“Anh trai…”
Một giọng nói khe khẽ vang lên trong bóng tối.
Cậu nhíu mày.
Lại là tiếng đó nữa.
Đứa trẻ nhà ai bị lạc vào tận đây?
“Anh trai.”
Giọng nói ấy lại cất lên, nhẹ bẫng như một làn gió thoảng.
Cậu thở dài, kéo tấm chăn mỏng trùm kín đầu, quay lưng lại với âm thanh mơ hồ kia.
“Anh trai… vậy em đi đây…”
Lần này, giọng nói nhỏ dần, như một tiếng thì thầm tan vào hư vô.
Xa dần.
Xa mãi…
Cậu mở mắt.
Một cảm giác khó chịu lan khắp ngực.
Bứt rứt.
Không rõ nguyên do.
Âm thanh ấy… có gì đó rất cô đơn.
Như một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ rời đi, như một chú chó săn con bị bỏ rơi, không một ai cần đến.
Ngực cậu siết chặt.
Cậu bật dậy, không kịp nghĩ.
“Được rồi được rồi! Nhà em ở đâu? Đường nào? Số mấy? Cửa nào?”
Giọng cậu lộ vẻ nôn nóng đến vụng về.
“Tên của người anh trai vô trách nhiệm đó là gì? Anh sẽ đưa em về nhà!”
Bàn tay chạm xuống nền đất cứng lạnh.
Ánh mặt trời tràn vào từ khung cửa sổ, sáng rực.
Bộ y phục trắng của cậu ánh lên sắc bạc, mờ lạnh như vầng trăng.
Trước mặt cậu là một bông hoa trà trắng, nở rộ trong một chiếc bình sứ thô.
Qua lớp cánh mỏng, cậu nhìn thấy—
Một đứa trẻ mặc đồ trắng, đang cầm chiếc bút mực, cẩn thận viết từng nét trên bàn.
Cậu chớp mắt, ngẩn người.
“Này, em chưa đi à? Đùa anh đúng không?”
Câu nói bật lên trong đầu, nhưng môi cậu không mấp máy.
Thay vào đó, cậu lặng lẽ quan sát.
Rồi, như thể không chịu được sự im lặng nữa, cậu đưa tay—lấy một chùm nho xanh mọng nước trên bàn, đưa qua.
Không một lời.
Không lý do.
Hành động ấy như thể đã được lặp lại hàng trăm lần trong một giấc mơ nào đó.
Đứa trẻ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nó ánh lên sự hoảng hốt, như một con thú non đầy cảnh giác.
“Anh trai… bên ngoài… có rất nhiều người.”
Cậu định bật cười, nhưng không.
Mặt vẫn không đổi sắc, chỉ lặng thinh một nhịp.
Cậu đáp khẽ, giọng trầm, đều:
“Có lẽ chúng ta sẽ chết. Nhưng, Constantine, đừng sợ.”
Lời nói tự động thoát ra.
Như đã từng nói.
Từ rất lâu.
“Không sợ. Có anh ở đây, em không sợ…”
Đứa trẻ đáp lại, giọng nói trầm lắng, mang theo một niềm tin tuyệt đối.
Nhưng rồi, nó lại thì thầm, “Nhưng tại sao… anh không ăn em? Nếu anh ăn em, anh có thể phá vỡ bất cứ cái lồng nào.”
Cậu sững người.
Một cái nhíu mày thoáng qua, sau đó là cái nhìn trầm mặc.
“Ăn… em?”
Cậu lặp lại, như đang cố hiểu trò chơi kỳ lạ này.
Dù em trắng trẻo thật, nhưng không có nghĩa là em ngon hơn hamburger đâu.
Anh mới ăn một cái hamburger trưa nay, giờ chẳng đói chút nào…
Lý trí gượng gạo phản kháng, nhưng miệng lại im lặng.
Đứa trẻ tiếp tục, giọng nói tựa như cơn gió nhẹ lướt qua màn đêm.
“Em đúng là một món ăn tuyệt vời, nhưng thế thì cô đơn lắm. Trong hàng ngàn năm, chỉ có em và anh ở bên nhau.”
Cậu lặng thinh.
Hơi thở chậm lại.
Trong mắt ánh lên điều gì đó xa xăm, như người vừa bước vào một ký ức mình không chọn nhớ.
“Nhưng cái chết thực sự mang đến người ta nỗi buồn, như thể bị nhốt trong một chiếc hộp đen, mãi mãi mãi mãi, tối tăm mù mịt… giống như mò mẫm lang thang trong bóng đêm, nhưng dù bàn tay đưa ra mãi, vẫn không thể chạm được vào thứ gì…”
“Số phận của những kẻ bị bỏ rơi chính là phải vượt qua hoang mạc. Họ phải dựng lại chiến kỳ và trở về quê hương.”
Giọng nói của cậu trầm xuống, tựa như một lời tiên tri cổ xưa.
“Cái chết không đáng sợ. Nó chỉ là một giấc ngủ dài. Trước khi ta có thể nuốt chửng thế giới này, thay vì bước đi cô độc, chi bằng hãy ngủ yên một cách an lành. Chúng ta rồi sẽ thức tỉnh.”
Đôi mắt cậu vô hồn, như thể một linh hồn khác đang mượn xác nói thay.
Đứa trẻ nhìn cậu chăm chú.
“Anh trai… Khi chiến kỳ dựng lên và thế giới bị nuốt chửng, anh sẽ ăn em chứ?”
Đôi mắt nó trong veo, phản chiếu ánh sáng như một mặt hồ tĩnh lặng.
Cậu nheo mắt.
Một giây sau đó, ánh mắt trở nên lạnh lùng, kiên định.
“Sẽ ăn. Như vậy em sẽ cùng anh, cai trị thế giới.”
Đứa trẻ không nói gì nữa.
Nó rót một cốc nước từ chiếc bình, đặt trước mặt cậu.
Cậu nhìn vào cốc nước như đang cân nhắc, rồi đưa lên miệng.
Uống hết.
Hương vị của nước trong miệng cậu có gì đó… lạ lẫm.
Đứa trẻ đứng dậy.
“Em phải đi rồi, anh trai. Tạm biệt.”
Cậu khẽ mím môi.
Trong đầu dội lên hàng loạt lời từ chối, phủ nhận, cảnh cáo.
Nhưng cuối cùng—
“Tạm biệt, tự lo liệu đi. Loài người… không đáng tin được.”
Giọng nói phát ra một cách cứng rắn, khô khốc.
Như thể đó là một điều tất yếu.
Đứa trẻ rời đi, đóng cửa lại phía sau.
Tiếng bước chân dần xa… xa… rồi biến mất.
Một luồng sợ hãi lạnh lẽo tràn qua người cậu.
Chết tiệt.
Một đứa trẻ nhỏ như thế… một mình ngoài phố…
Cậu bật dậy, không kịp suy nghĩ thêm.
Chạy thẳng ra cửa.
Cậu mở cửa.
Một luồng ánh sáng chói lòa tràn vào—không phải ánh mặt trời, mà là ánh lửa.
Ngọn lửa dữ dội nuốt chửng bầu trời, nhấn chìm thành phố trong địa ngục rực cháy.
Tiếng gào khóc xé tan không gian, vang vọng như những oan hồn tuyệt vọng.
Những hình người đen cháy loạng choạng chạy giữa biển lửa, bóng dáng họ vặn vẹo như thể cả linh hồn cũng đang bị thiêu rụi.
Cậu đứng sững lại, cổ họng nghẹn cứng.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì một cảm giác vô hình đang siết chặt lấy lồng ngực—nặng nề đến mức không thể thở nổi.
Từ trên cao, hàng ngàn mũi tên bốc cháy trút xuống như cơn mưa báo tử.
Một tấm biển khổng lồ, rực lửa, xoay cuồng trong không trung rồi đổ sập xuống, trên đó chỉ có hai chữ đẫm lửa:
“Bạch Đế.”
Đôi mắt cậu mở to, như thể muốn khắc ghi từng chi tiết của cơn ác mộng hiện thực hóa trước mặt.
Nơi trung tâm thành phố, một cây cột cao sừng sững như cột chống trời.
Và trên đỉnh cột—một đứa trẻ bị treo lơ lửng.
Mái tóc mềm mại của nó bay trong ngọn gió nóng rực, đôi mắt nhắm nghiền, lặng im giữa cảnh hủy diệt.
Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt non nớt ấy, tựa như một bức tượng thần bị tế sống giữa ngọn lửa thiêng.
Cậu lảo đảo một bước về phía trước.
Trái tim như bị bóp nghẹt.
Một cơn đau sắc lạnh như lưỡi dao đâm xuyên lồng ngực, xoáy sâu vào từng mạch máu.
Có thứ gì đó đã mất đi—một điều vô cùng quan trọng.
Một người… vô cùng quan trọng.
Cậu siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Cảm giác đau buốt không khiến cậu tỉnh táo hơn, chỉ khiến nỗi mất mát trở nên thật hơn.
Chỉ vì cậu đã phạm sai lầm.
Một âm thanh như tiếng gió rít giữa hai thái dương.
Một tia chớp xé rách tầng ký ức xám xịt trong đầu cậu.
Một hình ảnh.
Một cái tên.
Không sai.
Cậu là anh trai của đứa trẻ ấy.
Cậu nghiến răng, cố nén lại cảm xúc trào dâng, nhưng cơn choáng váng bóp nghẹt cổ họng.
Đôi môi run lên, lặp lại cái tên mà lẽ ra cậu không bao giờ được quên—
“Cons——tantine...”
Cậu bật dậy.
Không phải giữa biển lửa.
Mà trong căn phòng cũ kỹ, giữa ánh nắng chiều.
Ánh sáng hắt qua rèm cửa, rọi lên gương mặt cậu đang đẫm mồ hôi lạnh.
Hơi thở dồn dập.
Tim vẫn đập mạnh trong lồng ngực, như thể chưa kịp quay về khỏi cơn ác mộng.
Bên ngoài, tiếng ồn của tàu điện chạy trên cao vọng lại, kéo cậu về thực tại.
Cậu nhắm mắt, hít một hơi sâu.
Âm thanh đều đều ấy—ồn ào, vô vị—bỗng trở nên dễ chịu lạ thường.
Nó nhắc nhở cậu rằng tất cả những gì vừa trải qua… chỉ là một giấc mơ.


0 Bình luận