• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn 19: Jormungandr - Phần 5-6-7-8

1 Bình luận - Độ dài: 9,692 từ - Cập nhật:

“Chẳng lẽ tôi nói sai?” 

Sở Tử Hàng khẽ cười, ho ra một ngụm máu đen, “Hắn chẳng phải là món ăn của cô sao? Bữa tiệc đã dọn sẵn, cô còn chờ gì mà chưa nhập tiệc?”

“CÂM MIỆNG!” 

Jormungandr gào lên.

“Các người biết cảm giác bị cả chủng tộc ruồng bỏ là như thế nào không? Ngủ mê suốt hàng ngàn năm! Lặp đi lặp lại trong cơn ác mộng vô tận! Trong bóng tối sâu thẳm nhất chỉ còn lại chính bản thân mình!” 

Khóe mắt cô ứa ra chất lỏng đỏ như máu không rõ là nước mắt loài rồng hay máu của cơn thịnh nộ. 

“Và… còn có anh trai nắm chặt tay cô. Liệu cô có nỡ hy sinh hắn không? Hắn là người duy nhất đã đồng hành cùng cô suốt nghìn năm! Ngần ấy năm dài đằng đẵng! Trong vương tọa của loài rồng bị ruồng bỏ ấy, chỉ có vua và vua ôm nhau mà sưởi ấm…”

Cô bật khóc nức nở, như một kẻ điên loạn, lại như một bé gái vừa đánh mất con búp bê yêu quý nhất đời mình.

“Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn nuốt chửng hắn, phải không?” 

Sở Tử Hàng thấp giọng.

“Với tôi, một con người, cô bộc bạch những điều yếu đuối ấy làm gì? Mong tôi an ủi cô sao? Cô là rồng, cho dù cả tộc chỉ còn hai cá thể sống sót, cô vẫn sẽ hy sinh kẻ còn lại để đổi lấy quyền lực. Các người là chủng loài của kẻ mạnh, nên vượt trội hơn con người yếu đuối chúng tôi. Kẻ mạnh mới sống sót đến cuối cùng, còn kẻ yếu sẽ trở thành thức ăn cho đồng loại. Cô đã thành công rồi, mà kẻ thành công thì không cần phải khóc bằng nước mắt của kẻ yếu.”

Một khoảng lặng dài. 

Jormungandr vẫn giữ Tử Hàng trên cao, cả hai bị vảy rồng bao phủ, xám xịt như tro nguội đứng ở tận cùng sân ga, như một bức tượng mang nhiều tầng ý nghĩa.

“Phải, anh nói đúng.” 

Jormungandr khẽ nói, rồi nở một nụ cười.

“Anh thật kỳ lạ. Anh chắc là con người ư? Cách anh suy nghĩ chẳng khác gì đồng loại của chúng tôi.”

“Chỉ là suy luận từ lý thuyết thôi. Tôi học khá ổn môn lý thuyết đấy.” 

Sở Tử Hàng đáp.

Lời mỉa mai này… đến cả Lộ Minh Phi cũng phải ngả mũ. 

Đã mỉa đến mức này thì đâu chỉ là kỹ năng nữa, mà là cảnh giới tinh thần, sống để mỉa mai, chết cũng mỉa một câu cho đã!

“Nhưng anh ấy không phải thức ăn.” 

Jormungandr hạ giọng, giọng điệu như trở lại là cô gái cố chấp tên là “Hạ Di”.

“Anh ấy là anh trai tôi.”

“Cô là bất đắc dĩ thôi. Cô vào học viện Cassell là vì thi hài của Long Vương Constantine, đúng chứ? Nuốt hắn, cô cũng sẽ hợp nhất thêm một dòng máu mới.” 

Sở Tử Hàng nói.

“Não anh chắc sắp cạn máu rồi đấy? Mà giờ còn nghĩ thông được như thế, tôi thật muốn vỗ tay khen anh.” 

Jormungandr mỉm cười.

“Đáng tiếc tôi bị đồng loại ngăn cản. Dưới lòng đất học viện của các anh ẩn giấu vô số bí mật không thể tiết lộ. Ở đó không chỉ có hỗn huyết chủng, mà còn có cả loài rồng, rồng thuần huyết không hề kém tôi, thậm chí còn vượt trội hơn.”

Lộ Minh Phi giật mình. 

Rồng còn trên cả Long Vương Jormungandr? 

Vượt cả sơ đại chủng… chẳng lẽ là… Hắc Vương hoặc Bạch Vương?

“Nên cô không có được thức ăn đó, và phải dùng chính anh trai mình để lấp đầy bụng rỗng?”

“Bởi vì tôi cần sức mạnh. Tôi phải trở thành Hel.” 

Jormungandr đáp khẽ. 

“Chỉ có sức mạnh áp đảo mới giúp tôi đối đầu đồng loại. Tôi không thể chờ thêm nữa. Con người các anh chỉ hiểu về chúng tôi như một giọt nước giữa đại dương. Các anh lo sợ sự phục sinh của chúng tôi, mà không biết rằng cơn bão lớn hơn nhiều đang dần trỗi dậy. So với sự thức tỉnh đó, chúng tôi… chẳng đáng gì.”

“Là gì vậy?”

“Anh không cần biết. Dù biết thì cũng vô ích.”

“Phải.” 

Sở Tử Hàng nói khẽ. 

Vết thương nơi ngực anh đã ngừng chảy máu hoặc là trong cơ thể đã chẳng còn bao nhiêu máu để chảy nữa rồi. 

Máu đen sẫm, dày đặc như nhựa đường, loang đầy mặt sàn.

“Sức mạnh của cô không bằng Vua của Đồng và Lửa.” 

Anh cố gắng ngẩng đầu.

“Vì sao vậy?”

“Đó là sự tò mò học thuật của anh sao?” 

Jormungandr cười.

“Phải, anh đoán đúng. Mỗi cặp song sinh ngồi trên vương tọa đều khác biệt, chúng tôi là kiểu ‘bổ khuyết’ cho nhau. Trong cặp Vua của Đồng và Lửa, sức mạnh của Constantine vượt trội hơn Norton rất nhiều, nhưng hắn bẩm sinh khiếm khuyết, vĩnh viễn không thể tiến hóa hình thể, lại quá mềm yếu chẳng khác gì một cậu bé loài người. Còn giữa tôi và Fenrir, thì máu của Fenrir có ưu thế bẩm sinh. Năng lực ngôn linh của hắn vượt xa tôi, nhưng trí tuệ thì bị giới hạn ở cấp độ rất thấp.”

“Cô là bộ não của hắn. Hắn chỉ cần tin tưởng cô.” 

Sờ Tử Hàng nói.

“Đúng vậy. Hắn nghe lời tôi mọi chuyện.”

“Đó là sắp đặt của cha các người, Hắc Vương, phải không? Kẻ nắm sức mạnh thực sự lại có khuyết điểm chí mạng, là để… làm thức ăn cho người còn lại, khi bị đẩy đến đường cùng.” 

Sở Tử Hàng khẽ nói.

“Đúng vậy.” 

Jormungandr đáp.

Cô bắt đầu nấc lên từng tiếng, rồi quỳ gối xuống mặt đất. 

Lộ Minh Phi không nhìn rõ dáng cô. 

Có lúc cậu thấy đó là một quái vật điên cuồng, có lúc lại thấy là Hạ Di. 

Cậu bắt đầu nghi ngờ phải chăng loài rồng giả dạng con người quá lâu đã khiến tinh thần cô phân liệt, đến mức… chính cô cũng không rõ mình là Hạ Di hay Jormungandr nữa.

“Đáng thương thật, có vẻ thần kinh phân liệt rồi.” 

Có ai đó khẽ thở dài bên cạnh Lộ Minh Phi.

Lộ Minh Phi giật bắn, suýt nữa thì tim ngừng đập. 

Nhưng khi quay đầu lại, cậu sững người rồi gần như vui mừng muốn khóc. 

Không phải kiểu vui sướng hân hoan, mà là kiểu muốn lao đến đấm thùm thụp vào ngực người ta vừa khóc vừa mắng: 

“Tên khốn kiếp! Biến đâu mất tiêu? Giờ mới ló mặt ra hả?!”

Lộ Minh Trạch.

Kẻ luôn có thể giải quyết mọi rắc rối giúp cậu như một con ác quỷ nhỏ giấu mình sau tấm màn thế giới, kẻ đồng minh cuối cùng và đáng tin nhất của cậu. 

Chỉ cần cậu ta xuất hiện, thì dù là ai đi nữa, kể cả Long Vương, cũng chẳng thể uy hiếp Lộ Minh Phi.

Hôm nay, Lộ Minh Trạch diện vest đen chỉn chu, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen bóng. 

Tóc được chải ngược và vuốt gel tươm tất, trên tay ôm một bó hồng trắng. 

Vẻ mặt nghiêm nghị.

“Định cưới vợ à? Bộ đủ tuổi kết hôn rồi sao?” 

Lộ Minh Phi liếc từ đầu tới chân cậu.

“Hoa hồng trắng để dùng trong tang lễ,” Lộ Minh Trạch mỉm cười, “Anh à, anh nên biết, trong tủ quần áo của một người đàn ông luôn cần có một bộ vest đen. Vì cả đời này chắc chắn sẽ có lúc phải mặc nó hoặc là khi cưới vợ, hoặc là khi đi đám ma.”

“Đám ma của ai cơ?” 

Lộ Minh Phi bất giác lạnh sống lưng.

“Đừng lo, không phải của anh đâu.” 

Giọng Lộ Minh Trạch nhẹ nhàng như hát, “Chỉ là của… tất cả những người còn lại thôi. Những đứa trẻ thích ca hát ấy mà, đều đã được chôn dưới lớp đất lấm lem bùn và hoa. Mùa xuân tới, những bông hoa mới sẽ nở ra mang theo nụ cười của chúng.”

“Gì vậy trời? Thơ kiểu gì mà ghê rợn thế?”

“Thánh ca tang lễ.” 

Lộ Minh Trạch khẽ nói.

“Làm ơn đừng hát mấy bài u ám đó nữa. Mau giúp tôi cứu Sở Tử Hàng đi!”

“Cách thức em đã dạy anh từ lâu rồi, dùng một thứ gì đó để đổi lấy hư vô, ‘something for nothing’.” 

Lộ Minh Trạch bật cười khẽ, “Anh à, anh không thể mãi ăn trưa miễn phí được. Đến lúc nào đó, chúng ta đều phải trả giá vì luật lệ. Vụ này anh đừng dính vào nữa, Sở Tử Hàng không cứu nổi đâu. Nhưng chỉ cần trả một phần tư mạng sống, em có thể đưa anh ra khỏi nơi này, tiện tay giết luôn Long Vương cho. Quá hời luôn, rẻ như mua hàng flash sale trên Taobao ấy.”

“Cậu học giọng quảng cáo Taobao ở đâu ra vậy?” 

Lộ Minh Phi vừa nói để câu giờ, vừa âm thầm tính toán.

Có nên đổi hay không? 

Đó mới là vấn đề.

Cậu từng nghi ngờ vụ giao kèo này, trên đời có cái gì là bánh từ trên trời rơi xuống không? 

Tên tiểu quỷ này đã giúp cậu làm biết bao việc phi thường, chẳng lẽ chỉ vì thích giúp người? 

Nhìn cậu ta là biết kiểu làm ăn tính toán, bỏ một đòi mười, bỏ mười đòi trăm.

Nhưng cậu thì có gì để trao đổi chứ?

Ánh mắt cậu lướt lên, bắt gặp nụ cười của Lộ Minh Trạch và bất chợt lùi lại một bước, ớn lạnh từ lòng bàn chân.

Nụ cười ấy... vặn vẹo, sâu thẳm như một hố đen đang nuốt chửng linh hồn.

Lộ Minh Trạch... đang lừa cậu!

Lộ Minh Phi chợt nhận ra mình đã rơi vào một cái bẫy rõ rành rành. 

Chính Lộ Minh Trạch đã dẫn cậu vào Long huyệt, nhìn cậu sa lầy, buộc phải dùng mạng sống để đổi đường thoát. 

Từ đầu đến cuối, đây là một cái bẫy được giăng sẵn vô cùng tinh vi.

Giả như Chúa hay Quỷ có thật, thì liệu có con quỷ nào chịu bỏ bao công sức chỉ để đổi lấy linh hồn của một tên vô dụng như cậu không? 

Ngoài kia có vô vàn kẻ có tham vọng lớn hơn, sức mạnh lớn hơn, đáng giá hơn nhiều.

Lộ Minh Phi ôm đầu, hoảng sợ.

Thứ Lộ Minh Trạch muốn đổi chắc chắn không chỉ là cái mạng nát bét này. 

Cậu ta đang từ từ lấy đi một thứ rất quan trọng… thứ mà cậu phải bảo vệ bằng mọi giá.

Một thứ không được phép mất đi!

“Tuỳ anh thôi, nghĩ xong nhớ gọi em nhé, nhưng thời gian không còn nhiều đâu.” 

Lộ Minh Trạch bước trên nền đá vụn, dạo bước nhàn nhã, “À suýt quên, tuy hôm nay em không cưới vợ, nhưng có người thì đang hướng đến hôn nhân đấy. Một vị hoàng tử tên Caesar và một nàng công chúa tên Trần Mặc Đồng. Họ đang vui vẻ chọn nhẫn, chuẩn bị đám cưới này nọ. Rồi sẽ cùng nhau cầm hoa hồng đỏ bước vào giáo đường, sống hạnh phúc mãi mãi.”

Cậu ta quay đầu lại, vẻ mặt vô cảm, “Nếu là em, em sẽ đổi đấy. Chỉ cần rời khỏi đây là anh có thể ngăn họ lại rồi. Em ghét nhất là có kẻ dám cướp… thứ thuộc về mình.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, một biểu cảm lạnh lẽo đến tận xương tuỷ thoáng qua.

“Chuông nguyện hồn đã ngân lên rồi, nhưng đó lại là khúc khải hoàn cho cánh cổng thế giới khác mở ra.”

Jormungandr ngừng khóc, ngẩng đầu lên, giọng bình thản như thể đang đọc một bài thơ cổ,

“Đó sẽ là một ngày đẹp trời, đại dương bị xé toạc, con thuyền làm từ móng tay người chết sẽ nổi lên từ đáy biển. Trên thuyền, Thần chết Hel và đoàn vong linh sẽ đứng đó, trút hết nỗi oán hận lên thế giới người sống.”

“Ragnarok sao?” 

Sở Tử Hàng khẽ hỏi, giọng gần như tan vào hơi thở cuối cùng.

“Đúng vậy.” 

Jormungandr đáp, “Chỉ tiếc là anh không còn sống để được chứng kiến cảnh tượng hùng tráng ấy.”

Cô ta đưa bàn tay đã hóa thành móng vuốt ra, những ngón tay sắc nhọn tựa lưỡi dao, khớp xương trồi lên như gai nhím rồi chầm chậm ấn sâu vào vết thương trên ngực Sở Tử Hàng.

“Đừng sợ,” giọng cô ta như thì thầm bên tai, “sẽ kết thúc nhanh thôi. Chỉ cần tôi móc lấy trái tim của anh ra, anh sẽ trở thành một phần của cõi chết. Ta vẫn là bạn tốt mà, anh sẽ đứng trên con thuyền của tôi. Chúng ta cùng nhau giải tỏa hận thù nhé… hận thù như những bông hoa đen, nở rộ khắp thế gian… cảnh tượng ấy sẽ rất đẹp.”

“Làm… tử thị cho cô à?” 

Ánh mắt Sở Tử Hàng mờ dần, đồng tử vàng óng của anh đang tan rã, “Không biết một kẻ chết rồi… có còn biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa không…”

“Tôi sẽ kể cho anh nghe.” 

Jormungandr nói, siết mạnh tay.

Lưỡi vuốt sắc lẹm cắt ngang xương sườn, đâm thẳng vào lồng ngực.

Lộ Minh Phi ngẩng phắt đầu lên từ nỗi kinh hoàng, nhưng đã quá muộn, mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Mũi vuốt xuyên thẳng ra sau lưng Sở Tử Hàng, máu còn sót lại trong người anh phun ra ào ạt như bị bắn bởi áp lực khổng lồ. 

Trong khoảnh khắc, nó hóa thành một con rồng đen bằng mực, tung mình lên không trung rồi tan vào bóng tối.

---

Đột nhiên ánh mắt vàng kim lóe sáng!

Như mắt mèo gặp đèn cực mạnh, đồng tử co lại thành khe, tia nhìn lóe ra sắc như dao bén.

Sở Tử Hàng liền nắm chặt cổ tay Jormungandr, gãy rắc khớp cổ tay, cô kêu thét đau đớn.

Không rút được tay ra, xương sườn vỡ vụn như bẫy thú siết chặt.

Tử Hàng nhấc chân tung cú đá mạnh vào ngực cô, âm vang phối hợp tiếng xương vỡ.

Hai bóng người tách nhau, anh xoay 360 độ, rồi ngã bổ nhào xuống.

Lộ Minh Phi đứng sững, hoàn toàn kinh ngạc.

Về mặt sinh học, người đã mất nhiều máu đến thế mà còn sống đã là kỳ tích, giờ còn có thể phản công sao?

Sở Tử Hàng cúi xuống, toàn thân vảy rồng co giãn theo nhịp hít thở sâu.

Tia xương ghim đẫm máu nhú ra từ thân, dưới lớp vảy cơ bắp cuồn cuộn như dòng nước chảy, rồi căng chặt.

Anh từ từ đứng dậy, khớp đầu gối uốn ngược đặc biệt giúp anh bật chân.

Trước mặt Jormungandr, anh hơi cúi, trên tay là thanh Ngự Thần Đao, Thôn Vũ được tẩu ra.

Sinh học nói loài người không làm được, nhưng loài rồng thì khác.

Lộ Minh Phi chợt nhận ra, đứng trước cậu là không chỉ một, mà hai sinh vật rồng!

Jormungandr trố mắt kinh ngạc khi nhìn Sở Tử Hàng.

Dưới long uy của Fenrir, anh đã kích hoạt lần “bộc huyết” thứ hai đầy nguy hiểm.

Lần đầu như sư tử, lần hai như khủng long bạo nhưng giờ, lần thứ ba:

"Bộc huyết" lần ba!

Một hỗn huyết chủng đang tiến gần đỉnh cao của loài rồng.

Đây chính là cách hỗn huyết chủng từng chống lại Long Vương trong thời cổ, dùng mạng sống và linh hồn đổi lấy sức mạnh không tưởng.

Sở Tử Hàng nhìn cô, ánh mắt vàng lạnh như băng, ánh lên lòng sát ý tàn nhẫn.

Anh không còn nhận ra Jormungandr hay Hạ Di, tất cả chỉ còn sát khí như một con dã thú đã quên mất tất cả, chỉ còn bản năng giết chóc

“Không ý thức sao?”

Cô ta thì thầm.

“Anh giờ đúng là một tử thị rồi.”

Giọng cô ngập ngừng trong ngôn ngữ cổ, một ngôn linh mới được kích hoạt, lãnh địa mở rộng dữ dội.

Trong đó, điện ion và từ hóa bủa vây, đường ray tan chảy, những giọt kim loại lơ lửng quay quanh cô.

Chúng va chạm và cháy sáng, tàn tro rơi xuống, những giọt còn lại càng ngày càng sáng chói.

Chính tay cô tôi luyện vũ khí từ chúng, hình thành một thanh lưỡi hái khổng lồ kỳ quái, giống như cánh tay gặt hái sinh mệnh.

Sở Tử Hàng cùng ngọn lửa "Quân Diễm" lại bùng lên một lần nữa, mở rộng lãnh địa.

Hai trường năng lượng chạm nhau, tạo nên biên cương rung động:

Tĩnh điện tím trắng hàng trăm nghìn volt, tồn lưu những rắn lửa đen nóng hàng nghìn độ.

Nơi sáng rực, nơi đen sâu như hố đen không đáy.

Hai người cùng bật nhảy, đầu gối cong uốn như côn trùng, tạo ra lực đẩy khổng lồ.

Trong lần bật nhảy đầu tiên, bóng người bốc lên và… biến mất giữa không gian rộng lớn.

Chưa từng có loài nào tiến hóa đến mức… giống như nhảy từ thấp lên 700m được.

Nhưng giờ thì hai kẻ sát nhân kia đang bay lượn trong khoảng không tận cùng.

Mỗi cú va chạm đều như tạo ra một trận động đất cỡ nhỏ.

Họ lao theo vách đá, vô hiệu hóa trọng lực như thể đang chạy ngoài không trung.

Đá vụn liên tục rơi từ mái vòm, vỡ tan giữa không khí.

Tiếng réo kinh hoàng của hàng đàn liêm dứu nghe như tiếng la hét hỗn độn giữa cơn bão.

Nhưng tất cả mau chóng bị năng lượng thiêu rụi, tro tan bay tứ tung.

Một số liêm dứu rơi trúng Lộ Minh Phi, cậu ôm đầu, né tránh điên cuồng, và đúng như giữa ngày tận thế.

Mọi đường ray đỏ rực ánh sáng.

Than đá vương vãi dù đang cháy.

Vách đá và mái vòm lóe lên những vệt sáng từ ngọn lửa "Quân Diễm" của Sở Tử Hàng.

Đám sắt đỏ quyện lơ lửng như đàn linh hồn đen đỏ nhảy múa.

Chúng đều bị từ hóa dưới lãnh địa của Jormungandr.

Mỗi cú chạm nhau đều làm văng ra từng mảnh sắt nóng tựa đạn máy, sắc và nhanh đến mức có thể cắt đá.

Lộ Minh Phi không biết đây là thật hay mơ; cậu co người lại, nhưng không thể dừng “mơ”.

Giữa khung cảnh hoang tàn đến tận cùng ấy, lại có một người… đang cười.

Lộ Minh Trạch đứng ở đầu sân ga, tay ôm bó hồng trắng trôi bay trong gió.

Cậu ta mỉm cười, một nụ cười khó tả, vừa thương hại, vừa khinh bỉ ngẩng nhìn hai con người như sao băng chạm trời.

Gió giật vỡ từng bông hồng trắng đang rơi lả tả thành cánh.

Jormungandr và Sở Tử Hàng cùng lúc rơi xuống sân ga.

Sở Tử Hàng khẽ khựng lại, định lao lên tấn công lần nữa thì Jormungandr đã tung quyền giáng mạnh xuống nền đất.

Sân ga được thiết kế đủ sức đỡ cả một đoàn xe tăng hạng nặng, gia cố bằng lớp bê tông và thép dày gấp mười lần bình thường, thế mà trong nháy mắt liền nứt toác, hàng trăm mét vết nứt sâu hoắm lan ra bốn phía, đá tảng vỡ vụn, tung lên không rồi hóa thành bụi mịn!

Mặt đất như một con “địa long” xoay vặn trồi lên, đá vụn bắn tung tóe, tựa như những đốt xương rắn đang xoắn lại.

Đó chính là uy lực của Vua của Đại Địa và Núi.

Jormungandr có thể “nhìn thấy” điểm yếu của mọi thứ, và chỉ cần một đòn từ cô giáng xuống điểm yếu ấy, mọi thứ sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Chính bằng sức mạnh ấy mà cô đã hủy diệt Nhà ga phía Nam và cả “Trung đình xà”.

Sở Tử Hàng rơi vào trong khe nứt.

Jormungandr lại giáng quyền xuống lần nữa, nền đất rung chuyển, những thanh ray sắt nung đỏ bị chấn động dữ dội, cong queo như rắn lượn, rồi bị vặn xoắn thành từng vòng xoắn thép.

Chúng lao thẳng về phía Sở Tử Hàng như những mũi khoan.

Sở Tử Hàng hoàn toàn dựa vào bản năng để né tránh, nhưng những thanh ray nóng đỏ đó lại bao phủ lấy anh như một cái lồng chim, khiến anh không thể thoát ra.

Một trong số chúng đâm thẳng vào ngực phải anh, xé rách phổi.

Cơ thể anh như một viên đạn pháo bắn thẳng vào xác của Long vương Fenrir, lực va đập mạnh đến mức phá nát cả lớp vảy cứng như sắt thép của con rồng.

Jormungandr từ trên trời giáng xuống, móng vuốt nơi hai bàn chân cắm phập vào nền bê tông, đứng vững chãi như một chiến thần.

Sau lưng cô, đôi cánh xương dày đặc xòe rộng.

Cô vung tay, chiếc lưỡi hái khổng lồ chi chít vết thương trên tay hóa thành bụi.

Trên đó, Sở Tử Hàng đã để lại hàng trăm vết chém.

Nhưng giờ đây, trong tay anh chỉ còn lại chuôi kiếm trơ trọi.

Kỷ vật từ người đàn ông kia, “Ngự Thần Đao Thôn Vũ” sau từng đợt va chạm dữ dội đã cạn kiệt sinh mệnh của một thanh kiếm.

Mỗi vết chém để lại trên lưỡi hái kia là một phần gân cốt của thanh kiếm bị rút kiệt.

Sở Tử Hàng ném chuôi kiếm đi, mệt mỏi tựa người vào bộ hài cốt của con rồng.

Đôi mắt anh dần trở nên sáng rõ, sắc vàng rực rỡ kia cũng dần tan biến.

Đôi “mắt vàng” từng không thể khống chế giờ đã tự lụi tắt bởi vì chủ nhân của nó… đã thiêu rụi toàn bộ huyết dịch trong cơ thể rồi.

“Anh tỉnh rồi à.”

Jormungandr nhẹ giọng nói, giống như lần trước khi Sở Tử Hàng tỉnh lại sau hơn 1 tuần hôn mê, cô đã lặng lẽ ngồi chờ bên giường.

Tất cả đặc điểm rồng trên cơ thể cô đang tan biến nhanh chóng.

Những bó cơ căng phồng rút lại, gai xương, vảy, xương nhọn, móng vuốt, tất cả rút vào trong cơ thể.

Đôi cánh rợn người dần cụp xuống, ép sát lưng, rồi biến mất dưới da thịt.

Cơ thể đầy thương tích của cô đang hồi phục nhanh chóng, làn da mới mịn màng như da trẻ nhỏ.

Cô lại là Hạ Di, khỏa thân, trên làn da như có ánh sáng dịu dàng đang chảy qua.

Mọi đường nét đều mang vẻ tươi trẻ, trong sáng, khiến người ta không thể nảy sinh tà niệm.

“Cứ như một cơn ác mộng.”

Sở Tử Hàng khẽ nói.

“Ác mộng kết thúc rồi.”

Hạ Di cũng dịu dàng đáp lại.

Cô bước chân trần đến gần anh, đôi bàn chân trắng như ngọc, “Anh sắp chết rồi, còn điều gì muốn nói không?”

“Với Hạ Di… hay với Jormungandr?”

Sở Tử Hàng nhìn cô.

“Với Hạ Di đi, bởi vì anh chẳng hiểu gì về Jormungandr cả.”

“Tại sao lại hẹn tôi đến nhà cô?”

Hạ Di trầm mặc hồi lâu, rồi mỉm cười:

“Thật ra ban đầu anh sẽ không chết ở đây đâu. Nếu anh làm theo tin nhắn cuối cùng em gửi, ngủ một giấc cho ngon, trưa mai mặc bộ quần áo mới đến nhà em. Dĩ nhiên, lúc đó anh sẽ không gặp được em nữa, vì em đã không còn tồn tại rồi. Theo đúng kế hoạch thì đêm nay là thời khắc Hela ra đời. Nhưng sao anh không chịu nghe lời khuyên của em, cứ nhất quyết đến đây làm gì chứ?”

Sở Tử Hàng ôm lấy ngực, gắng gượng ngăn máu tiếp tục trào ra, “Đừng giận, tôi chỉ muốn có thêm vài phút… tôi còn vài câu hỏi.”

“Ừm.”

Hạ Di gật đầu.

Sở Tử Hàng chăm chú nhìn gương mặt cô, “Thật ra, tôi lẽ ra đã phải nhận ra… cô có quá nhiều điều kỳ lạ. Nhưng tôi đã không thể nghi ngờ được, vì ngay lần đầu gặp cô, tôi đã thấy rất quen thuộc. Tại sao vậy? Tại sao tôi không thể nhớ ra? Mấy hôm nay tôi luôn nghĩ mãi, nhưng cứ nghĩ lại không ra.”

“Vì chúng ta lớn lên cùng nhau mà, em từng nói rồi đó. Em là bạn học của anh, vẫn luôn là như vậy.”

Hạ Di nghiêng đầu, “Là hai người không có bạn bè, có khi lại là người hiểu nhau nhất.”

“Tôi không phải không tin, chỉ là thật sự tôi không nhớ được… nên vẫn luôn cố gắng nghĩ lại.”

“Anh có từng mời một cô gái đi xem phim chưa? Cô ấy là đội trưởng đội cổ vũ của trường trung học Sĩ Lan. Hồi đội bóng rổ bọn anh thi đấu với trường khác, cô ấy từng đi giày cao gót, nhảy cổ vũ trên khán đài, còn lớn tiếng gọi tên anh. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao lắm.”

Hạ Di đưa tay ra sau đầu, gom tóc lại thành một búi đuôi ngựa dài, rồi khe khẽ ngân nga một giai điệu mà cả Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi đều quen thuộc.

Bài hát của trường Trung học Sĩ Lan, mỗi khi có đại hội thể thao hay sự kiện lớn đều sẽ được mang ra hát vang.

“Anh còn từng mời một cô gái đi thủy cung nữa đấy. Cô ấy là trưởng nhóm múa của trường Sĩ Lan, hai người còn cùng nhau làm một bài tiểu luận. Mùa hè năm ấy nóng lắm, anh từng đến nhà cô ấy một lần. Nhà cô ấy là căn nhà cũ kỹ được che rợp bởi một cây ngô đồng rất lớn. Anh ngồi sắp xếp tài liệu tham khảo trên bàn, còn cô ấy thì luyện tập trên tấm thảm yoga phía sau lưng anh. Mặc bộ đồ bó sát màu đen, cô ấy xoạc chân, trồng cây chuối, nhào lộn... mà anh thì chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nói mỗi một câu: ‘Phòng này mát thật.’”

Hạ Di kiễng chân, nhẹ nhàng xoay người một vòng.

Cổ cô ấy thon dài, đôi chân cũng vậy, trông như một con thiên nga đang nhảy múa trên mặt nước.

Bộ não con người giống như một ổ cứng cũ kỹ dễ bị nhiễu từ, nhưng có những ký ức dù có định dạng lại bao nhiêu lần cũng chẳng thể xóa nhòa.

Lúc này đây, trong góc khuất của “ổ cứng” đã tróc sơn của Sở Tử Hàng, những hình ảnh xưa cũ chợt sống dậy mạnh mẽ, dâng trào như thủy triều tràn về, dữ dội đến mức khiến người ta đau đớn.

Anh nhớ ra rồi.

Cô đội trưởng đội cổ vũ với chiếc váy ngắn màu tím và đôi bốt cao gót trắng, mái tóc buộc cao thành đuôi ngựa, trên mí mắt còn phủ ánh nhũ lấp lánh.

Đôi mắt cô ấy sáng rực, đến mức ánh nhũ cũng bị lấn át.

Người anh em chơi vị trí hậu vệ huých cùi chỏ vào hông anh nói:

“Ê ê, nhỏ đó đang nhìn cậu kìa! Nhìn cậu đó!”

Anh nhớ lại cây ngô đồng che kín cả bầu trời, tiếng ve ngoài kia râm ran đến chói tai, còn trong căn phòng nhỏ dưới gốc cây thì gió mát lùa qua khe cửa, cây bút chì anh cầm đang kêu sột soạt trên mặt giấy, sau lưng là những bước nhảy lặng lẽ, thiên nga đen xoay mình.

Anh nhớ cả con rùa nhỏ ngơ ngác trong thủy cung, cả ông chú lưng còng vác mai rùa bơi cùng nó.

Cô gái trưởng nhóm múa chỉ vào cái đuôi bé xíu của con rùa qua lớp kính, cười giòn tan.

Anh còn nhớ cả bộ phim Ireland có phần nặng nề họ đã xem cùng nhau, “Once”.

Cả rạp chiếu rộng lớn chỉ có hai người.

Ánh sáng từ màn hình luân phiên thay đổi trên gương mặt họ.

Đội trưởng đội cổ vũ ngồi im lặng đến nỗi không biết là đã ngủ hay chưa.

Anh thậm chí nhớ cả nội dung bộ phim:

Một gã hát rong và cô bạn gái nhập cư người Ba Lan, cô gái đã kết hôn, có gia đình.

Cách cô đối xử tốt với chàng trai là lặng lẽ đệm đàn, giúp anh tìm tài trợ phát hành album.

Sau cùng, anh nổi tiếng và sang London, còn món quà duy nhất anh có thể tặng cô là một cây đàn piano mà cô hằng mong ước.

Chàng trai vác đàn rời đi, cô gái ngồi trước cây đàn dạo khúc nhạc trong căn nhà bình dị, chồng cô bước tới đặt một nụ hôn lên trán.

Cả mối tình mơ hồ, chẳng thể gọi thành tên ấy, cuối cùng chỉ còn lại mỗi cây đàn… làm kỷ niệm.

---

Anh nhớ lại những gương mặt mơ hồ trong ký ức, từng khuôn mặt một bỗng trở nên rõ ràng, rồi chồng lên nhau, hợp thành gương mặt của cô gái đang quỳ bên cạnh anh lúc này.

Thì ra suốt cuộc đời mình, anh luôn bị dõi theo. 

Con rồng ẩn mình theo dõi anh chưa từng ở xa, cũng không hề tiếp cận, chỉ lặng lẽ ở gần đó. 

Anh chưa từng nhớ tới cô, dù mỗi đêm đều miên man hồi tưởng, nhưng trong những ký ức ấy, lại chẳng có gì liên quan đến cô.

“Em đã xóa ký ức về mình trong anh rồi. Nhớ đến em… sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho anh cả,” Hạ Di khẽ nói.

“Tại sao lại theo dõi tôi?”

“Vì trên người anh có dấu ấn của Odin.”

“Dấu ấn?”

“Anh từng đến Nibelungen, không phải chỗ này, mà là một nơi khác. Trên thế giới này có nhiều Nibelungen như Thanh Đồng Thành, hay như đường tàu điện ngầm này. Ai đã từng đến đó đều sẽ mang dấu ấn, giống như bịt mắt ngựa rồi dắt nó đến một đồng cỏ, sau này nó vẫn có thể lần theo ký ức mà quay lại. Anh từng đến Nibelungen của Odin, mang theo dấu ấn của ông ta, nên cũng có thể trở về đó.”

“Odin rốt cuộc là gì?”

“Câu này thì anh đừng hỏi nữa. Trên đời có rất ít người từng tận mắt thấy Odin, và anh là một trong số đó. Em không hiểu vì sao ông ta lại chọn anh, nên mới quan sát anh, để tìm hiểu về Odin.” 

Hạ Di mỉm cười, “Vì vậy, em không tiếc bất cứ giá nào đâu, thậm chí còn cố tình quyến rũ anh đấy, hoặc anh có thể gọi là… dụ dỗ. Nhưng anh thì cứ như tảng đá, chẳng phản ứng gì cả. Làm em thấy mất mặt ghê.”

“Thì ra là dụ dỗ…” 

Sở Tử Hàng khẽ nói.

“Anh đang châm chọc em sao?” 

Hạ Di nghiêng đầu, mái tóc buông xõa như suối chảy, “Lúc đó em còn chưa học được hết mấy chiêu trò của con người, dụ dỗ cũng còn vụng về lắm.”

“Cô luôn học cách sống như con người à?”

“Ừ.” 

Hạ Di gật đầu, “Các anh chẳng hiểu gì về rồng cả. Rồng cũng như con người thôi, ban đầu chỉ là những đứa trẻ mới đến thế giới này.”

“Không phải là thần sao?”

“Cứng đầu quá.” 

Cô khẽ vuốt trán anh, “Thần thì cũng từng có lúc mới mở mắt nhìn thế giới chứ, lúc đó không hiểu gì cả, chẳng phải cũng là trẻ con sao?”

“Cho nên cô phải học cách… làm người?”

“Phải. Em phải quan sát con người cười, đoán xem vì sao họ cười; cũng phải quan sát nỗi buồn của họ, để học cách che giấu nỗi buồn ấy. Đôi khi em còn cố ý thân mật với một vài nam sinh, để xem họ khao khát gì ở em hay là, như các anh gọi, đó là ‘tình yêu’. Khi em gom đủ những cảm xúc ấy, từng chút từng chút một, em mới tạo nên một Hạ Di,một con người chưa từng tồn tại trên đời. Tất cả đều là giả, nhưng thân phận đó giúp em sống trong thế giới loài người. Em vốn định ẩn mình lâu hơn nữa, như vậy đã chẳng cần phải hy sinh anh trai em. Nhưng em không còn thời gian nữa.” 

Ánh mắt Hạ Di thoáng buồn, trông chẳng giống một con rồng chút nào hay có lẽ, chỉ vì cô đã quen với việc giả vờ làm người rồi.

“Chuyện ở ga tàu phía nam và công viên Six Flags… đều do cô phải không?”

“Trong tài liệu đó có vài dấu vết em để lại. Em không thể để nó rơi vào tay các anh, nên thuê một thợ săn tên Đường Uy ra mặt, còn em thì ẩn mình sau hậu trường. Em không muốn cướp lấy nó, chỉ cần sửa lại phần nói về em là đủ. Còn chuyện ở công viên Six Flags, đó là một phép thử. Em muốn biết năng lực cao nhất của những hỗn huyết chủng như các anh là đến đâu, nếu có thể giết chết các anh thì tốt, còn nếu cùng sống sót, em cũng dễ lấy được lòng tin.”

“Vậy… tại sao cô lại cứu tôi? Cũng là vì… quyến rũ?”

“Vì lúc đó em đổi ý rồi. Anh bộc lộ khả năng tinh lọc huyết thống, em nghĩ, nếu chuyển hướng sự chú ý sang anh, em sẽ dễ ẩn thân hơn. Mà thực tế thì đúng thế thật, em còn lấy được quyền vào thăm phòng bệnh của anh, cả quyền truy cập cấp cao từ hệ thống Norma nữa. Mỗi lần ra vào băng khiếu em đều dùng quyền đó.” 

Hạ Di cúi người, ghé sát vào mặt Sở Tử Hàng, chăm chú nhìn vào mắt anh.

Bất ngờ, cô bật cười khúc khích:

“Này, anh đừng có nghĩ em cứu anh là vì… yêu đấy nhé?”

“Nghe cũng hơi cấm kỵ thật, khó tin lắm.” 

Sở Tử Hàng đáp.

“Đúng thế,” Hạ Di gật đầu, “khó tin lắm. Chỉ là… thương hại thôi mà.” 

Cô đột nhiên cười toe, như trẻ con nói đùa.

“Thương hại sao?”

“Anh đã bao giờ lặng lẽ quan sát một người giữa đám đông chưa?” 

Hạ Di hỏi. 

“Nhìn anh ta ném bóng một mình trên sân, đứng hàng giờ liền bên khung cửa sổ ngắm mưa, sau giờ học thì một mình lau dọn phòng học, rồi lại một mình trong phòng nhạc luyện đàn. Trong cuộc sống của anh ta chẳng có tí chuyện giật gân nào, cũng chẳng có điều gì đáng để tò mò, thật nhàm chán đến mức khiến người ta ngán ngẩm. Lúc đó anh sẽ nghĩ, ‘Mẹ nó, nếu mình là cậu ta chắc đã trầm cảm chết từ lâu rồi? Sao sống kiểu gì mà đơn độc vậy chứ? Cứ như tảng băng ấy, nhoẻn miệng cười một cái thì chết à?’”

Hạ Di ngừng lại một thoáng rồi nói tiếp:

“Nhưng rồi anh lại phát hiện… anh không ghét nổi. Bởi vì anh cũng giống hệt như vậy… Giữa biển người ngược xuôi, người quan sát và kẻ bị quan sát hóa ra là cùng một kiểu người.”

“Cô đơn sao?” 

Sở Tử Hàng thì thầm.

“Ừ.” 

Hạ Di dịu dàng đáp.

“Huyết ai à? Loài rồng thuần huyết cũng biết đến nó sao?” 

Giọng Sở Tử Hàng yếu dần, hơi thở như ngọn nến chực tắt trong gió.

“Ừ.” 

Hạ Di gật đầu. 

“Anh hỏi xong hết chưa?”

“Câu cuối cùng… Cô thực sự là Hạ Di sao?” 

Sở Tử Hàng ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn mờ đục, không còn chút sắc vàng chói lóa.

Hạ Di chợt thấy trong anh hiện lên hình ảnh của chàng trai năm nào ở Trường Trung học Sĩ Lan, trầm lặng, lễ độ nhưng xa cách, chỉ biết tìm hiểu thế giới qua những trang sách. 

Khi ấy, anh chưa có đôi mắt hoàng kim tượng trưng cho quyền uy và sức mạnh, chỉ là một đôi mắt đen thẳm như mực, sáng trong như mặt nước, có thể phản chiếu bầu trời và những áng mây phiêu bạt. 

Khi nhìn vào đó, người ta chỉ muốn cứ thế ngắm mãi không rời, đôi mắt ấy như một tấm gương cô đơn, phản chiếu cả thế giới.

“Là em mà.” 

Hạ Di nghiêng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào. 

“Em chính là Hạ Di. Đừng nghĩ gì cả nhé. Anh chỉ vừa mơ một giấc mơ thôi. Trong mơ có bao nhiêu điều đáng sợ cũng đều là giả. Em vẫn luôn ở bên anh, chẳng phải sao? Giống như lần đó anh ngủ liền hơn 1 tuần…”

Nụ cười ấy đẹp lạ lùng, rạng rỡ như nắng mai, đôi má còn chút bầu bĩnh trẻ thơ, khoé miệng thấp thoáng chiếc răng nanh nhỏ xíu. 

Ánh lửa hắt lên thân thể cô một màu hồng rực rỡ, mái tóc tung bay trong gió như đôi cánh bướm. 

Lộ Minh Phi nếu có mặt ở đây chắc sẽ nghĩ tới đoạn kinh điển trong Liêu Trai Chí Dị:

Nếu yêu quái cũng có thể mỉm cười yêu kiều đến thế, thì dù biết cô ta là ác quỷ mặt xanh nanh trắng, thư sinh cũng vẫn tình nguyện chết chìm trong ánh nhìn ấy. 

Đó mới là “quyến rũ” thật sự, chẳng cần phô bày da thịt, cũng không cần động chạm xác thịt, chỉ một nụ cười thôi cũng đủ làm cả thế giới bừng sáng… khiến người ta sẵn lòng chết không oán hận. 

Thư sinh ấy biết rõ mình đã mất đi hồn phách ngay từ khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau. 

Không phải vì ma thuật, mà vì nỗi cô đơn trong tim cuối cùng cũng tìm được nơi để ngã xuống

Sở Tử Hàng nhìn cô rất lâu, rồi chậm rãi dang tay ôm chặt lấy cô. 

Hạ Di không phản kháng. 

Có lẽ, cô gái mang hai nhân cách ấy hoặc là con rồng ấy đã diễn sâu đến mức không ôm lấy người này vào giây phút cuối thì hóa ra phản lại kịch bản. 

Cô đang quỳ, cao hơn cả Sở Tử Hàng đang ngồi. 

Tư thế ấy giống như người mẹ ôm lấy đứa con mệt mỏi. 

Cô tựa má vào đỉnh đầu anh, một tay dịu dàng vuốt tóc, tay kia chụm lại thành móng vuốt xám lạnh, im lặng áp vào sau lưng anh.

Cô nâng cao bàn tay ấy lên, một lưỡi dao sắc bén rồi gào lên như xé cổ họng, đôi mắt rực cháy lửa vàng kim. 

Trong khoảnh khắc, tất cả gai nhọn và vuốt sắc giấu trong da thịt trồi lên, dữ tợn như quỷ dữ hiện hình, trong nháy mắt, cô lại hóa thành ác long mặt quỷ nanh dài.

Gai xương đâm xuyên qua cơ thể Sở Tử Hàng, xuyên từ lưng ra trước ngực, giống như hai con chim nhỏ bị cùng một nhánh gai xuyên thủng. 

Nhưng Sở Tử Hàng không hề nhúc nhích, vẫn như tượng đá ôm chặt cô gái hoặc con rồng cái ấy, không muốn rời xa.

Hạ Di, hay nói đúng hơn là Jormungandr, gào lên như bị ném vào suối lưu huỳnh của địa ngục, toàn thân co giật dữ dội. 

Mạch máu căng phồng, nổi lên trên làn da như muốn vỡ tung, chất lỏng đỏ rực chảy bên trong, đậm đặc hơn máu gấp trăm lần.

Quá trình long hóa dừng lại giữa chừng. 

Gương mặt gớm ghiếc gồ ghề dần tan biến, thay bằng má mềm mại, làn da trắng hồng còn mang nét trẻ thơ. 

Móng vuốt biến lại thành bàn tay thon nhỏ, yếu ớt rơi xuống hai bên người.

Sở Tử Hàng buông Hạ Di ra, gắng gượng đứng dậy, từng bước lùi về sau. 

Hạ Di ngồi bệt xuống đất, mái tóc dài buông xõa che lấp khuôn mặt.

Một con dao gấp đâm thẳng vào sau lưng cô. 

Lưỡi dao ánh lên sắc đỏ như máu của Hiền Giả Thạch, một loại vũ khí được rèn từ mảnh vỡ thanh “Atkan” của Manecke Cassel, thủ lĩnh đời đầu của Sư Tâm Hội. 

Đây chính là lưỡi dao từng chém trọng thương Constantine, và là khắc tinh chí mạng với rồng. 

Giống như dao tẩm độc với người thường, độc tố của nó nhanh chóng lan khắp mạch máu Jormungandr, khiến từng tế bào mục rữa, máu sánh đặc như sơn.

“Quả không hổ là con người giống rồng nhất… Giỏi lắm.” 

Cô đưa tay ra sau, rút con dao gấp ra khỏi lưng.

“Cô không phải là Hạ Di. Cô là Jormungandr.” 

Sở Tử Hàng khàn giọng nói.

“Phải, là Jormungandr đấy, là Long Vương!” 

Hạ Di ngẩng đầu, dù cái chết đã cận kề, vẫn không giấu được niềm kiêu hãnh. 

Bởi vì cô là Long Vương.

Cả hai đối mặt hồi lâu, ánh mắt đen như mực, không biểu cảm, như thể đã quyết tâm làm kẻ thù đến cùng.

Nhưng rồi giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ băng, gợn sóng lan ra, băng vỡ, nước chảy, mềm mại mà bất lực. 

Hạ Di cụp mắt xuống, nhè nhẹ nhả ra một chiếc chìa khóa, từ đầu cô vẫn ngậm trong miệng.

Cô móc chìa khóa vào vòng sắt trên chuôi dao, ném cho Sở Tử Hàng, cười khẩy:

“Làm như tôi đã ăn thịt người con gái của anh không bằng… Đi mà tìm Hạ Di đi, tôi đã để lại tất cả những gì thuộc về cô ấy ở đó rồi.”

Sở Tử Hàng cúi người nhặt con dao gấp lên, lặng lẽ ngắm nhìn chiếc chìa khóa treo lủng lẳng trên vòng dao. 

Anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nơi Hạ Di.

Anh thật sự ghét sự im lặng này.

Nó tĩnh đến mức khiến người ta phát điên, như một khoảng trống mênh mông nuốt chửng tất cả âm thanh, kéo dài đến nghẹt thở. 

Anh muốn nói gì đó… nhưng có quá nhiều điều chưa kịp hỏi, chưa kịp nói, quá nhiều thứ… đều đã không còn kịp nữa.

“Tạm biệt.” 

Anh khẽ thì thầm.

“Tạm biệt…” 

Hạ Di cũng đáp lại bằng giọng nói nhẹ như gió thoảng.

Ánh sáng cuối cùng trong mắt cô lụi tắt. 

Cô ngửa người ngã xuống, nhẹ như một chiếc lá rơi. 

Cô nằm trần trụi trên lớp tro than còn chưa kịp nguội hẳn, lưng và tóc bị than nóng thiêu đốt, rồi lại nhanh chóng bị máu nhuộm thẫm. 

Làn da trắng muốt như ngọc càng nổi bật trong sắc đỏ tươi thấm đẫm, hai gam màu xung đột dữ dội nhưng lại hài hòa đến kỳ lạ khiến người ta bất giác liên tưởng đến những cánh đồng hoa hồng dệt thêu ở thung lũng Bulgaria.

Đúng vậy, có hoa hồng.

Lộ Minh Trạch bước vòng quanh thi thể cô, ngửa mặt nhìn lên trời, rồi tiện tay rút từ bó hoa trong ngực ra một vốc cánh hồng, tung lên không trung.

Cánh hoa xoay tròn rơi xuống, nhẹ nhàng đậu trên cơ thể cô gái đã không còn hơi thở.

Cậu cứ rút mãi, rút mãi tựa như trong lòng chẳng bao giờ hết hoa. 

Cánh hoa đầy trời, tung bay như tuyết đầu mùa. 

Sở Tử Hàng đứng đó, cúi đầu, im lặng, không nói một lời.

Lộ Minh Trạch nói đúng, đây là một đám tang.

Hạ Di nằm trong quan tài, Sở Tử Hàng là thân nhân, còn Lộ Minh Trạch là mục sư. 

Và Lộ Minh Phi? 

Cậu chỉ là một kẻ qua đường.

Cô gái thích ca hát ấy giờ đã được chôn dưới lớp hoa. 

Chôn cùng là tham vọng, tàn bạo, và cả quá khứ như mê cung không lối thoát.

Sakatoku Mai và "cô nàng khoai tây" đập tay với nhau, “Xong rồi!”

Cả hai cùng thở phào, mồ hôi lạnh vẫn còn đọng trên trán, làm khán giả của một trận chiến mang tầm cỡ thánh thần đúng là không dành cho người thường. 

Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi Sở Tử Hàng và Hạ Di cuốn lấy nhau lao đi như thiên thạch va chạm trong không gian khổng lồ ấy, họ cố tua lại từng khung hình của đoạn ghi hình giám sát, nhưng hoàn toàn không thể bắt được hình ảnh rõ nét nào.

Dòng máu rồng sục sôi đã khiến tốc độ của họ vượt xa giới hạn của bất kỳ ống kính nào.

---

“Không phải lần trước cô đã đấu với Jormungandr rồi sao?” 

Cô gái ăn khoai tây chiên nói .

“Sao lần này cũng căng thẳng dữ vậy?”

“Hoàn toàn không có chút ký ức nào. Tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong khách sạn ở Stockholm rồi, trên cái giường quen thuộc nhất với tôi. Tôi đã nghĩ rất lâu mà vẫn không phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thực.” 

Sakatoku Mai run rẩy một cái.

“Giờ tôi mới hiểu, trận chiến đó nguy hiểm tới mức nào.”

“Sở Tử Hàng đúng là mạnh một cách khó tin.”

“Ừm. Nhưng theo kế hoạch của sếp, chỉ được phép có một người rời khỏi ga tàu điện ngầm.” 

Mai khẽ cau mày.

“Mà kế hoạch của sếp trước giờ chưa từng sai sót. Nhưng bây giờ nhìn lại, Sở Tử Hàng vẫn chưa đến mức sẽ chết.”

“Tôi cứ thấy có gì đó sai sai, mà nghĩ mãi cũng không ra.” 

Cô nàng ăn khoai tây day day thái dương.

“Cởi áo ra.” 

Sở Tử Hàng khẽ nói.

Lộ Minh Phi ngẩn người, không hiểu gì cả. 

Ở đây đã có hai người không mặc rồi, đến lượt mình nữa sao?

“Cởi áo ra!” 

Giọng Sở Tử Hàng có phần nóng nảy.

Lộ Minh Phi không dám trái lời, run run cởi áo khoác ngoài đưa cho anh. 

Sở Tử Hàng ngồi xuống, nhẹ nhàng phủ áo lên người Hạ Di.

“Cần thiết lắm sao?” 

Lộ Minh Phi nghĩ thầm.

“Dù gì thì cũng đã có cả một lớp cánh hoa hồng phủ lên rồi…”

Ngay sau đó cậu mới hiểu: 

Lộ Minh Trạch và những cánh hoa kia chỉ tồn tại trong tầm nhìn của riêng mình. 

Tên tiểu ác ma, hay vị mục sư ấy, là lớp hiệu ứng được chồng lên hiện thực, chỉ xuất hiện với cậu mà thôi.

Sở Tử Hàng đi quanh một vòng, nhặt lại túi tennis và chiếc hộp đen, kiểm tra lại từng món một. 

Anh vẫn chu toàn, cẩn thận như vậy, cứ như đang chuẩn bị cho một chuyến hành trình dài.

“Đi thôi.” 

Anh xách theo cả hai vật dụng, lướt qua bên cạnh Lộ Minh Phi.

“Trong đường hầm có một đoàn tàu điện ngầm, đi theo đường ray sẽ đến được Phục Hưng Môn.”

“Này, sư huynh, đợi em với chứ! Đừng đi nhanh vậy… em trẹo chân rồi mà…” 

Lộ Minh Phi cà nhắc chạy theo phía sau.

Bỗng nhiên, cậu rùng mình, tai dựng lên theo phản xạ. 

Sau lưng hình như có âm thanh sột soạt, tựa như tiếng rắn bò trườn. 

Trong đầu cậu chợt nhớ tới một câu chuyện từng đọc: 

Nếu đi trong rừng rậm Nam Mỹ và nghe tiếng lá khô vỡ vụn phía sau, đừng bao giờ quay đầu lại, đó có thể là một con trăn khổng lồ đang theo dõi. 

Nó chưa thấy mặt, chưa xác định được có nguy hiểm hay không, nên còn do dự chưa ra tay. 

Nhưng một khi quay đầu, nó sẽ lập tức lao đến, quấn chặt và nghiền nát như bóp vỡ một bó xương.

Giống như truyền thuyết về địa ngục kia vậy, đàn ông chân chính nói không quay đầu là không quay đầu! 

Mẹ kiếp, không quay!

“Sư huynh, lần này về chắc tụi mình sẽ được tung hô ghê lắm nhỉ?” 

Lộ Minh Phi vừa bước nhanh vừa cố tỏ ra bình tĩnh bằng cách nói to.

Nhưng Sở Tử Hàng bỗng khựng lại, tay nắm hộp đen nổi gân xanh chằng chịt.

“Không lẽ… anh cũng nghe thấy?” 

Lộ Minh Phi méo mặt. 

Thế thì không phải ảo giác rồi. 

Nếu là rắn thì vẫn đỡ… chứ nếu Hạ Di sống lại thì…

Cậu chầm chậm quay đầu, bàn chân căng chặt, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Trong đống tro than vẫn còn nóng, có thứ gì đó màu đen đang lặng lẽ bò qua. 

Nó to bằng cái thùng nước, bề mặt lấp lánh những vảy nhỏ, chiều dài không rõ, nhưng chỉ phần nhìn thấy đã dài đến 7, 8m. 

Giống như… một con trăn khổng lồ. 

Nó trườn tới bên xác Hạ Di, từng vòng từng vòng quấn lấy cơ thể trắng toát của cô.

Lộ Minh Phi nuốt khan, cậu chưa từng thấy con rắn nào to như vậy. 

Dù đều là bò sát, nhưng so với Long Vương, thứ này vẫn quá kém đẳng cấp. 

Nhưng mà, Lộ Minh Phi vốn đã sợ rắn từ nhỏ, lúc này bản năng khiến cậu lùi về sau nấp sau lưng Sở Tử Hàng.

Bất chợt, con trăn đen bật người lên, quấn lấy thi thể Hạ Di, lao vút về phía sân ga!

Một luồng gió lớn cuốn tới, một bóng đen khổng lồ giương cánh trong cơn cuồng phong. 

Chiếc miệng mở ra đến mức cực hạn, rộng 180 độ, những chiếc răng nanh sắc như giáo mác! 

Thứ đó không phải trăn, đó là lưỡi của Long Vương Fenrir!

Lưỡi dài cuộn lấy Hạ Di, kéo vào miệng rồng. 

Những chiếc răng sắc nhọn khép lại như cánh cổng thép, Lộ Minh Phi lờ mờ nghe thấy âm thanh của xương bị nghiền vụn. 

Cái miệng đáng sợ ấy giống như máy ép thủy lực, chỉ trong tích tắc đã nghiền nát cơ thể mềm mại của Hạ Di thành một khối máu và mảnh xương vụn trộn lẫn.

Con rồng còn sống! 

Hắn chỉ giả chết. 

Hắn đang chờ cơ hội để trút cơn thù hận khắc cốt ghi tâm. 

Trong khoảnh khắc trước khi ngã xuống, hắn đã phát điên mà tìm kiếm Hạ Di vì chính em gái của hắn là người đã đâm chết mình. 

Và cuối cùng, sinh vật đầu óc chậm chạp ấy đã nhận ra sự thật.

Cơn thịnh nộ điên cuồng nuốt trọn thần trí hắn, huyết mạch sục sôi như thiêu đốt!

“Long Cốt Thập Tự!” 

Sở Tử Hàng trợn trừng mắt, thất thần thốt lên.

Anh đã phạm phải sai lầm chí mạng, nhầm lẫn thân phận thật sự của Hạ Di. 

Dù là một thi thể con gái loài người, nhưng bên trong lại là huyết thống và xương cốt của một long tộc. 

Đó chính là một "Long Cốt Thập Tự", một "di vật phong ấn long lực" mang sức mạnh long vương bị niêm phong!

Long vương ngẩng đầu dang rộng đôi cánh, tiếng long ngâm vang vọng khắp không gian, dữ dội, hoang dại và thê lương. 

50dccfb6-8b5f-415f-be32-2dceef3d56a8.jpg

Cả không gian rung chuyển dữ dội, hàng vạn con liêm dứu từ trời rơi xuống, hoảng loạn bay loạn xạ rồi vỡ vụn thành từng mảnh. 

Chúng thậm chí không thể chống chọi nổi uy lực của tiếng long ngâm.

Long vương đã tái sinh, sức mạnh gấp trăm ngàn lần so với trước! 

Toàn thân hắn, vết thương lành lại với tốc độ kinh hoàng, phần xương khô ở thân dưới đang mọc lên những bó cơ mới. 

Hắn đã nuốt chửng người em song sinh, hòa làm một với các vị quân chủ trên ngai vàng, Tử thần Hel được sinh ra, Long vương phá vỡ xiềng xích, không còn gì có thể ngăn cản hắn nữa, cánh cổng Nibelungen sắp mở ra!

Một cõi giới đầy tôn nghiêm và kinh hoàng đang được triển khai. 

Đó chính là ngôn linh mà Hạ Di vừa sử dụng trước đó, nhưng lần này uy lực mạnh mẽ hơn gấp bội. 

Những con liêm dứu bị cuốn vào lãnh địa đều hóa thành ngọn lửa vàng rực, sau một khúc lượn ngắn ngủi rồi tan biến thành mưa ánh sáng rơi rớt. 

Không gian khổng lồ ngập tràn tiếng rít kinh hoàng của chúng, như hàng triệu oan hồn nơi địa ngục cùng lúc gào thét. 

Đôi cánh của Fenrir quạt lên cơn lốc dữ dội, cơ thể khổng lồ nặng đến hàng chục tấn của hắn lại từ từ bay lên! 

Hắn thực sự bay được!

Lộ Minh Phi không biểu lộ cảm xúc. 

Cậu đã chẳng còn biểu cảm nào phù hợp để đối diện nữa rồi. 

Nỗi sợ hãi đã cạn kiệt sau khi chứng kiến Hạ Di long hoá, sự thán phục cũng đã dùng hết khi theo dõi cuộc quyết đấu giữa Hạ Di và Sở Tử Hàng. 

Giờ đây đối mặt với cảnh tượng mang khí chất thánh thần này, đến lời để mắng chửi cậu cũng chẳng nghĩ ra. 

Nếu đây là một vở kịch, biên kịch chắc chắn là kẻ tâm thần! 

Mấy trận cao trào vừa rồi đã đủ nghẹt thở lắm rồi, có nhất thiết phải "cao trào nối cao trào" thế này không? 

Giống như Indiana Jones vừa thoát khỏi hang động chôn giấu kho báu ngoài hành tinh, quay đầu đã thấy Godzilla đứng đó cười hề hề nói: 

"Xong rồi à? Chờ ông nãy giờ đấy, chiến phát nữa không?"

Mẹ nó chứ!

Một con Nữ hoàng Liêm Dứu rú thảm bay tới, nhưng chưa kịp đến gần đã bị lãnh địa cuốn vào, hóa thành một đốm lửa điện, đập vào vách đá rồi nổ tung thành muôn đốm tia lửa, để lại vệt đen cháy sém. 

Đám Liêm Dứu hoảng loạn tụ lại thành đàn, chui vào đường hầm bỏ chạy, như đàn cá trích lao vào rạn san hô chật hẹp. 

Nhưng đường hầm không chứa nổi quá nhiều Liêm Dứu cùng lúc, cánh xương va chạm liên hồi, nhiều con đâm nát thân thể vào tường đá. 

Chúng vốn là cư dân nơi này, giờ lại điên cuồng trốn chạy. 

Không gian này đã trở thành cõi chết, và ở trung tâm của cõi chết ấy, Long vương đang khiêu vũ!

Đúng thế, Long vương thật sự đang nhảy múa.

Sinh vật khổng lồ ấy vỗ cánh, xoay tròn, lượn vòng, những mảnh than cháy bay xoáy theo thân hình đang bốc cháy của hắn, vũ điệu ấy hùng tráng và trang nghiêm đến mê hoặc. 

Bằng chính cơ thể đồ sộ ấy, Long vương thực hiện từng động tác phức tạp đầy tinh tế, như vũ công bước ra từ bích họa cổ đại Ấn Độ.

"Hắn không lao đến giết mình… đang giở trò gì vậy?" 

Lộ Minh Phi trố mắt.

"Ngôn linh · Diệt Thế Nghiệp Vũ." 

Sở Tử Hàng nhìn như mộng, dường như bị vẻ đẹp trong vũ đạo ấy làm chấn động. 

"Đó là điệu vũ của sự diệt vong. Trong thần thoại Bà La Môn, ba vị thần cai quản thế giới: Brahma sáng tạo, Vishnu bảo hộ, Shiva hủy diệt. Khi Shiva bắt đầu vũ điệu của mình, thế giới đi đến tận cùng một chu kỳ. Các vị thần hân hoan, Brahma tỉnh dậy, Vishnu mỉm cười đồng thuận, chỉ có loài người than khóc. Thi sĩ cổ đại từng viết rằng Shiva đã nhảy vũ điệu đó tại 'Thành Phố Chết' Mohenjo-Daro và hủy diệt nơi đó. Nhưng họ không dám gọi tên vị thần ấy, chỉ mô tả cảnh hủy diệt trong Mahabharata. Tên gọi của ngôn linh cũng từ đó mà ra."

Xác Liêm Dứu hóa thành mưa lửa vàng rực, rơi xuống da thịt trần trụi của Sở Tử Hàng. 

Anh không cảm thấy đau, chỉ khe khẽ thở dài: 

"Thật đẹp… Không lạ gì khi cả thế gian không ai có thể tái hiện vũ điệu hủy diệt này. Vì điệu múa này không dành cho con người. Nó phải do một con rồng, trong hình thể khổng lồ, bay giữa không trung mà múa. Mỗi động tác đều ẩn chứa ký hiệu long văn. Ngôn linh này không cần tiếng nói, nó được giải phóng bằng 'ngôn ngữ' của vũ đạo."

"Bó tay! Đây là tiết học thẩm mỹ à?!" 

Lộ Minh Phi phát điên.

"Chúng ta không làm gì được nữa rồi. 'Diệt Thế Nghiệp Vũ' là ngôn linh cần thời gian dài để hoàn tất, nên hắn dựng sẵn một vùng lãnh địa như kết giới, không cho bất kỳ sinh vật sống nào xâm nhập." 

Sở Tử Hàng ngẩng đầu nhìn mưa lửa, "Kẻ nào xâm nhập sẽ thành tro như bọn Liêm Dứu."

"Vậy thì… ngôn linh này được giải phóng ra sẽ ra sao?" 

Lộ Minh Phi lắp bắp hỏi.

"Trong vùng lãnh địa ấy chỉ còn lại cái chết. Giờ đây, hắn chính là Tử thần Hel. Đây là lời tuyên án dành cho tất cả chúng ta."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thank trans
Xem thêm