• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn 15: Kẻ đứng sau bức màn - Phần 1-2

0 Bình luận - Độ dài: 4,975 từ - Cập nhật:

Sáng sớm, sân bay quốc tế Bắc Kinh.

Chuyến bay đầu tiên từ Bắc Mỹ đến Trung Quốc trong ngày vừa hạ cánh. 

Cả một đoàn du lịch kéo nhau đổ bộ. 

Hải quan phải khẩn cấp mở thêm lối kiểm tra nhập cảnh, thế nhưng dòng người vẫn nối đuôi nhau xếp hàng dài. 

Đám người Mỹ ăn mặc chỉnh tề ấy, dù có lịch thiệp đến đâu, cũng không thể thoát cảnh chờ đợi. 

Chỉ có vài người trong số đó là vẫn ríu rít nói cười như chợ vỡ.

“Ê, Minh Phi! Gặp lại cậu vui quá đi mất!”

Trong đám đông, có người hào hứng nhào tới bắt tay Lộ Minh Phi, người đang đứng đó với đôi mắt thâm quầng.

“Tansen?” 

Lộ Minh Phi tròn mắt. 

Cậu ngủ mê suốt chuyến bay, chẳng thèm để tâm mình đang bị nhét vào cái đoàn người quái quỷ gì.

“Uầy, em giao du rộng thật đấy!”

Finger bình phẩm.

“Các cậu cũng đến để... giết rồng à?” 

Tansen bắt tay Finger.

“Gì cơ... ‘cũng’ là sao?” 

Finger sực hiểu ra có điều gì đó không ổn. 

Rõ ràng chuyện không chỉ đơn giản là vài trăm hỗn huyết chủng cùng bay về Trung Quốc.

“Ừ,” Tansen mỉm cười, hạ giọng, “Đây là chuyến bay thuê riêng, toàn bộ hành khách đều đã được kiểm tra trước, không sót một a, tất cả đều là hỗn huyết chủng. Tất cả đều đến Trung Quốc để đồ long.”

“Trời ơi, hoành tráng vậy sao?” 

Lộ Minh Phi và Finger đồng thanh thốt lên.

“Mọi người đều là chiến hữu, cần gì giấu nhau? Chẳng phải các cậu cũng thế sao?” 

Tansen nháy mắt. 

“Tin tức lan đi nhanh lắm, tôi nghĩ giờ khắp thế giới hỗn huyết chủng nào chẳng biết tin Long Vương có khả năng sẽ thức tỉnh ở Bắc Kinh? Trừ khi họ đang kẹt ở đâu đó tận rừng rậm Nam Mỹ hay Trung Phi, chẳng có mạng mà cập nhật.”

“Nhưng khoan đã, anh bạn, anh nghĩ mình là ai? Có tài cán gì mà cũng đòi đi đồ long? Đồ long chứ có phải đi hội chợ triển lãm đâu, mua vé xếp hàng là vào được à?” 

Finger trợn mắt, “Chưa kể anh đang mặc bộ đồ cosplay đáng yêu này?”

Tansen hôm nay không vận âu phục bóng lộn như ở buổi đấu giá, mà diện một chiếc áo dài tay, bên ngoài là áo gile quân dụng xanh rêu túi to túi nhỏ, quần bò rộng thùng thình, chân đi giày thể thao, đầu đội mũ bóng chày của đội Yankees New York. 

Đỉnh nhất là dòng chữ Trung “Không đến Vạn Lý Trường Thành chẳng phải hảo hán” to tổ bố in ngay trước ngực.

“Ồ,” Tansen cười thoải mái, “Tôi cũng biết mình không đủ năng lực thật. Với năng lực ngôn linh của tôi, đừng nói Long Vương, gặp loại thứ hay tam đại chủng cũng đủ bị đè bẹp rồi. Tôi chỉ nghĩ một sự kiện tầm cỡ như thế này mà không tự mắt chứng kiến thì tiếc lắm… Mà cậu nói cũng đúng, hội chợ triển lãm thế giới vẫn chưa kết thúc, nên tôi và vài người bạn tiện thể sang Trung Quốc nghỉ dưỡng, tham quan luôn. Một công đôi việc mà, đúng không? Cậu xem, còn có người dắt theo cả vợ con kia kìa.”

“Chà chà... Cái kiểu ‘nếu giết được rồng thì hên, không thì coi như đi du lịch’ của anh, thật là cảnh giới thần tiên mới luyện được đấy!”

"Hỗn huyết chủng, sinh năm 1977, năm nay ba mươi ba tuổi, có trái tim của ông chú thì đã sao nào?”

---

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân Bombardier Global Express XRS nhẹ nhàng hạ cánh xuống sân bay thủ đô.

Khác với hầu hết máy bay tư nhân màu trắng sang trọng, chiếc này được sơn đen toàn thân. 

Máy bay vừa dừng, cửa khoang lập tức mở ra, gió sớm thổi ào ạt dưới ánh mặt trời mới nhô. 

Hành khách VIP chẳng buồn chờ xe thang mà nhảy thẳng từ cửa xuống đất. Khoảng cách hơn hai mét giữa cửa máy bay và mặt đất không phải chuyện chơi, nhất là với đôi giày cao gót ba inch. 

Cô ấy còn đeo theo chiếc túi du lịch khổng lồ của LV.

Sakatoku Mai ngẩng đầu đón bình minh, tháo chiếc kẹp tóc khỏi mái đầu, để suối tóc đen buông xõa như thác đổ. 

Cô duỗi mình trong nắng sớm, như thể trút bỏ hết mỏi mệt sau chuyến bay dài.

Tất cả đàn ông có mặt quanh đó đều vô thức đưa tay sờ mũi, kiểm tra xem mình có... chảy máu không. 

Dù chỉ là một dáng hình trong nắng mai, nhưng từng đường nét mềm mại trên thân thể cô đều khiến người ta liên tưởng đến một đóa hoa vừa nở rộ.

---

Sở Tử Hàng cúi đầu chăm chú vào màn hình laptop, Lộ Minh Phi và Finger thì ngủ gật.

Chỉ có Tansen là kịp nhìn thấy bóng lưng ấy. 

Một cô gái khoác áo da đen, từ phía sau chạy vụt qua như một vệt sáng, luồn qua lối đi ngoại giao vắng tanh rồi biến mất. 

Anh huýt sáo khe khẽ.

Lộ Minh Phi ngơ ngác ngẩng đầu lên. 

Trong khoảnh khắc ấy, cậu ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, hương thơm ngòn ngọt xen lẫn sát khí, như gươm đao ngấm hương hoa.

---

Một chiếc Hummer kéo dài đỗ sẵn ở khu vực lối đi riêng dành cho khách VIP. 

Tài xế kiêm vệ sĩ toàn thân mặc đen cung kính mở cửa xe. 

Sakatoku Mai nhẹ nhàng nhảy vọt lên xe như một con én đen vừa vỗ cánh cất cánh bay. 

Cửa xe lập tức đóng lại, chiếc Hummer rồ ga phóng đi như tên bắn.

Khoang sau của xe được thiết kế như một không gian riêng biệt, hoàn toàn cách biệt với buồng lái. 

Nội thất trang trí bằng gỗ anh đào và da cừu màu rượu vang, sang trọng và kín đáo. 

Trong tủ rượu giữ nhiệt, bộ ly pha lê va vào nhau leng keng theo từng nhịp rung của xe. 

Trước chiếc ghế sofa bọc da kangaroo rộng rãi là màn hình LCD 42 inch đang phát đồ thị biến động chứng khoán thị trường New York.

Trên sofa, một cô gái đang ngồi co chân, đeo kính gọng nhựa đen, mái tóc dài nhuộm nâu hạt dẻ rũ xuống che nửa khuôn mặt. 

Một tay cô viết vẽ liên tục trên giấy, tay còn lại cầm điện thoại xe hơi, giọng nghiêm khắc:

“Đẩy giá lên thêm 1,5%, dốc toàn lực mua vào cổ phiếu công ty năng lượng gió mà chúng ta đã chọn! Hạn mức tôi cấp cho anh là năm trăm triệu đô.”

Cô gái tiện tay nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng:

“Đừng có nghi ngờ quyết định của tôi! Năm phút trước, một chiếc tàu chở dầu hai trăm nghìn tấn vừa bị mắc cạn và chìm ở vịnh Mexico. Sự cố tràn dầu lần này sẽ khiến các tổ chức bảo vệ môi trường nổi giận đùng đùng, nền kinh tế dầu mỏ chắc chắn sẽ bị lên án dữ dội. Trong ba tháng tới, cổ phiếu năng lượng mới chắc chắn sẽ tăng phi mã!”

“Ê! Nàng khoai tây chiên! Ở Bắc Kinh sống sướng nhỉ?”

Sakatoku Mai quẳng cái túi du lịch xuống, tiện tay chồm tới véo má đối phương.

“Này! Không được động tay động chân!” 

Cô nàng khoai tây hoảng hốt đưa tay che mặt.

Nhưng đã muộn. 

Với tư cách là một nhẫn giả chính hiệu, tốc độ ra tay của Sakatoku Mai không khác gì lúc rút kiếm cắt cổ kẻ thù, nói còn chưa xong, tay đã đến nơi. 

Trước khi cô nàng kịp phản ứng, Mai đã thỏa mãn véo xong má, rồi thản nhiên tựa lưng vào ghế sofa, tháo kính râm, vắt chân chữ ngũ đầy thư thái.

“Chỉ sờ tí thôi mà, có chết ai đâu? Quả nhiên là nuôi tốt lắm, da mịn màng, đàn hồi ghê.”

Cô ta liếc nhìn từ đầu đến chân:

“Có điều... gu ăn mặc của cô vẫn y chang cái thời ông nội tôi còn sống.”

“Lúc chờ chị em tranh thủ đắp mặt nạ thôi mà...” 

Cô nàng khoai tây cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc: 

Áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần jeans xanh bạc màu và đôi dép xỏ ngón đế mỏng.

“Tôi đâu có mặc đồ cổ lỗ gì, chỉ là phong cách ở nhà thôi! Mặc dù xét về thời trang thì không so được với cô, nhưng cũng không đến nỗi nào chứ?”

“Trời đất! Tôi phải vác hai thanh katana, mang giày cao gót ba inch mà lăn lộn từ đông sang tây, mệt đến rụng cả chân! Còn hai người, cô và cái cô nàng ba không kia, lại được ung dung hưởng thụ? Mặt nạ? Ở nhà? Ai lại là ‘nữ thần nội trợ’ mà gọi một cú điện thoại là mua luôn năm trăm triệu đô cổ phiếu năng lượng gió thế hả?”

Sakatoku Mai trừng mắt nhìn, “Tôi nhận được điện thoại của cô, chẳng kịp trang điểm đã phải phóng xe như bay ra sân bay Khải Đức, đạp đỏ cả đống đèn tín hiệu, bị phạt không biết bao nhiêu mà kể! Vậy mà cô còn ngồi đây thong thả ăn khoai chiên?”

“Được rồi được rồi, tôi biết chăm trẻ con mệt lắm mà,” 

Cô nàng khoai tây vội vàng dỗ ngọt, “Tài liệu cô cần, tôi đã gửi rồi chứ?”

“Cái trang rao thưởng trên thị trường thợ săn ấy hả? Có xem qua rồi. Người đăng bài đúng là biết chơi, quẩy một phát kéo cả đám hỗn huyết chủng khắp thế giới vào cuộc.”

“Chiếc máy bay đó hạ cánh gần như cùng lúc với cô. Trong vòng một tuần, sẽ có ba chuyến thuê riêng như vậy từ Mỹ đến Trung Quốc.”

Cô nàng khoai tây đưa qua một bản hợp đồng thuê máy bay.

“Ba chiếc Boeing 747-400? Dân hỗn huyết chủng Bắc Mỹ đúng là chịu chi.”

Sakatoku Mai lật lật mấy trang rồi quẳng lại,

“Vậy là đã có hơn một ngàn hỗn huyết chủng nhập cảnh vào Trung Quốc rồi? Họ nghĩ đồ long là kiểu phụ bản raid khó cần lấy số lượng bù thực lực sao? Với huyết thống của vài người trong đó, vừa bước vào khu vực có ‘Long uy’ thôi cũng đủ khiến tim ngừng đập rồi!”

“Không phải một ngàn, mà hơn ba ngàn người. Bên châu Âu đổ về Bắc Kinh còn đông hơn nữa.”

Sakatoku Mai nhướn mày:

“Hồi nãy tôi thấy trong sân bay có mấy trăm người xếp hàng, chắc là cái đoàn này? Hải quan mà biết họ đã cho cả một đoàn như vậy lọt vào Trung Quốc chắc chỉ muốn khóc không ra nước mắt.”

“Trong số đó có ba người tên là Finger von Frings, Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi.” 

Cô nàng khoai tây nói tiếp.

Sakatoku Mai lập tức sa sầm nét mặt:

“Có cả Lộ Minh Phi? Vậy chắc là sếp lại có chỉ thị mới rồi?”

“Ba tiếng trước tôi nhận được email từ sếp, liền gọi điện cho cô ngay.” 

Giọng cô nàng khoai tây hạ thấp hẳn, “Lệnh là: trong ba ngàn người đó, Lộ Minh Phi nhất định phải là người đích thân giết chết Long Vương!”

Sakatoku Mai đỡ trán:

“Lại nữa rồi! Rốt cuộc lão chủ nhà mình là thiên tài hay thần kinh có vấn đề vậy? Tên đó là đồ bỏ đi chính hiệu mà, vậy mà còn đáng để dốc bao nhiêu công sức? Cậu ta rốt cuộc ăn phải bùa gì? Lắm người tình nguyện làm bảo mẫu cho cậu ta vậy? Cái thể loại bug phá game như cậu ta đúng là khiến người ta chỉ muốn tặng cho vài cú đá!”

“Chúng ta không kiểm soát được logic của sếp. Nhưng mệnh lệnh thì đã rõ.”

Giọng cô nàng khoai tây kiên quyết:

“Long Vương phải chết dưới tay Lộ Minh Phi! Ai khác mà thấy được Long Vương đều sẽ thành vật tế!”

“Vậy mấy cái máy bay kia khác gì chuyến bay tử thần đâu.” 

Sakatoku Mai nhún vai, “Thôi thì cứ để họ chết theo đi, số xui mà gặp phải sếp kiểu này. Nhưng vấn đề là: Lộ Minh Phi đúng là đồ phế, nếu không phải lúc ở Tam Hiệp cậu ta không rút nổi 'Phẫn Nộ', thì tôi đã chẳng phải nổ phát súng đó giết Norton rồi. Muốn cậu ta ‘tự tay’ giết Long Vương... thì tính toán thế nào cho ra được kết quả đây?”

“Cũng không hẳn là không có cách,” cô nàng khoai tây nói, “nhóm sáu người từ Học viện Cassell được chia thành hai đội. Đội của Lộ Minh Phi mang theo bộ đao kiếm luyện kim kia. Đó là loại vũ khí nghịch lý được tạo ra để hủy diệt mọi Long Vương, thứ duy nhất cậu ta cần, là ý chí để rút chúng ra.”

“Nhưng phần còn lại của mệnh lệnh mới là thứ khó nhằn hơn nhiều.”

Cô nàng thở dài.

“Phải khiến chuyện Lộ Minh Phi giết chết Long Vương… được công khai trước toàn thế giới.”

“Công khai?” 

Sakatoku Mai tròn mắt. 

“Công khai kiểu gì? Giết rồng mà công khai à? Sếp bị chập mạch thật rồi phải không?”

“Tôi muốn cả thế giới… chứng kiến màn trình diễn oai hùng của anh ấy, như một anh hùng đích thực!”

Cô nàng khoai tây ngắt từng chữ.

“Đó là câu cuối cùng trong thư của sếp.”

“Ôi trời đất... chẳng lẽ liên hệ cả Đài Truyền hình Trung ương để phát sóng trực tiếp luôn à?” 

Sakatoku Mai đột nhiên bật dậy, hai tay đặt nghiêm chỉnh lên đầu gối, làm ra vẻ đoan trang trịnh trọng:

“Xin kính chào quý vị khán giả, đây là bản tin Thời sự của Đài Truyền hình Nhân dân Trung ương. Trong chương trình đặc biệt tối nay mang tên Khúc Hát Trấn Hồn Long Vương của Trung Quốc Mới, xin mời theo dõi trực tiếp trận chiến giữa phế vật cấp S Lộ Minh Phi của Học viện Cassell và Long Vương. Bây giờ chúng ta sẽ kết nối với phóng viên ở hiện trường…”

“Bà chị nói ra cái kịch bản đó mà không biết ngượng hả?”  

Cô nàng khoai tây thở dài. 

"Làm ơn nghiêm túc chút đi, nghệ sĩ nhân dân ạ…”

“Nhưng nếu làm thật thì cả thế giới chắc phát rồ luôn quá!” 

Mai vò đầu bứt tóc.

“Tóm lại là cô cũng hiểu phong cách của sếp rồi đó. Dù có vô lý thế nào đi nữa, lệnh đã đưa ra thì chúng ta phải khiến cả thế giới tin rằng chính Lộ Minh Phi đã giết chết Long Vương. Tin này phải xuất hiện trên các trang báo lớn, thậm chí lên cả bản tin thời sự luôn!” 

Cô nàng khoai tây vỗ vỗ vai Mai an ủi.

“Thế nên mới gấp gáp triệu tập cô đến Bắc Kinh. Nếu thời gian cho phép thì tôi cũng sẵn lòng cùng cô ôm nhau khóc lóc một trận, nhưng giờ việc trước mắt là nghĩ cách xử lý. Trong bọn mình thì cô là người có quan hệ báo chí rộng nhất, tôi chẳng thể trông mong gì ở con bé ba không kia, cô ấy mà làm thì chắc sẽ ngoan ngoãn cầm máy quay, quay lại cảnh Lộ Minh Phi đồ long rồi đăng lên YouTube hay mấy trang như Tudou thôi…”

“Ừm… tôi tin là cô ấy làm thiệt đấy…” 

Mai ôm mặt than.

“Nói tóm lại là chúng ta cần tin tức kiểu ‘Lộ Minh Phi thành công tiêu diệt Long Vương’ được công khai trên truyền thông, mà vẫn không tạo ra scandal gì quá lớn…”

“Thành công tiêu diệt… thành công tiêu diệt… tiêu diệt…” 

Mai lặp đi lặp lại mấy từ đó, như thể đang nếm thử dư vị của câu tiêu đề. 

Rồi ánh mắt cô sáng bừng lên.

“Có cách rồi!”

“Đừng nói là kiểu mua luôn tờ New York Times, in ra cả mấy triệu bản rồi… không phát hành, đem đi tiêu hủy nhé?” 

Cô nàng khoai tây cảnh giác.

"Kiểu đó lách luật không qua mắt nổi sếp đâu. Tin tức phải thật sự được công khai ra ngoài.”

“Mua cả New York Times thì hơi quá tay thật…” 

Mai trầm ngâm.

“Nhưng tôi vẫn cần khoảng mười hai triệu đô để xoay sở. À thôi, tiện thể chuẩn bị sẵn hai mươi triệu cho tôi đi, đề phòng rủi ro.”

Vừa nói cô vừa móc điện thoại từ trong túi du lịch ra.

“Ghi thành hai tờ kỳ phiếu, mỗi tờ mười triệu.”

“Trời ơi! Cô tiêu tiền kiểu gì mà ngầu dữ vậy? Có biết tiền mồ hôi nước mắt của ai đổ ra không hả? Tôi phải nai lưng đi làm sổ sách suốt ngày đấy nhé!” 

Cô nàng khoai tây vừa rên rỉ vừa hí hoáy ký kỳ phiếu nhưng mặt thì lại tươi rói như vừa trúng số. 

“Dù sao vẫn rẻ hơn tôi tưởng nhiều!”

---

Mười bốn tiếng sau, tại trụ sở Blizzard, thành phố Irvine, bang California, Hoa Kỳ.

Giám đốc tiếp thị, ông Hibber Higati, đẩy cửa bước vào phòng họp. 

Một vị khách không mời đã ngồi sẵn ở đó, quay lưng về phía cửa sổ tràn ngập ánh nắng. 

Người đó là một thanh niên Trung Quốc có dáng vẻ thanh tú, không quá ba mươi lăm tuổi, ăn mặc bảnh bao trong bộ vest xám, cà vạt cùng màu, gương mặt điềm đạm, lịch sự. 

Bên cạnh anh ta là một nữ thư ký mặc váy công sở đen, trông chẳng khác gì một luật sư.

“Xin phép được giới thiệu,” người thanh niên đứng dậy, mỉm cười đưa danh thiếp. 

“Tôi là luật sư hành nghề tại Los Angeles, đến từ văn phòng chuyên trách sáp nhập, tái cấu trúc, tái tài trợ và đưa doanh nghiệp lên sàn.”

Đó là một văn phòng luật danh tiếng hoặc cũng có thể nói là khét tiếng. 

Những “con sói pháp lý” này lượn lờ quanh các công ty đang rơi vào khủng hoảng tài chính ở khu vực vịnh, chờ thời điểm thích hợp để cắn xé, xẻ nhỏ công ty rồi bán tháo ra thị trường. 

Và đứng sau lưng họ luôn là những tập đoàn tài chính khổng lồ, nắm trong tay số vốn khủng khiếp.

“Rất hân hạnh. Không rõ quý vị đến đây với mục đích gì?” 

Hibber cẩn trọng mỉm cười. 

Dù gì cũng không thể tùy tiện đắc tội với đại diện các thế lực tài chính như thế.

Luật sư nhận từ trợ lý một phong bì, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Hibber:

“Đây là một kỳ phiếu trị giá mười triệu đô. Một khách hàng của chúng tôi rất quan tâm đến tựa game World of Warcraft của quý công ty…”

Hibber thoáng sững người:

“Rất xin lỗi, nhưng World of Warcraft là sản phẩm cốt lõi của chúng tôi. Mười triệu đô, dù để mua lại trò chơi hay đầu tư cổ phần vào Blizzard, đều không đủ đâu.” 

Trong đầu ông thầm cười khẩy: 

Mấy tay luật sư chẳng hiểu gì về ngành game, cứ tưởng cầm một đống tiền là có thể khua chiêng gõ trống vào thẳng phòng họp à?

Người luật sư mỉm cười:

“Có lẽ ông đã hiểu lầm ý chúng tôi. Lần này, chúng tôi không đến để mua lại hay chia tách công ty. Mà là thay mặt khách hàng, muốn ủy thác Blizzard phát triển một phó bản mới trong game World of Warcraft. Nội dung phó bản này phải được thiết kế theo đúng kịch bản do khách hàng cung cấp, hoàn thành trong vòng bảy ngày, và cập nhật lên toàn bộ các máy chủ toàn cầu. Ngoài ra, chúng tôi không yêu cầu bất kỳ quyền lợi nào liên quan đến phó bản đó.”

Hibber chết sững.

Tờ kỳ phiếu mười triệu đô trong phong bì lúc này như đang tỏa nhiệt, nóng rực trên tay ông.

Cái giá này… quá hậu hĩnh! 

Với số tiền ấy, họ hoàn toàn có thể phát triển một game MMO mới từ đầu.

Nhưng yêu cầu của đối phương lại chỉ là một phó bản nho nhỏ.

Rốt cuộc… đây là một món hời, hay một cái bẫy?

Vị luật sư thấy được vẻ lưỡng lự của Hibber, liền khẽ thở dài, mỉm cười:

“Đúng vậy, yêu cầu này nghe qua thì đúng là rất hoang đường. Nhưng với một văn phòng luật, chúng tôi rất khó từ chối các khách hàng lớn. Tôi nhận được cuộc gọi từ châu Á lúc nửa đêm, là một cô gái tự xưng là fan ruột của World of Warcraft, rất mong muốn có một phụ bản tự thiết kế, siêu khó, và quan trọng nhất: cô ấy muốn là người đầu tiên diệt boss.”

Anh ta nhún vai: 

“Tôi không chơi game, chỉ tra cứu sơ qua trên xe mới biết cái gọi là ‘first kill’ hóa ra là một dạng thành tích danh giá.”

“Đúng thế. Khi một phụ bản khó ra mắt, các bang hội trên server sẽ cạnh tranh nhau xem ai giết được boss đầu tiên. Nếu thành công, họ thường chụp màn hình khoe thành tích lên mạng, server cũng lập tức gửi thông báo đến toàn bộ người chơi. Chuyện này được cả cộng đồng quốc tế dõi theo.”

“Nghe giống hồi tôi còn học Yale, đám nam sinh tranh nhau xem ai tán đổ cô hot girl khoa Luật trước.” 

Vị luật sư cười mỉa.

“Một danh dự chỉ để khoe khoang, và cô ấy bỏ ra mười triệu đô để đổi lấy điều đó. Tôi nghĩ với các anh, đây là một thương vụ quá hời.”

Hibber vẫn còn do dự:

“Nhưng thưa anh, phát triển một phụ bản mới không phải chuyện có thể hoàn thành trong một tuần…”

“Vậy thì tôi sẽ bổ sung thêm một tờ kỳ phiếu mười triệu đô nữa.” 

Vị luật sư cắt ngang, không buồn quanh co. 

Anh ta chìa tay sang phải, trợ lý của anh lập tức đưa ra thêm một phong bì, mặt không biểu cảm.

“Hai mươi triệu đô cho một cái danh.” 

Giọng luật sư lạnh tanh, như vua ban thánh chỉ.

Sự im lặng bao trùm căn phòng trong nửa phút.

“…Được rồi, các anh thắng.” 

Hibber gật đầu. 

Hai mươi triệu đô có thể mua một du thuyền sang chảnh băng qua Đại Tây Dương, thì tất nhiên cũng có thể mua luôn cả một tuần tăng ca của toàn bộ đội ngũ Blizzard.

“Nhưng trước khi ký hợp đồng, tôi muốn biết nội dung kịch bản mà quý vị đề xuất.” 

Ông nhấn mạnh. 

"Dù gì cũng cần biết mình đang phát triển cái gì.”

“Chúng tôi có mang theo bản fax,” vị luật sư hắng giọng.

“Kịch bản này do chính khách hàng viết tay.”

“Fenrisulfr là một con rồng khổng lồ ẩn cư ở miền hoang dã phương Đông. Bình thường nó ngủ, nhưng mỗi khi tỉnh dậy thì lại bay đến một lâu đài nào đó để bắt công chúa…”

Anh ta dừng lại, chỉ vào lời ghi chú bên lề: 

“Lâu đài nào cũng được, nhưng xin đừng để là công chúa của tộc troll, nghe buồn cười lắm.”

“Khách hàng của anh thật sự là fan của World of Warcraft hả?” 

Hibber há hốc mồm.

“Cái này khác gì lấy Final Fantasy nhét vào Warcraft đâu!”

“Xin hãy nghe tiếp.” 

Luật sư điềm tĩnh.

“Sau khi bắt được công chúa, Fenrisulfr phát hiện ra nàng quá xinh đẹp… nhưng lại không cùng chủng tộc với nó, không thể làm vợ nó được. Vậy nên nó… ăn thịt nàng.”

Hibber đưa tay che mặt, hít sâu một hơi, tự nhủ phải vì hai mươi triệu đô mà nhẫn nại nghe tiếp.

“Quốc vương vô cùng đau buồn, ban bố lệnh tìm kiếm anh hùng trả thù cho con gái mình. Vô số người trẻ lên đường chinh chiến. Fenrisulfr rất nóng tính, ai dám quấy rầy giấc ngủ của nó đều bị phá tan xác. Muốn giết nó, bắt buộc phải có thần khí 'Thất Tông Tội’, một bộ vũ khí trừng phạt mọi tội ác, gồm bảy món, mỗi món có một câu thần chú khác nhau. Khi hợp nhất lại sẽ hiện ra một lời nguyền cổ xưa…” 

Vị luật sư tháo kính, nghiêm giọng đọc:

"Phàm vương huyết, phải kết thúc bằng kiếm!”

Hibber ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

“Thôi được, tuy kịch bản này hơi ‘dị’ so với thế giới quan của Warcraft, nhưng hoàn toàn khả thi. Tuy nhiên tôi phải nhấn mạnh là chúng tôi chỉ có thể phát triển phụ bản này theo đúng hợp đồng. Còn việc ‘first kill’ là điều không ai đảm bảo được. Một khi phụ bản được cập nhật, cửa vào ‘Hang Rồng’ sẽ mở cho tất cả người chơi trên server.”

“Các ông chỉ cần làm đúng hợp đồng là được,” vị luật sư thản nhiên.

"Việc đồ long, cứ để chúng tôi lo.”

“Được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị hợp đồng.” 

Hibber đứng dậy, nhưng vẫn không nhịn được chêm thêm 

“Thành thật mà nói… khách hàng của các anh có vẻ nghiện game hơi nặng đấy. Nên đi khám tâm lý thì hơn.”

Vị luật sư khẽ thở dài:

“Thật ra tôi cũng chưa từng gặp mặt vị khách đó. Người ủy thác là cấp dưới của cô ấy. Nghe đồn là một anh chàng cuồng game, rất nóng tính, từng vì không hài lòng với hệ thống nâng cấp của Final Fantasy XIV mà đem bán tháo cả đống cổ phiếu Square Enix cơ đấy… Ông không tưởng tượng được đâu, phục vụ giới nhà giàu nhiều khi cứ như đang làm bác sĩ tâm thần.”

Ba mươi phút sau, vị luật sư mãn nguyện rời khỏi trụ sở Blizzard, lái chiếc Porsche thể thao cùng cô trợ lý xinh đẹp, nghênh ngang phóng đi.

Ở ghế sau xe, nằm chễm chệ một thanh kiếm replica nguyên cỡ, “Frostmourne”, món quà đặc biệt mà Hibber tặng anh như một cử chỉ thân thiện.

---

Bắc Kinh, Trung Quốc.

Lão La lén lút lau mồ hôi tay vào quần, mắt dán vào mặt bàn, hồn vía lên mây.

Trên bàn là một chiếc vali đang mở nắp, bên trong là từng xấp tiền mặt xếp ngăn nắp, dây niêm phong ngân hàng còn nguyên.

Giữa đêm khuya mà xách cả vali tiền mặt ra đường đã là chuyện khó tin, càng khó tin hơn là họ lại chọn một quán “Đặc sản Thành Đô” làm nơi gặp mặt. 

Nhưng kỳ lạ nhất vẫn là cô gái ngồi đối diện ông ta.

Cô ta hoàn toàn không giống người thuộc về một nơi tầm thường như thế này: 

Mặc bộ đồ da đen bó sát người khoe trọn từng đường cong, cổ áo rộng đến mức để lộ cả áo ống bên trong cùng xương quai xanh mảnh dẻ.

Mái tóc dài đen nhánh buộc cao bằng dây đỏ kiểu cung nữ thời cổ đại, cơ thể như tỏa ra mùi nước hoa cao cấp ngập ngụa trong không khí.

Khóe mắt cô ánh lên một vệt đỏ nhàn nhạt, đôi đồng tử đen láy trong suốt nhìn thẳng vào lão La, sâu thẳm và chuyên chú, như thể đang thì thầm những lời tình tứ chỉ dành cho người yêu trong bóng tối… 

Nhưng thực ra, cô đang nhai ngấu nghiến một xiên thận nướng.

Cả quán ăn nhỏ im bặt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô gái ấy, một mỹ nhân như bước ra từ bìa tạp chí thời trang đang ăn thận nướng trong quán “Đặc sản Thành Đô” giữa đêm khuya. 

Khi gọi món, cô đặt cả một vali tiền mặt lên bàn, còn rút đại một xấp đưa cho nhân viên phục vụ:

“Cho tôi loại siêu cay gấp đôi.”

Cô gái đặt xiên nướng xuống, giọng bình thản:

“Chỉ có một tuần. Tôi cần một nhân vật cấp tối đa, trang bị và kỹ năng đều thuộc hàng đỉnh. Hắn phải có một team cực mạnh. Ý tôi là, hắn phải là hội trưởng của một bang hội hàng đầu. Những chức nghiệp hàng top như mục sư siêu buff, chiến binh chịu đòn, hay druid có thể kiêm luôn vai trò hồi máu, tất cả phải chuẩn bị hai suất cho hắn. ID của hắn là ‘Lộ Minh Phi Ricardo’.”

Nói rồi, cô lấy chiếc dũa móng tay ra, chậm rãi mài từng ngón một, như thể đang trong spa chứ không phải ngồi ở một quán nhậu bình dân. 

Giọng cô trêu chọc, ánh mắt nheo lại đầy tinh quái nhìn về phía lão La:

“Làm được không? Người ta bảo anh là tay chơi giỏi nhất trong nghề mà.”

Cô hơi nghiêng đầu, nụ cười ẩn ý:

“Anh hùng à, đừng cứ dán mắt vào đống tiền đó nữa. Tất cả rồi sẽ là của anh… Giờ thì ngẩng đầu lên, nhìn tôi đi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận