Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong
Màn 12: Long Cốt Thập Tự - Phần 1-2-3
1 Bình luận - Độ dài: 7,555 từ - Cập nhật:
Sở Tử Hàng nằm giữa một biển hoa vàng và trắng.
Nếu lúc này kéo ga giường phủ kín lại, treo thêm một câu đối phúng điếu đầu giường, thì cảnh tượng này sẽ hoàn chỉnh tuyệt đối.
Đám cán bộ Sư Tâm Hội tử cãi nhau mãi không quyết được nên tặng hoa gì, cuối cùng thống nhất cách giải quyết theo phong cách xả láng:
Càn quét sạch cả cửa hàng hoa trong trường.
Hoa ở đó không nhập từ ngoài vào, mà do viện Khoa học Di truyền tự ươm trong nhà kính.
Hôm đó, nguyên một nhà kính hoa tulip vàng và trắng bị hái sạch, và được Sư Tâm Hội bao trọn gói không chớp mắt.
Ngôn ngữ hoa tulip là “bác ái, chu đáo, tao nhã, phú quý”, người Pháp như Lancelot thấy vậy cũng hợp lý, nhưng khi bày hoa ra khắp phòng bệnh thì... ừm, hơi quê.
Thế là Lancelot liền sai người đi mua thêm ít hoa hồng đỏ đặt đầu giường.
“Như vầy trông đỡ hơn chút.”
Lancelot khá hài lòng với thành quả cuối cùng.
Sở Tử Hàng chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Giờ đây anh có cảm giác mình đang nằm trên một chiếc bánh kem phủ đầy sốt chanh vàng, hoa hồng đỏ xếp thành dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” vậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên phòng chăm sóc đặc biệt cho phép người ngoài vào thăm.
Ngoài Sư Tâm Hội, các nhân vật tai to mặt lớn trong trường cũng lần lượt kéo đến.
Ví dụ như Giáo sư Schneider dẫn đầu đội chấp hành, các câu lạc bộ cũng cử người đến thăm nom.
Giữa lúc đoàn điều tra đang tiến hành thẩm tra huyết thống của Sở Tử Hàng, mà vẫn có từng ấy người tới thăm nom, phía sau hẳn là có thế lực nào đó đang âm thầm đạo diễn.
Andrew nhìn thấy tin này trên báo nội bộ thì nổi đóa.
Trường học do tiền của gia tộc chống lưng, một lần nữa lại thể hiện rõ sự phản đối với việc hội đồng trường can thiệp.
Trong mắt Andrew, Sở Tử Hàng lẽ ra phải bị trói gô rồi áp giải về Rome từ lâu rồi mới đúng.
Cuối cùng người đến thăm cũng về cả.
Ánh chiều tràn ngập căn phòng bệnh, bên bức tường đối diện giường bệnh có một người đang đứng dựa, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lộ Minh Phi.
Sở Tử Hàng lặng lẽ nhìn cậu, không nói gì.
Lộ Minh Phi lúc đám người Sư Tâm Hội chen chúc quanh giường thì len lén lẻn vào.
Người đông quá, cậu chẳng chen được để nói gì, nên đành đứng tựa ở đó, ngẩn người.
Mỗi lần ánh mắt Sở Tử Hàng xuyên qua dòng người tấp nập, đều thấy cậu hoặc đứng hoặc ngồi ở đó, đôi mắt trống rỗng, phản chiếu ánh nắng đổi thay suốt cả một ngày.
Thỉnh thoảng cậu sẽ ra ngoài mua chai nước, quay lại tiếp tục vừa uống vừa ngẩn ngơ.
Giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi trong công viên giữa trưa hè – không biết nên đi đâu, nhưng cũng không sợ, cứ quanh quẩn đi lại giữa một cái cây và mép hồ.
Lộ Minh Phi bỗng nhận ra rằng mọi người đều đã rời đi, vội đứng thẳng dậy, gãi đầu.
Cậu muốn nói gì đó với ông anh mặt liệt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có mấy câu kiểu “Anh thấy ổn hơn chưa?” hoặc “Anh còn sống là tốt rồi”… mà cảm giác hai người chưa thân tới mức đó.
Chỉ mới cùng nhau làm nhiệm vụ ở Trung Quốc một lần mà thôi.
Cậu gật đầu với Sở Tử Hàng, định quay người rời đi.
“Ê, tôi hỏi cậu chuyện này được không?”
Sở Tử Hàng đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”
Lộ Minh Phi quay đầu.
Sở Tử Hàng ngập ngừng một lúc.
“Thích một người... đại khái là cảm giác như thế nào vậy?”
“Là cảm giác... thảm vô cùng luôn ạ!”
Lộ Minh Phi buột miệng đáp.
Nhưng đầu cậu lập tức cúi xuống, như thể nhận ra:
Thích một người thì chưa chắc thảm, nhưng cậu thích một người thì mới thảm.
Mà thảm nhất chính là cái câu ấy thốt ra khỏi miệng như lời thú nhận thất bại.
Giống như một con bạc đen đủi suốt đời, khi bị hỏi “Đánh bài sao rồi?”, liền thở dài đáp:
“Thua chứ gì nữa.”
“Anh hỏi làm gì vậy?”
Cậu bắt đầu cảnh giác nhìn Sở Tử Hàng, cảm giác như đối phương biết gì đó rồi.
“Cậu từng thích Trần Văn Văn và NoNo, đúng không?”
Sở Tử Hàng vẫn mặt lạnh tiếp tục hỏi.
“Em cũng thích Lâm Chí Linh nữa, nhưng hình như tuổi hơi chênh nhau thì phải.”
Lộ Minh Phi nhịn không được đùa một câu nhảm, cảm giác như đang bị kiểm tra hộ khẩu.
Cậu đột nhiên thấy bực mình, nghĩ thầm:
Có gì thì nói thẳng ra đi, chuyện qua rồi mà còn vòng vo cái gì?
Anh định nói em là thằng ngu phải không?
Cả cái trường này biết hết rồi mà.
Sư huynh mặt liệt, anh chơi trò trêu thằng ngốc à?
“Có gì thì nói lẹ đi, có rắm thì... xả lẹ giùm cái, ấp a ấp úng hoài.”
Lộ Minh Phi mặt mày đen sì, nhưng nói tới nửa câu lại dịu giọng xuống — dù sao thì Sở Tử Hàng vẫn đang nằm trên giường bệnh.
“Tôi muốn hỏi cậu, vì lý do gì mà một người lại có thể thích một người khác?”
Sở Tử Hàng trông rất nghiêm túc.
“Thì vì người ta đẹp chớ gì nữa.”
“Có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Eo thon, chân dài, tóc dài mượt mà.”
“Tôi không nói đến vẻ ngoài,” Sở Tử Hàng cau mày, “Ý tôi là ngoài ngoại hình ra, còn lý do nào khác không?”
“Thích một người mà cũng cần lý do à? Cần hả? Không cần à? Cần à? Không cần hả?”
Lộ Minh Phi bắt đầu bực bội, “Cái này ai biết được chứ? Ban đầu thì anh chẳng quan tâm gì hết, sống vui vẻ, ăn lẩu, ngồi tàu hỏa, hát hò rời thành phố... Bỗng nhiên cái tàu bị ai đó lật xuống sông, anh bò lên khỏi mặt nước, mở mắt ra thì thấy một cô nàng eo thon chân và tóc dài như suối đứng đạp lên mặt anh, khí thế bừng bừng, nói: ‘Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi ngang qua phải để lại lộ phí, dám hé răng nửa lời thì chỉ chôn chứ không cứu!’ Anh nhìn thấy vậy thì tim rung rinh, chỉ muốn theo cô ta làm thổ phỉ luôn… Mà ngay khoảnh khắc đó là anh thích người ta rồi đấy thôi.”
Nói đến đây, cậu lại nhớ tới cái đêm hôm đó trong phòng chiếu phim tối đen, khoảnh khắc NoNo bá đạo mà mạnh mẽ bước vào thế giới của cậu — một cảm giác chua chát bất ngờ trào lên trong lòng.
Sở Tử Hàng rõ ràng không bắt kịp lối suy nghĩ này:
“Cậu có thể nói cụ thể hơn không? Ví dụ như… cô ấy đối xử với cậu rất tốt chẳng hạn.”
“Thôi anh đừng xàm nữa!”
Lộ Minh Phi cảm thấy mệt mỏi, ngồi phịch xuống giường của Sở Tử Hàng, “Thường thì toàn mấy cô coi anh như sai vặt mới khiến anh thích đấy!”
Chết tiệt!
Lại lộ nguyên hình của một thằng mê gái rồi.
Thực ra chỉ có mấy cô mà cậu thích mới sai cậu chạy đông chạy tây như thằng ngốc thôi, còn Trần Văn Văn thì ở bên Triệu Mạnh Hoa lại dịu dàng ngoan ngoãn như một nàng dâu nhỏ vậy.
“Coi thường cậu, sai khiến cậu mà gọi là tình cảm à?”
Sở Tử Hàng hỏi lạnh lùng.
“Má ơi!”
Lộ Minh Phi thật sự bực rồi, “Tình cảm có gọi là tình cảm hay không chẳng phải do anh quyết định được, được không, sư huynh? Anh chưa từng trải qua, anh chẳng biết cái quái gì hết, dựa vào đâu mà phán xét? Mấy chuyện này mà cũng đem ra phân tích với nghiên cứu được hả?!”
Trong lòng cậu đã chắc chắn Sở Tử Hàng biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Còn cuộc nói chuyện này rốt cuộc là muốn khai sáng hay mỉa mai cậu thì giờ cũng chẳng quan trọng nữa — cái kiểu lạnh tanh, học thuật giáo điều này đúng là nghe chỉ muốn lật bàn cho rồi!
“Cũng có lý. Vậy mấy chuyện như cung hoàng đạo gì đó cũng không đáng tin hả?”
Sở Tử Hàng gật đầu.
“Cung gì cơ?”
Lộ Minh Phi buột miệng hỏi.
“Bảo Bình với Song Tử.”
Lộ Minh Phi sững người, quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt Sở Tử Hàng.
Sở Tử Hàng lạnh lùng nhìn lại vài giây, rồi lảng mắt đi.
Ơ hơ?
Gì vậy?
Không lẽ… Ôi cha cha, cái góc nghiêng quay mặt đi này, cái vẻ mặt như muốn nói lại thôi này, cái câu ẩn ý kia…
Thì ra cậu hoàn toàn hiểu nhầm sư huynh mặt đơ rồi — ảnh không phải đến để mỉa mai hay khai sáng gì hết… ảnh đến để hỏi chuyện tình cảm kìa!
Cuối cùng cũng khai sáng rồi sao?!
Sở Tử Hàng là Song Tử chính hiệu, cái này Lộ Minh Phi biết.
Nhưng mà… ai mới là cô nàng Bảo Bình kia?
Mắt cậu sáng rỡ lên:
“Không hợp lắm đâu, đều là cung gió, Song Tử thì kiểu phức tạp, diễn đạt tình cảm không suôn sẻ, còn con gái Bảo Bình thì kiểu ai thích ai cũng giấu trong lòng, chỉ âm thầm quan tâm người ta thôi. Sách về cung hoàng đạo nói con gái Bảo Bình là kiểu người luôn ở cạnh anh, trước sau trái phải nhưng anh không bao giờ biết là người ta có thực sự thích anh hay không.”
“Ồ, không hợp lắm hả?”
Sở Tử Hàng gật đầu, mặt vẫn không thể hiện gì.
“Nhưng mấy thứ cung hoàng đạo này là mấy đứa con gái rảnh rỗi mới tin, anh cũng tin thiệt à? Anh bị khùng rồi hả?”
Lộ Minh Phi vội vàng nói thêm.
Cậu thầm nghĩ, sư huynh mặt đơ khó lắm mới có chút rung động tình cảm, đừng có vì mấy lời tào lao của mình mà lại nản lòng, người ta nói đụng chạm chuyện làm ăn là phải chết, huống chi đây là cản trở người ta cua gái, chắc phải xuống địa ngục luôn đó!
“Cậu trong tình huống nào thì sẽ chắc chắn là mình thích một cô gái?”
Sở Tử Hàng nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Minh Phi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Nếu có cuốn sổ bên cạnh chắc ảnh đã móc ra ghi chú luôn rồi.
Lộ Minh Phi ngửa đầu suy nghĩ một lúc lâu, rồi nhếch mép:
“Nếu có một người, ngay lúc anh đang hỏi mấy câu này, trong đầu anh lại hiện ra tên của người đó… thì anh chính là thích người ta rồi đấy.”
Cậu nhìn vào mắt Sở Tử Hàng, sống mũi bỗng cay xè.
Cậu nói ra những lời đó thì cũng nghĩ đến một cái tên — và cậu biết rõ mình thích cô ấy.
Thật ra cậu ước gì mình không nhớ tới, như vậy tim sẽ không đau.
Nhưng cậu cũng thấy mình tốt bụng ghê, vì để đánh thức sư huynh mà không tiếc tự đào tim mình ra.
Tuy nói nỗi buồn này chẳng là gì, nhưng nếu như Sở Tử Hàng hiểu được lời cậu, và theo đuổi được người con gái đó — dù là Tô Thiến hay Hạ Di — thì coi như cậu Lộ Minh Phi cũng lập được chút công đức.
Dù bản thân thảm như chó gặm, nhưng cậu vẫn muốn Sở Tử Hàng có thể vui vẻ một chút.
Dù nhìn ngoài thì oai phong lẫm liệt, nhưng Sở Tử Hàng chẳng hề trông giống người thực sự hạnh phúc chút nào cả.
Sở Tử Hàng im lặng rất lâu, khẽ gật đầu.
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Lộ Minh Phi thấy mình coi như đã hoàn thành sứ mệnh giúp đời, vỗ mông đứng dậy.
“Không có gì, em về trước đây.”
Khi cậu đang đi tới cửa, phía sau vang lên tiếng Sở Tử Hàng hỏi:
“Cậu ổn chứ?”
“Ổn chứ sao không,” Lộ Minh Phi không quay đầu lại.
“Chỉ là buồn thôi, đến cơ hội để tranh giành còn không có. Ngay từ đầu em đã biết đó là chuyện nhảm nhí rồi.”
Cậu khẽ nói tiếp:
“Ai mà muốn mình thích một người theo cái kiểu dở hơi vậy chứ? Ngay cả cơ hội… cũng không có mà.”
---
“Chào buổi chiều, sư huynh Lộ.”
Lộ Minh Phi đi trong hành lang thì gặp Hạ Di.
Cô nàng mặc đồng phục xanh rêu của Học viện Cassell, tóc buộc cao, tay ôm tập vở, tay kia xách theo một cái bình giữ nhiệt.
“Cái gì thơm vậy?”
Lộ Minh Phi hít hít mũi, dí sát lại như chó đánh hơi.
“Chè tuyết nhĩ đó ông ơi! Đồ cho bệnh nhân ăn thôi, có gì thơm đâu mà thơm! Em còn biết nấu cả canh sườn nữa á, đợi đó nha!”
Hạ Di cười toét miệng, lộ ra hai cái răng nanh như tiểu hổ con.
“Háo hức ghê!”
Lộ Minh Phi hai tay xoa xoa như chuẩn bị ăn đại tiệc, rồi tiện miệng hỏi, “Em thuộc cung gì vậy sư muội?”
“Bảo Bình chớ còn gì nữa! Bảo Bình nấu ăn đỉnh lắm nha~”
Cô nàng nheo mắt cười, lướt ngang qua cậu và đi vào phòng bệnh.
Lộ Minh Phi quay đầu lại nhìn bóng lưng cô, tung tăng đi tới, đuôi ngựa lắc lư lên xuống.
“Vãi nồi thật, ở Mỹ mà cũng có chè tuyết nhĩ ăn, thế này không phải kiểu ‘tình huynh nghĩa muội’ nữa rồi... cái này phải gọi là lửa tình cuồng nhiệt luôn ấy chứ!”
Lộ Minh Phi lẩm bẩm, rồi bất chợt bật cười, quay sang hành lang trống vắng mà nói nhỏ:
“Sư huynh à, em gái này được đó… nhớ nắm bắt cơ hội nha…”
---
“Hôm nay muộn quá rồi.”
Sở Tử Hàng nói.
“Trời đất! Buổi chiều em còn có tiết học đó nha! Em đâu phải người giúp việc nhà anh đâu! Em nấu canh cho anh là vì kính trọng anh là một nam tử hán chính hiệu, sư huynh mà cũng khách sáo quá đi!”
Hạ Di ngồi xuống cạnh giường, lẩm bẩm làu bàu, trong mắt ánh lên một thứ ánh sáng lấp lánh như nước trong vắt.
“Chè tuyết nhĩ đó, chè tuyết nhĩ. Ở cái xó xỉnh quỷ quái không một con chim nào buồn bay qua này mà còn mua được tuyết nhĩ là giỏi rồi nha, em còn phải đặt từ eBay gửi tới đấy biết không hả?”
Hạ Di mở nắp bình giữ nhiệt, giọng đầy tự hào.
Sở Tử Hàng lặng lẽ ăn từng muỗng chè, mặt vẫn không biểu cảm.
---
“Ngon không ngon không?”
Hạ Di nheo mắt hỏi.
“Lẽ ra nên cho thêm chút hoa quế ngào đường.”
Sở Tử Hàng bình tĩnh nhận xét như một chuyên gia.
“Ối giời ơi! Anh đúng là quý công tử, khẩu vị cũng đòi hỏi cao ngất!”
Hạ Di suýt chút nữa hét lên, nhưng rồi cô chống cằm, nghiêm túc hỏi:
“Hoa quế ngào đường là cái gì vậy ạ?”
Sở Tử Hàng hơi khựng lại, rồi đáp:
“Là lấy hoa quế tươi, đem phơi khô, lấy khoảng 100 gram, trộn với hai thìa kẹo mạch nha, cho lên hấp khoảng mười phút, để nguội rồi bỏ vào lọ cất tủ lạnh.”
“Nghe thôi cũng thấy phiền phức rồi, đúng là thứ món chỉ có mấy người như anh mới thích thôi. Được rồi, lần sau em sẽ bỏ hoa quế ngào đường vào nhé, em mua cả đống tuyết nhĩ cơ, đủ nấu cho anh mấy tô chè luôn đó.”
Hạ Di lười nhác nói.
"Tôi ăn xong rồi.”
Sở Tử Hàng đưa trả cái bình giữ nhiệt, ra hiệu mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Này! Anh nói một tiếng cảm ơn thì chết à?”
Hạ Di trợn mắt.
“Cảm ơn.”
Sở Tử Hàng đáp rất phối hợp.
“Thật là, bị anh làm cho hết cả tức.”
Hạ Di bĩu môi, rồi hạ giọng nói tiếp:
"Anh nghe chưa? Hôm nay tin tức trong trường lan truyền ầm ầm rồi đó, nói là chị NoNo với anh Caesar sắp đính hôn! Ảnh đến tận Van Cleef & Arpels đặt nhẫn kim cương, cả thế giới chỉ có đúng một cái, wow, mở mang tầm mắt thật đó!”
Sở Tử Hàng sững người, im lặng rất lâu rồi khẽ nói:
“Chẳng trách…”
---
"Huynh đệ à, mượn rượu giải sầu không phải là phong cách của anh hùng hào kiệt tụi mình đâu nha! Em uống bao nhiêu chai rồi kìa!”
Finger đập bàn thở dài.
Lộ Minh Phi cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn đống chai rỗng trên bàn, đếm đi đếm lại mấy lần vẫn không ra số.
Đại khái là bốn, năm chai vang đỏ, còn dưới đất thì lăn lóc cả tá lon bia rỗng.
“Đếm không nổi nữa.”
Lộ Minh Phi úp mặt xuống bàn, nặng nề nói
"Mượn rượu giải sầu cũng là một phong cách sống, anh không hiểu đâu. Anh hùng Trung Hoa tụi em, thất tình là phải uống rượu giải sầu. Anh đọc tiểu thuyết võ hiệp chưa? Biết Lý Tầm Hoan không? Đoàn Dự với Hư Trúc nữa, uống rượu giải sầu là khí chất hảo hán đó!”
“Anh thì chú ý chữ mượn trong 'mượn rượu' nha… Nói thật chứ nếu rượu là em tự mua, rồi rủ anh uống tới tận ngày tận thế, thì anh cũng cười khẩy một cái, chỉ nói một câu: cho tôi thêm hai phần chân giò!”
Finger nhăn nhó.
“Nhưng làm ơn đi, em giờ còn nghèo hơn cả anh. Trốn học mấy bữa bị Norma cảnh cáo, thẻ tín dụng bị khóa… tiền mua rượu đều là anh trả đó, biết chưa? Anh tuy cũng là người có tình có nghĩa, nhưng đau ví là chuyện thường tình!”
“Phiền thật, đợi em có tiền sẽ trả lại mà!”
Lộ Minh Phi chẳng buồn ngẩng đầu.
“Không mượn anh thì mượn ai? Chẳng lẽ chạy đi nói với lão đại là ‘Em nghe nói anh sắp cưới chị NoNo, em buồn quá, cho em mượn chút tiền mua rượu uống cho quên đời’ à?”
“Caesar là người thoáng tính mà, nếu em dám nói vậy, ảnh chắc cho em hẳn mấy thùng Bordeaux lâu năm đấy!”
“Em biết lão đại thoáng, nhưng…”
Lộ Minh Phi thở dài.
“Em thì không.”
Thật ra cậu cũng muốn trở thành một người thoáng như thế, kiểu gái đến thì tiếp, gái đi thì tiễn, coi như một cơn gió…
Như thầy Từ Chí Ma từng viết trong Tái biệt Cam Kiều:
“Tôi nhẹ nhàng vẫy tay, không mang theo một áng mây trời.”
Hồi lớp 11, cậu từng làm bài cảm nhận về Tuyển thơ Từ Chí Ma, còn được Trần Văn Văn khen là có gu.
Nhưng mà, ừm, thầy Từ dù có vẻ phong lưu hào sảng, cũng từng vì một cô gái văn nghệ tên Lâm Huệ Ân mà trôi thuyền trên sông Cam Kiều đến mê mẩn cả đời.
Tận khi máy bay chở ông đâm vào núi, hóa thành pháo hoa giữa bầu trời, ông vẫn nghĩ về cô ấy…
Ngẫm lại thấy cũng giống mình ghê.
Khỉ thật!
Người ta bảo, khi đau lòng thì mới nhận ra mọi chuyện dường như sớm đã có điềm báo.
Biết vậy lúc đầu nên viết bài cảm nhận Tuyển thơ Lý Bạch, ông tổ ấy vô lo vô nghĩ, thích uống rượu, uống say là chén lên là: “Nước sông Hoàng Hà từ trời đổ xuống” – đảm bảo sau này sẽ chẳng vì cảnh mà sinh tình!
“Em dĩ nhiên không phải người thoáng, em là thằng ngốc mà.”
Finger nói.
“Ngốc thì không thoáng được.”
“Mẹ kiếp, giờ anh mới biết em ngốc hả? Sống chung một năm, cả quần lót còn đổi cho nhau mặc nữa là!”
Finger gãi gãi đầu bù xù:
“Thôi nghĩ thoáng đi. Nhìn lại quá khứ, hướng tới tương lai. Nói thật nhé, em với NoNo vốn chẳng có gì từ đầu rồi, đúng không? Lúc em gặp cô ấy, cô ấy đã là bạn gái của Caesar. Caesar tuy được hội mỹ nữ vây quanh, nhưng luôn chung thủy với NoNo. Hai người họ môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp. Một năm sau chuẩn bị đính hôn, cũng là chuyện tất yếu. Em là đàn em của Caesar, nên vui thay cho họ mới phải. Họ kết hôn em còn có thể làm bé phù rể, kéo váy cưới cho NoNo, mặt mày hớn hở…”
Finger giơ ngón cái lên
“Không phải rất tuyệt sao?”
“Xì! Phù rể là trẻ con!”
Lộ Minh Phi nói.
“Em tưởng em không phải trẻ con chắc?”
Finger cười toe toét.
Lộ Minh Phi ngơ ngác.
Thì ra, bấy lâu nay mình sống kiểu “lão làng” như thế, mà hóa ra vẫn chỉ là… một đứa trẻ con?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, trẻ con chính là như vậy nhỉ?
Rất rất yêu thích một thứ gì đó, mỗi ngày đều nghĩ đến một bộ phim hoạt hình, nhất định phải xem cho bằng được.
Dán poster nhân vật nữ chính lên tường, nhìn mãi mà tương tư ngẩn ngơ.
Lặp đi lặp lại nghe đĩa nhạc của một ca sĩ nào đó, tự nhận mình là fan cứng.
Rồi cứ thế mong lớn lên, đem poster, mô hình, đĩa CD cất kỹ trong một cái hộp giấy như báu vật đời mình.
Tưởng rằng, khi lớn lên rồi, sẽ có thể gặp được người trong mộng — người đàn ông hay người phụ nữ trong mơ ấy.
Nhưng còn chưa kịp lớn thì phim hoạt hình đã ngừng chiếu, poster cũng phai màu rách nát.
Ca sĩ từng khiến mình mê mệt giờ đầy râu ria xồm xoàm, trở thành một ông chú lôi thôi chẳng còn hào quang.
Mình đang lớn lên, thì người ấy cũng đang rời xa.
NoNo chính là người như vậy — chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Là nữ chính xinh đẹp trên poster hoạt hình, là cô nàng tràn đầy sức sống hát múa dưới ánh đèn sân khấu.
Khi một đứa trẻ nào đó đang say mê cô ấy, thì rất có thể cô đã bí mật kết hôn, mỗi đêm đều trở về nhà hôn một người đàn ông không ai biết, nấu cơm cho anh ta, cùng xem TV, rồi đi ngủ.
Khi họ ôm nhau ngủ, đứa trẻ ấy vẫn đang nằm trên giường, ngắm sao trời, tưởng tượng đủ điều… rồi từ từ, từ từ lớn lên.
“Thì ra mình chỉ là một đứa trẻ thôi à… má ơi!”
Lộ Minh Phi lẩm bẩm rồi từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
---
Sở Tử Hàng mở mắt ra, nhìn Hạ Di đang gục đầu ngủ bên mép giường.
Trời đã rất khuya.
Hạ Di mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, váy đồng phục bó eo.
Trong bóng tối, bóng dáng cô như phủ một lớp ánh trăng, trắng muốt và mong manh.
Trên người cô tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, vừa có chút ấm áp của nắng, lại có sự ẩm ướt của sương mai.
Sở Tử Hàng bất chợt cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc — như thể hương vị đã từng biết từ rất lâu rồi, giờ lại bất ngờ quay về.
Có phần kinh ngạc, cũng có chút vui mừng… giống như tìm thấy một tấm ảnh cũ trong ổ cứng hỏng, tuy bị phơi sáng quá mức nên mờ nhòe, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ngọn cỏ xanh mảnh và đôi chân gầy gò của một cô gái, cùng vạt váy trắng tung bay.
Anh cũng có chút bối rối — không nhớ nổi mình đã từng ngửi thấy mùi hương ấy ở đâu.
Hạ Di ngái ngủ ngẩng đầu dậy, trên mặt còn hằn vết đồng hồ.
“Ngủ gục luôn rồi hả… Môn Toán cao cấp này đúng là muốn hành mình tới điên luôn. Em nói chứ, lớp toán cao cấp ở Học viện Cassell đúng là biến thái mà.”
Cô vừa nói vừa nhai sách mà ngủ gục lúc nào chẳng hay.
Gần đây cô thường xuất hiện trong phòng bệnh, như thể nơi này là phòng tự học riêng của cô vậy.
Sở Tử Hàng cũng dần quen rồi.
Anh mà buồn ngủ thì cứ thế lăn ra ngủ, coi như cô không tồn tại.
Lúc tỉnh dậy thì hoặc là Hạ Di vẫn còn, hoặc là cô đã đi mất.
Hạ Di vỗ phẳng cuốn sách toán, nhét vào túi, rồi quay đầu nhìn Sở Tử Hàng:
“Anh lại ngẩn người cái gì đấy? Có tâm sự à? Yên tâm đi, mọi người đều ủng hộ anh mà. Đoàn điều tra chẳng làm gì được anh đâu.”
"Tôi đang nghĩ về một người bạn,” Sở Tử Hàng đáp.
“Còn chuyện gì khiến lão đại như anh phải lăn tăn nữa chứ?”
Hạ Di chống cằm, gương mặt đầy vẻ hóng hớt.
Sở Tử Hàng chẳng biết phải làm sao với cô.
Hạ Di đúng là kiểu “thấy dây là kéo”, chỉ cần anh nói một câu là cô sẽ bám lấy tán dóc cả tối không dứt.
Anh do dự một chút:
“Bạn tôi… người con gái mà cậu ấy thích vừa được người khác cầu hôn.”
Hạ Di tròn mắt, rồi khịt mũi khinh khỉnh:
“Chuyện đó á? Em tưởng chuyện gì ghê gớm lắm chứ. Tưởng đâu Obama yêu nữ hoàng Anh nên anh mới mất ngủ suy nghĩ đêm hôm. Bị người ta cầu hôn thì có gì lạ? Em còn nhớ hồi cấp ba có thằng con trai tuyên bố nhất định phải cưới em nữa cơ. Còn lén viết lên bảng đen ban đêm, sáng hôm sau cả trường biết.”
“Là người như thế nào?”
Sở Tử Hàng hiếm khi tỏ vẻ quan tâm.
“Ai mà biết? Nếu cậu ta dám ló mặt ra thì đã chẳng phải lén lút làm mấy trò con nít như thế,” Hạ Di bĩu môi.
“Nếu cậu ta dũng cảm thật thì biết đâu em còn cho một cơ hội. Nhưng hiệu trưởng lại chụp ảnh bảng đen, dán ngoài cổng trường làm gương, khiến mấy đứa con trai thích em chẳng ai dám đến gần.”
“Nếu cậu ta thực sự đứng ra, cô sẽ… cân nhắc ‘thử xem sao’ à?”
Sở Tử Hàng bỗng không biết dùng từ gì cho đúng.
“Trời ơi! Đừng có nói kiểu cổ lỗ sĩ vậy được không? Theo kiểu phim Nhật thì gọi là ‘hẹn hò', kiểu Hong Kong thì là 'cặp kè’, bình thường thì nói là ‘ở bên nhau’, còn xưa hơn thì gọi là ‘tán tỉnh’. Còn ‘thử xem sao’ là cái kiểu gì vậy hả?”
“Được rồi,” Sở Tử Hàng gật đầu.
“Ở bên nhau.”
“Xàm quá! Dựa vào cái gì chứ?”
Hạ Di vênh mặt. “Bổn cô nương có nhan sắc có dáng vóc, lại còn biết pha trò, văn võ song toàn, muốn theo em thì đầy người xếp hàng kia kìa, chẳng lẽ ai em cũng ‘thử một phát’?”
Sở Tử Hàng trầm ngâm gật gù:
“Vậy nghĩa là… con gái sẽ không chấp nhận kiểu tình cảm đến đột ngột như vậy, đúng không? Nếu không có tình cảm thì dù người ta cố đến đâu cũng vô ích.”
“Cũng chưa chắc đâu,” Hạ Di tựa đầu vào cửa sổ, tay kê sau gáy.
Ánh trăng rải lên đôi chân cô.
“Không thử thì sao biết có thích không? Có người quen bao năm vẫn chẳng thân nổi, mà có người chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy gần gũi. Chuyện tình cảm ấy mà, phải cảm tính. Anh hiểu không? Nhưng anh cũng nói rồi, anh không dễ cho người ta cơ hội mà. Người thích anh nhiều lắm, chẳng lẽ anh cho ai cơ hội cũng được sao?”
“Người thích cô ấy cũng nhiều lắm.”
“Thế có ai cầu hôn cô ấy chưa?”
“Bạn trai cô ấy.”
“Bạn trai cô ấy tốt không?”
“Chắc là tốt, nhiều cô gái cũng thích anh ta.”
“Đẹp trai?”
“Ừ.”
“Giàu?”
“Tuy hơi tiêu tiền mạnh tay một chút.”
“Trăng hoa?”
“Không.”
“Vậy còn gì để bàn nữa!”
Hạ Di nhún vai, “Một cô gái có bạn trai, vừa đẹp trai vừa giàu lại chung thủy, đến mức cầu hôn rồi, thế là tuyệt vời nhất còn gì. Cái người bạn kia của anh chỉ là cái bóng đèn thôi. Sư huynh hiểu ‘bóng đèn’ là gì không?”
“Là người chen giữa cặp đôi đang yêu nhau, phát ra ánh sáng không cần thiết.”
“Quá học thuật!”
Hạ Di giơ ngón cái lên, “Nhưng mà chuẩn phết. Cô gái đó từng tỏ ý thích cậu bạn kia chưa? Hay chỉ có cậu ta đơn phương thôi?”
“Chỉ có cậu ta thích cô ấy.”
---
Ở ký túc xá khu 1, Lộ Minh Phi đang ngủ mê man bỗng hắt hơi một cái rõ to, rồi rùng mình dữ dội, cứ như bị ai đâm một nhát trong mơ.
---
Sở Tử Hàng lúc nào nói chuyện cũng sắc như dao.
Hạ Di tỏ vẻ cụt hứng:
“Sư huynh ơi, còn chuyện tám nào nhàm chán hơn không? Đây là đơn phương thôi mà! Ai mà chưa từng đơn phương? Mấy chuyện kiểu này, lớn lên rồi sẽ quên, có gì đáng bàn đâu.”
Sở Tử Hàng im lặng.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng cây tùng đổ xuống trong đêm tối, đậm đặc như mực tàu.
Anh đang lựa từ.
Mỗi khi anh định nói điều gì đó thật quan trọng, anh đều chuẩn bị trong đầu trước, giống như hồi trung học phải phát biểu trước toàn trường vậy.
Anh là kiểu người cứng nhắc như thế – khi mọi từ ngữ đã sẵn sàng trong đầu, anh sẽ nói ra từng chữ một, giống như tên đã rời cung, không thể đổi hướng nữa.
"Tôi nghĩ, đời người ai cũng sẽ gặp một người khiến mình rung động. Có người gặp đúng lúc – như gặp hoa nở vào mùa xuân – mọi chuyện đều đẹp: họ yêu nhau, đính hôn, cưới nhau, sống bên nhau. Nhưng cũng có người gặp sai lúc – như thấy một con cá nổi lên giữa mùa đông để thở – thở xong, nó lại lặn xuống đáy nước, từ đó biến mất. Không kết cục, không có gì cả. Nhưng liệu mình có thể nói rằng, gặp hoa mùa xuân là đúng, còn thấy cá mùa đông là sai? Chỉ vì gặp sai thời điểm, có thể kiềm lòng mà không thích một người hay sao? Liệu mình có cố hết sức đến gần người đó, tìm đủ cách để che giấu tình cảm, thậm chí cố gắng giả làm một con cá khác – chỉ để được ở gần người ta không?”
Sở Tử Hàng khẽ nói.
Giọng anh rất nhẹ, như mũi tên xuyên qua mặt hồ tĩnh lặng.
---
Anh khẽ run lên một chút.
Chợt nhận ra người mà mình nghĩ tới không phải Lộ Minh Phi, mà là cuộc gặp gỡ giữa người đàn ông kia và mẹ.
Một hỗn huyết chủng và một người phụ nữ thuần chủng.
Vì cuộc gặp gỡ ấy, mà người kia đã giấu đi bản thân mình, ngụy trang thành một kẻ vô dụng.
Anh lại nhớ tới ánh nắng ngoài căn nhà cấp bốn, người phụ nữ xinh đẹp ngồi lặng lẽ bên bếp củi lấm lem, đun nước trong chiếc ấm hơi nước cũ kỹ.
Đứa trẻ cưỡi trên cổ người đàn ông, còn ông ấy thì bò lê khắp nền nhà.
Và rồi là ly sữa chết tiệt ấy, ly sữa trắng bốc khói lờ mờ trong trí nhớ, bên trong có một viên đường vuông vức đang tan chảy.
Thế nào là một tình cảm đúng đắn?
Thế nào là một tình cảm sai trái?
Những hạt giống hy vọng chưa kịp nở hoa có nên bị chôn vùi trong đất mãi mãi không?
Dù thậm chí còn chưa có một mùa xuân nào để chúng nảy mầm...
“Cái cậu con trai thích cô đấy, phải can đảm cỡ nào mới dám lẻn vào lớp học lúc nửa đêm, để viết trên bảng đen rằng cậu ấy muốn cưới cô?”
Anh nhìn thẳng vào Hạ Di.
“Tất nhiên cô sẽ không chấp nhận. Nhưng suốt ba năm cấp ba, cậu ấy vẫn lặng lẽ ngồi ở một góc lớp, âm thầm nhìn cô. Giống như một con chuột chũi – loài vật không thể sống dưới ánh sáng. Bị phơi nắng vài tiếng là chết. Chuột chũi không thể bước ra khỏi bóng tối, nó chỉ có thể âm thầm nhìn cô từ trong đó thôi. Như vậy là sai sao?”
Không gian rơi vào tĩnh lặng lành lạnh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt dừng lại, không rời.
Trên tường, chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ phát ra tiếng “tích tắc”, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Sở Tử Hàng chợt cảm thấy hối hận, chỉ muốn tát cho mình một cái.
Không khí gì kỳ cục quá!
Lại là cái tật hồi trung học cứ hay lên sân khấu phát biểu, thành ra giờ hễ lỡ đà là lại bắt đầu… ngâm thơ nói mộng.
Nói tới lúc Hạ Di ngẩn ra, không chen được một câu, anh mới nhận ra mình lạc đề rồi.
Mà lại không sao dừng lại được…
Giờ phải kết thúc sao đây?
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên.
“Hay thật đấy! Nếu anh sinh ra sớm hơn năm năm thì đám tiểu thuyết ngôn tình bây giờ chắc khỏi sống luôn!”
Hạ Di hào hứng vỗ tay như vừa nghe xong một bài diễn văn hùng hồn.
Sở Tử Hàng nhìn vào đôi mắt lấp lánh ấy, có chút ngẩn người.
"Nếu anh thích ai, thì phải mau chóng nói với người ta nhé.”
Hạ Di gật đầu nghiêm túc.
“Không nói ra thì người ta sẽ chạy mất đấy. Có những chuyện, phải nói ra mới tính. Không nói, chỉ toàn đoán tới đoán lui, cuối cùng đoán đến hỏng luôn.”
Cô cười hì hì, “Nhưng mà câu hồi nãy… nghe sến rện luôn đó. Bảo sao anh đúng kiểu Cự Giải chết lặng.”
“Song Tử, sinh ngày 1 tháng 6.”
Sở Tử Hàng chỉnh lại.
“Nhưng anh có cung mọc là Cự Giải. Trong bản đồ sao của anh có tận bốn hành tinh nằm ở Cự Giải lận đó. Anh đúng là Giả Song Tử – Thật Cự Giải!”
Hạ Di cười híp mắt, “Cự Giải không phải đúng kiểu như anh à? Trông mềm mềm, chuyện trong lòng thì một bụng, nhạy cảm, trái tim lúc nào cũng chạy trước cái miệng mấy chục bước. Đợi anh nói thì có mà ngủ quên luôn! Với lại còn sĩ diện kinh khủng – chỉ cần cảm thấy bị tổn thương chút xíu là lời sắp nói ra cũng nuốt ngược lại, thà tự mình nghẹn chết cũng không nói!”
“Sao cô biết bản đồ sao của tôi?”
Sở Tử Hàng ngẩn ra.
"Anh không cảm thấy… em rất hiểu anh à?”
Hạ Di làm mặt quỷ, rồi thở dài, “Anh đúng là hay quên thật. Bọn mình từng là bạn học mà anh! Trường trung học Sĩ Lan! Em học cùng cấp hai với anh! Sau này mới chuyển trường thôi!”
Sở Tử Hàng sững người.
Anh thật sự không nhớ ra Hạ Di.
Trường Sĩ Lan có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, nhưng anh lúc nào cũng đi đường cúi đầu, rất ít khi nhìn ai.
Có lẽ trên sân bóng nhộn nhịp đó, khi đám con trai đang chơi bóng rổ, các cô gái tụm lại xem và bàn tán, anh lại chẳng hề biết ở một góc xa có một cô bé sắp chuyển trường đang âm thầm nhìn mình?
Tên "Hạ Di" nghe thật lạ lẫm, nhưng cảm giác kia lại cứ như in dấu vào tiềm thức.
"Anh nhìn thấy cá ngoi lên mặt băng để thở, thì năm sau nếu anh vẫn ở đó đợi, vẫn sẽ thấy nó trồi lên thở tiếp. Lúc đó anh có thể mang theo một cái đục băng, đập vỡ lớp băng rồi vớt cá đem về nhà nấu canh!”
Hạ Di nheo mắt cười, “Đó gọi là… hậu truyện!”
Cô đeo balo lên lưng, hai tay khoanh ra sau, nhún nhảy đi về phía cửa.
Trước khi ra khỏi phòng, cô quay đầu lại:
"Người bạn mà anh nhắc tới, là anh Lộ đúng không? Ôi trời ơi, anh dấu không nổi đâu. Nhìn là biết anh vừa bán đứng anh Lộ rồi!”
Cô cười khúc khích, chạy mất.
---
"Cô có thể từ chối đơn xin của Caesar không? Tìm lý do nào đó, dù sao cô cũng rất giỏi bịa chuyện.”
Tầng ngầm 50 mét dưới thư viện Học viện Cassell, giữa những máy chủ và ống dẫn tối om, một người đàn ông ngả người trên ghế xoay, tay kê sau đầu.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống khuôn mặt đầy râu chưa cạo của anh.
Tia sáng từ trần nhà rọi thẳng xuống, hắt bóng hình một cô gái trong suốt mờ ảo.
Cô mặc đồng phục màu xanh rêu, chiếc khăn ren trắng nơi cổ gần như hòa vào làn da trắng nhợt đến mức không phân biệt được ranh giới.
“Chúng tôi có thể đưa ra ý kiến tham khảo, không có quyền phủ quyết trực tiếp. Hiệu trưởng và hiệu phó cũng sẽ nêu ý kiến. Nhưng dù cả ba bên đều phản đối, Hội đồng Quản trị vẫn có thể cưỡng chế thông qua.”
EVA lắc đầu.
“Trong chuyện này, gia tộc Gattuso có thể thao túng cả hội đồng. Nói cách khác, nếu gia tộc họ đồng ý cuộc hôn nhân này, thì chẳng ai có thể ngăn cản.”
“Vậy thì hơi đau đầu đấy…”
“Nhưng mà, anh đã nói rồi, tôi sẽ ghi rõ ý kiến phản đối trong báo cáo.”
“Đẹp lắm! Cô gái của tôi đúng là đáng tin!”
Người đàn ông búng tay cái tách.
“Lần trước anh nhờ tôi sửa điểm cho cậu ta, lần này lại nhờ tôi phản đối báo cáo cho cậu ta. Anh sắp thành bảo mẫu của cậu ta rồi đấy. Trước giờ anh đâu phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng… sao lại để tâm đến cậu ta đến vậy?”
EVA nghiêng đầu nhìn anh, nửa mái tóc dài thẳng buông xuống đến tận bàn chân.
Cô cười, nụ cười tinh nghịch mà vẫn trong trẻo như sương tuyết.
Người đàn ông nhún vai:
“Tôi chỉ muốn kéo dài chuyện cưới xin này một chút, cho Lộ Minh Phi thêm một cơ hội… ít nhất còn có thời gian để đấu tranh.”
“Anh thấy thương cậu ta à?”
EVA lắc đầu.
“Vậy thì có ích gì chứ? Đứa trẻ đó không thể mãi sống dưới sự bảo hộ của anh. Dù anh cho cậu ta cơ hội, thì cũng phải là cậu ta biết nắm lấy. Nhưng cậu ta yếu đuối quá. Biết chuyện xong thì ngày nào cũng chỉ uống rượu rồi ngủ, hệt như mất hồn.”
“Sao cô biết?”
“Trong học viện này, hiếm có chuyện nào lọt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tôi chỉ cần nhìn hóa đơn đồ ăn khuya của cậu ta mỗi đêm là biết.”
EVA nói.
“Một đứa trẻ yếu đuối, cuối cùng vẫn là vô dụng thôi.”
“Đúng thế, nó là một đứa yếu đuối. Nhưng rồi ai cũng sẽ lớn, ai nên tỉnh thức thì cuối cùng cũng sẽ tỉnh thức. Những chuyện đó… là chuyện của tương lai, chẳng liên quan gì đến tôi.”
Người đàn ông lắc lắc lon coca lạnh trong tay.
“Tôi chỉ muốn cho thằng nhóc đó một chút hy vọng. Một thằng vô tích sự như nó, có được quá ít, cũng chẳng mấy thứ là quan trọng với nó. Vậy mà chỉ vài thứ ít ỏi đó đã lấp đầy cả trái tim nó. Trần Mặc Đồng chẳng là gì của nó, nhưng trong lòng nó lại chiếm vị trí rất lớn. Mất đi rồi, trong tim sẽ trống một khoảng, và không thứ gì có thể lấp đầy.”
Anh đặt tay lên ngực trái.
“Thế nên nó mới uống rượu liên tục. Có một cơn khát, chỉ có rượu mới xoa dịu được. Cơn khát ấy, chính là cô độc.”
EVA im lặng hồi lâu, rồi đưa bàn tay trống rỗng ra vuốt nhẹ lên tóc anh.
“Anh già rồi… Trước kia anh không nói chuyện kiểu này. Lúc đó anh kiêu ngạo như dã thú.”
“Kể từ khi mất cô,” anh đưa tay nắm lấy tay cô – hoặc là chỉ nắm vào ánh sáng và không khí – khẽ nói, "tôi cũng cô đơn lắm.”
“Có kẻ xâm nhập.”
EVA đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Cô là hệ thống thiết kế không thể bị xâm nhập mà!”
Người đàn ông sững sờ.
EVA thở dài:
“Là do anh đấy. Ban đầu anh là người duy nhất có thể xâm nhập sâu vào hệ thống của tôi. Nhưng sau đó vì lo Hội đồng Quản trị sao chép dữ liệu ẩn trong lõi, anh đã dùng siêu chỉ thị để tắt bớt chức năng của tôi, còn cấm luôn cả người dùng thẻ trắng truy cập. Kết quả là phòng tuyến của tôi không còn toàn vẹn nữa.”
“Khỉ thật! Mấy chỉ thị siêu cấp đó mạnh đến vậy sao?”
Người đàn ông ôm trán.
“Anh nên chịu khó đọc kỹ hướng dẫn sử dụng mà tôi đưa cho. Siêu chỉ thị tác động đến tầng sâu nhất của hệ thống, từng dòng đều cực kỳ mạnh. Trong đó có cả một dòng có thể khiến tôi tự hủy, anh có muốn ghi nhớ không?”
EVA mỉm cười, vươn tay vuốt má anh như một người mẹ dỗ đứa trẻ được cưng chiều mà vẫn hay mắc lỗi.
“Thôi miễn. Kẻ xâm nhập đang ở đâu?”
“Vào từ hệ thống nước tuần hoàn, hiện đang tiến vào tầng đáy của băng khiếu.”
“Giếng Lãng Quên à? Biết rồi.”
Người đàn ông lập tức đứng dậy, phủi chiếc áo choàng trên vai, cơ bắp cuồn cuộn như muốn phá da mà trồi ra.
Hai tay anh siết chặt, vang lên những tiếng răng rắc nhẹ, rồi anh quay người rời đi.
“Cẩn thận khi dùng ngôn linh, nếu cơ bắp mạnh quá sẽ gây áp lực lớn lên xương đấy.”
EVA nhắc nhở.
“Nhớ rồi nhớ rồi. Đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ tôi yêu cô năm xưa là vì mắc chứng yêu mẹ đấy… Cô chẳng khác gì mẹ tôi cả.”
Người đàn ông bất lực vẫy tay.
"Tôi còn lâu mới loãng xương, hơn nữa, tôi vẫn uống canxi đều đặn theo lời cô dặn đấy nhé!”
Anh cười toe toét, khoe cả hàm răng trắng.
---
Bóng đen bơi như cá trong ống thép không gỉ.
Những ống này có đường kính hai mét, phân chia thành ống dẫn nước ngọt và nước biển, dùng để cung cấp cho khu vườn khổng lồ và bể cá của Anjou.
Cách vài trăm mét lại có một lưới hợp kim cực cứng, nhưng tất cả đều bị xé toạc dễ dàng.
Thiết bị cảnh báo gắn bên trong thành ống không còn nhấp nháy đỏ nữa – phần lớn phòng tuyến của “băng khiếu” đã bị vô hiệu.
Bóng đen lật người, hai đầu gối có giác hút bám lên thành ống trơn nhẵn.
Lãnh địa phát động, những gợn sóng trong suốt lan rộng ra ngoài.
Nước lập tức ngừng chảy – lãnh địa này khiến khối chất lỏng đóng băng trong tích tắc.
Bóng đen nắm chặt tay, đấm thẳng vào vách ống, phá vỡ cả nước, vách và đá núi bên ngoài, như một quyền sư lão luyện tung ra cú “Đại Khai Bi Thủ” nào đó.
Nước lại cuộn chảy, bóng đen bị sức ép khổng lồ đẩy bật ra ngoài.


1 Bình luận