Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong
Màn 18: Mê Cung - Phần 1-2-3
0 Bình luận - Độ dài: 8,196 từ - Cập nhật:
Sakatoku Mai nhẹ nhàng vỗ tay:
"Tuyệt lắm, Thỏ trắng số Một của chúng ta đã vào Nibelungen rồi. Tín hiệu rất rõ ràng, mà thỏ nhỏ thì rõ là sợ chết khiếp."
Trên màn hình giám sát đầy nhiễu, Lộ Minh Phi đang lom khom lần theo bức tường, rón rén thò đầu ra dò đường phía trước.
Cậu không hề bỏ chạy khi phát hiện mình rơi vào một không gian quái dị khác hoàn toàn với Triệu Mạnh Hoa… vì chuột rút.
Bóng đèn huỳnh quang trên đầu phát ra âm thanh "xè xè" khiến người ta gai cả da đầu, nhưng cậu chẳng buồn để ý.
Cậu còn mang theo cặp nút tai mà Sở Tử Hàng từng tặng, thế là thản nhiên nhét vào.
Trong mấy câu chuyện ma, chết vì bị dọa là phổ biến nhất, xếp sau đó là ngủ với nữ quỷ rồi lăn ra bệnh mà chết, còn chuyện bị ma xé xác thì gần như chưa nghe bao giờ.
Nên tốt nhất là đừng nghe gì cả.
Nếu không phải vì cần tìm đường, cậu thậm chí còn đeo luôn cả bịt mắt cho rồi.
"Khá thông minh đấy chứ."
Cô gái ăn khoai tây chiên chậc lưỡi tán thưởng.
Trên một màn hình khác, một tên trộm mặc toàn đồ đen cưỡi con rồng băng mang tên "Vô Địch” bay dưới ánh trăng, phía sau là cả đoàn đàn em cưỡi đủ loại chim khổng lồ và rồng bay nhiều màu sắc, ai nấy vác theo vũ khí lớn nhỏ, mặc giáp da kiểu punk, hút thuốc phì phèo.
Biết thì nghĩ đang xem World of Warcraft, không biết thì tưởng là mười vạn thiên binh đang kéo nhau đi bắt Tôn Ngộ Không.
Trên đầu tên trộm, dòng tên sáng rõ:
“Lộ Minh Phi Ricardo”.
"Lão La ngầu quá đi, còn bao lâu nữa mới mở phụ bản?"
Cô nàng khoai tây hỏi.
"Một tiếng nữa."
"Cô từng vào Nibelungen chưa?"
"Chưa, ai mà tình nguyện vào cái chốn quỷ quái đó chứ?"
Sakatoku Mai đáp.
"Nhưng Thỏ trắng số Hai thì từng vào rồi."
"Sở Tử Hàng à?"
"Ừ. Cậu ta từng đi qua nơi không dành cho người sống. Giờ là lúc gọi cậu ta dậy rồi. Này, Thỏ nhỏ, đừng ngủ nữa."
Cô nhấn nút enter.
Một đoạn mã được nén thành gói dữ liệu nhỏ, lặng lẽ chu du khắp các máy chủ ở Bắc Mỹ, qua sáu quốc gia, rồi len lỏi vào mạng nội bộ của Norma, cuối cùng chui vào chiếc laptop của Sở Tử Hàng.
"Con chip nhỏ này gọi là ‘Vừng ơi mở ra’, nó sẽ giúp cậu ta tìm lại lối vào Nibelungen."
"Chỉ có một con thỏ trắng có thể sống sót thoát khỏi hang sói đúng không?" c
Cô nàng khoai tây lại hỏi.
"Đúng vậy. Một chú thỏ trắng vừa đẹp trai, vừa ngoan ngoãn, lễ phép nhưng hơi lạnh lùng sẽ mở đường diệt rồng cho một chú thỏ vừa nhát gan, vừa tệ hại, vừa vô dụng, rồi sau đó chết đi. Mô-típ có phần sáo nhưng vẫn đậm chất bi kịch đấy chứ."
Sakatoku Mai uể oải nói tiếp:
"Dù sao thì mọi thứ cũng do biên kịch quyết định. Mà biên kịch lại là mẹ kế, chỉ những ai được chọn mới sống sót được. Còn lại thì đành than thân trách phận thôi."
"Tiếc thật. Cậu ta là một chàng trai tốt."
"Dù có không phải người mở đường, thì cậu ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Cậu ấy cũng giống chúng ta, đều là những kẻ ngồi trên bàn cá cược của số mệnh."
"Ý cô là sao?"
"Là đặt cược toàn bộ bản thân làm vốn liếng để đánh cược."
Sakatoku Mai thản nhiên nói, "Thực ra thì thời gian cậu ấy còn lại cũng chẳng bao nhiêu nữa rồi."
---
Sở Tử Hàng mở mắt ra, mí mắt nặng trĩu, anh đã gục trên bàn ngủ quên từ lúc nào.
Những ngày gần đây, anh liên tục thử nghiệm các mô hình toán học mới để phân tích dữ liệu địa chấn, nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào lọc nhiễu hiệu quả.
Anh cần một phương trình hoàn hảo, anh biết nó tồn tại, nhưng vẫn chưa thể diễn giải ra được.
Anh liếc nhìn màn hình, rồi sững người.
Mô hình đã chạy xong từ lúc nào, kết quả hiển thị rõ ràng:
Một bản đồ Bắc Kinh hiện lên với những vạch đỏ chằng chịt, giao nhau tạo thành một hình thù quen thuộc.
Anh lặng lẽ lấy ra chiếc thẻ đi xe buýt trong ví, mặt sau là bản đồ tàu điện ngầm trùng khớp hoàn toàn 100%.
Sở Tử Hàng mở lại tệp mô hình, nhưng trang thiết lập tham số trống trơn như chưa từng được nhập gì vào.
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mô hình đã hoàn thành.
Tất cả những đợt địa chấn mới phát sinh ở Bắc Kinh trong năm qua đều xuất hiện dọc theo tuyến tàu điện ngầm.
Mà chuyên viên của Bộ chấp hành từng mất tích kia, cũng từng điều tra truyền thuyết về hệ thống tàu điện này.
Trong cơ sở dữ liệu còn lưu lại vài dấu vết, mô hình lần này đã gọi dữ liệu từ 11 giờ đêm đến 6 giờ sáng.
Thời gian tàu điện ngừng hoạt động lẽ ra không có dao động nào mới đúng.
Thế nhưng theo kết quả, mỗi đêm, khu vực quanh tàu điện vẫn rung chuyển nhẹ nhàng.
Anh chợt nhớ đến những lời đùa cợt nhảm nhí trên diễn đàn cường quốc:
“Mỗi đêm khi tàu ngưng chạy, sẽ có một đoàn xe chở hồn ma lặng lẽ lướt qua trên đường ray.”
Không hề buồn cười chút nào.
Toàn thân anh lạnh toát, lỗ chân lông co rút, đầu óc tê dại.
Bên trong đó rốt cuộc đang giấu thứ gì?
Sở Tử Hàng chậm rãi đứng dậy, xoay người lại.
Nhưng trên giường không còn thấy Finger, cái tên mỗi ngày chỉ biết ăn với ngủ như heo ấy vậy mà lại chuồn ra ngoài?
Có lẽ anh ta thực sự có mấy người bạn nghệ sĩ ở khu 798 cần ghé thăm.
Suy nghĩ vài phút, Sở Tử Hàng mở tủ quần áo, lấy ra chiếc túi tennis cất trong góc.
Do dự một lúc, anh lại kéo thêm ra một chiếc vali đen nặng trịch.
Bên ngoài lúc này đang là mưa to gió lớn, từng làn nước mưa đập thẳng vào cửa kính.
Hiếm lắm mới có một trận mưa lớn đến vậy ở Bắc Kinh.
0 giờ 45 phút.
Sở Tử Hàng lặng lẽ men theo tầng hầm thương mại dưới lòng Quảng Trường Đông Phương.
Tòa nhà đồ sộ này nằm sát đại lộ Trường An, là tổ hợp của các thương hiệu xa xỉ, một khách sạn Grand Hyatt và được kết nối trực tiếp với ga tàu điện ngầm Vương Phủ Tỉnh.
Từ xa vang lên tiếng bước chân đang dần tiến lại gần.
Sở Tử Hàng nép vào sau quầy trưng bày.
Chờ đến khi luồng sáng từ đèn pin của bảo vệ tuần tra đi khuất, anh mới lặng lẽ lướt ra khỏi chỗ nấp.
Ban ngày, nơi này hào nhoáng và đông đúc, người đẹp nườm nượp, khiến ai bước vào cũng thấy dễ chịu.
Nhưng giữa đêm khuya tĩnh lặng, nơi đây mới lộ rõ bản chất của một tầng hầm, không cửa sổ, không ánh sáng tự nhiên, không một hơi thở của sự sống.
Những chiếc đèn trần vốn khiến mọi thứ trở nên lung linh đều đã tắt, chỉ còn vài bóng huỳnh quang nhấp nháy le lói, rọi lên những tủ kính trưng bày thú nhồi bông.
Mấy con thú vốn đáng yêu là thế, giờ đây dưới ánh sáng mờ ảo ấy lại trông kỳ dị, bóng đổ trên mặt khiến người ta có ảo giác rằng chúng đang mỉm cười... hoặc cười nhạo.
Điều hòa trung tâm đã tắt, không khí lạnh ngắt và nặng nề.
Thang cuốn dẫn xuống ga tàu hiện lên đèn đỏ "cấm đi", hai bên tường dán kín poster quảng cáo của một tạp chí thời trang cùng một khuôn mặt nữ minh tinh được phóng to đến che kín cả mảng tường, môi và móng tay đều lấp lánh ánh kim loại.
Ở chính giữa đại sảnh, trên bệ xoay là một chiếc xe mui trần màu cam, Volkswagen Beetle.
Bên cạnh là bảng quảng cáo:
"Khách mua hàng trên 2.000 tệ sẽ có cơ hội trúng xe."
Tiếng bước chân của bảo vệ vang vọng từ mọi hướng sau khi bị dội lại từ bốn phía, nghe như thể có rất nhiều người đang đi lại trong bóng tối.
Ngoài mấy tiếng đó, nơi này yên ắng đến... kỳ lạ.
Sở Tử Hàng men theo bức tường cẩm thạch, chậm rãi tiến về phía cửa kiểm soát vé tàu điện.
Nhưng đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng người nói chuyện phía trước:
“Cái quảng cáo này còn chưa thay nữa à?”
“Cuối tháng này mới đến hạn thay. Cậu lau lại bụi trên mặt kính đi, tôi quét bên kia một vòng rồi quay lại đấu cờ nhé?”
Qua bề mặt phản chiếu của vách đá cẩm thạch, Sở Tử Hàng nhìn thấy hai người lao công đang lau hộp đèn quảng cáo.
Cửa cuốn phía sau họ đã được hạ xuống và khóa chặt.
Nếu muốn đi tiếp, anh chỉ có thể cắt cửa cuốn mà vào.
Sở Tử Hàng bắt đầu thấy nghi ngờ về phán đoán của mình.
Cho đến giờ, anh vẫn chưa báo cáo chuyện này với học viện, bởi vì kết luận quá kỳ lạ.
Dù ban đêm có lạnh lẽo đến đâu, ga tàu điện cũng chỉ là một đường hầm nhân tạo chưa đầy nửa thế kỷ tuổi.
Hàng ngàn công nhân từng xây dựng nó vẫn còn sống, người đến người đi nườm nượp mỗi ngày.
Nếu thật sự có chuyện bất thường, không lý gì lại chẳng có ai phát hiện.
Ban đêm nhà ga vẫn có người trực, ví dụ như hai lao công kia, nếu có tàu điện lướt qua trong im lặng, họ chẳng lẽ không nhận ra?
Lúc này, điện thoại trong túi khẽ rung.
Một tin nhắn mới được gửi đến:
"Thân mến, xin chào quý khách. Tiểu thư ký di động xin nhắc ngài, 12 giờ trưa nay có bữa trưa tại nhà bạn học Hạ Di. Xin vui lòng sắp xếp thời gian hợp lý."
Sở Tử Hàng chưa bao giờ đăng ký dịch vụ “thư ký di động” nào cả, người gửi chính là Hạ Di.
Có lẽ là trò đùa nghịch lúc trước khi ngủ.
Sở Tử Hàng chần chừ một chút, rồi quay đầu rút lui.
Vẫn còn thời gian.
Theo như thông tin từ Hạ Di, nhóm của Caesar giờ này chắc còn đang bận... quấn quít với các em gái.
Tối nay anh sẽ soạn một bản báo cáo đầy đủ gửi Giáo sư Schneider, chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng.
Ngày mai, dùng bữa trưa tại nhà Hạ Di, rồi quay lại điều tra các nguồn chấn động dọc theo tuyến tàu điện ngầm.
Anh thậm chí còn chuẩn bị sẵn quần áo để mặc khi đến nhà cô, đang treo ngay ngắn trong tủ quần áo khách sạn.
Anh là kiểu người luôn giữ đúng hẹn.
Trong chuỗi ngày lặp đi lặp lại giữa mô hình và tính toán ấy, chỉ có một ngoại lệ là "ăn trưa tại nhà Hạ Di."
Đó là hòn đá giữa dòng nước chảy.
Anh lướt qua chiếc Beetle, rón rén bước lên bậc thang.
Bóng đèn huỳnh quang hắt xuống, phản chiếu lại trên sàn đá cẩm thạch.
Anh nghe thấy tiếng mưa trút dữ dội lên mái nhà.
Bỗng anh khựng lại, đứng bất động.
Ga Vương Phủ Tỉnh nằm ở tầng hầm B2.
Trung tâm thương mại Quảng Trường Đông Phương nằm ở tầng B1.
Anh đang ở đoạn giữa B1 và B2.
Dù mưa ngoài trời có lớn đến mấy… cũng không thể đập lên mái nhà ngay trên đầu anh.
"Vết bớt" ở vai anh bỗng bỏng rát như bị lửa thiêu.
Bốn phía đều vang lên tiếng bước chân của bảo vệ, nhưng tất cả đều như đang bỏ chạy, mỗi lúc một xa dần, giống như họ đang cuống cuồng rời khỏi nơi này.
Đèn huỳnh quang chớp nháy liên tục.
Không khí vang lên tiếng rít nhỏ của dòng điện.
Sở Tử Hàng từ từ quay đầu lại, bệ xoay giữa đại sảnh lại bắt đầu chuyển động.
Nhưng trên đó không còn là chiếc Beetle màu cam, mà là chiếc Maybach đầy vết thương từng bị phá hủy...
Nó quay lại rồi, như thể một linh hồn đã từng có giao ước.
Sở Tử Hàng đưa tay vào túi tennis, nắm chặt chuôi thanh Ngự Thần Đao, Thôn Vũ.
Trên đầu bắt đầu rỉ nước.
Mưa lạnh từ bốn phía tràn vào, len lỏi trên nền đá cẩm thạch thành dòng chảy êm ả, đổ xuống bậc thang thành từng tầng thác nhỏ.
Anh gạt nước mưa trên mặt, xách chiếc hộp đen, chậm rãi bước xuống dưới.
Anh nghe thấy tiếng đó rồi, tiếng vọng từ lòng đất sâu thẳm, tiếng rung của đường ray.
---
Ở một đầu khác, Lộ Minh Phi bám chặt vào lan can, rón rén bò xuống từng bước, mắt nhìn chằm chằm bốn phía.
Cái nhà ga tàu điện ngầm tĩnh mịch như cõi chết này… ừ thì, cũng may là nó tĩnh mịch như cõi chết.
Chứ nếu giờ có nhân viên soát vé đột nhiên xuất hiện, Lộ Minh Phi tuyệt đối không nhào tới như gặp được cứu tinh, mà chắc chắn sẽ lập tức quỳ rạp xuống:
“Anh hùng tha mạng!”
Giai đoạn này, cậu đang trong đợt khủng hoảng tinh thần, cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa.
Nhưng khác với “muốn chết”, cậu chỉ là không tìm thấy động lực sống.
Vậy nên khi nhìn thấy làn sương mờ màu xanh lam từ khắp nơi tràn tới, phản ứng đầu tiên của cậu lại là:
“Chẳng lẽ tên trùm giáo phái Nhật Bản Aum Shinrikyo, lão Asahara kia chưa chết sao? Lại phun khí độc đấy à?”
Cơn phẫn nộ vừa lóe lên chưa kịp chín thì cậu đã vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Nhưng không có lối ra.
Tất cả các lối đi đều dẫn về phía sân ga.
Cậu đã tới nơi mà Triệu Mạnh Hoa từng đặt chân đến.
Chỉ có điều… cậu không phải Triệu Mạnh Hoa ngốc nghếch không đầu óc!
Ngay lập tức cậu móc điện thoại ra gọi cứu viện.
May mà máy không hỏng, pin vẫn còn đầy!
Nhưng mà… trời không chiều lòng người nghèo…
Cậu bị cắt dịch vụ vì nợ cước.
Giang hồ từng nói:
“Chưa ra trận đã toi mạng”
Chắc là để tả đúng cái cảnh như thế này đây.
Cậu lần mò tới sân ga, vội vàng nấp sau một cột trụ.
Mặt đất bắt đầu rung lên.
Từ trong đường hầm sâu hun hút, ánh đèn chói lòa bất ngờ rọi tới.
Một đoàn tàu đang lao đến, âm thanh kim loại ma sát với đường ray chói tai đến rợn người.
Nó dừng lại ngay trước mặt Lộ Minh Phi.
Toa tàu vuông vức, sơn màu đỏ trắng, treo biển tuyến “Hắc Thạch Đầu——Bát Vương Phần”.
Nếu Lộ Minh Phi có chút kiến thức, hẳn sẽ biết tuyến tàu này… lịch sử chưa từng tồn tại.
Tuyến số 1 của tàu điện ngầm Bắc Kinh chạy từ Vườn Táo đến Tứ Huệ Đông, rất nhiều năm trước, ga Tứ Huệ từng có tên là Bát Vương Phần.
Thời đó, đoạn Phục Hưng Môn đến Bát Vương Phần từng gọi là tuyến Phục Bát.
Nhưng sau này tuyến đổi tên, mà thời ấy nó cũng chưa từng kéo dài đến tận ga ẩn Hắc Thạch Đầu, một nhà ga bí mật ở phía tây chưa bao giờ được công bố chính thức.
---
Cửa tàu mở ra, bên trong tối đen như mực.
May mà Lộ Minh Phi xưa giờ không phải loại người sống dựa vào tri thức.
Ai có tí đầu óc cũng biết tàu ma thì ai mà dại bước lên!
Nhưng cái tàu này ngoan cố thật, cứ như được lập trình riêng để đến đón Lộ Minh Phi.
Cậu không lên, nó cũng chẳng chịu đi.
Tiếc thay, Lộ Minh Phi còn lì hơn.
Dứt khoát không bước chân lên tàu.
Cuối cùng cậu ngồi phịch xuống dựa vào cột, quyết tâm giằng co đến cùng.
Về kiểu đấu trí kiểu này thì Lộ Minh Phi khá tự tin, dù không rõ là sau 10 phút hay 20 phút thì cuối cùng, đoàn tàu cũng từ bỏ, chậm rãi khép cửa rồi trượt vào đường hầm đen ngòm.
Lộ Minh Phi liếc trước ngó sau, rón rén nhảy xuống khỏi sân ga, lom khom men theo đường ray, cũng dấn bước vào bóng tối.
“Nhìn kìa, thỏ con hình như cũng có tí thông minh đấy!”
Cô nàng ăn khoai tây chỉ vào màn hình giám sát, nơi bóng dáng cậu đang dần biến mất.
“Thông minh kiểu… đội du kích đường sắt thì có!”
Gương mặt Sakatoku Mai trông không mấy vui.
“Du kích đường sắt là đánh bọn Nhật các người đó.”
Cô nàng nhắc với vẻ "thân thiện".
“Cậu ta hiểu sai rồi. Tàu điện đó vốn là để bảo vệ người vào Nibelungen.”
Sakatoku Mai chẳng buồn đùa nữa, giọng nghiêm túc.
“Bằng không, con người làm sao có thể bước đi trong lãnh địa của loài rồng? Đó là nơi mà cái chết rình rập từng bước.”
Lộ Minh Phi bước đi chênh vênh giữa bóng tối đặc quánh, mỗi bước đều dò dẫm.
May mà học viện cũng biết nghĩ cho sinh viên, trên móc chìa khóa của cậu có một chiếc đèn pin siêu nhỏ, đồ do bộ trang bị sản xuất, và thật hiếm hoi là… dùng đến giờ vẫn chưa nổ.
Tường hầm được xây bằng từng lớp gạch đỏ, giữa các khe vẫn có nước rỉ róc rách chảy.
Ngoài âm thanh đó, đến tiếng chuột kêu cũng không có.
Dường như nơi này chỉ còn mình cậu là sinh vật sống.
Càng đi sâu, không gian càng mở rộng.
Lộ Minh Phi chiếu đèn lên trần, nhận ra phần mái vòm giống như cổng vào một giáo đường, được xây bằng loại đá màu đồng cổ, bề mặt phủ đầy những đường vân tự nhiên, như là kiệt tác của thời gian.
Cậu nhớ đến những hình ảnh trong sách, những lớp đá trầm tích xếp chồng cắt ngang các thời kỳ địa chất:
Kỷ Tam Điệp, Kỷ Jura, Kỷ Phấn Trắng…
Bên trong ẩn chứa vô số hóa thạch sinh vật tiền sử từ loài ba thùy hóa đá đến những vỏ sò carbon hóa đen nhánh.
Chỉ cần đổi góc nhìn, từng mẫu đá như bừng sáng, đẹp đến nghẹt thở.
Bỗng, trong ánh sáng của đèn pin, có một cái bóng lướt qua.
Lộ Minh Phi giật mình lia đèn quét khắp nơi, không có gì cả. Hình như là một con dơi?
Nhưng nơi không có chuột thì sao lại có dơi?
Cậu hơi yên tâm hơn một chút.
Vì đang đeo tai nghe chống ồn nên cậu không nghe thấy, vô số tiếng thì thầm nhỏ như muỗi đã vây quanh cậu, giống như tiếng của đàn dơi khẽ rì rầm trong đêm, hay lũ kiến rập rình xâu xé con bọ lạc đường…
Một hòn đá nhỏ bị nước từ trần nhà rỉ xuống cuốn rơi, rơi trúng đỉnh đầu cậu.
Cậu ngẩng đèn pin lên, ngay trong ánh sáng ấy, viên đá đột ngột nứt ra, lộ ra một nhánh xương nhỏ như que tăm, rồi thêm một nhánh nữa, càng lúc càng mở rộng tựa cánh!
Một đôi cánh mỏng tang, khung xương như chân ruồi, giữa các khớp xương dính với nhau bằng màng mỏng.
Cái viên đá ấy mọc ra cánh, vỗ vỗ mấy nhịp như muốn bay lên.
Lộ Minh Phi còn đang ngớ người thì sinh vật đầy tham vọng ấy đập vào vách hầm rồi nát bét.
Nhưng trong mảnh vỡ đó, một sinh vật giống dơi chợt bật lên, nhẹ nhàng bay lên cao rồi bất ngờ tăng tốc, để lại một chuỗi tàn ảnh giữa không trung.
Lộ Minh Phi run rẩy ngẩng đầu nhìn những vân đá đẹp đẽ trên tường hầm kia, những lớp đá trầm tích kết bằng xác sinh vật cổ, tất cả đang sống lại.
Lớp đá bắt đầu tróc vỏ, sinh vật từng lớp chui ra, đều là những bộ xương động vật ánh lên sắc đồng cổ, vừa giống chim vừa giống bò sát có cánh, từng con to lớn hơn con trước.
Đầu cánh của chúng mọc ra móng vuốt như tay người năm ngón, móng sắc như dao cạo.
Những hoa văn đẹp đẽ ấy hóa ra được dệt nên từ cái chết!
Lộ Minh Phi cảm thấy mặt mình lạnh lạnh.
Cậu đưa tay lên lau, cả tay dính đầy máu.
Hóa ra trên mặt đã đầy những vết rạch, mảnh như sợi tóc chính là do móng vuốt của những sinh vật kia lướt qua mà để lại.
Chúng ngày một đông, lượn lờ lơ lửng trước mặt cậu, hốc mắt trống rỗng của những chiếc đầu lâu ánh lên sắc vàng thèm khát, như gấu ngửi thấy mật ong.
Lộ Minh Phi đột nhiên nhớ ra thứ này là gì!
“Liêm dứu!”
Đó là tên gọi của “ngôn linh” mà Caesar từng sử dụng, một sinh vật tà mị chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Giờ thì, chúng đang thật sự sống trước mặt cậu.
Và chúng… hút máu.
Cậu hét lên một tiếng rồi quay đầu cắm đầu chạy.
Lúc này cả đường hầm đã biến thành thiên đường của liêm dứu.
Hàng ngàn hàng vạn bóng tối như dơi quét qua bốn phía, tiếng rít xé tai như vừa khóc vừa cười.
Lộ Minh Phi vấp vào một thanh gỗ nằm ngang đường ray, ngã sấp xuống.
Đám liêm dứu như đàn ong vỡ tổ nhào tới…
“Giờ tính sao đây?”
Gương mặt cô nàng khoai tây đã trắng bệch.
“Chúng ta cử cậu ta đi giết rồng, không phải đi làm mồi cho liêm dứu mà?”
Hai cô gái đã không còn nhìn thấy Lộ Minh Phi nữa, trong đường hầm không có tín hiệu từ camera giám sát.
“Không sao đâu, không sao đâu.”
Sakatoku Mai hít sâu mấy cái rồi trấn an, “Tôi đã chuẩn bị trước rồi. Tôi đã tẩm lên quần áo của cậu ta một loại hương liệu đặc biệt mà bọn Liêm Dứu rất ghét mùi đó, tác dụng tương đương với tỏi đối với ma cà rồng, khiến chúng thấy buồn nôn.”
“Ý cô là chúng sẽ không hút máu cậu ta?”
“Bọn đực thì không.”
“Thế lỡ có con cái thì sao?”
Cô nàng khoai tây sắp phát hoảng đến nơi.
“Liêm Dứu chủ yếu là giống đực, con cái hình thái rất khác, hơn nữa kích thước cũng khổng lồ, giống như quan hệ giữa kiến chúa và kiến thợ vậy. Mấy vạn con đực mới có một con cái. Cậu ta xui xẻo cỡ nào cũng không đến mức ấy chứ?”
Nếu giờ này Lộ Minh Phi nghe được, chắc chắn cậu sẽ nghiêm túc đáp lại:
"Tới chứ sao không tới? Đen thì đen cho trót luôn ấy!”
Phía trên đột ngột sụp xuống, bộ xương khổng lồ rơi thẳng từ trên cao, xoay tròn giữa không trung kèm theo tiếng thét ghê rợn.
Hàng ngàn con Liêm Dứu lao tới phía dưới nâng nó lên, trông như đang khiêng linh cữu của một vị vương giả.
Bộ xương ấy từ từ dang đôi cánh ra, chập chững tìm lại thế cân bằng và cuối cùng đã bay lên.
Từ hốc mắt sau chiếc mặt nạ bạc của chiếc đầu lâu chính giữa, ánh vàng rực rỡ bừng lên.
Nó có tới chín đốt sống cổ, chín cái đầu lâu, mỗi cái lại phát ra âm thanh khác nhauz có cái như tiếng thiếu nữ nũng nịu, có cái khàn như quạ, có cái lại ngân vang như chuông lớn.
Dưới sự dẫn đầu của nó, bầy xương khô bắt đầu xoay quanh Lộ Minh Phi, rít lên những âm thanh phấn khích như bầy quạ tìm thấy xác chết.
Đây chính là nghi thức long trọng trước khi dạ tiệc máu bắt đầu.
Lộ Minh Phi đứng sững như trời trồng.
Nữ hoàng Liêm Dứu nhẹ nhàng lao tới, đôi cánh bằng xương dài ngoằng bao trọn lấy cậu, hình thành một chiếc lồng xương vững chắc.
Chiếc móng vuốt sau linh hoạt lật ngược lên, hàng răng sắc như dao cạo nhẹ lướt qua mắt cậu, mềm mại như thể thiếu nữ đang ôm lấy người thân yêu, khẽ khàng nhắm mắt cậu lại trước một nụ hôn.
Từ hốc mắt những chiếc đầu lâu bạc, ánh vàng ngập tràn vẻ dịu dàng, còn bầy Liêm Dứu phía sau đều cười vang, dù Lộ Minh Phi không nghe thấy tiếng cười, nhưng có thể cảm nhận rõ cái luồng khí lạnh quét tới từ mọi hướng.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, Lộ Minh Phi bỗng nhớ đến Trần Văn Văn.
Có lẽ giờ này Triệu Mạnh Hoa cũng đã thành xác khô ở đâu đó trong này rồi.
Cậu cũng sắp nhập hội.
Và từ nay, sẽ không còn ai trên thế giới tin lời Trần Văn Văn nữa.
Thật cô đơn.
Một tiếng rền vang phá tan tiếng cười của bọn Liêm Dứu, ánh đèn pha chiếu thẳng lên người Lộ Minh Phi, cuồng phong xé nát bóng tối khiến bầy Liêm Dứu giật mình tháo chạy.
Không nghi ngờ gì nữa, một đoàn tàu điện ngầm đang lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Lũ Liêm Dứu hoảng sợ tản ra, như thể cực kỳ sợ hãi thứ gì đó.
Duy chỉ có Nữ hoàng Liêm Dứu là quá to lớn, không kịp tháo lồng xương ra, chỉ biết gào lên trong tuyệt vọng, quấn lấy Lộ Minh Phi giãy giụa điên cuồng.
Luồng sáng và cuồng phong ập tới, quét tan thân hình nó thành bụi phấn tựa như mặt trời mọc xua đi mọi tà ma yêu quái trong đêm tối.
Lộ Minh Phi nhắm nghiền mắt, cảm nhận khí thế cuồn cuộn của cỗ máy thép đang lao tới.
Đèn pha sáng rực đến nỗi như muốn thiêu đốt cả mí mắt cậu.
Nhưng như thế cũng tốt, chết kiểu này ít ra còn giống một con người bình thường.
Rất lâu sau, cậu mới dần hoàn hồn.
Hình như… chưa chết?
Ánh đèn vẫn sáng lòa trước mặt, nhưng tiếng ầm ầm đã biến mất.
Cậu khẽ hé mắt ra… rồi giật bắn lùi lại một bước.
Đó thật sự là một chuyến tàu điện ngầm.
Ngọn đèn pha nóng rực phả ngay vào mặt, nhưng tàu lại dừng ngay trước cậu một cách yên lặng.
Khi nãy nó lao đến như gió bão, vậy mà giờ năng lượng khổng lồ ấy cứ thế tiêu biến.
Cánh cửa sắt gỉ sét rít lên mở ra, vẫn là khoang tàu tối om, dường như đang chờ đón vị hành khách lạc đường này.
Lộ Minh Phi quay đầu nhìn quanh, những bộ xương cổ đồng sống dậy giờ đã biến mất, chỉ còn lại bụi gạch đỏ vỡ vụn rải đầy nền.
Cậu biết lần này mình không còn đường lui nữa.
Bèn cẩn trọng bước lên tàu.
Cửa sắt phía sau chậm rãi đóng lại, đoàn tàu lại bắt đầu chuyển bánh.
Bóng tối phủ kín, Lộ Minh Phi đứng nép vào một góc, lưng dán vào vách tàu, tay dọc bên sườn, cứng đờ như một cái cọc.
Trong đầu cậu chỉ lẩm bẩm:
"Mày không thấy tao, không thấy tao… Mày không thấy gì cả…”
Nhưng tất cả đều vô ích.
Tai nghe đã rơi mất.
Cậu nghe rõ tiếng cánh cửa sắt gỉ sét ngăn giữa các khoang tàu đang bị ai đó từ từ đẩy ra phát ra tiếng ken két của kim loại mục ruỗng.
---
Ở một nơi khác, Sở Tử Hàng đang cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, đứng giữa cơn mưa xối xả.
Chính xác hơn là anh đang đứng trên sân ga nơi trút cơn mưa dữ dội không biết từ đâu đổ vào.
Nước chảy ào ào từ khắp mọi hướng:
Từ mái vòm, sàn tàu, các lối đi, các miệng thông gió… tất cả như muốn nhấn chìm sân ga.
Toàn thân Sở Tử Hàng ướt sũng, hơi nước bốc lên nghi ngút, nhưng anh không hề lộ vẻ khó chịu.
Tư thế đứng vẫn thẳng tắp như thường ngày, tấm lưng dài thon thả ấy hiên ngang như một cây lao cắm giữa sân ga.
“Thỏ trắng số hai chắc thuộc chủng tộc ‘không làm ngầu sẽ chết’ nhỉ? Nhìn cái mặt cậu ta kìa, cứ như đang nói: ‘Ờ, tôi đứng đây chờ tàu điện thôi mà, tàu điện ngầm mưa xối xả cũng là chuyện thường ngày thôi’.”
Cô nàng ăn khoai tây vừa xem màn hình vừa châm chọc.
“Nhìn kỹ mà xem, hơi nước trên người cậu ta kìa.”
Sakatoku Mai nghiêm túc nói, “Nhiệt độ cơ thể cậu ta đang tăng nhanh, bốc hơi cả nước trong quần áo. Không phải giả vờ ngầu, mà là đang tập trung cao độ. Cậu ta là kiểu sát thủ lạnh lùng đấy. Một khi nhận ra không thể chạy thoát, cậu ta sẽ càng bình tĩnh hơn. Thay vì khóc lóc hay gào thét vô ích, thì chuẩn bị kỹ càng còn có ích hơn.”
Vừa nói cô vừa mở kênh liên lạc, “Tổ C, có thể cho tàu khởi hành rồi.”
Vài phút sau, một đoàn tàu điện ngầm bắn nước cao ngang người phanh lại trước mặt Sở Tử Hàng.
Cửa tàu mở ra.
"Cô điều khiển được cả tàu trong Nibelungen bằng cách nào thế?”
Cô nàng khoai tây kinh ngạc hỏi.
“Là sếp dạy tôi. Nghe thì thấy kỳ lạ, nhưng thật ra Nibelungen không phải là ảo ảnh hay thứ gì đó không có thật. Nó có luật lệ riêng. Mỗi Nibelungen là một thế giới khác nhau, mà cái chúng ta đang ở lại trùng hợp… vận hành theo một thứ gọi là ‘Quy định quản lý vận hành an toàn giao thông đường sắt đô thị Bắc Kinh’.”
Cô nàng khoai tây trợn tròn mắt:
“Nibelungen… thuộc chính quyền Bắc Kinh quản lý á?!”
“Không. Ý tôi là nó sao chép một số quy tắc từ thế giới thực. Nó là hiện thực bị bóp méo, và giữa nó với thực tại tồn tại những ‘giao diện’, những điểm nối. Ví dụ, hệ thống điều khiển điện của tàu trong Nibelungen hoạt động y hệt ngoài đời thật. Vậy nên bọn tôi có thể kết nối vào hệ thống điện ấy, giống như cách can thiệp vào hệ thống camera an ninh của nó vậy.”
Nói rồi Sakatoku Mai chỉ vào màn hình giám sát trước mặt mình.
Cô sững người một chút.
Trên màn hình giám sát, Sở Tử Hàng vẫn đứng yên như tượng, không hề nhúc nhích, cũng chẳng ngẩng đầu lên, như thể hoàn toàn không thấy con “rồng thép” khổng lồ trước mắt.
“Này!”
Sakatoku Mai bắt đầu sốt ruột.
“Này cậu kia! Muốn gì đây? Tôi phải vất vả lắm mới điều cái tàu này tới đón cậu đấy! Cậu đang ngủ gật à? Hay định ngồi thiền cầu cứu?”
“Không thể nào. Tôi đã cho tổ A hack điện thoại của cậu ta rồi, giờ thì đến gọi 110 cũng không được.”
Cô nàng khoai tây nói chắc nịch.
Cửa tàu “két két” đóng lại, Sở Tử Hàng vẫn không nhúc nhích.
“Giờ tính sao?”
Cô nàng hỏi tiếp.
Sakatoku Mai lắc đầu:
"Không biết. Đúng là lũ trẻ không biết nghe lời, thật phiền phức! Nhưng tàu không thể chờ quá lâu, dù ở đây số chuyến không dày đặc như ngoài đời thật, nhưng cứ nấn ná thế này thì sẽ đâm vào tàu sau mất.”
Tàu tăng tốc rời khỏi sân ga.
Chính vào lúc ấy, Sở Tử Hàng đột ngột động, thân ảnh như ma quỷ lướt nhanh xuống khỏi sân ga, đuổi theo tàu, bật người bám chặt vào đuôi tàu rồi biến mất trong bóng tối như chưa từng tồn tại.
“Quả nhiên là át chủ bài ẩn mình của học viện Cassell…”
Cô nàng khoai tây rùng mình, “Tốc độ kinh khủng, phán đoán hoàn hảo, khống chế thời cơ chuẩn đến từng giây. Không để ý là tưởng cậu ta tàng hình thật luôn!”
“Cái kiểu người như cậu ta ấy à, suốt ngày đi vòng ngoài kế hoạch. Cửa chính mở sẵn thì không đi, cứ nhất định phải lẻn cửa sau! Đáng lẽ tôi phải đoán ra chứ!”
Sakatoku Mai cười bất lực.
"Bảo sao con nhỏ mặt lạnh kia lại bảo nếu Sở Tử Hàng nghiêm túc, cô ấy cũng không dám chắc mình thắng nổi. Cô ấy ngạo kiều cỡ nào mà nói được lời khen ấy, còn khó hơn làm 1.000 cái hít đất.”
“Chắc cũng chỉ có thỏ trắng như cậu ta mới có thể thật sự đe dọa được Fenrir.”
“Không có cậu ta thì ai dọn đường cho Lộ Minh Phi chứ.”
---
“Mãi là ba thiếu một, cuối cùng cũng đủ người. Vậy chơi ván mới chứ?”
Trong toa tàu, một giọng nói lạ lùng vang lên, như gió thoảng.
Lộ Minh Phi sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa ngượng, không rõ là hồn ma phương nào lại lạc quan kỳ cục thế.
Nếu đây là ma thật, chắc lúc chết cũng lầy lội không kém.
Nhưng vào phút nguy hiểm thế này cậu lại có chút khí phách, cố ép giọng khàn khàn nói:
“Chơi bài à? Mạt chược hay poker? Đánh tiến lên hay kéo bài đây?”
"Mẹ nó! Lộ Minh Phi?! Là mày hả?”
Hồn ma kia cũng sững sờ.
"Má nhà mày! Triệu Mạnh Hoa, mày định hù chết tao đấy à?!”
Lộ Minh Phi vừa mắng vừa run.
“ÁÁÁ! CÓ MAAAA!!!”
Một giây sau, khi cái bóng kia áp sát mặt, Lộ Minh Phi đột ngột hét toáng lên.
Cái hồn kia bị tiếng hét dọa sợ đến mức ngồi sụp xuống đất, ôm tai run lẩy bẩy, mãi mới đứng dậy nổi.
Lộ Minh Phi thì dán chặt vào cửa tàu, toàn thân run cầm cập, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Trước mặt cậu là khuôn mặt kinh dị đến mức chẳng dám nhìn lần hai:
Gầy trơ xương như đầu lâu, râu ria bù xù như ma đói lâu năm, tròng mắt to tròn phát sáng leo lét, trông như cây đèn dầu sắp tắt.
Nếu đây là ma thật, chắc chắn là phiên bản “Trương Phi chết đói”.
Đúng lúc đó, hai cái bóng đen từ trái phải đồng loạt áp sát, trong chớp mắt đã khống chế được Lộ Minh Phi.
“Học viện Kassel, khóa 2004, khoa Cơ giới luyện kim, Cao Mịch, hiện là chuyên viên bộ chấp hành.”
“Khóa 2005, khoa Cơ học, Vạn Bác Thiến.”
“Báo danh khi lên chiến trường thì em còn hiểu, nhưng báo danh giữa đường kiểu này là muốn em khắc tên lên bia mộ cho các người à?”
Lộ Minh Phi nuốt khan.
“Ở đây em không chết được đâu. Ở đây tệ nhất là… không chết được.”
Chuyên viên tên Cao Mịch thở dài khe khẽ.
Lúc này đoàn tàu phóng qua một nhà ga, ánh đèn trên sân ga lóe lên chiếu sáng ba gương mặt đối diện:
Gầy guộc, nhợt nhạt, giống như vừa được đào lên từ mộ cổ.
Nhưng Lộ Minh Phi không tin ma quỷ lại cầm bài tây trong tay.
Ba người ấy mỗi người nắm một bộ bài, chắc đang chơi dở thì cậu lạc vào nhưng nếu đây thật là ma, vậy lúc sống họ phải nghiện bài đến cỡ nào?
“Ờm… chào mọi người, em người mới.”
Lộ Minh Phi ngồi phịch xuống ghế, thở dốc.
"Ở đây có luật chơi gì không? Chỉ giáo một chút nhé?”
“Em học toán ổn không?”
Cao Mịch hỏi.
Lộ Minh Phi hơi đơ:
“Lúc nào cũng ở ngưỡng đậu với rớt.”
“Thế thì tiêu rồi. Em không thoát khỏi đây đâu.”
Cao Mịch lắc đầu thở dài, “Anh từng đứng nhì về toán của cả học viện đấy.”
“Thế người đứng nhất là ai ạ?”
Lộ Minh Phi không nhịn được, hỏi ngay.
“Finger von Frings… hình như là tên thế.”
Lộ Minh Phi ngẩn ra.
Cậu không thể ngờ gã sư huynh vô dụng đó lại là cao thủ toán học.
Theo lý thì Finger là học trò của giáo sư Guderian, một giảng viên chuyên ngành xã hội nhân văn cơ mà.
“Ở đây còn nhiều điều mà em không tưởng tượng nổi đâu,” Cao Mịch nói, “Rất nhanh thôi em sẽ tận mắt chứng kiến. Đây là một trải nghiệm vô cùng hiếm có, dùng mắt để cảm nhận còn hơn là nghe anh kể. Cái anh có thể tiết lộ là, nơi này giống như một mê cung được cấu tạo bằng thuật luyện kim, chẳng khác gì mê cung Minos trong thần thoại.”
“Mê cung Minos?”
“Phải, là mê cung đó đấy, nhưng không phải mê cung thường đâu mà là do luyện kim thuật tạo nên. Mỗi mê cung kiểu này đều có người canh giữ,” Vạn Bác Thiến tiếp lời, “Trong thần thoại thì đó là Minotaur, quái vật đầu bò thân người. Một khi đã bước vào mê cung luyện kim thì không thể tự mình tìm đường ra. Cách duy nhất là giết được kẻ canh giữ. Người làm được điều đó chính là hoàng tử Theseus.”
“Nhưng mê cung này không đến nỗi ghê gớm như thế. Nếu toán của em đủ giỏi, hoặc kỹ năng đánh bài khá, thì vẫn có thể thoát ra.”
Cao Mịch nói.
“Nếu chơi StarCraft thì mày chắc ăn rồi…”
Triệu Mạnh Hoa mặt xị xuống.
“Vậy kẻ canh cửa là ai?”
Lộ Minh Phi hỏi.
“Rất nhanh nữa thôi, em sẽ gặp hắn.” Cao Mịch đáp.
"Khi còn học ở học viện, anh từng nghiên cứu qua vài tài liệu cổ về loại mê cung này. Mê cung luyện kim bắt buộc phải có một quy tắc thoát ra, đây là nguyên tắc nền tảng trong cấu tạo. Ngay cả kẻ canh giữ cũng không thể vi phạm. Giống như câu đố của Nhân Sư dành cho Oedipus, bản thân nó cũng là một mê cung luyện kim, chỉ khác là dùng ngôn ngữ làm chất liệu. Khi Oedipus giải được câu đố, Nhân Sư nhất định phải lao xuống vực mà chết, dù mạnh đến mấy cũng không thể chống lại quy tắc. Đó là cái gọi là: Luật là luật.”
“Cũng giống như… ngôn linh?”
Lộ Minh Phi bắt đầu hiểu ra.
“Chính xác. Vậy nên em cũng đoán được rồi, đây là một kỳ tích do kỹ thuật của long tộc tạo ra, một mê cung ẩn sâu dưới lòng đất Bắc Kinh.”
Cao Mịch nói khẽ, “Ở đây, quy luật không giống thế giới bên ngoài. Dù không có thức ăn hay nước uống, em cũng sẽ không già đi hay chết, mà chỉ ngày càng khô héo…”
Anh ấy chậm rãi vén áo lên, để lộ làn da dính sát vào xương sườn, gầy trơ xương như xác ướp.
Triệu Mạnh Hoa cũng buồn bã kéo áo mình ra, thân hình chẳng khác gì, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lộ Minh Phi theo bản năng liếc sang Vạn Bác Thiến…
“Này… định giở trò à?”
Vạn Bác Thiến vội lấy tay che ngực, tức giận nói, “Tôi đâu có ốm đến mức teo tóp như đám đàn ông các cậu!”
“À…”
Lộ Minh Phi vội vã lảng đi.
"Thế… luật chơi là đánh bài gì?”
“Poker Texas Hold’em.”
Cao Mịch đáp.
"Muốn làm quen quy tắc không? Chúng ta đang đi về phía nơi canh cửa, em còn khoảng 45 phút để học.”
“Đỉnh thật, luật chơi là đánh poker? Ai thiết kế mê cung kiểu cờ bạc thế này chứ?”
Lộ Minh Phi bắt đầu thấy hứng thú, “Cơ mà em cũng biết chơi Texas Hold’em đấy.”
“Chỉ cần giành được hết chip từ tay người chia bài thì có thể rời đi. Ai thua hết sạch thì phải… ‘out’, và chờ đến lần sau.”
Triệu Mạnh Hoa nói.
“Thế… cược cái gì?”
Lộ Minh Phi hỏi.
Ba người kia đều hiện rõ vẻ u ám tuyệt vọng trong mắt. Cuối cùng Cao Mịch hít sâu một hơi:
“Em đang ngồi trên chuyến tàu này, tiếp tục tiến sâu vào trong, mỗi phút trôi qua, cược của em lại tăng. Em càng chịu đựng cô đơn, cược càng lớn. Em càng tuyệt vọng, nó lại càng lớn thêm. Nhưng em sẽ không bao giờ chết…”
“Cược của cậu, chính là sự cô độc của cậu.”
Vạn Bác Thiến khẽ nói.
Bên trong toa tàu chỉ còn lại tiếng lạch cạch đều đều của đường ray. Lặng im hồi lâu, Lộ Minh Phi quay sang nói với Triệu Mạnh Hoa:
“Trần Văn Văn… cô ấy rất lo cho mày.”
---
Ở một nơi khác, tiếng nước róc rách trên sân ga dần xa.
Sở Tử Hàng gỡ bỏ cặp kính áp tròng màu đen, trong bóng tối, đôi mắt vàng rực rỡ vĩnh viễn không tắt rực cháy như ngọn lửa.
Cỗ máy tạo máu cực mạnh đã giúp anh phục hồi lại ít nhất bảy phần năng lực huyết thống, có thể là hơn nữa.
Với sự tăng cường đó, anh có thể rút ra bao nhiêu thanh kiếm?
Sở Tử Hàng hít một hơi sâu, bám vào nóc toa tàu, bật người nhảy lên.
Lợi thế huyết thống khiến anh hoàn toàn chịu được gió lớn trên nóc tàu, di chuyển chẳng khác gì đang đi bộ trên đất bằng.
Mỗi bước chân anh đều cảm nhận được những rung động truyền từ đường ray bên dưới.
Tàu lướt qua từng đoạn, từng đoạn, tạo nên một nhịp điệu đơn điệu mà chính xác.
Nếu có ai đó hoặc thứ gì đó đang di chuyển bên trong, anh nhất định sẽ phát hiện.
Anh không bước vào trong, bởi không muốn bị vây hãm trong không gian chật hẹp.
Thôn Vũ là một thanh katana rất dài, và trong nơi bó hẹp như khoang tàu, nó khó có thể phát huy toàn bộ uy lực.
Anh chưa bao giờ ngại chiến đấu, và anh biết, có không ít người gọi anh là “máu lạnh sát thủ.”
Mà đã chuẩn bị để ra tay, thì phải chọn nơi thích hợp nhất để tung hết toàn lực.
Trên trần hầm tàu vẫn còn nước rỉ xuống, từng giọt lạnh buốt nhỏ vào mặt anh.
Cảm giác một mình bước đi giữa cơn mưa lạnh như băng thật sự không dễ chịu chút nào.
Nhưng đúng vậy, ở đây chỉ có một mình anh.
Bên trong toa tàu yên lặng đến mức đáng sợ, năng lượng trong người đã dâng tràn mà lại chẳng thấy đối thủ xuất hiện, cái cảm giác đó cũng khó chịu chẳng kém gì.
Từ khi bước vào nơi này, vết bớt sau lưng anh vẫn không ngừng bỏng rát.
Dấu hiệu này là điềm lành hay dữ, anh không thể biết chắc.
Một mảnh đá rơi trúng vai anh và điều đó còn đáng sợ hơn bất kỳ kẻ địch nào.
Cả đường hầm như đang sụp đổ dưới sức tàn phá của dòng nước không ngừng ăn mòn, ngày càng nhiều đá vụn rơi xuống.
Sở Tử Hàng rút “Thôn Vũ” ra, đâm thẳng vào nóc toa, kéo ngang mạnh mẽ rồi lại rạch dọc một đường, tạo thành một lỗ hổng vừa đủ cho một người chui lọt.
Anh nhẹ nhàng lao vào bên trong như một chú cá lướt qua rặng san hô, tiếp đất êm ái và ngay lập tức nắm lấy thanh tay vịn phía trên.
Tiếng đá rơi xuống nóc tàu ngày càng dồn dập, vang vọng từng hồi chấn động như thể trời sập.
Nhưng thứ âm thanh át hết tất cả lúc này, là nhịp tim của Sở Tử Hàng, đập dồn dập như tiếng trống trận.
Giả sử đang đứng trong thang máy một mình, cầm tờ báo chờ nó đi xuống.
Khi gập tờ báo lại, bỗng phát hiện cả thang máy đã đầy ắp người, tất cả đều im lặng như tượng, không một ai lên tiếng, cũng không hề nhúc nhích.
Tim sẽ đập như trống trận, hoặc... có khi ngừng đập ngay lập tức!
Toa tàu chật kín người.
Họ đứng trong bóng tối tuyệt đối, không ai nói gì, không ai động đậy, tất cả đều nắm tay vào thanh vịn như thể đang chờ chuyến tàu sớm đi làm.
Sở Tử Hàng đứng giữa họ, nín thở, lặng lẽ quan sát.
Những “người” ấy cũng không hề có một hơi thở nào thoát ra.
Xác chết?
Hay là những bóng đen khát máu, từng bám theo chiếc Maybach kia?
Chúng đã quay lại rồi sao?
Sở Tử Hàng lấy ra một viên kẹo cao su, bóc vỏ, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai:
“Biết là các người chẳng nghe hiểu gì đâu... nhưng bao năm qua, ta vẫn luôn mong được gặp lại các người.”
Một vùng cầu trường quanh anh đột ngột trở nên rõ nét, một lớp kết giới trong suốt, ánh lên những vệt sáng đỏ sẫm bất ổn.
Gần như cùng lúc, những “hành khách” im lặng đó như sóng dữ tràn qua bãi đá, bất ngờ xông tới từ bốn phương tám hướng.
Chúng giơ cao những cánh tay trắng bệch, phát sáng lờ mờ, lòng bàn tay hoàn toàn trống trơn không hề có vân tay.
Lãnh địa bùng vỡ.
Một cơn lửa rực rỡ như bom napalm phát nổ quét qua, thiêu đốt tất cả bóng đen đến gần, chỉ để lại những bộ xương màu đồng cổ.
Ngôn linh • Quân Diễm, sức mạnh kế thừa từ huyết thống “Vua của Đồng và Lửa”, ngọn lửa phẫn nộ của bậc quân chủ.
Sở Tử Hàng đích thực là một sát thủ máu lạnh.
Anh không giỏi ăn nói, nên những lời mở đầu trước khi ra tay luôn có phần gượng gạo.
Nhưng mỗi lần ra tay đều khiến người ta không kịp trở tay.
Những bộ xương đồng cổ vẫn lao tới, nhưng ngự thần đao Thôn Vũ đã vẽ ra một vòng cung sáng lướt qua bên người anh, chém ngang kẻ địch từ thắt lưng trở xuống.
Một cái sọ rơi vào tay anh, bị nhiệt độ cực cao nung chảy thành chất lỏng.
Với những thứ không có sự sống, Sở Tử Hàng chẳng bao giờ nương tay.
Bộ Chấp Hành là một đơn vị hành động bạo lực, người phụ trách là một giáo sư chuyên trị bạo lực, còn anh là học trò đắc lực của ông ấy.
"Bộc Huyết" đã được kích hoạt ngay khi anh đặt chân lên toa tàu, dòng máu rồng bùng cháy!
Một luồng khí nóng mạnh đến mức thổi bay cả nóc toa.
Những mảnh đá rơi như mưa xuống người anh.
Chúng nảy bật lên, phủi sạch lớp bụi xám, để lộ những khung xương mảnh như côn trùng hoặc chim chóc.
Có loài thì bay loạn trong toa như thú hoang, có loài thì lao đến cắn xé Sở Tử Hàng điên cuồng.
Nhưng không thứ nào có thể làm gì được anh.
Mỗi lần chúng chạm vào, lập tức bị ngọn lửa nóng bỏng thiêu rụi.
Lãnh địa “Quân Diễm” lại bừng sáng, cháy rực như than hồng.
Từ hai đầu toa tàu, bóng đen tiếp tục đổ ra như thủy triều.
Trên đầu là từng mảng đá nặng nề rơi xuống.
Giữa những mảnh vụn ấy, những sinh vật cổ xưa đầy kỳ dị bắt đầu nở ra.
Cả toa tàu và tầm mắt của anh giờ đây không còn chỗ nào là không có kẻ địch.


0 Bình luận