• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn 14: Tội và Phạt - Phần 1-2

0 Bình luận - Độ dài: 5,309 từ - Cập nhật:

Đêm khuya, tầng cao nhất văn phòng hiệu trưởng.

Một chiếc đèn bàn sáng nhẹ, bảy chiếc tách sứ trắng.

Bảy bóng người ngồi vây quanh bàn làm việc lớn, toàn bộ chìm trong vùng tối mà ánh đèn không vươn tới.

Ngoài mái nhà, gió lùa cuốn lá khô lăn lóc, như cả toán nhẫn giả đang rón rén vượt nóc.

Không ai nói gì trong một lúc lâu, không khí mờ ảo như hơi nước bốc lên từ tách trà, chầm chậm lan tỏa.

Hiệu trưởng Anjou nâng tách trà chào mọi người:

“Thật hiếm có. Đồng thời mời ba sinh viên đến tham gia buổi trà khuya thế này. Chào mừng các em, và cảm ơn các thầy cô đã luôn tận tụy…”

“Má ơi! Sao em lại phải làm nhiệm vụ với đám điên này chứ?! Chẳng lẽ em đã tuyệt vọng với cuộc đời sinh viên lưu ban của mình đến vậy sao?! Không đi! Kiên quyết không đi!”

Một người chẳng buồn giữ thể diện cho hiệu trưởng, vừa ngọ nguậy trên ghế vừa la oai oái.

Sinh viên duy nhất cấp “G” của Học viện Cassell, Finger von Frings.

Sở dĩ anh ta chỉ có thể lăn lộn trên ghế mà không chạy khỏi phòng là vì… hai tay đã bị trói chặt vào lưng ghế bằng dây da.

Bên cạnh anh ta là hiệu phó đang vừa kéo lại quần, vừa cười nham hiểm.

"Thầy còn chưa nói là các em phải đến Trung Quốc diệt rồng mà. Có thể cho thầy nói xong rồi hãy phát điên được không?”

Anjou đưa tay gãi đầu.

“Đừng tưởng em không đoán ra mấy người đang tính gì! Gì mà trà khuya tâm sự? Rõ ràng là họp động viên, phải không? Là muốn em và Sở Tử Hàng leo cùng một chiếc thuyền chứ gì? Em vừa hoàn thành nhiệm vụ xong đấy nhé, hiệu trưởng đừng có lật lọng! Năm sau em sẽ rực rỡ tốt nghiệp, đường đường chính chính trở thành nhân viên chấp hành, bay khắp thế giới làm nhiệm vụ với mấy em đàn em nóng bỏng! Chạy xe trên đường cao tốc Cuba hút xì gà, nằm trên bãi biển Hawaii có người xoa kem chống nắng, chèo thuyền với gái bản xứ trên sông Mê Kông… Cuộc sống trong mơ của em sắp bắt đầu rồi! Em đã cày cuốc chín năm mới sắp tốt nghiệp, đừng hại đời em ngay trước bình minh như thế chứ!”

Finger gào lên đầy uất ức.

“Cái cậu đang miêu tả không phải cuộc sống của nhân viên chấp hành,” giọng khàn khàn của trưởng bộ chấp hành Schneider vang lên, “Nếu thực sự có ai sống như vậy thì tôi đúng là thất trách.”

“Không thể để người ta có tí tưởng tượng sao?”

Finger thở dài.

“Là sinh viên ‘G’ duy nhất, cậu tưởng tốt nghiệp là dễ lắm à?”

Hiệu phó vỗ vai Finger, mặt nghiêm trọng.

“Cho dù ta và hiệu trưởng có mắt nhắm mắt mở cho qua, cậu nghĩ hội đồng quản trị sẽ để yên sao? Trường đang giúp cậu đấy. Hãy tưởng tượng xem, nếu hoàn thành được nhiệm vụ này, bài thực tập của cậu sẽ sáng chói đến mức nào! Hội đồng quản trị chắc chắn không thể bới móc gì nữa, cậu sẽ tốt nghiệp một cách huy hoàng! Nếu không… cậu có thể là người đầu tiên học tới năm mười đấy!”

“Còn hơn là chết cháy trong biển lửa ‘Quân Diễm’ do tên điên kia thả ra…”

Finger lườm Sở Tử Hàng bên cạnh, nhưng rõ ràng khí thế yếu hẳn.

Sở Tử Hàng ngồi yên không nói gì, từ tốn uống trà, ăn bánh sôcôla.

“Đối phó với loại này thì chỉ có bạo lực mới có tác dụng.”

Hiệu phó nghiêng đầu nói với Guderian.

Guderian gật đầu lia lịa, cảm thán mình với hiệu phó quả là còn khoảng cách lớn về… trình độ giáo dục.

Anjou ho khẽ một tiếng:

“Tôi có thể nói tiếp chưa? Mời những sinh viên xuất sắc nhất, nhâm nhi trà chiều, trò chuyện về tương lai học viện, đó là truyền thống nhiều năm nay của chúng ta. Và hôm nay, ba em ngồi đây chính là những tinh anh thật sự của học viện. Thầy vô cùng vinh dự được thông báo rằng: Các em sẽ trở thành thực tập sinh của bộ chấp hành, được cử đến Trung Quốc để điều tra vụ việc ‘Long vương thức tỉnh’ vừa bị rò rỉ gần đây.”

“Vinh dự cái đầu thầy ấy…”

Finger mặt mày như đưa đám.

“Không phải chỉ có ba người tụi em thôi chứ ạ?”

Lộ Minh Phi cũng bắt đầu thấy bất an.

Từ trước đến nay cậu đã nghe đồn rằng bộ chấp hành có rất nhiều cao thủ.

Ngay cả những giáo sư nhìn qua có vẻ yếu ớt, chưa chắc đã không sở hữu những ngôn linh tấn công khủng khiếp.

Thế mà giờ đây, nhiệm vụ diệt rồng lần thứ hai lại tiếp tục giao cho một sinh viên non nớt như cậu.

Lần trước còn may có Manstein dẫn đội, lần này thì trông có vẻ là tổ ba người… sinh viên?

“Học viện đã cử đi rất nhiều tổ,” Anjou nói, “Nhóm của các em chỉ có ba người, nhưng đừng nghĩ mình thiếu kinh nghiệm. Các em là sinh viên cấp ‘A’ và ‘S’, ngay cả Finger cũng từng là ‘A’. Xét về huyết thống, các em vượt trội hơn phần lớn thành viên bộ chấp hành. Càng đối mặt với Cổ Long có địa vị cao, huyết thống càng đóng vai trò then chốt.”

“Thông tin về việc Long vương thức tỉnh bị lộ ra ngoài, đó là khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử học viện,” Schneider bổ sung, “Hiện tại, toàn bộ tinh anh của bộ chấp hành đã chia thành các đội nhỏ, tổng động viên ra trận. Sinh viên cũng có hai tổ được huy động, nhóm còn lại gồm Caesar Gattuso, Trần Mặc Đồng, và Hạ Di.”

“Ồ hô, lần này cuối cùng cũng không phải làm bóng đèn nữa rồi hả?”

Lộ Minh Phi thầm nghĩ.

Không được xếp cùng nhóm… có lẽ là chủ ý của học viện?

Nếu không thì ai nấy chắc cũng khó xử chết mất.

Finger, đang ngập tràn căm phẫn, sững người ra một lúc, rồi đôi mắt đảo nhanh mấy vòng, rướn cổ, nheo mắt với Lộ Minh Phi và Sở Tử Hàng:

“Ê ê, hai người thật là bi kịch ghê á! Người trong mộng đều bị chia sang nhóm của Caesar hết! Hay là… để tôi chuyển hướng sang thích Caesar cho rồi nhỉ? Thế là cả ba chúng ta cùng ‘tương tư một chiều’, lập luôn một ‘bi kịch hội’ cho đủ bộ, bi kịch tới tận cùng luôn ấy chứ!”

Anh ta quay đầu sang la to với hiệu trưởng Anjou:

“Em nói này, hiệu trưởng, chia nhóm thế này rõ ràng là thiên vị quá đáng rồi còn gì! Nhóm bên kia toàn ‘A’ cấp, lại còn toàn người lớn tuổi hơn, ai nấy đều có thể độc lập tác chiến. Nhóm chúng em thì sao? Một kẻ bạo lực, dắt theo hai thằng vô dụng? Làm ơn đi!”

“Không thể nghĩ vậy được,” Anjou điềm nhiên đáp, “Nhóm bên kia là một sinh viên năm nhất, một năm ba và một năm tư. Nhóm các em là một năm hai, một năm ba, cộng thêm em, năm chín. Tính ra các em mới là ‘đội hình dày dạn kinh nghiệm’ đấy.”

“Ủa gì kỳ vậy trời?!”

Finger gào lên phản đối, “Ý thầy là mình em thôi mà gánh được cả ba người bên kia hả?!”

Hiệu phó chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng siết chặt sợi dây đang trói tay Finger lại một chút.

“Không đùa nữa,” Anjou nghiêm giọng, “Việc điều Caesar vào nhóm đó không phải do thầy quyết định, là ý kiến của hội đồng quản trị. Huyết thống của Sở Tử Hàng vẫn đang bị ‘nghi ngờ’, hội đồng yêu cầu lập thêm một nhóm riêng. Còn việc chọn Trần Mặc Đồng và Hạ Di làm bạn đồng hành, là lựa chọn cá nhân của Caesar.”

“Cái này là lộ liễu đào góc tường nhà người ta rồi còn gì?”

Finger nhìn thẳng vào mắt Sở Tử Hàng, nói nghiêm túc:

“Tôi không phải kiểu thích gây sự đâu nhé, nhưng nói thật với sư đệ một câu, nếu có ai dám ‘đào góc tường’ của tôi á, tôi thề sống mái với nó luôn!”

Sở Tử Hàng không đáp, ánh mắt chỉ lặng lẽ dõi theo ánh đèn, như đang mải mê suy nghĩ ở đâu đó xa xăm.

“Haizz, nhìn xem em phải làm nhóm với những ai? Một thằng nhát cáy với một tên mặt đơ,” Finger cuối cùng cũng đành chấp nhận số phận, thở dài sườn sượt, “Vậy ít ra có tí trang bị xịn nào không? Giống như mỗi lần 007 ra nhiệm vụ ấy, đều được bác Q đưa cho mớ đồ chơi đỉnh của chóp! Xe Aston Martin gắn đại bác luyện kim, tàu ngầm chạy được trên đường Trường An, càng nhiều càng tốt ấy! Hiệu trưởng à, xin thầy hãy gọi cái bộ trang bị tà đạo của thầy ra đi! Lúc này là lúc học trò cưng của thầy sắp liều mạng vì học viện đấy, có gì quý thì đừng cất nữa!”

“Rất tiếc,” Anjou nhún vai, “Bộ trang bị là một trong những đơn vị rắc rối nhất, cũng như bộ chấp hành, đều chịu sự quản lý của thầy và hội đồng quản trị. Nhưng vì hội đồng đang tiến hành luận tội thầy, hiện tại thầy không thể can thiệp trực tiếp.”

“Ô hay, vậy là sao chứ?! Hồi đó ít nhất còn có chiếc Maniakh và một quả ngư lôi Luyện Kim gắn đầu đạn đặc biệt, giờ định ném bọn em ra trận tay không hả? Chẳng lẽ định để tụi em cào chết rồng bằng móng tay và răng chắc?!”

Finger phát hoảng thật sự, từ đầu buổi đến giờ anh ta cứ như đang trôi trong cơn điên nhẹ pha loạn thần.

“Dù em đang bị tạm thời tước quyền hạn,” Anjou nói, mắt liếc sang hiệu phó, “nhưng vẫn còn vài thứ… thầy có thể điều động.”

Hiệu phó gật đầu, rồi cúi xuống, lôi từ gầm bàn ra một chiếc hộp đen to nặng đặt lên mặt bàn.

Chiếc hộp dài 1m8, bằng hợp kim nhôm, phủ ngoài bằng da đen, các góc được gia cố bằng khung thép, một góc có tấm bảng kim loại khắc mã hiệu S20100144, món này thuộc dạng cất giữ trong "Băng Khiếu” đặc biệt, thuộc nhóm “S”, loại cấp cao nhất.

Theo mã số, đây là món vật phẩm thứ 144 được đưa vào Băng Khiếu trong năm 2010.

Lộ Minh Phi lập tức đoán ra đó là gì.

Dù bị lớp vỏ nhôm bọc ngoài, cậu vẫn cảm thấy như có luồng hơi thở dài đầy nguy hiểm đang chờ chực thoát ra.

Hiệu trưởng và hiệu phó mỗi người rút ra một chiếc chìa khóa đồng thau, đồng thời cắm vào hai ổ khóa ở hai bên thùng.

Khi cả hai xoay khóa cùng lúc, bên trong truyền ra âm thanh lách cách của cơ cấu bánh răng khởi động, các chốt thép cài rút lại, nắp thùng bật ra một khe nhỏ, ánh sáng màu đen vàng óng ánh rò rỉ qua khe, khiến cả đèn bàn cũng như mờ đi hẳn.

Anjou mở nắp thùng:

“Đao kiếm luyện kim • Thất Tông Tội.”

Ngoại trừ hiệu trưởng, hiệu phó và Lộ Minh Phi, tất cả những người còn lại đều là lần đầu được thấy bộ vũ khí này.

Ai nấy đều rướn cổ nhìn vào, ánh mắt lấp lánh tò mò.

“Cái gì đây vậy?”

Finger gõ gõ vào hộp đựng đao được chạm khắc tinh xảo.

Hiệu phó bật một nút ẩn.

Ngay lập tức, cơ cấu bên trong khẽ rung lên, đẩy ra bảy thanh đao kiếm với hình dáng hoàn toàn khác nhau.

Lưỡi đao đen tuyền, dưới ánh đèn lấp ló các hoa văn như tơ băng, lá thông, mây trôi, lửa cháy...

Hiệu phó rút ra một thanh, đó là một thanh đao cán dài dùng hai tay, dài chừng một mét rưỡi, lưỡi cong mềm mại, dày chừng một đốt ngón tay.

“Kiểu dáng giống đao ‘trảm mã’ thời Tống của Trung Quốc. Gọi là ‘trảm mã’ vì dùng hai tay vung hết lực có thể chém đứt đầu ngựa.”

“Rẹt”

Ông cắm mạnh thanh đao vào mặt bàn.

Lưỡi đao rung lên, phát ra tiếng ngân lạnh lẽo lan khắp căn phòng.

“Ê ê! Cái bàn làm việc đó là đồ cổ được thợ thủ công Venice thế kỷ 19 chạm khắc bằng tay đấy nhé!”

Anjou hét lớn, giọng đầy đau lòng.

“À… ngẫu hứng quá thôi.”

Hiệu phó cười xin lỗi, vẻ mặt chẳng hối lỗi chút nào.

“Tìm ai đó thay cho ông cái mặt bàn mới là được mà.”

Ông lại rút ra một thanh đao khác, lưỡi dài uốn cong gần 1m2, thân mảnh, đường cắt sắc như mũi thuyền.

“Kiểu dáng này tương tự Thái đao của Nhật thời đại Bình An, vốn cải tiến từ trường đao nhà Đường bên Trung Quốc. Đầu lưỡi nhỏ, chuôi rộng, thiết kế cổ điển, thanh nhã.”

“Rẹt”

Thanh đao thứ hai cũng được cắm thẳng vào mặt bàn, sâu nửa gang tay.

“Đây là trường đao Yatagan, một nhánh của đao Damascus, do các thợ rèn Thổ Nhĩ Kỳ xưa kia chế tạo. Kỹ nghệ nguyên bản đến nay đã thất truyền. Đặc trưng là lưỡi đao cong ngược nhưng mũi đao lại thẳng, dung hòa đặc tính của cả đao và kiếm. Dùng một tay.”

“Rẹt.”

“Đây là Hán kiếm, kiếm thẳng, thân có tiết diện hình bát giác, nên còn gọi là ‘Hán bát phương’. Là vũ khí đâm chém với đường nét cực kỳ mỹ lệ.”

“Rẹt.”

Anjou đưa tay che mắt, nghe trọn vẹn bảy lần tiếng kim loại xuyên vào gỗ,mỗi lần như vậy là một lần chiếc bàn cổ của ông “mất giá” vài ngàn đô.

Giờ đây, mặt bàn làm việc đã bị cắm đầy đao kiếm.

Căn phòng từng tràn ngập mùi sách vở, phút chốc biến thành một viện bảo tàng vũ khí lạnh nghiêm cẩn, nơi hội tụ những công cụ giết người từ cổ chí kim.

Hiệu phó thong dong bước vòng quanh bàn, khẽ búng ngón tay lên thanh trảm mã đao, phát ra một tiếng ngân trầm vọng “ong ong” lan khắp căn phòng.

Sáu thanh còn lại cũng đồng loạt cộng hưởng, hợp thành một dải âm thanh hoàn hảo như một hợp tấu kỳ dị từ địa ngục.

---

“Bộ đao kiếm này ban đầu do Diệp Thắng và Sakatoku Aki phát hiện tại Thanh Đồng Thành. Sau đó, Lộ Minh Phi và Trần Mặc Đồng tìm lại được trên hài cốt của Diệp Thắng. Một lần nữa nó thất lạc, rồi lại bất ngờ xuất hiện trong một phiên đấu giá kín. Học viện đã phải chi số tiền cực lớn để chuộc về. Trên mỗi thanh đều khắc văn tự Long tộc, tuy chưa thể giải mã, nhưng bên cạnh đó lại có chữ Hebrew cổ, có lẽ là tên của từng vũ khí: Ngạo mạn, Đố kỵ, Phẫn nộ, Lười biếng, Tham lam, Tham ăn và Sắc dục.”

“Chính là 'Thất tông tội’ trong Cơ Đốc giáo.” 

Guderian nói.

"Tiếng Latin lần lượt là superbia, invidia, ira, accidia, avaritia, gula, luxuria. Ghép lại là một từ cổ thời Trung cổ: SALIGIA.”

“Cả bảy thanh đều được rèn từ kim loại tái sinh, bề ngoài giống nhau nhưng tính chất thì mỗi thanh một khác, độ cứng, độ dẻo, độ phản ứng. Đây là đỉnh cao của thuật luyện kim: tạo ra vật chất theo ý chí. Trình độ này, bất cứ luyện kim thuật sư nào trên thế giới cũng chỉ có thể ngước nhìn. Nó chỉ thuộc về một người: Vua của Đồng và Lửa, bá chủ luyện kim trong Tứ đại Quân Chủ.” 

Anjou nói.

“Quyền năng của Tứ đại Quân Chủ không giống nhau. Vua của Đại Địa và Núi được cho là mạnh nhất về sức mạnh thô bạo, còn Vua của Đồng và Lửa lại được gọi là ‘ngai vàng của luyện kim’, vì chỉ có hắn mới khống chế được ngọn lửa đạt tới nhiệt độ tối cao chạm đến giới hạn luyện kim.” 

Hiệu phó bổ sung.

"Bảy thanh vũ khí này là tuyệt tác, tập hợp mọi tinh hoa trong lịch sử vũ khí lạnh. Những tinh hoa đó quy tụ lại, tạo nên sức mạnh sát thương không tưởng. Dùng để giết người thì chẳng khác nào lấy pháo cao xạ bắn ruồi. Vậy nên câu hỏi đặt ra là: vì sao Long Vương lại kỳ công rèn ra thứ này?”

“Để tàn sát lẫn nhau.” 

Lộ Minh Phi nhìn hàng lưỡi kiếm sắc lẹm xếp ngang nhau, thầm nghĩ.

Đó là điều Lộ Minh Trạch đã từng nói với cậu, và cậu chưa từng hoài nghi. 

Chỉ cần thoáng nhìn thấy bộ đao kiếm ấy, cậu đã linh cảm được số mệnh nhuốm máu mà nó mang theo. 

Khi NoNo bất chấp tất cả gỡ chúng ra khỏi hài cốt Diệp Thắng, trong lòng cậu có một tiếng nói khẽ vang lên: 

"Đừng… đừng… đừng động vào...”

Thứ không nên chạm vào, cánh cửa của giết chóc không thể mở ra, phong ấn của quỷ dữ không thể phá vỡ… 

Có lẽ chính vì mang đi bộ đao kiếm này mà Diệp Thắng mới bỏ mạng ở Thanh Đồng Thành.

"Trường suy đoán, nó được rèn để giết những Sơ đại chủng khác.” 

Anjou nói khẽ. 

“Bảy vũ khí, ứng với bảy nhược điểm của các Vua: Ngạo mạn, Đố kỵ, Phẫn nộ, Lười biếng, Tham lam, Tham ăn và Sắc dục. Norton đã dùng thành tựu tối thượng trong luyện kim để xét xử bảy người anh em của mình. Dòng chữ Hebrew khắc bên ngoài có thể tạm dịch là: 'Phàm vương huyết, đều phải kết thúc bằng kiếm.'”

“Đừng đùa… nghe chẳng có con rồng nào dâm đãng cả. 'Sắc dục’ chắc là riêng chế tác cho hiệu trưởng chứ gì?” 

Finger càu nhàu.

“Mà hắn giết các Long Vương khác làm gì? Không phải nên liên thủ để quét sạch tụi mình trước à?”

“Long tộc là chủng loài sùng bái sức mạnh tuyệt đối. Trong mắt họ, tình thân không bằng vinh quang. Nếu cảm thấy huynh đệ quá yếu, không xứng sống sót, họ sẽ không ngần ngại khai chiến, hủy diệt đối phương và nuốt trọn phần còn lại. Long tộc hưng vong đều do truyền thống bạo ngược ấy mà ra. Trong dòng dõi của họ, luôn là vương tộc, và định mệnh của mỗi vị vua chính là bị một vị vua mới giết chết. Chúng kế thừa quyền lực bằng máu.” 

Anjou bình thản nói.

“Vậy tức là khi hắn rèn bộ vũ khí này… hắn đã bắt đầu đếm ngược cái chết của những người em?” 

Sở Tử Hàng hỏi.

Anjou gật đầu.

“Nhưng hắn lại nổi cơn thịnh nộ khi em hắn bị chúng ta giết?”

“Long tộc vốn là sinh vật kỳ quái như vậy. Chúng có thể hung tàn nuốt sống đồng loại, nhưng rồi lại nhỏ lệ vì chính đồng loại đó. Truyền thuyết kể rằng, sau khi Hắc Long nuốt Bạch Long, hắn gào thét đau đớn bay lên tận đỉnh trời, rồi lại lao xuống đáy biển sâu nhất, phá tan cả băng giá mùa đông, cứ thế bồng bềnh giữa hai cực bảy lần.” 

Anjou kể.

“Nghe chẳng khác gì mấy tay nghệ sĩ vừa bất ổn vừa đa cảm.” 

Finger lầm bầm.

"Nhưng thật sự thì… bộ này có giết được Long Vương không? Nhất là cái thanh nhỏ nhất… có xuyên được vảy rồng không ạ?”

“Hiện tại thì không, bởi những gì cậu thấy… chưa phải là thực thể chân chính của 'Thất Tông Tội’.” 

Hiệu phó vừa nói vừa nhấc từng thanh lên, nhẹ nhàng đặt lại vào hộp.

Ông cắn rách đầu ngón tay, giơ vết thương chảy máu ra trước mắt mọi người, rồi chậm rãi bôi máu lên bề mặt hộp kiếm. 

Dòng máu đỏ lập tức tràn vào những đường văn khắc ẩn hiện như sống dậy.

“Tránh ra một chút. Nó sắp tỉnh lại rồi.” 

Hiệu phó lên tiếng.

Thật ra không cần ông nhắc, mọi người cũng đã tự động lùi lại. 

Ai cũng cảm nhận được sự thay đổi lặng lẽ đang diễn ra.

Nó sống lại rồi. 

Như thể có trái tim đang đập trong hộp đựng kiếm, không chỉ một mà là bảy trái tim. 

Bảy thanh kiếm cùng lúc thức tỉnh, bảy nhịp tim khác nhau vang lên hòa quyện. 

Có nhịp như tiếng chuông đồng trầm hùng, có nhịp như trống trận gấp gáp. 

Đây không phải dàn giao hưởng, mà là ban nhạc tàn sát, âm nhạc của loạn lạc và huyết lệ. 

Nó đáng ra phải vang lên trong một truyện chí quái kiểu Đường, như Liễu Nghị truyện chẳng hạn. 

Trong khi khúc nhạc du dương ngân vang trên hồ Động Đình, thì con rồng đỏ tên “Tiền Đường” lại lao qua ba ngàn dặm, tàn sát sáu mươi vạn người, thiêu trụi tám trăm mẫu lúa, nuốt chửng người em bạc tình, rồi lập tức quay về, tóc vấn cao, áo dài phất phơ, mỉm cười nghênh khách như thể chưa từng dính máu người.

Trên bề mặt hộp đựng đao hiện lên những hoa văn đỏ sẫm, xoắn xuýt như dây leo man rợ tựa như huyết mạch đang đập. 

Một trái tim điên cuồng bơm máu nóng rẫy vào toàn bộ thân thể nó.

Lộ Minh Phi ướt đẫm mồ hôi trán. 

Cảnh tượng dưới đáy đập Tam Hiệp năm nào bỗng sống dậy trong tâm trí. 

Khi ấy, chính bộ đao kiếm này đã trỗi dậy như vậy, chỉ cần nắm lấy, là như đang ôm lấy thân rồng!

Đây mới là chân diện mục của nó. 

Một bộ vũ khí phải dùng máu để đánh thức.

“Giờ thử rút kiếm ra lần nữa. Bắt đầu từ Minh Phi.” 

Hiệu phó lên tiếng.

Lộ Minh Phi thật sự không muốn lại gần cái vật kia. 

Một người bình thường không ai muốn tiếp cận thứ gì nằm giữa ranh giới sống và chết, lại mang đầy sát khí như thế. 

Nhưng may thay… đây không phải lần đầu cậu rút những vũ khí đó. 

Chính cậu mới là người đã từng thực sự sử dụng chúng, nhưng cậu không thể nói ra điều đó.

Cậu ngoan ngoãn bước đến cạnh bàn, mở khóa ẩn, hít sâu một hơi rồi nắm lấy thanh dao nhỏ nhất,  Sắc dục. 

Hình dáng nó giống như một thanh wakizashi Nhật Bản.

Trong hộp có một luồng lực vô hình đang ghì chặt lấy thanh đao, khiến Lộ Minh Phi mặt đỏ bừng, phải dốc hết sức như vắt kiệt sữa mẹ. 

Cuối cùng cậu mất thăng bằng, ôm theo thanh dao vừa rút ra mà ngã lăn xuống đất.

“Vượt qua bài đầu tiên. Tiếp theo là thử các thanh khác.” 

Hiệu phó nói. 

“Bộ đao kiếm này sau khi được đánh thức sẽ có từ tính rất mạnh, các thanh bị hút chặt vào hộp, càng lớn thì càng khó rút.”

“Thật sự không được nữa đâu,” Lộ Minh Phi lắc đầu. 

"Em đã cố hết sức rồi.”

“Cố thêm lần nữa,” Giọng hiệu phó không có chỗ cho từ chối. 

“Thanh thứ hai, Tham ăn!”

Lộ Minh Phi nắm lấy chuôi thanh Atkhan dài, lần này lực cản từ trong hộp mạnh gấp mười lần thanh đầu. 

Thanh đao chỉ nhích ra được một tấc thì cậu đã kiệt sức, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

“Tiếp tục, Tham lam.” 

Hiệu phó nói nhẹ như không.

“Ê… thanh gần cuối mà cũng bắt em rút á?” 

Lộ Minh Phi nhăn nhó.

“Thử xem nào, thử một cái đâu có chết? Cùng lắm là trẹo tay thôi. Mà ai lười là ta trừ điểm đấy!” 

Hiệu phó nghiến răng đe dọa.

Tham lam vừa nhổm lên khỏi hộp đã bị lực hút kéo về lại. 

Còn Lười biếng, đúng như tên gọi, chẳng buồn nhúc nhích, chỉ khẽ run lên một chút khi Lộ Minh Phi gào ầm lên. 

Các thanh còn lại, Ngạo mạn hình dáng kiếm Hán, Đố kỵ là một thanh thái đao Nhật, và thanh đao ngắn tàn bạo Phẫn nộ thì hoàn toàn bất động. 

Cuối cùng cậu phải nhảy cả lên bàn, đạp lên hộp đựng đao để rút cho bằng được, trông không khác gì kiến đi lay cây cổ thụ.

“Được rồi, người tiếp theo, Finger.” 

Hiệu phó vỗ tay ra hiệu.

Finger được tháo trói, vui vẻ vén tay áo, khoe cơ tay rắn chắc như khối sắt trước mặt Lộ Minh Phi. 

Anh ta đúng thật có hai cánh tay khoẻ một cách đáng nể.

Anh rút được đến thanh thứ ba, Tham lam và còn vung vẩy thanh kiếm lớn kiểu Scotland đó một cách phấn khích. 

Nhưng khi thử thanh thứ tư, anh ta cũng đành bất lực như Minh Phi.

“Người cuối cùng, Sở Tử Hàng.” 

Hiệu phó nói.

"Xem như một kỳ thi, hãy cố hết sức.”

“Rõ.” 

Sở Tử Hàng bước tới bàn, hít thở thật chậm rãi.

Cánh tay của anh không to như Finger, vì thể năng anh tu luyện là Thái Cực, sức mạnh bộc phát từ sự mềm dẻo, có thể mạnh hơn cả cơ bắp.

Khi anh rút Sắc dục, động tác nhẹ nhàng như rút đũa ra khỏi ống. 

Với Tham ăn, anh thủ thế mã bộ, ý niệm tụ vào đan điền, một lần là thành công.

Finger cứng họng, không còn khoe khoang gì được nữa. 

Khi nãy anh còn khua khoắng mà không nên hồn.

Sở Tử Hàng đặt tay lên chuôi Tham lam, giữ tâm như nước. 

Hơi thở dài như dòng sông, từ ngực truyền ra đầu ngón tay, rồi… phát lực!

Máu nhỏ từng giọt lên mặt bàn.

Sở Tử Hàng đứng đó, lặng nhìn lòng bàn tay mình.

Lộ Minh Phi và Finger đều chết lặng. 

Ai cũng nghĩ rằng anh ít nhất sẽ rút được đến thanh Phẫn nộ. 

Dựa theo biểu hiện khi rút hai thanh đầu, rõ ràng anh vẫn còn chưa dốc toàn lực.

Nhưng thanh kiếm Scotland không nhúc nhích.

Những phiến vảy kim loại trên chuôi kiếm xòe ra như những chiếc gai, đâm rách tay anh.

Chỉ khi anh buông tay, vảy kim loại mới thu lại.

Anh đã bị “Tham lam” từ chối.

“Bài kiểm tra kết thúc. Giải tán!” 

Hiệu phó búng tay, “Schneider, Guderian, Minh Phi và Finger theo ta. Hiệu trưởng sẽ nói chuyện riêng với mấy học sinh không đạt.”

Cánh cửa khép lại.

Sở Tử Hàng vẫn nhìn vào lòng bàn tay.

Anh là người có lòng kiêu hãnh. 

Hạng A. 

Có người còn cho rằng anh đã vượt ngưỡng A, tiệm cận cấp S. 

Nhưng giờ đây… anh bị cả một thanh kiếm từ chối, một cách phũ phàng.

Anjoy ném chiếc khăn lụa cài ngực cho anh: 

“Đây là kiểm tra huyết thống.”

Sở Tử Hàng quấn tạm vết thương, gật đầu: 

“Em hiểu.”

“Finger rút được thanh thứ ba. Còn em thì bị chặn ở đó. Vì sao?”

“Vì huyết thống của em… không thuần như mọi người vẫn nghĩ ạ.” 

Sở Tử Hàng nói khẽ 

"Em từng bị ‘tẩy huyết’. Trong vòng một tháng tới, huyết thống của em sẽ không thể đạt lại độ tinh thuần ban đầu.”

Anjou khẽ gật đầu:

“Đúng vậy. Phần lớn người trong học viện này đều tin rằng em đã vượt qua cấp ‘A’, rằng huyết thống của em còn thuần khiết hơn cả Caesar, thậm chí họ còn nghĩ em xứng đáng với danh hiệu ‘S’ hơn cả Minh Phi. Nhưng chính em là người hiểu rõ nhất, huyết thống của em, ngay cả cấp ‘A’ cũng chưa chắc đã đạt tới. Chỉ cần nghiên cứu kỹ về cha mẹ em là có thể hiểu. Cha em có thể là một trường hợp hiếm hoi trong số các hỗn huyết chủng, nhưng mẹ em lại là một con người hoàn toàn thuần túy. Với tổ hợp như vậy, rất khó sinh ra một đời sau ưu việt hơn. Trong khi đó, cha mẹ của Minh Phi đều là hỗn huyết chủng. Em có được hoàng kim đồng không bao giờ tắt sáng, là vì đã nắm giữ kỹ năng Bộc huyết. Chính kỹ năng đó đã cưỡng ép nâng cao độ thuần khiết của huyết thống. Việc không thể tự kiểm soát hoàng kim đồng là dấu hiệu rõ ràng của việc huyết thống đang tiệm cận mất kiểm soát. Thầy không thể chắc chắn em còn cách sự sa đọa cuối cùng bao xa, nhưng nếu biết kiềm chế, ít ra em có thể kéo dài được tuổi thọ.”

Sở Tử Hàng gật đầu.

“Thật ra… em cũng biết rõ bản thân mình sẽ không sống lâu, đúng không?” 

Anjou thở dài.

“Đến khi nhận ra điều đó thì đã quá muộn.” 

Sở Tử Hàng khẽ đáp, “Thầy nói đúng. Bộc huyết là một kỹ năng như vực sâu. Từ ngày đầu tiên sử dụng nó… em đã bắt đầu trượt xuống rồi.”

“Vì vậy em chưa từng công khai kỹ năng này với bất kỳ ai.”

“Vâng.”

Anjou ném một tập tài liệu xuống trước mặt anh:

"Trường đã nắm được vụ việc xảy ra với cha em vào ngày 3 tháng 7 năm 2007. Cho đến nay, đó vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải. Nhưng nếu em muốn làm rõ quá khứ, trước tiên… phải sống sót đã.”

“Em hiểu rồi ạ,” Sở Tử Hàng nở một nụ cười không thành tiếng, “Ai mà chẳng muốn sống.”

“Em từng nghe đến Kế hoạch Nibelungen chưa?”

Sở Tử Hàng lắc đầu.

“Những gì em biết về Bộc huyết… vẫn chưa đầy đủ.”

Anh khựng lại, lập tức ngẩng đầu lên.

“Thật ra… có tồn tại một phương pháp có thể nâng cao độ thuần khiết của long huyết trong hỗn huyết chủng. Đó là một kỹ thuật luyện kim. Dưới sự bảo hộ của kỹ thuật này, hỗn huyết chủng có thể tránh được việc bị lượng long huyết lớn hơn viết lại bộ gen của mình.” 

Anjou nói chậm rãi.

“Nhưng kỹ thuật ấy tốn kém khủng khiếp, đến mức chỉ có thể áp dụng lên một người duy nhất. Kế hoạch Nibelungen chính là nhằm loại trừ những huyết thống không an toàn khỏi học viện, đồng thời lựa chọn ra ứng cử viên xứng đáng và giúp người đó hoàn thành quá trình tiến hóa. Thầy nghĩ em hiểu món quà này có ý nghĩa to lớn đến nhường nào. Đây là con đường duy nhất có thể giúp em vượt qua huyết hạn một cách an toàn, cũng là cách duy nhất để phát huy tiềm năng long huyết đến cực hạn. Và cũng là cơ hội cuối cùng để em… được sống tiếp.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận