Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong
Màn 17: Sân khấu bi kịch - Phần 3-4
1 Bình luận - Độ dài: 5,393 từ - Cập nhật:
Trần Văn Văn gật đầu lia lịa, khẽ cắn môi, nở một nụ cười biết ơn:
“Vậy tớ đi trước nhé, tối nay còn phải đi học tự chọn. Dạo này học hành chẳng vào đầu nổi nữa, nhưng nếu không đi học, cô chủ nhiệm lại mời bác sĩ tới khám mất.”
“Được được, có tin gì tớ sẽ báo cậu ngay.”
Trần Văn Văn đi được vài bước thì quay đầu lại:
“Hôm đó cậu mời tớ ăn tối, vẫn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng đâu.”
“Chuyện nhỏ ấy mà,” Lộ Minh Phi vừa nói vừa gãi đầu, khiến đám gàu rơi như tuyết .
“Là lão đại tớ sắp xếp cả đấy, anh ấy rất đáng tin. Tớ định lát nữa sẽ đến tìm anh ấy nghĩ cách giúp cậu.”
“Lẽ ra tớ không nên đi ăn hôm đó…”
Trần Văn Văn nói khẽ.
“Hả?”
Lộ Minh Phi ngẩn người.
“Hôm đó tớ đi ăn với cậu, thực ra chỉ vì muốn chọc tức Triệu Mạnh Hoa. Cảm giác như, anh ấy không cần tớ nữa, thì tớ cũng đâu phải cứ mãi chờ đợi ảnh…”
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Nhưng trên đường đi tớ đã hối hận rồi, sợ cậu hiểu nhầm. May là sau đó cậu đã nói hết ra, nên tớ cũng thấy nhẹ lòng hơn. Cậu thật tốt. Tớ… không xứng đáng để cậu thích đâu. Tối hôm đó tớ còn đội mưa đến nhà Triệu Mạnh Hoa, lại tìm ảnh để giải thích nữa… Cậu xem, tớ đúng là ngốc.”
Vừa nói, cô vừa khẽ vuốt lại mái tóc bên tai còn đẫm nước.
"Không sao, mưa to như vậy, có tài xế đưa cậu đi chứ?”
Lộ Minh Phi tỏ vẻ quan tâm.
“Ừm, tài xế khá tốt… Nói chung, cảm ơn cậu.”
Trần Văn Văn quay người đi mất, Lộ Minh Phi đứng tại chỗ, mặt mày đầy quan tâm, vẫy tay chào cô, mắt dõi theo bóng dáng khuất dần trong hành lang xuống tầng hầm.
Cái vẻ mặt đầy ân cần ấy dán chặt trên mặt cậu thêm mười mấy giây, sau đó từng chút từng chút một tan đi, nhạt dần như lớp keo khô dính trên da mặt.
Cuối cùng thì không còn cảm xúc gì nữa, chỉ còn lại một khuôn mặt trơ ra, vẫn nhìn về hướng cô vừa rời đi.
Ủa khoan…
“Cậu thật tốt”?
Mình lại bị phát thẻ tốt bụng nữa rồi à?
Lộ Minh Phi ngồi đơ ra trên ghế, mở lại cái video khi nãy đang xem dở.
Là link của anh Cẩu gửi.
Dạo này một đoạn clip quay lại cảnh cầu hôn của một cặp đôi Ý ở Di Hòa Viên đang hot rần rần trên mạng.
“Ai xem cũng phải xúc động!”
Anh Cẩu đảm bảo.
“Một anh người Ý cầu hôn bạn gái Trung Quốc trong mưa, đẹp như phim điện ảnh! Lãng mạn tới mức người độc thân cũng phải rơi lệ!”
Quả thật, cảm động thật.
Đêm khuya tĩnh mịch, mặt hồ Côn Minh phẳng lặng như gương, xa xa là bóng Phật Hương Các dưới màn đêm.
Hành lang cổ ánh đèn lập lòe, lá vàng phủ kín núi đồi, khiến người ta chợt liên tưởng tới khung cảnh thời Hán Đường.
Họ đuổi nhau trong nước, ôm nhau giữa làn mưa, chim khách hót líu lo trên ngọn cây, cánh hoa hồng rải đầy hành lang đá.
Chàng trai bọc người con gái ướt sũng trong một chiếc khăn tắm lớn, bế cô qua từng cánh hoa.
Cảnh tượng ấy, chỉ thiếu hoàng đế La Mã Caesar và nữ hoàng Ai Cập Cleopatra thôi!
Một gã người Ý vượt nửa vòng trái đất đến Trung Quốc, chỉ để cầu hôn một cô gái bản địa.
Không nhà hàng Ý sang trọng, cũng chẳng có nhẫn kim cương lấp lánh, mà chọn giữa vườn hoàng gia để dàn dựng nên màn kịch này.
Thật là tấm chân tình!
Nếu Lộ Minh Phi là con gái thì chắc cũng phải gật đầu đồng ý mất thôi!
Vậy thì, cậu còn trách người khác nhận lời làm gì?
Cậu tắt video, đứng dậy:
"Bác ơi, tính giùm con mấy ngày tiền net nhé.”
Bên ngoài trời đang mưa.
Đã mấy ngày rồi Lộ Minh Phi không nhìn thấy bầu trời.
Lúc bước đi trên phố, cậu thấy xa lạ, cứ như mình là một con chó lạc vào thế giới loài người.
Người đi đường lưa thưa, trời u ám nên các cửa hàng đã bật đèn sớm.
Cậu cúi đầu bước chầm chậm men theo lề, đi ngang qua một tiệm chụp ảnh cưới thì dừng lại, ngơ ngác nhìn chiếc váy cưới trắng muốt trong tủ kính.
Lòng ngổn ngang khó tả, cậu muốn khóc một trận cho đã nhưng lại chẳng có lý do gì để khóc.
Đó gọi là cô đơn sao?
Không phải chỉ mấy nhân vật siêu siêu ngầu ngầu mới được quyền cô đơn à?
Còn mình là cái thá gì, cô đơn cái nỗi gì chứ?
Nhưng rồi nó cứ đến.
Dù cậu có chạy bao lâu, bao xa, đến hôm nay, ngày này, giờ này ngay trong cái tầng hầm mù mịt đó, nó vẫn bắt được cậu.
Ánh đèn tủ kính phản chiếu hai cái bóng người đứng song song.
“Anh biết không? Em ghét nhất là trời mưa đấy.”
Lộ Minh Trạch khẽ nói, mặt không biểu cảm.
“Bị ướt rồi, sẽ thấy lạnh. Mà em thì ghét lạnh.”
“Thế sao cậu không mang theo dù? Cậu làm được mọi thứ mà, đúng không? Cậu nên mang theo dù chứ.”
Lộ Minh Phi đáp.
“Sao mà được? Em làm nghề phục vụ khách hàng mà, làm sao có thể thoải mái hơn cả khách chứ?”
Lộ Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Lộ Minh Phi, nở một nụ cười, “Anh à, nhớ không? Em từng nói trên đời này, chỉ có em là người thật lòng đứng về phía anh đấy. Dù em rất muốn lấy mạng anh, nhưng em sẽ luôn ở bên anh. Anh đi trong mưa, thì em cũng sẽ không che dù.”
Lộ Minh Phi khựng lại, quay đầu nhìn khuôn mặt trẻ con mà đẹp đẽ của tiểu ác ma.
Dù rõ ràng biết thằng nhóc này là kẻ gian xảo, chuyên nói năng bậy bạ, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc ấy, lại còn ngập nước mưa, chẳng hiểu sao sống mũi cậu lại thấy cay cay.
“Biến đi…”
Lộ Minh Phi nói khẽ.
“Tự tìm chỗ nào tránh mưa mà chơi, tôi không sao cả.”
“Rồi sẽ có chuyện thôi, mà là chuyện lớn chưa từng có nữa kìa. Anh phải tỉnh táo để ứng phó đấy, không thì chết toi.”
Lộ Minh Trạch vẫn cười toe toét.
“Trước khi giao ước của bọn mình hoàn tất, nếu anh chết thì em sẽ buồn lắm luôn á. Lần này mã gian là ‘something for nothing’, mã siêu cấp đấy, dùng một cái là long trời lở đất. Đừng nói Tứ Đại Quân Chủ, ngay cả thần tiên cũng nổ tung. Bảo hành ba đời, không hiệu quả hoàn tiền! Giá chỉ có… một phần tư cái mạng của anh.”
Something for nothing.
Lộ Minh Phi nhớ cái mã gian đó.
Trong StarCraft, dùng nó là tất cả mọi thứ lên cấp tối đa, một phát lên thần.
“Something… for nothing…”
Cậu ngẩng đầu nhìn màn mưa dày đặc.
“Ý câu này là…”
“Lấy thứ quý giá… đổi lấy sự trống rỗng.”
Lộ Minh Trạch đứng cạnh, nhìn mưa cùng cậu.
“Hiểu theo nghĩa đen thì là vậy đó.”
“Thôi, mấy chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Lộ Minh Phi khoát tay, uể oải tiếp tục đi dọc theo bức tường.
“Buồn lắm hả? Vì chuyện của Trần Văn Văn đúng không?”
Tiểu ác ma mặt dày vẫn bám theo.
“Anh nghĩ là mình đã làm hết sức vì cô ấy rồi à? Còn cố nén cả con quỷ trong lòng… chính là em đó. Dù từng có lúc trong mắt anh, cô ấy giống như tờ giấy lau mũi dính tương cà đỏ rực hình trái tim, máu chảy đầm đìa… Nhưng tiếc là tim cô ấy không chảy vì anh đâu. Anh với cô ấy chẳng có gì cả đâu, anh trai à. Chưa từng trải qua thời gian bên nhau, thì yêu đương gì ở đây? Cô ấy từng vẽ cho anh một mặt cười lên kính, anh thấy ấm lòng. Nhưng chỉ cần một cuộc gọi của Triệu Mạnh Hoa, bao nhiêu pháo đài trong lòng cô ấy đều đổ sập hết! Cô ấy khóc thút thít: ‘Sao giờ anh mới gọi cho em?’”
Tiểu ác ma vỗ vai cậu
"Hahaha… Lúc đó anh còn đang ngồi bới chân phàn nàn với một tên loser tên là Finger kia kìa!”
Lộ Minh Phi cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngực như bị ép lại.
Nhưng cậu không nói gì, chỉ cúi đầu bước tiếp.
“Anh thấy tủi thân đúng không? Chính anh đã hy sinh một phần tư mạng sống để cứu cô gái tên NoNo kia đấy. Nhưng không ai biết cả, kể cả chính anh cũng không dám thừa nhận. Lúc cô ấy tỉnh lại, người đầu tiên cô ấy thấy là Caesar Gattuso. Trời ơi, sao mà anh xui dữ vậy! Hay là bán cho em thêm một phần tư cái mạng nữa, để em đi xử Caesar giùm anh nhé? Mấy vụ thanh toán tình địch, em làm quen tay luôn đó.”
“Biến đi!”
Lộ Minh Phi đột ngột quay phắt lại gầm lên.
“Anh không thoát được đâu, anh bị bắt rồi mà.”
Lộ Minh Trạch vẫn nhìn cậu, ánh mắt trong veo đầy thương hại.
“Nhìn phía trước kìa, có người cần anh đấy. Anh định giúp chứ?”
Đột nhiên, Lộ Minh Phi nghe thấy tiếng la hét thất thanh của một cô gái.
Cậu quay đầu lại, thấy bốn tên thanh niên trông như lưu manh đang vây lấy một cô gái mặc váy trắng, dồn ép cô vào một con hẻm nhỏ.
Tên cầm đầu đang lật lật con dao gấp trong tay, vai gã có hình xăm mờ chưa sạch hẳn, nổi bật trên làn da bẩn thỉu.
Khốn kiếp!
Đáng lẽ mình phải đưa Trần Văn Văn vào tận ga tàu điện ngầm!
“Buông tay ra!”
Lộ Minh Phi hét lớn, hoàn toàn không qua suy nghĩ.
Đám kia bị bất ngờ, ngoái đầu lại nhìn thằng nhóc đang chạy như điên từ phía sau tới.
Liếc nhau một cái, tụi nó nhanh chóng xác định đây là thằng nhóc lạc bầy, không có ai đi cùng.
Vẻ mặt lập tức đổi khác.
Tên cầm đầu nghịch nghịch con dao, ra hiệu cho một đứa trong bọn giữ chặt cô gái, rồi cùng hai đứa còn lại tiến tới chặn đầu Lộ Minh Phi.
“Anh bạn có chuyện gì vậy?”
Hắn liếc Lộ Minh Phi từ đầu tới chân.
Lộ Minh Phi cố nhìn xuyên qua đám người, thấy Trần Văn Văn bị bẻ hai tay ra sau, tóc dài ướt sũng rũ xuống che mặt, khóc nức nở.
Khóc thì có ích gì?
Nếu khóc có ích thì mình cũng khóc một trận cho rồi.
“Cô ấy là bạn học của tôi! Thả cô ấy ra, không thì tôi báo cảnh sát đấy!”
Lộ Minh Phi cố giữ giọng không run.
“Ơ kìa? Bạn học à? Vậy cho coi thẻ sinh viên đi?”
Một tên vỗ vai cậu.
“Tội gì phải dữ với cậu bé học trò thế?”
Tên đầu đảng cũng hùa theo, đẩy cậu một cái.
Lộ Minh Phi chưa từng đánh nhau bao giờ, càng không hiểu mấy trò hù dọa kiểu xã hội đen.
Vô thức, cậu lùi từng bước… đến khi lưng chạm vào tường mới nhận ra mình bị bao vây rồi.
Hóa ra mấy cú đẩy vừa rồi là chiêu dụ con mồi, dồn ép cậu vào góc để dễ ra tay.
Tên cầm đầu nhướng mày, tung một cú đấm móc từ dưới lên, đánh liên hoàn vào bụng, ngực rồi cằm.
Đòn này không phải đấm chơi mà là có luyện qua.
Lộ Minh Phi chỉ thấy miệng đầy mùi máu tanh, cơn đau như nổ tung trong đầu, rồi cả người trượt xuống ngồi bệt bên tường.
“Hadouken!”
Tên cầm đầu hét lên một câu khó hiểu, nhưng nghe cũng đoán được là kiểu dân mê game.
Hắn có vẻ hài hước, lắc lắc nắm đấm khoe với đám đàn em đầy đắc ý.
Đúng lúc đó, Trần Văn Văn đang nức nở bỗng bất ngờ giơ chân, lấy gót giày giẫm mạnh lên bàn chân tên đang giữ chặt cô.
Tên kia hét oai oái, nhảy lò cò vì đau, cô liền nhân cơ hội đá văng giày cao gót, quay đầu bỏ chạy bán sống bán chết.
Lộ Minh Phi cố gắng mở mắt ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, Trần Văn Văn quay đầu nhìn lại, theo phản xạ, cậu khẽ gật đầu với cô như mọi lần, mỗi khi cô nhìn cậu, cậu đều gật đầu.
Nhưng lần này, Trần Văn Văn quay mặt đi, không ngoái lại nữa.
Lộ Minh Phi ngẩn người.
Cô chạy nhanh thật, đúng là dân đội điền kinh có khác.
“Đừng đuổi! Đừng đuổi! Có cảnh sát ở bên kia kìa!”
Tên cầm đầu vội hét lên.
“Đệt! Tất cả là do thằng chó này nhảy ra phá hỏng hết!”
Tên bị dẫm lên chân giận dữ quay lại, cùng đám còn lại vây quanh Lộ Minh Phi.
“Tao cá là nó chẳng quen biết gì con nhỏ đó đâu, nhìn nó đẹp đẹp nên mới ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Hừ, con bé trông cũng có tiền, mặt mũi xinh xắn, mẹ nó! Bị nó phá đám hết!”
Hắn rít lên, rồi giơ chân đạp thẳng vào mặt Lộ Minh Phi.
Lộ Minh Phi ôm đầu, không đếm được bao nhiêu cú đá giáng xuống người mình.
Cậu chưa từng học đấu tay đôi, chỉ biết cố gắng cuộn tròn người lại như con nhím để chịu đòn ít nhất có thể.
Bụng quặn đau, ruột gan như đảo lộn, đầu óc choáng váng…
Nhưng trong mơ hồ, cậu lại nhớ đến mấy cảnh trong phim:
Những anh hùng bị đánh đến thừa sống thiếu chết mà vẫn không ngã, rồi đúng lúc bị đá vào mặt, họ bắt lấy cú đá đó, lật cổ tay, nhẹ giọng nói:
“Tao ghét nhất là người ta đạp vào mặt mình.”
Ngầu thật.
Lộ Minh Phi cũng muốn nói thế lắm.
Cậu thực sự rất ghét bị người khác giẫm lên mặt, dù khuôn mặt ấy chẳng giúp gì được cho cuộc sống của cậu.
Nhưng nói ra thì có ích gì?
Nói xong vẫn là tiếp tục co rúm người lại mà đếm xem mình bị ăn bao nhiêu cú đạp.
Cuối cùng, khi đám kia đá cũng mỏi chân, mà chưa nghĩ ra nên xử lý cậu thế nào tiếp theo, tên cầm đầu dừng lại, châm một điếu thuốc.
Lộ Minh Phi gắng gượng ngồi dậy, lưng tựa vào tường.
Cậu ngẩng đầu và bắt gặp Lộ Minh Trạch đang đứng lẫn trong đám lưu manh kia, ánh mắt thờ ơ, như một người qua đường vô cảm vừa tan ca.
“Em biết anh sẽ không đổi 1/4 mạng sống chỉ vì chuyện này đâu. Anh vốn không phải kiểu người sĩ diện đến thế.”
Lộ Minh Trạch nhún vai, thản nhiên.
“Bị đánh thì đã sao, có chết đâu. Huống hồ anh còn được làm anh hùng cứu mỹ nhân, trong lòng chắc cũng thấy mãn nguyện rồi chứ?”
Lộ Minh Phi cười khổ, thều thào đáp lại:
“Tôi đéo cần cậu nói mấy câu đó đâu.”
“Vậy anh muốn em làm gì? Suốt ngày tích đức làm việc thiện à? Không hợp với hình tượng của em chút nào.”
Lộ Minh Trạch xoay người, nhìn ra thành phố đang chìm trong mưa lạnh.
“Đêm nay cảnh đẹp thật. Có chút ánh sáng thì càng tuyệt hơn.”
Cậu ta giơ tay lên, búng một cái tay khẽ khàng.
Ngay lập tức, từ phía tây sang đông, cả con phố dài sáng rực lên:
Đèn đường, cửa sổ, bảng hiệu quảng cáo trước các tòa cao ốc, từng dòng ánh sáng rực rỡ lan ra như dòng suối trong đêm mưa.
Lộ Minh Phi lúc này mới nhận ra trên phố không hề có lấy một bóng người.
Chắc chắn là trò của Lộ Minh Trạch rồi, gạt bỏ mọi thứ bằng một chiêu thức nào đó.
Thành phố trở nên im lặng lạ thường, không xe cộ, không bước chân.
Đèn sáng lấp lánh qua làn mưa, lá cây rơi đầy trời, mộng mị mà xa xăm như một vương quốc cổ tích nơi cả ngọn lửa cũng đã ngủ yên.
---
Ánh đèn phản chiếu trong mắt Lộ Minh Phi, rọi sáng cả đôi con ngươi như tro tàn của cậu.
Nhưng cậu chỉ mới liếc nhìn thì đã bị một tên côn đồ giáng cho một cái tát nảy lửa.
“Nhìn thấy thành phố dưới đêm mưa này, anh có cảm thấy cô đơn không?”
Lộ Minh Trạch cất giọng đều đều, hơi khàn khàn như thể đang kể chuyện.
“Anh có nhận ra đường phố vắng tanh không một bóng người? Nhưng thực ra vẫn có người đấy, anh trai à. Anh nhìn xem, hai bên đều là những tòa nhà cao ngất, trong mỗi ô cửa sổ sáng đèn đều có người. Người đàn ông bên người phụ nữ yêu anh ta, người phụ nữ bên người đàn ông yêu cô ấy… Họ yêu thương nhau đấy, anh à! Họ ôm hôn nhau trong căn phòng ấm áp. Còn anh thì sao? Một mình bước trong cơn mưa lạnh, không nơi để về, đúng là một con chó thua cuộc.”
Giọng cậu ta dần dần dồn dập, dằn mạnh từng chữ như đập vào tai người nghe.
“Anh còn nhớ truyện ‘Cô bé bán diêm’ không? Con bé áp má vào cửa kính, nhìn con gà quay bên trong đến nhỏ dãi. Nó chỉ có mỗi những que diêm để sưởi ấm. Mỗi que là một giấc mơ, gà quay, đồ chơi, mẹ... Rồi sáng hôm sau cô bé chết cứng ngoài phố.”
Cậu đột ngột hạ giọng, vai hơi rũ xuống:
“Nhưng anh thì đến diêm cũng không có. Cái mạng anh… chính là que diêm đấy. Anh chỉ có bốn que. Một que đã cháy rồi. Sao không thử châm hết luôn ba que còn lại đi? Cho ấm một lần rồi để em đưa linh hồn anh về địa ngục. Dưới địa ngục ấm áp lắm, toàn lũ tội đồ tắm bồn dung nham, kể chuyện cười lạnh gáy. Anh trai yêu quý của em ơi…”
Cậu ta mỉm cười, lắc đầu đầy thương hại.
“Thật ngốc. Sao trên đời lại có người ngu đến vậy nhỉ? Một người cô đơn sống lẻ loi giữa thế giới này, mà lại không nhận ra mình cô đơn? Lộ Minh Phi à… Anh không thấy tuyệt vọng vì luôn có người không cho phép anh tuyệt vọng. Họ cứ rải cho anh một chút hy vọng như ban phát. Nhưng một ngày nào đó anh sẽ tuyệt vọng thôi, vì anh chẳng có gì cả. Anh là đồ bỏ đi, là thừa thãi. Không ai thực sự cần anh cả. Anh là một trò cười. Ngay từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ thoát khỏi 'huyết ai', nhưng anh còn chẳng nhận ra điều đó. Anh không cô đơn ư?”
Cậu cười điên dại, quay phắt lại, chỉ tay vào mũi Lộ Minh Phi
"Chuyện buồn cười nhất mà em từng nghe đấy!”
“Cái gọi là tình yêu họ dành cho anh, chẳng khác nào mấy hạt cơm thừa người ta cạo ra từ đáy bát rồi quẳng cho anh ăn.”
Giọng cậu ta dần trở nên khàn đặc, lạnh buốt.
Bất thình lình, cậu bật nhảy ra giữa đường, dậm chân loạn xạ, nước mưa bắn tung tóe dưới đế giày, như một tên điên chính hiệu.
“Người duy nhất thực sự yêu anh… là quỷ đấy! Chính là em, con quỷ này!”
Lộ Minh Trạch giang tay ra, gào lên giữa màn mưa.
“Này, anh ơi! Sao không ôm em đi? Sao không ôm lấy kẻ duy nhất trên đời này cần đến anh?”
Cậu ta rống lên, cười tươi như một đứa trẻ, ánh mắt long lanh.
Khoảnh khắc đó, cậu là diễn viên xuất thần nhất trên sân khấu đời, đang diễn vở bi kịch sâu thẳm nhất.
Cả nỗi thống khổ nhân gian đều cuộn trào trong tiếng độc thoại điên cuồng của cậu ta.
Phía sau cậu là bóng dáng của vua Lear, Medea và Oedipus, cả đoàn bi kịch cổ điển đều đứng phía sau cậu, lặng lẽ chứng kiến.
Lộ Minh Phi ngẩn người nhìn cậu ta.
Cái tên này không phải lúc nào cũng đứng sau hậu trường, tự tin đến nực cười, thao túng mọi thứ như bug nhân vật bất tử trong game hay sao?
Một kẻ như thế, làm gì có lý do để đau khổ?
Nhưng rồi cậu chợt hiểu người buồn nhất ở đây không phải là cậu… mà là Lộ Minh Trạch.
Trong buổi chiều mưa tĩnh lặng này, cậu xuất hiện không phải để dỗ dành Lộ Minh Phi đang thất thần, mà là vì cậu ta đang sắp trào ra một cơn sóng dữ dội của bi thương cần được chia sẻ.
Lộ Minh Trạch thất tình rồi à?
Quỷ mà cũng biết thất tình sao?
Nó còn chưa lớn đến tuổi để biết yêu mà?
“Đến đây đi anh trai!”
Cậu đột ngột cười nham hiểm, vung tay kéo cổ áo Lộ Minh Phi.
“Xem như hàng dùng thử đi, giống y hàng thật luôn đó, mà hàng thật thì mạnh gấp trăm lần! Something for nothing… 1%... dung hợp!”
Cậu ta dang rộng cánh tay, nhào đến ôm chặt Lộ Minh Phi.
Lộ Minh Phi theo bản năng ôm lấy cậu.
Giây phút đó, gương mặt quỷ quyệt hung tợn kia bỗng chốc trở thành gương mặt… của một đứa bé cô đơn, yếu đuối.
Cả một chuỗi ký ức như thước phim cũ nát lướt qua mắt cậu.
Cậu từng ôm lấy con quỷ này giữa cơn mưa để sưởi ấm.
Cũng từng chứng kiến nó bị đóng đinh trên thánh giá trong một nhà thờ tăm tối, ngực cắm cây giáo nhuộm máu, và nó ngẩng đầu nhìn cậu, nói khẽ:
“Anh vẫn tới thăm em mà…”
Ký ức như biển lớn tràn ngập, nhấn chìm cậu.
Lộ Minh Phi chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên người, rồi khẽ chỉnh lại chiếc cổ áo dù chiếc áo thun trơn nhàu nhĩ kia vốn chẳng có cổ để chỉnh.
Nhưng động tác của cậu lại giống hệt như một quý ông vừa thử xong bộ lễ phục đặt riêng tại London.
Đám du côn sững sờ nhìn nhau, đồng loạt lùi lại một bước.
Lộ Minh Phi khẽ cười, giọng nói nhẹ mà lạnh đến thấu tim:
“Tao ghét nhất là bị người khác cướp mất những gì thuộc về mình. Những thứ tao đã mất… tao sẽ từng thứ từng thứ, tự tay giành lại.”
“Nhớ đây là câu thoại của ai không?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn đám du côn, trên môi nở nụ cười, “Là một bộ phim rất cũ rồi đó, thôi để tao đố tụi mày một câu nhé, ‘Bánh bao ngâm trong cháo loãng’, đoán xem là gì nào? Có thưởng đó!”
Đám du côn giật mình liếc nhìn nhau.
Thằng nhóc trước mặt như thể đột ngột biến thành người khác.
Nụ cười và ánh mắt của cậu lúc này sắc bén như dao.
“Không đoán được hả? Không có ai trong các bé ngoan đoán được à? Thế thì… không có phần thưởng đâu nha.”
Cậu cười điên dại.
“Thật ra đơn giản lắm mà, đáp án là ‘Chu—Nhuận—Phát’ đấy! Là thoại trong Anh hùng bản sắc, phim tuy cũ nhưng câu thoại thì vẫn cực đỉnh! ‘Những thứ tao đã mất…’”
Câu nói chưa dứt, cậu như viên đạn lao thẳng vào tên cầm đầu, cùi chỏ phang ngang mặt, trong khoảnh khắc đối phương còn đang lơ lửng trên không, cậu nhảy lên, đầu gối thúc mạnh vào cằm tên kia, đánh bay một chiếc răng.
“...Tao sẽ từng thứ từng thứ…”
Hắn túm lấy cánh tay một tên khác, dùng vai thúc mạnh vào khớp khuỷu tay làm gãy lìa. Hắn đá văng tên đang tru tréo vì đau đớn.
“…tự tay...!”
Cậu nắm tóc một tên thứ ba, tay còn lại giáng cú đấm vào bụng, khiến tên đó phun máu tại chỗ.
“giành lại.”
Cậu mỉm cười, ôm tên cầm đầu giờ đã sợ đến tè ra quần như một người anh thân thiết.
Cậu nhẹ nhàng rút con dao gập từ tay gã, cất vào túi áo, rồi còn tử tế vuốt phẳng lại cổ áo cho gã, vỗ nhẹ vai như đang an ủi.
“Biết vì sao tao đối xử khác với mày không?”
Cậu nói nhỏ, “Vì nãy mày có nói ‘Hadouken’ đấy. Tao cũng mê Street Fighter lắm. Chiêu Thăng long quyền đúng là đỉnh! Mà mày biết tao thích nhân vật nào nhất không? Gã đô vật Nga Zangief đó! Chiêu ‘Spinning Piledriver’ ngầu cực luôn. Hồi nhỏ bọn tao còn gọi nó là… 'Liên Hoa Đại Toạ’! Hahahaha!”
Cậu bật cười điên dại, một tay túm áo gã cầm đầu, phóng vút lên như tên lửa.
Cú nhảy đó cao đến tầng hai, chẳng giống con người chút nào.
Giữa không trung, cậu xoay người, hai chân siết chặt lấy eo đối phương, rồi xoáy xuống như cơn lốc, đầu gối đập thẳng vào vai gã, ghìm mạnh xuống nền đất.
Âm thanh xương vỡ vang lên nhẹ như tách vỏ đậu, khiến hắn nở nụ cười mãn nguyện.
Giữa màn mưa xối xả, cậu cười điên dại, nhảy múa như thể đang biểu diễn vũ khúc tap rực rỡ.
Cậu vừa khóc, vừa cười, như thần, như ma, như một kẻ hát tuồng vĩ đại nhất thế gian, đầy cảm xúc và mê đắm, cậu là Lộ Minh Trạch.
Vũ điệu của cậu dừng lại bất ngờ, dừng ở một tư thế méo mó như con robot đồ chơi hết pin.
Lộ Minh Phi bỗng giật mình tỉnh dậy, bối rối nhìn quanh, run lên vì sợ.
Mảnh kính vỡ văng đầy đất, bốn tên du côn nằm sõng soài, xương cốt gãy nát, tên cầm đầu nằm bất động trên nền gạch nứt vỡ.
Trong khoảnh khắc thất thần đó, con quỷ nhỏ đã mượn thân xác cậu để xử lý cả đám.
Những hình ảnh hung bạo đó hiện rõ mồn một trong đầu cậu.
Trong mắt cậu, mưa như chậm lại, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cậu thậm chí nghe rõ tiếng nắm đấm phá tan mưa, nghe thấy tiếng đòn đánh làm nội tạng xê dịch, cả tiếng răng gãy lúc đầu gối va vào cằm.
Làm sao có thể như thế?
Lẽ ra cậu phải thấy sợ, nhưng những âm thanh ấy lại khiến cậu thấy khoan khoái.
Vệt máu bắn tung trong không trung ấy sao lại… đẹp đến lạ?
Khoảnh khắc cậu đè tên cầm đầu xuống, cảm giác thỏa mãn ấy lên tới đỉnh điểm.
Cậu… thậm chí muốn nghiền nát gã đến cùng.
Đó là thứ gọi là “trái tim bạo ngược” sao?
Thứ mà cậu từng nghĩ mình không hề có… trái tim của Long tộc?
Lộ Minh Trạch đứng bên cạnh cậu, ngửa tay đón mưa, thổi nhẹ vào đầu ngón tay mình, những ngón tay dính đầy máu đỏ.
Máu bị thổi tung, hòa tan vào mưa.
Cử chỉ đó nhẹ nhàng, tinh tế, như đứa trẻ đang thổi bong bóng xà phòng.
“Là… là cậu làm à?”
Lộ Minh Phi run rẩy hỏi.
“Không phải. Là anh làm đấy. Em chỉ cho anh chút quyền và lực thôi.”
Tiểu quỷ liếm ngón tay, hành động tưởng như trẻ con nhưng trong tay cậu ta lại giống như đang liếm lưỡi dao nhuốm máu.
"Cậu… cậu điên rồi! cậu đúng là thằng điên!”
Lộ Minh Phi lùi từng bước.
Nụ cười của Lộ Minh Trạch trong mắt cậu ngày càng nhòe, nhưng cũng ngày càng quái dị.
Tên tiểu quỷ xưa kia chỉ là kẻ xảo quyệt, nhưng lúc này, cậu đứng lặng trong mưa, tóc ướt rủ che mắt, như một đứa trẻ lạc đường, trong cơ thể ấy dường như có một cổ ma đang dần tỉnh giấc.
"Anh định đi đâu thế, anh trai? Không phải nói là sẽ cùng nhau đi tiếp sao?”
Lộ Minh Trạch nghiêng đầu, nhìn cậu.
“Cút đi! Đừng bám theo tôi nữa!”
Lộ Minh Phi hét lớn, giận dữ quay đầu lao vào màn mưa.
Cậu không rõ mình chạy vì sợ cảnh sát, vì say máu, hay vì muốn chạy trốn một ký ức nào đó đang đuổi theo mình.
Hôm nay, cậu đã bị nỗi cô độc bắt kịp một lần rồi.
Cậu không thể để thứ tồi tệ hơn bám theo.
Đúng vậy, Lộ Minh Trạch nói không sai.
Kẻ đánh những tên du côn đó… không phải ai khác, chính là Lộ Minh Phi.
Lúc ấy, cậu hoàn toàn tỉnh táo.
Câu thoại trong Anh hùng bản sắc đó… chính là câu mà cậu yêu thích nhất, mỗi lần xem đều kích động, mơ một ngày nào đó mình có thể oai hùng nói ra với kẻ thù như thế.
“Anh trai! Rồi anh sẽ quay lại tìm em thôi! Anh đã bị em nắm chắc rồi!”
Lộ Minh Trạch không đuổi theo, chỉ đứng yên trong màn mưa, gọi lớn về phía cậu.
Lộ Minh Phi vẫn cắm đầu chạy, chạy mãi không ngừng.
Càng chạy, người trên phố lại càng đông, như thể cậu từ cơn mộng ùa vào thế giới thật, cảnh vật chuyển tiếp mượt mà không cần tải màn hình, chẳng hề có khoảng ngắt.
Nhưng cậu vẫn không dừng lại, cứ như sau lưng còn thứ gì đó đang rượt đuổi.
Người đi đường tò mò ngoái nhìn thằng nhóc bẩn thỉu với hai dòng máu mũi lăn dài trên mặt, không hiểu nổi nó đang phát điên vì chuyện gì.
Ở góc phố, cô gái mặc váy trắng chân trần đang khóc thút thít nói chuyện với cảnh sát tuần tra không phải Trần Văn Văn, mà là cô gái vào quán net trước Trần Văn Văn, cái cô ngọt ngào mềm mỏng đã từng nói muốn “chơi” với Lộ Minh Phi một chút.
Thế nhưng trong ký ức của cậu, hình ảnh vẫn là Trần Văn Văn ngoái đầu nhìn cậu lần cuối trước khi lao vào màn mưa dày đặc mà không quay lại nữa và sau đó là vô số những bàn chân đạp lên mặt, lên người cậu.
Ký ức rối loạn, cậu cũng không muốn nghĩ thêm nữa.
Giờ đây cậu chỉ muốn rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Cậu không muốn tiếp tục bước đi cô độc dưới mưa.
Cậu muốn tìm một nơi nào đó ấm áp, tắm một trận thật sạch, rồi có thể uống một thứ gì đó nóng hổi.
Khách sạn Lệ Kinh nơi họ ở thực ra chỉ cách đây một trạm tàu điện ngầm.
Cậu cứ chạy mãi cho đến khi vào hẳn đường hầm tàu điện, lúc đó mới chịu dừng lại.
Vì cậu không còn nhìn thấy đường nữa,một làn sương màu xanh lam đang cuộn trào như thủy triều, ập về phía cậu.
Trước sau đều không thấy một bóng người nào.
Cậu rùng mình, rùng mình thật mạnh, như thể có một bàn tay của ác quỷ đang siết chặt lấy cổ họng mình.


1 Bình luận
Hóng quá