Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong
Màn 12: Long Cốt Thập Tự - Phần 4-5-6
0 Bình luận - Độ dài: 8,615 từ - Cập nhật:
Cô ta rạch cổ tay mình, máu tươi sánh đặc nhỏ xuống rãnh sâu.
Máu của cô nặng hơn thứ chất lỏng xanh lục kia, vừa chạm nước đã chìm xuống đáy, lan dần theo dòng chảy.
Gốc cây leo ánh xanh lập tức bị nhuộm một tầng màu mới – đỏ sẫm như máu.
Dần dần, máu nơi đáy nước bắt đầu phát sáng, từng đốm rực rỡ loang loáng như bức tranh ghép vụn, rồi bọt khí trào lên mặt nước, như thể một phản ứng hóa học mãnh liệt vừa bắt đầu.
Nước bị đun sôi trong chớp mắt, bong bóng và tia nước bắn tung tóe.
Trận pháp ngôn linh đã được kích hoạt, ánh sáng đỏ máu lập lòe theo nhịp, tựa nhịp đập của một trái tim sống.
Thanh âm tụng niệm trầm thấp của bóng đen như một điệp khúc cổ xưa vang vọng khắp không gian.
Dưới thần uy của ngôn linh cổ đại, ánh sáng huyết sắc ngày càng dày đặc, đến khi thân cây kim loại kia rực lên như sắt nung đỏ.
Đột ngột, ánh sáng vụt tắt.
Tất cả các rãnh sâu đồng loạt bốc lên làn hơi nước đỏ sẫm.
Thứ chất lỏng xanh lục bị bốc hơi hoàn toàn, để lại những rãnh khô cằn như vừa bị axit ăn mòn.
Lãnh địa luyện kim bị hủy diệt.
Không gian từng bị phong ấn nay đã được giải phóng, trong không khí phảng phất cảm giác nhẹ nhõm và tươi mới – nhưng ngay sau đó, mọi thứ lại như rơi vào một lễ hội quỷ thần điên loạn!
Những món dị vật bắt đầu sống lại, mỗi món theo một cách riêng.
Chiếc mặt nạ thanh đồng mấp máy đôi môi, dường như đang ngâm nga bài thánh ca cổ xưa của một vị tư tế.
Xác ướp quằn quại trên trụ sắt, muốn vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích
Trong chiếc đồng hồ cát bằng vàng xỉn, những hạt cát đã rơi xuống từ lâu nay lại bị một sức mạnh vô hình hút ngược trở lên.
Chiếc hộp nhạc cũ kỹ lại vang lên điệu nhạc rùng rợn, trên trục bạc ghi âm xuất hiện những đường gân mới – một bản nhạc hoàn toàn chưa từng có.
Nơi này, vốn là nơi chôn vùi tất cả – tựa như một cỗ quan tài – lúc này lại náo nhiệt chẳng khác gì một phiên chợ âm phủ.
“Ồn ào chết đi được!”
Bóng đen quát lên.
Tiếng quát ấy như một mệnh lệnh quân sự quét sạch mọi thanh âm.
Các dị vật run rẩy rồi im bặt.
Trong số chúng ẩn giấu những “Linh Thể Sống", chúng vừa mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ dài liền lập tức cảm nhận được một áp lực kinh hoàng – thứ sức mạnh đáng sợ hơn cả cái chết vĩnh hằng – phát ra từ chính bóng đen.
“Ngươi, tiếp tục diễn.”
Cô ta chỉ vào chiếc hộp nhạc.
“Chơi một bản hùng tráng đi. Đây sẽ là buổi hội ngộ vĩ đại.”
Chiếc hộp nhạc phát ra vài tiếng rè rè, như đang chỉnh âm.
Sau đó, một bản hành khúc vang lên, hùng tráng và uy nghi như tiếng chuông cổ ngân vang từ sâu trong lòng đất.
Bóng đen chậm rãi bước tới, đi vào giữa hồ nước.
Nơi đây, máu và thứ chất lỏng xanh lục vẫn đang giằng co kịch liệt, nhưng cô thản nhiên lội qua.
Dòng nước sôi sục chẳng thể làm cô ta tổn thương.
Cô nhìn thẳng về phía trước, như một tín đồ đang tiến bước hành hương.
Chính giữa hồ là một tế đàn kim loại hình tròn.
Cô ta bước lên tế đàn, nhìn vật trước mắt.
“Lại gặp nhau rồi.”
Cô nói.
“Ta vẫn nhớ giao ước đẫm máu của chúng ta, rằng ta sẽ chiến đấu bên ngươi cho đến giọt máu cuối cùng. Nhưng khi ta trở lại… ngươi đã hóa thành tro tàn.”
Đó là một bộ hài cốt của một cậu bé, ánh lên sắc đồng cổ nặng nề, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được đúc từ đồng nguyên chất.
Trong hốc mắt của hộp sọ khảm hai viên cầu mắt đã kết tinh, trông như hai viên bi thủy tinh màu vàng kim.
Tuy trông giống bộ xương người, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khác biệt rất lớn – gần cả ngàn khúc xương mảnh mai trên cơ thể, có cái liền lại với nhau, có cái hình thành nên những cơ quan mà chưa từng thấy trong bất kỳ giáo trình giải phẫu nào.
Phía sau lưng là hai dải xương mảnh xòe ra như cánh quạt – đó là đôi cánh của cậu ta.
Hai tay dang ra, giữ lấy phần xương cánh sau lưng, đầu sọ rũ xuống, cứ như bị đóng đinh lên thập tự giá.
Long Cốt Thập Tự.
Bóng đen khẽ vuốt ve bộ hài cốt.
“Ngươi không thể chết như vậy được… Cái chết này không xứng với một Long Vương. Để ta tháo gỡ gông xiềng cuối cùng cho ngươi.”
Cô ta vung tay, rạch đứt tất cả động mạch trên cổ tay.
Máu tươi trào ra như suối, đỏ lòm và tanh nồng, đổ vào hồ nước.
Thứ chất lỏng xanh lục ấy, trong lãnh địa luyện kim, chẳng khác gì dung dịch điện phân trong một cục pin – dòng chảy của nó mô phỏng lại quy luật vận hành của thế giới:
Mặt trời mặt trăng tuần hoàn, sông núi luân hồi.
Giờ đây, lãnh địa luyện kim co rút lại, chỉ còn quanh tế đàn, nơi máu và nước giao tranh đến cùng.
Hồ nước sôi sục, từng đợt hơi nước cuộn lên, nhưng máu cũng hao tổn theo từng đợt bốc hơi.
Hai bên giằng co quyết liệt, ngang tài ngang sức.
“Muốn phục sinh ngươi, e rằng phải trả giá thêm nữa.”
Cô thì thầm.
Tâm thất, tâm nhĩ co bóp kịch liệt.
Cô ta tự mình điều khiển trái tim, dùng cách phi nhân loại để ép từng giọt máu cuối cùng ra khỏi cơ thể.
Máu chìm xuống đáy hồ, rồi một tiếng nổ vang rền trời đất – toàn bộ hồ nước bị hút lên không trung, dựng thành bức tường nước cao mấy chục mét!
Đây là cơn mưa xanh lục nghịch thiên – một cơn bão máu ngược chiều nhân thế.
Lãnh địa luyện kim cuối cùng tan vỡ, sức mạnh bao phủ tế đàn đột ngột tiêu tan, xiềng xích cuối cùng cũng bị tháo bỏ!
Hành khúc hùng tráng bước vào cao trào, như thể linh hồn Beethoven nhập thể, thiên đường của Khúc Hoan Ca giáng xuống nhân gian.
"Thức tỉnh đi! Constantine!”
Bóng đen vừa vỗ tay, vừa gầm vang.
Không ai đáp lại cô.
Thập tự long cốt vẫn bất động, không hề có lấy một hơi thở của sinh linh.
Những giọt nước xanh bắn tung lên, rơi xuống trên bộ hài cốt, tựa như một cơn mưa xuân tĩnh mịch.
Bóng đen lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bộ xương, rất lâu sau mới bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy nó như một người mẹ ôm con thơ, thì thầm:
“Constantine… Thì ra ngươi thật sự đã chết rồi.”
“Hãy vì chúng ta mà tấu lên một khúc bi ca.”
Bóng đen tựa má vào bộ xương.
Khúc hành khúc hùng tráng đột ngột dừng lại, thay vào đó là một giai điệu bi thương và lạnh lẽo chảy ra từ ống đồng cong queo của hộp nhạc.
Nó như bản Pathétique của Tchaikovsky, hòa trộn với sự thiêng liêng của các bản thánh ca Bach.
Giọng nữ cao vang lên da diết, cao vút, cất lên lời ca bằng một thứ ngôn ngữ không thuộc về trần gian, ca tụng thời gian đảo ngược như lá thu rụng, ca ngợi những cuộc gặp thường chóng tàn và chia ly mới là vĩnh hằng.
Nỗi đau con người không thể gánh nổi, ấy lại là quy luật vĩnh viễn của thế gian này.
“Có lẽ bởi chưa từng thấy giấc mộng nên kẻ phiêu bạt cứ mãi đuổi theo ảo ảnh.”
Một giọng hát khẽ vang lên, xao xác như có ai gảy nhẹ lên phím mộc cũ kỹ phủ bụi.
Bóng đen ngoảnh đầu lại.
Một bóng đen khác đứng nơi không xa, trong màn đêm.
Thân hình tuyệt đẹp, đường cong gợi cảm, đôi chân dài đầy kiêu hãnh.
“Ái chà, không có ý phá hỏng bầu không khí đâu, chỉ là góp vui một chút thôi.”
Bóng đen kia bật cười khẽ.
Rõ ràng là một cô gái – giọng thanh trong và phảng phất nét kiêu ngạo.
Bóng đen đến trước im lặng chốc lát, đã hiểu rõ tình thế.
Cô ta không hề nghe thấy đối phương tiếp cận, mà với huyết thống của mình, chuyện đó là không thể.
Vậy thì chỉ còn một khả năng – đối phương vốn đã chờ sẵn ở đây.
Hành tung của cô đã sớm bị nắm rõ.
“Sakatoku Mai?”
Cô ta buông bộ hài cốt của Long Vương xuống, chậm rãi đứng dậy.
“Hey, ta nổi tiếng đến vậy sao?”
Một cái búng tay vang lên, ánh đèn từ không trung chiếu thẳng xuống.
Sakatoku Mai khoanh tay, lười nhác đứng trong chùm sáng, mặc bộ đồ bó sát toàn thân đen kịt, hai thanh đoản đao buộc bên đùi, tóc dài cột cao thành đuôi ngựa.
“Ta đến đây để tưởng niệm một người bạn. Còn ngươi tới làm gì?”
Bóng đen cúi đầu, giọng bình thản.
Dù Sakatoku Mai là kẻ nguy hiểm, cô không hề tỏ vẻ phòng bị.
“Trộm đồ chứ còn gì. Cái Giếng Lãng Quên nơi chôn giấu Long Cốt Thập Tự, ai mà không muốn vào xem thử? Có điều nơi này tường phòng vững chắc, xông vào liều lĩnh là bị bắt ngay. Nhưng không hiểu sao, phòng tuyến đột ngột sụp một phần. Như kiểu ổ khóa của kho lương bỗng nhiên rơi mất, lũ chuột như bọn ta tất nhiên ùa vào thôi. Tưởng niệm bạn bè? Đừng đùa, ngươi cũng chỉ là một con chuột trộm đồ như ta, chỉ là ta tới trước, ngươi tới sau.”
Cô đột ngột quay đầu, nhìn vào bóng tối bên cạnh:
“Còn hắn là con chuột thứ ba.”
Như để xác nhận lời nói ấy, từ bóng tối vang lên tiếng thở dốc của một người thứ ba.
“Thú vị thật, còn thiếu một người là đủ đánh bàn mạt chược.”
Bóng đen bật cười.
“Có đủ đấy, người đánh mạt chược đã đủ rồi.”
Một giọng nói vang lên sau lưng cô ta, đồng thời có người giơ cao tay chào.
“Hân hạnh gặp mặt, các vị.”
Sakatoku Mai vỗ tay, lập tức có ba luồng đèn rọi thẳng lên ba bóng người còn lại.
Thời khắc mọi người lộ diện – sát khí căng như dây đàn, chỉ chờ bùng nổ!
Ba bóng đen đồng loạt căng cơ, vào thế sẵn sàng tấn công… trừ người cuối cùng.
Người ấy… đội một chiếc túi giấy của KFC lên đầu.
Dù vóc dáng vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc tràn đầy uy lực, hình ảnh đó vẫn không khỏi khiến người ta thấy… sai sai.
“Anh không thể nghiêm túc hơn được à?”
Sakatoku Mai bật cười “phụt” một tiếng.
“Phải mặc lễ phục à?”
Gã KFC chỉ tay về phía người thứ ba, “Giống như hắn sao?”
Người thứ ba mặc bộ âu phục xám nhạt, sơ mi trắng kiểu Florence, thậm chí còn thắt khăn cổ màu bạc – cứ như vừa rời khỏi một buổi tiệc rượu.
Hắn vén tóc mái lên, đôi mắt hai màu – vàng kim và lam biển – nổi bật dị thường.
“Giới thiệu với mọi người,” gã KFC nói, “đây là thư ký của đoàn điều tra – Parsi Gattuso.”
“Gọi tôi là Parsi là được.”
Parsi đáp nhạt.
“Phải nói là, làm kẻ trộm mà lịch thiệp như anh thì đúng là hiếm có. Sớm biết có người như anh, tôi đã mặc váy dạ hội tới rồi.”
Sakatoku Mai cười.
“Không, trong số mọi người ở đây, chỉ có tôi không phải là kẻ trộm.”
Parsi bình thản.
“Tất cả những gì trong học viện này, bao gồm cả Long Cốt Thập Tự, đều thuộc về Hội đồng Quản trị. Tôi được ủy quyền giám sát tài sản học viện. Đi kiểm tra tài sản của mình, tôi chẳng cần phải lén lút.”
“Nghe chính nghĩa quá nhỉ.”
Sakatoku Mai cười hì hì.
“Nhưng nhìn đám bùn trên giày anh, hình như anh không đi từ lối đón khách vào đâu nha. Chẳng lẽ anh băng qua cái ‘vườn’ kia à?”
Parsi cúi nhìn đôi giày da Ý tinh xảo của mình, giờ đã bị bùn hữu cơ bám chặt.
“Phải, rất khó đi.”
“Vậy ra anh bơi vào hả? Mấy con cá mập không chặn đường anh à?”
Sakatoku Mai quay sang bóng đen bên bộ xương hỏi tiếp.
Đó hóa ra là một người phụ nữ – toàn thân mặc một bộ đồ tác chiến màu đen tuyền, chất liệu đàn hồi tôn lên những đường cong tuyệt đẹp, dáng người cao thẳng như hạc.
“Chúng đều đã ngủ cả rồi.”
Người phụ nữ cất giọng.
“Người đủ rồi mà còn không bắt đầu à?”
Sakatoku Mai cười cười, “Ở đây ai biết đánh mạt chược không đấy?”
“Biết chứ biết chứ, ăn nhà trên, canh nhà dưới, đè chết nhà đối diện.”
Gã đội túi KFC đáp chắc nịch.
Vừa nói hắn vừa chậm rãi lùi lại, cơ bắp toàn thân gồng lên, gân xanh trên tay nổi cuồn cuộn như những con rắn nhỏ.
Các lãnh địa ngôn linh càng mạnh thì phạm vi tác động càng nhỏ.
Với loại ngôn linh cấp độ nguy hiểm cao như “Quân Diễm”, nếu không phát nổ thì phạm vi ảnh hưởng chỉ tầm 5 mét.
Trận mạt chược còn chưa bắt đầu, gã KFC đã lẹ làng lùi về vị trí an toàn – rõ ràng là một kẻ ranh mãnh.
Luồng sóng năng lượng khiến người ta bất an lại xuất phát từ Parsi.
Không ai nghe thấy anh ta niệm ngôn linh, nhưng trường vực đã được kích hoạt từ lúc nào không hay.
Đây không phải một ván mạt chược dễ chơi.
Dù nói dăm ba câu bỡn cợt cho vui, nhưng sát khí vẫn lồ lộ.
Dám xông vào nơi này đều là kẻ liều mạng cả.
Xương của Long Vương thì không thể chia ra, mà cả đám đều không có ý định hợp tác, ai cũng rắp tâm chiếm đoạt cho riêng mình.
Sakatoku Mai vẫn dáng vẻ uể oải, thậm chí chẳng buồn đặt tay lên chuôi đao, chỉ khoanh tay đứng đó.
“Này, vị trí của ngươi là tệ nhất đấy.”
Sakatoku Mai nhìn về phía cái bóng bên cạnh bộ hài cốt, nói chậm rãi.
“Đánh mạt chược là phải ngồi quanh bàn mới công bằng. Còn ngươi lại ngồi ngay chính giữa, không thấy bất lợi sao?”
“Đúng thế! Cô ta định làm nhà cái!”
Gã KFC tiếp lời.
Thế nhưng cái bóng kia thậm chí chẳng buồn liếc họ một cái, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bộ long cốt:
“Mạt chược là trò chơi công bằng. Nhưng giết chóc thì không. Nó không phải trò chơi, và chẳng vui vẻ gì cả. Trước quyền lực và sức mạnh, sẽ không bao giờ tồn tại một trận chiến ngang sức. Những kẻ yếu như các người chỉ có thể chết như lũ kiến mà thôi.”
"Thật là, tính giết sạch ba đứa bọn ta đấy à?”
Sakatoku Mai cười cợt nhưng trong lòng đã lạnh toát.
“Cô hát rất hay, tôi rất thích.”
Cái bóng khẽ nói, “'Có lẽ vì chẳng biết mộng là gì, kẻ lưu lạc mới cứ mãi đuổi theo ảo ảnh.' Các người thật đáng thương… những kẻ cứ đuổi theo ảo ảnh ấy.”
Tiếng nói vừa dứt, chuông vĩnh biệt đồng loạt vang lên!
---
Trong kho tàng hiện vật, một cây đàn organ ống cao bằng hai tầng lầu bất chợt vang lên.
Đó là một kiệt tác cơ khí luyện kim, vừa là khúc thánh lễ, vừa như tiếng gọi hồn.
Như thể mười một ngàn vị tử thần cùng lúc gào thét!
Tất cả đều cảm nhận được chấn động từ bóng đen kia—không phải áp suất gió hay nhiệt lượng, mà là… uy nghiêm!
Như một ngọn núi khổng lồ đang chầm chậm đổ sập trước mặt, sắp nghiền nát tất cả!
Một lớp màn trong suốt, bằng mắt thường cũng thấy được, từ trung tâm bóng đen khuếch tán ra bốn phía.
Khí trường dịu nhẹ bao phủ lấy bộ xương của Long Vương, bộ xương ấy không hề động đậy, nhưng mặt sàn kim loại dưới chân đã bắt đầu rạn nứt.
Từng mảnh kim loại nhỏ bay lơ lửng lên trong không khí, bị hiện tượng từ hóa mãnh liệt hút lấy, xoay quanh bóng đen như lũ tử thần cầm lưỡi hái vây quanh ngai thần.
Năm mét… mười mét… mười lăm… hai mươi… trường lực mở rộng liên tục.
Không ai biết cụ thể lời ngôn linh ấy làm được gì, nhưng rõ ràng:
Bị bao trùm là chết chắc!
Nhưng một lời ngôn linh mạnh đến vậy sao lại có phạm vi lớn như thế?
Điều này trái ngược hoàn toàn với mọi kiến thức ngôn linh học hiện tại!
Hai lăm mét… ba mươi… ba lăm… không dừng lại.
Không khí trong vùng lãnh địa bị điện lưu chập chờn đánh xuyên, khiến kim loại bay giữa không trung nóng đỏ rực lên.
Lúc này, "gã KFC” đột ngột bật nhảy về phía sau, vượt qua bể nước vòng quanh tế đàn.
Nhưng hắn không bỏ chạy—đó là bước đệm cho một đòn tấn công!
Hắn bắt đầu niệm chú với giọng trầm đục, cơ thể vốn đã vạm vỡ lại tiếp tục phình ra, chiếc áo thun căng ra rồi rách toạc.
Hắn nâng lên một hiện vật—một cỗ quan tài bằng đá hoa cương, cổ vật từ thời Maya, chứa bộ hài cốt của một nhân vật không rõ danh tính.
Hạng mục sưu tầm loại A, nặng tới ba tấn!
Với người thường, chỉ có thể nâng vài trăm ký là cùng, nhưng trước mắt họ là một cảnh tượng chẳng khác gì kiến thợ nâng vật nặng hơn mình gấp năm mươi lần!
Ngôn linh • Thanh Đồng Ngự Tọa.
Toàn bộ khớp xương của hắn bật vang như vỡ vụn, làn da dần chuyển sang màu đồng.
Hắn ném quan tài lên trời như một quả pháo ba tấn!
Quan tài lao xuyên qua lớp khí trường, không giảm chút tốc độ.
Nó như một viên pháo đạn khổng lồ, tưởng chừng sẽ nghiền nát bóng đen mảnh mai kia thành bầy nhầy thịt vụn.
Nhưng nó bỗng đứng khựng lại giữa không trung, như bị một bàn tay vô hình chặn lại.
Bóng đen nắm chặt tay, giáng một đấm vào đầu quan tài—một vết rạn nhỏ xuất hiện.
Chỉ vài giây sau, vết rạn lan ra khắp thân quan tài.
Nó giữ nguyên hình dạng trong một nhịp thở, rồi nổ tung—cùng bộ hài cốt bên trong—thành tro bụi rải rác giữa không trung.
Mặt ai nấy đều biến sắc.
Họ hiểu mình đã sai hoàn toàn.
Đây không phải ván bài, mà là một cuộc thảm sát.
Sự cẩn trọng ban đầu của bóng đen chỉ là vì còn bị ràng buộc trong lãnh địa luyện kim đang vận hành.
Nhưng bây giờ, cô ta đã phá vỡ gông xiềng.
Parsi rút ra một khẩu súng hỏa mai cũ kỹ và một hộp đồng thau.
Bên trong là một viên đạn đặc biệt—đầu đạn được khắc bằng tinh thể đỏ sẫm.
Trường lực đang áp sát, nhưng hắn không lùi.
Vì lùi cũng vô ích.
Bóng đen đang đùa giỡn như mèo vờn chuột, và hoàn toàn có thể ngăn bất kỳ ai trốn thoát.
Nếu không muốn chết, ba con chuột chỉ còn cách hợp sức giết chết con mèo!
Đầu đạn làm từ hòn hiền giả thạch—đỉnh cao của thuật luyện kim.
Nguyên tố tinh thần thuần túy, vượt lên cả bốn nguyên tố cổ điển.
Ngay cả hậu duệ của các long vương nắm giữ bốn nguyên tố cũng không thể điều khiển nó—nó là sự tuyệt đối!
Parsi bóp cò.
Viên đạn đỏ xuyên qua khí trường, trúng ngay người bóng đen.
Lực chấn động khổng lồ đẩy cô ta lùi một bước, nhưng rồi cô đứng thẳng lại.
Một lớp vật chất như kim loại phủ lên người cô, chính là những mảnh vụn kim loại đang bay đã tụ lại.
Bụi tinh thể đỏ vỡ tan lả tả rơi xuống.
Viên đạn vỡ vụn trên da cô ta!
“Người đưa viên đạn đó cho anh, không nói cách dùng à?”
Cô khẽ nói.
"Nguyên tố tinh thần sau khi luyện thành tinh thể, tuy vượt ngoài ngôn linh, nhưng một khi mang hình thể, nó vẫn phải chịu quy luật vật chất. Đập vào kim loại thì nó vỡ là đúng rồi. Anh phải bắn thẳng vào trong người tôi, nhắm trúng lõi. Chỉ khi đó… mới giết được tôi.”
Khí trường đã cách rất gần chỗ Sakatoku Mai.
Dưới áp lực khủng khiếp, cô run rẩy.
Ngôn linh của cô là “Minh Chiếu”—trong bóng tối này, nếu muốn trốn, sẽ không ai phát hiện.
Nhưng cô biết trốn cũng vô ích.
Lãnh địa của bóng đen giống như chính tử thần—trong đó, không gì sống sót được.
Mà nó sẽ còn lan ra khắp không gian!
Kim loại tan chảy ngưng tụ trước mặt cô thành một vũ khí kỳ quái dài đến mười mét—hình dáng như cành cây mọc tua tủa, kết tinh từ sắt.
Lưỡi hái của Tử Thần!
Trong khi cô chỉ có hai thanh đoản đao nhẫn giả dài chưa tới 66cm.
Lưỡi hái xé toạc không khí lao tới như sấm sét.
Sakatoku Mai chỉ như một chú chim non trước nó, sắp bị xiên thủng tim và treo lên những gai nhọn bằng kim loại…
Một bàn tay vươn ra từ bóng tối phía sau lưng Sakatoku Mai, nắm lấy lưỡi hái!
Đó là cái bóng khác ẩn sau lưng Sakatoku Mai – người thứ năm trong nơi này.
Cậu ta nắm chặt thanh kim loại đang đỏ rực như nung, nhưng vẻ mặt lại ung dung như đang cầm một tách trà nóng.
Màn khí đã ngừng tiến, biên giới trong suốt mang ý nghĩa của cái chết chỉ còn cách mặt cậu chưa đầy ba mươi phân.
Đó là một cái bóng vô cùng bình thường, không nhìn rõ mặt, thân hình cũng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn đang mặc… đồ ngủ.
“Quyền và lực? Ngươi cũng tin vào quyền và lực sao?”
Người mặc đồ ngủ nhìn về phía bóng đen.
“Tốt, ngươi hiểu luật lệ hơn bọn chúng. Nhưng kẻ tin vào luật lệ ấy, cuối cùng cũng phải trả giá vì nó. Mai, ngươi hãy đứng dậy và đến trước mặt ta. Không cần sợ hãi, cũng không cần hoảng loạn.”
Giọng cậu ta lãnh đạm như làn nước lạnh lẽo.
“Có kẻ vô úy vì đứng sau Thanh Đồng Ngự Tọa, có kẻ vô úy vì sở hữu Hòn Hiền Giả Thạch. Còn ngươi – ngươi chẳng có gì cả. Nhưng ta – ở sau lưng ngươi.”
Sakatoku Mai đứng dậy, bước đến trước mặt người cậu, quay lưng về phía cậu ta, chắn giữa cậu và ranh giới tử vong.
Chỉ cần ranh giới ấy nhích thêm một chút, cô sẽ bị ép thành bụi như cỗ quan tài đá kia.
Nhưng cô không còn sợ hãi nữa – bởi cậu ta đã bước ra khỏi bóng tối.
“Hiểu rồi. Ngài là tấm khiên của tôi.”
Sakatoku Mai đáp.
“Không,” cậu nói. “Ta không phải là tấm khiên của ngươi. Ngươi là vũ khí của ta. Vũ khí sắc bén nhất không cần khiên. Chính lưỡi sắc là phòng ngự – không cần chặn đỡ, chỉ cần cắt sạch kẻ địch là đủ.”
Cậu ta đặt tay lên sau đầu Sakatoku Mai.
“Ta ban cho ngươi huyết – dùng huyết luyện hồn. Nơi tuyệt đối không thể bước tới, thì vĩnh viễn không thể bước tới. Nhưng mỗi bước chân ngươi đi qua, sẽ rực rỡ huy hoàng! Ta cũng ban kiếm cho ngươi – kẻ nào nghịch, đều phải tru diệt. ‘Thiên Vũ Trảm’, danh là ‘Bố Đô Ngự Hồn’!”
Một lãnh địa yên lặng được giải phóng, như thể có ai ném một viên sỏi nhỏ xuống mặt nước.
Nhưng viên sỏi ấy lại làm dấy lên sóng thần cuồn cuộn!
Sakatoku Mai nhắm mắt, rồi lại mở ra – đôi mắt rực cháy kim quang!
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô đã hoàn toàn lột xác.
Một lãnh địa mang khí tức tử thần chẳng khác gì bóng đen khi nãy cuồn cuộn bộc phát từ người cô, thổi bay ranh giới tử vong đang áp sát trước mặt.
Cô rút kiếm bằng hai tay – tay trái cầm Thiên Vũ Trảm, tay phải cầm Bố Đô Ngự Hồn!
Ngay cả gã KFC và Parsi cũng không phân biệt được liệu khoảnh khắc này là thật hay là ảo giác.
Hai thanh kiếm ấy chính là hai trong ba thần kiếm truyền thuyết từ thời kỳ Thần Đại của Nhật Bản:
Bố Đô Ngự Hồn (Futsunomitama) là thần kiếm của Kiến Ngự Lôi Thần(Takemikazuchi), còn Thiên Vũ Trảm (Ame no Habakiri) là thanh bảo kiếm mà thần Susanoo từng dùng để diệt trừ thượng cổ thần thú Bát Kỳ Đại Xà(Yamata no Orochi).
Nói cách khác, chúng là vật bất khả tồn tại – có địa vị ngang với Kim Cô Bổng trong văn hóa Trung Hoa.
Nhưng lúc này, Sakatoku Mai thực sự đã rút ra hai thanh kiếm chảy ánh sáng đỏ và kim sắc nóng chảy như dung nham.
Thiên Vũ Trảm, đúng như tên gọi khác là Thập Ác Kiếm, là thanh trường đao cong dài tới mười nắm tay, còn Bố Đô Ngự Hồn là đại kiếm thẳng dài hai mét, hoàn toàn giống truyền thuyết.
Một cong, một thẳng; một như tia chớp của trời cao, một như cột trụ giữa nhân gian. Một đại diện cho trừng phạt, một mang theo linh hồn thần linh của quốc gia
“Kẻ có thể cải biến huyết thống – dõi theo tất cả lịch sử từ trước đến nay cũng chỉ có ba người. Ngươi là ai? Ngươi Là Ai? NGƯƠI LÀ AI?”
Giọng bóng đen khản đặc.
Từ lúc cậu bước ra khỏi bóng tối, cô đã nhìn chằm chằm vào cậu ta, chưa từng nói gì – không phải vì không muốn mà vì không thể.
So với ba người còn lại, cô nhận rõ hơn ai hết cậu là một tồn tại kinh khủng đến nhường nào.
Hoặc nên nói – cậu ta căn bản không nên tồn tại!
Việc cậu xuất hiện còn là một nghịch lý lớn hơn cả Bố Đô Ngự Hồn hay Thiên Vũ Trảm!
Cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi, và tiếng lặp lại ba lần kia – phơi bày tận cùng nỗi run sợ trong linh hồn cô.
“Ngươi vẫn đẹp như trước kia.”
Cậu ta mỉm cười nói nhỏ.
Rồi cậu biến mất, như nét mực bị nước gột sạch.
Lưỡi hái tử thần run lên, phát ra tiếng rên rỉ hấp hối.
Nó đang vỡ vụn.
Những mảnh kim loại bắn về phía Sakatoku Mai như phi tiêu, nhưng không thể cắt qua da thịt cô – chỉ chém đứt sợi dây đỏ buộc tóc.
Mái tóc đen như thác đổ tung ra, bay múa giữa không gian chết chóc.
Cô nhẹ nhàng vung kiếm – Thiên Vũ Trảm.
Tư thế chém cực kỳ bình thường, như dùng dao nhà bếp cắt củ hành, vậy mà lưỡi hái tử thần lập tức tan thành mảnh vụn, những mảnh vụn lại bị kích nổ bắn ngược ra sau.
Đó là sức mạnh không thể so sánh, như cách bóng đen phá nát cỗ quan tài đá.
Sakatoku Mai lại vung kiếm – Bố Đô Ngự Hồn xoay quanh người cô một vòng tròn hoàn mỹ, lấy vòng tròn ấy làm ranh giới, một lãnh địa tự nhiên hình thành.
Tia sét tím lóa lăn chạy trên rìa lĩnh vực, nổ vang như sấm giáng.
Sakatoku Mai nắm kiếm bước từng bước về phía trước – tiến vào lãnh địa của bóng đen.
Trên bề mặt lãnh địa ánh tím mới tạo ra, hai luồng điện lưu khác biệt giao nhau, tóe sáng từng tia hồ quang.
"Lãnh địa luyện kim!”
Parsi gào lên.
Giống như lãnh địa trong Giếng Lãng Quên, lãnh địa do Bố Đô Ngự Hồn dẫn phát cũng là lãnh địa luyện kim.
Loại lãnh địa này không cần cơ thể sống, chỉ dùng sản phẩm luyện kim cũng có thể tạo nên – mà còn là chu trình vô hạn.
Từng có thời, đây chỉ là huyễn tưởng hoang đường của các luyện kim thuật sư – không hề là kỹ thuật có thật.
Bởi lãnh địa được tạo thành từ ngôn linh, mà ngôn linh chỉ có thể được sử dụng bởi sinh mệnh.
Luyện kim thuật cho dù có tinh luyện kim loại đến đâu, từ bạc biến thành vàng, từ tro núi lửa luyện ra lưu huỳnh – cuối cùng cũng chỉ là vật chết.
Nhưng lãnh địa luyện kim thì khác.
Muốn tạo ra hiệu quả ấy, luyện kim thuật sư phải dùng tứ đại nguyên tố cơ bản để tổ hợp lại thứ gì đó mang bản chất sinh mệnh.
Thứ ấy chính là một tồn tại mang bản chất sinh mệnh — có thể tự mình khai mở lãnh địa.
Nhưng đó là hành vi chiếm đoạt quyền năng của thần, là kỹ thuật mô phỏng sự sống từ trong tro bụi.
Thuật cấm kỵ!
Quả nhiên, mọi giáo điều tồn tại đều là để bị thách thức, rồi bị viết lại.
Hai bên càng lúc càng áp sát.
Bộ chiến phục của cái bóng rách toạc, những vảy màu xám xanh phủ lên cơ thể kiều diễm của cô ta.
Thân hình đột nhiên bành trướng, lớp vảy dựng lên tua tủa như bụi gai thép!
Xương cốt xuyên thủng làn da trồi ra ngoài, bộ khung đen tuyền đang mọc ra khỏi bề mặt cơ thể, biến thành những lưỡi dao làm từ xương.
Các mảnh kim loại nóng chảy bám vào lập tức ngưng kết, tạo thành lớp tinh thể kim loại trên lưỡi xương.
Cùng một sự biến hóa đó cũng đang diễn ra trên người của Sakatoku Mai.
“Hiện tượng long hóa.”
Gã KFC liếm môi nói.
“Thiên Vũ Trảm” gầm vang, khí thế bừng bừng.
Cái bóng cũng ngưng tụ ra một món vũ khí kim loại méo mó trong tay.
Cả hai chính diện va chạm, như sao băng chạm trán.
Ánh sáng và nhiệt lượng vô cùng vô tận, lửa và sấm chớp tung tóe khắp nơi.
Mặt đất rung chuyển, những cấu trúc bê tông rạn nứt trên không trung rơi ào ào.
Đợt va chạm đầu tiên đã phá hủy luôn lối ra của giếng Lãng Quên.
Parsi lao vào hành lang tối om, âm thanh khủng khiếp đuổi sát phía sau, như chuông báo tử của tận thế!
Hắn đã bắt đầu rút lui từ trước khi hai bên va chạm – chỉ có kẻ điên mới không rút, muốn đứng lại quan sát cuộc giao chiến cấp thần thì ít ra cũng phải là bán thần.
Đây là hành lang khẩn cấp, đầu kia là khu nhà kính khổng lồ mà hắn từng băng qua khi đột nhập vào.
Đột nhiên, một luồng lửa quét ngang chiếu sáng tầm mắt hắn, cơn lốc dữ dội hất hắn văng đi, trong biển lửa lóe lên bóng hai kẻ đang giao chiến, vũ khí chạm nhau.
Lối đi bằng bê tông bị thổi sập!
Giống như long vương tương tàn — đây mới là sức mạnh chân chính sau khi huyết thống long tộc bộc phát sao?
Parsi quay đầu, chạy ngược lại giếng Lãng Quên.
Trước đó hắn đã nghiên cứu kỹ bản đồ nơi này, cân nhắc mọi phương án rút lui, giờ chỉ còn một đường duy nhất còn khả dụng.
Gã KFC đang nhảy nhót đập lấy nút thang máy khẩn cấp, thấy Parsi chạy như bay tới thì hơi khựng lại:
“Cậu cũng đợi thang máy à?”
Đây là thang thoát hiểm, chỉ có thể kích hoạt bằng thẻ từ khi giếng Lãng Quên sắp bị phá hủy hoàn toàn.
Parsi đang cầm thẻ trắng.
Còn gã KFC… không có gì cả.
Anh ta chỉ ra sức ấn nút lên như một nhân viên văn phòng sợ đi làm muộn.
Nhưng thang máy thật sự đang đi xuống.
…Quét mặt à?
Parsi hơi do dự:
“Xin chào.”
Mặt đất rung càng dữ dội, lửa điện văng khắp, cuồng phong lẫn đá vụn tung tóe.
Hai người đứng cạnh nhau, cùng chờ thang.
“Không ngờ lần đầu gặp mặt lại rơi vào tình huống thế này. Lẽ ra phải trò chuyện tử tế một chút mới phải.”
Gã KFC nói.
Parsi không hiểu gã ta đào đâu ra cái khiếu hài hước kỳ quặc đó, chỉ đành gật đầu:
“Lúc này gặp một tên quái vật như anh, tôi lại thấy như gặp được đồng loại.”
“Chuẩn, suýt muốn trao đổi danh thiếp luôn ấy chứ.”
Thang máy cuối cùng cũng mở ra, hai người khi nãy còn trò chuyện, lập tức nhào vào trong như hai con chó hoang!
---
Nhưng rồi một tiếng động kỳ dị ghê rợn vang lên từ phía trên—kết cấu bê tông cốt thép bắt đầu rạn nứt!
Một khối bê tông đúc sẵn khổng lồ trượt dần xuống theo mặt cắt phẳng lì!
Cơ bắp toàn thân của "gã KFC" bùng nổ, hai tay vận sức đẩy khối đá khổng lồ sang bên.
Cửa thang máy sắp đóng lại, Parsi do dự một chút, cổ tay khẽ lật, một con dao đi săn màu đen trong bao trượt ra từ tay áo, cắm vào giữa hai cánh cửa để giữ lại.
Hành động đó giành thêm vài giây quý giá cho "gã KFC"—hắn như một con vượn nhanh nhẹn, đạp lên chuôi dao mà lộn nhào chui tọt vào trong thang.
Parsi rút dao về, cửa thang lập tức khép kín.
Gia tốc đột ngột của thang máy khi đi lên khiến cả hai ngã dúi dụi ngồi bệt xuống sàn.
Một đợt chấn động dữ dội nữa bùng lên từ dưới chân—thang máy rung lắc kịch liệt như một chiếc lồng chim giữa động đất, một nửa sàn bị nứt tung, để lộ kết cấu khung thép bên dưới.
Hai người nhìn xuống giếng thang tối om, vài giây sau, một cột lửa dữ dội bùng lên từ bên dưới, thổi tràn vào khoảng không hẹp ấy như con rồng giận dữ đang lao lên từ địa ngục!
Hơi nóng không lối thoát cuộn theo lửa, quất vào mặt như lưỡi dao.
Parsi lập tức vươn tay nắm lấy vai gã KFC, lãnh địa bành trướng bao trùm cả hai.
Ngôn linh · Vô Trần Địa.
Mọi vật không được phép tồn tại đều bị đẩy ra khỏi vùng lãnh địa này, ngay cả nhiệt lượng.
Lửa bốc xuyên qua thang máy cuồn cuộn bốc lên, mọi thứ có thể cháy đều bị thiêu rụi, cuối cùng chỉ còn lại khung kim loại đen kịt vẫn đang đưa họ lên cao.
Làn lửa cuối cùng xuyên thủng kết cấu bê tông phía trên, phóng lên trời đêm thành hình con rồng rực cháy rồi tan biến trong chớp mắt.
Thang máy đến nơi.
Toàn bộ khuôn viên học viện nhuộm trong ánh đỏ lập lòe, tiếng còi báo động chói tai như đàn chim hồng hạc cùng lúc gào lên lúc sắp chết, mặt đất rung chuyển, đường ống nước chôn ngầm bị phá vỡ, cột nước cao áp phun lên như suối, lớp đá hoa cương ốp ngoài tòa nhà bong tróc rơi xuống, bức tượng con gà trống trên mái Anh Linh Điện sụp đổ ầm ầm.
Tất cả giống như được chép lại từ một quyển sách tiên tri về ngày tận thế—trước tận thế, con người nhỏ bé như bụi cát.
Ngọn lửa xuyên thủng mặt đất rồi phun trào lên từ giếng trước Anh Linh Điện—nơi ấy chính là giếng khai sinh của học viện, thời chưa có nước máy, thầy trò đã khoan được dòng nước ngầm đầu tiên từ đây.
Dưới ánh đèn pha quét, hai bóng đen nhảy ra khỏi giếng, như hai con chuột đen cắm đầu lao về hai hướng khác nhau, không kịp từ biệt.
---
Lúc Học viện Cassell đang run rẩy bên bờ sụp đổ vì một trận chấn động đột ngột, thì cách đó mười múi giờ, tại Bắc Kinh, Trung Quốc—Cục Địa chấn vừa công bố một trận động đất nhẹ 2.1 độ Richter.
Một trận động đất yếu đến mức gần như chẳng ai chú ý.
Chỉ có mấy người làm việc trên tầng cao của mấy toà nhà trong khu trung tâm thương mại mới hơi choáng váng một chút.
Vì vậy tin tức này nhanh chóng bị lướt qua.
Tất nhiên, không ai đem trận động đất này liên hệ đến tai nạn ở một nơi cách xa hàng ngàn dặm.
Đèn tàu điện ngầm vụt tắt, hành khách la lên trong chốc lát rồi lại im bặt.
Vài giây sau, đèn bật sáng trở lại.
Triệu Mạnh Hoa đang lim dim ngủ thì mở mắt ra.
Tàu điện vẫn tiếp tục lăn bánh ầm ầm, loa phát thanh thông báo chỉ là mất điện tạm thời, hệ thống đã hoạt động bình thường, yêu cầu hành khách không hoảng loạn.
Triệu Mạnh Hoa liếc nhìn bảng chỉ dẫn tuyến đường trên cửa tàu—trạm kế tiếp là Trung Quan Thôn, đúng là nơi cậu cần xuống.
Tối hôm trước cậu uống quá chén với một người bạn, ngủ lại ký túc xá bên ấy, giờ phải quay về Bắc Đại.
Nếu không phải đúng giờ cao điểm tắc đường, cậu đã chẳng chen chúc tàu điện thế này.
Dù ở Bắc Kinh chẳng có ai đón, cậu cũng thà gọi xe còn hơn.
Tiện đường sửa luôn cái điện thoại.
Danh bạ bị lỗi không gọi ra được, chắc là thẻ nhớ hỏng rồi.
Bất chợt, ánh mắt cậu bị một thứ thu hút đến mức đứng hình—trên chiếc balô đen của người đứng trước in một cái phù hiệu tròn:
Cây Thế Giới mục nát.
Triệu Mạnh Hoa từng thấy phù hiệu này lần đầu là khi tham gia phỏng vấn ở Học viện Cassell.
Lần thứ hai là trên thẻ tín dụng của Lộ Minh Phi.
Đó là huy hiệu của Học viện Cassell.
Hai người trẻ đứng trước mặt cậu hẳn cũng từ ngôi trường thần bí đó mà ra.
Triệu Mạnh Hoa từng tìm kiếm thông tin về học viện Cassell trên mạng, nhưng hoàn toàn không thu được gì—trên bề mặt thì có vẻ như là một trường tư quý tộc, nhưng khi muốn tìm hiểu sâu hơn, sẽ phát hiện nó như được bao phủ bởi một lớp vỏ trong suốt không tài nào chạm tới.
Chính vì vậy mà Triệu Mạnh Hoa càng thêm tò mò.
Quan trọng hơn cả—từ Lộ Minh Phi, NoNo cho đến Sở Tử Hàng, mỗi lần cậu bị bẽ mặt đều dính dáng đến những người xuất thân từ học viện này.
Họ là… thiên địch của cậu!
“Bác Thiến, có phát hiện được mục tiêu nào không?”
Cậu trai hạ giọng.
Cô gái lắc đầu:
“Có vài người mang huyết thống, nhưng tỷ lệ rất thấp. Chưa phát hiện ai kích hoạt lãnh địa. Cách làm này thật sự hiệu quả sao?”
Triệu Mạnh Hoa thấy mình dựng tai như thỏ nhưng vẫn không hiểu hai người này đang lẩm bẩm cái gì.
“Ngồi tàu điện để tìm Sơ đại chủng? Cách làm này là ai nghĩ ra thế, Sơ đại chủng mà đi tàu công cộng chắc?”
Cô gái càu nhàu nhỏ tiếng.
“Họ có thể biến hoá đủ kiểu, hình dạng người cũng từng xuất hiện trong khuôn viên trường đấy thôi.”
Cậu trai đáp nhẹ, “Tàu điện là nơi có mật độ người cao nhất. Mà cảm ứng của cậu với huyết thống và lãnh địa lại nhạy hơn người thường mà.”
"Nhưng mà ngày nào cũng phải quét hết từng ga tàu điện ngầm một thế này, thật sự quá nhàm chán rồi."
Cô gái thở dài.
"Thì cũng không phải là đã đi hết tất cả đâu mà," cậu trai có vẻ định nói gì đó để cô vui lên, "ít nhất có hai ga ẩn là cậu chưa từng đến đấy."
"Ga ẩn?"
"Ừ, không phải ga nào cũng mở cửa cho công chúng đâu. Mỗi lần cậu xuống ở ga cuối cùng, tàu vẫn tiếp tục chạy nữa mà, đúng không? Thực ra phía trước vẫn còn vài ga nữa, chỉ là không có trên bản đồ. Những ga đó chính là ga ẩn..."
Cậu ta nói.
"Ga tiếp theo, Trung Quan Thôn."
Loa phát thanh thông báo.
"Đi thôi," cô gái nói, "đổi sang tuyến 4, quét tiếp."
Triệu Mạnh Hoa thoáng giật mình, lặng lẽ đi theo sau hai người họ.
Cậu cảm thấy hai người này hành tung mờ ám, muốn biết rốt cuộc họ đang làm gì.
Trong hành lang chuyển tuyến không có mấy người, cậu rảo bước đuổi theo đôi nam nữ kia, bỗng rùng mình mà chẳng rõ vì sao.
Thang cuốn từ từ đi xuống, đèn huỳnh quang phía trên chớp tắt lập lòe.
Triệu Mạnh Hoa liếc nhìn khung quảng cáo trên tường, ngạc nhiên nhận ra tất cả quảng cáo đều đã bị tháo xuống, chỉ còn lại khung trống trơn.
Dưới đất là vô số mảnh báo vụn, như thể nhiều năm rồi chẳng ai dọn dẹp.
Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện, giọng họ càng lúc càng xa.
Cậu vội chạy vài bước, nhưng đã không thấy bóng dáng họ đâu nữa, chỉ còn tiếng nói chuyện lờ mờ vọng lại.
Cậu vốn không thường đi tàu điện ngầm, ngẩng đầu nhìn tấm bảng chỉ dẫn.
Mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không để tâm.
Lối đi ngầm ngoằn ngoèo quanh co, càng đi vào trong, báo vụn trên đất càng nhiều, như thể vừa có một xe chở đầy báo cũ chạy qua đây.
Phía trước lại xuất hiện cổng soát vé.
Nhưng Triệu Mạnh Hoa nhớ rõ là mình chưa ra khỏi trạm, đáng lẽ chuyển tuyến thì không cần mua vé lại.
Nhưng nơi này chỉ có một lối, chắc chắn hai người kia đã đi vào qua cổng đó.
Cậu sờ túi, chỉ có vài tờ tiền chẵn, không có đồng xu lẻ để mua vé.
Mặt đất khẽ rung lên, chắc tàu sắp vào ga.
Cậu nhìn quanh, thấy không ai để ý, bèn nghiến răng chui qua khe dưới cổng soát vé.
Không có ai ngăn cản, trong lòng cậu hơi đắc ý, chạy một mạch ra sân ga.
Đúng lúc đó, chuyến tàu cũng vừa dừng lại.
Cùng với tiếng "rắc rắc" chói tai, trục bánh rỉ sét chuyển động, cửa tàu mở ra.
Triệu Mạnh Hoa ngẩng đầu nhìn đoàn tàu, toàn thân lạnh toát, lập tức khựng lại.
Đoàn tàu không bật đèn, cậu không rõ trong bóng tối là đầy người hay hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng cậu chợt phát hiện ra trên sân ga chỉ có một mình cậu.
Không biết từ lúc nào, giọng nói của hai người kia đã biến mất, những người mà cậu tưởng là vẫn còn lác đác quanh đây cũng chẳng thấy đâu.
Hóa ra từ đầu đến giờ, nơi này chỉ có một mình cậu!
Ga tàu này... cũng kỳ lạ.
Triệu Mạnh Hoa chầm chậm ngẩng đầu.
Đèn huỳnh quang chớp tắt, những cột trụ to lớn đỡ lấy mái vòm cao vút, sàn lát đá mài lạnh lẽo, hai bên cầu thang là lan can sắt sơn màu xanh lá.
Tất cả vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cậu cúi đầu nhìn, thấy lớp vỏ hoen gỉ của con tàu có vẽ dòng chữ "Tuyến số 1" bằng sơn đỏ.
Tuyến 1?
Triệu Mạnh Hoa rùng mình.
Làm sao có thể thấy tàu của tuyến 1?
Ga Trung Quan Thôn nằm trên tuyến 4 cơ mà!
Mà tàu của tuyến 4 toàn là tàu mới nhập về!
Không chỉ đoàn tàu có vấn đề, cả nhà ga này cũng mang dáng dấp của tuyến 1 — tuyến tàu điện đầu tiên của Bắc Kinh, ga tàu kiểu Nga cổ, không gian rộng lớn, hoang vắng, gió lạnh lùa qua sân ga, ánh đèn chiếu khiến mặt người trắng bệch như xác chết.
Triệu Mạnh Hoa ôm đầu ngồi thụp xuống, đầu óc trống rỗng.
Cậu nhớ lại những khung quảng cáo trống rỗng, đống báo vụn, những tấm biển chỉ dẫn cũ kỹ.
Những điều bất thường mà cậu đã phớt lờ bỗng nhiên hiện ra rành rành.
Càng đi sâu vào ga, dấu tích hiện đại càng ít đi, như thể thời gian đã dần bị bào mòn dọc theo hành lang, kéo cậu từ ga tuyến 4 năm 2010 về thẳng một ga của tuyến 1 trong thập niên 70.
Mọi thứ đều trôi qua mượt mà, không một gợn sóng, thời gian bị kéo ngược lại từng chút một.
Chuyến tàu vẫn dừng ở đó, cửa mở toang như đang đợi hành khách duy nhất của mình.
Triệu Mạnh Hoa lùi lại từng bước.
Làm sao cậu có thể bước lên con tàu quái dị kia được?
Ai biết nó sẽ đưa mình đi đâu?
Thiên đường hay địa ngục?
Nói đến thiên đường thì đúng là mơ!
Cậu quay người, co chân chạy thẳng lên cầu thang.
Trong nhà ga vắng lặng không một bóng người.
Triệu Mạnh Hoa hoàn toàn không nhớ nổi mình đã đi vào từ đâu, chỉ có thể chạy khắp nơi tìm bảng chỉ đường.
Nhà ga mà ngày thường chen chúc người nay giống như một mê cung khổng lồ.
Lúc này cậu mới hiểu vì sao người mắc chứng sợ không gian kín suốt đời không dám đi tàu điện ngầm — vì cho dù có trang trí bằng ánh sáng hay màu sắc ra sao, tàu điện ngầm vẫn là một nơi kín mít nằm sâu dưới đất, một không gian ngăn cách bạn với thế giới bên ngoài.
Trong không gian khổng lồ ấy, có vô số bảng chỉ đường.
Nhưng tất cả đều dẫn cậu quay trở lại sân ga ban nãy.
Nếu cậu thử đi ngược lại, chỉ thấy mặt sau của bảng — trên đó là một dấu X đỏ to tướng, kèm dòng chữ "CẤM THÔNG HÀNH".
Ở đây không có đường ra.
Cứ như một khi đã vào, thì không ai có thể rời khỏi được nữa...
Lối cầu thang dẫn xuống sân ga đang hứng trọn từng đợt gió lạnh lẽo tuôn trào vào bên trong ga tàu, giống hệt khoảnh khắc chiếc quan tài cổ bị bật nắp, một luồng khí màu xanh lập tức phun ra dữ dội.
Giờ thì chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ gì nữa, Triệu Mạnh Hoa quay đầu bỏ chạy, từng lớp bụi dày đặc cuốn theo bước chân cậu, như múa loạn phía sau lưng.
Cậu không dám ngoảnh lại, cũng chẳng thể nhìn thấy những biến đổi kinh hoàng phía sau — tường trắng dần ngả vàng và bong tróc, trần nhà nhôm sang trọng biến thành mái vôi cũ kỹ kiểu thập niên trước, dải đèn LED ẩn trong rãnh tường bị thay bằng những ống đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng lạnh lẽo, thang cuốn phía sau lưng cậu biến mất, thay vào đó là bậc đá hoa cương cứng lạnh như băng.
Làn sương màu xanh ấy chẳng khác gì một thứ virus của thời gian, đang lặng lẽ ăn mòn và biến đổi cả nhà ga.
“CẤM THÔNG HÀNH.”
“CẤM THÔNG HÀNH.”
“CẤM THÔNG HÀNH.”
Trước mắt Triệu Mạnh Hoa là hàng loạt dấu gạch chéo màu đỏ và dòng chữ “CẤM THÔNG HÀNH” lặp đi lặp lại như ác mộng.
Giống hệt như khi lái xe đi sai đường, GPS sẽ liên tục phát ra giọng nữ máy móc:
“Bạn đang đi sai đường, xin quay đầu… xin quay đầu… xin quay đầu…”
Chỉ có quỷ mới quay đầu vào lúc này!
Triệu Mạnh Hoa cúi đầu cắm đầu chạy, không biết có phải ảo giác không, mà dường như ga tàu bỗng mở rộng gấp mấy chục lần, những hành lang đan chéo như mạng nhện, mỗi lần rẽ lại dẫn đến một lối đi khác dài không thấy điểm dừng.
Hàng loạt truyền thuyết hiện lên trong đầu cậu — như trong những hầm mộ tràn ngập oán khí, người sống thường bị lạc vào đường hầm không lối thoát, cứ tưởng mình đang chạy trốn, nhưng nếu có người đứng ngoài nhìn, họ chỉ thấy kẻ đó đang giẫm chân tại chỗ với tư thế hoảng loạn…
Phía trước cuối cùng cũng hiện lên một luồng sáng — một biển chỉ dẫn nền trắng chữ đỏ ghi “Từ đây tiến lên phía trước”.
Triệu Mạnh Hoa mừng rỡ như điên.
Đây là tấm biển đầu tiên — cũng là duy nhất — khác biệt so với những tấm khác cậu từng thấy.
Cậu dồn sức nhảy qua vài bậc thang một lúc, đứng dưới tấm biển chỉ về phía ánh sáng ấy...
Trước mắt cậu là một sân ga im ắng đến rợn người, như thể đã bị thời gian và bụi bặm niêm phong suốt mấy chục năm.
Trên mặt đất đầy những mảnh báo rách, trên tường là bức tranh gốm cổ động “Năm giảng – Bốn đẹp – Ba yêu” phong cách thời bao cấp, còn dàn đèn huỳnh quang đã cũ kỹ chớp tắt liên tục, phát ra những tiếng “bụp bụp” chói tai.
Cậu cảm thấy máu trong người mình như đông lại, đóng thành sạn băng.
Cậu đã quay lại rồi.
Chính là sân ga đáng sợ ấy — nơi mà nãy giờ cậu ra sức trốn chạy.
Cậu ngồi bệt xuống cạnh cầu thang, ngây dại hồi lâu.
Rồi cậu cúi người, gom một nắm báo vụn, lắp ghép từng mảnh lại.
Sau một hồi kiên nhẫn, cuối cùng cậu cũng ráp được gần như nguyên vẹn một trang báo cũ.
Ngày xuất bản:
30 tháng 1 năm 1992.
Mười tám năm trước!


0 Bình luận