• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn Sáu: Phòng cháy, phòng trộm, phòng cả sư huynh

1 Bình luận - Độ dài: 8,962 từ - Cập nhật:

“TRY A WEEK WITHOUT RAILWAY!! (THỬ MỘT TUẦN KHÔNG ĐI ĐƯỜNG SẮT!!)”

Tấm băng-rôn trắng khổng lồ treo lơ lửng trong sảnh chờ vắng tanh của nhà ga xe lửa Chicago.

Lộ Minh Phi ngửa mặt thở dài, trong lòng chỉ còn lại gió lạnh thê lương.

Bọn họ lặn lội đường xa bay đến tận Chicago, hớn hở chạy thẳng tới nhà ga, và thứ đập vào mắt lại là một sảnh chờ đầy rác giấy, bảng biểu và lon nước ngọt rơi vãi.

Chỉ vài tiếng trước khi máy bay họ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Chicago, toàn thể nhân viên Cục đường sắt Chicago vừa mới kết thúc cuộc biểu tình – rồi sau đó ai về nhà nấy, một tuần không ai quay lại.

Họ đã đình công.

Lộ Minh Phi lớn lên dưới lá cờ đỏ xã hội chủ nghĩa, xưa nay vẫn luôn dành những lời ca ngợi cho khái niệm “đình công”.

Trong kỳ thi chính trị cuối kỳ cấp ba, thầy giáo từng ra câu hỏi về phong trào đình công, Lộ Minh Phi còn từng đầy cảm xúc trích dẫn lời đồng chí Lê-nin:

“Tinh thần của đình công ảnh hưởng sâu sắc biết bao! Mỗi cuộc đình công đều thúc đẩy mạnh mẽ giai cấp công nhân nghĩ đến chủ nghĩa xã hội, nghĩ đến cuộc đấu tranh cần thiết để giải phóng giai cấp mình khỏi sự áp bức của tư bản!”

Nhưng để dùng ví tiền của mình ủng hộ anh em công nhân của Cục đường sắt Chicago thì... 

Lộ Minh Phi cảm thấy đau đớn tận ruột gan.

Tuyến tàu nhanh CC1000 là do học viện vận hành riêng, nhưng nếu không có nhân viên điều phối hay công nhân gác chuyển ray, thì tàu nào cũng phải dừng hoạt động.

Bọn họ chắc chắn không thể đến điểm báo danh đúng hạn. 

Mặc dù nói đây là thiên tai nhân họa và không bị trừ điểm thành tích, nhưng chi phí ở lại Chicago một tuần thì học viện không trả.

“Vậy thì ở lại Chicago một tuần đi.” 

Sở Tử Hàng với vẻ mặt thản nhiên nói.

“Nếu cậu không tiện, thì ở cùng tôi, tiền phòng tôi trả.”

Lộ Minh Phi trong lòng hí hửng – 

Đã biết mặt lạnh sư huynh xưa nay không tính toán chuyện tiền nong mà! 

Chờ đúng câu này nãy giờ!

Cậu vác hành lý lên vai, nói:

“Đi thôi! Mở phòng nào!”

Trên đầu vang lên tiếng cười khẽ:

“Hai thằng đàn ông mà cũng mở phòng sao?”

Lộ Minh Phi giật mình.

Rõ ràng trong đại sảnh chỉ có cậu và Sở Tử Hàng, chẳng lẽ Lộ Minh Trạch lại rảnh rỗi chạy ra phá đám?

Cậu ngẩng đầu tìm nơi phát ra giọng nói, chợt phát hiện tấm băng-rôn khổng lồ dài rộng mười mét kia đang khẽ rung động, như thể có ai đó ẩn sau nó.

Một bóng người men theo xà ngang dịch dần sang trái, một cánh tay từ sau tấm băng-rôn thò ra, gỡ móc treo bên trái.

Sau đó lại bò sang phải, thò tay ra định gỡ móc bên kia.

“Cẩn thận!” 

Sở Tử Hàng bỗng quát lên.

Anh ấy thấy xà ngang lay động nhẹ – 

Người phía sau tấm vải không đứng vững, kéo cả tấm băng rơi xuống.

Đúng lúc đó, một cơn gió ùa vào sảnh nhà ga, tấm băng rơi như một đám mây lơ lửng rớt xuống.

Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi cùng lao tới định đỡ lấy – 

Từ độ cao năm, sáu mét rơi xuống, người bình thường có khi gãy xương như chơi.

Lộ Minh Phi mới chạy được hai bước thì đã bị phủ đầu bởi tấm băng rơi trùm kín – 

Hoảng hốt, vấp chân, ngã sấp mặt như một thiên thần gãy cánh.

Sở Tử Hàng chạy chậm hơn một bước, nhưng lại nhìn rõ bóng người cuộn trong lớp băng, vững vàng đỡ lấy người ấy.

Nhẹ nhàng đến mức khiến người ta phải ngẩn ra.

“Who à Who à? Không muốn sống hả? Làm tôi suýt té một cái!” 

Lộ Minh Phi xoa lưng đứng dậy, càu nhàu không ngừng.

Một cái đầu từ phía sau tấm băng-rôn thò ra, liếc nhìn xung quanh.

Chỉ trong một khoảnh khắc, dù là Lộ Minh Phi hay Sở Tử Hàng đều lặng im.

Sở Tử Hàng nhẹ nhàng đặt người đó xuống đất, rồi lùi lại một bước.

Đây là sự tôn trọng đối với phụ nữ, cũng là sự kính nể vẻ đẹp. 

Giống như một tên trộm mộ chui vào lăng mộ của Tutankhamun, đối diện với chiếc mặt nạ vàng tinh xảo đến mức như phong ấn thời gian, hắn sẽ thán phục và im lặng lâu, không dám đưa tay tháo nó ra, sợ rằng sẽ đánh thức vẻ đẹp đang ngủ yên và sợ rằng nó sẽ già nua ngay trong khoảnh khắc tỉnh lại.

Cô gái tò mò nhìn hai người họ, trong đôi mắt trong suốt của cô, cả hai người đều nhìn thấy chính mình, bất lực và ngượng ngùng.

Là một người đàn ông sống nội tâm, Lộ Minh Phi có một bảng xếp hạng các mỹ nữ của riêng mình. 

Đứng chung vị trí đầu tiên là NoNo và Tô Hiểu Tường. 

Cô phù thủy nhỏ thì không cần phải nói, biệt danh “Tiểu Thiên Nữ” của Tô Hiểu Tường cũng không phải hư danh, cô là người lai, mẹ là người Bồ Đào Nha, mang vẻ đẹp phương Tây với các đường nét rõ ràng nhưng lại có sự dịu dàng của cô gái phương Đông.

Vị trí thứ hai là Linh, Băng Sơn Nữ Vương, vẻ đẹp của cô ở giữa ranh giới của cô gái và tiểu nữ, lạnh lùng như băng tuyết, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh nhạt, như thể cả thế giới đều nợ cô vài triệu rúp.

Liễu Miểu Miểu xếp thứ ba, còn Trần Văn Văn chỉ xếp thứ tư, điều này còn phải tính đến việc trọng tài Lộ Minh Phi có thể đã cho thêm điểm vì sở thích cá nhân.

Tuy nhiên, cả bốn cô gái này đều không thể gọi là “hoàn mĩ vô khuyết."

“Hoàn mĩ vô khuyết” thực ra không phải là một khái niệm hay, bởi vì những thứ sống đều có khiếm khuyết. 

Khuôn mặt thực sự hoàn mĩ vô khuyết chắc chỉ xuất hiện dưới bàn tay điêu luyện của các nhà điêu khắc.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái này, bạn sẽ cảm thấy như bức tượng sống dậy, mở mắt, và bước ra ngoài đời thực.

“Này! Yêu quái, chào nhé!”

Lộ Minh Phi lẩm bẩm.

Ý cậu là chỉ có yêu quái mới có thể đẹp đến vậy, loại đùa sâu sắc này chắc chắn mặt lạnh sư huynh và mỹ nữ không hiểu được.

Sở Tử Hàng dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cậu một cái:

“Đây là bạn học đấy.”

Cô gái nhe răng cười:

“Không phải yêu quái, mà là tiểu mỹ nữ đấy!”

Lộ Minh Phi cười, rốt cuộc vẫn có một người hiểu được sự trêu chọc của cậu.

Cậu mới chú ý thấy cô gái đang ngậm một chiếc vé tàu đen trong miệng, vé tàu đặc biệt của chuyến tàu nhanh CC1000.

“Sở Tử Hàng, khoa cơ giới.”

Sở Tử Hàng đưa tay kéo cô gái ra.

Cô gái từ sau tấm băng-rôn chui ra. 

Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng hoa lan nhuộm sáp và một chiếc quần short ngắn, dưới chân là một đôi tất ngắn và giày thể thao, đơn giản và thoải mái, trên đầu đeo một cặp kính râm.

“Sư huynh!” 

Cô gái nhảy lên, “Em là sinh viên mới, Hạ Di.”

“Này, đừng cản đường em.” 

Lộ Minh Phi đẩy Sở Tử Hàng sang một bên bằng vai, “Anh cũng là sư huynh! Lộ Minh Phi, khoa lịch sử.”

“Ô, là nam sinh khoa xã hội?” 

Hạ Di mở to mắt, đánh giá Lộ Minh Phi từ trên xuống dưới.

Lộ Minh Phi không hiểu sao lại cảm thấy mình thấp kém hơn Sở Tử Hàng một bậc. 

Thực ra tên đầy đủ của khoa cơ giới của Sở Tử Hàng là “Khoa Luyện Kim Cơ Giới”, chuyên nghiên cứu thiết bị luyện kim, còn khoa lịch sử của Lộ Minh Phi là “Long Tộc Phả Hệ Học”, nghiên cứu về gia phả của loài rồng, đào sâu vào mặt tối của lịch sử.

Nhưng những điều này không thể nói cho cô tân sinh viên trắng trẻo này, bí mật này chỉ có thể được tiết lộ trong buổi hướng dẫn nhập học của tân sinh viên.

"Cô làm gì ở trên đó vậy? Nguy hiểm lắm đấy!”

Sở Tử Hàng hỏi.

“Tháo tấm vải trắng này xuống chứ sao. Phải ở khách sạn một tuần mà em hết tiền rồi, còn phải tiết kiệm để mua ống kính cho máy ảnh nữa. Thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, dùng nó dựng lều ngủ ở công viên trung tâm một tuần cũng được mà.” 

Hạ Di ngồi phịch xuống giữa tấm vải trắng, bắt đầu gấp nó lại. 

Cô rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã cuộn xong tấm vải to thành một đống lớn, vác lên vai. 

“Vậy nhé, em đi trước đây, gặp lại ở học viện nha.”

“Công viên có thể dựng lều sao?” 

Sở Tử Hàng hỏi.

“Em sẽ nói với họ rằng mình đang biểu tình thay cho các anh em công nhân của Cục Đường sắt Chicago!” 

Hạ Di nắm tay lại, mặt đầy nghiêm túc, đúng là một cô gái bốc lửa, nhiệt huyết sục sôi, “Anh em bên Cục Đường sắt không đi làm lại, thì em cũng phải cùng họ chịu khổ!”

“Tuyệt thật! Anh sẽ đi với em!” 

Lộ Minh Phi thấy cô quá sáng tạo, trong lòng như nở hoa.

Sở Tử Hàng hơi do dự một chút:

“Cô vẫn chưa có thẻ an sinh xã hội, nếu bị cảnh sát hỏi thì hơi phiền. Nếu cô không ngại thì có thể ở chung với bọn tôi, bọn tôi chuẩn bị...”

“Mở phòng á?” 

Hạ Di đột ngột quay đầu lại, trừng mắt nhìn Sở Tử Hàng.

Sở Tử Hàng khựng lại, bị ánh mắt hung dữ kia làm cho sợ lùi lại một chút.

Anh ấy cũng nhận ra lời mời này thật không phù hợp. 

Dù là bạn học, nhưng dù sao cũng chưa thân thiết gì, hai nam sinh rủ một nữ sinh ở chung, lại còn là người Trung Quốc, nếu cha mẹ cô ấy biết được chắc sẽ ném cả bình gas vào đầu.

“Là đại gia hả! Thật tuyệt! Cầu bao nuôi nha!” 

Ngay khoảnh khắc sau, Hạ Di ngả người lên ngực Sở Tử Hàng.

Sở Tử Hàng lặng lẽ đứng đó, bắt đầu suy nghĩ liệu mình gặp phải một phiên bản nữ của Finger hay là nữ Lộ Minh Phi... 

Mà thôi, hai loại sinh vật này thật ra cũng chẳng khác nhau là mấy.

“Đi đi đi, đi mở phòng nào! Đói chết mất rồi.” 

Lộ Minh Phi xách hành lý giúp Hạ Di. 

So với những sinh viên khác đến Mỹ, hành lý của Hạ Di khá ít, chỉ có một chiếc vali du lịch tiêu chuẩn và một túi xách tay.

“Khoan khoan khoan, để em lấy thêm ly Coca đã.” 

Hạ Di nói.

“Về khách sạn rồi mua tiếp đi.” 

Sở Tử Hàng nói.

“Anh gọi cái đó là mua hả là mua hả là mua hả!” 

Hạ Di làm mặt quỷ, “Em đâu có nói là mình sẽ trả tiền.”

Cô lấy ra một chiếc ly giấy Coca đã dùng, rồi chạy nhanh đến chỗ cửa Subway sắp đóng, nhón chân, nhét nửa người qua khe giữa các thanh chắn kim loại. 

Vừa khéo, tay cô đang cầm ly vươn tới được cần gạt của máy Coca. 

Một tiếng “xì xì” nghe mát tai vang lên—nhân viên Subway khi đóng cửa quên rút nguồn điện máy bán nước.

Hạ Di hút ngụm Coca, mặt đầy đắc ý:

“Em đến trước các anh hai tiếng đâu có phí công! Em đã do thám cả khu này rồi đó!”

“Woa! Vậy là có Coca miễn phí uống không hết luôn hả?” 

Lộ Minh Phi mừng rỡ, “Anh cũng đi lấy một ly!”

“Nam sinh các anh không chui vào được đâu, để em lấy giúp cho.” 

Hạ Di đưa tay lấy thêm hai chiếc ly giấy nữa.

Quả thật là một buổi sáng tuyệt vời.

Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ trần nhà, rọi lên người Hạ Di – 

Cô gái mảnh mai mềm mại ấy đứng thăng bằng bằng một chân, với những động tác uyển chuyển như múa ba-lê, vươn tay trộm hai lon Coca cho bọn họ.

Lộ Minh Phi nhìn đôi chân dài vươn lên trong ánh mặt trời của cô, từng đường nét đều tràn đầy sức sống và uyển chuyển, từng tấc da thịt đều mịn màng như ngọc, lần đầu tiên cậu hiểu được cái gọi là “xương thịt cân đối” trong lời người xưa.

Nhìn thấy cảnh ấy, cậu chỉ đơn giản là đang ngắm một vẻ đẹp, không phải xúc động cũng chẳng phải xao xuyến, chỉ mong chiếc ly lớn hơn để cô có thể đứng lâu thêm chút nữa, lại hận không thể lập tức rút điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc này.

Cảm giác tuyệt vời này giống như khi các huynh đệ lần đầu tiên lén lút vào học viện múa, đứng ngoài kính mà ngắm các cô gái xinh đẹp tập luyện, thật là thư giãn tuyệt vời.

Cô gái nhỏ đáng yêu đúng là một trong những loài sinh vật dễ thương nhất trên thế giới!

“Uống Coca mà em lấy trộm thì phải nhớ nợ em một ân huệ nha, sau này giúp đỡ em nhiều hơn.” 

Hạ Di nói, ba người đang kéo hành lý ra ngoài.

“Còn cần phải nói sao? Sư huynh che chở cho em mà!” 

Lộ Minh Phi vừa uống Coca vừa vỗ ngực.

Không đứa ngu nào lại không thèm che chở cho loại sư muội như vậy

Đây chính là loài sinh vật kỳ diệu “sư muội” mà người ta vẫn nhắc đến! 

Là điện, là ánh sáng, là huyền thoại ngầu lòi! 

Phải cứu vớt các sư huynh khỏi biển khổ! 

Trong mọi câu chuyện về sư muội, họ luôn ngưỡng mộ các sư huynh hiểu biết, có văn hóa, am hiểu các quy tắc sinh tồn trong học viện! 

Các sư huynh từng thế hệ sang Mỹ du học chẳng phải là như thế này sao? 

Lái xe cũ ra đón sư muội ở sân bay, nhiệt tình giúp đỡ cô tìm chỗ ở, hào phóng đưa cô đi siêu thị mua sắm, dẫn cô đi công viên giải trí để chỉ cho cô thấy sự suy đồi của chủ nghĩa tư bản, và còn tỏ tình trước khi cô hoàn toàn quen thuộc với Mỹ mà chưa biết cậu chỉ là một kẻ vô dụng! 

Những tiền bối thế hệ trước luôn chiếm mất phần của các sư đệ, khiến các sư đệ chỉ còn biết âm thầm chờ đợi đến ngày trưởng thành thành sư huynh, khi thế hệ sư muội mới từ trên trời rơi xuống.

Sư muội như rau mùi, cứ có một thế hệ lại có một thế hệ mới!

“Huynh thật tốt,” Hạ Di cười đến mức ai nhìn vào cũng yêu thích, sau đó đột nhiên thay đổi giọng, thấp xuống như một người chị gái thân thiết đang trò chuyện, “Hạ Di này, cẩn thận đừng bị lừa nha, phải cảnh giác, phòng cháy phòng trộm phòng cả sư huynh đó!”

---

Trong phòng khách sạn Hyatt Regency Chicago, Lộ Minh Phi lười biếng nằm trên sofa xem tivi.

Khách sạn danh tiếng này tọa lạc ngay bên bờ sông Chicago, nơi mà mỗi khung cửa sổ như mở ra một bức tranh sống động. 

Ngoài kia, những chiếc du thuyền trắng muốt lặng lẽ lướt trên làn nước xanh biếc, để lại sau lưng những gợn sóng êm đềm như hơi thở của thành phố. 

Trên boong tàu, một người hướng dẫn viên béo mập, gương mặt rạng rỡ và giọng nói đầy nhiệt huyết, đang kể lại bằng tất cả say mê về những tháng năm vàng son—khi thành phố Chicago từng bước vươn mình khỏi tro tàn để trở thành một biểu tượng kiến trúc và khát vọng của nước Mỹ.

“Sư huynh, em nói thế này không được đâu? Huynh giúp sư muội trả tiền phòng, em đương nhiên là đồng ý ủng hộ,” Lộ Minh Phi nói, “Nhưng hai nam một nữ ở chung một phòng, Ủy ban kỷ luật không đến bắt à?”

“Ủy ban kỷ luật không quan tâm đến chuyện này đâu, giáo sư Manstein chắc đang chuẩn bị cho Ngày Tự Do năm nay đấy.” 

Sở Tử Hàng nói nhẹ nhàng, “Tôi cũng thấy không thích hợp lắm, nhưng cô ấy bảo nếu tôi trả tiền phòng riêng cho cô ấy thì món nợ sẽ quá lớn, cô ấy thà đi dựng lều ở công viên còn hơn.”

---

Anh ấy đang đứng sát tường, lật một cuốn sách cổ có chú thích về Thúy Ngọc Lục, một tài liệu tham khảo cho môn "Hoá học luyện kim cấp ba”. 

Thúy Ngọc Lục là một cuốn sách cổ từ năm 1900 trước Công nguyên, được khắc trên phiến ngọc lục bảo, tìm thấy trong một mật thất dưới kim tự tháp. 

Nó được coi là khởi nguồn của thuật luyện kim, tác giả tự xưng là thần Hermes ba ngôi trong thần thoại Ai Cập.

Toàn bộ chỉ có mười ba câu, nhưng lại hàm chứa toàn bộ chân lý của thuật luyện kim.

Từ phòng tắm bên cạnh vọng ra tiếng nước ào ào, Hạ Di đang tắm rửa trong đó.

“Từ địa giới thăng thiên, rồi lại từ thiên giới hạ phàm, hấp thu linh lực thượng hạ. Như vậy sẽ đắc vinh quang thế gian, ly khai u ám và mê chướng.” 

Sở Tử Hàng lẩm nhẩm trong miệng. 

Đó là bản dịch của Newton về Thúy Ngọc Lục. 

Nhà khoa học nổi tiếng này thực ra cũng là một kẻ rất mê tín, rất quan tâm đến luyện kim và huyền học. 

Ở thời trung cổ, ranh giới giữa thần học và khoa học chưa rõ ràng, luyện kim cũng được xem là một ngành khoa học.

Lộ Minh Phi thật sự bị anh ấy làm cho bái phục. 

Khó khăn lắm mới phát hiện một mỹ nữ cấp hoa khôi trong đám tân sinh viên, lại còn ở chung ký túc xá nam nữ, lẽ ra nên làm vài chai bia để thắt chặt tình cảm mới phải. 

Hãy tưởng tượng: sư muội xinh đẹp đang tắm rửa ở phòng bên, ôi trời ơi “nước suối ấm mềm da như ngọc”, lúc học trên lớp thầy giảng bài Trường Hận Ca, nghe đến phát chán, giờ đây lau nước miếng mà tưởng tượng đến dòng nước đang nhảy múa trên làn da tuyệt đẹp của sư muội, lập tức như được khai sáng, thấu hiểu được thi ý của Bạch Lạc Thiên... 

Mà nói thật thì câu thơ này chẳng phải cũng là từ ngữ gợi tình sao? 

Thầm ngâm vài lượt là thấy máu mũi sắp trào ra rồi... 

Vậy mà Sở Tử Hàng mặt vẫn không đổi sắc, ôm cuốn sách khô khan đó cắm đầu đọc suốt nửa tiếng. 

Với khả năng nhập định như vậy, không làm hòa thượng thì thật uổng phí.

“Này sư huynh, học thì cứ học, sao anh không tìm chỗ nào ngồi xuống cho thoải mái?”

 Lộ Minh Phi khó hiểu vì Sở Tử Hàng cứ đứng dán tường.

“Tiện thể luyện đứng. Tôi mỗi tối đều đứng nửa tiếng, tốt cho cột sống. Tôi khuyên cậu cũng nên thử.” 

Sở Tử Hàng nói.

Lộ Minh Phi liếc anh ấy một cái: 

“Thôi khỏi, để Finger mà thấy thì chắc sẽ cười chết mất.” 

Mấy loại rèn luyện bản thân vừa khổ sở vừa khô khan lại phảng phất mùi khí chất quý tộc này, trong mắt cậu đúng là hơi ngốc, nhưng cũng khá hợp với khí chất của Sở Tử Hàng.

“Nguyên văn của Newton là: 'It ascends from ye earth to ye heaven & again it descends to ye earth and receives ye force of things superior & inferior. By this means you shall have ye glory of ye whole world & thereby all obscurity shall fly from you.' Có thể dịch thành: 'Thái Nhất thăng từ địa giới lên thiên giới, rồi lại giáng hạ xuống nhân gian, qua đó hấp thụ linh lực của thượng giới và hạ giới. Nhờ vậy, ngươi sẽ sở đắc quang huy của toàn thể thế gian, và hắc ám vô minh sẽ viễn ly ngươi.'”

Cửa phòng tắm mở ra, Hạ Di quấn khăn tắm bước ra, vừa lau mái tóc dài vừa đi đến đứng dựa vào tường đối diện Sở Tử Hàng, cũng là đứng sát tường.

“Muốn hiểu được câu này phải nắm được từ 'it', rốt cuộc là ám chỉ cái gì.”

“Có thể hiểu là vật liệu được dùng trong luyện kim, ví dụ như kim loại bị thiêu đốt trong lửa hoặc chất liệu khác.” 

Sở Tử Hàng nói.

“Cũng có thể hiểu là tinh thần.” 

Hạ Di nói.

“Giả thuyết tinh thần thì sau năm 1972 không có nhiều tiến triển nữa.”

“Nhưng năm ngoái lại có bài nghiên cứu mới đấy nhé.”

Hai người đứng sát tường, hỏi đáp qua lại, nhịp nhàng trôi chảy, khiến Lộ Minh Phi mắt tròn mắt dẹt. 

Như cóc ngồi nghe kinh trước Phật, chỉ nghe được mấy lời thâm sâu huyền diệu mà không hiểu một chữ nào, chỉ mong có người dịch toàn bộ thiền cơ đó ra thành “ộp ộp ộp ộp” cho dễ hiểu.

“Khoan khoan khoan! Hai người đang nói cái gì vậy? Sư muội, sao em cũng đứng sát tường thế?” 

Lộ Minh Phi không nhịn nổi nữa.

“Thuý Ngọc Lục á, Lộ sư huynh, anh không chọn Hoá học luyện kim à? Đó là một chương thừa của cuốn sách huyền thoại của Long tộc, chỉ là quá khó hiểu, mãi mà chưa có giải thích chính xác.” 

Hạ Di nói, “Em đang đợi tóc khô, tiện thể luyện tập tư thế đứng.”

“Em nói gì vậy?” 

Lộ Minh Phi kinh ngạc.

Sao vậy? 

Cô sư muội này chưa qua buổi hướng dẫn nhập học, lẽ ra phải là một tờ giấy trắng dễ vẽ những bức tranh đẹp nhất chứ? 

Cô ta nghe nói trên thế giới này thực sự có một vương triều bò sát kỳ bí thì phải hoảng sợ mà hét lên mới đúng chứ! 

Lúc đó Lộ Minh Phi sư huynh... cũng đã hét lên như ngồi trên đống lửa!

“Long tộc, Long tộc, Long tộc.” 

Hạ Di nói ba lần.

“Cô ấy là sinh viên dự khoa, kỳ thi 3E đối với sinh viên dự khoa là thi trước, vì vậy sự tồn tại của Long tộc đối với cô ấy không phải là bí mật. Huyết thống của cô ấy ở cấp độ 'A', rất xuất sắc.” 

Sở Tử Hàng giải thích cho Lộ Minh Phi.

“Dự khoa? Dự khoa gì?”

“Trường có một chi nhánh bí mật ở Trung Quốc, tuyển chọn học sinh trung học có huyết thống từ khắp nơi trong nước vào lớp dự khoa. Họ sẽ được tổ chức kỳ thi 3E sớm, nếu huyết thống đủ xuất sắc, sau khi tốt nghiệp sẽ được thăng cấp vào chính thức, nếu không qua, cổng Cassell sẽ đóng lại, họ sẽ bị xử lý như sinh viên bình thường, phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp và thi đại học.” 

Sở Tử Hàng nói, “Hạ Di, sinh ngày 30 tháng 10 năm 1993, sinh ra ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là nữ, trước khi nhập học vào lớp dự khoa, cô học tại trường phổ thông Bắc Đại Phụ Trung, hộ khẩu Bắc Kinh, gia đình có cha mẹ và một người anh trai.”

“Ê ê!” 

Hạ Di trợn mắt, “Anh kiểm tra hộ khẩu của em à?”

“Đây là thông tin từ Norma gửi về từ chính thức, chúng tôi phải biết cô là ai.” 

Sở Tử Hàng từ bàn nhỏ bên cạnh lấy iPad của mình, “Lộ Minh Phi, cậu giúp tôi đưa cho Hạ Di.”

“Sao lại bắt em làm chân chạy?” 

Lộ Minh Phi lầm bầm.

“Công việc của tôi chưa xong.” 

Sở Tử Hàng vẫn đứng thẳng, giữ một cuốn sách bìa cứng trên đầu.

Cách nhau bốn năm mét, Hạ Di cũng đặt một cuốn sách bìa cứng lên đầu, giơ tay đợi Lộ Minh Phi đưa iPad cho cô.

“Các người đang chơi tôi à?” 

Lộ Minh Phi tức giận, vội vàng nhận iPad từ tay Sở Tử Hàng rồi chạy qua đưa cho Hạ Di, đúng kiểu một chú chó con.

Trên iPad là hồ sơ của Hạ Di, chi tiết rõ ràng, tỉ mỉ vô cùng. 

Bộ tình báo của trường Cassell chịu trách nhiệm hồ sơ sinh viên, nhóm này nổi tiếng với sự nghiêm ngặt giống như CIA, làm hồ sơ của ai cũng như xây dựng lịch sử đen tối. 

Người mở hồ sơ này là bức ảnh của Hạ Di, không biết dùng máy ảnh nào mà chụp vội một bức ảnh chân dung. 

Tóc cô nhuộm màu nâu đậm, đeo kính mắt màu tối, quay lại trong ánh hoàng hôn, chiếc nơ bướm màu vàng trên đầu bay bay.

“Em thật sự là phong cách khác biệt!” 

Lộ Minh Phi nhận xét bâng quơ.

“Anh mới là phong cách heo béo, cả nhà anh đều là heo béo hết.” 

Hạ Di nhận iPad, nhìn một cái, “Đó là em cosplay Haruhi Suzumiya trong câu lạc bộ anime.”

"Họ chọn em cosplay Haruhi Suzumiya à?”

“Em vốn định cosplay Asahina.” 

Hạ Di nói.

“Asahina?” 

Lộ Minh Phi cười rộ lên, lộ rõ vẻ thích thú.

Asahina là cô nàng ngực khủng xinh đẹp trong Nỗi buồn của Haruhi Suzumiya, lúc nào cũng bị ép mặc đồ thỏ, hầu gái, thậm chí là… bộ đồ ếch sexy. 

Nghĩ tới cảnh Hạ Di cosplay nhân vật đó, máu mũi Lộ Minh Phi lại rục rịch muốn trào.

Hạ Di thở dài, cúi mắt nhìn xuống ngực mình và im lặng một lát: 

“Nhưng họ không đồng ý, họ nói em không đủ chuẩn…”

“Em ghét nhất mấy đứa ngực to!” 

Hạ Di bất ngờ ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói, “Họ bắt nạt người ta!”

Câu nói thật tình cảm và đầy khí thế, đột nhiên căn phòng lặng ngắt, không… là chết lặng như tờ.

“Vậy… chia buồn nhé.” 

Lộ Minh Phi đưa cho cô sư muội đang thất vọng một quả cam, vỗ nhẹ lên cuốn sách trên đầu cô, như một nhà sư từ bi đang an ủi một thiếu nữ kém duyên với đạo pháp.

Cậu bất ngờ bật cười, lao lên giường, trùm chăn kín đầu, đấm mạnh xuống đệm. 

Cậu thật sự nhịn không nổi nữa, cứ cố nhịn thì sớm muộn gì cũng nội thương mất. 

Cậu bỗng cảm thấy cuộc đình công này thật tuyệt, tuần lễ mắc kẹt ở Chicago này chắc chắn sẽ càng tuyệt hơn, tất cả là vì đã gặp được cô sư muội xinh đẹp, rắc rối mà còn… ngốc ngốc này. 

Cô ấy vừa là Lâm Chí Linh… lại vừa là diễn viên tấu hài nữa!

“Cười… cười cái con khỉ á mà cười.” 

Hạ Di liếc Lộ Minh Phi một cái, bĩu môi.

“‘Thái Nhất’ nếu là chỉ tinh thần, thì thượng giới và hạ giới có phải là hai thế giới tinh thần khác nhau của loài rồng và loài người không ạ?”

“Cô cũng có thể hiểu như vậy, nó mô tả một quá trình từ con người tiến hóa thành loài rồng để đạt đến sự viên mãn.”

“Con người có thể tiến hóa thành loài rồng sao?”

“Trong các học giả thời Trung cổ nghiên cứu Thúy Ngọc Lục, từng có người cho rằng đây là tác phẩm mượn danh thần linh, nhưng tác giả thì ‘vô hạn tiệm cận thần’, là ‘kẻ đánh cắp quy luật của thần’, vì sợ quy luật này bị người thường khám phá nên mới dùng mật ngữ.”

“Là thể tế lễ trong tiếng Ai Cập cổ ạ?”

“Đúng vậy, thể tế lễ chỉ có các tu sĩ mới nắm được. Từ thế kỷ thứ bảy, tiếng Ả Rập đã thay thế tiếng Ai Cập cổ và trở thành ngôn ngữ phổ thông của Ai Cập, vì vậy thể tế lễ rất khó giải mã, bản dịch mà cô dùng của Newton có khi sai be bét…”

“Câu dịch ban nãy của cô là ‘Thái Nhất thăng từ địa giới lên thiên giới, rồi lại giáng hạ xuống nhân gian, qua đó hấp thụ linh lực của thượng giới và hạ giới. Nhờ vậy, ngươi sẽ sở đắc quang huy của toàn thể thế gian, và hắc ám vô minh sẽ viễn ly ngươi.’ Theo cách cô giải thích thì nếu con người có thể tiến hóa thành loài rồng, thì họ đâu cần trở lại thế giới loài người? Tác giả đã muốn tránh xa u mê…” 

Sở Tử Hàng trầm ngâm.

“Tại sao lại tránh xa ‘moe girl’ chứ?” 

Lộ Minh Phi chen vào một cách nhàm chán.

Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời: khách sạn năm sao sang trọng, ghế sofa êm ái, dĩa trái cây miễn phí, sư huynh mặt liệt lắm tiền bao trọn mọi thứ, và cô sư muội xinh đẹp mới quen. 

Vậy mà hai người họ mỗi người đứng một bên Lộ Minh Phi, áp sát vào tường, mỗi người đội một cuốn sách trên đầu, trông như hai vị thần giữ cửa. 

Đáng buồn là sau khi mỗi người đọc sách một lúc, hai “thần giữ cửa” ấy lại bắt đầu tranh luận về cách giải thích cái gọi là Thúy Ngọc Lục, toàn những lý luận học thuật, Lộ Minh Phi chẳng hiểu cái quái gì cả, chỉ nghe loáng thoáng “từ thiên giới hạ phàm” rồi “từ địa giới thăng thiên”, những thứ cực kỳ huyền bí khó hiểu.

“Vậy tại sao lại ‘hạ xuống nhân gian’ lần nữa? ‘Từ địa giới thăng thiên’ chẳng phải là lý tưởng tối cao của toàn bộ giả kim thuật sao?” 

Sở Tử Hàng hoàn toàn không để ý đến Lộ Minh Phi, đầu óc vẫn đang tập trung vào chủ đề tranh luận với Hạ Di.

"Từ đất lên trời, từ trời xuống đất, vạn sự vạn vật thật thần kì, thật thần kì!"

Lộ Minh Phi đột nhiên nhớ lại bài hát thiếu nhi của chương trình trên CCTV, lúc nhỏ cậu hay xem, liền hát theo.

Sở Tử Hàng và Hạ Di nhìn cậu với ánh mắt không thể hiểu nổi, có lẽ họ không thể nào hiểu được thế giới nội tâm của tên này.

“Giữa trời đất có một cái cân, cái cân đó là dân thường...” 

Đúng lúc Lộ Minh Phi nhận ra mình lại đang lạc đề, Hạ Di đột nhiên bắt đầu hát bài chủ đề của "Tể tướng Lưu La Oa" theo điệu của giai điệu kịch tấu lớn.

“Ê ê, chuyện gì vậy này? Các người không phải đang thảo luận học thuật sao? Sao lại chuyển sang hát những bài hát cũ thế này?” 

Lộ Minh Phi nói.

“Cũng phải hòa hợp với anh chứ.” 

Hạ Di nói, “Anh có thể hát bài chủ đề của ‘Barbapapa’ không?”

"Tôi hình như nhớ được...” 

Sở Tử Hàng thử nhẩm giai điệu.

Sau đó, Lộ Minh Phi nhớ lại buổi chiều ấm áp dưới ánh nắng, cảm thấy họ chẳng làm gì có ý nghĩa cả. 

Những chiếc thuyền trên sông Chicago cứ đi qua đi lại, tivi đang chiếu lại "Gia đình Simpson", cậu ngồi trên sofa, hai bên là hai người đẹp trai và xinh gái đứng thẳng lưng với cuốn sách sang trọng. 

Thỉnh thoảng họ thảo luận về học thuật, thỉnh thoảng hát vài bài hát, thỉnh thoảng Hạ Di kể những câu chuyện hài hước, thỉnh thoảng Lộ Minh Phi phổ cập về phân chia quyền lực trong học viện cho Hạ Di. 

Một buổi chiều kiểu này thật sự nghe như là lãng phí cuộc đời.

Nhưng bạn luôn muốn những buổi chiều như thế này kéo dài thêm, thêm nữa, và đừng bao giờ kết thúc...

“Anh ngủ chưa?” 

Lộ Minh Phi nhìn lên trần nhà, nhẹ nhàng hỏi.

“Chưa, đang suy nghĩ chuyện khác.” 

Người nằm bên cạnh cũng nhìn lên trần nhà, chăn phủ đến vai, hai tay ngoan ngoãn đặt trong chăn.

“Xin lỗi xin lỗi, là do em trở mình quá ồn ào à?”

“Không phải, chỉ là chưa quen ngủ cùng người khác, một lúc nữa ngủ sẽ ổn thôi, không sao.”

“Anh cũng dùng iPhone, ở đây có wifi, nếu đã không ngủ được... sao không thử chơi nối hình đi?” 

Im lặng một lúc lâu, Lộ Minh Phi đề nghị.

“Tôi không biết chơi nối hình, nhưng chúng ta có thể chơi cờ vua.”

“Chưa chơi nối hình lần nào, sư huynh, cuộc đời của anh thật là một bi kịch...” 

Lộ Minh Phi quay đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn bên cạnh, với hàng mi dài và ngắn gọn, thở dài.

“Xin lỗi.” 

Sở Tử Hàng nói.

Lộ Minh Phi vẫn nhớ hồi học trung học, trong buổi huấn luyện quân sự, họ nghe trộm cuộc trò chuyện của các cô gái vào ban đêm, đề tài là “Nếu tán được Sở Tử Hàng thì phải làm sao?” 

Những cô gái quyết liệt thì muốn hạ gục anh ấy, những cô theo phong cách nghệ sĩ thì muốn nghe anh kể chuyện trước khi ngủ, những cô theo kiểu vợ hiền mẹ đảm thì muốn nuôi con Sở Tử Hàng mập ú, những cô theo kiểu sự nghiệp thì coi thường và nói “Để anh ấy sống cuộc sống mình muốn đi, tôi nuôi anh ấy cho!” 

Cuối cùng, người nổi bật là kiểu tình cảm, một cô gái nhẹ nhàng nói: 

“Tôi chỉ muốn khi anh ấy ngủ, tôi sẽ đếm từng sợi mi của anh ấy…” 

Những anh en nghe trộm đều bị làm cho mềm nhũn.

Giờ thì thời gian đã trôi qua, các cô gái lúc đó chắc đã có bạn trai rồi, chỉ có người nghe trộm và thiếu gia Sở giờ thì đang cùng nhau nằm chung giường.

"Mẹ kiếp," Lộ Minh Phi lẩm bẩm trong bụng, "Cùng nằm chung giường với thiếu gia một tuần? Mình có công đức gì mà được như vậy? Này, cô nương, cô có ghen tị với tôi không? Này, cô nương, cô có ghen tị với tôi không?" 

Cậu vừa lẩm bẩm, vừa ngủ thiếp đi. 

Sở Tử Hàng quay đầu sang một bên. 

Hạ Di đã ngủ say, rèm cửa không kéo, ánh trăng chiếu lên mái tóc mềm mại của cô, chăn đắp lên đến sau gáy, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, với hàng mi dài tạo bóng mờ trên gương mặt. 

Sở Tử Hàng trong lòng bỗng động, từng sợi mi dài rõ ràng như đếm thời gian.

---

Trụ sở Học viện, phòng điều khiển trung ương. 

Trên bàn dài có đặt một chiếc hộp nhôm niêm phong, dán nhãn chuyển phát nhanh từ Trung Quốc, chuyến tàu tốc hành CC1000 cuối cùng trước cuộc đình công đã mang nó đến đây.

Schneider bật một chiếc đèn pin phát ra ánh sáng tím đậm chiếu lên mép hộp niêm phong, dưới tia tử ngoại, tem phản quang giống như dấu bảo mật trên tiền xuất hiện. 

Schneider gật đầu: 

“Tem niêm phong không hỏng, hộp không bị mở trên đường, thứ bên trong an toàn.”

“Thứ này không cần gửi về Học viện, gửi thẳng cho Hội đồng quản trị là được rồi.” 

Manstein nhíu mày. 

“Giờ thì chúng ta lại phải chờ người của Hội đồng tới lấy.”

“Tôi đã dặn Sở Tử Hàng gửi cho chúng ta.” 

Schneider nói, “Vẫn không yên tâm lắm, mở ra xem cho chắc.” 

Ông nói là làm liền, cầm lấy kìm cắt thủy lực, “cách” một tiếng, cắt đứt ổ khóa.

“Này này!” 

Manstein quát lớn ngăn lại, nhưng đã không kịp.

“Cách làm việc của ông giống y hệt một tên trộm phá cửa xông vào, ông không có chìa khóa à?” 

Manstein nói. 

“Thôi bỏ qua đi, đây không phải thứ chúng ta cần. Chúng ta đã thu hồi nó theo yêu cầu của Hội đồng, cứ để họ xử lý. Đừng đụng vào nữa, sẽ tự chuốc rắc rối vào thân.”

“Việc này đơn giản thôi.” 

Schneider đáp thản nhiên. 

Có lúc Manstein phải nghi ngờ một số cách hành xử bạo lực của Sở Tử Hàng là học từ người thầy dữ dằn này.

Trong hộp nhôm là một túi giấy niêm phong, tem niêm phong trên túi còn nguyên. 

Schneider xé túi ra, đổ thứ bên trong lên bàn. 

Trong túi là một xấp tài liệu sao chụp, in trên các tấm film trong suốt. 

Schneider lật xem nhanh chóng, đôi tay ông đột nhiên trở nên linh hoạt kỳ lạ, hoàn toàn không giống một ông già. 

Các tấm film lướt nhanh qua ngón tay ông, đôi mắt ông như máy quét lướt qua, đồng tử màu xám sắt co lại nhỏ xíu. 

Manstein hiếm khi thấy Schneider nghiêm túc đến vậy.

“Này ông! Ông điên rồi sao!” 

Manstein kịp phản ứng, hét lên.

Schneider đâu phải đang kiểm tra xem tài liệu có bị tổn hại không, mà là muốn lướt qua toàn bộ trước khi chúng bị lấy đi – lén xem tài liệu tuyệt mật cấp “SS” của Hội đồng quản trị.

“Ông có biết đây là tài liệu gì không?” 

Schneider mặt không cảm xúc, không hề có ý định dừng lại. 

“Đây là hồ sơ bảo mật của cảnh sát Trung Quốc. Trong đó là 'các vụ án loại không xác định’ trong suốt năm năm qua. ‘Vụ án loại không xác định’ tức là ‘vụ án siêu nhiên’. Hồ sơ này giống như ‘Dự án Sách Xanh’ của Không quân Mỹ về UFO. Tất nhiên, phần lớn chỉ là các vụ án khó điều tra vì thủ đoạn tinh vi, nhưng có một số lại liên quan đến Long tộc.”

“Cảnh sát Trung Quốc biết sự tồn tại của Long tộc sao?” 

Guderian kinh ngạc.

“Không, nhưng họ biết những chuyện đó vượt ngoài khả năng lý giải của con người bình thường. Ví dụ như vụ này.” 

Schneider lấy một tấm film, đặt lên bàn. 

“Ngày 3 tháng 7 năm 2004, bão ‘Bồ Công Anh’ đổ bộ vào bờ biển đông nam Trung Quốc, gây ra mưa bão suốt ba ngày. Trong cơn bão đó xảy ra một vụ việc chưa có kết luận – một chiếc xe sang hiệu Maybach bị bỏ lại trên đường cao tốc cao, thân xe có rất nhiều vết hư hại không thể giải thích được, như thể bị ép dập bởi hàng loạt máy móc rồi cắt bằng đèn hàn laser. Tài xế không có trong xe, từ đó về sau không ai còn nhìn thấy người đó nữa, anh ta như bốc hơi khỏi thế giới.” 

Schneider nói chậm rãi, “Người tài xế đó, là cha ruột của Sở Tử Hàng.”

“Bảo sao Hội đồng không cho Sở Tử Hàng làm chuyên viên…” 

Manstein bừng tỉnh. 

Dùng Sở Tử Hàng là bất đắc dĩ, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng cậu ta.

Manstein quay người, lùi từng bước một, rời xa chiếc bàn dài: 

“Schneider, tôi không thể ngăn ông bao che cho học trò của mình, nhưng tôi không liên quan gì đến chuyện này! Ông sẽ bị kỷ luật của trường trừng phạt… không, là điều lệ của Đảng!”

Ông ta là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, phụ trách kỷ cương học viện, nhưng trên kỷ luật học viện còn có điều lệ của Bí Đảng. 

Điều lệ này bắt nguồn từ một bản cổ thư luyện kim tên là Khế ước huyết thống Abraham, được truyền lại từ thời Trung cổ – một bộ quy tắc vô cùng nghiêm ngặt. 

Schneider đã xâm phạm bí mật của Trưởng lão hội, hành vi này gần như tương đương với “phản nghịch”.

“Không, ông có liên quan.” 

Schneider không ngẩng đầu lên, đưa cho Manstein một phong bì thư đã chuẩn bị sẵn, “Tự xem đi.”

Manstein mở phong bì ra, bên trong là từng bản sơ yếu lý lịch của sinh viên, mỗi bản đều được đóng một con dấu sáp đỏ đặc biệt. 

Dòng chữ trên dấu sáp là: Kế hoạch Nibelungen.

“Nibelungen?” 

Manstein từng nghe đến "tử nhân quốc” trong thần thoại này, nhưng ông không hiểu điều đó liên quan gì đến mình.

Và rồi sắc mặt ông ta đột ngột thay đổi, khi lật đến một vài bản sơ yếu lý lịch, ông nhìn thấy cái tên “Trần Mặc Đồng”.

“Lật nhanh vậy làm gì? Tôi thấy có cả Lộ Minh Phi...” 

Guderian cũng vươn cổ sang xem.

“Chuyện này là sao?” 

Manstein hỏi nhỏ.

“Kế hoạch Nibelungen là kế hoạch sàng lọc huyết thống do Hội đồng quản trị chỉ đạo. Trên danh nghĩa, họ chọn ra những sinh viên cấp A trở lên để bồi dưỡng đặc biệt, nhưng thực chất họ còn một mục tiêu khác – thanh trừng huyết thống khả nghi trong số chúng ta. Những học sinh này đều bị coi là có vấn đề về huyết thống, bao gồm cả học trò của ông là Trần Mặc Đồng,” Schneider chỉ sang Guderian, “và học trò của ông là Lộ Minh Phi. Giờ thì các ông vẫn còn cho là mình không liên quan sao? Các lão bằng hữu?”

“Không thể nào? Nếu nói huyết thống đáng ngờ thì người có vấn đề nhất chẳng phải là học trò của ông – Sở Tử Hàng sao? Nhưng lại không có tên cậu ta ở đây?” 

Guderian hỏi.

“Dễ hiểu thôi,” Manstein trầm giọng nói, “Ông ta là thầy hướng dẫn của Sở Tử Hàng. Nếu Sở Tử Hàng bị nghi ngờ, thì hồ sơ sẽ không được giao cho ông ta. Người được giao nhiệm vụ điều tra phải là người không có liên quan đến đối tượng. Tôi tin lời ông ấy.”

“Nhưng có thể có vấn đề gì được chứ? Chẳng phải bọn họ đều là sinh viên giỏi toàn diện sao?” 

Guderian ngơ ngác hỏi.

“Ông đã điều tra bọn họ chưa?” 

Manstein hỏi lại.

“Đây là mệnh lệnh của Hội đồng quản trị, tôi phải thi hành. Tôi đã nộp bản báo cáo điều tra rồi. Tôi chỉ thu thập chút tư liệu, viết sơ qua. Tôi nói là không phát hiện gì bất thường về huyết thống, nhưng kết luận của tôi chưa chắc đã được chấp thuận.” 

Schneider lạnh nhạt nói, “Hai người đặc biệt nhất trong số này là Lộ Minh Phi và Trần Mặc Đồng. Họ có cộng hưởng với long văn nhưng lại không có ngôn linh. Nhất là Lộ Minh Phi, cậu ta là sinh viên duy nhất đạt cấp S – tức là ngang hàng với các thành viên của Hội đồng – vậy mà lại không có ngôn linh. Ai mà chẳng nghi ngờ được?”

“Thế nào là huyết thống đáng ngờ?” 

Manstein hỏi.

“Là huyết thống long tộc vượt ngưỡng. Thông thường, chúng ta cho rằng nếu huyết thống long tộc chiếm tỷ lệ cao hơn huyết thống loài người, thì cá thể lai đó gần với rồng hơn là con người, vậy là hắn không còn là một phần của chúng ta nữa. Nhưng huyết thống long tộc cũng có thể biểu hiện dưới dạng gen lặn – và gen lặn đó có thể dần dần thức tỉnh. Điều này khiến cá thể lai từ từ long hóa. Khi vượt qua ngưỡng 50%, hắn sẽ trở thành kẻ địch.” 

Schneider nói, “Long vương Norton là ví dụ điển hình – hắn là long tộc thuần huyết, nhưng trước khi thức tỉnh, hắn vẫn luôn cho rằng mình là một cô nhi loài người.”

“Bây giờ có cách nào để dùng phòng thí nghiệm đo lường tỷ lệ gen không?”

“Không có, chỉ có thể dựa vào phân tích hành vi của họ. Vì vậy ông hiểu tại sao Hội đồng quản trị lại bỏ ra cái giá đắt như vậy để đánh cắp hồ sơ này, và còn nâng cấp độ của hành động cướp lại nó lên cao như vậy. Trong số những học sinh bị ‘Kế hoạch Nibelungen’ điều tra, Lộ Minh Phi, Trần Mặc Đồng, và rất có khả năng là cả Sở Tử Hàng – bọn họ đều có nguồn gốc từ Trung Quốc.”

“Là điều tra gia phả của họ.” Manstein nói khẽ.

“Minh Phi… sẽ không sao đâu, làm sao em ấy có thể nguy hiểm được? Em ấy hoàn toàn là một đứa nhát gan mà!” 

Guderian lắp bắp nói.

“Không phải ông vẫn luôn nói học trò của ông toàn thân đều là linh cảm sao?” 

Manstein đẩy ông ta sang bên, nhìn Schneider, “Nếu Hội đồng quản trị cho rằng huyết thống của họ là nguy hiểm… thì kết cục sẽ thế nào?”

“Ông hiểu rõ phong cách hành sự của Hội đồng quản trị như tôi thôi.” 

Schneider ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Manstein, trong đôi mắt xám sắt của ông ta là băng giá thấu xương.

Manstein hít sâu một hơi: 

“Luật thép… loại bỏ triệt để!”

“Giết… giết họ sao?” 

Giọng Guderian run rẩy. 

“Không cần thiết phải làm vậy đâu… nếu chỉ là ngug hiểm, mua một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, xây một căn biệt thự, gửi họ đến đó, định kỳ tiếp tế không được sao?”

“Nghỉ dưỡng trọn đời ở quần đảo Hawaii? Nếu đãi ngộ tốt vậy thì tôi cũng muốn có huyết thống nguy hiểm đấy,” Manstein cười khổ, “Nhưng ông nghĩ Hội đồng quản trị là mấy nhà từ thiện sao?”

“Họ sẽ không giết người, nhưng trong lịch sử họ từng dùng ‘phẫu thuật cắt bỏ thùy trán’ để loại trừ những người có huyết thống nguy hiểm.” 

Schneider nói.

“Ý gì? Tôi chưa từng nghiên cứu về não khoa.” 

Guderian ngẩn ra.

Schneider do dự một chút. 

Ông không muốn nhắc đến đoạn lịch sử đó, nhưng Bí Đảng đã kéo dài hàng nghìn năm, từ thời cổ đại thịnh hành tế máu, đi qua thời Trung cổ tăm tối, đến thời đại công nghiệp cực đoan, rồi tiến vào xã hội hiện đại – 

Lịch sử của họ không thể hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức ngày nay.

“Là một loại phẫu thuật não, người phát minh là António Egas Moniz, một bác sĩ người Bồ Đào Nha. Khi nghiên cứu sọ người Ai Cập cổ, ông phát hiện những hộp sọ đó đều có dấu vết khoan thủng, ông cho rằng đó là bằng chứng người Ai Cập dùng phẫu thuật sọ để chữa động kinh. Ông hoàn thiện lý luận của mình, cho rằng cắt bỏ chất trắng thùy trán có thể chữa các bệnh tâm thần, bao gồm trầm cảm, hưng phấn, căng thẳng, hoang tưởng – những trạng thái tâm thần ‘khó ưa’. Từ năm 1930 đến 1950, loại phẫu thuật này được thực hiện hàng chục ngàn ca trên khắp thế giới. Sau phẫu thuật, bệnh nhân quả thực trở nên ngoan ngoãn, dễ kiểm soát, nhưng thường sẽ giống như kẻ ngốc, cả ngày ngồi đờ đẫn lẩm bẩm. Ông ta được trao giải Nobel Y học vì điều đó.” 

Manstein nói, “Đây là một trong những giải Nobel vớ vẩn nhất trong lịch sử, vì vị bác sĩ đó hoàn toàn hiểu sai mục đích của người Ai Cập khi thực hiện loại phẫu thuật này… Trong thời đại các Pharaoh Ai Cập trị vì, phẫu thuật này dùng để kiểm soát những kẻ lai, sau khi cắt bỏ thùy não, sự ‘cộng hưởng tinh thần’ quan trọng nhất của huyết thống long tộc cũng bị cắt đứt.”

“Trưởng lão hội biết rõ tác dụng của loại phẫu thuật đó, vì vậy họ đưa những kẻ lai bị nghi ngờ vào viện tâm thần…” 

Schneider nói, “Họ còn tốn tiền tuyên truyền khắp thế giới rằng phẫu thuật này có hiệu quả chữa bệnh.”

“Khốn kiếp thật…” 

Guderian lẩm bẩm.

“Giờ các ông đã hiểu rồi chứ, trong học viện có vài người bị nghi là nguy hiểm, mà chúng ta lại là thầy hướng dẫn của họ. Nếu họ xảy ra chuyện, chúng ta cũng không tránh khỏi trách nhiệm, nên chúng ta cần phải hành động.” 

Schneider bật một que diêm, châm vào miếng phim ghi hình về Sở Tử Hàng, khói cay xộc lên, miếng phim tan chảy dần trong gạt tàn.

“Cho tôi mượn que diêm một chút.” 

Guderian nói.

“Đừng phí sức, trong cuộn phim không có nội dung liên quan đến Lộ Minh Phi. Bộ chấp hành đã điều tra quá khứ của cậu ta, bình thường đến mức khiến người ta cảm thấy thất bại, thậm chí sẽ nghi ngờ cậu ta căn bản không có huyết thống, là do bị tuyển nhầm vào.” 

Schneider nhún vai.

“Thiên tài nhất định phải có điểm khác người!” 

Guderian thở phào nhẹ nhõm.

Lại một tiếng que diêm bật cháy vang lên, hai người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Manstein với vẻ mặt không biểu cảm đang đốt một cuộn phim khác.

“Ông ủy ban kỷ luật à, chuyện này không giống phong cách thường thấy của ông chút nào,” Schneider cười lạnh, “Không phải ông luôn coi trọng kỷ luật trường học và mệnh lệnh của Hội đồng quản trị nhất sao?”

Manstein không trả lời, lạnh lùng nhìn cuộn phim ấy tan chảy thành tro trong gạt tàn.

Guderian bỗng nhiên bừng tỉnh: 

“Là vì mẹ cô ấy sao? Năm xưa ông từng thầm yêu mẹ cô ấy đúng không? Ông đúng là một người đàn ông tình nghĩa.” 

Ông ta như phát hiện ra châu lục mới, vui mừng nói, còn dùng cả từ vựng mới học được gần đây.

“Khỉ thật! Không có chuyện đó!” 

Manstein tức đến mức suýt đập cái gạt tàn vào mặt ông ta.

Schneider nhanh chóng gom mấy cuộn phim còn lại, nhét vào hộp nhôm, lấy ra chiếc khóa mới đã chuẩn bị từ trước “cách” một tiếng khóa lại, thở dài một hơi, nhìn Guderian và Manstein: 

“Xong rồi, bây giờ chúng ta là đồng phạm, nên đi uống một ly.”

“Khoan đã! Ông phá hủy túi hồ sơ có dấu niêm của Hội đồng quản trị, như vậy thì quá rõ ràng rồi!” 

Manstein trầm giọng.

“Rất đơn giản, vì đám Thợ săn từng cướp đi tài liệu này, nên là do chúng lấy mất một phần nội dung.” 

Schneider ung dung đáp, “Sự thật chính là như vậy, rất hợp lý.”

“Mấy Thợ săn có huyết thống pha tạp đó, tại sao lại can thiệp vào chuyện của chúng ta? Nếu có người thuê chúng trong bóng tối, thì tại sao chúng lại tháo tung tài liệu ra? Bọn chúng chẳng qua là nhận tiền làm việc thôi mà.” 

Manstein nhíu mày.

“Bọn chúng là người xấu,” Schneider nhún vai, “Người xấu làm chuyện gì cũng có thể, chẳng cần lý do.”

“Logic của ông đúng là y hệt phong cách làm việc của bộ chấp hành… đơn giản và bạo lực…” 

Manstein lẩm bẩm.

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ba người lập tức trao đổi ánh mắt. 

Schneider lao vọt dậy, túm lấy gạt tàn ném vào sọt giấy vụn, đổ thêm một lon Coca lên đó, Guderian ném một cuốn từ điển dày cộp vào, đè dập làn khói đang lượn lờ, Manstein nhanh chóng vận động cơ mặt, khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị chính trực của một Uỷ ban kỷ luật. 

Ông bước đến mở cửa, một chàng trai trẻ mỉm cười đứng ngoài, mái tóc vàng dài che nửa khuôn mặt, gương mặt dịu dàng lạ thường.

Cậu đưa tay ra: 

“Xin chào, Giáo sư Manstein? Tôi là Parsi, thư ký của Hội đồng quản trị, được giao nhiệm vụ đến lấy một chiếc hộp.”

Cậu ta nhìn vào phòng điều khiển trung ương, thấy trên bàn dài là một hộp nhôm, Giáo sư Schneider của bộ chấp hành – người trông có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị – và Giáo sư Guderian đang buồn chán huýt sáo, thấy cậu như đều rất vui vẻ, còn vẫy tay chào: 

“Hi!”

“Chết tiệt! Có cần phải huýt sáo để tỏ ra không có gì mờ ám vậy không?” 

Manstein rủa thầm trong lòng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận