• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn Bảy: Quần Long Thịnh Yến - Phần 1-2-3

1 Bình luận - Độ dài: 8,258 từ - Cập nhật:

Lộ Minh Phi mở mắt, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, căn phòng tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Cậu nghiêng đầu sang bên – 

Tấm ga giường nơi Sở Tử Hàng từng nằm phẳng phiu như mới giặt, không lưu lại lấy một vết lõm.

Còn phía Hạ Di, chăn đệm gấp gọn gàng như thể chưa từng được trải ra.

“Chẳng có nghĩa khí gì hết.” 

Cậu lầm bầm.

Sáng sớm hai người họ ra ngoài chơi rồi à? 

Mà chẳng buồn để lại một lời nhắn nào.

Cậu nhìn trần nhà một lúc, rồi bất chợt nghĩ: liệu Hạ Di có phải đang để ý Sở Tử Hàng không nhỉ?

Nói ra thì, tiểu mỹ nữ tân sinh và sư huynh mặt liệt luôn độc thân dù được vạn người mê cũng rất xứng đôi – 

Ít ra thì cũng cùng một kiểu... không nói tiếng người.

Mà nếu đi chơi thì mang theo mình một người nữa cũng có sao đâu. 

Dù cậu luôn là cái bóng đèn, nhưng là một cái bóng đèn biết điều, không tùy tiện chớp sáng – chỉ lặng lẽ phát ra chút ấm áp cho đôi tình nhân bên cạnh.

Yên tĩnh thật – như thể thế giới này... chỉ còn lại mình cậu.

Lộ Minh Phi đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ: không chắc bản thân đang ở đâu. 

Không có bằng chứng nào cho thấy cậu đang nằm mơ hay đã tỉnh. 

Vào một buổi sáng thế này, tỉnh lại một mình ở nơi xa lạ, chẳng phải cũng giống như một giấc mơ hay sao?

Tuy luôn là người tồn tại một cách mờ nhạt, nhưng chưa từng cảm thấy trôi nổi đến vậy – nằm trên chiếc giường mềm mại mà như đang lơ lửng giữa không trung.

Lần này chắc dì thật sự tức giận rồi nhỉ?

Hè năm sau còn có thể về nhà chú nữa không?

Nếu về, chắc lại phải chịu ánh mắt trắng dã của dì...

Mà nếu không về, thì còn có thể đi đâu?

Chẳng lẽ ở lại trường trống huơ trống hoác, một mình suốt kỳ nghỉ hè?

Mọi người đều về nhà hết, chỉ có cậu lẻ loi.

Thì ra không có Sở Tử Hàng, Caesar, NoNo, Hạ Di, Finger… cậu thật sự chỉ là một người cô độc.

Đây chính là cái gọi là "huyết ai”?

Hay là cái “cô độc” mà phiên bản ác ma của Lộ Minh Trạch từng nói đến?

Nghĩ đến Lộ Minh Trạch, cậu sững lại một chút, rồi hiểu ra.

“Dậy ăn sáng thôi!” 

Cậu vỗ tay một cái đầy khí thế.

Cửa mở ra, Lộ Minh Trạch đẩy vào một chiếc xe đẩy thức ăn sáng lấp lánh ánh bạc.

Cậu ta còn cao không hơn cái xe là bao, nhưng lại trang trọng mặc đồng phục đầu bếp trắng muốt, đội mũ đầu bếp kiểu Pháp cao ngất.

93bb7c8f-ac19-4330-af31-4d9490e8f183.jpg

“Vừa dậy, mệt quá, Trẫm muốn dùng bữa sáng trên giường, đẩy qua đây đi.”

Lộ Minh Phi tạo dáng y hệt một quý phụ Pháp vừa tỉnh giấc, tựa người trên gối.

“Bánh mì nướng nguyên cám ăn kèm trứng cá muối, bánh Đan Mạch với nho khô, ức gà áp chảo sốt chanh, xúc xích trắng nướng kiểu Munich,” Lộ Minh Trạch như một quản gia, nghiêm túc mà tận tụy,

“Ngài dùng gì để uống ạ – cà phê, ngũ cốc sữa hay nước ép kiwi?”

“Chỉ có vậy thôi à? Trẫm thích nhất là quẩy và tào phớ mà!”

“Không vấn đề.”

Lộ Minh Trạch mở nắp bạc ra – 

Bên trong là một bộ đồ ăn bằng sứ trắng kiểu Trung Hoa, bốn chiếc quẩy chiên vàng giòn, hai bát tào phớ mịn mượt, cùng vài món ăn kèm: trứng muối Cao Bưu, giăm bông Kim Hoa, đậu phụ chay Hàng Châu và chao đỏ Vương Trí Hòa.

Còn mấy món bánh mì trứng cá muối, bánh Đan Mạch, ức gà, xúc xích gì đó cậu ta vừa liệt kê – hoàn toàn không có món nào cả.

“Đùa tôi đấy à? Lấy bốn cái quẩy hai bát tào phớ mà giả làm đầu bếp Pháp sao?” 

Miệng Lộ Minh Phi thì cằn nhằn như vậy, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ. 

Về lại học viện Cassell là chỉ toàn đồ Đức mà ăn, nào là xúc xích nướng dưa cải rồi chân giò heo, ăn đến phát ngán.

“Dịch vụ khách hàng của bọn tôi là hạng nhất – bữa sáng ảo thuật. Nếu ngài muốn ăn bữa sáng kiểu Pháp, chỉ cần mở ra là sẽ có bữa sáng kiểu Pháp.” 

Lộ Minh Trạch ngồi xuống mép giường, “Ngài chỉ có hai cái quẩy với một bát tào phớ, phần còn lại là của tôi.”

Lộ Minh Phi chần chừ: 

“Không phải đang ăn trong mơ đấy chứ? Ngoài đời thật thì tôi đang ăn cóc ghẻ uống nước rửa chân à? Trong Tây Du Ký có cái vụ Bạch Cốt Tinh giả làm cô gái làng nấu cơm, mà toàn đem cóc với ngói vụn ra mời.”

“Sao vậy được? Ngài là khách hàng, mà khách hàng thì là nhất! Bọn tôi làm quỷ mà, lúc nào cũng đối đãi tử tế với khách hàng, làm ăn cả đấy! Chăm chỉ làm giàu!” 

Lộ Minh Trạch nâng bát tào phớ lên thổi thổi rồi húp một miếng, “Giờ yên tâm rồi chứ?”

“Yên tâm cái đầu cậu! Cậu mưu mô lắm, tôi chơi không lại, thôi nhận thua!” 

Lộ Minh Phi không chịu nổi mùi thơm của quẩy nữa, chộp lấy một cái cắn một miếng. 

Thật sự là tuyệt phẩm — lớp ngoài giòn rụm, thơm ngậy, dù có là cóc ghẻ thật ngoài đời thì cậu cũng chấp nhận.

“Có chuyện thì nói, lần này không phải tôi triệu hồi cậu đâu nhé, không tính tiền đó.” 

Lộ Minh Phi lẩm bẩm. 

Một thìa tào phớ đưa vào miệng, vị cay nhẹ lan ra, hệt như vị tào phớ ở quầy đồ ăn sáng trước cửa nhà chú vậy.

Chính cái bát tào phớ như thế này mới là lý do để mình tiếp tục sống lay lắt trong thế giới cô đơn này!

“Tất nhiên rồi, lúc ký hợp đồng đã nói rõ mà.” 

Lộ Minh Trạch ra vẻ rộng lượng, “Hôm nay sẽ có một chuyện nhỏ xảy ra, em đặc biệt đến báo anh trước, kẻo anh lại gặp sự cố.”

“Chuyện nhỏ?” 

Lộ Minh Phi nhíu mày, gắp một miếng chả chay.

“Lát nữa anh sẽ tham gia một hoạt động quan trọng, cần dùng đến tiền. Nhưng em biết anh nghèo rớt mồng tơi, nên tính cho anh vay ít tiền.”

“Không cần!” 

Lộ Minh Phi từ chối cái rụp.

“Không cần?” 

Lộ Minh Trạch sửng sốt.

“Vay tiền cậu á? Vậy chẳng phải tôi phải cầu xin cậu sao? Mà cầu xin thì phải đổi bằng mạng sống, tôi không chơi! Tôi chẳng có gì cần dùng đến tiền cả. Nếu có cướp bắt tôi, tôi còn thà triệu hồi cậu ra đánh cho chúng một trận, dù mất một phần tư cái mạng!”

“Là quà tặng miễn phí cho khách hàng.”

“Tốt bụng đến vậy à? Cậu á?” 

Lộ Minh Phi lườm Lộ Minh Trạch.

“Ừ, em.” 

Lộ Minh Trạch mỉm cười. 

Khoảnh khắc đó, nụ cười ngây thơ trên gương mặt tiểu quỷ ấy giống như ánh bình minh rọi qua lá non, khiến người ta dù biết rõ bên trong là một bụng gian trá, cũng chẳng thể ghét bỏ nổi.

“Trên đời này, chỉ có em là luôn đồng lòng với anh, vì… anh là anh của em mà.” 

Cậu ta thậm chí còn đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên trán Lộ Minh Phi.

“Sờ cái gì mà sờ? Dính hết dầu ớt lên mặt tôi rồi kìa!” 

Lộ Minh Phi gào lên.

Nhưng ngay lúc tay Lộ Minh Trạch chạm vào trán cậu, cậu cảm thấy một dòng ấm áp khó tả lan tỏa trong lòng. 

Không phải do tay cầm bát tào phớ còn nóng, mà là một luồng ấm áp thực sự từ lòng bàn tay cậu ta truyền vào thân thể cậu. 

Một cái chạm đơn giản, tự nhiên như vậy, tựa như đã lặp đi lặp lại hàng nghìn hàng vạn lần trong giấc mơ – chạm lên trán, và nói… anh trai.

Thật ra nếu quay đầu nhìn lại, thằng nhóc nhắng nhít như quỷ này thật ra chưa từng hại mình lần nào. 

Mỗi lần rơi vào đường cùng, trời không thấu, đất không hay, Caesar, NoNo, hay Sở Tử Hàng đều bó tay, thì chỉ có phiên bản ác ma của Lộ Minh Trạch này vẫn luôn ở bên mình. 

Chỉ cần cậu bằng lòng giao dịch, cậu ta nhất định sẽ giúp, như thể... là người thân thiết nhất trên đời này.

“Ngôn linh tạm thời lần này là: ‘show me the money’. Trong StarCraft, nhập mã gian lận này sẽ cộng thêm mười nghìn khoáng thạch và nhiên liệu. Còn ngôn linh này sẽ cho anh thêm mười nghìn đô tài sản, có thể sử dụng nhiều lần.” 

Lộ Minh Trạch rút tay về.

“Này, em phục vụ khách hàng thường xuyên như vậy, anh có thể nghiêm túc triệu hồi em vì chuyện gì đó quan trọng một lần được không?” 

Cậu ta nhảy từ giường xuống, nhẹ nhàng bước về phía cửa, rồi quay đầu lại ở đó, “Nhưng em đoán sắp có rồi đấy, nguy hiểm không còn xa đâu, nhớ giữ cảnh giác. Phải luôn mang theo cái điện thoại bên người, có gì em sẽ nhắn tin. À đúng rồi, có người để lại giấy nhắn cho anh ở lễ tân, em tiện tay mang lên luôn, để trên xe đồ ăn rồi.”

Cậu ta đóng cửa lại sau lưng.

Tiếng “cách” khẽ khàng của khóa cửa vang lên, Lộ Minh Phi giật bắn mình, mọi thứ trở lại bình thường.

Vẫn là căn phòng khách sạn ấy, ánh sáng sớm dịu dàng xuyên qua rèm trắng, nhưng vài chi tiết đã khác đi — 

Bên cạnh Lộ Minh Phi xuất hiện vết lõm trên giường chỗ Sở Tử Hàng từng nằm, chiếc chăn trên giường Hạ Di thì rối tung, chẳng được gấp. 

Vỏ cam rơi vãi trên mặt bàn, chiếc áo ngủ bông trắng của Hạ Di vắt lên lưng ghế, dính một mẩu giấy nhớ màu vàng: “Sư huynh Minh Phi, bọn em có việc ra ngoài trước rồi, bọn em đã gọi giúp anh bữa sáng kiểu Trung, có quẩy và tào phớ.” 

Cuối thư vẽ một cái đầu mèo, hóa ra Hạ Di ký tên bằng hình con mèo.

Chỉ là những thay đổi nhỏ nhặt, cái cảm giác xa lạ của mộng cảnh bỗng dưng biến mất.

Xe đồ ăn vẫn còn đó, trong bát vẫn là phần tào phớ chưa ăn hết — trắng mịn, bên trên rưới dầu ớt thơm cay, rắc cải chua thái chỉ, tôm nõn, vừng rang và giấm thơm. 

Trong khay còn nửa cái quẩy, hơi nóng vẫn chưa tan. 

Lần này, Lộ Minh Trạch thực sự không trêu cậu.

Tự nhiên thấy muốn khóc, chẳng hiểu vì sao… còn muốn hắt hơi…

Lộ Minh Phi hít một hơi thật sâu, rồi hắt hơi vang dội, nước mắt chảy ròng ròng. 

Nếu những giọt nước mắt này là vì buồn, thì nỗi buồn ấy hẳn mênh mông như đại dương — 

Nhưng không phải, là vì trên cái quẩy có quết một lớp tương đỏ.

Tương ớt siêu cay làm từ ớt chỉ thiên!

“Đệch mẹ nó! Ai đời ăn quẩy mà chấm tương ớt chỉ thiên hả? Lộ Minh Trạch, cậu chơi ác thật đấy!” 

Lộ Minh Phi vừa lau nước mắt, vừa như nghe thấy tiếng cười khoái chí của tên tiểu quỷ đen tối kia vang vọng từ sau cánh cửa.

“Còn tin cậu ta nữa thì mình sẽ là con cậu ta!” 

Lộ Minh Phi lau miệng bước ra khỏi phòng tắm, trong lòng thề thốt. 

Lộ Minh Trạch phết tương ớt lên quẩy như thể đang phết bơ đậu phộng, dày cộp một lớp, cậu phải súc miệng bằng nước lạnh suốt mười phút mới đỡ.

“Nếu bữa sáng chỉ để troll mình… thì cái ngôn linh tăng tiền kia chắc cũng không đáng tin nhỉ?” 

Lộ Minh Phi bắt đầu suy nghĩ. 

Huống hồ, cái ngôn linh đó dùng kiểu gì? 

Chẳng lẽ hét vào không khí “show me the money”, rồi có bác giao hàng đến đưa cho mình một túi tiền? 

Đã vậy lại còn dùng đi dùng lại được, nếu hô một trăm lần thì có một triệu đô, vậy chẳng phải phải có cả xe chở tiền đỗ trước cửa khách sạn sao?

Một phong thư màu vàng nhạt đặt trên xe đồ ăn, trên phong bì được viết bằng kiểu chữ hoa mỹ đẹp mắt: 

“Ricardo M. Lu”.

---

“Dear Ricardo:

Đây là một bức thư nhiệm vụ. Sau khi nhận được thư này, xin hãy lập tức xuống dưới lầu, có một chiếc Maserati màu đen đang chờ anh trước cửa khách sạn, biển số bang Illinois, số là ‘CAS001’. Chi tiết nhiệm vụ sẽ do người trong xe thông báo cho anh.”

---

Lá thư được in trên giấy viết thư của khách sạn Hyatt. 

Nếu không phải vì con dấu đóng ở cuối thư, Lộ Minh Phi chắc chắn sẽ cho rằng đây lại là một trò đùa của Lộ Minh Trạch. 

Loại huy hiệu chống làm giả này là dùng riêng cho Học viện Cassell, lần gần nhất Lộ Minh Phi nhìn thấy nó là trên bảng điểm thê thảm của mình.

Lộ Minh Phi chạy ra khỏi khách sạn, vừa nhìn thấy ngay chiếc Maserati đen đỗ bên đường.

Đây là mẫu xe sang cùng hệ thống đại lý với Ferrari, nắp capo dài và những đường cong sắc sảo như một con cá mập đang nhảy khỏi mặt nước. 

Kính chống nhìn trộm ngăn cản mọi ánh mắt dòm ngó vào bên trong. 

Đích thị là một món đồ chơi cực ngầu. 

Lộ Minh Phi thò đầu nhìn vào trong, đoán xem người ngồi trong là ai. 

Nghe nói lương của bộ chấp hành rất hậu hĩnh, nhưng giàu đến mức lái Maserati đi làm nhiệm vụ thì không biết phải là nhân vật phong lưu đến mức nào.

Vest đen đặt may riêng? 

Giày da Ý bóng loáng? 

Tóc vuốt keo có thể soi gương? 

Nói mới nhớ, loài rồng có vẻ là một giống nòi rất khoe mẽ, ngay cả con cháu lai của chúng cũng thích làm màu như vậy, nam thanh nữ tú trong học viện tám, chín phần mười đều mang phong thái quý tộc. 

Ngay cả Sở Tử Hàng cũng lái Panamera đi công tác. 

Hay là một mỹ nữ? 

Áo sườn xám xẻ tới tận bẹn, giày cao gót nhọn hoắt, tóc xoăn sóng lớn? 

Không đúng, tạo hình đó là dành riêng cho nữ đặc vụ Quốc Dân Đảng… Lộ Minh Phi nghĩ vẩn vơ.

Cửa xe tự động bật mở, suýt nữa đập vào đầu cậu. 

Cậu khom lưng chui vào.

Vest đen đặt may riêng, giày da Ý sáng bóng, tóc vuốt bóng loáng đến mức soi gương được, và trên ngực cài một đóa hồng đỏ tươi đến nhỏ máu. 

Nếu không phải người này tóc bạc thì đúng là một dâm tặc chính hiệu! 

Cộng thêm mái tóc bạc thì… là lão dâm tặc!

---

“Hiệu… hiệu trưởng!” 

Lộ Minh Phi lắp bắp.

“Chào Minh Phi, lần này chúng ta hợp tác vui vẻ nhé.” 

Anjou mỉm cười nâng ly. 

Lão già này rõ ràng rất biết hưởng thụ cuộc sống, trong xe vang lên giai điệu aria du dương, khe cắm vốn dành cho lon Coca giờ lại cắm một chai rượu đá, cửa sổ trời trên đầu mở rộng, làn khói xì gà mỏng manh chậm rãi bay lên.

“Thầy… cũng bị kẹt lại ở Chicago vì cuộc đình công ạ?” 

Lộ Minh Phi không kìm được mà có chút vui thầm — không phải chỉ có mình cậu xui.

“Cũng có thể nói vậy. Nhưng vốn dĩ thầy đã lên kế hoạch ở lại đây hai ngày để tham dự một buổi đấu giá.” 

Anjou đưa qua một tập tài liệu in ấn tinh xảo. 

“Sotheby's, một trong những nhà đấu giá hàng đầu thế giới, là nơi lưu thông các tác phẩm nghệ thuật quan trọng.”

Lộ Minh Phi hơi mơ hồ. 

Đấu giá? 

Đó là thứ mà mấy công tử nhà giàu như Caesar hay chơi, liên quan quái gì đến cậu chứ? 

Nhiệm vụ của học viện… chẳng lẽ là đi cướp nhà đấu giá? 

Có khả năng lắm! 

Bộ chấp hành vốn chẳng phải lũ đàng hoàng gì, những chuyện phạm pháp họ làm cũng không ít, chạy chiếc siêu xe này chắc cũng để tiện tẩu thoát. 

Nhưng nếu thật sự đi cướp nhà đấu giá thì cũng nên cử kiểu sát thủ như Sở Tử Hàng mới đúng chứ? 

Sao lại để một lão già tuổi thật đã hơn trăm, dắt theo một tân binh? 

Mặc dù lão già này từ ngôn linh đến thân thủ đều chẳng thua gì bọn trẻ, nhưng nếu chẳng may ăn một viên đạn lạc thì hiệu trưởng cũng toi đời…

Cậu lật xem tài liệu. 

Trung Quốc đúng là phát triển thật, cả tài liệu đấu giá cũng có in tiếng Trung: 

Đĩa ba chân hoa văn đấu thái thời Càn Long… 

Bình cổ cao “Khúc nhạc phá trận của Tần Vương” gốm xanh thời Tống chạm nổi hoa văn màu lam đỏ dưới men… 

Tượng Phật Tỳ Lô Giá Na ngọc Nam Dương Độc Sơn… 

Tên món nào cũng hoa lệ, kèm theo mức giá khiến người ta dựng tóc gáy.

“Những thứ trong tài liệu không phải thứ chúng ta quan tâm.” 

Anjou vung vẩy điếu xì gà. 

“Đây là một buổi ‘đấu giá có mục tiêu’, tức là chỉ đấu giá những món hàng theo luật định chỉ có thể lưu thông trong một phạm vi nhất định, nên chỉ mời khách mời có thân phận đặc biệt. Nhưng thường thì những món xuất hiện trong các buổi đấu giá kiểu này đều là hàng không rõ nguồn gốc. Dù là công ty đấu giá lớn cũng không dám công khai, chỉ mời những khách quen kín miệng và có uy tín. Năm 2003, Sotheby’s từng định đấu giá sáu tượng gốm từ lăng mộ Hoàng hậu Đậu thời Tây Hán — là đồ vật bị đánh cắp — chuyện này từng gây xôn xao dư luận. Từ sau đó, những món hàng thú vị không còn được in lên tài liệu quảng bá nữa, chỉ khi đến hiện trường mới biết được thực chất là gì.”

“Vậy… chúng ta thật sự là đi tham gia đấu giá ạ?” 

Lộ Minh Phi thở phào nhẹ nhõm. 

Nhìn bộ dạng Anjou vung xì gà như đại ca mafia, cậu vẫn luôn lo ông già này sẽ lôi ra một khẩu Colt đầy đạn từ hộc đựng đồ rồi ném cho cậu nói: 

“Thương vụ hôm nay, phải trông vào hai ta rồi!”

“Đương nhiên rồi.” 

Anjou sửng sốt. 

“Đi đấu giá thì tất nhiên là để đấu giá.”

“Vậy thì tốt rồi tốt rồi, thầy cứ nói tiếp đi ạ.” 

Lộ Minh Phi gật đầu như gà mổ thóc.

“Đấu giá có mục tiêu là nơi để học viện tìm kiếm bảo vật. Trường từng mua được một món khá đặc biệt với giá chưa đến 400.000 đô — một chiếc đèn hàn bằng đồng, niên đại không rõ. Em có biết thứ đó không?"

Anjou ra hiệu bằng hai tay. 

“Chính là loại đèn cồn mà các nhà hóa học dùng hồi thế kỷ trước.”

“Biết chứ ạ, tiết thực hành hóa hồi cấp ba chỉ có giáo viên mới được dùng, giống như súng phun lửa mini vậy.”

“Chính xác. Vậy thì thử tưởng tượng xem, nếu xoay ngang cái đèn ấy mà dùng…”

“Thì… thành súng phun lửa rồi còn gì!” 

Lộ Minh Phi bừng tỉnh.

“Đúng! Thật ra nó hoàn toàn không phải là một đèn hàn dùng cồn, mà là một món vũ khí – tác phẩm của một kỹ sư luyện kim thế kỷ 19. Loại này thường được gọi là ‘Long tức’, nhiên liệu không phải là cồn mà là nitroglycerin chứa thủy ngân sau khi đã được tinh luyện.”

“Nitroglycerin... chẳng phải là thuốc nổ sao ạ?”

“Đúng rồi, chính là thuốc nổ. Nó có thể phun ra ngọn lửa hình nón dài đến 20 mét, kèm theo hiệu ứng nổ, đồng thời còn giải phóng lượng lớn hơi thủy ngân – là vũ khí mạnh mẽ để đối kháng với long tộc.” 

Anjou gật đầu, “cho nên nơi đó chính là nơi để tìm báu vật.”

“Vậy em đi là để...?”

“Em sẽ đóng vai một người mới vào nghề đấu giá, có một món đồ trường muốn mượn tay em để giành được.” 

Anjou đưa cho cậu một chiếc tai nghe không dây dạng cắm, “rất đơn giản, em chỉ cần làm theo chỉ dẫn của thầy. Nhưng nhớ kỹ, trong buổi đấu giá, thầy và em hoàn toàn không quen biết nhau.”

“Em không hợp đâu mà... đấu giá gì đó em đâu có hiểu ạ...” 

Lộ Minh Phi nhụt chí.

“Không hiểu cũng không sao, học viện sẽ tạo cho em vô số cơ hội học tập,” Anjou hít sâu một hơi xì gà, im lặng vài giây, rồi nói tiếp, “em là ‘S’ cấp duy nhất hiện tại của học viện, bắt buộc phải học được rất nhiều thứ, trong khi thầy và người gác đêm còn có thể bảo vệ nơi này, các em phải học cho nhanh... thời gian không còn nhiều nữa.”

“Thời gian... không còn nhiều nữa?” 

Lộ Minh Phi nghe ra được sự tiêu điều trong giọng nói của lão già kia.

“Với tuổi của thầy, em nghĩ thầy còn sống được bao lâu?” 

Anjou nhún vai, “thầy là một trong những thành viên đầu tiên của Sư Tâm Hội, tất nhiên rồi, nếu em sống suốt cả thế kỷ 20, thì với chuyện sống chết, em cũng sẽ không còn để tâm quá nhiều.”

“Vậy mà thầy... còn hút thuốc nhiều như vậy ạ...” 

Lộ Minh Phi lắp bắp. 

Cậu chưa từng nghĩ đến việc hiệu trưởng oai phong lẫm liệt này cũng sẽ chết. 

Với bất kỳ sinh viên nào của học viện Cassell, hiệu trưởng và người gác đêm chính là nền tảng vững chắc của ngôi trường này – 

Một lão già đã sống 130 năm mà vẫn có thể vung dao gấp, như mãnh hổ nhảy vọt một đao đâm nổ đầu long vương – rõ ràng là một lão yêu quái! 

Mà đã là yêu quái thì chẳng phải nên sống cả ngàn năm không chết sao? 

Thật là vừa buồn cười vừa bi thương khi nghe một lão yêu quái nói chuyện sinh tử một cách nghiêm túc.

“Ưu điểm của gen rồng là đa số chúng ta sẽ không bao giờ mắc ung thư, nhiều bệnh chết người cũng sẽ tránh xa chúng ta. Nếu một ngày nào đó thầy chết, thì chắc chắn là do các bộ phận trên người đều lão hóa không còn dùng được nữa... hoặc là bị ngôn linh của long vương nổ tung đầu.” 

Lão già phóng khoáng búng tàn thuốc ra ngoài qua cửa trời, một tay cầm vô lăng, đạp mạnh chân ga.

Chiếc “cá mập” nguy hiểm ấy gầm lên lao đi, chẳng màng đến đèn giao thông đang chuyển màu, xông thẳng vào dòng xe cộ. 

Vài chiếc xe phía sau buộc phải phanh gấp, đâm ngang dọc làm tắc nghẽn toàn bộ giao lộ.

“Ê ê ê ê!” 

Lộ Minh Phi còn chưa kịp thắt dây an toàn, chỉ có thể liều mạng bám chặt lấy tay vịn. 

Cảm giác “bị dính chặt vào ghế” vốn được các tạp chí ô tô ca ngợi hết lời, giờ phút này đối với cậu lại chẳng khác gì tra tấn – như thể có một lực lượng khổng lồ đang ép cậu dán chặt vào lưng ghế.

Đám người học viện Cassell này đúng là điên thật rồi! 

Bảo sao trên sai thì dưới loạn! 

So với thế này thì việc Sở Tử Hàng lùi xe với tốc độ 60 km/h chỉ là trò trẻ con, đúng là một tài xế tuân thủ luật lệ!

Anjou nhấm nháp ly rượu đá một cách khoái trá, uống cạn rồi tiếp tục tăng tốc – 

Trông lão già này, có vẻ như chạy xe kiểu “điên cuồng” thế này chẳng khác gì sinh hoạt thường ngày.

Rượu đá? 

Này này, không đúng đâu nhỉ? 

Rượu đá hoàn toàn không nên xuất hiện trong tình huống thế này mới phải chứ? 

Tốc độ đã lên đến 120 km/h, mà lão già đang lái xe lại cầm một cái ly cao chân? 

Kích thích quá rồi đấy? 

Đầu óc Lộ Minh Phi ong lên một tiếng.

“Hiệu trưởng... uống rượu khi lái xe, ở Trung Quốc…” 

Lộ Minh Phi nuốt khan một cái, “là bị tước bằng lái đó ạ!”

“Ở Mỹ cũng vậy.” 

Anjou nhún vai. 

“Nhưng em nghĩ bọn họ có gia hạn bằng lái cho một lão già 130 tuổi không? Khi thầy học lái xe, thậm chí còn chưa có cái gọi là bằng lái – đó là năm 1899… Ừ, đúng vậy, năm 1899, lúc đó ô tô chỉ mới là món đồ chơi mới phát minh năm 1885, còn chưa chạy nhanh bằng xe ngựa, chưa có Ford, chưa có General Motors, càng không có luật giao thông gì cả!”

“Hiệu trưởng, thầy… lái xe không bằng suốt hơn trăm năm trời rồi á?” 

Tim Lộ Minh Phi suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng. 

Vừa rồi lúc tránh xe, cậu còn tưởng chắc chắn đụng rồi, khoảng cách chỉ sát sàn sạt, giống như hai samurai Nhật chạm kiếm lướt qua nhau trong chớp mắt. 

“Hiệu trưởng à, em còn trẻ, em còn muốn sống tốt đẹp mà!”

“Phải rồi,” Anjou mỉm cười, “em còn trẻ mà. Nhưng em nhớ thầy vừa nói gì chứ? Thầy không biết mình còn bao nhiêu thời gian…”

“Này này, làm ơn! Chuyển chủ đề thì đừng có tiếp tục tăng tốc được không ạ?!”

“Thầy đâu có chuyển chủ đề. Ý thầy là… là một ông già gần đất xa trời, lại thích lái xe nhanh, thì còn điều gì là không dám liều nữa chứ?” 

Anjou gạt cần số sang chế độ “Super Sport” chết tiệt kia, phát ra một tiếng rền vang khiến hormone của thiếu nữ tuổi mới lớn cũng phải rạo rực.

Chiếc Maserati phanh lại trên gờ giảm tốc bên đường.

“Chuẩn bị xong chưa? Nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi, còn nhớ thân phận của mình chứ? Em là Lộ Minh Phi, một người đam mê sưu tầm nghệ thuật đến từ Trung Quốc…” 

Anjou đưa cho Lộ Minh Phi một điếu xì gà được đóng trong ống nhôm.

“Em thuộc làu rồi. Tôi tên là Lộ Minh Phi, là một tay nhà giàu mới nổi, nhà quê, vì thích một cô gái trong học viện nghệ thuật nên mới định học chút gu nghệ thuật… Ông đây vất vả lắm mới được tới buổi đấu giá xịn sò thế này, nhất định phải gom ít hàng độc về bày trong biệt thự có hồ cảnh của mình! Em không biết hút xì gà cao cấp gì đâu, thuốc lá cũng không biết.” 

Trong tài liệu nhiệm vụ đã có giới thiệu thân phận giả, Lộ Minh Phi đã thuộc lòng đến mức nằm mơ cũng đọc được. 

Cậu tưởng tượng mình là một diễn viên, đang cố nhập vai.

“Không cần biết hút, chỉ cần ngậm và rít khí là được. Em đang đi đấu giá mà, phải có một thú vui tiêu tiền nào đó để thể hiện đẳng cấp. Đây là xì gà Cuba giá 50 đô một điếu đấy!”

“Chuẩn nhà giàu mới nổi.” 

Lộ Minh Phi ngậm điếu xì gà, trông như đang ngậm một cây xúc xích nướng.

“Cho nên mới chọn em chứ không phải Sở Tử Hàng hay Caesar, đóng vai nhà giàu mới nổi là sở trường của em.”

“Cũng đúng, em đúng là nhà quê mà.”

Anjou đưa qua một phong bì: 

“Bên trong là thư mời của em, giữ kỹ đừng để mất. Tài khoản của em phải có khoản đảm bảo 2 triệu đô la, Norma đã mở một tài khoản cho em ở một ngân hàng tại Zurich và chuyển vào đó 2 triệu rồi.”

“Wow! Hai triệu đô!” 

Lộ Minh Phi nghĩ bụng, nếu bây giờ soi gương chắc chắn sẽ thấy trong mắt mình đang lăn tăn toàn dấu “$”.

“Đó là kinh phí nhiệm vụ, kết thúc xong sẽ bị rút lại khỏi tài khoản của em.”

“Không cần biết thiên trường địa cửu, chỉ cần có nhau hôm nay.” 

Câu nói sến súa này lăn ra khỏi miệng Lộ Minh Phi mà chẳng qua đầu chút nào. 

“Nói mới nhớ, hiệu trưởng, thầy phong độ thế, lại giàu sụ như vậy, sao không tự mình đi đấu giá luôn cho xong ạ?”

“Đấu giá thực ra là một trò chơi tâm lý. Đặc biệt là với những món hiếm ít xuất hiện trên thị trường, không ai có thể lập tức ước lượng chính xác giá trị của nó, lúc đó yếu tố tâm lý sẽ trở nên cực kỳ quan trọng. Giá của tác phẩm nghệ thuật nằm ở chỗ có bao nhiêu người muốn mua nó, càng nhiều người cạnh tranh thì giá càng bị đẩy lên. Nếu có một nhà sưu tầm kỳ cựu tham gia mạnh mẽ, sẽ kéo theo nhiều người khác lao vào tranh mua, giá cả sẽ bị đẩy lên cao. Mà thầy chính là nhà sưu tầm kỳ cựu, ở đó gần như ai cũng biết thầy.”

“Vậy tức là nếu thầy giơ bảng, có nghĩa là món đó đáng giá ạ?” 

Lộ Minh Phi gật đầu, “Nói trắng ra, em là chim mồi.”

Anjou giơ ngón cái lên: 

“Đúng vậy, em chính là chim mồi! Thầy chỉ đi đấu vài món nhỏ làm màu thôi, còn mục tiêu thực sự thì thầy sẽ không ra tay. Thầy hy vọng món đó trở thành hàng lạnh, không ai ngó ngàng. Còn em thì phải ra bảng, để cả phòng nghĩ rằng tên nhà giàu mới nổi kia lại ném tiền vào thứ vô dụng này, và như vậy em có thể mua được nó với giá rẻ.”

“Hiểu rồi ạ!” 

Lộ Minh Phi đáp. 

“À mà hiệu trưởng, thầy có biết Sở Tử Hàng đi đâu không ạ? Hôm qua bọn em gặp một tân sinh viên tên là Hạ Di, bọn em ở chung phòng tối qua, sáng nay tỉnh dậy thì cả hai người họ đều không thấy đâu.”

“Norma đã giao nhiệm vụ khác cho Sở Tử Hàng. Bây giờ em ấy đang dẫn Hạ Di đi dạo quanh thành phố Chicago, tiện thể làm hướng dẫn nhập học trước cho em ấy. Thông thường việc này sẽ giao cho giáo sư, nhưng vì có thêm bảy ngày nên phải tận dụng tốt.” 

Anjou nghĩ ngợi, “Hình như bọn họ đi công viên giải trí Six Flags chơi tàu lượn siêu tốc rồi.”

“Không thể nào! Em còn chưa từng được đi Six Flags… Em cũng muốn dẫn học muội xinh đẹp đi chơi tàu lượn chứ!” 

Lộ Minh Phi không kìm nổi, buột miệng nói ra tiếng lòng.

---

Anjou sững người trong chốc lát, ngập ngừng nói: 

“Thầy là hiệu trưởng, thầy quan trọng hơn mấy nữ sinh xinh đẹp chứ… Sinh viên các em thậm chí còn dứt khoát hủy hẹn chỉ để được uống trà chiều với thầy một lần…”

“Thầy già rồi, còn tranh giành gì với mấy cô gái trẻ chứ ạ…” 

Lộ Minh Phi nhún vai.

“Xuống xe!”

“Này… chỉ vì lòng tự trọng đàn ông thôi à? Không đến mức vậy chứ ạ?” 

Lộ Minh Phi tròn mắt.

“Em là chim mồi, dĩ nhiên không thể xuất hiện cùng thầy. Lát nữa sẽ có người đến đón em. Nhớ thay đồ, cả bộ Armani, thương hiệu mà mấy đại gia nhà quê Trung Quốc đều mê mẩn. Ngẩng cao đầu mà đi, em là người sắp tiêu hai triệu đô ở đây, phải có khí thế ngạo mạn. Đừng có mà xem trọng mấy tay bán đấu giá ăn mặc bảnh bao của Sotheby’s, bọn họ chỉ là người làm công ăn hoa hồng.” 

Anjou vỗ mạnh vào vai cậu. 

“Học kỳ trước em trượt hai môn…”

“Này này hiệu trưởng, đừng nhắc đến chuyện đau lòng đó chứ… Thầy khơi đúng nỗi đau của em rồi thì em làm sao mà ra dáng đại gia được nữa ạ?” 

Lộ Minh Phi mặt mày ủ rũ, điếu xì gà trong miệng cũng rơi xuống ghế xe.

“Ý thầy là, với tư cách hiệu trưởng, thầy có quyền cộng điểm cho em. Nếu nhiệm vụ này hoàn thành tốt, thầy sẽ cho em qua môn.” 

Anjou chìa tay ra, “Giao kèo chứ?”

“Vậy cũng được ạ? Giao kèo!” 

Lộ Minh Phi lập tức bốc hỏa chiến đấu, chộp lấy tay Anjou thật chặt.

“Em nên biết rằng theo hiệu trưởng có tương lai hơn là theo gái đẹp…”

“...Thầy sẽ không phải vẫn đang để bụng chuyện vừa nãy đấy chứ ạ?”

“Sao có thể chứ? Thầy xưa nay rộng lượng lắm mà…” 

Anjou lấy bật lửa phản lực châm lại điếu xì gà to đùng cho Lộ Minh Phi, “Giờ thì hãy ngậm điếu Cohiba của em, mặc bộ Armani của em, ra chiến trường tài phú đi nào, chàng đại gia trẻ tuổi đến từ Trung Quốc!”

Cửa xe bật mở, hiệu trưởng tung cú đá, đá bay Lộ Minh Phi đang đờ ra khỏi xe. 

Chiếc Maserati vút đi như làn khói, để lại mùi da thuộc và thuốc lá nhàn nhạt trong không khí.

“Này! Sao bạo lực vậy ạ? Rõ ràng vẫn đang xấu hổ vì chuyện đó mà?” 

Đại gia trẻ tuổi Lộ Minh Phi đấm đất hét lên với theo bóng xe xa dần.

Bụng cậu kêu ọc một tiếng, lập tức dập tắt toàn bộ lửa giận. 

Cậu mới nhớ ra sáng nay mình mới ăn có nửa bữa sáng. 

Cậu bất đắc dĩ bò dậy, phủi bụi trên người, lật mắt nhìn lên trời—

Trời trong xanh không gợn mây, một con hải âu trắng từ hồ Michigan lạc vào thành phố loài người, lướt qua giữa những tòa cao ốc.

---

Đường Pennsylvania—đó là con đường nhỏ ẩn mình giữa khu trung tâm náo nhiệt, hai bên là tường xám cao vút của các tòa nhà chọc trời. 

Những tòa nhà này được xây dựng vào thời kỳ hoàng kim của đại đô thị Chicago, những năm 1950. 

Trải qua năm tháng, bề mặt đá vôi đã bong tróc, toát lên vẻ tiêu điều của quý tộc suy tàn. 

Ánh mặt trời bị các tòa nhà che khuất hoàn toàn, con phố hẹp lộ ra chút lành lạnh. 

Cuối con đường là một tòa nhà hình khối khổng lồ, bức tường cao không có lấy một ô cửa sổ, chỉ có một dãy quạt thông gió khổng lồ gần đỉnh đang chầm chậm quay.

Nhà hát opera thành phố Chicago.

Nơi này từng là chốn tụ họp của giới thượng lưu, sáu mươi năm trước, mỗi đêm đều tấp nập xe sang và các cô gái thời thượng. 

Những quý ông lịch lãm khoác tay bạn gái trẻ đến đây thưởng thức âm nhạc cao nhã, người hầu lớn tiếng xướng danh các vị khách quý.

Nhưng giờ đây nơi này đã suy tàn, thanh niên thời nay hẹn hò ở rạp chiếu phim hoặc trung tâm mua sắm dưới phố. 

Nhà hát opera đã trở thành hào quang của một thời đại đã qua.

Vậy nhưng hôm nay nó lại thức tỉnh, đủ loại xe sang lần lượt dừng trước cổng, đèn hậu đỏ lần lượt nhấp nháy. 

Cánh cửa xe dày nặng mở ra, những người đàn ông mặc lễ phục đuôi én đen hoặc vest dạ hội bước xuống, áo sơ mi thêu trắng như tuyết, tóc rẽ ngôi kiểu đại đô thị vuốt keo bóng loáng như gương, theo sau từ xe vươn ra là bàn tay đeo găng lụa trắng dài, đồng hồ bạc đeo ngoài găng tay, người đàn ông nắm lấy tay đó, nhẹ nhàng dìu một cô gái thời thượng khoác lông chồn, che mạng lụa bước ra ngoài.

Gót giày cao thanh mảnh dẫm xuống mặt đất, bắp chân căng lên thành đường cong duyên dáng, miệng cống bốc hơi trắng xóa, nam nữ khoác tay cùng tiến vào nhà hát opera – tạo nên một hình ảnh sống động của Chicago thời kỳ hoàng kim những năm 1950.

Trước cửa Nhà hát Opera Thành phố hôm nay, thời gian như thể đã quay ngược sáu mươi năm.

Một chiếc Lincoln màu đen chầm chậm dừng lại trước nhà hát opera, phong cách cổ điển và khí thế của nó thu hút ánh nhìn của người phục vụ, anh ta vội vàng chạy xuống bậc thềm. 

Kính xe từ từ hạ xuống, một bàn tay trẻ trung, thon dài, xương khớp rõ ràng đưa ra một tấm thiệp mời đỏ sẫm.

“Ngài Ricardo M. Lu!” 

Người phục vụ lớn tiếng đọc cái tên lạ lẫm ấy, như thể đang nghênh đón một bá tước nổi danh khắp nơi.

Người tài xế bước xuống, thẳng lưng như cây thương, trên bộ đồ đen là những chiếc cúc mạ vàng. 

Anh ta kính cẩn mở cửa ghế sau, một thanh niên tóc vàng nhạt bước ra, lạnh lùng đảo mắt nhìn những vị khách qua lại.

Thân hình thẳng tắp của anh ta trong gió như một cây thương cắm thẳng xuống đất

Anh đeo kính râm đen, che đi khuôn mặt tuấn tú, kéo tay áo sơ mi sọc lên xem chiếc đồng hồ IWC tinh xảo trên cổ tay.

“Mời ngài Lu, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.” 

Người phục vụ cúi người với vị khách quý trẻ tuổi này.

Vị khách quý lạnh lùng phất tay, quay người đi tới một chiếc Bentley kéo dài màu bạc đằng sau, hơi cúi người mở cửa: 

“Mời, ngài Lu.”

Sự phô trương như vậy khiến tất cả khách khứa đi qua đều sửng sốt. 

Hóa ra thanh niên khí thế bức người kia… chỉ là người mở cửa xe!

Lần này, điều đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người là một điếu xì gà Cohiba to bản, sau đó là bộ vest Armani đặt may đắt tiền, tiếp đó là chiếc khăn ren trắng như tuyết, rồi đến đôi giày da Ferragamo sáng bóng.

Trên gương mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, vị khách quý ấy cuối cùng cũng xuất hiện trọn vẹn.

Cậu cố hít sâu ưỡn ngực, ánh mắt kiêu ngạo quét qua đám đông, vai vắt chiếc áo gió Burberry màu nâu, rít sâu một hơi xì gà…

Sau đó ho sặc sụa dữ dội…

Thanh niên tóc vàng vội vàng tiến lên giúp vị khách quý vỗ lưng…

Xung quanh vang lên tiếng cười đầy ẩn ý.

“Má nó!” 

Lộ Minh Phi chửi thầm trong lòng.

Bộ đồ này chẳng có điểm yếu nào hết, cười cái gì mà cười? 

Chẳng qua là hút xì gà bị sặc thôi mà?

Cậu vừa rồi mô phỏng màn xuất hiện của "Tiểu Mã Ca” chẳng phải rất có phong cách sao?

“Bọn họ cười em phối đủ loại hàng hiệu thời thượng trên người, gu thời trang loạn quá. Đừng để ý, đây là phong cách của em.”

Giọng nói trầm thấp của Anjou vang lên bên tai. 

Lộ Minh Phi căng thẳng đến nỗi suýt quên mất tai mình có đeo tai nghe không dây.

“Cái phong cách khỉ gì vậy này…”

Mic siêu nhỏ giấu ngay dưới cằm Lộ Minh Phi.

“En thấy gì cũng đừng tỏ ra kinh ngạc, cứ đi theo là được.” 

Giọng của Anjou vang lên từ một nơi ẩn khuất nào đó.

Lộ Minh Phi theo chân người phục vụ băng qua hành lang ánh sáng lờ mờ, trong không khí lơ lửng mùi nước hoa thoảng qua như có như không, lấp lánh là phấn bạc trên bờ vai trần của những cô gái thời thượng. 

Lộ Minh Phi bị mê hoặc bởi sự xa hoa và huyễn hoặc ấy, đầu óc hơi choáng váng. 

Lúc này phía trước bỗng sáng rực lên.

Cậu đột nhiên bị phơi bày giữa một không gian rộng mở, như thể ánh sáng vàng từ bốn phương tám hướng cùng lúc chiếu tới.

Toàn cảnh nhà hát hiện ra trước mắt, bầu không khí xa hoa ập thẳng vào mặt. 

Những cột trụ vươn thẳng lên trời tựa như tàn tích đền Parthenon ở Acropolis, Athens, nhưng được sơn màu đỏ thẫm rực rỡ. 

Trên mái vòm hình vòm là hàng loạt đèn chùm pha lê khổng lồ đuổi bóng tối đi sạch, vòm trần vàng óng ánh dưới ánh đèn, bốn phía vẽ cảnh "Hoàng hôn của các vị thần" đang giao tranh. 

Trên thảm lông cừu họa tiết mandala màu xanh lá, những hàng ghế nhung đỏ được đánh số bằng bảng đồng thau. 

Màn sân khấu treo một tấm rèm đỏ rực, dường như chỉ cần vén lên là sẽ bắt đầu vở bi kịch của một vị đại sư Hy Lạp cổ đại nào đó.

Cậu cảm thấy mắt mình không đủ để nhìn, không biết phải nhìn về đâu. 

Trong biển người mênh mông ấy, cậu cảm thấy bản thân như lạc mất.

Cậu tìm được chỗ ngồi của mình, nhưng không tìm thấy Anjou. 

Những vị khách xung quanh lần lượt ngồi vào ghế, ai nấy dường như đều quen biết nhau, chào hỏi nhau ngắn gọn. 

Nhà hát không lớn lắm, nhưng vài trăm ghế đều đã kín chỗ.

Đèn lần lượt tắt, cuối cùng chỉ còn lại chiếc đèn chùm khổng lồ ở trung tâm vòm trần vẫn sáng. 

Như thể buổi biểu diễn sắp bắt đầu, những người phục vụ mặc đồ trắng đi dọc lối đi gõ chuông nhỏ, tiếng trò chuyện giữa các khách mời lắng xuống. 

Bức màn lớn khẽ rung động, một người đàn ông mặc đuôi tôm đen bước ra.

“Thưa quý bà quý ông, buổi đấu giá Sotheby's phiên bản giới hạn mùa hè năm 2010 tại Chicago – hành trình văn hóa – sẽ chính thức bắt đầu sau năm phút nữa. Tôi là người điều hành buổi đấu giá này, xin quý vị hãy giữ chặt bảng số của mình, đừng bỏ lỡ món đồ nào khiến bạn phải say mê, bởi vì thứ chúng ta sắp đấu giá... mỗi món đều là độc nhất vô nhị.” 

Người điều khiển buổi đấu giá dừng một chút, “Vậy thì bây giờ, trời tối rồi, xin hãy nhắm mắt lại.”

Cái gì cơ? 

Lộ Minh Phi sửng sốt. 

Chơi trò chơi giết người à? 

Có cả thủ tục trời tối nhắm mắt trời sáng mở mắt nữa sao? 

Mà khách khứa đều đã nhắm mắt, hơi cúi đầu xuống.

“Trời sáng rồi, xin hãy mở mắt!”

Mọi người đồng loạt mở mắt, trong khoảnh khắc, nhà hát như lại bừng sáng rực rỡ, nhưng thứ chiếu sáng nơi này... không còn là đèn chùm pha lê nữa, mà là… hàng trăm cặp đồng tử màu vàng kim!

Lộ Minh Phi cảm thấy tim mình ngừng đập.

“Đừng cử động loạn lên, cũng đừng nói gì, đừng nhìn lung tung.” 

Giọng của Anjou vang lên trong tai nghe.

“Nhưng mà… cái đó là… cái đó là…” 

Lộ Minh Phi rên rỉ.

“Đúng vậy, đều là Hoàng Kim Đồng thật. Đây không phải là một buổi dạ hội hóa trang. Việc họ để lộ Hoàng Kim Đồng là để thể hiện huyết thống. Những người tham gia buổi đấu giá này đều là hỗn huyết chủng, giống như thầy và em, đây là một…” 

Anjou dừng lại một chút, “Yến tiệc của quần long!”

Lộ Minh Phi thấy may là dưới mông mình còn có ghế đỡ, nếu không cậu chắc chắn sẽ ngã quỵ như một sợi mì luộc chín, tè ra quần cũng không chừng.

Cái nơi quái quỷ gì thế này…? 

Tất cả khách khứa ngồi đây, không ai không phải là hỗn huyết chủng! 

Ở đây thì thẻ vàng, thẻ bạch kim hay thẻ đen gì cũng không thể hiện được đẳng cấp đâu, ai nấy đều khoe ra “thương hiệu chính” là đồng tử màu vàng tượng trưng cho huyết thống. 

Còn cậu… cậu bây giờ thì mặt đầy kinh hoàng, hai mắt trợn đến sắp rớt khỏi hốc, đỏ như một con thỏ trắng nhỏ.

Yến tiệc của quần long? 

Tên nghe ngầu thật đấy, một bầy bán long tụ họp trong hang rồng để mở tiệc Party à? 

Nhưng tiệc nào mà chẳng phải có món chính? 

Đám này trông có vẻ không ăn chay đâu nhé? 

Mà ở đây chỉ có mỗi cậu là con thỏ trắng nhỏ thôi đó!

“Có thể cho tôi đi qua một chút không?” 

Bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

Lộ Minh Phi quay đầu lại, lập tức hít mạnh một hơi khí lạnh — bên cạnh là một đôi đồng tử màu vàng như đèn sáng. 

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy, anh ta đến muộn. 

Trước khi Lộ Minh Phi kịp tránh đi, ánh mắt hai người đã chạm nhau. 

Trong lòng Lộ Minh Phi kêu thảm một tiếng: chết cha rồi! Bị lộ rồi! Biết vậy đã đeo cặp kính áp tròng màu vàng đến còn hơn, giữa biển đồng tử vàng này, cậu chẳng khác nào một tên người Hồ mắt xanh ngồi giữa tửu lâu thời thịnh Đường ở Trường An. 

Người ta không nhận ra cậu là dị loại mới là lạ!

Quả nhiên, đối phương hơi sững lại, rồi ánh nhìn càng thêm rực rỡ, như có những lưỡi dao bằng vàng đang ngưng tụ nơi đáy mắt.

Lộ Minh Phi toàn thân cứng đờ. 

Ánh mắt sắc bén thế này! 

Theo lẽ thường trong anime, kiểu gì cũng là ánh nhìn trước khi tung đại chiêu mà!

“Giả bộ kín đáo lắm nha.” 

Đối phương đột nhiên tặc lưỡi khen một tiếng, ánh vàng trong mắt hơi nhạt đi, đưa tay ra thân thiện, “Romario Tansen, gọi tôi là Roma là được.”

Kín cái đầu anh ấy! 

Là do tôi không phóng ra được mắt vàng thôi, đại ca à! 

Lộ Minh Phi run rẩy bắt tay người ta.

“Từ khi có mấy buổi đấu giá kiểu này, đã có người vì khoe huyết thống thuần khiết của mình mà bật hoàng kim đồng  lên, muốn dùng ánh mắt dọa người khác,” 

Tansen ngồi xuống bên cạnh Lộ Minh Phi, hạ giọng nói. 

“Rồi cuối cùng ai cũng bật hoàng kim đồng cả, trông chẳng khác gì vũ hội hóa trang. Nhưng khó mà thoát khỏi sự tầm thường, ở đây ai cũng coi trọng huyết thống, như thể không có hoàng kim đồng thì huyết thống không được công nhận vậy,” 

Tansen cười khẩy. 

“Tôi thấy cậu thế này lại hay, tự nhiên, thoải mái, đến đây vốn dĩ là vì món đồ mình thích. Bỏ tiền ra là để vui vẻ mà, đốt hoàng kim đồng vài tiếng, kết thúc xong thì ai nấy đều mệt muốn chết.”

“Roma… anh không nghi tôi là người thường à?” 

Lộ Minh Phi dè dặt thử thăm dò, trong lòng thầm gào: mẹ kiếp tôi đúng là người thường, nhưng làm ơn đừng nghi ngờ!

“Sao có thể chứ?” 

Tansen chẳng mấy bận tâm 

“Chỗ này kiểm tra nghiêm ngặt lắm, trước giờ chưa thấy cậu, mới vào nghề à?”

“À à… nhà tôi ở Trung Quốc làm ngành vật liệu xây dựng, vì tôi thích…” 

Lộ Minh Phi vội vàng moi ra hồ sơ nhân vật của mình.

“Ngành xây dựng ở Trung Quốc kiếm bộn tiền đấy!” 

Tansen lại tán thưởng. 

“Thực ra gia tộc tôi cũng làm xây dựng, nhưng ngành xây dựng Bắc Mỹ giờ qua thời kỳ hoàng kim rồi, kiểu gì cũng không đọ được với mấy nhà địa ốc Trung Quốc.”

“Đâu có… mấy nước đế quốc các anh…”

“Nhưng nghe nói bên Trung Quốc các anh còn có thể nợ lương công nhân, làm sao chúng tôi cạnh tranh nổi?” 

Tansen nhún vai.

Má nó! 

Lộ Minh Phi chửi thầm trong bụng 

Chuyện nợ lương nông dân mà cũng truyền đến tận bên hồ Michigan, thật đúng là làm nhục quốc thể!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận