• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn 13: Khế Uớc Huyết Thống - Phần 3-4-5

0 Bình luận - Độ dài: 7,900 từ - Cập nhật:

“Là ‘ếch ngồi đáy giếng’.” 

Hiệu phó sửa lại, “Đó là một thành ngữ Trung Quốc. Ý là con ếch, hoặc con cóc cũng được, ngồi dưới đáy giếng ngẩng đầu nhìn trời, rồi bảo: ‘Ồ, bầu trời chỉ nhỏ xíu như cái nắp giếng, còn chẳng to bằng cái giếng mình đang ở!’ Câu này dùng để chê những người tầm nhìn hạn hẹp, chưa hiểu gì đã dám mở miệng phán xét.”

“Quả là một phép ẩn dụ rất sinh động.” 

Solomon bình luận, ông nổi tiếng mê các trò tu từ học.

Phía khán đài vang lên vài tiếng cười khẽ từ bên phe Sư Tâm Hội, trong khi cơn giận của Andrew thì gần như muốn thổi bay cả nóc Hội trường Anh Linh.

“Giờ mời hai bên trình bày chứng cứ. Các ông có thể tranh luận, nhưng quyền phán quyết cuối cùng thuộc về chúng ta.” 

Solomon gõ búa lần nữa.

Như tiếng còi mở trận, Andrew bật dậy: 

“Hội đồng quản trị nghi ngờ đoàn quản lý học viện là có cơ sở! Trong suốt mười năm qua, môi trường học viện quá mức tự do. Các ủy ban không kiểm soát nổi sinh viên, khối lượng bài vở thì quá nhẹ, hoạt động ‘Ngày Tự Do’ thì vô trách nhiệm, việc đánh giá huyết thống thì tùy tiện. Nghiêm trọng nhất là Bộ Chấp Hành đã hoàn toàn biến thành một bộ phận bạo lực!” 

Vừa nói, ông ta vừa mạnh tay quăng cả tập tài liệu lên bàn.

“Không phải ‘biến thành’. Là do các ông chẳng hiểu gì về quá khứ của chúng tôi thôi. Bộ Chấp Hành từ đầu đã là bộ phận bạo lực!” 

Người phụ trách Bộ Chấp Hành, giọng khản đặc và lạnh băng, ngồi phía khán đài đáp lại không chút khách khí.

Phía sau, dàn tinh anh Bộ Chấp Hành vỗ tay rầm rầm. 

Những lời Schneider nói là sự thật, họ chưa từng xem sự bạo lực là điều xấu hổ. 

Điều khiến họ tiếc nuối duy nhất là không bạo lực bằng bên Trang bị.

“Trật tự!” 

Solomon gõ búa nhấn mạnh, “Điều quan trọng nhất ở đây là công khai tài liệu, không phải đấu võ mồm!”

“Tốt lắm!” 

Andrew hô lớn. 

“Tài liệu đầu tiên mà Hội đồng quản trị muốn công bố chính là hồ sơ của Sở Tử Hàng trong Bộ Chấp Hành!” 

Một xấp tài liệu khác lại bị ném mạnh xuống bàn.

“Lớn tiếng không có nghĩa là có lý.” 

Hiệu phó thong dong nói, “Sở Tử Hàng? Thằng bé đó ngoan lắm, học giỏi, phẩm hạnh tốt! Nhiều năm liền đạt học bổng của hiệu trưởng… À không, được vinh danh là học sinh xuất sắc toàn diện, lại còn hay giúp bà cụ qua đường nữa chứ!”

Cả khán phòng bật cười.

“Vậy à? Vậy ông nói gì về vụ sập sân vận động bóng chày ở Cape Town? ‘Quân Diễm’ là một ngôn linh cực kỳ nguy hiểm mà được thi triển trước hàng vạn người, hoàn toàn không có trong báo cáo nhiệm vụ! Các ông đang che giấu điều gì?” 

Andrew chất vấn lớn tiếng.

“Báo cáo có ghi đấy chứ.” 

Hiệu phó búng tay, “Đọc đi!”

Finger mở tài liệu, đọc: 

“Ghi chú: Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ có xảy ra xô xát nhỏ, gây ra một vài vết thương nhẹ và cháy cục bộ. Đám cháy được lực lượng cứu hỏa Cape Town khống chế kịp thời, không lan rộng. Sở Tử Hàng bị ghi lỗi một lần, trừ một tháng học bổng.”

“Đấy, rõ ràng chưa? Chúng tôi quản lý học sinh rất nghiêm khắc, có ghi chép đầy đủ đấy nhé!” 

Hiệu phó hùng hồn tuyên bố.

“‘Xô xát nhỏ’ mà là hàng chục nghìn người chứng kiến sân bóng chày đổ sập, hàng trăm người bị bỏng?” 

Andrew gằn giọng, “Chuyện này đã được Đài truyền hình Cape Town công khai phát sóng, hàng triệu người đã xem đoạn video, bản video cũng đã nộp cho bồi thẩm đoàn. Các ông tính giải thích sao?”

“Nhắc đến chuyện đó… Tôi vừa hay hôm qua có xem chương trình đặc biệt của đài Cape Town, đúng lúc nói về sự kiện này.” 

Hiệu phó lại búng tay, “Chiếu video đi!”

Trên màn hình lớn xuất hiện logo đài Cape Town ở góc phải, phóng sự bắt đầu phát. 

Một phóng viên đang phỏng vấn một cụ già, trông hết sức thành thật, đang đưa cánh tay có vết bỏng sẹo ra cho máy quay.

“Về sự kiện sân bóng vẫn chưa được làm rõ đến nay, ông còn nhớ điều gì không?” 

Phóng viên hỏi.

“Tôi thấy được kẻ gây chuyện!” 

Cụ già gật đầu chắc nịch.

“Ông có thể miêu tả hình dạng của người đó không?”

“Mặc đồ đỏ xanh xen kẽ, bó sát người, có choàng áo choàng nữa, nhìn như một thằng điên. Mắt hắn biết phun lửa, bị hắn nhìn trúng là phụ nữ cháy mất cả quần áo!” 

Ông cụ nói với vẻ rất chắc chắn, như thể mình thấy rõ rành rành.

Màn hình chuyển cảnh. 

Một thanh niên ăn mặc kiểu hiphop: 

“Chắc chắn là người Mỹ, mặt vuông.”

“Đồ bó sát, cơ bắp cuồn cuộn, đẹp trai lắm nha.” 

Một cô gái trẻ mắc cỡ.

“Tôi thấy hắn nhấc bổng một chiếc Hummer rồi ném đi, không biết đang đánh nhau với ai.” 

Một bảo vệ hiện trường kể lại.

Cuối cùng, camera quay lại gương mặt người dẫn chương trình: 

“Sau nhiều tháng kiên trì điều tra vụ sập sân vận động Cape Town, chúng tôi bất ngờ phát hiện tất cả lời kể của nhân chứng đều… đồng loạt chỉ về một nhân vật ai cũng biết…”

Hình ảnh trên màn hình dừng lại. 

Một bức ảnh khổ lớn của một siêu anh hùng ngoài hành tinh lừng danh chiếm trọn màn hình, bộ đồ bó sát màu xanh, quần đỏ mặc ngoài, áo choàng đỏ bay phần phật, và đặc biệt là lọn tóc xoăn mềm mại buông xuống trán đầy phong tình...

Mắt Andrew như muốn lòi ra khỏi hốc mắt:

“Ý ông là... chuyện đó do... Siêu nhân gây ra?!”

Hiệu phó nhún vai:

“Tôi có nói gì đâu. Đài truyền hình Cape Town nói vậy mà.”

Andrew đập hai nắm tay xuống bàn rầm rầm:

“Đủ rồi! Tôi nhịn các người quá lâu rồi! Đừng tưởng tôi là thằng ngu! Nếu định bịa chuyện để qua mặt tôi, ít ra cũng bịa sao cho có tí logic vào!”

“Chúng tôi không hề bịa gì cả,” hiệu phó thở dài đầy bất lực, “chỉ là chiếu chương trình thời sự cho ông xem thôi mà. Thế giới đẹp biết bao, sao ông cứ giận dữ thế?”

“Vậy còn vụ ở Stockholm thì sao? Sở Tử Hàng treo xác tội phạm ngay trước tòa thị chính!”

“Đó là một kẻ giết người hàng loạt, lại còn là một tử thị. Treo cổ hắn là chuyện rất bình thường, chết cũng đúng người đúng tội mà.” 

Hiệu phó tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm.

“Nhưng rõ ràng trong quá trình thi hành nhiệm vụ, Sở Tử Hàng đã mất kiểm soát! Có xu hướng giết chóc nguy hiểm! Đó là do huyết thống gây ra! Và chi tiết đó đã bị các người cố tình loại khỏi báo cáo!” 

Andrew cười lạnh, “Thế giờ các người tính giải thích sao?”

“Ồ, vụ đó à? Mời xem lời khai của một số nhân chứng mà cảnh sát mới tìm được.” 

Hiệu phó bấm điều khiển.

Trên màn hình, hình ảnh chuyển cảnh. 

Một cậu nhóc mặt đầy tàn nhang, đội mũ lưỡi trai ngược quả quyết nói:

“Chắc chắn là Spider-Man làm! Cách anh ấy treo người, tôi nhận ra ngay, y chang trong phim!”

Một du khách Trung Quốc nói bằng tiếng phổ thông chuẩn chỉnh:

“Tôi thấy có một người nhảy lên tòa thị chính, cả tay cả chân bám vào tường leo vù vù.”

Hiệu phó lại bấm điều khiển:

“Tôi biết ông còn muốn hỏi về vụ tòa nhà Hancock ở Chicago đúng không?”

Màn hình hiện lên một cô gái uống say khướt, dạng chân đầy quyến rũ nhưng chẳng mấy đứng đắn, ngồi trên ghế bar:

“Tôi thấy ảnh rồi! Anh ấy liếc mắt đưa tình với tôi đó, đẹp trai lắm, gợi cảm lắm cơ... Ảnh lái một chiếc Audi TT rời đi, đúng rồi, chính là Iron Man! Gương mặt đó ai mà không biết. Nếu không vội chắc đã ngồi lại uống với tôi rồi!”

Một nhân viên quán cà phê giơ tay tạo dáng bắn năng lượng:

“Cả hai tay đều là Repulsor Ray, ngực là Uni-Beam! Ầm một cái, ba tầng lầu sập luôn! Tin tôi đi, Iron Man là mạnh nhất! Mấy anh hùng kiểu gen gì đó không bằng anh ấy đâu! Chính mắt tôi thấy đó! Rồi sao? Đừng tin con nhỏ ngu đó, Iron Man thì biết bay mà! Cần gì lái Audi chứ?”

Hiệu phó xoay người lại, hai tay dang rộng, mỉm cười tự tin:

“Các quý vị thấy rồi đấy. Các vị đồng nghiệp đáng kính, những nhà khoa học lỗi lạc, các nhà thần học thông thái, chúng ta có thể tin rằng những việc đó là do Siêu nhân, Iron Man hay Spider-Man làm sao?”

Ông đập mạnh xuống bàn:

“Rõ ràng là không thể! Tin tức từ truyền thông đại chúng thì làm sao dùng làm bằng chứng được? Báo chí giờ chỉ như một đám chó săn, vì hiệu ứng truyền thông mà sẵn sàng bịa đặt mọi thứ!” 

Ông ta thể hiện một vẻ mặt bi thương đầy phẫn nộ, “Chúng ta có lý do gì để không tin vào báo cáo của Bộ Chấp hành, lại đi tin đám truyền thông đại chúng đó? Với tư cách là phó hiệu trưởng của học viện Cassell, tôi suốt bao năm luôn giữ vững nguyên tắc: làm người phải chân thành, làm việc phải nghiêm túc. Đó mới là tinh thần thật sự của học viện chúng ta suốt trăm năm qua… À xin lỗi, chúng ta đâu có khẩu hiệu nào,” ông khẽ hắng giọng, rồi lại cao giọng đầy khí thế:

“Các bạn thân mến! Mắt phải sáng! Chúng ta không bỏ sót một kẻ xấu nào! Và càng không được oan uổng một người tốt!”

Đoàn điều tra ngồi đơ như bị sét đánh ngang tai. 

Họ đoán được giới hạn liêm sỉ của nhóm người này đã thấp, nhưng không ngờ là... không hề có giới hạn! 

Rõ ràng chính đám người này mới là “phóng viên chó săn” không biết xấu hổ nhất học viện, vậy mà giờ lại chửi cả thế giới là phóng viên để hạ uy tín truyền thông, từ đó gạt bỏ hết mọi bằng chứng phía điều tra cung cấp.

Sau vài giây chết lặng, đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay. 

Dẫn đầu là Finger, tiếp theo là toàn bộ đại biểu Sư Tâm Hội đứng dậy vỗ tay như sấm. 

Đám giáo sư ngồi nghe ở hàng sau, do giáo sư Schneider dẫn đầu, cũng lần lượt đứng lên vỗ tay.

Chỉ còn đại diện hội học sinh dưới sự dẫn dắt của Caesar là vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Các thành viên bồi thẩm đoàn bắt đầu liếc nhau ra hiệu. 

Những giáo sư lão thành, các nhà khoa học và thần học già cả đã bao năm chưa rời khỏi học viện, chẳng mấy nắm bắt thời sự ngoài đời. 

Trong số họ, có người từng đọc truyện tranh Siêu nhân hay Người Nhện, thậm chí là fan cứng. 

Nhưng họ biết rõ mồn một: 

Siêu anh hùng là chuyện trong truyện tranh, không thể xuất hiện ở thế giới thật.

Vậy nên, theo đúng logic hiệu phó đưa ra: 

Nếu truyện tranh là hư cấu, truyền thông đại chúng lại hay đưa tin kiểu “như trong truyện”, thì đương nhiên không đáng tin. 

Bằng chứng của đoàn điều tra… e là khó mà qua được.

Các giáo sư gật đầu đồng loạt.

Cánh cửa hội trường nặng nề đột nhiên “kẹt” một tiếng mở ra, một luồng ánh nắng rọi vào xua tan bóng tối.

Ngồi ngay gần cửa, Lộ Minh Phi nghiêng đầu thì bắt gặp ngay bộ đồng phục học sinh màu đỏ sẫm ấy,váy dài, tóc đỏ sẫm buộc bằng dải ruy băng trắng, đôi bốt da hươu đỏ mận gót cao, khuyên tai bạc ánh lên hình cỏ bốn lá.

Cảnh tượng khiến cậu như bị kéo về hơn một năm trước, khi thế giới của cậu vẫn còn nhỏ bé, chẳng rời khỏi thành phố nhỏ miền Nam Trung Quốc. 

Cô gái phù thủy tóc đỏ này khi đó cũng từng đẩy cửa bước vào như thế, ánh nắng chiếu vào, cô đứng trong ánh sáng, đường nét gương mặt lạnh lùng kiêu hãnh. 

Như thiên sứ giáng thế, tay cầm kiếm, không hề khoan nhượng.

Chính cô đã thô bạo xé toạc thế giới yên ổn của cậu một lỗ thủng, nếu không, có lẽ Lộ Minh Phi cũng chẳng ngồi đây, giữa một đám hỗn huyết chủng hình người bò sát, dự một phiên tòa vớ vẩn như thế này.

Cậu cười ngây ngô một cái.

“Tránh ra, tránh ra, nhường chỗ cái.” 

NoNo đá nhẹ vào chân cậu.

Cả khán phòng xôn xao. 

Bạn gái của Hội trưởng Hội học sinh đến trễ, lại mặc bộ đồng phục màu đỏ đậm đặc trưng của Sư Tâm Hội, ngang nhiên ngồi xuống hàng ghế bên phe đối thủ! Vậy mà Caesar, người đáng ra phải chú ý nhất chẳng hề quay đầu, vẫn ung dung đeo tai nghe chống ồn, vẻ mặt say sưa chìm đắm trong âm nhạc.

“Sao chị lại đến đây?” 

Lộ Minh Phi thì thào hỏi.

Mùa hè dài đằng đẵng và nóng nực ấy đã trôi qua, nhưng giữa cậu và NoNo vẫn như chiếc diều đứt dây, hoàn toàn mất liên lạc. 

Đến cả sinh nhật cậu, cô cũng chẳng nhắn lấy một dòng dù rõ ràng trước đó đã hứa chắc nịch rằng "chị sẽ không quên đâu mà”. 

Rồi tin tức duy nhất cậu nghe được là… Caesar đã nộp đơn xin đính hôn với NoNo.

Chẳng lẽ vì sắp cưới nên cô mới bận bịu như thế? 

Một cô dâu tương lai bận rộn chuẩn bị váy cưới, chăm lo cho lễ đính hôn, đến mức không còn thấy bóng dáng đâu trong trường?

Thật ra… cậu cũng không muốn gặp lại cô nữa. 

Cậu thừa nhận mình vừa ghen tị, vừa đố kỵ, vừa hằn học. 

Cậu trách NoNo vì đã tốt với cậu một cách khó hiểu, cứ cho cậu hy vọng mơ hồ, để rồi khi biến mất thì dứt khoát như thể chưa từng tồn tại. 

Chưa từng hứa hẹn điều gì, vậy thì sao lại cho cậu ảo tưởng?

Cô bé bán diêm chẳng phải vì hy vọng quá nhiều mà chết đó sao? 

Đốt một que: “Ồ, là gà quay này!”, đốt thêm một que: “Ồ, là bánh kem này!”, lại đốt nữa: “Ồ, là mẹ mình này!”. 

Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh. 

Hy vọng chẳng thể trở thành sự thật, nên cuối cùng, cô bé chết vì chính những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực.

Nếu cô bé ấy thay vì đốt diêm để mơ mộng, chịu khó đi tìm một góc ấm áp để trốn lạnh, có lẽ đã sống sót qua đêm đông đó rồi.

Những hy vọng chắc chắn sẽ bị tước đoạt… chẳng khác gì thuốc độc cả.

---

Cậu vốn đã hạ quyết tâm: 

Từ nay về sau sẽ tránh mặt NoNo, cho đến khi trong đầu cậu thật sự khắc sâu một hình ảnh kiên định—“đó là vợ chưa cưới của Caesar”—lúc ấy mới dám gặp lại, rồi sẽ mỉm cười chúc phúc cho họ trăm năm hạnh phúc.

Thế nhưng cuối cùng vẫn không trốn thoát được. 

Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, tim liền run lên một nhịp, câu đầu tiên bật ra khỏi miệng lại là một lời hỏi han cụt lủn chẳng đầu chẳng đuôi:

"Chị đến đây làm gì… không phải đã rút lui rồi sao?”

“Sao chị lại không thể đến?” 

NoNo nhướng mày.

“Bên này chia đội rồi… Caesar ở phía bên kia.” 

Lộ Minh Phi nhỏ giọng nói.

"Chị biết.” 

NoNo chỉ về phía đội ngũ đại diện Hội học sinh toàn mặc đồ đen. 

“Nhưng chị thích màu đỏ hơn.”

Lộ Minh Phi ngớ người. 

Cậu biết NoNo thích màu đỏ, thích đến mức cả kem cũng chọn sốt dâu cho hợp màu tóc. 

Nhưng... thích màu tóc thì có thể quyết định đứng về phe nào được sao?

“Thắng rồi thắng rồi!” 

Hiệu phó mừng rỡ reo lên, “Chúng ta không chỉ có mỹ nữ chất lượng cao mà số lượng cũng áp đảo đối phương!”

“Nhưng chúng ta đâu thể chắc mấy ông già kia sẽ lấy đội cổ vũ ra để chấm điểm?” 

Finger lầm bầm.

“Không quan trọng mấy ông già đó nghĩ gì. Mắt họ già mờ cả rồi, làm gì còn năng lực thẩm mỹ. Quan trọng là tinh thần chiến đấu của đối phương bị đả kích! Một ông chú trung niên không tức ói máu khi thấy bên kia có đội hình cổ vũ vừa trẻ vừa xịn hơn à?” 

Hiệu phó vừa nói vừa lắc hông uốn éo, nhìn chằm chằm về phía Andrew, nháy mắt ra hiệu đầy khiêu khích, còn không quên làm điệu nhấc háng kiểu Michael Jackson. 

Đến cả Finger cũng cảm thấy ông ấy khiêu khích tới mức thô tục hết biết.

“Trật tự! Các quý ông quý bà, xin hạn chế tranh cãi vô ích.” 

Solomon lên tiếng, giọng trầm ổn mà uy nghiêm. 

"Trọng điểm của phiên điều trần lần này là xem nhà trường có phạm sai sót nghiêm trọng trong khâu xét duyệt huyết thống hay không, để cho một dòng máu nguy hiểm lọt vào học viện. Đây là một trong những điều cấm kỵ lớn nhất. Từ thời xa xưa, chúng ta đã dựa trên Khế ước Huyết thống Abraham để xây dựng nên bộ luật thép, dùng để thanh trừng những dòng máu ô uế trong chúng ta. Đến nay, bộ luật đó vẫn còn hiệu lực. Ngay trong ngày nhập học, các em đã ký cam kết phục tùng nó. Vì vậy, tất cả chúng ta đều bị ràng buộc bởi bộ luật này…”

Giờ thì Lộ Minh Phi mới vỡ lẽ cái đống giấy tờ ngày đầu nhập học cậu ký mà chẳng thèm đọc kỹ rốt cuộc là cái gì.

“Trong huyết quản của các em đều có hai mặt, loài người và Long tộc. Máu trong cơ thể vừa trắng vừa đen, vừa thiện vừa ác, vừa yêu vừa hận, vừa hòa bình lại vừa khát máu. Chúng ta không hoàn toàn thiện lương cũng chẳng hoàn toàn tàn bạo. Chúng ta có năng lực giết chóc, nhưng không được có dục vọng giết chóc. Hãy ghi nhớ, chúng ta đứng về phía nhân loại. Chỉ khi phần thiện trong lòng người thắng được phần ác của dòng máu Long tộc, người đó mới là đồng đội của chúng ta. Bất kỳ ai không thể khống chế cái ác, để linh hồn bị khát vọng quyền lực nuốt chửng… thì chính là kẻ thù của chúng ta.”

Solomon dứt lời, đóng sầm bản Khế ước Huyết thống Abraham dày nặng như thẩm phán gõ búa tuyên án.

“Ngay lúc này, khế ước giữa chúng ta chấm dứt. Từ giờ, lưỡi kiếm của chúng ta sẽ chỉ thẳng vào kẻ rơi xuống vực sâu.”

Tất cả mọi người đồng loạt đặt tay lên ngực trái, tỏ lòng tôn kính với bộ luật thiêng liêng ấy.

“Lì thật đấy, Ricardo là người của Hội học sinh mà dám ngồi về phe Sở Tử Hàng? Không sợ Caesar đấm vỡ mồm à?” 

NoNo ghé sát, giọng nhỏ nhưng sắc như dao.

“Ai mà không sợ lão đại ra tay… Nhưng con người phải biết nghĩa khí chứ, anh Sở đối xử với em không tệ.” 

Lộ Minh Phi rụt cổ lại, nói lí nhí. 

“Chỉ là... giờ nguy hiểm thật.”

“Xời! Cái đó mà cũng gọi là lý do à?” 

NoNo trợn mắt, “Lý do của em phải là: chị đứng đâu, em đứng đó! Hiểu chưa? Em là đàn em của chị, không phải đàn em của Caesar!”

Lộ Minh Phi ngơ ngác nhìn cô. 

Cậu cố tìm một tia ẩn ý nào đó trên gương mặt xinh đẹp và bướng bỉnh kia, nhưng không thấy gì cả, chỉ thấy cô xinh đẹp và bướng bỉnh, ánh mắt đầy tự tin, nét mặt đanh đá mà rạng rỡ. Hương thơm dịu nhẹ từ người cô khẽ thoảng qua mũi, và đột nhiên, Lộ Minh Phi nhận ra mình đang ngồi ngay cạnh NoNo. Trời biết đất biết quỷ biết, tại sao từ nãy đến giờ cậu lại cứ nghĩ hai người ở cách xa nhau đến vậy?

“Anh bạn! Phải nhìn cho rõ thế cục chứ! Hiện giờ NoNo và cậu cùng một phe, Caesar ở phe bên kia, và rõ ràng là cô gái này đang ngồi gần cậu hơn gần Caesar!” 

Một giọng nói nào đó vang lên trong đầu cậu như đang khua chiêng gõ trống.

“Thưa các vị trong đoàn điều tra, qua phần tranh luận vừa rồi có thể thấy, các phương tiện truyền thông không phải nguồn tin đáng tin cậy. Việc nghi ngờ huyết thống của một thành viên trong chúng ta là chuyện nghiêm trọng. Chúng ta yêu cầu phía các ông đưa ra bằng chứng xác đáng hơn.” 

Solomon quay sang Andrew.

“Vậy thì tôi xin phép được chất vấn một vài người có liên quan.” 

Andrew đứng lên, tiến về phía khán đài.

Ông ta dừng lại bên cạnh Lộ Minh Phi: 

“Lộ Minh Phi, cậu từng cùng Sở Tử Hàng làm nhiệm vụ ở Trung Quốc. Cậu thấy cậu ta là người thế nào?”

Lộ Minh Phi chết đứng tại chỗ. 

Cậu hoàn toàn không ngờ sẽ bị gọi tên. 

Cho đến khi NoNo dùng gót giày giẫm mạnh lên chân cậu một cái, cậu mới bật dậy như có lò xo dưới mông.

“Anh ấy… rất nghĩa khí.” 

Cậu lắp bắp trả lời.

Andrew bị câu trả lời "lạc quẻ" ấy của Lộ Minh Phi làm cụt hứng một nửa, giống như một vị khách khí thế bừng bừng đến học viện Cassell để khiêu chiến, lại được đón tiếp bằng… một bàn nhậu của hiệu phó. 

Ban đầu ông nghĩ đánh úp Hội học sinh sẽ có hiệu quả, ai ngờ mấy người cấp S đúng là danh bất hư truyền, còn kế thừa xuất sắc tinh thần "không biết xấu hổ" đặc sản của học viện này. 

Không thể coi thường được.

Ông ta quyết định tung đòn mạnh. 

Ông đặt một tập hồ sơ trước mặt Lộ Minh Phi:

“Đây là báo cáo nhiệm vụ có chữ ký xác nhận của cậu. Theo đó thì nhiệm vụ hoàn thành cực kỳ thuận lợi, không có vấn đề gì. Nhưng trên thực tế, Sở Tử Hàng hành động vượt ngoài kế hoạch, hoàn toàn tác chiến độc lập, đúng không? Không ai trong các cậu biết cậu ta đã làm gì khi không có bên thứ ba ở đó, đúng không?”

“Không có! Hoàn toàn không có! Bọn tôi đều là người đàng hoàng! Nói một là một! Sở Tử Hàng rất có kỷ luật, luôn nghe lệnh!” 

Lộ Minh Phi cắn răng. 

Thực ra cậu không còn lựa chọn nào khác bởi vì NoNo đã lạnh lùng véo mạnh vào bắp chân cậu. 

Đó là một lời cảnh cáo rõ ràng không thể rõ hơn.

“Ồ? Cậu nghĩ mình có tư cách nói thế à?” 

Andrew cười lạnh, lại đặt thêm một tập hồ sơ khác trước mặt cậu, “Vụ nổ ở tòa nhà Nhuận Đức khiến hàng chục người bị thương, toàn bộ tầng 21 bị phá hủy, lúc đó cậu đang ăn tối với bạn gái ở nhà hàng sang trọng Aspasia! Cậu hoàn toàn không tham gia nhiệm vụ đó, đúng không? Đây là hóa đơn bữa ăn của cậu, và đặc biệt là do gia tộc Gattuso của chúng ta thanh toán! Ta thực sự khâm phục năng lực của cậu đấy, Lộ tiên sinh. Ăn tối xong lau miệng một cái, liền viết ra một báo cáo không chịu trách nhiệm như thế, bảo rằng nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp?”

“Thì… thì tôi đi ăn với bạn học thôi mà, người ta thất tình, cần được an ủi thôi…” 

Lộ Minh Phi ấp úng.

Trán bắt đầu rịn mồ hôi. 

Tình thế này khó xử thật sự. 

Bởi vì đúng là bản báo cáo ấy do Sở Tử Hàng viết giúp, cậu không hề đọc kỹ, cứ thế ký tên, giờ thì xong đời. 

Mấu chốt là: 

Cậu thậm chí còn không biết tối hôm đó ở tòa nhà Nhuận Đức xảy ra chuyện gì, muốn gỡ tội giúp Sở Tử Hàng cũng chẳng biết đường nào mà lần.

“Thưa quý vị, hiệu phó khi nãy nói chứng cứ từ truyền thông là không đáng tin. Thế thì giờ đây, liệu chúng ta có nên nghi ngờ luôn cả báo cáo nội bộ của học viện? Những bản báo cáo tưởng chừng rõ ràng ấy lại chỉ là công cụ để che giấu sự thật rằng Sở Tử Hàng trong mọi nhiệm vụ đều có phong cách tác chiến không thể kiểm soát, nguy hiểm và cực đoan. Và điều đáng sợ hơn, đó là vấn đề về huyết thống ẩn sau tất cả những hành vi này!” 

Giọng nói của Andrew bỗng nhiên cao vút, chấn động cả khán phòng.

“Được rồi được rồi! Tôi thừa nhận!” 

Lộ Minh Phi bỗng hét lên còn to hơn cả ông ta.

Khán phòng lặng ngắt như tờ. 

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cậu.

Lộ Minh Phi hắng giọng, “Được rồi, tôi thừa nhận một cách nghiêm túc, tôi đã sửa báo cáo nhiệm vụ. Tôi đã điều chỉnh kế hoạch hành động, thực tế diễn ra không khớp với nội dung trong bản báo cáo. Thực ra hôm đó tôi bận đi ăn với bạn học nên mới để Sở Tử Hàng đi giành lại tài liệu một mình. Tôi có lập lại kế hoạch, nhưng hơi gấp nên mới dẫn tới việc tầng 21 bị phá hủy. Tuy nhiên, trong suốt quá trình đó, tôi luôn liên lạc với Sở Tử Hàng, đảm bảo mọi việc trong tầm kiểm soát. Tôi nhận lỗi vì viết báo cáo sai, nhưng chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Sở Tử Hàng.”

“Nực cười! Cậu chẳng có tí kinh nghiệm nào, lấy đâu ra tư cách lập kế hoạch? Sở Tử Hàng đâu phải người cậu có thể điều khiển?” 

Andreu tức giận quát lớn.

“Thì tôi là chuyên viên mà,” Lộ Minh Phi gãi đầu, “Quan lớn một cấp đè chết người thôi.”

Cậu trợn mắt nhìn Andrew.

Nợ ân tình của Sở Tử Hàng thì nhất định phải trả! 

Hơn nữa, NoNo còn đang véo bắp chân cậu! 

Lúc khác có thể rụt cổ, nhưng lúc này tuyệt đối không thể!

Cậu quay đầu nhìn NoNo, muốn biết mình nói vậy có được tính là "cho ra hồn" chưa, cô nàng cũng vừa vặn nhìn cậu, nhe răng cười, một nụ cười xấu xa nhưng quyến rũ đến mức khiến lòng người bay bổng. 

Lộ Minh Phi bỗng hiểu vì sao Chu U Vương năm xưa lại đốt lửa đùa chư hầu, mẹ nó, nếu nụ cười của người con gái mình thích có thể vì vậy mà xuất hiện, thì việc lật tung cả Hội đồng quản trị lên, cậu cũng dám làm!

Cậu chính là loại người có thể vì một lý do vớ vẩn nào đó mà phát điên!

“Ý cậu là: nội dung báo cáo và thực tế khác biệt là hành vi cá nhân của cậu?”

Solomon hỏi.

“Chắc chắn là vậy! Em là người phụ trách nhiệm vụ đó, em chịu trách nhiệm toàn bộ.”

“Cậu nên hiểu là hồ sơ của cậu hiện tại vẫn còn trong sạch. Nếu tiếp tục giữ lời khai như thế, cậu sẽ phải nhận một án kỷ luật nghiêm trọng.”

“Có bị giáng cấp không ạ?”

“Cái đó cần thảo luận, nhưng khả năng ấy không thể loại trừ. Hiện giờ cậu là cấp S duy nhất của chúng ta. Cậu có thể mất đi vinh dự đó.”

“Trời ạ, tưởng gì, giáng cấp thôi mà. Em cứ tưởng cướp trứng của em cơ.” 

Lộ Minh Phi thản nhiên ngồi xuống.

Một vài giây sau, tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường. 

Bên phía Sư Tâm Hội như bùng nổ cảm xúc. 

Dù họ chẳng hiểu mấy về câu đùa "trứng" kiểu Trung Quốc, nhưng nhìn thấy hiệu phó đập bàn rầm rầm là biết nhất định đây là một màn châm biếm đỉnh cao. 

Thế là cả đám đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

Andrew lập tức bị tiếng vỗ tay dìm xuống. 

Ông không hiểu câu đùa ấy nghĩa là gì, nhưng rõ ràng là tất cả mọi người đều hiểu, và đang cười nhạo ông ta bằng tất cả nhiệt tình và công suất có thể. 

Mà ông không biết nên phản bác kiểu gì. 

Cảm giác phẫn nộ và nhục nhã khiến mắt ông ta đỏ ngầu như sắp nổ tung.

(Chú thích của tác giả: Đây là một câu chuyện cười dân gian khá tục. Chuyện kể rằng có một bà thôn nữ mang rổ trứng ra chợ bán. Trên đường, mấy tên côn đồ nhắm vào nhan sắc của bà, định giở trò đồi bại. Nhưng bà vung chày cán bột đánh trả quyết liệt, đập cho đám kia đầu to máu chảy. Cả đám bỏ chạy, vừa chạy vừa khen: “Không ngờ là một liệt nữ kiên trinh, đúng là không thể động vào!” Nghe vậy, bà thôn nữ mới tỉnh ra, ngạc nhiên nói: “Ối giời, hóa ra là thế! Tôi còn tưởng bọn chúng định cướp trứng của tôi cơ…”)

NoNo cũng đang vỗ bàn cười nghiêng ngả. 

Lộ Minh Phi liếc nhìn cô, trong lòng không kìm được mà khẽ xao xuyến. 

Cô cười thật ngông cuồng, nhưng cậu chỉ muốn nhìn thấy nụ cười đó vì mỗi lần cô cười, cậu có cảm giác như hai người lại gần nhau thêm một chút.

Cậu thật sự rất vui. 

Một câu đùa khiến cả hội trường náo động, nhưng thực ra cậu chỉ muốn chọc cho cô ấy bật cười.

“Ta sẽ không chịu đựng sự sỉ nhục này thêm nữa!” 

Andrew hùng hổ quay lại bàn điều tra, giọng như sấm:

“Tiếp theo, ta sẽ trình ra một bằng chứng không thể chối cãi trước toàn thể bồi thẩm đoàn!”

Ánh mắt ông quét ngang hội trường, lạnh lẽo và sắc bén.

“—Mẫu máu của Sở Tử Hàng!”

Hiệu phó khựng lại.

“Chẳng lẽ bọn họ không biết Sở Tử Hàng đã được thay máu à?” 

Finger thì thầm hỏi.

“Ta vốn nghĩ trí óc bọn họ cũng không xuất sắc gì cho cam, nhưng ngu đến mức này thì… đúng là đáng lo đấy.” 

Hiệu phó ghé sát vào Finger, thì thầm, “Mẫu máu đó… không lọt ra ngoài chứ?”

“Đã tiêu hủy sạch sẽ. Không sót giọt nào ạ.”

Parsi xách một chiếc thùng y tế đông lạnh đi thẳng vào giữa hội trường, đặt lên bàn giữa một tấm kính thạch anh. 

Anh ta mở nắp hộp lạnh, giữa lớp khói trắng của đá khô là một ống nghiệm chân không trong suốt. 

Trong ống là một mẫu máu màu đen đặc, ánh lên sắc dầu thô âm u, lạnh lẽo.

---

“Tiếp theo, bằng chứng mà chúng tôi đưa ra sẽ là một thí nghiệm. Nó tiềm ẩn mức độ nguy hiểm khá cao, vì vậy xin quý vị tuyệt đối không tiến lại gần tôi.”

Giọng nói của Parsi vang lên rõ ràng trong hội trường.

“Mọi người đều biết, máu rồng có tính ăn mòn rất mạnh đối với máu người. Trong một số trường hợp hiếm, sự ăn mòn này có thể khiến cơ thể con người trở nên mạnh mẽ vượt bậc như trong thần thoại có kể, những anh hùng tắm trong máu rồng để có được thân thể bất hoại. Nhưng hầu hết trường hợp khác, máu rồng chính là một loại kịch độc đối với con người.”

“Những Hỗn Huyết chủng mang dòng máu cấp độ nguy hiểm, trong máu của họ có những đặc tính gần giống với máu rồng, thứ máu nóng bỏng, dữ dội, và không thể kiểm soát ấy sẽ phản ứng kịch liệt với máu người.”

Chủ nhiệm khoa Di truyền Sinh học là người đầu tiên gật đầu xác nhận, đây là kiến thức đã được ghi trong giáo trình, chỉ là rất hiếm ai có điều kiện để tiếp cận máu rồng tươi và máu người nguyên bản để thực hiện thí nghiệm.

Parsi giơ lên chiếc ống nghiệm chân không:

“Đây là mẫu máu tôi đã trực tiếp lấy từ Sở Tử Hàng, lập tức niêm phong và bảo quản trong điều kiện nhiệt độ cực thấp, cho đến tận bây giờ vẫn chưa mở ra. Sở Tử Hàng, tôi nói đúng chứ?”

“Đúng vậy.” 

Sở Tử Hàng gật đầu xác nhận.

“Và đây,” Parsi cầm lên một ống nghiệm thạch anh khác, “là mẫu máu người thuần túy được lấy từ ngân hàng máu của học viện, nguồn gốc rõ ràng, có thể truy vết. Bây giờ, tôi sẽ lấy một giọt từ mỗi mẫu, để chúng tiếp xúc và phản ứng với nhau.”

Anh dùng ống nhỏ giọt lấy ra hai giọt máu, nhỏ lên một tấm kính thạch anh ở giữa bàn. 

Mặt kính có một rãnh cong nhỏ, hai giọt máu từ hai đầu rãnh bắt đầu chậm rãi trôi về phía nhau. 

Khi chúng tiếp xúc, giống như nước và dầu, hai giọt máu không hòa tan mà chỉ dính hờ vào nhau.

Ngay lúc ấy, Parsi đột ngột lùi lại, chỉ trong tích tắc, mặt kính thạch anh bùng lên một vệt đỏ rực rỡ, như thể ai đó vừa hắt mực đỏ tung tóe lên bàn, như một đóa hoa máu bất ngờ nở rộ giữa không trung, hoặc như dòng suối đỏ tươi phụt thẳng lên từ đất đá.

Phản ứng dữ dội chẳng khác gì thả natri vào nước, máu sủi bọt và văng tung tóe, những tia máu như sợi chỉ cháy để lại vệt cháy đen thui trên mặt bàn.

Cả hội trường đồng loạt đứng bật dậy vì sốc.

“Khốn thật! Chuyện này sao có thể xảy ra được?” 

Hiệu phó chết lặng.

Ông từng cùng Anjou đích thân làm thí nghiệm tương tự, phản ứng này không thể nhầm lẫn.

---

Phòng điều khiển trung ương.

Dù đang trong phiên điều trần, vẫn có một nhóm của Bộ Chấp Hành túc trực tại đây, theo dõi dòng chảy thông tin toàn cầu.

Một thành viên trẻ tuổi của bộ chấp hành đang không ngừng nhấn “F5” để làm mới một trang web, chợ đen của giới thợ săn. 

Học viện luôn đặt hệ thống theo dõi đặc biệt cho trang này, và sau sự cố lần trước, tần suất theo dõi càng được tăng cường.

Hôm nay thoạt nhìn mọi thứ vẫn bình thường, các nhiệm vụ được đăng lên không có gì đáng ngờ: 

Buôn lậu cổ vật, mời pháp sư trừ tà, hay thậm chí rủ nhau đi lặn khám phá tàn tích Atlantis. 

Những tay thợ săn ở đây vốn cũng là loại thần kinh thép, nếu không, chẳng thể nào lướt diễn đàn này mỗi ngày, nhìn bao điều kỳ dị vô pháp vô thiên mà không hoài nghi mình có còn sống trên Trái Đất không nữa.

Một tiêu đề in đậm bỗng xuất hiện ngay đầu trang, được ghim lên vị trí nổi bật nhất. 

Thời gian đăng chỉ vài phút trước, nhưng đã có tới 70 bình luận, con số chỉ có những bài cực hot mới đạt được.

Chàng trai trẻ liếc một cái, cả người run lên.

Cậu ta thậm chí không dám mở bài viết đó ra, chỉ có thể điên cuồng nhấn F5 làm mới.

Trong chưa đầy mười giây, số bình luận đã vượt quá một trăm.

Trang web bắt đầu chậm lại rõ rệt. 

Không nghi ngờ gì, bài viết kia đang lan truyền với tốc độ ánh sáng qua hệ thống cáp quang toàn cầu. 

Hàng chục, hàng trăm nghìn người đang truy cập cùng lúc để xem nội dung ấy. 

Server bị quá tải.

Bài viết kinh hoàng ấy, sẽ trở thành quả bom nguyên tử đối với toàn bộ Hỗn Huyết Chủng.

---

Parsi im lặng quay về chỗ ngồi, để lại bàn thí nghiệm đã gần như bị máu ăn mòn đến cháy xém.

Không cần thêm lời giải thích, kết quả thí nghiệm đã nói lên tất cả.

Mẫu máu đó quá nguy hiểm, mức độ khủng khiếp khiến người ta không dám tưởng tượng.

Hiệu phó sắc mặt tái nhợt.

Ông là chuyên gia luyện kim, thừa hiểu kiểu phản ứng như thế là không thể giả tạo. 

Đó chính là máu đã được kích hoạt bằng công nghệ "bộc huyết" bất ổn, nguy hiểm, không thể kiểm soát.

Nhưng… máu ấy làm sao có thể lọt ra ngoài được?

Các giáo sư danh dự tụ lại thì thầm to nhỏ.

Thí nghiệm này đã khiến cả họ cũng bị chấn động.

Không ai có thể tiếp tục ngó lơ trước khả năng đáng sợ ấy rằng cậu học sinh trầm lặng Sở Tử Hàng kia, thực chất đang mang trong người một dòng máu tựa như vương thủy, thứ axit mạnh có thể ăn mòn cả vàng, và có thể biến cậu bất kỳ lúc nào thành một Tử Thị.

Sinh viên dưới khán đài nhìn nhau bối rối.

Còn trong khung gỗ giam giữ, Sở Tử Hàng vẫn bình tĩnh, không chút biểu cảm.

“Làm sao có thể chứng minh mẫu máu đó thực sự lấy từ Sở Tử Hàng?” 

Hạ Di đột ngột đứng bật dậy.

“Không ai tận mắt chứng kiến lúc anh ta lấy máu đúng không? Biết đâu bọn họ chỉ pha thêm axit nitric vào thôi? Sao các người không rút máu ngay tại chỗ luôn đi?”

“Vì cậu ta đã bị thay máu rồi!” 

Andrew hét lớn.

"Cơ thể người cần khoảng một tháng để sản sinh đủ lượng máu mới. Chỉ cần dùng phương pháp điều trị như với bệnh nhân nặng, rút toàn bộ máu ra và thay bằng máu sạch, thế là dấu vết hoàn toàn bị xóa sạch!”

“Thế nếu cả người anh ta đều là loại máu đó, thì lúc thay máu mà gặp máu thường chẳng phải đã nổ tung rồi à? Sao anh ta còn ngồi yên đây được?” 

NoNo cũng đứng bật dậy, phản pháo.

Một lát sau, các sinh viên của Sư Tâm Hội lại bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang dội khắp phòng. 

Cái gọi là "cuộc vây bắt của những cô gái xinh đẹp" thực sự là một chiêu bài lợi hại, nếu máu của Sở Tử Hàng phản ứng mạnh mẽ với máu mới, vậy thì liệu việc thay máu có thể thực hiện được không?

Hiệu phó khẽ nghiến răng. 

Ông hiểu chuyện này thế nào, phong cách làm việc của Anjou quả thực cứng rắn đến mức như một kẻ điên. 

Quả thực, ông ấy đã rút sạch máu của Sở Tử Hàng rồi truyền vào máu mới, cơ thể được tăng cường nhờ “bộc huyết” đủ để giúp Sở Tử Hàng vượt qua nửa giờ đồng hồ trong tình trạng thiếu máu trầm trọng.

“Cách thay máu thế nào, hiện tại chúng ta chưa rõ. Nhưng đừng vội! Vẫn còn chứng cứ mới!” 

Andrew đập bàn, đứng bật dậy. 

“Có người làm chứng! Hãy hỏi các bạn học của Sở Tử Hàng, liệu cậu ta có phải là một người luôn tuân thủ quy định và làm theo sắp xếp của nhà trường không? Hay thực ra cậu ta là một con quái vật tiềm ẩn?” 

Ông ta chỉ vào Caesar, “Tôi mong các giáo sư lâu năm chấp nhận lời khai của Chủ tịch Hội học sinh, học sinh xuất sắc cấp ‘A’, Caesar Gattuso!”

Cả hội trường lại chìm vào im lặng. 

Ai cũng hiểu Caesar chắc chắn sẽ đứng về phía đối lập với Sở Tử Hàng, họ là kẻ thù truyền kiếp. 

Kẻ thù truyền kiếp có nghĩa là chỉ cần bạn không ổn là tôi sẽ vui, huống chi khi Sư Tâm Hội bị thanh lý, Hội học sinh sẽ trở thành tổ chức lớn nhất của học viện. 

Chủ tịch của tổ chức lớn nhất này có thể là thủ lĩnh bí mật trong tương lai.

Caesar tháo tai nghe chống ồn, chỉnh lại cổ áo, chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhẹ về phía các giáo sư, rồi gật đầu chào cả hai bên đang tranh luận, như một nghệ sĩ chuẩn bị cất tiếng hát. 

“Thưa quý vị, tôi, Caesar Gattuso, xin thề bằng danh nghĩa gia tộc của mình, tất cả những gì tôi nói ở đây đều là sự thật. Sở Tử Hàng là học sinh xuất sắc nhất của học viện, là bạn tốt của tất cả chúng tôi, ai ai cũng bị sức hút của cậu ấy lôi cuốn. Cậu ấy tao nhã, hiền hòa, học rộng, luôn sẵn sàng giúp đỡ, là hiện thân của tất cả những đức tính tốt đẹp…”

Giọng nam trầm ấm của anh ta khiến Andrew chỉ cảm thấy thế giới của mình đang sụp đổ. 

Chuyện gì thế này? 

Anh ta không phải đã thề với danh nghĩa gia tộc sao? 

Sao còn có thể nói ra những lời dối trá không biết xấu hổ đến vậy? 

Cậu ta là hiện thân của mọi đức tính tốt đẹp à? 

Đây là Sở Tử Hàng sao? 

Hay là Phật tổ Shakyamuni đã tái sinh?

“Caesar chẳng quan tâm đến gia tộc của mình, cũng giống như anh ta chẳng màng gì đến gia đình.” 

Parsi ghé sát tai Andrew nói nhỏ.

Khi Andrew nhận ra Caesar không phải đang nói ngược lại, cũng không có chút lật lọng nào, cả hội trường bỗng vỡ òa trong tiếng vỗ tay. 

Caesar bắt đầu kể về câu chuyện anh ta và Sở Tử Hàng cùng nhau làm luận văn, về những lần giúp đỡ nhau, về việc ban đêm tháo áo khoác đắp lên vai cậu bạn ngủ gật trên bàn thư viện, về những chuyến du thuyền vượt hồ lớn cùng nhau, bàn luận về khát vọng chinh phục rồng... 

Có cần phải sướt mướt đến thế không? 

Các sinh viên đều điên cuồng, cả Sư Tâm Hội và Hội Học sinh đều đứng dậy, đổi chỗ ngồi cho nhau, những chiếc ghế đen và đỏ xen kẽ.

Họ không còn là kẻ thù, trong mắt đoàn điều tra, họ giờ là bạn bè.

Lộ Minh Phi bỗng nhiên hiểu ra, đây mới chính là trò đùa lớn nhất đối với đoàn điều tra. 

Tất cả mọi người trong khán phòng thực ra đã đạt được một thỏa thuận ngầm, phân chia ranh giới đen và đỏ chỉ là trò chơi họ chơi với nhau, đối với vấn đề của Hội đồng quản trị, cả học viện đều có chung một thái độ. 

Chỉ có mình cậu không biết, những ngày qua cậu chỉ ngồi uống rượu đỏ kém chất lượng và ngẩn ngơ, không ra ngoài, và bị mọi người bỏ rơi.

NoNo không còn ở bên cậu nữa, cô ấy đã cười ha hả trong câu chuyện đùa của Caesar, nhảy lên ôm lấy anh ta, và cả hai bị bao quanh bởi đám đông đen đỏ.

Lộ Minh Phi cũng vỗ tay theo, ngoài vỗ tay, cậu còn có thể làm gì nữa? 

Cậu nên vui mừng mới đúng, giờ đây tất cả mọi người đều là đồng minh, mọi người đã cùng nhau vạch trần đoàn điều tra, kể cả các giáo sư cũng phải suy nghĩ đến ý kiến của toàn thể sinh viên chứ? 

Mặt lạnh sư huynh sẽ thoát khỏi nguy hiểm.

Chỉ có mình cậu là kẻ ngốc, tất cả những người này đã bàn bạc với nhau, chỉ có cậu bị bỏ lại. 

Giống như nhiều năm trước khi cậu đóng vai chữ "i" nhỏ... nhưng lần đó, người đến cứu cậu lại đang ôm bạn trai, cô ấy cũng trở thành một phần trong "họ".

Áp lực từ đám đông lớn khiến cậu từng bước lùi lại, lùi đến góc tường, như thể bị ép chặt vào tường. 

Không ai để ý đến cậu, tất cả đều đang vui mừng. 

Chỉ có một ánh mắt từ trong đám đông, lặng lẽ dõi theo Lộ Minh Phi, nhưng cậu không nhận ra.

Đó là Sở Tử Hàng, người luôn cúi đầu, bỗng ngẩng lên.

Cánh cửa phòng họp đột ngột bị đập mạnh, một nhân viên trẻ từ bộ Chấp hành lao vào.

“Không được xâm nhập trong giờ phiên tòa!” 

Solomon lớn tiếng nói.

"Thị trường Thợ săn... Mới có thông báo truy nã!” 

Cậu ta thở hổn hển, “Con rồng tên Fenrisulfr... đã tỉnh dậy ở Bắc Kinh, Trung Quốc... đang chiêu mộ thợ săn tiêu diệt nó... tiền thưởng là một triệu... một triệu đô la!”

Cả hội trường im lặng! 

Solomon ngây người một lúc, ngã xuống ghế. 

Đây đúng là một quả bom hạt nhân, một thông tin hạt nhân, có người đã đăng tải thông tin như vậy trên trang web công khai của Thị trường Thợ Săn, bí mật về loài rồng mà các huyết duệ bảo vệ suốt mấy ngàn năm sắp bị lộ ra. 

Những kẻ lảng vảng trên trang web đó chắc chắn không chỉ có huyết duệ.

Sở Tử Hàng bỗng giơ tay lên, giọng nói vang dội khắp khán phòng:

“Thưa các giáo sư, nếu phiên điều trần này chưa thể đi đến kết luận, thì tôi muốn dùng hành động để chứng minh chính mình. Trong tình huống hiện tại, chắc chắn chúng ta sẽ phải cử người đến Trung Quốc. Tôi và Lộ Minh Phi từng phối hợp tác chiến tại đó. Lần này, tôi xin phép được cùng cậu ấy đến Trung Quốc một lần nữa. Những việc tôi sẽ làm, chính là câu trả lời rõ ràng nhất về dòng máu đang chảy trong tôi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận