• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn 11: Hôn Uớc - Phần 3-4-5

0 Bình luận - Độ dài: 7,507 từ - Cập nhật:

"Vậy thì chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng – nhân chứng.” 

Finger nói. 

“Trong số các sinh viên có người từng tận mắt thấy Sở Tử Hàng mất kiểm soát. Có vô số lời đồn. May là Sư Tâm Hội là một trong những hội sinh viên lớn nhất, họ chắc chắn sẽ đứng về phía hội trưởng của mình. Nhưng tin xấu là Hội Học Sinh chính là kẻ thù không đội trời chung – Caesar chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội đâm sau lưng.”

Anjou trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói:

“Chuyện này chúng ta không thể xử lý được… Vậy trong phiên điều trần sắp tới, chúng ta có bao nhiêu phần thắng, luật sư thân yêu?”

Hiệu phó thở dài:

“Nếu không có Frost đứng sau giật dây, tôi đảm bảo sẽ khiến cái tên Andrew vô dụng đó câm họng—ý tôi là đánh bại ông ta trong tranh luận. Nhưng có Frost ở hậu trường… thì chỉ còn 50-50.”

“Chúng ta bắt buộc phải giành được sự ủng hộ của các giáo sư trọn đời, và phải nhanh.” 

Anjou dốc cạn ly rượu mạnh. 

“Thời điểm này rất quan trọng. Cuộc luận tội nhắm vào tôi chỉ là cái cớ, bọn họ còn có mục đích khác. Cả thế giới của hỗn huyết chủng đều biết có một con rồng vĩ đại đã tỉnh lại—thậm chí có thể là một Long Vương. Hội đồng quản trị cùng các gia tộc dưới trướng Henkel đều đang lùng sục khắp nơi để tìm nó. Giết Long Vương không phải là bất khả thi, và ai cũng muốn đoạt được phần hài cốt ấy trước những kẻ khác. Và trong khi đó, hội đồng quản trị lại lôi chúng ta vào một vụ kiện kỳ quặc để ghìm chân từ xa.”

“Phiên điều trần sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, tại đại sảnh Anh Linh Điện.” 

Finger nói.

“Vậy thì cuộc chiến giằng co giữa ta và hội đồng quản trị phải bắt đầu từ đêm nay. Chắc chắn bọn họ cũng đang thức trắng đêm để đào bới hết đống tài liệu có thể dùng chống lại ta.” 

Hiệu phó ném cho Finger một chùm chìa khóa. 

“Từ giờ cậu có toàn quyền sử dụng phòng điều khiển trung ương rồi. Đưa đội của mình đến đó lập căn cứ. Tạm ngừng mọi hoạt động toàn cầu của Bộ Chấp Hành. Bây giờ, ta sẽ dốc toàn lực để đối đầu hội đồng quản trị!!”

---

Nửa đêm, thư ký của đoàn điều tra – Parsi – ngồi lặng trong bóng tối, hít một hơi thật sâu. 

Sau khi xác nhận bản thân đã ở trạng thái tối ưu nhất, anh mở chiếc laptop trước mặt. 

Ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt anh, kính gọng phẳng phản chiếu hàng loạt ký tự xanh lục đang nhảy múa.

Từ chiếc vali hợp kim nhôm mã hóa, Parsi lấy ra một phong thư đen. 

Anh trút ra một tấm thẻ kim loại màu bạc ánh trắng. 

Đây là một khối kim loại nguyên khối, không có chip, cũng chẳng có vạch từ. 

Khi Parsi lướt ngón tay qua bề mặt, anh cảm nhận được lớp vân cực kỳ tinh vi.

Một khe cắm đặc biệt đã được kết nối qua cổng USB của laptop. 

Parsi nhẹ nhàng đút tấm thẻ vào. 

Vài giây sau, giao diện máy lập tức được làm mới – một giao diện thô sơ đến khó tin: 

Chỉ có những khối màu đơn sắc và dòng chữ thô ráp răng cưa, không có bất kỳ hiệu ứng đồ họa nào. 

Đây là hệ thống nền của Norma – thô sơ không phải vì yếu kém, mà vì số người có thể sử dụng nó quá ít.

Những người có quyền truy cập vào nơi này, chẳng ai quan tâm đến cái gọi là "thẩm mỹ". Điều họ quan tâm… chỉ là quyền lực.

Quyền lực tối thượng.

“Ngài Gattuso, tôi đã kết nối vào hệ thống Norma.” 

Parsi bật loa ngoài khi gọi điện.

Giọng Frost Gattuso vang lên lạnh lùng:

“Tốt. Cậu đang giữ trong tay quyền truy cập tối cao của Norma – tấm thẻ trắng ban cho cậu điều đó. Cậu có thể vào mọi ngóc ngách của Norma, và không ai có thể truy vết cậu. Hãy sử dụng quyền hạn này thật cẩn trọng. Vốn dĩ, ta không nên giao thẻ trắng cho cậu giữ. Nhưng vì bọn họ trơ trẽn đến mức cắt toàn bộ kết nối mạng, ta buộc phải để cậu đăng nhập từ bên trong học viện.”

“Rõ, thưa ngài.”

Chiều hôm đó, từ châu Âu, Frost không thể kết nối với Norma như thường lệ. 

Chính xác thì, toàn bộ đường truyền giữa châu Âu và Bắc Mỹ đều bị gián đoạn. 

Reuters đưa tin: 

Có thể cáp biển dưới Đại Tây Dương bị cá nhà táng cắn đứt.

Nhưng Frost biết rõ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Vài giờ trước khi đường cáp bị cắt, đoàn điều tra đã công bố thông tin về phiên điều trần. 

Và đúng vào thời điểm xảy ra sự cố, chiếc tàu kéo từng tham gia chiến dịch “Kế hoạch Thanh Đồng” tại Tam Hiệp – con Maniakh – tình cờ xuất hiện tại khu vực đó.

Frost thật không ngờ hai lão già đó lại mặt dày đến mức chơi chiêu như vậy…

“Trong lõi lưu trữ của Norma có một phần dữ liệu mà ta chưa bao giờ giải mã được. Chúng ta vẫn sao lưu phần đó mỗi tháng. Chắc chắn họ đã giấu gì đó trong các tệp mã hóa này. Nếu Anjou bị bãi nhiệm, chúng ta sẽ tiếp quản Norma. Nhưng họ sẽ tìm mọi cách xóa sạch phần đó trước – trong tay họ có hai thẻ đen, của hiệu trưởng và hiệu phó. Nhưng cậu đang cầm thẻ trắng – quyền lực tối cao! Việc đầu tiên: đặt thuộc tính các tệp đó thành ‘chỉ đọc’. Sau đó lập tức sao lưu.”

“Rõ.” 

Parsi bắt đầu gõ nhanh như gió, những ngón tay như đang múa trên phím, chẳng khác gì vũ công thần sầu đang nhảy múa trên tấm sắt đỏ rực.

---

Cùng lúc đó, tại phòng điều khiển trung ương.

Tất cả các lối ra vào đều bị khóa. 

Ngay cả người của Bộ Chấp Hành cũng không được bén mảng tới gần. 

Một đội tuyệt mật đã chính thức chiếm lĩnh căn phòng này trước nửa đêm.

Học viện Cassell, Bộ Tin tức.

Máy giải mã thuật luyện kim đang in ầm ầm, phát ra âm thanh “tạch tạch” đầy nhịp điệu.

Thông qua một cụm máy chủ bí mật đặt ở châu Á của học viện, hàng loạt hình ảnh tin tức được tải xuống với tốc độ chóng mặt.

Video thì được chiếu nổi bằng công nghệ 3D ở ngay giữa sảnh chính… 

Nếu miêu tả luồng dữ liệu này bằng những con số xanh lục chạy dọc màn hình như trong Ma Trận, thì giờ đây tất cả tin tức trên thế giới đều đang đổ dồn về phía người ngồi ở trung tâm sảnh—một cơn thủy triều dữ dội, trăm sông đổ về biển.

Người đó gác chân lên chiếc bàn gỗ Walnut đắt tiền, uống ừng ực lon cola, vừa đọc tài liệu vừa tiện tay ném đi, giấy in vương vãi đầy đất, trên bàn là núi hồ sơ chất cao như núi, còn lon cola rỗng thì đủ để xếp thành domino.

“Đây là một bài đăng trên diễn đàn Thiên Nhai, tiêu đề là: ‘Tổ sư cha nó! Đây là siêu năng lực đấy à? Chuẩn bài luôn!’ Người viết bài chắc là tận mắt chứng kiến Sở Tử Hàng thi triển Quân Diễm rồi. Lượt xem: 76,239. Bình luận: 8,734. Lên luôn trang chủ đấy!” 

Trưởng khoa khoa một hấp tấp chạy đến, đưa cho anh ta bản in bài viết trên web.

“Chuyện cỏn con này mà cũng làm phiền tôi sao?” 

Finger phẩy tay. 

“Bảo anh em bơm thêm 2,000 cái bình luận, thuê admin sửa lại thời gian đăng bài. Nội dung thì kiểu như: ‘Thôi đi ông ơi, bị hoang tưởng à?’ hay ‘Hahaha, đó là ông anh họ làm ảo thuật gia của tôi đấy, bị lừa rồi!’ hoặc ‘Chủ thớt lại tung tin vịt nữa à, làm người nên thực tế tí’. Hiểu rồi chứ? Triển luôn đi!”

“Bên Liên đoàn Báo chí bảo chỉ cần 1,000 đô là gỡ được bài viết trên trang của họ!” 

Ai đó hét lên.

“Cho nó 2,000, bảo xóa luôn phần bình luận cho sạch sẽ!” 

Finger lại vung tay.

“Trưởng bộ oách thật đấy!” 

Cậu đàn em đang mát-xa vai phía sau tán thưởng.

“Tất nhiên rồi! Hiệu suất là gì? Là thế này này!” 

Finger cười hề hề.

“Vậy lần này tốt nghiệp xong anh trả tụi em tiền được chưa?” 

Đàn em dè dặt hỏi.

“Yên tâm!” 

Finger liếc ngang. 

"Hiệu trưởng nói rồi, xử lý vụ này xong không những được tốt nghiệp mà còn xoá sạch nợ thẻ tín dụng, nợ cá nhân cũng trả luôn!”

Đàn em gần như rơm rớm nước mắt: 

"Tụi em quyết tâm bảo vệ lão đại tốt nghiệp! Từ giờ trở đi, trong mắt tụi em, Sở Tử Hàng hoàn hảo tuyệt đối – không một tì vết! Ai dám nói xấu Sở Tử Hàng, tụi em xử đẹp!”

“Xử đẹp luôn!” 

Các paparazzi đang gõ bàn phím ào ào cùng hô to.

Đám này đều là sư đệ, đàn em, cũng đồng thời là chủ nợ của Finger.

Hồi mới vô bộ tin tức, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Finger vỗ vai rủ rê mượn tiền, từ đó trung thành tuyệt đối—chính là để canh me đòi nợ.

“Lão đại, có cái này hơi khó xử lý… là một đoạn video.” 

Ai đó nói.

“Chiếu lên màn hình trung ương!” 

Finger ném lon cola rỗng.

Đó là video đen trắng từ camera giám sát, dính đầy hạt nhiễu, độ phân giải tệ hại, quay ngược lên một tòa nhà cũ trong đêm, từng cửa sổ tối om, ánh đèn chiếu từ dưới lên. 

Góc dưới bên phải nhấp nháy hiển thị thời gian, bầu không khí rợn người.

“Sao giống phim kinh dị quá vậy…” 

Ai đó lầm bầm.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện—anh ta phá vỡ một ô cửa kính rồi lao ra ngoài. 

Ngay sau đó là một người khác nhảy theo, tay cầm đao, tay nắm ống dây cứu hỏa. 

Hai người rơi cùng lúc, người thứ hai bất ngờ đá vào tường, tìm được điểm bật, rồi phóng đao đi. 

Lưỡi đao xuyên thẳng qua ngực người đầu tiên—trái tim hắn vỡ toang, máu phun thành vòi từ vết thương sau lưng, như ai đó dùng bình sơn khổng lồ phun thẳng lên tường một vệt đỏ rực. 

Cuối cùng, người đầy máu ấy rơi bịch xuống đất, còn người thứ hai thì bám dây đáp đất an toàn, liếc quanh lạnh lùng, sau đó rút đao từ xác chết, lau máu dưới đế giày, vừa định rời đi thì phát hiện ra camera—anh ta bước tới, đá một phát.

Màn hình chỉ còn lại nhiễu trắng.

Không thấy rõ mặt anh ta, nhưng đôi mắt sáng rực ấy khiến đám paparazzi không chút nghi ngờ về thân phận.

“Quá lạnh lùng… Quá tàn nhẫn…” 

Ai đó run giọng.

“Cái gì vậy trời?” 

Finger hỏi.

“Là bản tin trang nhất New York Times tháng 4 năm 2009—Vụ mổ bụng lấy thai nhi, hung thủ bị tiêu diệt. Thực ra đó là nhiệm vụ do Sở Tử Hàng thực hiện. Một hỗn huyết chủng gây án ở bệnh viện Brooklyn, New York, mổ bụng sản phụ để lấy thai nhi chuẩn bị ra đời—nghe nói để dùng trong một thí nghiệm luyện kim kiểu hắc ma thuật nào đó. Sở Tử Hàng cải trang thành bà bầu để thâm nhập bệnh viện, cuối cùng tìm ra mục tiêu, kết liễu hắn bằng cú phóng đao. Đoạn video này là từ camera giám sát ở bệnh viện. Sau vụ đó, Sở Tử Hàng bị kỷ luật vì hiện trường quá kinh hoàng—gần nửa bức tường bệnh viện nhuộm đầy máu. Gây chấn động truyền thông và đe dọa đến tính bí mật của học viện.” 

Ai đó giải thích.

“Đoạn video này mà bị lôi ra làm bằng chứng thì tụi mình tiêu đời.” 

Có người thở dài.

“Thật là… làm băng hoại thuần phong mỹ tục!” 

Finger rên rỉ.

"Lão đại, anh dùng sai từ rồi, phải là ‘tàn bạo vô nhân đạo’ mới đúng.” 

Trưởng khoa khoa Hai chỉnh.

“À, ý tôi là… Sở Tử Hàng thế mà ở chung phòng với các bà bầu trong bệnh viện suốt mười một ngày, rình mấy bà ấy… khỏa thân…”

Đám đàn em liếc nhau một cái, rồi cùng im lặng một lúc lâu.

"Lão đại… hơi căng đấy. Thời gian thì gấp, mà hồ sơ đen của ông này chắc dày cỡ một tầng lầu! Ngoài vụ đó ra còn vụ đau đầu hơn: trong nhiệm vụ ở Cape Town, anh ta làm nổ tung cả một tòa nhà! Mà không phải nhà dân bình thường đâu, cái ông ấy cho nổ là Trung tâm Bóng chày Cape Town! Tối hôm đó đúng lúc diễn ra trận chung kết giải chuyên nghiệp, hàng chục ngàn người đang đứng xếp hàng ngoài sân chờ vào, ai cũng tận mắt chứng kiến luôn…”

“Nếu bảo đó là ảo giác tập thể của mấy chục ngàn người thì… chắc chẳng ai tin đâu ha?” 

Finger trầm ngâm.

---

“Tháng 4 năm 2010, vụ án mạng liên hoàn ‘Kẻ lang thang trong đêm đen’ ở Stockholm – hung thủ bị nhiễm huyết thống Long tộc không rõ nguồn gốc, biến đổi thành ‘Tử thị’. Sở Tử Hàng đã đụng độ với hắn trước rạng sáng, dùng một sợi dây thừng treo hắn ngay trước tòa thị chính – địa điểm du lịch nổi tiếng của thành phố… Cảnh tượng ấy đầy màu sắc tôn giáo. Dân địa phương tin rằng đó là sự trừng phạt từ Chúa dành cho kẻ sát nhân, đến nỗi Giáo hoàng cũng đích thân tới làm lễ cầu siêu linh đình cho các nạn nhân!”

“Tháng 12 năm 2009, tại Chicago, tòa nhà Hancock, mặt tường phía tây từ tầng 13 đến tầng 15 bị một đợt sóng xung kích phá hủy trong tích tắc. Nguyên nhân là do Sở Tử Hàng đã sử dụng vũ khí mà Bộ Trang Bị tuyên bố vẫn còn 'đang trong giai đoạn thí nghiệm’ – Hơi thở Rồng của Ánh sáng và Tro bụi. Vốn được thiết kế là vũ khí cá nhân tiện dụng, cỡ nhỏ như súng ngắn... nhưng không hiểu sao lại gây ra sóng xung kích mạnh đến vậy. Sau vụ việc, vũ khí này bị thu hồi và nung chảy lại, cho đến nay vẫn chưa được đưa vào thực chiến lần nào nữa.”

“Anh ta điên thật rồi!” 

Finger luồn cả mười ngón tay vào mái tóc bù xù của mình, vò đầu bứt tai.

Không khí căng như dây đàn. Dù tự xưng là cao thủ tẩy trắng hồ sơ, nhưng trước những vụ án chất cao như núi thế này, đám phóng viên lén lút cũng bắt đầu nản chí. 

Nếu mấy vụ này bị phanh phui trên truyền thông đại chúng thì thật sự khó mà thu dọn hậu quả. 

Truyền thông đại chúng có sức lan tỏa quá lớn, bọn họ không thể thu hồi hàng triệu tờ báo, cũng chẳng thể tẩy não cả thế giới.

“Hay là chúng ta cứ cắn răng chối bay chối biến đi! Tên giết người biến thái bị treo cổ, sân bóng chày ở Cape Town đổ sập – liên quan gì đến Sở Tử Hàng? Anh ta chỉ tình cờ có mặt ở đó làm nhiệm vụ thôi, trùng hợp! Tất cả chỉ là trùng hợp! Cơ quan Tình báo Trung ương từng làm thế đấy – cử đặc vụ đến mấy nước nhỏ ở Nam Mỹ móc nối quân đội, về rồi tuyên bố: 'Chuyện đảo chính chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả, tụi tôi chỉ tình cờ đi du lịch qua đó thôi, còn tiện tay mua ít xì gà về.'”

“Trẻ con!” 

Finger nghiêm mặt quát, “Chúng ta có thể không thừa nhận, nhưng vấn đề là nghe hay không đâu phải do chúng ta quyết định. Cuối cùng vẫn là Hội đồng Giáo sư trọn đời nói lời sau cùng. Đám học giả cổ hủ ấy, nếu họ cho rằng Sở Tử Hàng có dính líu, thì dù ta có chối đến trời sập cũng vô ích.”

“Muốn chứng minh Sở Tử Hàng vô can, cách tốt nhất là chứng minh có người khác làm mấy chuyện này.” 

Một tay phóng viên có vẻ rất rành luật lên tiếng, “Muốn minh oan cho một nghi phạm, cách hiệu quả nhất là tìm ra thủ phạm thật sự.”

“Ý anh là gán tội cho người khác?” 

Có người hỏi.

“Ừ thì... cũng có thể hiểu vậy, chỉ là... dùng từ hơi thô, thiếu nhã nhặn thôi.” 

Tay luật sư hơi ngượng.

“Nhã nhặn cái con khỉ! Quan tâm quái gì nhã với chẳng nhặn! Miễn là thắng được tranh luận là được! Chuyện này chẳng qua là một trận biện luận thôi, đấu võ mồm đấy.” 

Finger nói, “Nhưng mà, câu này của cậu nghe cũng có lý đấy.”

“Vấn đề là, mấy chuyện này không phải người thường làm được – chắc chắn có liên quan đến Huyết thống Long tộc hoặc ít nhất là hỗn huyết chủng,” một đàn em chau mày, “Nếu không phải Sở Tử Hàng – cái thằng điên ấy – thì cũng phải là một thằng điên khác. Mà số người đủ điên để làm vật thế thân... thì chẳng nhiều.”

"Anh đây biết có một nhóm người rất phù hợp!” 

Finger vỗ mạnh vào đùi, mắt sáng rực.

---

Trên màn hình, thanh tiến trình tải dữ liệu đã vượt quá 95%, sắp hoàn tất sao lưu toàn bộ tập tin ẩn từ kho lưu trữ của Norma sang ổ cứng ma trận của Parsi. 

Không ai có thể ngăn được quá trình sao lưu này – không ai có quyền cao hơn Thẻ Trắng cả. 

Người nắm Thẻ Trắng trong mạng nội bộ của Norma giống như Thần linh, còn các tài khoản khác chỉ như kiến, bò qua bò lại mà chẳng hề hay biết có một vị Thần đang dõi theo họ.

Lưu lượng vào/ra của phòng điều khiển trung ương đột nhiên lại tăng mạnh. 

Có vẻ đám phóng viên sau khi lấy lại tinh thần lại bắt đầu hừng hực khí thế lao vào công việc – mà không hề biết rằng toàn bộ dữ liệu đi qua đều đang bị Parsi giám sát.

Parsi thử chuyển sang giao diện của bọn họ, muốn xem đám “chó săn tin” này đang bày trò gì.

“Xin chào~ tôi không biết bạn là ai, nhưng rất tiếc, quyền truy cập của bạn đã bị chấm dứt rồi. Rất xin lỗi, nhưng đây là lệnh từ người có quyền cao hơn.” 

Một hình ảnh nhân vật 3D chất lượng cao bất ngờ hiện lên – là một cô gái như đang lơ lửng trong không trung, mặc váy ngủ trắng, tóc dài bay nhẹ, gương mặt rạng rỡ mỉm cười. 

Hình ảnh của cô trái ngược hoàn toàn với giao diện thô ráp cũ kỹ xung quanh – như thể đang chơi game NES cổ lỗ mà đột ngột hiện lên nhân vật đồ họa HD trên PS3. 

Parsi giật nảy mình, bản năng ngửa người ra sau như muốn tránh khỏi sức ép từ vẻ đẹp của cô gái.

Anh ta vô thức nhấn “Esc” – thao tác khẩn cấp để ngắt điều khiển từ xa.

Anh tưởng hệ thống bị tấn công, nhưng lập tức nhớ ra – mình hiện đang ở cấp Thần, không thể bị xâm nhập. 

Ai có thể đột nhập vào thần điện chứ?

Phím “Esc” không có tác dụng. 

Cô gái cúi người chào anh – rồi toàn bộ màn hình tối sầm lại, chỉ còn thanh tiến trình màu đỏ sẫm. 

Nó đã đến 98%... rồi đột ngột lùi ngược lại. 

Parsi hoảng hốt đưa tay muốn rút dây kết nối ổ cứng, nhưng đã quá muộn. 

Thanh tiến trình tụt về 0%. 

Tất cả dữ liệu vừa tải đều bị xóa từ xa. 

Thẻ trắng phụt một tiếng bật khỏi khe cắm.

Anh ta bị từ chối truy cập.

Cảm giác như có một bóng đen phủ lên người. 

Trước khi đến đây, họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, thu thập vô số tư liệu, lại là người trực thuộc Hội đồng Quản trị, nên vẫn luôn nghĩ rằng mình hiểu rất rõ ngôi trường này. 

Nhưng từ lúc bước chân vào đây, từ khoảnh khắc gặp được vị hiệu phó truyền thuyết kia – những điều bị che giấu bấy lâu trong bóng tối dường như đều lần lượt hiện hình. 

Anh đã bị bao vây rồi. 

Phải tìm cách đột phá.

Parsi ngồi trong bóng tối, trầm ngâm vài phút, sau đó cầm tấm thẻ trắng rồi lao ra khỏi phòng.

---

Sở Tử Hàng từ từ mở mắt. 

Trước giường bệnh, có một bóng người đang đứng trong màn đêm.

Cậu lặng lẽ nhìn người đó, không tỏ vẻ quá ngạc nhiên. 

Cậu đã cảm nhận được đối phương đến gần – mà thực ra người kia cũng chẳng có ý giấu giếm. 

Phòng chăm sóc đặc biệt này vốn chỉ người được cấp phép mới vào được, nhưng người này rõ ràng chẳng hề có giấy phép. 

Hắn giống như một tên trộm, chỉ khác là trước khi vào còn lịch sự gõ cửa một cái.

“Xin chào, làm phiền giấc nghỉ của cậu rồi. Tôi bật đèn được chứ?” 

Bóng người cất tiếng.

Sở Tử Hàng khẽ gật đầu.

Đèn đầu giường bật sáng, Sở Tử Hàng cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt người đó. 

Một gương mặt ưa nhìn, dịu dàng – nhưng đôi mắt lại khiến người ta không thể rời đi vì quá kỳ lạ. 

Một bên là màu lam biển sâu, bên còn lại nhạt như ánh vàng. 

Giống như giống mèo Ba Tư đột biến sắc tố. 

Sở Tử Hàng nhìn hắn, chỉ thấy một con mèo Ba Tư: 

Yên tĩnh, ngoan ngoãn, thậm chí như thể rất thân thiện – nhưng lại tuyệt đối sắc bén.

Mèo là loài khó đoán, và Sở Tử Hàng cũng chẳng đoán được ánh mắt của hắn đang chứa điều gì.

“Tôi là Parsi, thư ký của đoàn điều tra. Tới để điều tra cậu.” 

Người đó tự giới thiệu.

“Xin chào.” 

Sở Tử Hàng đáp.

“Tôi cần một ít mẫu máu của cậu, phục vụ cho việc nghiên cứu.” 

Parsi lấy ra ống tiêm chân không được niêm trong túi nhựa, đâm vào mu bàn tay Sở Tử Hàng. 

Ống tự động rút ra một mililit máu đỏ tươi. 

Parsi thu lại ống tiêm, suốt quá trình hắn hoàn toàn giống một bác sĩ chuyên nghiệp: 

Bình tĩnh, mạch lạc, không thể chất vấn, lại còn khiến người ta tin là đang làm vì mình.

“Cậu thể hiện quá ấn tượng ở Six Flags, hy vọng sau này sẽ còn có những màn xuất sắc hơn nữa.” 

Parsi mỉm cười, “Tuy có người muốn xóa tên cậu khỏi danh sách học viên, nhưng cũng có người đang cố hết sức để bảo vệ cậu. Trước khi bên nào thắng, hãy bung hết sức mình đi.” 

Hắn hơi cúi đầu. 

“Chúng ta sẽ còn gặp lại – có cơ hội thì trò chuyện riêng.”

Sở Tử Hàng không thể ngăn hắn – dù anh biết rất rõ: 

Mẫu máu tuyệt đối không được lọt ra ngoài. 

Phòng chăm sóc đặc biệt này canh phòng nghiêm ngặt chẳng khác gì nhà giam: 

Tường có lớp thép chì bên trong, kính chống đạn, nếu cần thiết Norma hoàn toàn có thể cho gắn đại pháo trước cửa và dội xuống kẻ xâm nhập cả chục ký đạn. 

Vậy mà tên Parsi này cứ ung dung vào như không, chẳng vấp chút trở ngại nào.

Anh đâu thể túm hắn đè xuống giường bệnh rồi la lên gọi bảo vệ?

Lạ một điều, Sở Tử Hàng lại không hề phản cảm với Parsi – không chỉ vì hắn trông ngoan như mèo, mà còn vì cảm giác mơ hồ trong lòng: 

“Chúng ta là cùng một loại người.”

Kỳ lạ hơn, ánh mắt đầu tiên anh dành cho hắn – lại khiến cậu tưởng như đang nhìn thấy Caesar, dù họ chẳng hề giống nhau.

---

Lúc tia nắng đầu tiên rọi vào phòng điều khiển trung ương, toàn bộ nhân sự bộ tin tức trông xám như chó mốc – nhưng mắt thì sáng rực như sao.

Tối nay, dưới sự dẫn dắt vĩ đại của Finger, họ đã làm nên một chiến công vĩ đại trong lịch sử paparazzi! 

WikiLeaks ư? 

Vụ rượt đuổi Công nương Diana ư? 

Chỉ là trò trẻ con so với đêm nay!

Bộ tin tức hoạt động hết công suất, không chỉ trong phạm vi học viện – họ có liên kết với hàng loạt hãng truyền thông lớn. 

Dưới sự “chỉ đạo tư tưởng” đầy tâm huyết từ chính Hiệu phó, đội ngũ này tin tưởng tuyệt đối rằng: 

“Báo chí có thể thay đổi thế giới.” 

Và đêm nay – tất cả những gì họ tích lũy suốt mấy năm đã được bung ra.

Họ tin chắc đoàn điều tra sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc… hoặc là giận điên lên… thậm chí có thể bật khóc luôn cũng nên…

Finger vung tay:

“Thu quân! Mang hết những gì chúng ta mang tới rút về! Nhưng tuyệt đối không để sót một mảnh giấy hay thiết bị lưu trữ nào ở lại đây! Chuyện xảy ra đêm nay, một chữ cũng không được lộ ra ngoài!”

“Tất rõ!”

Finger cúi đầu, đột nhiên khựng lại. 

Một tài liệu vô tình bật ra từ tập hồ sơ mật – thư mục mang tên “Hồ sơ huyết thống”.

Anh ta lén lút liếc ngang liếc dọc, vừa nghêu ngao hát vừa nhấn nút in. 

Xong xuôi lại ngửa mặt nhìn trần nhà như không có gì, hai tay đút túi quần, lững thững bước tới máy in – rồi nhanh tay cuộn bản in lại nhét vào túi áo.

---

“Chết tiệt! Cái thằng thư ký đó làm sao chui vào được phòng chăm sóc đặc biệt mà không ai biết?? Ai cấp phép cho nó?!”

Hiệu phó không còn dáng vẻ điềm đạm thường ngày, giờ thì y như một con gấu bị cướp mất hũ mật, điên tiết gầm gào quanh phòng.

Sáng sớm, phòng chăm sóc đặc biệt báo về: 

Y tá ở cửa đã gặp thư ký của đoàn điều tra, còn vui vẻ tán gẫu vài câu. 

Thư ký nói là tới lấy máu, nhờ tiện miệng báo giúp cho hiệu phó.

“Tôi biết thế nào được?” 

Anjou nhún vai. 

"Quyền truy cập trong học viện của tôi cũng chỉ ngang ông thôi. Mấy cái web đồi trụy ông từng lén vào tôi còn xem được lịch sử cơ mà. Vậy mà tôi cũng không tìm thấy bất kỳ bản ghi nào về việc cậu thư ký kia từng vào phòng chăm sóc đặc biệt. Phòng đó bị khóa điện tử nhiều tầng, mỗi ổ khóa đều do Norma kiểm soát.”

Ông rót cho mình một ly gin, thêm đá và lát chanh, rồi pha nhanh một ly dry martini.

“Đến cái gã bốc đồng như ông còn ngồi yên thế kia, tôi đoán mẫu máu cậu ta lấy đi chắc không đe dọa gì đến chúng ta.”

Hiệu phó khựng lại trong thoáng chốc.

---

Anjou ngồi phịch xuống ghế sofa, nốc một ngụm lớn ly dry martini.

“Tôi đã nói rồi, chuyện mẫu máu tôi sẽ lo. Chúng tôi đã sắp xếp một ca phẫu thuật, thay toàn bộ máu cho Sở Tử Hàng. Máu trong cơ thể em ấy bị thay mấy lượt. Trong vài tháng tới, tủy xương của em ấy sẽ không thể tạo ra máu mới đạt độ tinh khiết ban đầu. Dù có đem mẫu máu đó đi kiểm tra kiểu gì, cũng sẽ không ra vấn đề gì—vì mẫu máu đó… hoàn toàn không phải của em ấy."

Hiệu phó thở phào nhẹ nhõm:

“Xem ra trong cái quãng gọi là ‘viêm họng tái phát’ của ông, ông cũng bận rộn đấy. Một trong những hạnh phúc lớn nhất đời người chính là đồng minh của mình không phải lũ đầu đất.”

Anjou rút ra một ống thủy tinh thạch anh kín, đưa cho hiệu phó:

“Mẫu máu thật của Sở Tử Hàng đây. Với tư cách là một kẻ cuồng luyện kim, tôi nghĩ ông sẽ có chút hứng thú.”

“Đây là máu hả? Ông chắc là không lấy nhầm thứ này với… Coca chứ?”

Hiệu phó giơ ống máu lên soi dưới ánh sáng. 

Không ai tin đó là máu cả—nó có màu đen nhạt, lấm tấm bọt khí li ti ngưng tụ, kết dính rồi vỡ tung, nhìn hệt như chai Coca bị lắc mạnh.

Anjou nói:

“Mới lấy ra còn đỏ tươi. Chưa tới hai mươi phút đã thành ra thế này. Trong ống thu máu có sót lại một chút mẫu máu người, vừa chạm vào máu của Sở Tử Hàng đã phản ứng dữ dội. May mà bên bộ trang bị có vài món đồ mới, chứ không là khống chế không nổi. Máu này quá ‘hoạt tính’, chỉ khi ở trong cơ thể em ấy mới ổn định được. Nói cách khác, Sở Tử Hàng là vật chứa duy nhất của chính máu mình.”

Hiệu phó trầm ngâm, rồi gật đầu:

“Tuyệt đối không thể để loại máu này rơi vào tay Hội đồng Quản trị. Không cần đưa vào phòng thí nghiệm, chỉ cần nhỏ thêm chút máu người tinh khiết vào là sẽ thấy có vấn đề ngay.”

Ông giơ cao ống thủy tinh, ngưỡng mộ:

“Đây đúng là kỳ tích của thuật luyện kim. Một hỗn huyết chủng dùng chính cơ thể mình làm lò luyện, tiến hành một thí nghiệm luyện kim cấp cao, khiến máu của mình dần tiến hóa theo hướng ‘long huyết’. Tôi thật sự bị cái tinh thần liều mạng này làm cho cảm động rồi đấy!”

Anjou cau mày:

"Ông nói đúng—liều mạng thật. Chúng ta không thể xác định được khi nào máu em ấy sẽ vượt qua 'lâm giới huyết hạn’, kỹ năng ‘bộc huyết’ đã gây tổn thương nghiêm trọng cho thân thể em ấy rồi.”

Hiệu phó gật đầu:

“Cho tôi mượn con dao gấp chút.”

Anjou rút con dao gấp giấu trong tay áo đưa sang, hiệu phó thản nhiên nắm lấy cổ tay ông, bất ngờ rạch một nhát lên ngón tay ông!

“Cho tôi mượn thêm giọt máu.”

Ông thu lại con dao, để lại một giọt máu đỏ tươi trên lưỡi dao.

Anjou bất đắc dĩ dùng ngón cái bóp vết thương cầm máu:

"Ông không dùng máu mình à?”

“Vớ vẩn. Đau lắm.” 

Hiệu phó tỉnh bơ.

Ông nhỏ thêm một giọt máu đen như Coca từ ống thủy tinh lên lưỡi dao.

Hai giọt máu—một đỏ, một đen—lăn tròn trên lưỡi dao như hai võ sĩ trên đấu trường, chậm rãi tiếp cận, va chạm rồi tách ra. 

Hiệu phó khẽ lắc cổ tay, khiến hai giọt máu lăn dọc theo sống dao, đến mũi dao thì va mạnh vào nhau, hòa làm một và rơi xuống khỏi lưỡi dao.

Không khí bỗng bùng nổ một chớp máu đỏ rực, như một đóa hoa diễm lệ, ma mị và lạnh lẽo nở bừng trong tích tắc—rồi tàn lụi trong chớp mắt. 

Hoa máu biến thành đen như mực, rơi xuống tấm thảm, để lại một vết cháy to bằng đĩa tách. 

Trong phòng tràn ngập mùi lông cừu cháy khét.

“Thảm làm từ lông cừu... chết tiệt, thứ này ăn mòn mọi vật thể sống, bất kể thứ gì còn sót lại dấu vết gen.” 

Hiệu phó thảng thốt. 

“Đây chẳng khác nào vương thủy.”

“Không, đây là nitroglycerin được luyện ngay trong huyết quản của chính em ấy.” 

Anjou thì thào.

“Phải ngăn cậu ta tiếp tục sử dụng kỹ năng đó. Nếu không sẽ đến mức không thể cứu vãn.”

Hiệu phó dùng khăn giấy lau lưỡi dao rồi trả lại cho Anjou.

---

Trong phòng hoạt động của Sư Tâm Hội, tất cả cán bộ đều đã có mặt, do phó hội trưởng Lancelot đứng đầu. 

Đây là cuộc khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử hội: 

Hội trưởng sắp bị đưa ra tòa án nội bộ của học viện.

Toàn bộ hội lập tức thống nhất lập trường: 

Phải bảo vệ hội trưởng bằng mọi giá. 

Việc thống nhất ý kiến không khó hiểu—trước áp lực từ Hội học sinh do Caesar lãnh đạo, Sư Tâm Hội, vốn là tổ chức huynh đệ lâu đời nhất học viện, đang đối mặt nguy cơ rớt hạng.

Thứ duy nhất giữ họ ở ngôi đầu, không ai khác, chính là Sở Tử Hàng.

Nếu mất đi vị hội trưởng hạng siêu “A” này, trước bộ ba hội học sinh gồm Caesar hạng “A”, Trần Mặc Đồng hạng “A”, và Lộ Minh Phi hạng “S”, Sư Tâm Hội không có cửa thắng.

Mặc dù cái hạng “S” kia giờ đang ngồi giữa họ, trưng ra vẻ mặt “kẻ thù chung ta cùng đánh” đầy đồng lòng.

Tiếc là, sát thần dưới trướng Sở Tử Hàng chẳng ai có kinh nghiệm đối phó với các phiên điều trần. 

Nếu chuyện tương tự xảy ra với Caesar, đội váy ren trắng và đám trợ lý mặt lạnh của hội học sinh hẳn đã tỏa đi khắp nơi tạo dư luận.

Còn Lancelot thì chỉ có thể dẫn đám cán bộ ngồi chờ tin.

Cửa bật mở. 

Finger bước vào, ngồi xuống ghế sofa, thở dài khoan khoái:

“Xong xuôi cả rồi! Ổn tuyệt đối!”

Sau một thoáng im lặng, đám sát thần đồng loạt vỗ tay rào rào nhẹ nhõm.

Lancelot đưa cho Finger một phong bì, trong là phiếu chi tiền khẩn cấp từ quỹ dự phòng của hội.

Finger không khách khí nhận lấy. 

Trên ăn của hiệu trưởng, dưới rút từ Sư Tâm hội—nếu là hiệu phó, chắc cũng làm vậy thôi.

“Chuyện buổi điều trần cứ giao cho tôi, nhận tiền thì phải giải tai cho người ta chứ.” 

Finger đầy tự tin. 

“Mấy người rảnh thì đi thăm Sở Tử Hàng đi, chứ đừng ngồi đây mặt mũi như đưa đám nữa.”

Lancelot bật dậy cái "vụt", lúc này anh mới sực nhớ ra là cả bọn đến giờ vẫn chưa đi thăm Sở Tử Hàng. 

Trong thời gian anh ta hôn mê, phòng chăm sóc đặc biệt cấm hoàn toàn việc thăm nom, chỉ có tân sinh viên Hạ Di được Hiệu trưởng đặc cách cho phép ra vào. 

Hôm nay là ngày đầu tiên phòng chăm sóc mở lại cho người thân vào thăm.

Toàn bộ cán bộ của Sư Tâm Hội lập tức đi theo Lancelot ra ngoài. 

Đám đông ngoài hành lang đang bàn tán rôm rả, không biết nên mua loại hoa nào mới hợp.

Lộ Minh Phi cũng muốn theo, nhưng bị Finger vỗ vai giữ lại từ phía sau.

“Anh có tin xấu, em có muốn nghe không?” 

Finger nhướn mày, giọng bỗng trầm lại.

“Má, nghe luôn cho nhanh, chết sớm đầu thai sớm.” 

Lộ Minh Phi chẳng buồn để tâm, cậu biết cái miệng ông anh vô dụng này chưa bao giờ nói được câu gì ra hồn.

Finger chìa ra một tờ khăn giấy, giọng nghiêm trọng:

“Chuẩn bị tinh thần đi sư đệ, nghe xong có thể sẽ cần cái này để lau nước mắt đó nha.”

“Xì! Khăn giấy xịn ghê, để lại tối lau miệng." 

Lộ Minh Phi cẩn thận gấp khăn lại, nhét vào túi.

Finger giơ ngón cái, nhe răng cười:

“Đúng là sư đệ của anh, khí phách lẫm liệt! Dù có bị đả kích nặng đến mấy, vẫn còn bụng ăn là còn ý chí chiến đấu!” 

Anh ta hít một hơi, liếm môi như chuẩn bị tuyên bố điều gì to tát:

“Caesar cầu hôn NoNo rồi.”

Lộ Minh Phi khựng lại trong chốc lát, rồi bật cười nhẹ.

Cậu cảm thấy bên tai trống rỗng, không nghe thấy gì, cũng chẳng thấy buồn. 

Cậu nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi.

Chắc chắn là nghe nhầm. 

Đừng tin tin đồn. 

Một phút nữa thôi sẽ có người đính chính lại, mọi chuyện sẽ quay về đúng quỹ đạo cũ: 

Caesar và NoNo vẫn chỉ là người yêu, nhưng quan hệ hơi mập mờ, chưa tốt nghiệp thì cưới hỏi gì chứ? 

Với một ông hiệu trưởng độc tài như Anjou, chắc chắn sẽ quát cho một trận: 

Học hành là chính! 

Kết hôn gì mà kết hôn? 

Tốt nghiệp xong rồi tính!

Vậy thì cậu vẫn còn vài năm nữa để âm thầm thích thầm người ta. 

Mẹ nó chứ, đại học chẳng phải là nơi để mấy thằng trai tầm thường mơ mộng về hoa khôi lớp mình hay sao? 

Mê mẩn một thời gian, rồi cô ấy lấy chồng giàu, còn mình thì lớn lên — đó không phải là quy trình sao?

Họ không hiểu được vẻ đẹp của quá trình à? 

Làm ơn đừng tua nhanh quá trình đó có được không? 

Vì nếu tua nhanh quá, những đứa chưa kịp lớn lên sẽ thấy đau lòng lắm.

Cậu biết mình chẳng thay đổi được kết cục. 

Nhưng trước khi kết thúc đến thật sự, chẳng lẽ không được phép thích thầm người ta một cách ngốc nghếch, thảm hại một chút sao?

Lộ Minh Phi lặng lẽ nhìn Finger. 

Không rõ bao lâu trôi qua, cho đến khi Finger gật đầu lia lịa, giơ ba ngón tay lên trời thề thốt là mình không bịa.

Cuối cùng cậu cũng thấy buồn thật rồi. 

Một nỗi buồn kiệt quệ, như thể tim chẳng buồn đập nữa. 

Cả người như bị đè nặng, cảm giác giữa mệt mỏi và đau đớn lan khắp toàn thân. 

Cậu chỉ muốn từ từ ngồi thụp xuống, hoặc nằm luôn ra đất cho xong.

Nhưng cậu vẫn cố gắng đứng vững, nhìn chằm chằm vào Finger:

“Má nó, sao anh biết?”

“Trong trường, ai muốn kết hôn đều phải đăng ký. Phải kiểm tra huyết thống để tránh sinh ra hậu duệ bị lỗi gen,” Finger lấy từ trong túi ra một tờ giấy in nhàu nát, “Hồ sơ huyết thống của học viện, tình cờ tìm được ở phòng điều khiển trung ương. Anh vừa thấy là biết toang rồi, nên lén in ra một bản. Anh tốt với em ghê chưa?”

Lộ Minh Phi mở tờ giấy đó ra — “Đơn xin kết hôn với học sinh hạng A – Trần Mặc Đồng (mã số sinh viên A09003)”, người nộp đơn: 

Caesar Gattuso.

Đó là một mẫu đơn cũ kỹ, nhìn thôi cũng biết Caesar tra đâu đó rồi chép lại. 

Nội dung gồm thông tin cá nhân hai người, thời gian quen biết, trạng thái hiện tại và lời cam kết: 

“Hy vọng bằng việc kết hợp hai huyết thống ưu tú sẽ sinh ra thế hệ kế thừa xuất sắc.” 

Đính kèm là báo cáo của Khoa Di truyền học, xác nhận khả năng sinh ra gen lỗi là rất thấp.

Thủ tục đầy đủ không chê vào đâu được. 

Nếu không phải vì hiệu trưởng Anjou đang bị điều tra, khiến mọi hồ sơ tạm thời đình lại, có khi lá đơn này đã được duyệt xong rồi.

Giống như mấy năm 50 ở Trung Quốc muốn cưới nhau cũng phải xin tổ chức duyệt vậy. 

Lộ Minh Phi thấy cái đơn này vừa buồn cười vừa rợn rợn.

Finger hỏi khẽ:

“Khăn giấy… còn giữ lại để lau miệng không?”

Lộ Minh Phi cúi đầu nhìn túi áo, theo phản xạ lấy khăn giấy ra chấm chấm mép, rồi ném luôn xuống sàn.

Finger tưởng cậu là gì chứ? 

Nhân vật chính trong phim bi tình chắc? 

Có kiểu khóc ngược chiều gió ở góc nghiêng 45 độ? 

Cậu chỉ là người qua đường A, người qua đường A không cần có góc nghiêng đẹp khi rơi lệ.

“Không sao, em đi tè.” 

Lộ Minh Phi nói.

Cậu quay người bước ra cửa. 

Trong ánh mắt của Finger, từng bước một đi về phía trước. 

Lưng cậu hơi còng, vai trĩu xuống, tay buông thõng như muốn rơi rụng. 

Cậu thầm nghĩ phải đi nhanh lên, nếu không đi hết hành lang là hai cánh tay sẽ kéo lê trên đất mất.

Như vậy, trong mắt Finger, cậu sẽ chẳng khác gì Lưu Bị… hoặc một con khỉ bị giật mất chuối.

Cậu cuối cùng cũng lê lết được tới cuối hành lang, rẽ một góc rồi bắt đầu chạy, lao thẳng vào nhà vệ sinh trống không một bóng người.

Cậu dựa lưng vào cửa, từ từ ngồi bệt xuống đất, trong đầu rối bời toàn những chuyện từng xảy ra giữa cậu và NoNo. 

Toàn là mấy chuyện vụn vặt chẳng đầu chẳng đuôi, kiểu như cô ấy sai cậu đi chạy việc vặt cho buổi huấn luyện đua thuyền của hội học sinh, bảo cậu mua bánh tart việt quất làm đồ ăn khuya, rồi dặn đi dặn lại thói quen uống cà phê của mình — “latte thêm một viên đường”. 

Những tình tiết nhỏ nhặt, chẳng có gì to tát. 

Nếu phải chọn ra điều gì đặc biệt, thì thật sự… chẳng còn lại được bao nhiêu.

“Đây mới đúng là Ricardo. M. Lu.” 

Trong phòng chiếu nhỏ của rạp phim, trước mặt mấy chục người trong câu lạc bộ văn học, NoNo vỗ nhẹ lên mặt cậu, cười. 

Một nụ cười không rõ là dịu dàng hay là trêu chọc.

“Đẹp thật đấy… bất kể ai tặng.” 

Cô đứng cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn pháo hoa đang lụi tàn dần trong đêm tối.

“Đừng chết!” 

Cậu ôm chặt lấy cô gái chẳng phải của mình giữa dòng nước lạnh buốt ở Tam Hiệp mà gào lên. 

Mái tóc đỏ sẫm của cô tung bay trong nước như những dải tảo biển, thân hình cuốn hút trong bộ bikini khiến người ta không khỏi nóng mặt. 

Nhưng lúc ấy cậu chẳng có chút máu nóng nào cả — toàn thân lạnh ngắt, máu như muốn đông lại. 

Cậu chỉ sợ cô chết thôi… 

Cô mà chết, thì cậu lại quay về một mình.

Lộ Minh Trạch từng nói cậu rất cô đơn, nhưng thật ra cậu lại chưa từng thấy vậy. 

Ban ngày nhìn ngắm chị khóa trên xinh đẹp mà mê mẩn, buổi tối ăn khuya cùng sư huynh vô dụng, tán dóc linh tinh, ngày qua ngày, có gì mà gọi là cô đơn chứ?

Nếu thế giới này cứ mãi như vậy, cũng đâu tệ gì.

Có lẽ cậu hơi tham lam, muốn giữ tất cả mọi người ở lại khoảnh khắc ban đầu khi mới gặp nhau… 

Trần Văn Văn mãi mãi ngồi trên chiếc ghế gỗ giữa ánh nắng, đọc “Người Tình” của Marguerite Duras, vì một câu chuyện không liên quan gì đến mình mà buồn bã không thôi.

Sư huynh phế vật sẽ vĩnh viễn không tốt nghiệp, để hai người còn được ở chung một phòng, ăn khuya mỗi tối, muốn nói gì cũng có thể nói.

Còn NoNo mãi mãi sẽ là cô phù thủy nhỏ tóc đỏ lái chiếc Ferrari oai phong lẫm liệt kia, ánh mắt sắc lẹm, đầy mưu mẹo. 

Chuyện lấy chồng với cô ấy vẫn còn là chuyện ở tương lai xa xăm. 

Cô còn chưa học nấu ăn, vẫn cố chấp mê đắm món kem có màu giống với mái tóc mình, và cùng cậu lao vun vút qua con đường núi đen như mực giữa đêm khuya…

Nhưng mọi thứ rồi sẽ thay đổi, ai cũng rời đi, chỉ còn lại cậu đứng nguyên tại chỗ.

Cậu ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, đưa tay vò mái mặt thất thần đầy chán nản.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận