• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn 13: Khế Uớc Huyết Thống - Phần 1-2

0 Bình luận - Độ dài: 5,019 từ - Cập nhật:

Lộ Minh Phi khẽ mở mắt, ánh nắng ấm áp rải lên người cậu.

Cậu tỉnh dậy sau cơn say, cả người nồng nặc mùi rượu, trần như nhộng chỉ quấn tạm tấm khăn trải giường. 

Hít vài hơi không khí trong lành, đầu óc mới dần tỉnh táo. 

Cậu vỗ vỗ mép giường:

"Sư huynh, mấy giờ rồi? Anh lại quên kéo rèm cửa chứ gì?"

"Nắng to thế này chắc là trưa rồi? Dậy ăn trưa thôi!"

Tiếng Finger vang lên từ giường tầng trên.

Chiếc giường gỗ kêu “cót két” rung lên như thể Finger đang lục đục leo xuống.

"Oaaaaoaoaaaaoaaoaaoaaaa!"

 Đột nhiên anh ta hét toáng lên.

"Anh kêu cái gì đấy? Tưởng mình là gà trống hả? Mà có là gà trống thì cũng chẳng còn là sáng nữa đâu." 

Lộ Minh Phi chống tay ngồi dậy, vừa ngáp vừa kéo giãn cơ, rồi cũng buột miệng la.

"Oaaaaoaoaaaaoaoaaoaaaa!"

"Em gào lên nghe cứ như gà mái còn bảo anh…"

Finger lầm bầm, nhưng Lộ Minh Phi giờ đã cứng họng, không nói thêm được gì nữa.

Giường tầng của họ kẹt giữa đống đổ nát, một chân giường đã gãy, được chống tạm bằng một khối bê tông, chẳng hiểu sao vẫn còn giữ được thăng bằng.

Giữa đống đổ nát cắm lá cờ chữ thập đỏ, quanh đó là hàng chục chiếc lều vải trắng. 

Các bác sĩ đang khám sức khỏe cho đám sinh viên bị thương. 

Vài cái máy đo huyết áp thì phát nổ vì huyết áp của hỗn huyết chủng cao vượt mức bình thường, ngoài ra thì mọi thứ coi như ổn. 

Ở mép đống đổ nát, đầu bếp đang xếp các xe thức ăn thành hàng, bắt đầu phục vụ bữa sáng. 

Mùi xúc xích trắng nướng kiểu Munich và bánh mì hành lan tỏa trong gió. 

Trước khu y tế và khu phát đồ ăn, hai hàng người xếp dài. 

Cái giường của hai người họ thì bị kẹt ngay giữa hai hàng đó.

"Chào buổi sáng."

Có người trong hàng bước ra bắt tay Lộ Minh Phi, là Qilan chủ tịch hội tân sinh viên khóa trước.

"Này, dậy rồi à?"

Phó hội trưởng Sư Tâm Hội, Lancelot, vẫy tay từ xa.

"Tụi em cứ tưởng hai anh ngủ tới trưa luôn cơ đấy!"

Hạ Di bưng cốc ngũ cốc sữa đứng ngay đầu giường, cười tươi như nắng.

"Uống loại rượu bàn này á? Không thấy chát à?"

Caesar nhặt chai rượu dưới chân giường lên nhìn nhãn, rồi khinh khỉnh lắc đầu.

"Trước thảm họa mà vẫn tỉnh như thế, tôi nghi ngờ hai cậu cần kiểm tra hệ thần kinh đấy." 

Giảng viên tâm lý, Toyama Masashi, trông rất nghiêm túc.

Lộ Minh Phi và Finger chỉ còn biết im lặng quấn chặt chăn, mặt không cảm xúc giơ tay chào, dùng một cử chỉ đơn giản thể hiện vô vàn suy nghĩ: 

“Em ổn”, “Đừng lo cho tụi tôi”, “Mau đi dùm cái”.

Hai huynh đệ họ chỉ uống vài ly rượu, trò chuyện tí về lý tưởng cuộc đời, đâu có làm gì khuất tất. 

Vậy mà vừa ngủ dậy, thế giới đã đảo lộn. 

Có gì đáng xem đâu? 

Chưa từng thấy trai ở trần ngủ chung à? 

Ngủ say thì tốt chứ sao. 

Ghen tị à?

"Đêm qua băng khiếu xảy ra sự cố, nguyên nhân chưa xác định rõ. Nhà trường thông báo có thể là do động đất."

 Sở Tử Hàng bước đến bên giường.

"Có người chết không ạ?" 

Lộ Minh Phi hỏi.

"Có vài người bị thương, không ai tử vong."

Lộ Minh Phi và Finger cùng gãi đầu, ra vẻ “ồ, hóa ra là thế, nói vậy thì cũng yên tâm rồi”.

Sở Tử Hàng xoay người bước đi.

"Ê ê…" 

Hai người đồng thanh gọi lại.

"Có gì cần tôi giúp à?

Sở Tử Hàng ngoái lại.

"Giúp em… mang cái áo với quần tới được không?"

Lộ Minh Phi ngập ngừng nói.

"Giúp tôi… lấy giúp ly nước cam với ít xúc xích trắng nướng được không?"

Finger cũng ngại ngùng lên tiếng.

"Tôi không mặc gì, ngại xuống giường lắm…"

Sau vài giây yên lặng, Lộ Minh Phi giật chai rượu bên cạnh ném thẳng lên giường tầng:

"Này! Anh có thể giữ chút thể diện không? Việc cấp bách bây giờ là tìm đồ mặc đấy!"

"Trong lúc đói thì không còn thể diện để giữ nữa đâu!"

Finger đáp tỉnh bơ.

Sở Tử Hàng chẳng buồn nghe hai kẻ dở hơi này cãi nhau, quay người nhìn về phía Anh Linh Điện. 

Tượng con gà trống khổng lồ rơi xuống, phá hủy cả miệng giếng "Điện Cơ”. 

Từ vị trí giếng, một vụ nổ dữ dội thiêu rụi cả khu vực rộng hàng chục mét vuông thành màu đen. 

Nếu cái này mà cũng được gọi là “hiện tượng địa chấn” thì đám tinh anh trong Học viện Cassell đúng là uổng công luyện thành. 

Cái thông báo này rõ là nói dối không chớp mắt, nhưng từ khi hiệu trưởng tạm nghỉ, hiệu phó tạm quyền, những công bố kiểu “lấp liếm” như vậy đã chẳng còn hiếm.

---

Hiệu trưởng đứng trong thang máy đang dần chìm xuống lòng biển. 

Nhưng nước biển trước mắt ông không còn là sắc lam quen thuộc nữa, mà vẩn đục một màu đỏ quạch. 

Bên ngoài lớp kính là xác những con cá mập đầu búa, rùa biển và cá ngừ vây xanh trôi lềnh bềnh. 

Tất cả đều bị chém đứt làm đôi, vết cắt nhẵn thín như thể một lưỡi đao cực dài vừa phẩy qua. 

Nội tạng tràn ra khỏi thân thể, toàn bộ hệ tiêu hoá lủng lẳng như rắn biển quái dị trong làn nước, khung cảnh chẳng khác gì địa ngục.

“Bể cá của tôi…” 

Giọng Anjou khản đặc, khoé mắt co giật.

“Tôi bảo rồi mà, phải bình tĩnh. Phải giữ lòng thanh thản trước mọi thứ được và mất. Cứ như nhà mình bị cháy, ông lại lang thang giữa đống đổ nát gào lên ‘ôi cái TV của tôi!’, ‘ôi bức tranh quý của tôi!’… thế có ích gì? Chỉ khiến bản thân thêm khổ sở. Đáng lẽ ông nên tìm xem còn gì dùng được, đó chính là điều kỳ diệu còn sót lại, ví dụ như ông tìm lại được vỏ sò từng nhặt cùng cô bé hàng xóm hồi nhỏ chẳng hạn. Ông sẽ mỉm cười hạnh phúc…” 

Hiệu phó vỗ vỗ vai bạn già.

“Đừng kéo chỉ số thông minh của tôi xuống ngang bằng ông. Bọn điên lúc nào cũng muốn lôi cả thiên hạ phát điên theo rồi mới cảm thấy mình thắng thế vì trên mặt trận điên rồ, họ là kẻ dày dạn kinh nghiệm.” 

Anjou gầm gừ.

“Bình tĩnh, chưa hết đâu… còn tệ hơn nữa đấy.” 

Hiệu phó dịu giọng.

Thang máy trượt dọc theo đường ray vào một hang đá rộng lớn.

“Vườn hoa của tôi…” 

Giọng Anjou chẳng khác gì tiếng rên rỉ.

Hàng loạt cây quý đổ rạp, những cây còn trụ vững thì đang cháy rừng rực. 

Bụi rậm và thảm cỏ bị xới tung lên, tan nát. 

Mặt đất hằn đầy vết cháy đen kịt kéo dài hàng trăm mét, trông như bị một lưỡi cày bốc cháy cày xới qua.

“Cứ coi như đốt đồng dọn đất đi…” 

Hiệu phó nói, “Hôm nay ông đến là còn may đấy, sáng sớm tôi tới nơi mà khói đặc kín trời, phải đeo mặt nạ chống độc mới vào nổi.”

“Kim tự tháp của tôi!” 

Anjou gần như trợn trừng mắt, lòng trắng ngầu những tia máu.

Tòa kim tự tháp bằng đá cuội đen ấy đã sừng sững giữa rừng mưa nhiệt đới hàng ngàn năm, mưa gió chỉ làm mòn đi chút xíu lớp ngoài. 

Vậy mà giờ đây, một vết nứt khổng lồ xé toạc phần chóp, để lộ lõi bên trong toàn đá sa thạch. 

Chẳng biết phải hứng chịu đòn gì mới thành ra như vậy, chỉ biết cú đánh đó mạnh đến mức khiến cả một góc kim tự tháp đổ sụp, đá vụn văng đầy đất, muốn phục dựng lại e là bất khả.

Thang máy đi vào đường hầm tối đen. 

Cuối đường hầm chính là giếng lãng quên, nơi linh thiêng nhất. 

Anjou ngồi thẳng, hai tay nắm chặt đến răng rắc. 

Ông không dám tưởng tượng tình trạng nơi ấy. 

Rõ ràng kẻ đột nhập nhắm đến giếng lãng quên. 

Từng món đồ trong đó đều là báu vật đắt giá, là tâm huyết cả đời của ông, cả bộ long cốt mà vì nó ông từng đối đầu với Hội đồng quản trị…

Tất cả, có lẽ đã tiêu tan, chỉ vì một giấc ngủ.

Cửa thang máy mở ra. 

Âm thanh huyên náo như sóng tràn vào, Anjou sững lại, nếu không biết trước, hẳn ông sẽ tưởng đây là buổi thu âm của một ban nhạc rock thể nghiệm.

Hiệu phó bật đèn. 

Không phải rock band nào hết, mà là một bữa tiệc đúng nghĩa. 

Hộp nhạc luyện kim chơi rộn rã, những cỗ máy bằng đồng kiểu Ba Tư phun lửa liên hồi, một chiếc đầu lâu mạ bạc ngoác miệng cười nhăn nhở vào mặt Anjou, hàm răng còn nguyên vẹn kêu “cạch cạch” như đang vỗ tay. 

Giờ không còn trường lực luyện kim kìm hãm, đám “linh thể sống” ấy như thoát ra từ cánh cổng địa ngục.

Anjou bực đến cực độ, vung chân đá văng chiếc đầu lâu. 

Cú đá này có lẽ dồn cả chục năm luyện tập, thời ở Cambridge ông từng là hậu vệ chủ lực của đội bóng đá.

Hiệu phó hét to, nhảy lên đỡ lấy, bụng đã có mỡ nhưng thân pháp vẫn linh hoạt như vận động viên bóng bầu dục, đỡ gọn linh thể trong không trung rồi cẩn thận đặt xuống đất.

“Đừng giận cá chém thớt với đồ cổ.” 

Ông thì thào. 

“Lại đây, tôi cho ông xem cái này.”

Hai người bước lên tế đàn kim loại ở trung tâm, nơi bị phá hủy nặng nhất. 

Mặt đồng cứng bị nứt toác, lớp kim loại bị nung chảy rồi nguội lạnh tạo thành những vệt sần sùi. 

Dường như cũng chính thứ vũ khí đã bổ đôi cá mập và phá sập kim tự tháp, giờ để lại vô số vết cắt khắp nơi trên nền tế đàn. 

Bước đi trên đó có cảm giác như mặt sàn có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Hiệu phó cười tươi như trẻ con khoe trò ảo thuật, lật tấm khăn đen ra:

“Nè! Vui không? Bất ngờ không? Tuy cá ông chết hết, hoa ông cháy sạch, kim tự tháp ông đổ nửa tòa… nhưng thứ ông quý nhất là long cốt vẫn còn nguyên nhé!”

Bộ long cốt màu đồng cổ đứng sừng sững, không hề hấn gì, dáng dấp giống hình thánh giá, mang nét linh thiêng như vật tế của thánh tử đạo… chỉ là trên trán bị ai đó dán một tờ giấy nhớ màu vàng.

Anjou chết sững.

Trước khi xuống đây, ông đã chuẩn bị tinh thần rằng long cốt đã bị lấy mất. 

Đó là thánh vật mà toàn thế giới hỗn huyết chủng thèm muốn. 

Giống như một tên trộm mộ tín ngưỡng đột nhập vào đại giáo đường, thấy cây thương đâm Chúa Jesus bày ra trước mắt, thì có lý do nào không lấy đi? 

Nhất là khi mục tiêu của hắn vốn dĩ là nó. 

Không lẽ, đến phút cuối cùng, hắn đột nhiên… hối cải?

Phó hiệu trưởng gỡ tờ giấy nhớ xuống, đưa cho Anjou:

"Người ta để lại lời nhắn cho chúng ta."

Trên mảnh giấy là hàng chữ nguệch ngoạc, lười nhác:

"Khuyên quý trường nên tăng cường lực lượng an ninh. Lần sau nếu có ai lẻn vào trộm nó, tôi chưa chắc sẽ có mặt đúng lúc đâu."

Không có ký tên.

"Ý là có ai đó đã giúp ông giữ lại món bảo vật." 

Hiệu phó vỗ vai Anjou. 

"Đây là tin tốt, nhưng cũng là tin xấu."

"Sao lại vậy?"

Hiệu phó chỉ vào bờ hồ bao quanh tế đàn, nơi giờ đây đã cạn khô:

"Nơi này từng là lãnh địa luyện kim có quy mô đứng thứ hai trên thế giới, vận hành bằng dung dịch thủy ngân. Tôi đã đổ vào đó ít nhất 1200 tấn thủy ngân, nhưng có vẻ như một sức nóng khủng khiếp nào đó đã khiến tất cả bốc hơi sạch."

Anjou sững lại:

"Tôi tưởng của ta là cái lớn nhất rồi."

"Thứ lớn nhất vẫn chưa được khai quật chính là lăng mộ của vị Hoàng đế đầu tiên Trung Quốc: Tần Thủy Hoàng. Theo ghi chép lịch sử, ông ta đã khắc bản đồ toàn Trung Hoa trong huyệt thất của mình, dùng thủy ngân để đại diện cho sông ngòi, liên tục chảy qua các khe rãnh, thậm chí còn có mưa thủy ngân. Đó là khái niệm 'chu lưu tuần hoàn' trong thuật luyện kim cổ đại Trung Hoa. Nhiều sử gia cho rằng điều này bị phóng đại, nhưng bất cứ ai từng nghiên cứu lãnh địa luyện kim đều hiểu đó thực sự là một lãnh địa cực mạnh, và thủy ngân là động lực của nó. Chính vì nó quá mạnh nên những kẻ phản đối chế độ bạo tàn của ông ta cũng không dám khai quật."

Hiệu phó thở dài:

"Muốn phá hủy lãnh địa tôi thiết lập chỉ trong chớp mắt, cần đến sức mạnh ngang ngửa sơ đại chủng. Không nghi ngờ gì, trong những kẻ xâm nhập có một kẻ như vậy. Nhưng hắn lại bị ai đó ngăn cản. Điều đó có nghĩa còn có một kẻ khác, cũng sở hữu sức mạnh tương đương. Có lẽ… ta không thể gọi là 'người' nữa."

Hiệu phó nhướng mày:

"Bởi vì rất hiếm có hỗn huyết chủng nào lại tiến sát được sức mạnh của sơ đại chủng, mà còn làm hỏng cả băng khiếu thế kia. Đêm qua ở đây có lẽ là trận đấu giữa hai con rồng."

"Rồng đã thức tỉnh… hơn một con… và kẻ giúp chúng ta kia, chúng ta cũng chẳng thể chắc là bạn hay thù, đúng không?" 

Giọng Anjou trầm xuống.

"Sai rồi. Theo cách nghĩ của ông, tất cả loài rồng… đều là kẻ thù của chúng ta."

Anjou chậm rãi gật đầu.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, tôi sẽ chuyển bộ long cốt sang kho mới bảo quản. Vấn đề cấp bách nhất lúc này là đoàn điều tra.” 

Hiệu phó nói, “Sáng nay họ đã gửi thông báo, dù xảy ra sự cố nhưng buổi điều trần vẫn tiến hành đúng như kế hoạch. Họ thật sự đang sốt ruột muốn hạ bệ ông đấy, bạn già.”

---

Triệu Mạnh Hoa ngồi chết lặng trong bóng tối, tiếng tàu điện ngầm ầm ầm vọng tới.

Cuối cùng cậu vẫn lên chuyến tàu hoen gỉ này, vì chẳng còn nơi nào khác để đi. 

Cậu từng gào khóc nức nở ở sân ga, hét lên như điên, trốn sau cột điện run lẩy bẩy, tất cả những gì một người tuyệt vọng sẽ làm, cậu đều đã thử. 

Nhưng chẳng ai để ý đến cậu. 

Đến cả ma quỷ cũng không buồn xuất hiện hù dọa. 

Cuối cùng cậu nằm vật trên sân ga thở dốc, mới chợt nhớ có triết gia từng nói: 

Điều đáng sợ nhất trong cái chết không phải là nỗi đau, mà là sự cô độc vĩnh viễn.

Trong tàu cũng trống không, chỉ có tiếng bánh sắt nghiến lên đường ray. 

Nhưng ít nhất ở đây còn có cảm giác di chuyển, so với sân ga thì vẫn đỡ hơn chút. 

Kỳ lạ là con tàu này vẫn dừng ở các ga, bên ngoài đèn sáng rực, có người đứng đợi. 

Thế mà tàu cứ vèo vèo lướt qua không dừng lại, hành khách bên ngoài thì bình thản, dường như hoàn toàn không thấy con tàu này. 

Triệu Mạnh Hoa dán sát mặt vào cửa kính hét lớn, nhưng ngoài kia ai đọc sách cứ đọc, ai nghe nhạc cứ nghe, ai ngẩn người vẫn ngẩn người. 

Có một thằng nhóc xấu tính còn làm tư thế Ultraman với cậu, chắc chỉ là đang soi gương trên kính tàu và tự thưởng thức bản thân.

Đứa trẻ đó sống trong năm 2010, còn Triệu Mạnh Hoa thì thuộc về năm 1992. 

Giữa họ là một vực sâu mang tên thời gian.

Cậu thấy hơi lạnh, rúc người lại, đút tay vào túi áo. 

Đầu ngón tay chạm vào một thứ.

Điện thoại!

Lúc ấy cậu mới sực nhớ mình có mang điện thoại! 

Ban đầu cậu còn định đến Trung Quan Thôn để sửa nó cơ mà!

Cậu cuống quýt rút ra xem, rồi mắt tối sầm lại. 

Đêm qua quên không sạc pin, máy đã tự động tắt nguồn vì cạn điện. 

Dòng smartphone màn hình lớn này pin yếu, mỗi tối không sạc là hôm sau coi như phế.

Triệu Mạnh Hoa ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng. 

Một bóng người trắng lướt qua trong tâm trí cậu, không phải ma nữ… mà là Trần Văn Văn.

Từ sau khi chia tay Trần Văn Văn, cậu không còn sạc điện thoại vào mỗi tối nữa. 

Khi còn bên nhau, cậu luôn sạc pin trước khi ngủ, vì Trần Văn Văn rất nhạy cảm, yêu cầu cậu luôn bật máy để cô có thể liên lạc bất cứ lúc nào. 

Tối nào cô cũng nhắn: 

“Ngủ ngon, nhớ sạc pin nhé.”

Khi chia tay một người, cũng là chia tay tất cả những gì liên quan đến người đó… 

Cậu sẽ không còn tới quán ăn mà cô thích nhất, sẽ xóa luôn blog chung hai người từng lập. 

Cậu sẽ tránh ánh mắt mỗi khi vô tình xem lại đoạn phim từng khiến cô bất chợt bật khóc, dụi đầu vào vai cậu. 

Cậu sẽ nghiêng đầu né đi và rút vai lại, như phản xạ.

Dĩ nhiên, cậu cũng sẽ không còn đợi những tin nhắn nho nhỏ, nhạy cảm ấy nữa…

“Anh ở đâu vậy?”

“Em mơ một giấc mơ.”

“Hôm nay lập đông chưa? Sao trời tối nhanh quá… Anh đang làm gì thế?”

Thật ra tất cả những điều đó đều không sao cả. 

Sẽ có cô gái xinh đẹp hơn rủ cậu đến những nhà hàng ngon hơn, cậu sẽ lên mạng xã hội kết bạn với những cô nàng selfie khoe ảnh gợi cảm mỗi ngày. 

Thế giới này mãi mãi không thiếu những buổi chiếu phim khuya khiến các cô gái đa cảm dùng nước mắt giặt áo sơ mi của cậu. 

Cuộc đời cậu vẫn sẽ tiếp tục đầy ắp và phong phú.

Chỉ là… khi cậu bị nhốt chết trong một không gian kín mít, mạng sống trông cậy vào một cuộc gọi cầu cứu thì mới phát hiện mình ngu ngốc đến mức đã bỏ luôn thói quen sạc điện thoại hằng đêm!

Mà thói quen đó là cô ấy mất bao lâu mới dạy cậu nhớ được cơ chứ…

Có thể còn chút điện chăng? 

Triệu Mạnh Hoa nghĩ. 

Điện thoại tắt nguồn rồi, thỉnh thoảng vẫn còn xài được vài phút.

Chỉ vài phút là đủ rồi! 

Cậu run rẩy nhấn nút nguồn. 

Màn hình sáng lên thật!

Điện thoại khởi động chậm đến phát hoảng, cậu dán mắt nhìn chằm chằm, chỉ sợ pin tắt ngúm ngay lúc ấy. 

Nếu lúc này có một chiếc máy phát điện bằng bàn đạp trước mặt, cậu chắc chắn sẽ đổi nó bằng chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền của mình!

Khởi động thành công! 

Nhưng… không có sóng!

Triệu Mạnh Hoa suýt thì bùng nổ.

Lúc đó cậu mới nhớ: 

Trong đường hầm tàu điện ngầm ở Bắc Kinh không có sóng di động, chỉ khi tàu chạy ngang qua trạm thì mới bắt được tín hiệu.

Cậu ghé sát mặt vào cửa kính, căng mắt nhìn ra phía trước. 

Cuối cùng cũng thấy ánh sáng, trạm tiếp theo đang ở gần trước mắt. 

Sóng điện thoại chợt nhảy lên hai vạch!

Có sóng thật rồi! 

Nhưng tàu không dừng, chỉ chạy vụt qua, cậu chỉ có hơn mười giây ít ỏi. 

Phải tranh thủ gọi ngay, vì pin chỉ trụ được tới trạm này thôi!

Nhưng điện thoại bị lỗi, danh bạ không mở lên được. 

Cậu chết đứng. 

Đầu óc trắng xóa. 

Không nhớ nổi số điện thoại của cha mẹ, cũng không nhớ số của đám bạn cùng phòng, của Liễu Miểu Miểu càng không. 

Đại thiếu gia Triệu chưa từng để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy. 

Số duy nhất mà cậu nhớ được là 114.

Nhưng giờ mà gọi đến 114, bảo: 

“Alo xin chào, tôi đang bị nhốt trên một chuyến tàu điện ngầm đen sì, tôi rất sợ, mấy người có thể cứu tôi được không?”

Thì tổng đài viên chắc chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

“Vâng tôi hiểu rồi, để tôi chuyển máy cho bệnh viện tâm thần.”

Chỉ còn vài giây ngắn ngủi, cậu phải gọi cho người duy nhất sẽ tin cậu vô điều kiện! 

Người không cần lý do cũng sẽ tin cậu!

Trong đầu cậu chỉ còn một số nữa, dù người đó đã không còn nằm trong danh bạ. 

Cậu từng xóa đi rồi. 

Nhưng cậu vẫn nhớ, vì cô ép cậu học thuộc từng con số, học không xong thì không được vòng tay ôm eo cô đi dạo dưới ánh đèn đường. 

Lý do là cho dù có làm mất điện thoại hay lạc đến vùng hẻo lánh không có sóng, chỉ cần nhớ được dãy số ấy là có thể tìm được cô.

Cô từng nói: 

"Chỉ cần nhớ 11 con số là có thể tìm được một người, cả đời đều có thể tìm được. Vì em sẽ không đổi số, cũng sẽ không tắt máy.” 

Nghe sến đến lạ, nhưng lại dùng chính cái cớ “ôm eo đi dạo” để ép người ta học thuộc chuỗi số ngẫu nhiên.

Trong khoang tàu trống rỗng và tối om, Triệu Mạnh Hoa ngồi đó, khẽ lẩm bẩm đọc dãy số: 

"138…” 

Những con số ấy lần lượt bật ra khỏi môi cậu, như thể chẳng qua não bộ mà là môi lưỡi ghi nhớ, chính đôi môi và cái lưỡi từng hôn cô gái ấy.

Điện thoại kết nối rồi, đầu bên kia không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ vang lên.

“Văn Văn… cứu anh…” 

Nước mắt Triệu Mạnh Hoa trào ra ào ạt, tiếng thở yếu ớt của cậu như hơi thở của người sắp chết cóng, chực tan ra trong đêm lạnh.

---

Hội nghị trong sảnh Anh Linh Điện bắt đầu.

Ngoài cửa sổ, pho tượng con gà trống vẫn đang cắm đầu xuống giếng điện cơ, cái mông chổng lên trời, nhìn chẳng khác nào một con gà quay đang chờ lên đĩa. 

Đống đổ nát vẫn chưa kịp dọn dẹp, mà phiên điều trần đã được tổ chức đúng lịch. 

Đây là sự kiện lớn nhất học viện lúc này, lần đầu tiên trong suốt một thế kỷ, hiệu trưởng bị luận tội. 

Người đứng ra nhận thẩm vấn là Sở Tử Hàng, nhưng ai cũng biết anh chỉ là người thế vai cho Anjou.

Sở Tử Hàng đứng thẳng giữa khung gỗ hình vuông đặt giữa sảnh, gật đầu chào các thành viên hội đồng thẩm phán với vẻ mặt không chút cảm xúc. 

Những người đó là chủ nhiệm và các giáo sư trọn đời, mặc áo đen toàn bộ, đang lần lượt vào vị trí ở hàng ghế phía trước. 

Họ già đến mức cứ như vừa được lôi lên từ huyệt mộ, vẻ mặt trang nghiêm nhưng mỗi người một kiểu: 

Có kẻ hút tẩu thuốc, có người nhai cần tây chóp chép, cũng có ông mắt sáng như đèn pha đang thổi bong bóng kẹo cao su.

“Nhìn cứ như một bầy hề đội tang lễ vậy.” 

Finger đứng sau lưng hiệu phó, hạ giọng.

“Nhưng đám người này là gốc rễ của học viện. Bộ Chấp hành, Bộ Tin tức, Bộ Trang bị đều dựa vào thành quả của họ. Không có họ là không có Học viện Cassell,” hiệu phó thở dài. 

“Đám trong hội đồng quản trị thật ác, lôi cả lũ nghiên cứu đầu bạc ra phán quyết việc trường, mà lừa được họ cũng dễ thôi.”

“Người ta lừa được, ta cũng lừa được.”

“Không hổ là học trò ta dạy, Guderian làm sao xứng hướng dẫn cậu được? Đáng ra nên theo ta học môn ‘mặt dày vô đối’ mới phải!” 

Hiệu phó xuýt xoa khen.

Bên kia là toàn bộ thành viên đoàn điều tra, do Andrew dẫn đầu, Parsi ngồi cạnh. 

Andrew trừng mắt nhìn sang đối thủ, ánh mắt như thiêu đốt, gò má trắng mịn run lên vì tức.

“Andrew, ông ổn không đó? Mặt rung dữ vậy,” hiệu phó vẫy tay trêu. “Không phải bị bệnh chứ?”

Andrew lại bị chọc, tức đến á khẩu, chỉ đành quay mặt sang chỗ khác.

“Muốn đấu với ta á,” hiệu phó khịt mũi, “trẻ người non dạ.”

“Hiệu phó năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?” 

Finger hỏi.

“25.”

Finger giật mình. 

Anh ta lờ mờ biết hiệu phó cùng thế hệ với hiệu trưởng, mà hiệu trưởng ít nhất cũng phải hơn 300 tuổi.

“Đó là tuổi xuân bất tử của ta. Mãi mãi là 25!” 

Hiệu phó nói rất nghiêm túc, còn vẫy tay chào Manstein ngồi phía khán đài. 

“Chào con trai!”

Manstein quay đầu đi chỗ khác như Andrew, không muốn dính dáng gì đến ông bố hâm hâm giữa nơi công cộng.

Sinh viên đại diện được chọn cũng đang dần vào chỗ. 

Sư Tâm Hội chiếm một nửa ghế, toàn bộ mặc đồng phục đỏ sẫm, đeo khăn trắng, đứng thành hàng trông như quân đội. 

Nửa còn lại là của Hội học sinh, mà hội này từ xưa đến nay chẳng ưa gì Sư Tâm Hội, bèn chọn đồng phục đen. 

Đội “nữ đoàn váy ren trắng” nổi tiếng nhất dưới trướng Caesar hôm nay đổi thành váy ren đen dài, rõ ràng là định tiễn đối thủ về nơi chín suối. 

Hai phe chia đôi hội trường: 

Bên trái đỏ. 

Bên phải đen.

Chủ tịch hội học sinh Caesar Gattuso rõ ràng đến để xem trò vui. 

Anh ta đeo tai nghe, nghênh ngang ngồi nghe nhạc. 

Cánh phóng viên tinh mắt nhanh chóng phát hiện, mấy cô gái bên các hội trưởng hôm nay đều không có mặt, cả Nono lẫn Tô Thiến đều vắng bóng.

Tuy vậy, vẫn có người dùng nhan sắc để áp đảo cả hội trường, tân sinh viên được mệnh danh là ứng cử viên hoa khôi mạnh nhất, Hạ Di, dẫn theo cả hội nam sinh mê gái của Hội Tân sinh viên ngồi về phía Sư Tâm Hội. 

Cô ôm trong tay một bó hoa loa kèn trắng còn nụ, nhắm mắt cũng đoán được bó hoa ấy chuẩn bị tặng cho ai. 

Dĩ nhiên, cũng chẳng ai dám chắc nếu tình hình trở nên căng thẳng, cô có dùng chính bó hoa đó để quật vào đầu Andrew không…

Nhân vật nặng ký cuối cùng chính là Lộ Minh Phi, học sinh duy nhất trong toàn trường được phân cấp “S”. 

Cậu rụt cổ, ngồi ở một góc phía Sư Tâm Hội. 

Gần đây, cậu và Finger, người phụ trách bộ tin tức bị chụp ảnh quấn chăn trắng ăn xúc xích nướng, rồi bị phát tán vào hòm thư của các cựu sinh viên khắp thế giới… 

Vậy nên chuyện cậu hôm nay ra vẻ im hơi lặng tiếng cũng dễ hiểu thôi. 

Trông cậu vẫn còn chút nghĩa khí, dù thủ lĩnh thật sự của mình là Caesar, vẫn không qua ngồi bên phía Hội học sinh. 

Ai cũng biết trong lần hành động ở Trung Quốc, Sở Tử Hàng đã giúp cậu không ít.

“Caesar đúng là có dàn em gái lợi hại thật!” 

Hiệu phó cau mày.

“Ý thầy là sao ạ?” 

Finger hỏi.

“Phiên điều trần này chẳng khác nào một trận đấu bóng, hai bên không chỉ so kỹ thuật mà còn so cả đội cổ vũ nữa. Ta thấy bên kia nhiều gái đẹp hơn!” 

Hiệu phó rầu rĩ.

Finger gật gù: 

"Nhưng ta có Hạ Di, một mình cô ấy ăn đứt cả đám bên đó!”

“Ừ, mỗi mình cô gái đó là niềm an ủi của ta… Ta thật sự mong chờ cảnh cô ấy vượt qua bài kiểm tra bơi lội.” 

Hiệu phó khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Solomon gõ nhẹ cây búa gỗ, hội trường lập tức im lặng.

“Ta tuyên bố phiên điều trần chính thức bắt đầu.” 

Solomon trịnh trọng nói, "Đoàn điều tra của hội đồng quản trị và ban điều hành học viện có ý kiến trái chiều xoay quanh vấn đề huyết thống của sinh viên cấp A Sở Tử Hàng. Chúng ta buộc phải tổ chức phiên điều trần này để mọi người có thể công khai tranh luận. Trong tài liệu chuẩn bị trước, phía điều tra lên án mạnh mẽ sự tắc trách của nhà trường, trong khi phía nhà trường cho rằng lời chỉ trích đó là…” 

Ông cúi xuống đọc nguyên văn từ hồ sơ, “một đống nhảm nhí như con ếch ngồi đáy giếng ngẩng đầu nhìn trời! Đây là ta trích đúng nguyên lời của hiệu phó, rất tiếc là ta không hiểu nổi lắm câu này có nghĩa gì.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận