• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn Năm: Bồ Công Anh - Phần 5-6-7-8

0 Bình luận - Độ dài: 9,364 từ - Cập nhật:

Ánh đèn chói chang lóe lên trên tấm kính loang đầy hạt mưa, chiếc Panamera màu xanh thẫm dừng lại dưới gốc cây bên ngoài. 

Cửa sổ xe hạ xuống rồi lại kéo lên, Sở Tử Hàng không biểu lộ cảm xúc gì, khẽ gật đầu với Lộ Minh Phi.

“Ôi trời, tớ phải đi rồi, ông anh cứ thong thả ăn nhé.” 

Lộ Minh Phi lấy khăn ăn lau miệng, đứng dậy, đeo chéo chiếc ba lô lên vai.

“Ừm, để tớ tiễn cậu.” 

Trần Văn Văn cũng đứng dậy theo.

Cánh cửa đẩy ra, một luồng gió lạnh cuốn vào, mưa giăng khắp trời, trong cơn mưa là một chiếc đèn sắt thủ công màu đen, tỏa ra quầng sáng ấm áp.

“Cậu thật sự là một người tốt.” 

Trần Văn Văn khẽ nói sau lưng cậu.

Tim Lộ Minh Phi khẽ giật, quay người lại, suýt nữa thì va vào cô – 

Trần Văn Văn đi sát phía sau cậu, khoảng cách rất gần, cúi đầu xuống, như thể mệt mỏi đến mức muốn tựa trán lên lưng cậu. 

Mũi Lộ Minh Phi tràn ngập mùi thơm ấm áp từ tóc cô, trong lòng lại có một linh hồn bé nhỏ rục rịch lên tiếng: ngốc chưa, ngốc chưa, nói hết cả rồi, giờ thì chẳng còn cơ hội gì nữa.

Lộ Minh Phi cười khổ: 

“Đừng phát card tỏ tình một cách tùy tiện như thế nữa... tối nay chỉ là bạn học ăn tối thôi mà...”

“Cảm ơn cậu. Thật ra tớ biết cậu đã không còn thích tớ nữa.” 

Trần Văn Văn lắc đầu, “Nhưng vẫn cảm ơn cậu... Thật ra tớ cũng không thích cậu... Không phải không thích, mà là không phải kiểu thích đó.”

“Ừm ừm.” 

Lộ Minh Phi gật đầu mơ màng.

“Tớ nói cậu đã thay đổi, không phải ý nói cậu có tiền hay có gu gì đâu, mà là... ừm, cậu đã trưởng thành rồi.” 

Trần Văn Văn vén tóc bên tai, ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong.

“Cậu nói vậy giống chị tớ quá...”

“Thật tuyệt.” 

Trần Văn Văn thở ra một tiếng rất nhẹ.

“Chiếc BMW đó sẽ đưa cậu về nhà,” Lộ Minh Phi lè lưỡi, “Đừng khách sáo với họ, trả tiền cả rồi... Thật ra tớ nghèo rớt mồng tơi bên Mỹ, tất cả những thứ như bao trọn nhà hàng, xe sang, bộ đồ này là do Sở Tử Hàng bày ra. Lúc nãy tớ lừa anh phóng viên đấy, đồ ăn và rượu ở đây ngon thì ngon thật, nhưng hoàn toàn không hợp khẩu vị tớ.”

“Tớ cũng đoán ra rồi.” 

Trần Văn Văn cười, “Cậu ăn mà chẳng có chút tâm trạng nào là tận hưởng cả.”

“Ừm... chỉ có cái này là tớ chuẩn bị.” 

Lộ Minh Phi hơi do dự, lôi ra từ trong ba lô một bó thực vật nhăn nhúm đặt lên bàn, “Bồ công anh... tớ bứt ven đường, nhưng mùa này mấy cái ô nhỏ bay hết rồi, tìm mãi không được cái nào còn nguyên. Không có ý gì đặc biệt, chỉ là một món kỷ niệm. Hồi tốt nghiệp tớ đã định tặng cậu bồ công anh rồi, coi như giờ bổ sung vậy... Tớ nhớ cậu từng hái rất nhiều, bỏ vào túi giấy đựng hoa chuông, thổi lên nhìn như tuyết rơi vậy.”

Trần Văn Văn cúi đầu ôm bó bồ công anh khô héo ấy, không nói gì, nhẹ nhàng vuốt ve những cành cây trơ trọi.

“Tạm biệt.” 

Trần Văn Văn nói.

“Tạm biệt.” 

Lộ Minh Phi nói.

Cậu đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn cơn mưa lớn đang trút xuống như thác, dựng cổ áo lên che đầu, xách vali lao ra ngoài trong cơn mưa tầm tã. 

Cửa xe Panamera bật mở, cậu lao thẳng vào ghế phụ, lúc này mới ngoái đầu lại. 

Qua màn mưa, bên kia cửa kính lớn sát đất, luồng gió điều hòa cuốn tung đợt ô giấy cuối cùng, Trần Văn Văn đứng giữa cơn mưa bồ công anh bay tán loạn, tựa như sắp theo những cánh trắng mềm mại ấy mà bay đi mất. 

Cô nhìn sang bên này, hà hơi lên mặt kính, vẽ một khuôn mặt cười bằng ba nét trong làn sương mờ mờ.

---

Chiếc Panamera lao như bay trên cao tốc sân bay, làn mưa tạt tới trước kính chắn gió, va vào rồi tan ra thành vô số bọt nước lấm tấm.

“Nhiệm vụ hoàn thành.” 

Sở Tử Hàng một tay điều khiển vô-lăng, tay kia vỗ lên chiếc hộp nhôm niêm phong ở ghế sau, rồi đưa cho Lộ Minh Phi một chiếc iPad. 

“Báo cáo nhiệm vụ đã viết xong, cậu chỉ cần ký điện tử phía dưới là được.”

Lộ Minh Phi lười chẳng buồn xem, ở mục “Người báo cáo” vẽ ngoằn ngoèo một cái rồi trả iPad lại: 

“Sư huynh, ngay từ đầu anh đã không định dẫn em đi làm nhiệm vụ đúng không?”

Sở Tử Hàng im lặng một lúc: 

“Cậu không được. Tôi không rõ vì sao cậu lại được chỉ định làm chuyên viên, nhưng cậu chưa trải qua bất kỳ huấn luyện cần thiết nào, hoàn toàn không có năng lực chấp hành.”

Lộ Minh Phi tựa người vào ghế, nhìn ra màn mưa xối xả ngoài cửa sổ, thở dài: 

“Hầy... Biết là mình vô dụng thật, nhưng ít ra cũng để cho em chút thể diện chứ... nói thẳng 'cậu không được' như vậy...”

Hệ thống âm thanh xe đang phát một bản nhạc Ireland du dương, Sở Tử Hàng không nói gì, Lộ Minh Phi cũng cảm thấy chẳng còn gì để nói, thế là cả hai cứ thế im lặng ngồi lì.

“Chuyện tối nay... tôi sẽ không nói với NoNo.” 

Sở Tử Hàng đột nhiên nói.

“Cảm ơn anh,” Lộ Minh Phi gãi đầu, “Nhưng sư huynh, anh phải hiểu rõ một chuyện, NoNo là bạn gái của Caesar. Em là dân độc thân, em đi ăn với ai là quyền tự do của em, anh nói nghe cứ như em làm chuyện gì khuất tất không bằng...”

“Nhưng cậu không muốn cô ấy biết.” 

Giọng của Sở Tử Hàng lạnh và cứng như đá.

Lộ Minh Phi cảm thấy bản thân thực sự chẳng thể trò chuyện với vị hội trưởng đại nhân này. 

Cách nói chuyện của anh ấy giống như dùng dao vậy, lúc nào cũng là con dao ngắn nhất, đâm thẳng vào trung tâm vấn đề, ra tay cực độc, một chiêu trúng đích rồi rút dao đi ngay, không phí thêm một lời.

Sở Tử Hàng nói đúng. 

Lộ Minh Phi không muốn NoNo biết chuyện cậu đi ăn tối oai phong với Trần Văn Văn, dù cậu thừa hiểu có nói ra thì NoNo cũng sẽ không giận, cùng lắm là trêu ghẹo cậu vài câu.

“Nhưng người đặt chỗ tối nay là Caesar, tôi không đảm bảo cậu ta sẽ không kể với NoNo.” 

Sở Tử Hàng nói tiếp.

Lộ Minh Phi nghẹn họng, suýt thì trợn trắng mắt. 

Này! Đại ca! Anh đang đùa em đấy à? 

Caesar là bạn trai của NoNo, có chuyện gì mà anh ấy không kể cho NoNo nghe? 

Làm ơn, anh có thể thông minh lên một chút không? 

Thôi được rồi, biết là anh độc thân đến giờ, chắc cũng không biết bạn trai bạn gái thì phải như thế nào...

“Tối nay nhà hàng đó có tiệc cưới, không tiếp khách lẻ. Nhưng tôi đã hẹn với Trần Văn Văn rồi, không dễ thay đổi. Với Caesar thì không khó, cậu ta là hội viên của câu lạc bộ Mint, câu lạc bộ đó có thể làm được gần như bất cứ việc gì.”

“Caesar chịu giúp anh sao?” 

Lộ Minh Phi có chút tò mò.

“Tôi đăng một phần thưởng trong diễn đàn của hội Người Gác Đêm, ai giúp được cậu đặt bàn, tôi sẽ nợ người đó một ân tình.” 

Giọng Sở Tử Hàng bình thản như mặt đường nhựa dưới bánh xe. 

“Caesar tất nhiên sẽ thấy. Cậu ta là thiếu gia cao quý của nhà Gattuso, sẽ không cho phép bất kỳ ai khác dùng tư thế cao hơn mình để thu phục cấp dưới của tôi. Thế nên cậu ta sẽ ra tay trước, giúp cậu lo xong chuyện này. Caesar là người có tính chiếm hữu cực mạnh, không chỉ đối với cấp dưới mà còn đối với kẻ địch. Cậu ta sẽ không cho phép người khác nhận được phần thưởng của tôi, chen vào cuộc cạnh tranh giữa tôi và cậu ta. Cậu ta cho rằng tôi là đối thủ, thì phải chính tay đánh bại tôi.”

“Thế là lão đại bị anh chơi rồi? Sư huynh, anh đúng là bụng dạ đen tối!”

“Người nói ít thường bụng dạ khó lường.” 

Sở Tử Hàng nhàn nhạt nói, “Thật ra những gì tôi nghĩ, Caesar chắc chắn cũng hiểu, nhưng cậu ta vẫn sẵn lòng cùng tôi chơi trò này.”

Lộ Minh Phi nhếch môi cười gượng, tới nước này thì có buồn phiền cũng vô ích, cứ đợi NoNo biết chuyện rồi trêu chọc cậu là xong. 

Dù chuyện này có phải do Sở Tử Hàng giở trò hay không, thì lỗi cũng là do cậu không vững lập trường, vừa thấy Trần Văn Văn là mềm nhũn chân. 

Nhưng mà nghĩ lại, cậu cũng chẳng có lý do gì để phải kiên định.

“Sư huynh đúng là có mặt mũi ghê, Trần Văn Văn vậy mà chịu đến ăn tối với em.”

“Tôi dùng danh nghĩa của cậu, đưa cho cô ấy danh thiếp của nhà hàng này, hỏi cô ấy có từ chối không, cô ấy nói ‘được’, thế là xong.” 

Sở Tử Hàng nói, “Tôi không giỏi mời người ta.”

“Sư huynh trước giờ vẫn mời con gái ăn tối kiểu vậy à?” 

Lộ Minh Phi hơi cạn lời, “Giống như đi khiêu chiến võ đường ấy.”

Sở Tử Hàng gật đầu.

“Vậy mà cũng được á?”

Sở Tử Hàng suy nghĩ một chút: 

“Dù sao tôi không nhớ có ai từng từ chối.”

Lộ Minh Phi thở dài: 

“Được rồi, anh thắng rồi… Anh không biết tối nay buồn cười đến mức nào đâu, còn có một phóng viên chương trình ẩm thực đến phỏng vấn em, em toàn bịa chuyện nói nhảm với người ta.”

“Là tôi gọi điện cho chương trình đó, nói tối nay có người bao trọn Aspasia, chỉ có hai người ăn tối, bếp trưởng đích thân xuống bếp. Họ thấy tò mò nên muốn cử phóng viên tới ghi hình. Khi đoạn phỏng vấn này lên sóng, Triệu Mạnh Hoa cũng sẽ thấy. Loại người như cậu ta, kiểu tính cách ‘cái gì tôi không cần cũng không cho kẻ khác đụng vào’. Cậu nghĩ xem vẻ mặt cậu ta lúc xem chương trình liệu có thú vị không?” 

Sở Tử Hàng nói.

Lộ Minh Phi liếc mắt nhìn anh ấy đầy kinh ngạc, thầm nghĩ với gương mặt lạnh cứng thế kia, nói mấy lời âm hiểm thế này mà mặt không biến sắc, chẳng thấy một chút biểu cảm gọi là “thú vị” nào cả.

“Âm độc thật đấy! Phục anh luôn!” 

Lộ Minh Phi nói.

Panamera đột nhiên giảm tốc, Sở Tử Hàng bẻ lái gấp, phanh xe bên lề đường cao tốc gần sân bay.

“Này này! Em chỉ nói bậy tí thôi mà! Bên ngoài đang mưa to đấy sư huynh! Ra ngoài dầm mưa dễ cảm lạnh lắm đó!” 

Lộ Minh Phi vội nói. 

Lần trước cậu bị đuổi xuống xe cũng chẳng rõ vì lý do gì, bị phơi nắng mấy phút đến suýt say nắng.

Sở Tử Hàng xua tay: 

“Cậu cứ ngồi trong xe chờ tôi một chút.”

Lộ Minh Phi sửng sốt, ánh mắt rơi xuống eo anh ấy: 

“Đệt… sư huynh, anh hình như đang chảy máu kìa!”

Trên chiếc sơ mi trắng của Sở Tử Hàng có một mảng đỏ chói mắt, lúc này Lộ Minh Phi mới nhận ra sắc mặt anh ấy trắng bệch như trát phấn… 

Không phải cố tình ra vẻ ngầu, mà là do mất máu quá nhiều.

“Không sao, vết thương bị rách ra thôi.” 

Sở Tử Hàng thản nhiên nói.

Anh ấy mở cửa xe bước xuống, đứng giữa cơn mưa như trút nước, cởi áo sơ mi ném vào trong xe, rồi tháo lớp băng gạc quấn quanh eo. 

Anh ấy cởi trần nửa người trên, cúi đầu đứng giữa trời mưa, mặc cho bầu trời tuôn nước xối xả lên cơ thể. 

Trên bụng anh ấy máu loang lổ, vết thương trông ghê người đến rợn cả tóc gáy.

“Hở? Anh cởi trần đứng dưới mưa tạo dáng ngay lúc này là có ý đồ gì vậy? Đây là trên cao tốc đấy!” 

Lộ Minh Phi kinh hãi, “Nếu thật sự muốn chơi ngầu tới bến… sư huynh, anh có thể cởi luôn cả quần…”

Nhưng rất nhanh sau đó, Lộ Minh Phi đã hiểu được dụng ý của Sở Tử Hàng khi làm vậy — 

Sau khi nước mưa rửa trôi máu, liền bốc lên làn khói trắng nhè nhẹ, trông cứ như là phản ứng giữa axit sulfuric đậm đặc và nước, hoặc như máu của Sở Tử Hàng là dầu sôi bỏng rát. 

Nước mưa lẫn máu anh ấy bắn lên mặt đất, để lại từng đốm trắng như vệt axit ăn mòn.

Lộ Minh Phi ngẩn người nhìn cảnh ấy, chỉ thấy kinh hoàng — 

Cậu nghĩ tới sinh vật trong Alien, con quái vật có máu là axit cực mạnh, rồi lại nghĩ đến chuyện ban nãy mình còn nói chuyện với "quái vật" ấy, còn ngồi chung xe nữa, không biết nên thấy tự hào hay la hét cho xong.

Một lúc sau, khi máu đã được nước mưa rửa sạch, Sở Tử Hàng quay lại xe, lau người sơ qua, rồi lấy quần áo mới từ vali du lịch ra thay.

“Đừng nói với ai, coi như cậu trả ơn cho tôi.” 

Sở Tử Hàng nói nhỏ.

“Không thành vấn đề không thành vấn đề!” 

Lộ Minh Phi gật đầu như gà mổ thóc.

“Cảm ơn.” 

Sở Tử Hàng khởi động Panamera, “Tôi hỏi một câu được không? Cậu thích NoNo hơn, hay là Trần Văn Văn?”

“Này sư huynh, anh có thể đừng tám chuyện trong lúc bảo người ta giữ bí mật được không?” 

Lộ Minh Phi nhăn nhó.

“Ồ, xin lỗi.” 

Sở Tử Hàng thản nhiên nói.

Panamera lại nhập làn xe. 

“Em từng đọc một cuốn sách tên là Pháo Đài Thượng Hải, trong đó viết rằng trên thế giới sẽ có hai vạn người khiến ạn vừa gặp đã yêu, nhưng có lẽ cả đời anh cũng không gặp nổi một người.” 

Lộ Minh Phi đột nhiên nói.

Sở Tử Hàng sửng sốt: 

“Không ngờ lại nhiều đến vậy…”

“Hồi học cấp ba em rất thích Trần Văn Văn, nếu cậu ấy cũng thích em thì chắc em đã chẳng đến học viện Cassell đồ long làm gì, cũng chẳng gặp được NoNo. Dày mặt mà nói, hiện tại em thích NoNo, nhưng em thấy bản thân vẫn là đang si mê mù quáng, giống hệt khi em thích Trần Văn Văn hồi đó.” 

Lộ Minh Phi cúi đầu thở dài, “Em thích ai thì có gì quan trọng chứ? Quan trọng là có ai thích em không.”

“Cậu là người duy nhất trong chúng ta đạt cấp ‘S’, không nên nghĩ như vậy.” 

Sở Tử Hàng nói.

“Các anh cứ nói cấp ‘S’ ghê gớm lắm, mà em chẳng cảm nhận được gì hết. Anh hành động còn lười rủ em đi nữa là.” 

Lộ Minh Phi lẩm bẩm.

---

“Đó là vì cậu vẫn chưa có đủ kinh nghiệm. Thế giới này là của chúng ta, cũng là của cậu, nhưng sẽ có một ngày nó sẽ hoàn toàn là của cậu.” 

Sở Tử Hàng nhẹ nhàng nói, “Vào ngày đó, cậu sẽ thay thế tôi và Caesar đứng trên chiến trường.”

Lộ Minh Phi lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng, mình thay thế Sở Tử Hàng đứng trước thiếu nữ ba không, người ta chỉ cần vẫy tay một cái, ngọn lửa dữ dội như lửa sen đỏ thiêu rụi ba cõi, ánh sáng mạnh mẽ dâng lên. 

Còn cậu, cái "S" cấp này, chỉ cần vẫy tay… chẳng có gì cả, chỉ có thể nói một câu: “Hello, cô ăn chưa?” rồi ngọn lửa quét qua, cậu chỉ còn lại một hình bóng đen trong đống đổ nát, chỉ còn hai con mắt tội nghiệp chớp chớp… 

Dù sao nghĩ lại thì cũng có chút dễ thương.

“Anh nghĩ huyết thống của em thật sự là cấp ‘S’ sao?” 

Lộ Minh Phi hỏi.

“Tôi không biết, cậu hiện giờ chưa thể nhìn thấy ưu thế của huyết thống.” 

Sở Tử Hàng trả lời thẳng thắn.

Lộ Minh Phi thở dài: 

“Em không phải không muốn trở nên mạnh mẽ. Trước đây em cũng từng rất ngông cuồng, lúc học thì luôn mơ tưởng một ngày nào đó em sẽ ra sao, kiểu như khi cô giáo đang dạy tiếng Anh, còn đang giảng ngữ pháp, thì có một cô gái xinh đẹp bước vào, nói tiếng Anh cực kỳ trôi chảy, rồi nói: ‘Xin lỗi đã làm phiền, nhưng sir Lộ Minh Phi, tổng đài đang call khẩn cấp, nếu anh không nhận, thì Bắc Mỹ sẽ chìm mất…’ Sau đó em sẽ đứng dậy, trước mặt cả lớp cầm điện thoại lên, nói tiếng Pháp chuẩn, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ đó cô giáo không dám phạt em nữa.” 

Cậu tự giễu cười một chút, “Nhưng kiểu đó đâu phải là em, là một người khác chẳng liên quan gì đến em.”

Sở Tử Hàng nhìn cậu một cái: 

“Cậu cảm thấy mình là người như thế nào?”

“Chắc là… thích ngủ nướng, chơi game, không có chuyện gì thì tự mình ngẩn người, suy nghĩ lung tung, mỗi lần đi quầy báo đều lén xem tạp chí, thích một người ba năm mà không dám thổ lộ… Em cũng biết người như vậy chẳng có gì thú vị. Nhưng em chính là người như vậy mà.” 

Lộ Minh Phi ngập ngừng, “Anh biết không? Mới vào Aspasia lúc đó em đẹp đến mức muốn nổ tung, tưởng rằng nếu Trần Văn Văn vì em cứu cậu ấy khỏi nguy hiểm, rồi mời cậu ấy ăn bữa ăn đắt tiền, cậu ấy sẽ thấy em thật ngầu và sẽ thích em. Lúc đó em phải trả lời sao đây?”

“Cuối cùng khi cậu rời đi, cô ấy vẫn nhìn cậu qua cửa kính, tôi thấy trong gương chiếu hậu.” 

Sở Tử Hàng nói, “Cô ấy quả thật có chút thích cậu rồi, nhưng cậu lại bỏ chạy.”

“Ừm,” Lộ Minh Phi gật đầu nghiêm túc, “Vì người cậu ấy thích không phải là em. Thật ra em chẳng biết gì về Aspasia, cũng không có gu như lão đại, càng không có thẻ thành viên của Câu lạc bộ Mint. Em chẳng có tiền để mời cậu ấy ăn món ăn đắt tiền, thẻ tín dụng còn đang nợ. Người mời cậu ấy ăn đồ Ý chính là lão đại, lão đại thì đương nhiên rất tốt, là con gái nào mà chẳng thích lão đại chứ? Còn em, dù có mời cậu ấy đi ăn mì tôm ngoài quán thôi thì em vẫn muốn có ai đó thích mình…” 

Cậu vò đầu bứt tóc, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, “Nói lung tung rồi… Anh hiểu ý em không?”

Khóe mắt Sở Tử Hàng hơi co lại, anh im lặng một lúc lâu. 

Cuối cùng, anh vỗ nhẹ vai Lộ Minh Phi: 

“Tôi hiểu… Trước đây có người chỉ biết lái xe, hy vọng người khác sẽ thích ông ta chỉ vì ông ta biết lái xe.”

Lộ Minh Phi cảm thấy có chút gì đó thân thiết từ vị sư huynh này, nhưng lại không hiểu rõ ý nghĩa câu nói của anh ấy, chỉ có thể ngượng ngùng đáp lại.

“Một người có thể làm được gì, không hoàn toàn phụ thuộc vào huyết thống, mà là vào những gì người đó muốn làm. Tôi thấy cậu không được, không phải vì huyết thống hay khả năng, mà là vì cậu không có mục tiêu,” Sở Tử Hàng nói, “Không có mục tiêu nào đủ để cậu dốc hết sức, người không thể hy sinh bản thân là vô dụng, dù huyết thống của cậu có mạnh hơn chúng tôi.”

“Em đang hy sinh cho ai đây…” 

Lộ Minh Phi lẩm bẩm. 

Cậu nhớ lại lúc ở dưới dòng nước tam hiệp, nhìn thấy chiếc đuôi sắc nhọn xuyên qua ngực NoNo, cô ấy trôi nổi trong làn khói máu của chính mình như những tảo biển mọc um tùm, lúc ấy cậu chỉ muốn rút thanh kiếm ra. 

Cảm giác đó thật tuyệt, cậu cũng rất muốn có cơ hội đó lần nữa, đầu óc nóng vội hy sinh vì ai… 

Nhưng cậu có quyền để hy sinh cho ai không?

“Mỗi người đều sẽ có một lý do nào đó, có thể khiến cậu sẵn sàng liều mạng. Cậu giữ mạng lại… là để chờ đến ngày liều vì lý do đó.” 

Sở Tử Hàng nói khẽ.

Nói xong câu này anh ấy mới nhận ra lời mình quá mức cảm xúc, trong khi anh và Lộ Minh Phi cũng chưa thân đến mức phải thổ lộ lòng mình. 

Chẳng qua chỉ là bạn đồng hành trong một nhiệm vụ mà thôi. 

Anh ấy không nói gì thêm, đạp mạnh chân ga, vòng tua động cơ tăng vọt, chiếc Panamera hóa thành tia chớp màu xanh đậm lao đi trên đường cao tốc.

---

Bầu trời đêm xanh thẳm, còn dòng sông băng phía dưới thì đen sẫm. 

Gần đến nửa đêm, mặt trăng vừa ló lên từ dòng băng, chiếu ánh sáng nhuộm lớp băng tích tụ hàng vạn năm thành một màu lam óng ánh. 

Tiếng sói tru vang lên không rõ từ hướng nào, khiến đàn chim đang ngủ giật mình, vỗ cánh “phành phạch” bay ra khỏi cánh rừng đen như mực. 

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở Hải Loa Câu nằm trong một thung lũng dưới chân dòng sông băng.

NoNo và Tô Thiến ngâm mình trong bồn suối nóng hình vuông, dưới ánh đèn, nước suối mang màu lam nhạt mềm mại như làn da em bé, hơi nước trắng mờ lững lờ bốc lên từ mặt nước. 

NoNo giơ một chân dài ra khỏi mặt nước, tay cầm dao cạo lông.

“Xin lỗi nha, cậu đâu có bao nhiêu lông chân đâu.” 

Tô Thiến vừa nói vừa lấy một lon Coca lạnh từ chiếc thuyền gỗ nhỏ trôi trước mặt.

“Tớ đang học tạo hình của Marilyn Monroe đó.”

NoNo lặn một cái xuống nước, rồi như con cá nhỏ lướt ra từ bên cạnh Tô Thiến. 

“Cậu nói xem, cạo lông chân thì có gì sexy chứ?”

“Tớ đâu phải đàn ông, cậu hỏi Caesar ấy.” 

Tô Thiến lười biếng đáp.

“Caesar thấy mấy cô bé mặc váy ren trắng là sexy nhất, anh ấy đã tuyển cả đám vào hội học sinh rồi.” 

NoNo híp mắt cười, “Cậu nói xem Sở Tử Hàng có thích không? Hôm nào tớ ra vẻ nghiêm túc cạo cho anh ấy xem thử?”

“Cậu nên cạo cho Lộ Minh Phi xem, phản lực mũi máu của cậu ta có thể bắn thẳng lên mặt trăng ấy.” 

Tô Thiến bẹo mũi cô bạn thân, “Cậu nhớ mà đúng không, hôm nay là sinh nhật Lộ Minh Phi, cậu ta là tiểu đệ duy nhất của cậu đấy, đã nhắn tin chúc mừng chưa?”

“Nhớ chứ, nhưng tớ hơi do dự.” 

NoNo đặt khăn lạnh lên trán, ngửa mặt nhìn trời.

“Cậu không đến mức không biết cậu ta thích cậu chứ?”

“Tớ trông ngốc đến vậy sao?” 

NoNo làm mặt quỷ, “Tớ bắt đầu yêu đương từ hồi mẫu giáo rồi nha!”

“Mẫu giáo?”

“Tớ là chị đại trong giới chị đại đó! Hồi còn học lớp lớn ở mẫu giáo, tớ đứng trên bục giảng chỉ tay xuống mấy cậu nhóc bên dưới tuyên bố: Từ hôm nay trở đi, các cậu đều là bạn trai của tớ, phải nghe lời tớ, không nghe thì bị đuổi khỏi đội!” 

NoNo cười lộ hàm răng trắng đều, cỏ bốn lá bằng bạc bên tai cô đong đưa nhẹ nhàng.

“Cảm giác bị đàn em thầm thương là thế nào?”

“Giống như hồi mẫu giáo được mấy ông chú khen ‘bé gái này xinh quá’.”

“Là sao?”

“Ông chú nói cậu xinh, đàn em thích cậu, nhưng họ đều không thật sự hiểu cậu. Lần sau ông chú thấy bé gái khác cũng sẽ khen xinh, còn đàn em thì cuối cùng cũng sẽ thuộc về mấy em gái nhỏ.” 

NoNo nhún vai, đứng dậy ngồi lên bậc thềm bên cạnh. 

Cô mặc đồ bơi, nhưng phần lớn làn da trước ngực vẫn lộ ra ngoài, từng giọt nước trượt xuống, để lộ một vết sẹo mới lành. 

Lần hành động ở đập Tam Hiệp đã để lại vết thương đó, nhưng cô không còn nhớ rõ là bị gì gây ra nữa, bác sĩ cũng ngạc nhiên nói không biết là vũ khí khủng khiếp cỡ nào mới có thể gây ra vết thương như vậy, còn sống được quả là kỳ tích.

“Người thầm thích cậu chắc không ít đâu nhỉ? Caesar có biết không? Không lo lắng sao?”

“Thật ra Caesar là người rất nhạy cảm, anh ấy nhận ra được ai có tình cảm với tớ.” 

NoNo nghiêng đầu, chải mái tóc dài đỏ sẫm, “Nhưng anh ấy không lo cũng không ghen. Caesar cảm thấy chỉ có anh ấy mới xứng với tớ. Tất nhiên, nếu người thích tớ là Sở Tử Hàng…” 

NoNo nheo mắt, cười cong cong như trăng khuyết, “thì Caesar chắc mới chịu nghiêm túc ứng phó. Nghĩ đến đó tớ cũng muốn thử quyến rũ Sở Tử Hàng của cậu một chút!”

“Sở Tử Hàng không dễ bị quyến rũ đâu, dù cậu có cởi hết đồ chạy trên tuyết đến trước mặt anh ấy, anh ấy cũng chỉ nghĩ cậu bị sốt cao cần hạ nhiệt.” 

Tô Thiến nhàn nhạt nói.

“Này, tớ đùa thôi mà, đừng nhỏ mọn thế chứ. Tớ sẽ không động vào Sở Tử Hàng của cậu đâu.” 

NoNo cẩn thận chạm vào vai Tô Thiến.

“Anh ấy không phải của tớ. Cậu cũng không nghĩ anh ấy là bạn trai tớ đấy chứ? Bọn tớ chỉ là bạn tốt thôi. Anh ấy sẵn sàng làm vài chuyện vì tớ, chỉ vì cảm thấy tớ từng giúp anh ấy. Anh ấy là kiểu người như vậy, ai từng giúp anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đáp lại. Hôm nay cậu dùng ‘phác họa tâm lý’ để giúp anh ấy, biết đâu khai giảng xong anh ấy sẽ mời cậu đi ăn tối đấy.” 

Tô Thiến mỉm cười.

NoNo thở dài, xoa đầu Tô Thiến: 

“Nghe mà muốn khóc luôn, tên này đúng là cặn bã, để tớ về trường dạy dỗ hắn giúp cậu.”

“Anh ấy chỉ là không giỏi bộc lộ cảm xúc.” 

Tô Thiến im lặng một lúc, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, quay sang véo mũi NoNo, “Nói thật đi, cậu với Caesar quen nhau gần hai năm rồi, có định kết hôn với anh ấy không?”

NoNo chống cằm suy nghĩ rất lâu, rồi lắc đầu: 

“Chưa nghĩ xong… Tớ nói thật đấy. Không phải vì Caesar có gì không tốt, anh ấy đối xử với tớ rất tốt, rất rất tốt. Nhưng tớ không biết vì sao mình lại phải kết hôn với anh ấy.”

“Tớ từng hỏi mẹ tớ câu này,” Tô Thiến nói, “mẹ tớ trả lời là… chỉ có kết hôn thì con mới được nhập hộ khẩu!”

NoNo ôm mặt: 

“Mẹ cậu đỉnh thật!”

“Thật ra cũng chẳng cần lý do gì đâu, đơn giản thôi. Cậu thích ai, người đó tốt với cậu, cậu muốn ở bên người đó mãi, vậy thì kết hôn với người đó, độc chiếm luôn.” 

Tô Thiến nói.

“Cậu thích Sở Tử Hàng… cậu nghĩ mình sẽ thích anh ấy được bao lâu?” 

NoNo ngước nhìn bầu trời đêm, khẽ hỏi.

Tô Thiến ngẩng đầu, thấy ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo của NoNo, gương mặt cô hiếm khi vô cảm như vậy, biết rằng NoNo đang suy tư điều gì, nên cũng nghiêm túc: 

“Không biết nữa, có lẽ khi tớ có bạn trai rồi thì sẽ không thích anh ấy nữa.”

“Nếu Sở Tử Hàng đột nhiên cầu hôn cậu, cậu cũng đồng ý lấy anh ấy, như vậy cậu sẽ không có bạn trai khác nữa. Vậy cậu sẽ thích anh ấy suốt đời sao?”

Tô Thiến nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: 

“Tớ không biết. Tớ chưa từng thích ai đủ lâu để nghĩ rằng sẽ thích họ cả đời..”

“Thật ra cậu không hiểu rõ Sở Tử Hàng, đúng không? Dù cậu nhớ rõ anh ấy thích trứng chiên một mặt hay hai mặt.”

Tô Thiến cúi đầu: 

“Anh ấy cũng chưa từng cho tớ cơ hội để hiểu.”

“Đúng vậy,” NoNo cũng cúi đầu, nhìn vào mắt Tô Thiến, rất nghiêm túc, “Lúc bắt đầu thích một người, là lúc cậu chưa hiểu gì về người đó nhất. Như Sở Tử Hàng chẳng hạn, mặt lạnh, đẹp trai, rất ngầu, nhưng cậu đâu biết khi nào anh ấy vui, khi nào buồn. Anh ấy giống như một cuốn sách chưa từng mở ra cho cậu xem. Thế nhưng cậu vẫn nghĩ về anh ấy, rất muốn mở cuốn sách đó ra, xem bên trong viết gì. Có thể một ngày nào đó hai người ở bên nhau, cậu mở được cuốn sách ấy, phát hiện nó cực kỳ hay, đọc đến quên ăn quên ngủ, đến mức muốn mang cả vào nhà vệ sinh mà đọc… Nhưng rồi một năm, hai năm, năm năm, mười năm trôi qua, cậu đã đọc xong cuốn sách đó, nhớ hết từng dòng từng chữ, cậu còn muốn đọc đi đọc lại nữa không? Hay là… cậu sẽ cho nó trở lại bìa cứng, đặt lên giá sách? Mà những cuốn sách đã bị đặt lên giá, thật ra rất hiếm khi được mở lại.”

---

Tô Thiến im lặng rất lâu, đưa tay vuốt ve má NoNo một cách yêu thương: 

“Cả ngày cậu ôm nhiều tâm sự như vậy, không thấy mệt à? Caesar đã là bạn trai cực phẩm rồi, vậy rốt cuộc cậu muốn lấy người như thế nào chứ?”

“Tớ có nghĩ qua rồi đấy chứ!” 

Mắt NoNo sáng rực, “Người mà tớ muốn lấy, phải là người khiến tớ tin rằng anh ấy sẽ mãi mãi ở bên tớ. Chỉ cần tớ muốn, anh ấy sẽ luôn luôn ở cạnh tớ. Khi tớ sợ hãi, dù không tìm được ai khác, nhất định vẫn tìm được anh ấy. Khi tớ gặp ác mộng tỉnh không nổi, cái tên mà tớ bật gọi đầu tiên, không cần nghĩ ngợi gì, sẽ là tên của anh ấy.”

“Ừm,” Tô Thiến nghiêm túc hẳn, “nói vậy thì… cậu nuôi một con chó cũng được đấy. Đặt tên nó là ‘Ôi đáng sợ quá’, thế là khi gặp ác mộng, cậu sẽ gọi ‘Ôi đáng sợ quá!’”

“Con nhỏ kia dám trêu bổn đại gia à?” 

NoNo lao vào bể nước nóng, kéo luôn Tô Thiến xuống theo.

Hơi nước dày đặc như tấm rèm, tiếng cười của các cô gái hòa với tiếng sói tru từ xa vọng lại. 

Không xa lắm, ông chú bán bia lạnh rúc trong áo lông dê cũ kỹ, thấp thoáng nhìn thấy đường cong tuyệt đẹp chợt hiện chợt ẩn sau màn sương trắng, âm thầm chảy máu mũi.

“Bíp bíp” 

Chiếc điện thoại của NoNo đặt trong túi nhựa chống nước sáng lên, có tin nhắn đến.

NoNo chui lên khỏi suối nước nóng, hất tung những giọt nước trên đầu, mở tin nhắn ra xem:

“Dear: Có thể điều này với em là bất ngờ, nhưng với anh, đó là điều anh đã nghĩ đến từ rất lâu. Mong em kiên nhẫn đọc hết tin nhắn này…”

Người gửi: Caesar Gattuso.

NoNo kinh ngạc trợn to mắt, liếc nhìn Tô Thiến đang thò đầu vào xem cùng.

---

Ý, Portofino, khách sạn Splendid.

Caesar cầm một ly gin có đá, tựa vào cột đá cẩm thạch. 

Ngọn đèn cô độc phía trên chiếu thẳng xuống, bao trùm bóng hình anh. 

Đêm buông xuống, cơn bão đang quét qua vịnh Genoa. 

Khách sạn đã thu dọn toàn bộ dù che và ghế cà phê ngoài trời vào trong, sân vườn chỉ còn lại mình anh. 

Phía sau là ánh đèn rực rỡ, ban nhạc trong nhà đang chơi bản nhạc blues dịu dàng, còn phía trước là phong ba mịt mù. 

Từ vị trí của anh nhìn xuống, mặt biển xám nhạt cuộn sóng như một con thủy quái khổng lồ sắp trồi lên khỏi mặt nước, những con sóng cao cả mét vỗ mạnh vào vách đá dưới chân, ánh sáng đơn điệu của ngọn hải đăng ở phía xa quét ngang qua mặt biển.

Caesar gọi điện: 

“Caesar Gattuso đây, tôi muốn biết tài khoản của tôi có bị đóng băng không?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng lo lắng của cố vấn tài chính cá nhân từ ngân hàng: 

“Sao có thể như vậy được, thưa ngài Gattuso! Ngài luôn là khách hàng cao cấp nhất của chúng tôi, ai dám đóng băng tài khoản của ngài chứ? Tôi vừa kiểm tra lại rồi, xác nhận tài khoản của ngài hoàn toàn bình thường…”

Caesar lặng lẽ cúp máy, lười nói thêm với ông ta. 

Trên thế giới này đương nhiên có người dám đóng băng tài khoản của anh. 

Những khoản chi tiêu khổng lồ của anh đều đến từ ngân quỹ của gia tộc, cha hoặc chú đều có quyền tạm ngưng hoặc đóng hẳn tài khoản của anh. 

Hôm nay anh vừa cãi nhau gay gắt với ông chú, lão già đó khi rời đi gương mặt đầy phẫn nộ, vậy mà vẫn không nghĩ tới chuyện đóng băng tài khoản của anh.

Suốt bao năm qua Caesar luôn cố gắng thách thức giới hạn của chú mình, nhưng Frost Gattuso — dù trong cơn giận dữ đến đâu — cũng chưa từng trừng phạt đứa cháu trai này. 

Chỉ xét riêng điểm đó thôi, tình yêu của gia tộc dành cho Caesar quả thực rộng lớn như vịnh Genoa vậy.

Caesar mỉm cười lặng lẽ. 

Thật ra, trong khi anh tiêu xài thả ga tiền của gia tộc, anh cũng luôn sẵn sàng cho việc tài khoản của mình bị đóng băng bất cứ lúc nào. 

Bởi vì anh biết mâu thuẫn giữa mình và gia tộc là điều không thể hóa giải. 

Từ lúc anh tuyên bố mình đang cân nhắc đổi sang họ “Gullveig”, tất cả các bậc trưởng bối đều nổi giận lôi đình.

“Sao lại có thể có ý nghĩ hoang đường như vậy?”

“Đó là một họ hèn hạ!”

“Con có thể phản nghịch mọi thứ, nhưng không thể phản nghịch huyết mạch!”

Caesar nhìn những gương mặt già nua giận dữ ấy mà thấy thật thú vị.

Nếu một ngày nào đó mất đi tài khoản ấy — dòng tiền vĩnh viễn không ngừng chảy — anh sẽ rời khỏi cuộc sống hiện tại: siêu xe, khách sạn hạng sang, giới thượng lưu xa hoa với hương nước hoa và ánh đèn lộng lẫy. 

Thậm chí, cả ánh sáng và hơi ấm sau lưng kia, anh cũng sẽ bỏ lại hết, một mình bước vào trong cơn bão.

“Cũng không thể nói là hoàn toàn không để ý nhỉ.” 

Anh vươn tay ra, để mưa rơi vào lòng bàn tay mình.

Vẫn chưa có tin nhắn hồi âm, anh lau khô tay, rồi đọc lại dòng tin nhắn mà mình vừa gửi đi:

“…Anh từng tưởng tượng rằng vào ngày anh cầu hôn em, anh sẽ giả vờ rủ em đi nghỉ ở một hòn đảo hoang vắng. Bạn bè anh sẽ chuẩn bị sẵn hàng ngàn quả pháo hoa bên bãi biển đối diện. Khi hai đứa cùng nắm tay đi đến bờ biển, anh sẽ bất ngờ quỳ xuống, lấy ra chiếc nhẫn anh đã giữ từ rất lâu. Ánh sáng từ pháo hoa rực rỡ sẽ phản chiếu trên mặt biển đêm. Nhưng khi khoảnh khắc đó bất ngờ đến, anh lại không kịp chuẩn bị pháo hoa. Chiếc nhẫn có thể mua ngay được, nhưng anh không thể nào gửi nó về Trung Quốc kịp. Bọn ở CLB Mint nói, nhanh nhất cũng phải sáng mai. Nhưng anh không muốn đợi thêm nữa. Anh muốn nói điều này vào chính đêm nay: NoNo, anh mong được cùng em – dù trong một nghi lễ hoành tráng hay thật giản dị – tuyên bố với tất cả mọi người rằng chúng ta đã đính hôn…”

---

“Wá đã! Nói đến sói, sói đến thật luôn này! Tin nhắn cầu hôn đấy! Mặt tớ sắp bốc cháy rồi nè!” 

Tô Thiến ôm mặt hét toáng lên.

“Nè… cũng đâu phải cầu hôn cậu đâu mà…” 

NoNo liếc cô một cái, “Đọc tiếp đi, không biết tối nay anh ấy bị sao nữa, phát điên đột xuất luôn.”

“Đàn ông phát điên đột xuất mới là lãng mạn nhất! Chắc chắn là một tên Cự Giải chết mê tình!”

“Không, anh ấy là một tên Thiên Bình theo chủ nghĩa hoàn hảo cơ!”

---

Caesar uống cạn ngụm rượu cuối cùng cùng với đá lạnh.

“…Có thể hôn ước này sẽ không được gia tộc anh chấp nhận. Với tư cách là người thừa kế do gia tộc Gattuso lựa chọn, hôn ước của anh xưa nay luôn do họ quyết định. Nhưng anh không muốn để họ chọn tương lai thay anh nữa. Anh tin tương lai của mình sẽ rực rỡ, và trong tương lai ấy, sẽ luôn có em – cô gái cũng rực rỡ chẳng kém. Em không mang họ gì đặc biệt, tóc màu đỏ sẫm, đeo đôi khuyên tai bạc hình cỏ bốn lá. Khi nổi giận thì giống hệt một con nhím khó lại gần… Nhưng anh muốn cùng em sống thêm vài chục năm nữa, có khi là cả trăm năm. Anh thật sự biết ơn huyết thống của mình, vì ít nhất điều đó cho anh nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh em trong phần đời còn lại…”

Caesar đọc đến đó, mỉm cười không thành tiếng. 

Anh bắt đầu có chút khâm phục tài viết lách của bản thân — những lần buồn chán luyện tay bằng việc viết tiểu thuyết trên mạng quả thật không vô ích.

“…Đêm nay Portofino đang mưa. Cảnh mưa ở đây rất đẹp, nhưng lại khiến đêm nay thêm phần cô đơn. Anh vẫn luôn muốn đưa em đến nơi này, nhưng em vẫn chưa nhận lời mời. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, sau này anh sẽ kể em nghe từng chút một. Còn bây giờ, điều duy nhất anh muốn nói là: hôm nay, hơn bất kỳ lúc nào trước đây, anh hy vọng có em ở bên. Dù chỉ là ngồi đó, không nói gì, hay nhìn anh với cái kiểu khinh khỉnh rồi chọc anh yếu đuối… anh cũng vẫn muốn được cảm nhận sự hiện diện của em, hơi ấm từ em…”

Anh đặt chiếc ly dưới giàn nho, rồi bước vào màn mưa. 

Cơn mưa như trút nước lập tức dội ướt toàn thân anh. 

Anh leo lên chiếc xe máy nhỏ, lao ra khỏi cánh cổng sắt đen nặng nề.

---

“Waaa, bên trong lại là một cậu trai nhỏ vừa kiêu ngạo vừa nhạy cảm luôn đó nha!” 

Tô Thiến nắm chặt tay vung vẩy, “Được cậu bắt nạt chắc cũng là một loại hạnh phúc ấy chứ!”

“Không phải đâu,” NoNo lè lưỡi, hai má ửng đỏ, “Chắc hôm nay anh ấy gặp chuyện gì buồn thôi? Phần lớn thời gian thì anh ấy vẫn là một tên bá đạo kiêu căng lắm...”

“Đỏ mặt rồi kìa, đỏ mặt rồi kìa!” 

Tô Thiến nằm bò trên lưng mịn màng của NoNo, nhéo má cô.

“Nè, đây là thư tình đó! Nhìn thư tình mà đỏ mặt thì có gì là lạ?” 

NoNo đưa tay ra sau bóp mũi cô bạn, “Xem thư tình người khác thì phải lặng lẽ thôi chứ!”

“Được rồi được rồi, tớ im, tớ im, nhìn cậu hạnh phúc sắp nổ tung rồi kìa.” 

Tô Thiến ôm lấy cổ cô.

---

“…Anh có rất, rất nhiều bạn, và cũng quen biết không ít cô gái. Từ khi còn rất nhỏ, anh đã bắt đầu tự hỏi: không biết kiểu người như thế nào mới là người mà mình sẽ sống cùng cả đời? Nghĩ kỹ thì điều đó thật sự rất đáng sợ — chỉ có một lần để chọn, rồi phải đứng trước tất cả mọi người, cam kết sẽ yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, không bao giờ rời xa cô ấy. Anh nghĩ mình đã khá dũng cảm, nhưng vẫn chưa đủ để có thể nói điều đó trước công chúng — rằng anh sẽ yêu một người con gái đến suốt đời. Cho đến khi anh gặp em. Em là người đã cho anh dũng khí đó. Đúng vậy, NoNo, anh yêu em. Và anh thật sự hy vọng mình có cơ hội để yêu em trọn vẹn, suốt cả một đời…”

Chiếc xe máy nhỏ xé gió lao vào trong cơn bão, mái tóc vàng ướt đẫm của Caesar tung bay ngược gió như một lá chiến kỳ. 

Chim ưng Anthony bay kề vai anh, sải cánh giữa trời.

---

“…Anh biết có nhiều người nhìn anh và nghĩ rằng anh chỉ là một công tử bột, hay một “hoàng đế trẻ tuổi” nào đó. Nhưng anh muốn nói rõ một điều: dù là công tử bột hay hoàng đế trẻ tuổi đi nữa, khi đứng trước người con gái mình yêu, thì cũng chỉ là một cậu con trai bình thường. Cậu con trai đang yêu em tên là Caesar — không phải Caesar Gattuso — chỉ đơn giản là Caesar. Có vài chuyện hiện tại anh chưa thể kể với em, nhưng có một điều anh không giấu: việc anh muốn đính hôn với em, không nằm trong kế hoạch hay mong muốn của gia tộc anh. Và nếu phải lựa chọn, anh sẽ không do dự gì mà gỡ bỏ chiếc áo choàng lộng lẫy mang tên “Gattuso”. Vậy... em có thể chấp nhận một Caesar như thế không? Vẫn là Caesar, chỉ là — có lẽ trông sẽ... trần trụi hơn một chút thôi."

Chiếc xe máy nhỏ dừng lại trên bãi biển, Caesar chạy về phía những con sóng lạnh giá, dùng lồng ngực rắn rỏi của mình “xô” vào từng đợt thủy triều đang dâng.

Anh vứt bỏ bộ lễ phục màu trắng nhỏ nhắn, đá bay đôi giày da cá sấu đắt tiền, dùng khăn lụa màu tử đinh hương buộc tóc lại, rồi như một con cá lao thẳng xuống nước, bơi ngược sóng ra phía biển khơi.

“…Hãy đến đi. Chúng ta sẽ cùng nhau giành lấy hạnh phúc và vinh quang. Cuộc đời anh sẽ là một con tàu lớn, và anh muốn cùng em đứng ở mũi thuyền. Khi con tàu ấy cập bến, chúng ta sẽ khiến cả thế giới phải kinh ngạc. Anh sẽ nắm tay em bước lên bờ và nói: Đây là — cô dâu của Caesar!”

Từng động tác sải tay đầy uy lực, từng cú vung tay đánh thẳng vào những con sóng lạnh như băng. 

Caesar cảm thấy mình giống như một mũi tên đang lao đi trong nước.

Không gì có thể ngăn cản anh – 

Không phải là sóng biển, không phải là gia tộc, thậm chí không phải là cha mình!

Bởi vì anh đủ sắc bén!

Caesar bất ngờ trồi khỏi mặt nước, quay đầu nhìn lại, anh đã không còn nhìn rõ vách núi giữa cơn bão phía sau, giờ đây anh đã gần tới rìa của cảng, xung quanh chỉ có màn đêm tối đen, biển động dữ dội, chớp đèn từ ngọn hải đăng trắng xóa quét qua, tiếng chim ưng xé tan âm thanh mưa gió.

“Anthony! Bay lên đi! Bay tới...” 

Caesar giơ tay lên cao, dùng toàn bộ sức lực gào lên với bầu trời, “...nơi cao nhất có thể!”

Trong màn đêm đen bị xé toạc bởi tia chớp, con ưng tung cánh lao vút lên trời cao.

---

Cách đó hàng ngàn cây số, tại Hải Loa Câu tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, tuyết rơi phủ lên những cánh tay trần của các cô gái, nhanh chóng tan chảy thành giọt nước.

“Tuyết rơi rồi kìa,” Tô Thiến rụt người vào trong suối nước nóng, ngắm những bông tuyết nhẹ rơi mà ngẩn ngơ, “Đẹp thật đó. Không ngờ mùa này lại được thấy tuyết rơi, chắc là lời chúc phúc dành cho cậu đấy? Dù bức thư cầu hôn này hơi giống thư khiêu chiến thật…”

“Hãy cùng ta chinh phục thế giới đi, hỡi nữ nhân!” 

NoNo cũng rụt người vào suối, co lại, giấu cả miệng xuống dưới mặt nước, chỉ chừa lại đôi mắt lấp lánh như một đứa trẻ.

“Nhưng thật sự cảm động lắm luôn, từng chữ như đều dồn hết sức mà viết ra vậy.” 

Tô Thiến khẽ nói. 

“Nếu đổi lại là Lộ Minh Phi viết, chắc sẽ thành kiểu ‘Thật ra tớ cũng không có ý gì khác, chỉ là sau này có con thì tiện làm giấy khai sinh’ gì đó ấy hả?”

“Nè… sao lại nhảy qua mấy câu kỳ quặc vậy chứ?” 

NoNo lẩm bẩm.

“Cậu hạnh phúc sắp chết rồi đúng không?” 

Tô Thiến nói, “Đồng ý đi mà, đính hôn trước, tốt nghiệp xong là có thể tổ chức đám cưới linh đình luôn rồi, tớ muốn đặt trước vị trí phù dâu đó nha!”

“Ya ya ya, cũng phải giữ chút thể diện chứ! Với lại cậu xem, mọi chuyện xảy ra đột ngột như vậy, tớ còn chưa đánh răng nữa… làm sao thích hợp để đồng ý lời cầu hôn chứ?”

“Nhìn cái dáng vểnh đuôi này kìa!” 

Tô Thiến cười tít mắt, ấn đầu cô bạn xuống nước.

NoNo không kịp đề phòng, một ngụm nước sặc vào cổ họng, trước mắt bỗng tối sầm.

“Chết tiệt!” 

Ý thức cô vẫn còn tỉnh táo.

Sau hành động ở Tam Hiệp, cô thường xuyên gặp ác mộng. 

Bác sĩ nói đó là di chứng nhẹ do thiếu oxy trong thời gian dài dưới nước, sẽ dần dần hồi phục. 

Nhưng NoNo rất ghét cái “di chứng nhẹ” này, bởi vì luôn là cùng một giấc mơ.

Trong mơ là một mảng xanh lam gần như đen kịt, ánh sáng xuyên qua mặt nước rọi từ trên xuống, những gợn nước phản chiếu lên khuôn mặt cô.

Cô lơ lửng trong làn sóng vô tận, ngay cả nhịp tim của mình cũng không nghe thấy. 

Trên mặt nước dường như có bóng người lay động, cô muốn cố hết sức nổi lên, nhưng lại không còn sức, đến cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Những bóng người đó dường như đang cúi xuống nhìn cô, dường như nét mặt họ đầy thương xót.

Cô cảm thấy bản thân giống như đang nằm trong một chiếc quan tài, qua lớp kính nói lời từ biệt với người thân.

Đúng là một cơn ác mộng, thật đáng ghét!

Thời gian trong mơ không hề trôi, lạnh lẽo đến đáng sợ, cô muốn co người lại vì sợ, nhưng lại không đủ sức để co lại. 

Tĩnh lặng đến đáng sợ, cô rất muốn nói chuyện với ai đó, nhưng lại không nói nên lời

Tuyệt vọng đến đáng sợ, thì ra cái chết là như thế này.

Mỗi lần tỉnh dậy cô đều lạnh toát cả người. 

Cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra dưới nước ở Tam Hiệp, nhưng cô hiểu giấc mơ đó là về cái chết.

Khoảnh khắc sặc nước ấy, cô lại nhìn thấy mảng xanh lam gần như đen kịt đó, cô lại một lần nữa trôi nổi trong làn sóng vô tận, không thể động đậy. 

Cái chết tiệt gọi là thiếu oxy lại một lần nữa kéo cô vào giấc mơ ấy!

Cô cảm thấy mình sắp chết rồi…

Bỗng nhiên tất cả bị xé toạc! 

Nước, ánh sáng, màu xanh lam gần như đen, tất cả tất cả, bị móng vuốt sắc bén xé rách!

Giống như bầu trời nứt toác, nơi rạn nứt hiện ra một gương mặt khổng lồ, đôi mắt vàng rực như ban ngày hiện lên trong khuôn mặt ấy!

Một gương mặt méo mó, dữ tợn… của một đứa trẻ…

“Đừng chết!!” 

Cậu bé đang gào thét.

“Ricar… do.” 

NoNo thốt ra cái tên này.

Nhiều nước hơn nữa tràn vào cổ họng NoNo, cô đạp mạnh vài cái rồi đứng vững trong bể suối nước nóng, thở hổn hển, ánh mắt đầy kinh hoảng.

“Ôi xin lỗi xin lỗi!” 

Tô Thiến vội vàng đỡ lấy cô.

Tô Thiến không ngờ cô gái bơi lội giỏi như vậy lại sẩy chân ngay trong cái bể suối nhỏ này. 

Rõ ràng NoNo đã uống mấy ngụm nước, không chỉ một ngụm lúc chìm xuống, mà còn uống vào khi đang vùng vẫy gọi gì đó trong nước.

Tô Thiến không nghe rõ cô gọi gì, nhưng nhìn qua mặt nước có thể thấy vẻ kinh hoảng cực độ trên khuôn mặt cô. 

Từ khi quen biết đến nay, Tô Thiến chưa từng thấy cô phù thủy tóc đỏ này mất kiểm soát đến vậy.

“Không sao không sao.” 

NoNo xua tay. 

Cô quay đầu, cố gắng gượng cười với Tô Thiến: 

“Hơi choáng một chút thôi, tớ vào phòng xông hơi ngồi một lát đây.”

Tô Thiến nhìn theo bóng lưng mặc đồ bơi trắng của cô khuất dần trong bóng tối, bỗng có cảm giác như NoNo đã biến thành một người khác.

---

Trong phòng xông hơi chỉ có một mình NoNo.

Cô múc một gáo nước lạnh dội lên những hòn đá đang nóng đỏ, hơi nước dày đặc lập tức bốc lên, làm mờ đi tầm nhìn của cô.

Màn hình điện thoại là thứ duy nhất còn thấy rõ trong làn hơi nước, trên màn hình là một tin nhắn đa phương tiện (MMS) đã được soạn sẵn.

Cô vẫn luôn do dự không biết có nên gửi nó đi không, lại cảm thấy không thích hợp, khi định xóa đi thì lại thấy tiếc.

Thế nên tin nhắn đó cứ mãi nằm trong hộp thư nháp, vận mệnh của nó hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của cô.

Tin nhắn đa phương tiện thực ra là một bài hát:

“Chúc mừng sinh nhật em, Ri à Ricardo, chúc mừng sinh nhật em, Ri à Ricardo…”

Trên đường đến nghỉ dưỡng ở Hải Loa Câu, cô bỗng nhiên nghĩ đến giai điệu này, thấy thú vị nên tiện tay thu lại, định bụng hôm sinh nhật Lộ Minh Phi thì gửi cho cậu ta, chắc chắn tên đó sẽ ngây ngô cười ngốc lên.

Chỉ là… liệu có hơi mập mờ không nhỉ…

Thực ra cô xưa nay rất ít khi do dự, một khi chuyện gì đã nghĩ đến là cô sẽ làm ngay. 

Mà thực sự có cần phải do dự không?

Cô không thể nào thích Lộ Minh Phi được, nhiều nhất chỉ là có chút thương cảm cho tên đó thôi. 

Khi họ mới gặp nhau, cậu ta là một kẻ thất bại thực thụ, cái cảm giác co ro thở dốc một mình trong góc tối ấy rất quen thuộc với cô.

Cô đã đối xử với Lộ Minh Phi khá tốt rồi, có một sư tỷ xinh đẹp che chở, thì ở học viện cậu ta cũng sẽ dễ sống hơn một chút.

Cô ghét nhìn thấy người khác bất lực.

Còn chuyện Lộ Minh Phi thích cô, thì chắc rồi cũng sẽ qua thôi?

Sư đệ chẳng phải nên học cách con gái nghĩ thế nào từ sư tỷ, rồi mang mấy kiến thức đó đi dỗ sư muội sao?

Giống như mấy chú bác hồi mẫu giáo từng khen cô, cuối cùng thì họ cũng là của mấy bà cô cả.

Sư đệ thì, cũng là của sư muội thôi.

Lẽ ra hôm nay cô nên vui vẻ tung tăng khắp nơi, tối thì uống say mềm cùng Tô Thiến.

Lần đầu tiên trong đời được người ta cầu hôn cơ mà…

Vậy nhưng tại sao bỗng dưng lại thấy khuôn mặt trẻ con đó?

Chưa bao giờ thấy cậu ta lo lắng, giận dữ và dữ tợn đến vậy — đó không nên là nét mặt của cậu ta.

Bỗng dưng tất cả niềm vui đều bị cuốn sạch, chỉ còn lại mệt mỏi rã rời.

Cô lặng lẽ ngồi trong làn hơi nước, hôm nay là sinh nhật của Lộ Minh Phi, nửa tiếng nữa là ngày này sẽ kết thúc.

---

Lộ Minh Phi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã 23:30 đêm.

Ngoài cửa sổ máy bay, mưa như trút, ánh đèn thành phố từ xa thưa thớt và mờ nhạt.

Sở Tử Hàng đưa cho Lộ Minh Phi một chiếc túi nhỏ:

“Chuyến bay này bay qua vùng Bắc Cực, mất 10 tiếng, ngủ một giấc là đến Chicago rồi.”

Sau đó anh nhanh nhẹn đeo tai nghe, che mắt bằng mặt nạ ngủ, kê gối cổ hơi, đắp chăn — rồi đi ngủ.

Lộ Minh Phi mở túi nhỏ kia ra, bên trong là một bộ dụng cụ giống hệt. 

Sở Tử Hàng đã tính toán trước sẽ dùng mười tiếng trên máy bay để nghỉ ngơi — cuộc sống của người này thật sự chuẩn xác như một cỗ máy.

“Chuyến bay UA836 của United Airlines đến Chicago chuẩn bị cất cánh, xin quý khách tắt thiết bị di động.”

Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên vang lên trong khoang máy bay.

Không có tin nhắn mới nào cả.

Lộ Minh Phi ấn nút tắt máy, cho đến khi màn hình tối đen hẳn.

Khoảnh khắc đó, người mà cậu nghĩ đến, đang làm gì nhỉ?

Thôi, đừng nghĩ đến những chuyện mình không biết.

Có khi người ta đang nép vào ai đó, câu cá trên Hồng Hải nắng vàng rực rỡ,

Còn mình lại nghĩ đến cô ấy trong đêm mưa tăm tối — 

Chẳng phải trông rất thấp kém, đầy mùi ủ rũ khó chịu hay sao?

Lộ Minh Phi đeo tai nghe, che mắt, trước mắt tối đen như mực.

Tiếng động cơ máy bay gầm rú cũng bị ngăn cách.

Cậu chỉ cảm nhận được gia tốc và sự rung lắc truyền từ ghế ngồi.

Chiếc Boeing 747 xé màn mưa, lao chéo lên không trung, lướt qua thành phố đang say ngủ.

“Chúc ngủ ngon.”

Lộ Minh Phi khẽ nói — không rõ là nói với ai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận