo anh một cái, không thèm đáp.

Ông ta xoay thân đèn, bấm nút ẩn. 

Một tia lửa nóng rực dài đến hai chục mét lập tức bùng lên rồi tắt phụt.

Luồng khí nóng quất thẳng vào mặt, khiến người ta khó lòng tưởng tượng được ngọn lửa đó lại xuất phát từ một ống dẫn chỉ to cỡ… 2cm.

Phần còn lại của bộ trang bị vẫn cứ thản nhiên làm việc, chuyện chơi đùa với lửa giữa đám đông chẳng có gì là lạ với Lều Điên Vui Vẻ, biệt danh của Bộ Trang bị.

Muốn sống sót ở đây, tinh thần thép là yêu cầu cơ bản.

“Chúng tôi gọi nó là Long Tức,” nhân viên nghiên cứu nói, “Hiện tại mới chỉ bơm nhiên liệu hóa học, còn có thể thay bằng nitroglycerin hoặc thủy ngân. Ngọn lửa đủ sức gây tử thương cho tam đại chủng. Còn nếu gặp sơ đại chủng,” ông dừng lại một chút, rồi cười nhạt.

“Ít ra thì cũng có thể dùng làm đèn pin soi đường.”

“Ấn tượng đấy.” 

Caesar gật đầu mỉm cười.

“Đây là mũ chiến đấu, kèm mặt nạ kim loại. Ngoài khả năng bảo vệ, nó còn có thể… tăng lực cắn khi nhai. Một chiếc điện thoại Vertu được cải tạo đơn giản, không có gì quá đặc biệt, nhưng có thể dùng như một quả bom ném tay. Còn đây là hộ chiếu của cậu, đã được xử lý bằng dung dịch đặc biệt, hải quan sẽ không phát hiện điểm bất thường. Nhưng nếu cần thiết, chỉ cần gắn thêm một ngòi nổ nhỏ bằng đầu mẩu thuốc lá, nó cũng có thể phát nổ.”

Caesar đứng trước món đồ này, do dự hồi lâu: 

"Nhưng nếu đốt mất hộ chiếu thì tôi biết lấy gì để rời khỏi nước?”

“Nếu cậu muốn giữ hộ chiếu thì dùng điện thoại cũng được mà. Chúng tôi còn nhiều loại bom khác nữa,” gã nhân viên nghiên cứu tỏ vẻ khó chịu.

"Tổng cộng cả bộ có khoảng bốn mươi lăm quả, chúng tôi sẽ phát kèm một danh sách.”

“Chiếc bật lửa này cũng là bom đúng không?” 

Hạ Di lượm được một chiếc bật lửa màu bạc, đúng gu Caesar, một chiếc Dupont bằng thép nặng.

“Bật lửa bị cải tạo thành bom? Ai mà chẳng đoán ra! Nếu thế thì bọn tôi đâu còn là bộ trang bị nữa.” 

Nhân viên nghiên cứu nở nụ cười khinh khỉnh.

“Chúng tôi chỉ gắn thêm chức năng MP3, có cả loa ngoài!”

Gã lấy móng tay vặn ốc ở đáy bật lửa, đặt nó lên bàn. 

Chiếc bật lửa màu bạc nhỏ xíu bắt đầu phát ra âm nhạc, giai điệu của bản aria One Fine Day trong Madama Butterfly của Puccini. Giai điệu vang lên trong trẻo và đầy xúc cảm, như một người phụ nữ Nhật đang chờ chồng trở về, trong lòng chất chứa bao nỗi niềm dịu dàng và hi vọng.

Mắt Hạ Di sáng lên thành hình trái tim màu hồng, cô vồ lấy bật lửa:

“Cái này cho em mang về được không?”

Caesar nhún vai:

“Cứ tự nhiên. Em có muốn lấy luôn khẩu súng bắn tỉa vác vai kia không?”

“Thôi, cảm ơn.” 

Hạ Di vui như Tết, nghịch bật lửa không ngừng tay. 

Một tia lửa mảnh và sắc bắn ra từ mũi bật lửa, dài đến 70cm, trên đời này chắc chẳng ai chế tạo ra cái bật lửa nào… cháy như thanh gươm ánh sáng thế này!

Caesar nhìn bóng lưng tung tăng như thỏ của cô, cùng mái tóc dài bay theo từng bước nhảy, thầm nghĩ: 

Cô gái này hoặc là dây thần kinh to bằng dây thừng, hoặc là kiểu điên điển hình phù hợp với bộ trang bị.

Anh đi đến gần Hạ Di, phải khom người mới có thể thì thầm vào tai cô:

“Tôi giúp Sở Tử Hàng một lần, không có nghĩa là tôi là bạn cậu ta. Kẻ thù vẫn là kẻ thù. Em không lo mình đang nhận đồ từ kẻ địch sao?”

“Em là nội gián mà.” 

Hạ Di bình thản cất bật lửa, bê khay bánh lên, vùi mặt vào ăn, miệng vẫn dính đầy mứt dâu.

“Anh không biết em có tin đồn là bạn gái của Tử Hàng à?”

“Biết rồi, biết rồi…” 

Caesar chỉ còn biết gật đầu.

“Trong số trang bị lần này còn có một món đặc biệt, là Hội đồng quản trị chỉ đích danh giao cho cậu.”

Một người mặc đồng phục đen khác biệt hẳn với nhóm nghiên cứu đang bận rộn kia tiến lại gần Caesar. 

Trên tay ông ta cũng là một chiếc hộp đen, nhưng không đặt lên bàn mở ra ngay như người khác.

Caesar liếc mắt nhìn ông, rồi quay sang gọi Hạ Di:

“Em không muốn xem trò vui sao?”

Cánh cửa thư phòng đóng lại, chiếc hộp đen cuối cùng được mở ra.

Bên trong là một cây nỏ được chế tác vô cùng tinh xảo, đi kèm với một mũi tên duy nhất. 

Đầu mũi tên to một cách bất thường, hoàn toàn không phù hợp với nguyên lý khí động học, đó là một khối tinh thể thủy tinh lăng trụ.

“Là thủy tinh thường thôi, không phải đá phép gì cả. Nhưng hãy thử soi ánh sáng qua nó.” 

Nhân viên nghiên cứu áo đen nhắc nhở.

Bên trong tinh thể thạch anh nhân tạo, có một vệt máu đỏ sẫm vắt ngang, trên bề mặt vẫn ánh lên những tia sáng li ti như tinh thể sống.

"Hiền giả thạch?” 

Caesar cau mày.

“Không phải loại thông thường. Đây là một trong số ít viên được chiết xuất từ hài cốt của Long Vương Constantine.”

“Xét về thuật luyện kim, hiền giả thạch là biểu tượng tinh khiết nhất của ‘linh thể’. Được tinh luyện từ hài cốt của Long Vương thì có gì khác biệt? Dù là vàng từ lăng mộ pharaoh Ai Cập hay vàng khai thác ở Ethiopia, sau khi tinh luyện thành vàng nguyên chất cũng chẳng có gì khác biệt cả.”

“Có khác biệt. Viên này… không tinh khiết.” 

Nhân viên nghiên cứu nói.

“Không tinh khiết?” 

Caesar sửng sốt.

“Có vài tạp chất kỳ lạ mà chúng tôi không tài nào loại bỏ được. Nhưng cũng chính nhờ những tạp chất đó… mà nó rất khác so với hiền giả thạch thông thường. Ví dụ như…” 

Ông ta dừng lại.

“Nó không thể tiếp xúc với oxy. Nếu để lộ ra không khí, mọi vật xung quanh nó sẽ bốc cháy dữ dội như một vụ nổ nhỏ. Đó là lý do vì sao chúng tôi phải phong ấn nó trong khối thủy tinh.”

“Những tạp chất đó rốt cuộc là gì?” 

Caesar nhìn thẳng vào mắt nhân viên nghiên cứu.

“Nguyên tố hỏa. Ngọn lửa thuần khiết. Các nhà luyện kim xưa nay chưa từng chú tâm đến việc tinh luyện nguyên tố hỏa, bởi nguyên tố tinh thần hữu dụng hơn nhiều, nó chính là ‘dược bất tử’, cũng là 'điểm kim thạch’. Họ không cho rằng nguyên tố hỏa có giá trị gì đặc biệt vì nó tồn tại trong mọi ngọn lửa, nhưng lại không thể bắt giữ, luôn luôn tiêu tán. Bởi vì trong mắt các luyện kim thuật sư, ngọn lửa chỉ là công cụ, không phải cứu cánh. Chân hỏa có thể đốt sạch mọi tạp chất, nhưng cũng làm vật chất tan rã nếu không được khống chế. Trong khi đó, nguyên tố tinh thần, thứ vô hình vô ảnh mới là linh hồn của sự tái sinh. Họ tin rằng để dẫn dắt sự sống, không phải dùng sức nóng, mà phải dùng ý chí. Từ thời Hermes Trismegistus cho tới các học phái châu Âu Trung Cổ, tất cả đều tin rằng chỉ tinh thần mới có thể tinh luyện linh hồn. Nhưng lần này, chúng tôi đã nắm được nó, và niêm phong nó bằng một viên hiền giả thạch. Chỉ có hài cốt của Long Vương mới có thể luyện thành kết tinh như vậy. Nó không thuần khiết, nhưng lại pha trộn một thứ sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng của loài người.”

Nhân viên nghiên cứu ngừng lại một chút, rồi nói: 

"Nó là một ‘khái niệm’.”

“Khái niệm?”

“Khái niệm của nó là: ‘thiêu đốt’. Nó sẽ tạo ra một dạng giống như lãnh địa, và trong lãnh địa ấy, bất cứ thứ gì có thể cháy được đều sẽ bị bắt buộc phải cháy với tốc độ nhanh nhất. Hệ quả là: nổ tung. Về lý thuyết, sự cháy này không tiêu hao chính nó, nó không mất mát, vì ngọn lửa đó là vô hạn! Cơ chế này rất giống với ngôn linh, người phát động ngôn linh ra lệnh trong một lãnh địa, và lệnh đó thậm chí có thể thay đổi quy luật vật lý. Chất liệu này đã tiến sát đến bản nguyên của thế giới, hay có thể nói là… chạm đến lĩnh vực của thần linh. Cả khoa học lẫn luyện kim hiện tại đều không thể lý giải trọn vẹn bản chất của nó. Có lẽ, chỉ bản thân ngọn lửa ấy, kẻ từng là Quân chủ của hoả diễm, mới có thể giải thích, nhưng hắn đã chết rồi.”

“Nghe giống như mồi lửa tận thế vậy.”

Caesar nhẹ nhàng đặt lại mũi tên nỏ vào hộp.

“Yên tâm đi, thủy tinh thạch anh bọc ngoài là loại đặc chế, có rơi cũng không thể vỡ được.”

Nhân viên nghiên cứu mỉm cười. 

“Đây là sự ủng hộ lớn nhất mà gia tộc dành cho cậu trong nhiệm vụ lần này. Chỉ có loại sức mạnh như thế này, mới có thể giết chết một sơ đại chủng.”

Caesar nhướng mày:

“Nghe cứ như Prometheus, kẻ trộm lửa. Ăn trộm một tia sức mạnh của ‘Vua của Đồng và Lửa’, rồi dùng nó để giết ‘Vua của Đại Địa và Núi’. Ông là người nhà à?”

Nhân viên nghiên cứu bật cười lạnh:

“Gia tộc Gattuso đúng là thế lực có ảnh hưởng bậc nhất trong Hội đồng Quản trị, nhưng muốn biến phó bộ trưởng bộ trang bị thành người của các cậu, thì tự tin hơi thái quá rồi đấy.”

“Phó bộ trưởng trang bị?”

Con ngươi Caesar co lại dữ dội, anh quay ngoắt lại, chăm chăm nhìn người đàn ông gầy gò và xanh xao trước mặt.

Bộ trang bị của học viện từ trước đến nay đều rất bí ẩn, chưa từng công khai người phụ trách. 

Mỗi lần học viện cần hỗ trợ vũ khí, những nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng, đeo kính dày cộp sẽ xách những chiếc vali đen từ phòng thí nghiệm ngầm đi ra, nhanh chóng bàn giao, đôi khi thậm chí còn không buồn đưa kèm hướng dẫn sử dụng huống gì là chỉ dẫn chi tiết.

Vậy mà lần này, họ lại đích thân cử ra một nhân vật cấp phó bộ trưởng để giao hàng. 

Điều này không khỏi khiến Caesar cảm thấy có gì đó khác thường.

---

Phó bộ trưởng không buồn đáp lại câu hỏi đó, chỉ lặng lẽ đóng nắp hộp rồi đẩy về phía Caesar:

“Trên ngũ mang tinh, biểu đồ biểu trưng cho sự vận hành của các nguyên tố trong luyện kim học, mỗi đỉnh đại diện cho một nguyên tố cổ điển: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ. Nguyên tố Đất nằm ở góc dưới bên trái, Lửa ở góc dưới bên phải. Khi vẽ một ngôi sao năm cánh theo chiều chuyển hóa, sẽ thấy không có đường nào nối trực tiếp hai đỉnh ấy. Điều này có nghĩa: giữa Lửa và Đất không tồn tại một “mạch năng lượng” chuyển hóa trực tiếp. Dưới góc nhìn của học phái giả kim phương Đông, vốn tin vào tương sinh tương khắc, Hỏa sinh Thổ. Nhưng trong hệ thống biểu đồ ấy,một hệ thống kết hợp giữa hình học thần bí phương Tây và dịch lý Đông phương, sự kết nối đó bị cắt đứt. Khi hai nguyên tố va chạm, không phải là một chu kỳ tương sinh, mà là một vụ va chạm tuyệt đối như hai viên đạn bay ngược chiều cùng một quỹ đạo. Kết quả là sự hủy hoại hoàn toàn trật tự hoặc là... sự hình thành của một nguyên tố thứ sáu, chưa từng được xác định trong ngũ hành cổ điển.. Vậy nên, hãy cẩn trọng khi sử dụng.”

Ông ta lại cười lạnh một lần nữa:

“Nhưng nếu thật sự phải đối đầu với ‘Vua của đại địa và núi’, tôi nghĩ tốt hơn hết là cậu đừng do dự, vì hắn sẽ không cho cậu nhiều thời gian để lưỡng lự đâu.”

Nói rồi, ông quay người bỏ đi, thậm chí chẳng thèm nói lời tạm biệt.

Caesar gọi với theo:

“Nếu ông không phải người của gia tộc, tại sao lại mang món trang bị cấp ‘S’ này tới đây?”

“Tư cách của chúng tôi là nhà nghiên cứu,” người đàn ông đáp mà không ngoái đầu, “chúng tôi chẳng quan tâm học viện này do hội đồng quản trị hay hiệu trưởng điều hành. Công việc của chúng tôi là chiết xuất sức mạnh tối thượng từ mọi vật, dùng kỹ thuật tốt nhất để niêm phong nó lại, rồi chứng kiến nó phát huy sức mạnh trong những khoảnh khắc quan trọng nhất. Thật ra tôi rất mong chờ cảnh cậu dùng mũi tên nỏ đó giữa trung tâm thành phố nào đó ở Trung Quốc. Đặc biệt nếu nó nhắm vào một vị Long vương tôn quý nào đấy. Một cuộc va chạm của sức mạnh thuần túy… chắc hẳn sẽ rất đẹp, đúng không?”

“Họ nhà này điên cha truyền con nối rồi.” 

Hạ Di ghé sát lại thì thầm với Caesar.

Phó bộ trưởng nghe thấy, nhưng chẳng giận. 

Gã bật ra một tràng cười khô khốc, âm u như tiếng quạ rỉa xác chết, rồi đẩy cửa ra ngoài. 

Lúc ấy, một cô gái đang giơ tay định gõ cửa. 

Hai người lướt qua nhau, phó bộ trưởng chẳng buồn liếc cô lấy một cái, như thể cô chỉ là làn không khí mỏng. 

Caesar vừa thấy cô thì ánh mắt khẽ đổi.

“Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” 

Anh mỉm cười với Hạ Di, dịu dàng như đang dỗ con nít. 

“Nếu em còn muốn ăn bánh thì cứ ra lấy trong tủ lạnh.”

“Ồ, hào phóng thế… Không thành vấn đề!” 

Hạ Di thoăn thoắt tránh sang bên, lướt ngang qua cô gái kia, cả hai nhìn nhau và gật đầu nhẹ thay lời chào.

Cô gái ngồi xuống ghế sofa, trong tay là một phong bì dày cộm.

“Cô đúng là người giữ lời hẹn.” 

Caesar nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. 

"Muốn uống gì không?”

“Không cần, tôi chỉ đến đưa đồ thôi.” 

Cô ném phong bì về phía Caesar. 

“Bên trong là bản sao tài liệu tôi lấy từ Sư Tâm Hội cho Sở Tử Hàng, một phần đã hư hỏng nghiêm trọng rồi.”

Caesar mở phong bì ra xem, bên trong toàn những trang giấy viết tay bằng cổ ngữ Anh, Do Thái và Latin, kèm theo các hình vẽ thô ráp khó hiểu giống như những lá bài tarot cổ: 

Người đàn ông bị treo ngược, ngọn tháp bốc cháy, vị giáo hoàng có khuôn mặt như đầu lâu...

“Da cừu à," Caesar khẽ vuốt những trang giấy và tấm tắc, “hàng quý đấy. Ở thời Trung Cổ, một cuộn da cừu quý hiếm từng có giá trị ngang với cả một gia sản nhỏ. Có nhà sưu tập từng tự hào sở hữu bảy cuộn như thế, coi đó là báu vật truyền đời. Những người chép sách viết lên lớp da được xử lý công phu, và đôi khi, để chứng thực tính độc bản, bìa sách được đóng dấu bằng chính dấu tay hoặc máu của người chép. Những bản thảo đặc biệt như vậy thường chứa đựng tri thức bị cấm kỵ về phù thủy, luyện kim, hoặc các nghi lễ hắc ám. Người ta gọi chúng bằng một cái tên khác: sách quỷ. Nghe nói thư viện Alexandria cổ đại từng lưu giữ tới ba vạn cuộn như vậy, nhưng rồi bị quân Ả Rập thiêu rụi, biết bao tri thức về long tộc đã tan thành tro bụi. Nghĩ đến mà tiếc.”

Anh nhìn thẳng vào cô:

“Thứ tôi cần nằm trong đống này sao?”

“Mọi thứ về 'bộc huyết’ đều ở đó. Tôi không hiểu được, nhưng anh chắc sẽ hiểu. Anh tự cho mình ngang hàng với Sở Tử Hàng, mà cậu ta cũng chỉ từ những bản ghi chép thiếu sót này mà lĩnh hội được.”

Caesar gật đầu:

“Cô quả nhiên giữ lời. Nhưng Sở Tử Hàng để cô xử lý những thứ này là vì cậu ấy tin cô. Còn việc cô làm vậy, có tính là phản bội không?”

“Chuyện đó không liên quan đến anh.” 

Giọng cô gái lạnh lùng, “Chúng ta giao dịch thế này: anh ủng hộ Sở Tử Hàng trong phiên điều trần, tôi giao cho anh bản sao này. Thỏa thuận đã hoàn thành, không có gì nữa thì tôi đi đây. Tôi còn bài luận chưa viết xong.”

Cô đứng dậy, định rời đi.

“Nếu cậu ta phát hiện có người khác cũng hiểu được 'bộc huyết’, liệu có hận cô không?” 

Caesar nhìn theo bóng dáng thon dài kia, ánh mắt phức tạp. 

“Đây là tài sản riêng của cậu ấy, cô dùng mà không xin phép.”

“Cậu ta chỉ là một tên nhóc ngu ngốc, chẳng biết cách quản lý đời mình.” 

Cô gái hừ khẽ, giọng đầy phiền chán.

"Tên nhóc ngu ngốc à?” 

Caesar sững lại. 

“Người mà tôi vẫn luôn xem là đối thủ… chỉ là một tên nhóc ư?”

Cô gái quay đầu lại. Trong đôi mắt đen nhánh ấy, là vẻ nghiêm túc không thể đùa cợt:

“Phải, là một tên nhóc. Mỗi đứa nhóc khi lạc lối sẽ phản ứng khác nhau, có đứa khóc lóc thảm thiết, có đứa lại cứng đầu cúi đầu bước tiếp. Cậu ấy là kiểu thứ hai. Nhưng bất kể là kiểu gì… thì cũng đều cần có người giúp đỡ.”

“Có phải cô đã hy sinh cho cậu ta quá nhiều rồi không?” 

Caesar đứng tựa bên cửa sổ, ánh mắt dõi về khu công trường đổ nát của "Giếng Điện Cơ", nơi bộ Trang bị đang làm việc suốt đêm, hận không thể xúc từng cm đất mang về phòng thí nghiệm phân tích. 

“Tôi xin lỗi. Nếu biết cô sẽ tới vào lúc này, tôi đã bảo Hạ Di sang phòng khác chờ rồi.”

“Không sao cả. Việc tôi thích cậu ấy… với việc cậu ấy có thích tôi hay không là hai chuyện hoàn toàn khác.” 

Cô gái khẽ cụp mi mắt.

“Tôi sẽ đưa cậu ta trở về từ Trung Quốc an toàn. Có tôi ở đó, cậu ta sẽ không phải đối đầu với bất kỳ Long vương nào. Nhưng sau đó, cậu ta sẽ chọn Hạ Di hay chọn cô, chuyện đó không còn liên quan đến tôi nữa. Có những việc… nếu là tôi, tôi sẽ không bỏ qua.” 

Caesar nâng ly rượu lên.

“Chúc ngủ ngon, Tô Thiến.”

“Hãy chăm sóc tốt cho NoNo. Hôm nhận được tin nhắn cầu hôn của anh, cậu ấy vui lắm. Nhưng nếu định thật sự cầu hôn, anh nên mang theo nhẫn.” 

Tô Thiến khép cửa sau lưng.

---

Ý, Rome

Frost ném xấp báo cáo đã đọc xong lên bàn, thở dài:

“Ban đầu cũng không hy vọng sẽ hạ bệ được Anjou chỉ trong lần này. Nhưng nếu đào được vấn đề nào đó từ phía Sở Tử Hàng, ít nhất cũng có thể làm lung lay địa vị của lão ta. Thế mà Caesar… đứa nhỏ ấy mãi chẳng chịu hiểu tình cảm mà gia tộc dành cho nó.”

“Lỗi tại tôi.” 

Parsi đứng nghiêm trang trước bàn.

“Không liên quan đến cậu, cậu đã làm hết sức mình, làm rất tốt.” 

Frost dịu giọng an ủi. 

"Ai đã treo thưởng nhiệm vụ săn rồng trên thị trường thợ săn? Có manh mối gì chưa?”

“Không có. ID đó thuộc về một thợ săn kỳ cựu, nhưng theo thông tin xác thực, vài tháng trước hắn đã gặp nạn khi đi nghỉ ở Tahiti, bị cá mập tấn công và ăn thịt. Do không tìm được thi thể nên cảnh sát vẫn xếp hắn vào danh sách mất tích, vì thế ID của hắn chưa bị hệ thống thị trường thợ săn thu hồi.”

“Cách chết thật thú vị. Rồi lại như ma trở về, tung nhiệm vụ diệt rồng ra toàn thế giới?” 

Frost cười khẩy. 

“Đối thủ lần này đúng là ngông cuồng.”

“Vâng.” 

Parsi nói.

"Hành động này là một sự khiêu khích đối với quy tắc mà giới Hỗn Huyết chủng luôn tuân theo: tuyệt đối không để con người biết đến bí mật của loài rồng. Nhưng thưa ngài, nguồn tin này có đáng tin cậy không?”

“Ước gì chỉ là tin đồn…” 

Frost im lặng chốc lát.

“Tiếc là không phải.”

“Chúng ta đã xác nhận sự thức tỉnh của 'Vua của Đại địa và Núi’ rồi sao?” 

Parsi kinh ngạc.

“Đúng vậy. Thông qua việc theo dõi tần số địa chấn.” 

Frost trải tấm bản đồ Trunh Quốc lên bàn, trên đó phủ kín các dấu chấm đánh dấu.

“Sự thức tỉnh của Tứ Đại Quân Chủ dễ bị phát hiện hơn các Loài rồng thông thường, vì sức mạnh của chúng quá lớn, thường kéo theo những hiện tượng như thiên tai. Lần thức tỉnh trước của ‘Vua của Đồng và Lửa’ là một ngoại lệ, vì Thanh đồng thành bị chìm dưới đập Tam Hiệp, toàn bộ nhiệt lượng bị khối nước khổng lồ hấp thụ nên không ai nhận ra. Lần này, sau khi các Giáo sư trọn đời xác định người đang thức tỉnh là ‘Vua của Đại Địa và Núi’, chúng ta đã bắt đầu thu thập dữ liệu địa chấn toàn cầu. Mặt đất luôn rung chuyển, những trận động đất nhỏ xảy ra mỗi ngày, nhưng nếu tần suất và cường độ của một khu vực tăng vọt đột ngột, chắc chắn có chuyện đang xảy ra trong lớp vỏ Trái Đất. Những dấu đánh dấu này là ghi nhận về các cơn địa chấn, sau khi phân tích, chúng ta đã xác định được khu vực trọng điểm.”

Frost chỉ vào một ngôi sao đỏ giữa bản đồ:

“Bắc Kinh, nơi long khí quy tụ. Trong mắt người Trung Hoa cổ, đây là trung tâm linh mạch, nơi tụ hội khí vận của thiên hạ. Vào cuối triều Minh, sau biến loạn, triều đại cuối cùng của Trung Hoa phong kiến là nhà Thanh đã vượt qua Sơn Hải Quan, cánh cổng tự nhiên giữa Trung Nguyên và vùng đất Mãn Châu, tiếp quản tòa thành từ tay kẻ địch và lập kinh đô tại đây. Bắc Kinh nằm kề dãy Yên Sơn, một dải núi được người xưa coi là phần đuôi của cổ long, một con rồng chôn vùi trong lòng đất, kéo dài từ vùng đông bắc tới tận Sơn Hải Quan. Người Mãn Châu, xuất thân từ phương bắc hoang lạnh, đi theo long mạch nhập quan, thuận theo thiên thời địa lợi, cuối cùng đã đứng trên đỉnh Thiên An Môn mà ngẩng nhìn phương Nam, tuyên bố long khí đã về tay mình. Những học thuyết đó xưa nay bị cho là nhảm nhí, chỉ là phong thủy mê tín. Nhưng lịch sử thường bị huyền thoại hóa, mà giờ đây mọi dấu vết đều đổ dồn về thành phố đó. Có thể… nơi ấy đang cất giấu một điều gì đó có liên quan đến long tộc, thậm chí là một con cổ long thực thụ.”

“Chúng ta đã hành động ở Bắc Kinh chưa?” 

Parsi hỏi.

“Chưa kịp. Mãi đến vài ngày trước chúng ta mới hoàn toàn xác định được. Hai đặc vụ ở Bắc Kinh do gia tộc phái đi đã mất liên lạc. Họ là những người chúng ta đã tuyển chọn kỹ lưỡng, trong răng hàm có gắn thiết bị định vị vệ tinh. Ngay cả khi chết, thiết bị vẫn sẽ phát tín hiệu.”

“Nhưng tín hiệu lại bị mất?”

“Không hẳn. Cứ khoảng hai phút rưỡi, tín hiệu lại xuất hiện một lần, rất đều đặn. Chúng ta chưa rõ nguyên nhân. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, chuyện gì đó đã xảy ra với họ. Trước khi mất liên lạc, họ còn gọi điện cảnh báo, nhưng cuộc gọi bị cắt ngang. Từ đó đến nay, không thể liên lạc lại được.”

Parsi trầm ngâm:

“Nếu tín hiệu cứ hiện theo chu kỳ, có thể họ đang ở trên một vật thể có chuyển động tuần hoàn. Không thể xác định họ còn sống hay đã chết.”

“Việc này sẽ để Caesar xử lý.” 

Frost nói.

"Chúng ta cử nhóm Caesar, phía Anjou cử nhóm Sở Tử Hàng, đây là sự đối đầu trực tiếp trong tuyển chọn ứng viên cho 'Kế hoạch Nibelungen’. Nhưng vinh quang cuối cùng phải thuộc về Caesar. Vua của Đại địa và Núi, Fenrisulfr sẽ là con rồng thứ hai chết dưới tay nó. Và lần này… chúng ta phải có được bộ hài cốt của hắn.”

“Hiểu rồi. Nhưng thông tin hiện tại quá ít, không rõ ràng như lần hành động ở Tam Hiệp. Tôi lo Caesar sẽ chẳng biết bắt đầu từ đâu.” 

Parsi nói.

“Chính vì thế, chúng ta mới trang bị cho nó viên hiền giả thạch chiết xuất từ hài cốt của Long vương.” 

Frost mỉm cười.

“Đó vừa là vũ khí, cũng là mồi nhử. Đó chính là huyết dịch của Long vương. Tất cả loài rồng đều sẽ ngửi thấy mùi máu nồng nặc ấy. Chúng sẽ tìm đến Caesar, và 'Vua của Đại địa và Núi’ cũng không ngoại lệ.”

Gương mặt Parsi biến sắc:

“Nhưng Caesar vẫn chưa biết chuyện này…”

“Không cần lo cho nó.” 

Frost đáp khẽ. 

"Caesar là người mà gia tộc chúng ta đã chờ đợi suốt mấy trăm năm. Nó chỉ cần rèn luyện thêm. Nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không để nó chết yểu. Nó chính là người được lựa chọn để khai mở một tân kỷ nguyên!”

Trong dòng tộc này, từng có những đứa trẻ mang dòng máu thuần khiết hơn Caesar rất nhiều. 

Chúng sở hữu những năng lực ngôn linh nguy hiểm tột độ, tất cả đều được ghi chép lại cẩn thận. 

Thế nhưng, chúng chưa từng được xem là người kế thừa. 

Trái lại, những cái tên ấy lặng lẽ bị xóa khỏi gia phả, bị đưa ra nước ngoài trong bí mật, chẳng khác gì những đứa con lạc loài bị phủ nhận.

Gia tộc đã chờ đợi suốt bao năm trời, hết thất vọng này đến thất vọng khác cho đến khi người hộ sinh với đôi tay còn dính máu trao vào tay họ một đứa trẻ im lặng. 

Đứa trẻ ấy không hề cất tiếng khóc nào, chỉ lặng lẽ mở đôi mắt xanh băng lạnh ngay khi vừa rời khỏi cơ thể mẹ, chăm chú quan sát thế giới.

“Đứa trẻ này sẽ mang tên Caesar, cái tên của một vị đại đế lừng lẫy trong lịch sử Ý.”

Một vị trưởng bối vừa thì thầm vừa vuốt ve đứa bé như báu vật,

“Nó chính là người mà chúng ta đã đợi cả ngàn năm trời.”

Caesar Gattuso, dòng máu vạn người có một, thậm chí cả trăm ngàn người mới chọn ra được một. 

Với niềm kiêu hãnh của Caesar, chính anh cũng khó mà tưởng tượng được tương lai của mình, một tương lai rộng lớn đến choáng ngợp, vượt xa cả thời đại mà anh đang sống.

Tiếc là… anh lại không nghe lời!

Mà trẻ con không biết nghe lời thì đúng là phiền nhất. 

Nhiều khi nhìn cái bản mặt lì lợm của anh, thật muốn giáng cho một cái bạt tai. 

Nhưng cho dù có đánh đến mức má anh rách toạc, máu bắn vào mắt, thì đôi mắt xanh băng kia cũng sẽ chẳng hề chớp lấy một cái, vẫn nhìn người ta bằng ánh mắt đầy khinh miệt.

Đó mới là "lì đến chết". 

Dù có chết cũng phải lì đến cùng.

“Đứa nào mà chả có thời kỳ nổi loạn…” 

Frost thở dài.

---

Nửa đêm. 

Sân bay quốc tế Chicago.

Một chiếc Boeing 747-400 khổng lồ đang chuẩn bị cho chuyến bay xuyên đại dương. 

Giờ này chỉ còn những chuyến bay đêm là còn cất cánh, đường băng lặng ngắt, chỉ có một chiếc xe đưa đón lặng lẽ chở hành khách đến dưới cánh máy bay.

“Đùa nhau à? Sao lại phải ngồi xe buýt ra tận chỗ hẻo lánh thế này để lên máy bay?” 

Finger gào lên đầy bất mãn. 

“Chúng ta đang đi làm nhiệm vụ chứ có phải đi du lịch đâu? Vậy mà lại cho bọn tôi ngồi economy class? Không được first class thì ít ra cũng phải business chứ? Tôi đây là đi liều mạng vì nhân loại mà!”

“Nghe nói vé các chuyến khác đều bán sạch rồi, đây là máy bay thuê chuyến ban đêm, vé cũng chỉ còn đúng ba chỗ ghế phổ thông.” 

Sở Tử Hàng lạnh nhạt đáp.

“Không ưu tiên cho nhóm của Caesar à?” 

Finger mắt sáng lên. 

"Chà chà, xem ra lần này tụi mình được coi trọng lắm!”

“Caesar đã trưng dụng luôn chiếc máy bay tư nhân Gulfstream của nhà cậu ta, cất cánh từ một tiếng trước rồi.”

“Ơ hơ? Sao cậu nói mấy câu đó mà chẳng thấy ghen tị gì hết vậy? Nhìn cậu cũng là con nhà có điều kiện đấy chứ! Không thấy xấu hổ à? Người ta là ‘giàu nòi’, còn cậu thì đúng kiểu ‘con nhà có điều kiện… nhưng không đủ điều kiện’! Cậu không có ý định quyết sống mái với cậu ta để giành phần thắng à?” 

Finger nghiêm túc nhận xét.

“Tôi nói thật, thiếu tinh thần chiến đấu thế này thì chắc nhóm ta thua to rồi!”

“Cha tôi chỉ là tài xế thuê thôi.” 

Tử Hàng đáp tỉnh bơ, rồi đưa thẻ lên máy bay.

Tiếp viên mỉm cười như hoa, đón lấy thẻ rồi xé đôi, đưa lại một nửa:

“Chào mừng anh. Gương mặt mới nhỉ.”

Sở Tử Hàng đeo kính râm, nhìn cô vài giây rồi gật đầu:

“Hiểu rồi. Chào cô.”

---

Bên trong khoang hành khách của chiếc Boeing rộng lớn, ghế đã kín người. 

Dường như đây là một chuyến bay thuê cho đoàn du lịch, hành khách ai nấy đều quen mặt nhau, rôm rả trò chuyện, chọc ghẹo lũ trẻ hoặc lật báo đọc giết thời gian.

“Ghế chật thật đấy.” 

Finger làu bàu trong khi liếc mắt nhìn cô gái búi tóc cao ngồi cách đó vài hàng ghế.

Lộ Minh Phi khá bất ngờ. 

Bình thường không thấy Finger to lớn thế, gã cứ mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình, đi đứng co ro, nhìn như có bệnh trong người. 

Nhưng vừa nhét vào ghế hạng phổ thông là thấy ngay, đúng là cái thân hình chiếm hết chỗ.

“Chuyến này bay thẳng, qua eo biển Bering, sát vòng Bắc Cực. Tầm mười bốn tiếng.” 

Sở Tử Hàng đưa cho mỗi người một túi nhỏ, bên trong có bịt mắt và nút tai 

“Tốt nhất là tranh thủ ngủ một giấc, xuống đến nơi là bắt đầu làm việc luôn.”

“Chu đáo như bà mẹ ấy nhỉ!” 

Finger hào hứng đón lấy.

Lộ Minh Phi thờ ơ cầm túi, đeo bịt mắt và nút tai rất gọn. 

Gần đây cậu lúc nào cũng uể oải, đầu óc lại cứ lởn vởn toàn những chuyện lộn xộn không nên nghĩ. 

Ngủ được chút nào hay chút đó. 

Khi bịt mắt và nút tai vào, cậu như được cách ly hoàn toàn khỏi thế giới, rơi vào khoảng tối yên tĩnh riêng biệt.

Lờ mờ cậu còn nghe Finger hét lớn:

“Này này, bao giờ phục vụ ăn uống thế? Có bia không đấy? Tôi gọi hai suất cơm nhé?”

Rồi đột nhiên, cậu lại nhớ tới cuối mùa hè ba tháng trước cũng nằm trong máy bay, cũng bịt mắt như vậy. 

Ngoài trời mưa lộp bộp rơi lên vỏ máy bay, cậu sờ túi quần tìm điện thoại, nghĩ bụng không biết liệu có ai đó sẽ gửi cho mình một tin nhắn chúc mừng sinh nhật trước khi máy bay hạ cánh.

Thật ra, chuyện đính hôn có lẽ lúc đó đã âm thầm xảy ra rồi. 

Chỉ là mình chưa biết thôi, nên vẫn còn chút hy vọng, đến nỗi còn nằm mơ một giấc mơ ngốc nghếch trong chuyến bay hôm ấy…

“Chết tiệt! Ghế này đúng là bẻ gãy cả xương sống.” 

Finger làu bàu, tháo bịt mắt ra và đứng lên xoay vai.

Máy bay đã vượt qua tầng mây, bên ngoài là bóng đêm dày đặc. 

Trong khoang, đèn đã chuyển sang ánh sáng mờ. 

Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi ngồi cạnh nhau, ngủ say như xác sống.

Sau khi nốc liền hai lon bia, Finger bắt đầu thấy tức bụng, loạng choạng đứng dậy, vừa lắc lư vừa nghêu ngao vài câu rap lệch tông, uốn éo bước về phía nhà vệ sinh.

Anh ta bước vào nhà vệ sinh trong tâm trạng khá mãn nguyện. 

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức trợn tròn như muốn nổ tung khỏi hốc!

Khi nãy đi về phía nhà vệ sinh, lưng anh quay lại đám hành khách. 

Giờ quay mặt lại, anh ta mới thấy rõ dưới ánh đèn mờ ảo, những đôi mắt ánh vàng lập lòe, như từng đám đom đóm vàng đang bay tán loạn giữa đêm tối. 

Ngay cả mấy đứa nhóc đang ngủ say, trong kẽ mắt khép hờ cũng thấp thoáng ánh sáng màu hoàng kim lặng lẽ trôi qua.

Một ông già đang đọc báo cảm nhận được ánh mắt của Finger, liền ngước lên liếc anh một cái. 

Chỉ một ánh nhìn thôi, nhưng ánh vàng trong đôi mắt ông ta chói lóa như lưỡi kiếm sắc lẹm!

“Chắc mình sốt rồi…” 

Finger đưa tay sờ trán.

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên phía sau:

“Thưa anh, anh chưa tìm được chỗ ngồi à? Mau về ghế ngồi đi, chúng ta đang bay trong vùng nhiễu động.”

Finger khịt mũi cười khẩy, quay lại lẩm bẩm:

“Cô chắc còn chưa biết mình đang đưa những ‘hành khách’ thế nào tới Trung Quốc đâu nhỉ, cô tiếp viên ngây thơ ơi…”

Nhưng anh ta chưa nói dứt thì đã sững người, cô tiếp viên xinh đẹp mà anh đã để ý mấy lần trước đó, lúc này trong mắt cô cũng bừng sáng một màu vàng rực rỡ, như rượu sâm panh phản chiếu ánh đèn khí áp!

Cô cười tươi, nhẹ nhàng vỗ má Finger, còn bóp nhẹ cái cằm đang há hốc của anh:

“Anh đẹp trai, chẳng lẽ không biết mình đang ngồi trên máy bay nào à? Không có huyết thống, làm sao lên được chuyến bay này?”

Đây không phải một chuyến bay. 

Mà là… một tổ rồng đang bay!

---

Trên một chuyến bay khác, chiếc Gulfstream tư nhân thuộc dòng cao cấp, Caesar chợt tỉnh giấc, bên ngoài cửa sổ chỉ là một mảng đen đặc quánh. 

Trên chiếc máy bay này có ba chiếc giường lớn đúng chuẩn, vừa vặn cho cả ba người nghỉ ngơi.

Caesar nhìn đồng hồ, còn bốn tiếng nữa là tới Trung Quốc, họ hiện đang bay qua khu vực vòng Bắc Cực.

Anh rất thích chiếc máy bay này, nệm giường được điều chỉnh đúng theo sở thích về độ cứng mềm. 

Nhưng giấc ngủ vừa rồi lại không sâu, trong mơ luôn có cảm giác bất an, như có thứ gì đó đang từ từ áp sát.

Caesar nhìn ra cửa sổ thật lâu. 

Đèn đỏ trên cánh máy bay nhấp nháy phản chiếu xuống lớp mây dày bên dưới, tạo nên một dải đỏ như máu vừa hắt lên bầu trời.

Biết mình không thể ngủ tiếp, anh mở chiếc vali xách tay, kiểm tra bộ nỏ và tên, mũi tên cắm viên tinh thể nhân tạo đang phát ra ánh sáng mờ mờ. 

Sau đó, anh lấy laptop, kết nối mạng và truy cập một trang web quen thuộc trong danh sách đánh dấu: 

“Thị Trường Thợ Săn”.

Ít ai biết rằng Caesar Gattuso còn có một thân phận khác, một thợ săn. 

Trước cả khi gia nhập học viện Cassell, anh đã là thợ săn, thậm chí đã có ID riêng trên Thị Trường từ năm 15 tuổi.

Tất nhiên, Caesar không cần làm thuê vì tiền, kể cả khoản thưởng béo bở nhất cũng chẳng đủ trả tiền xăng cho chiếc phi cơ tư nhân của anh. 

Anh làm điều đó chỉ vì thích mạo hiểm, thích cái thế giới ngầm đầy bất ngờ ấy. 

Ở đó, anh được làm bạn với những con người quái dị nhất, cũng thú vị nhất. 

Anh lấy tên ID là “Tổng Đốc xứ Gallia” vì vị Caesar thời cổ đại từng chinh phạt vùng đất ấy.

Trên diễn đàn, bài đăng treo thưởng tiêu diệt Long Vương được ghim lên đầu, với hàng ngàn lượt bình luận. 

Có vẻ rất nhiều huyết duệ cũng có ID tại đây, xưa nay chỉ âm thầm theo dõi, giờ thì đồng loạt nhảy ra bình luận.

Người thì tỏ ra bất ngờ, kẻ thì khinh khỉnh bảo đó chỉ là tin đồn nhảm, người khác lại bắt đầu đoán xem sẽ có bao nhiêu người đổ về Bắc Kinh để tranh giành món thưởng kếch xù. 

Lại có những kẻ trà trộn chỉ để “chém gió”. 

Khung bình luận náo nhiệt chẳng khác gì một gánh hát rong. 

Có thể thấy, dù mang trong mình dòng máu rồng, nhưng các huyết duệ cũng chẳng thoát nổi cái máu… hóng chuyện của loài người.

Caesar kéo chuột lướt qua hàng đống tin rác, tìm những bình luận có giá trị. 

Đây không giống như diễn đàn nội bộ của học viện Cassell, nơi mà mỗi ID đều có thể tra ra danh tính thật trong Thị Trường, có khi đằng sau một nickname tầm thường lại là lãnh đạo cấp cao của một gia tộc nào đó.

Lúc này, chính Caesar cũng chẳng có manh mối gì về Long Vương. 

Anh đành gửi hy vọng vào cái “chợ trời” hỗn độn này.

Rồi đột nhiên, anh dừng lại.

Một bình luận mới đăng, chưa có ai phản hồi:

“Bán thông tin liên quan đến Long Vương, 200.000 USD trả trước.”

Những bài kiểu này trên Thị Trường thì nhiều vô số, phần lớn là lừa đảo. 

Cũng như quảng cáo spam trên mạng, dân trong nghề chỉ liếc qua rồi bỏ. 

Nhưng không hiểu vì sao, khi đọc đến dòng này, thái dương của Caesar khẽ giật một cái.

Có gì đó không ổn.

Anh đọc đi đọc lại dòng tin, nghiền ngẫm từng chữ, nhưng vẫn không thể chỉ ra điều gì khiến mình cảm thấy lạ. 

Có lẽ là ảo giác? 

Caesar lắc đầu định bỏ qua, kéo tiếp xuống dưới.

Và rồi anh nhìn thấy ID người đăng: 

“Phoenix”

Đến lúc này, Caesar mới chợt hiểu điều bất thường nằm ở đâu.

Anh chưa từng thấy ID này trên Thị Trường, nhưng một cái tên phổ biến như “Phoenix” thì lẽ ra đã bị ai đó đăng ký từ lâu rồi. 

Nếu đúng như vậy, thì người dùng này có thể đã tồn tại từ rất rất lâu trước đó và nay chỉ trồi lên, để rao bán một tin tức giả?

Caesar bấm vào trang cá nhân của “Phoenix”. 

Trong Thị Trường, phần lớn tài khoản đều để trống thông tin, nhưng Phoenix lại giữ lại vài mục.

Ví dụ như thời gian đăng ký là 23 năm trước.

Thời đó, Internet toàn cầu còn chưa phổ biến, diễn đàn này có lẽ vẫn chỉ là bản thử nghiệm. 

Vậy mà ID này đã tồn tại.

Nó là tài khoản thứ 7 được đăng ký trên toàn Thị Trường.

Caesar ngẫm nghĩ vài giây, rồi gửi một tin nhắn nội bộ đến “Phoenix”.

Toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào màn hình, không kịp triệu hồi “Liêm Dứu”. 

Chính vì thế, anh hoàn toàn không hay biết rằng bên dưới thân máy bay, tầng mây dày đặc như mặt biển đang bắt đầu cuộn sôi lên từng đợt. 

Một bóng đen khổng lồ xé toạc lớp mây, lặng lẽ trồi lên, không một tiếng động mà bám sát theo sau chiếc phi cơ Gulfstream.

Xa hơn phía dưới, trên mặt băng dày đặc của Bắc Cực, những tảng băng khổng lồ rạn nứt từng vết. 

Từ trong các khe nứt ấy, những bóng đen tương tự lần lượt trồi lên. 

Khi chúng bay lên, phần cánh khổng lồ vỗ mạnh vào mặt băng, tạo ra âm thanh vang vọng như tiếng trống vỡ.

Rồi hàng loạt bóng đen tách thành từng nhóm, sắp xếp thành đội hình, lượn dưới máy bay như bầy chiến đấu cơ âm thầm rình mồi.

Chúng như một bầy dơi khát máu, đang lặng lẽ truy đuổi con mồi giữa trời đêm.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Bọn này chơi trò giống đệ norton à💀
Xem thêm