• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Con mắt của kẻ điệu vong

Màn 15: Kẻ đứng sau bức màn - Phần 3-4-5

0 Bình luận - Độ dài: 7,226 từ - Cập nhật:

Lão La là hội trưởng của một bang hội hàng đầu trong server Trung Quốc của World of Warcraft. 

Trong thế giới ảo, ông ta là một Blood Elf Paladin mang ID “Bạch Sắc Bắc Phương”, kẻ thống lĩnh thiên hạ, đốt tiền như nước, một tay xây dựng nên đế chế. 

Chỉ cần gia nhập bang hội của hắn, lính mới sẽ được tặng ngay ngựa chiến và rồng bay. 

Dưới quyền hắn, bang hội như một vương triều hùng mạnh.

Hắn là kiểu người vừa dẫn quân hạ gục Lich King vừa gõ thơ dài vào kênh chat bang hội. 

Ở bên này, Lich King ngã xuống rầm rầm, bên kia, lão La thảnh thơi gửi vào kênh bang hội những câu từ trầm mặc của Rilke trong bài Orpheus, Eurydice và Hermes:

“Đây là mỏ, của linh hồn, âm u quá, rợn hoang ngần.

Họ lặng lẽ, đi qua tối, như mạch bạc, ẩn sâu tầng.

Máu trào lên, từ chân đá, rỉ dần sang, thế giới người.

Trong đêm mãi, nó nặng lắm, tựa tảng đá, không ai cười.

Ngoài nó ra, không còn nữa, một sắc hồng, giữa đất trời..”

Những cô gái trẻ mê đắm khí chất của hắn, tưởng tượng hắn là một thiếu niên lạnh lùng cưỡi cỗ xe tám ngựa băng ngang phố dài, vung roi xé toạc áo váy của những thiếu nữ vừa né tránh vừa dòm trộm, để lại dấu roi đỏ rực trên da trắng, rồi ngửa mặt cười vang.

Người quen đều gọi lão La là "Lão Bản”, mặc dù bề ngoài hắn chẳng khác gì ông chủ quán net: 

Chiếc áo khoác lộn xộn đã hai tuần chưa giặt, tóc tai bết dính gàu, dựng đứng như tổ quạ. 

Nhưng một khi ngồi trước màn hình, tay vừa chạm bàn phím, hắn lập tức hóa thân thành đế vương.

Mỗi lần hắn bước vào quán net, quẳng ra hai chục bạc rồi thấp giọng bảo: "Bao đêm, cho tôi chai sữa dinh dưỡng với bao Trung Nam Hải”, cả dãy game thủ đang cày WoW đều ngẩng lên ngưỡng mộ ánh sao lấp lánh bởi suốt đêm, họ sẽ được chứng kiến một vị thần ngồi co ro trên ghế sofa, miệng cười bí hiểm, tay trái gõ bàn phím như chơi Beethoven, tay phải kẹp điếu thuốc vung chuột như đang múa thư pháp.

“Không thành vấn đề! Tên này chủng tộc và nghề nghiệp thế nào?” 

Lão La nghiêm giọng.

“Người, nam, tóc đen, mặt giống con nít chết trôi, nhìn vô dụng khỏi bàn, nhớ đừng để đẹp trai quá.” 

Sakatoku Mai vừa nói vừa đưa cho hắn một tấm ảnh đen trắng.

“Dựa theo tấm này mà tạo hình. Nghề nghiệp hả… cho làm đạo tặc đi. Từ đầu đến cuối hắn chỉ là một tên trộm vặt.”

Lão La tặc lưỡi: 

"Làm anh hùng mà chẳng có tí cá tính nào hết trơn.”

Ngay lúc đó, Mai vỗ tay hai cái, người lái xe mặc đồ đen từ ngoài bước vào, trên tay cầm theo một cây dao xén giấy. 

Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, Mai vừa nhai xiên nạm nướng, vừa tiện tay rút một xấp tiền, “xén cái rẹt” làm đôi.

Sau một thoáng yên lặng, có ông anh đang phê rượu đập bàn khen: 

"Chất chơi quá chị đại!”

Giữa tiếng huýt sáo và hoan hô, mái tóc dài của Sakatoku Mai tung bay theo từng nhịp xén tiền, xén một cái, rơi nửa xấp vào chiếc túi du lịch mà tài xế mở sẵn. 

Mỗi nhát xén đều mang theo một nhịp điệu như nghệ sĩ biểu diễn đàn tranh.

“500.000 tiền đặt cọc.” 

Cô kéo khóa túi lại, đẩy đến trước mặt lão La.

"Phần của anh toàn là nửa bên phải. Mang ra ngân hàng cũng chẳng đổi được. Muốn nửa còn lại? Đem nhân vật về đây đổi. Cố gắng lên nhé. Anh dễ thương đấy… Nhưng nhớ lần sau gặp tôi thì phải gội đầu đi! Tôi ngửi thấy mùi lên men bên phía anh rồi đấy!”

Rồi cô nheo mắt gửi một cái nháy mắt đậm mùi dụ hoặc đến cả quán, móc trong ví ra 5.000 tệ ném lên bàn:

“Đêm nay rượu của mọi người tôi bao. Một tuần nữa, mời lên mạng xem một người tên là Lộ Minh Phi đồ long.”

Tiếng hò reo vang dậy. 

Cô thong thả bước ra chiếc Hummer dài đỗ bên ngoài như một nữ minh tinh sải bước sau buổi trao giải. 

Trước khi lên xe, cô còn quay đầu lại, vẫy tay chào như nữ vương vẫy đám đông hâm mộ. 

Nhưng chẳng ai cảm thấy điều đó phi lý cả, trong một quán ăn vặt Thành Đô lúc nửa đêm, mọi người đều linh cảm rằng đại sự đang âm thầm xảy ra. 

Họ giơ cao chai bia tiễn biệt cô gái bá đạo tuyệt vời ấy.

“Trong một tuần tới,” Lão La gọi cho phó bang trưởng.

“Chúng ta sẽ tạo ra một Lộ Minh Phi lấp lánh, đứng đầu bảng xếp hạng! Phải, chính hắn sẽ giết con rồng đó!”

“Này, cô nàng chân dài, vậy liệu có ổn không?” 

Cô nàng khoai tây nằm bò trên bậu cửa sổ, ngước nhìn chân trời.

Mặt trời đang lên, từng vệt mây đỏ rực như bị thiêu cháy, ánh sáng vàng cam của bình minh len qua từng tòa cao ốc. 

Giao thông dưới phố dần trở nên đông đúc. 

Một ngày mới bắt đầu. 

Trong phòng họp tầng cao nhất khu trung tâm thương mại, cả cô và Sakatoku Mai đã thức trắng suốt 1 ngày. 

Tất cả hoạt động giao dịch đều dừng lại. 

Mấy gã môi giới bên sàn New York vì cả ngày không nhận được cuộc gọi nào từ “cô khoai tây” nên đang hoang mang tự hỏi: 

Có nên báo cảnh sát vì sợ người ủy thác bị bắt cóc không?

“Không vấn đề gì đâu, chỉ cần không mắc lỗi ở mắt xích nào. Blizzard đã đình chỉ toàn bộ kỳ nghỉ của nhân viên, chia làm hai ca làm việc luân phiên 24/24. Tin tức về bản cập nhật phụ bản mới sẽ được đăng trên trang chủ Blizzard trong vài giờ tới, thời gian ra mắt được ấn định là 6 ngày 4 tiếng nữa. Đây sẽ là lần đầu tiên trong lịch sử Blizzard mà dự án không bị delay.” 

Sakatoku Mai liếc đồng hồ.

“Lão La bên kia cũng làm rất tốt. Nhân vật ‘Lộ Minh Phi Ricardo’ giờ đã cấp 57. Hai đội thay phiên luyện cấp, hai đội khác lo hậu cần. Đến trưa nay là max level. Phần còn lại trong mấy ngày tới sẽ đi kiếm điểm kỹ năng, danh vọng, và farm đồ xịn. Khi phụ bản mở, một anh hùng đứng top bảng xếp hạng sẽ chờ sẵn ở cổng phụ bản.”

Trước mặt Mai là ba màn hình HD 36 inch ghép thành một góc nhìn gần 180 độ. 

Trên đó là khung cảnh đầm lầy mênh mông, lác đác bóng cá sấu trườn qua. 

Một tên đạo tặc đang phi ngựa xuyên qua bùn lầy, trên đầu là dòng chữ “Lộ Minh Phi Ricardo”.

Thực ra, hắn không đơn độc. 

Nếu kéo khung hình xa ra, sẽ thấy một đoàn kỵ binh hùng hậu rầm rập theo sau, những tanker full cấp, những healer siêu mạnh hộ tống hắn như một vị vua. 

Kênh chat của bang hội nhảy chữ liên tục:

“Nhanh nào, gọi lão Bạch rèn dao găm cho Lộ Ca!”

“Ai đón Lộ Ca ở Stormwind? Bay liền, bọn mình sắp tới rồi!”

“Cần 120 cuộn vải lông, mau gom cho Lộ Ca!”

“Này Lão Bản, người ta cần nhân vật full cấp, có nên cày luôn kỹ năng nấu ăn của Lộ Ca cho max không?”

Mọi thứ đang vận hành như một cỗ máy chiến tranh để phục vụ cho một anh hùng diệt long.

“Rôm rả quá, làm tôi cũng muốn tạo một tài khoản chơi thử.” 

Sakatoku Mai vừa rê chuột không dây vừa lẩm bẩm.

“Bên truyền thông sao rồi?” 

Cô nàng khoai tây lại hỏi.

“Tối qua tôi tổ chức họp báo ở khách sạn Kempinski, mời hết thảy cánh báo chí trong ngành đến dự. Tôi phát ra 500 phong bao, mỗi bao đựng 200 đô. Đến khoảnh khắc ‘first kill’ tức là khi đánh bại con boss đầu tiên, mấy phóng viên nhận lì xì đó sẽ đồng loạt đăng tin trên các trang game lớn. Tiêu đề đã định là: ‘Đội của Lộ Minh Phi giành First Kill Long Vương’. Vài giờ sau, các tờ báo giấy ở thành phố lớn sẽ thi nhau đăng lại, rồi tin sẽ lên cả truyền hình. Tôi thậm chí đã móc nối với một nhà xuất bản, họ sẽ in thành tiểu thuyết ký sự.”

“Chỉ thiếu mỗi việc chuyển thể thành phim thôi…” 

Cô nàng khoai tây nhướng mày, “Dốc nhiều tài nguyên như vậy chỉ để dỗ dành một thằng nhóc? Tôi nói này Mai, sếp thực sự để tâm đến cảm xúc của Lộ Minh Phi à?”

Sakatoku Mai nghĩ ngợi một chút, rồi lắc đầu:

“Tôi nghĩ… sếp không để tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” 

Cô nàng khoai tây gật đầu, rồi hạ giọng.

"Cô tiếp xúc với Lộ Minh Phi rồi mà. Rốt cuộc thì cậu ta là người như thế nào?”

“Khó nói lắm. Bề ngoài thì trông có vẻ nhát cáy, chẳng có chút tự tin nào, cũng không đặt kỳ vọng gì ở bản thân nên đương nhiên cũng chẳng chịu nỗ lực.” 

Sakatoku Mai gác chân lên bàn họp, tay ôm ly ca cao nóng, mắt ngửa nhìn trần nhà.

“Nhưng đôi khi cậu ta lại giống như biến thành một người khác… cô độc, dữ dội, trong mắt chứa đầy bất cam. Cứ như là… như đang bốc cháy vậy.”

“Lửa cháy cả cánh đồng đều bắt đầu từ một đốm trong tim mà.” 

Cô nàng khoai tây thì thầm.

Sakatoku Mai nhấp một ngụm ca cao, giọng nhẹ như hơi khói:

“Thật ra cậu ấy may mắn lắm đấy, có không ít người từng giúp đỡ. Nhưng cảm giác đó... rất kỳ lạ... Nó không phải là hạnh phúc. Chẳng có sự giúp đỡ nào khiến cậu ấy cảm thấy hạnh phúc cả, chỉ là giữ cho cậu ta không gục ngã, níu cậu ta lại trước ranh giới của cô đơn như thể thế giới này ngầm thừa nhận cậu là một phần của nó, nên chẳng ai dám để cậu tuyệt vọng hoàn toàn. Mỗi khi cậu ta sắp rơi xuống vực sâu của nỗi buồn, luôn có ai đó chìa tay ra, bố thí cho cậu ta chút an ủi, đủ để cậu ta cắn răng mà sống tiếp. Tôi có một cảm giác rất lạ... Nếu có một ngày, cậu ta thật sự rơi vào tuyệt vọng... cậu ta sẽ biến thành…”

Sakatoku Mai khẽ nói:

“Quỷ dữ mất thôi!”

Dưới ánh đèn tuýp trắng nhợt và làn khói thuốc mù mịt, đôi lúc lại vang lên tiếng hoan hô hoặc chửi bới, có người đang đeo tai nghe thì dịu dàng nũng nịu với cô bạn gái bên kia màn hình. 

Hàng trăm chiếc máy tính nối đuôi nhau như binh đoàn, mỗi chiếc ghế sofa rách nát là một anh em “bao đêm” nằm co ro, tay trái kẹp thuốc, tay phải lướt chuột, mắt đỏ hoe. 

Trong tai nghe phát ra tiếng nhạc rock ầm ầm. 

Cô bé thu ngân vẫn ngủ gật như thường lệ. 

Tất cả ồn ào, buồn vui của đời sống tụ lại nơi đây, một quán net dưới lòng đất ở quận Triều Dương.

Và trong lòng đám đông đó, người được cho là sẽ dùng ngọn lửa trong tim thiêu rụi thế giới, Lộ Minh Phi đang dẫn dắt đội quân Dragoon tiến lên đỉnh cao nguyên.  

Phía sau cậu là hàng ngũ Zealot vung psionic blades, những con Ultralisk khổng lồ chậm rãi trườn theo, và các High Templar lơ lửng trong không trung, chuẩn bị thi triển Psionic Storm.

Trên cao nguyên là căn cứ chính của Terran, một pháo đài kiên cố theo tiêu chuẩn quân sự:  

hàng loạt Supply Depot dựng lên làm tuyến phòng thủ đầu tiên, tiếp đến là các Bunker đầy ắp Marines chĩa súng sẵn sàng.  

Phía sau là dàn Siege Tank đã vào chế độ Siege Mode, sẵn sàng khai hỏa.  

Trên trời, Valkyrie tuần tra liên tục, còn Missile Turrets dày đặc đảm bảo không một Dark Templar nào có thể lén xâm nhập.

Trận quyết chiến cuối cùng đã tới. 

Địch dựng lên bức tường thành bằng thép, muốn ngăn bước đại quân của Lộ Minh Phi.

Đây đã là kẻ thách đấu thứ 15 trong đêm.

 14 tên trước đều bị cậu hành cho khóc không ra tiếng, có thằng đập bàn phím chửi tục, có thằng bị vả tỉnh luôn, ngồi thì thào như giác ngộ thiền lý.

Cả dãy game thủ Starcraft trong net quán đều ngồi im phăng phắc, không hiểu từ đâu lại nhảy ra một thằng nhóc quái đản, vừa nhấm nháp lon coca, vừa lười nhác cụp mi, mà điều binh như thần, đánh cho anh em tan tác không gượng dậy nổi. 

Điều khiến người ta tức điên là: 

Có khi cậu đổi tay trái cầm chuột chỉ để… gãi ngứa, mà vẫn vả nát đội hình đối phương.

Đối với dân chơi Starcraft thì đây là sự sỉ nhục trắng trợn, chẳng khác nào Tây Môn Xuy Tuyết quyết đấu Diệp Cô Thành trên đỉnh Tử Cấm Thành, vậy mà Tây Môn không mang kiếm mà xách theo… cái cuốc, và Diệp Cô Thành vẫn thua nhục nhã, chẳng còn mặt mũi nào ngoài tự tử để giữ sĩ diện.

Phải chăng đây là một cao thủ đến "đạp quán"? 

Anh em chẳng còn cách nào khác ngoài gọi điện cầu cứu “anh Cẩu”.

“Anh Cẩu” là thần tượng của nơi này, đẳng cấp đến độ cao ngạo khinh đời, thiên hạ vô địch. 

Trong lời hắn tự nói thì:

“Cô đơn đến mức… chỉ còn biết về nhà ru con ngủ.”

---

Anh Cẩu sốc nặng. 

Giống như một kẻ “cô độc cầu bại” đột nhiên phát hiện hóa ra mình và Đông Phương Bất Bại đang sống cùng thời, cái cảm giác hạnh phúc khi cuối cùng cũng có đối thủ xứng tầm. 

Anh vội quỳ xuống xoa xoa tấm thớt giặt đồ, đổi lấy lời hứa của vợ là tối nay sẽ trông con, rồi xỏ đôi dép tổ ong lao vút đến quán net.

Vừa vào cửa đã bị ăn một gậy vào gáy, kế tiếp là một chuỗi sáu đòn liên hoàn khiến anh Cẩu thua trắng bảy ván, không gượng nổi một đòn.

Lúc này anh mới hiểu ra, mình không phải đang sống cùng thời với Đông Phương Bất Bại… mà là đang sống giữa thời đại của Transformer. 

Dù có cầm Huyền Thiết Trọng Kiếm mà chém tới cũng chỉ nghe “keng keng”, rồi bị một cú đạp giẫm cho nát bét.

Đến ván này, anh Cẩu đã dồn toàn bộ sức lực, quyết tâm thủ đến cùng trong căn cứ, lập một trận phòng thủ huy hoàng chưa từng có. 

Dù Lộ Minh Phi có tung chiêu gì đi nữa, anh tự tin mình cũng có đối sách. 

Dù có phải đối mặt với đội Carrier xông thẳng vào, hay bị lính Terran drop bất ngờ đột kích, hay hay ăn nguyên một đàn Zergling và Baneling, anh đều sẵn sàng nghênh chiến, đổ máu trăm lần cũng không sờn! 

Adrenaline trong người anh bùng nổ, tay cầm chuột hơi run lên vì quá phấn khích, trong đầu anh tưởng tượng mình là danh tướng ngồi trên chiến mã, ngang tàng rút đao hét về phía đối thủ: 

"Lên đi!”

Thế mà đối phương chỉ là một nhóc con. 

Lộ Minh Phi lười nhác cụp mi, ngáp ngắn ngáp dài. 

Cậu nhóc uống hết lon coca, bấm vài cái rồi… đứng dậy đi vệ sinh.

Anh Cẩu sững sờ. 

Cái gì đây? 

Bỏ cuộc à? 

Ít ra cũng đánh cái “GG” chứ!

“Phát hiện Nuclear Missile được phóng.” 

Giọng cảnh báo lạnh băng vang lên trong tai nghe.

Anh Cẩu choáng váng. 

Gì cơ?! 

Nuclear Missile là của phe người mà! 

Mà Lộ Minh Phi đang chơi Protoss cơ mà! 

Tất nhiên, Protoss có thể dùng Dark Archon để khống chế lính của phe người rồi dựng lại cả một hệ thống doanh trại… 

Nhưng ai lại đi làm thế thật? 

Đó là kiểu chiến thuật lý thuyết mà ai cũng nghĩ không ai dùng!

“Phát hiện Nuclear Missile được phóng.”

“Phát hiện Nuclear Missile được phóng.”

“Phát hiện Nuclear Missile được phóng。”

“Phát hiện Nuclear Missile được phóng。”

“Phát hiện Nuclear Missile được phóng。”

Liên tiếp sáu cảnh báo phát ra trong cùng một khoảnh khắc. 

Sáu quả Nuclear Missile được phóng đồng loạt! 

Anh Cẩu lật đật rê chuột tìm vị trí laser định hướng của từng quả, nhưng đã muộn. 

Sáu vụ nổ rung trời giáng xuống, phá tan đội hình chỉnh tề và tuyến phòng thủ vững như thành đồng của anh. 

Căn cứ mà anh dày công xây dựng chỉ còn là một đống tro tàn, những công trình cuối cùng chập chờn ngọn lửa, máu đỏ đầy màn hình.

Còn quân đội của Lộ Minh Phi thì… vẫn đứng ngoài thành, xếp thành hình chữ V thật to.

Thì ra đội quân tràn màn hình này… chỉ để xếp chữ V cho đẹp?!

Lộ Minh Phi từ nhà vệ sinh quay lại, thấy màn hình hiện dòng chữ “GG”. 

Vài giây sau, anh Cẩu thoát trận.

“Cao thủ à… cho tôi đánh lại một ván nhé? Muốn học hỏi thêm tí.” 

Anh Cẩu bước tới, giọng chân thành, “Ông chủ cho tôi hai chai Sữa trái cây dinh dưỡng..”

Ông chủ đặt hai chai lên quầy, anh Cẩu trừng mắt: 

"Một chai là đủ rồi, chai còn lại cho vị cao thủ kia. Đánh bọn tôi cực thế mà!”

“Cảm ơn nhé, vậy thì tốt quá.” 

Lộ Minh Phi cười.

“Anh ơi, em đứng sau xem ké tí được không?” 

Có người rụt rè hỏi.

“Được chứ, thoải mái.” 

Lộ Minh Phi gật đầu.

Thế là chiến cục tái khai, mở màn một trận “dạy học”. 

Sau lưng Lộ Minh Phi tụ tập cả một đám người xem, còn có một cô gái mặc váy đen khá xinh ngồi bên cạnh, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn cậu chăm chú. 

Lúc này, Lộ Minh Phi chính là ngôi sao của quán net. 

Cậu ngượng ngùng dịch mông sang bên một chút, tránh va vào đùi cô gái, nhưng trong lòng thì lâng lâng vui sướng…

Phải chăng đây là cái gọi là “cảm giác tồn tại”?

Có người tìm thấy sự tồn tại của mình bên cạnh siêu xe, người đẹp, hồ bơi đầy rượu Sâm Panh, đó là Caesar.

Có người hiện diện trên chiến trường rực máu, trong cuộc chiến đồ long không ngừng nghỉ, đó là Sở Tử Hàng.

Có người tồn tại bằng cách rung chuông và chửi bới lũ học giả trong hội đồng quản trị, đó là Hiệu trưởng Anjou.

Cũng có người tồn tại giữa rượu trắng và tạp chí đồ lót, đó là Hiệu phó.

Còn sự tồn tại của cậu lại nằm trong một quán net dơ dáy, cũ kỹ, ánh sáng mờ mờ, khói thuốc lảng vảng, có vài cô gái mặc váy ngắn hững hờ đi ngang, và những cái ngoái đầu lại nhìn không cố ý cũng chẳng tình cờ. 

Chỉ là, ở nơi này, lần đầu tiên cậu cảm thấy có người thực sự để ý đến cậu là ai.

“Đây là câu chuyện về một người đàn ông… chưa kịp nhận ra vận mệnh của chính mình—”

Âm thanh rò rỉ từ tai nghe của một ông anh đang xem anime bên cạnh vang lên, giọng lồng tiếng máu lửa kiểu Đài Loan, mang phong vị "Đại Phích Lịch", đầy kịch tính, như đang tuyên thệ với trời cao.

“Tiến lên đi, Simon, dù là hướng mặt đất!”

“Kamina…”

“Gì mà Kamina, gọi ta là Đại ca!”

“Nhưng em… không có anh trai…”

“Không phải ý đó! Ý ta là anh em kiểu linh hồn, kiểu soul brother ấy! Đừng để ý mấy lời mấy con nhỏ xấu xí nói, cái này hợp với cậu lắm. Mũi khoan chính là linh hồn của cậu đấy!”

Là Tengen Toppa Gurren Lagann phải không nhỉ? 

Cái anime mà ông anh thần kinh với mái tóc dựng đứng lúc nào cũng tràn đầy tinh thần nhiệt huyết, cầm kiếm Nhật xông vào đọ với robot khổng lồ, đang truyền thụ đạo lý cho đứa em yếu đuối của mình.

Trước đây xem thì thấy máu nóng sôi trào, giờ nghe lại chỉ thấy… trời ơi, mấy cái thoại kiểu “mũi khoan là linh hồn” là thế nào chứ? 

Nếu vậy thì chuột máy tính chính là linh hồn của Lộ Minh Phi, còn chai rượu vang là linh hồn của Finger sao? 

Đúng là mỗi người một phong cách sống, đến cả linh hồn cũng khác biệt thật…

Giờ chắc cũng đã tối khuya…

NoNo và Caesar… họ đang làm gì nhỉ?

Ngón tay cậu vẫn nhảy múa trên bàn phím, đạo quân của cậu lại một lần nữa thành hình. 

Những Zealot tập hợp lại thành dòng sắt thép, những thanh Psionic blades lóe lên rồi tắt, Dragoon phiêu vũ giữa không trung, Carrier hội tụ thành từng cụm. 

Ánh sáng từ màn hình rọi lên khuôn mặt trống rỗng của cậu.

---

Phòng suite cao cấp giờ ngổn ngang như bãi chiến trường, tài liệu vứt đầy đất, mấy cái laptop mở hết công suất, tường chiếu bản đồ Bắc Kinh. 

Xung quanh còn vương vãi bao bì đủ loại đồ ăn nhanh sắc màu lòe loẹt, trên bàn là hai xô gà rán đã ăn dở.

Sở Tử Hàng ngậm một thanh socola, ngồi thẳng tắp bên bàn, gõ lách cách trên bàn phím. 

Từ khi vào khách sạn tới giờ, anh vẫn chưa nghỉ ngơi, sống nhờ vào socola, bánh quy và nước ngọt có gas.

Finger thì nằm vắt vẻo trên đống tài liệu rải đầy giường, tay trái cầm chai rượu vang, tay phải cầm cái đùi gà chiên, dáng vẻ như một con cóc sưởi nắng giữa trưa hè, vô cùng mãn nguyện.

“Lộ Minh Phi ra ngoài cả ngày rồi, anh biết cậu ta đi đâu không?” 

Sở Tử Hàng bất chợt hỏi.

“Nói là ra net chơi game, sợ ở đây ảnh hưởng đến cậu làm việc. Sư đệ, bọn tôi còn phải dựa vào cậu đấy. Nhóm người ta toàn tinh anh, còn cậu thì kéo theo hai cục nợ như bọn tôi.” 

Finger cười hề hề.

“Có vẻ anh hiểu sai khái niệm rồi,” Sở Tử Hàng sửa lại.

“Trong tiếng Trung, ‘cục nợ’ thường chỉ mấy đứa con riêng theo mẹ tái hôn, ví dụ như tôi, chính là một cục nợ.”

Anh ấn Enter, toàn bộ dữ liệu được nhập vào mô hình toán học mới tạo. 

Trên bản đồ Bắc Kinh treo tường, hàng loạt gợn sóng lan ra như có người rắc một nắm cát mịn xuống mặt hồ phẳng lặng.

“Cậu đang nghịch cái gì vậy?” 

Finger ngó nghiêng mà chẳng hiểu mô tê gì.

“Chúng ta không phải đến để đồ long à? Nhưng mỗi người một kiểu sống: sư đệ là dân cày game, cậu là kiểu nerd khoa học, còn tôi… tôi là thánh ăn. Đáng lẽ giờ chúng ta phải vác thiết bị đi khắp Bắc Kinh lùng rồng chứ?”

“Nếu thiết bị anh nói là máy ảnh DSLR thì Tansen và nhóm của anh ta đúng là đang làm vậy. Hôm qua họ đi tham quan Tử Cấm Thành, hôm nay mục tiêu là Di Hòa Viên.” 

Sở Tử Hàng bình thản nói.

“Bọn họ chẳng khác gì một đoàn du lịch, bởi vì… Bắc Kinh là nơi mang đậm dấu ấn long tộc. Từ long mạch trong phong thủy địa lý, đến hình rồng phượng chạm khắc khắp hoàng cung, từ rùa đội bia đá đến bốn góc điện đều xuất hiện hình tượng con cháu của rồng. Dấu vết quá nhiều, quá rõ ràng. Trong một đất nước tôn rồng làm tổ tiên, nơi đâu cũng có thể thấy dấu tích, nhưng chính vì vậy mà mục tiêu thực sự lại bị che giấu giữa biển thông tin trùng trùng, nhưng chính vì thế mà không tìm ra được dấu vết thực sự quan trọng.”

Sở Tử Hàng dùng bút chì chỉ vào những vòng gợn sóng trên bản đồ:

“Những thông tin ‘rối rắm’ tôi đang phân tích là dữ liệu địa chấn trong khu vực Bắc Kinh và vùng phụ cận từ đầu năm đến nay.”

“Địa chấn á?” 

Finger nhướn mày.

“Cục Địa chấn Quốc gia đã lắp đặt hàng trăm thiết bị đo đạc rải rác quanh khu vực Bắc Kinh. Ít ai biết rằng, thành phố này nằm ngay trên đới địa chấn Yên Sơn, nơi thuộc hệ thống đứt gãy Hoa Bắc, mỗi năm ghi nhận hàng trăm cơn địa chấn nhỏ, tuy cường độ quá yếu để con người cảm nhận được, nhưng thiết bị vẫn ghi lại đầy đủ. Các nhà địa chất cho rằng đó là do chuyển động kiến tạo bình thường. Nhưng một số dữ liệu lại không khớp với mô hình địa tầng hiện tại. Chuyển động địa tầng có thể do hoạt động kiến tạo, hoặc cũng có thể là do có thứ gì đó… ẩn dưới lòng đất. Gần đây tần suất địa chấn ở Bắc Kinh tăng gấp mười lần, tôi đã xây dựng một mô hình toán học đơn giản để đưa dữ liệu vào xử lý. Dùng đủ loại phương pháp tính toán và bộ lọc, có thể chúng ta sẽ xác định được nơi phát ra những chấn động đó, kẻ đứng sau những rung chuyển của mặt đất, Vua của Đại Địa và Núi.”

Finger nghe đến đờ cả người, lát sau gật gù: 

"Kỳ diệu thật!”

“Anh không hiểu cũng bình thường, môn học của tôi thiên về khoa học, còn môn của anh thì nghiêng về long tộc phả hệ học.” 

Sở Tử Hàng thản nhiên nói.

"Nói cách khác, tôi là dân tự nhiên, anh là dân xã hội.”

“Đệch, học hết chín năm đại học mới biết mình là dân xã hội à!” 

Finger ngửa cổ tu một hớp rượu.

“Thế nếu con rồng này không đứng một chỗ mà cứ vừa phát công vừa chạy khắp nơi thì sao?”

“Long vương thì di chuyển làm gì chứ? Hắn còn phải đi làm à?”

“Ờ ha, nghĩ kỹ thì chắc là đang trốn đâu đó để dưỡng sức, chờ hồi phục hoàn toàn rồi mới ra tay đập cho chúng ta sấp mặt một thể.” 

Finger gật gù ra chiều hiểu chuyện.

“Vậy nhờ có mớ dữ liệu này là ta có thể đi trước nhóm của Caesar một bước rồi hả?”

“Khó nói lắm. Trong thành phố có quá nhiều yếu tố có thể gây chấn động mặt đất, xe tải hạng nặng chạy qua, tàu điện ngầm, máy móc công trình, thậm chí bắn pháo hoa dịp lễ cũng bị ghi lại hết. Nói cách khác, dữ liệu địa chấn này bị trộn lẫn với cả trăm loại nhiễu loạn, muốn lọc ra cái cần tìm thì không biết sẽ mất bao lâu. Mà thời gian của chúng ta thì lại có hạn.” 

Sở Tử Hàng chăm chú nhìn màn hình chiếu.

“Sư huynh, anh từng có bạn gái chưa?”

“Khoan... gì vậy? Chuyển chủ đề như bật công tắc vậy hả? Nói chuyện không cần nối ý tí nào à? Quả nhiên mấy ông dân tự nhiên toàn đầu gỗ!” 

Finger giật mình, suýt sặc rượu.

“Xin lỗi, đột nhiên nhớ ra, nếu bất tiện thì coi như tôi chưa hỏi.”

“Bất tiện gì chứ? Đó là chiến tích huy hoàng của tôi đấy! Tượng đài bất diệt trong tình trường!” 

Finger bật dậy, vỗ ngực huênh hoang.

“Tôi từng là ‘hạng A’ mà ai cũng mê mẩn! Mấy năm đầu mới nhập học, tôi cũng từng là sát thủ vườn hoa như cậu bây giờ vậy! Con gái ái mộ tôi xếp hàng dài tặng socola vào dịp Valentine, nhiều đến mức tôi phải đem chúng đi nấu chảy làm thành mứt socola, đủ phết lên bánh mì ăn sáng cả năm luôn đó!”

---

“Vậy tức là anh từng có bạn gái? Sau đó chia tay à?” 

Sở Tử Hàng nghiêm túc nhìn anh.

“Cậu đâm trúng nỗi đau rồi đấy!” 

Finger ôm ngực làm bộ đau đớn.

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi… Nếu anh thích một cô gái, nhưng chưa từng tỏ tình, mà cô ấy sắp lấy chồng rồi… anh có nói ra không?”

“Cậu đang lo cho tâm trạng của thằng nhóc vô dụng kia à?” 

Finger hiểu ra.

“Tôi nghĩ chắc tôi sẽ không nói đâu…”

“Vậy thì lựa chọn của anh giống với Lộ Minh Phi.” 

Sở Tử Hàng vừa nói vừa bật lon coca.

“Tại sao tôi phải nói ra? Tôi sẽ chọn… cho nổ tung thằng rể tương lai!” 

Finger trừng mắt.

Sở Tử Hàng im lặng suy nghĩ vài giây: 

"Nếu không nói, thứ tình cảm đó sẽ chẳng còn chút giá trị nào. Một ngày nào đó, anh sẽ mang theo nó chết đi, chẳng ai biết đến. Vậy thì tại sao không nói?”

Finger lại ngửa người nằm vật xuống giường: 

"Tình cảm ấy mà… có người thì đáng giá, có người thì vứt đi chẳng ai thèm nhặt. Ví dụ như thằng nhóc đó, tình cảm của nó đúng là rác rưởi. Những gì Caesar có thể cho NoNo, nó chẳng thể nào sánh bằng. Tình cảm nghe thì thiêng liêng đấy, nhưng đâu phải tiền tệ phổ thông, chẳng thể đổi lấy bữa ăn. Đừng tưởng cứ yêu ai đó là tự dưng tình cảm của mình thành báu vật. Cảm xúc kiểu nó, càng sớm quên càng tốt.”

“Nhưng anh vừa bảo là sẽ nổ tung chú rể kia mà.”

“Mỗi người một kiểu chứ sao. Cậu chẳng hạn, cái thể loại điên điên như cậu ấy. Nếu cậu yêu ai, nhất định sẽ yêu đến long trời lở đất. Nếu cô ấy mà đi lấy chồng, cho dù xe hoa đã rời cổng, cậu cũng sẵn sàng bắn nát bánh xe để cướp dâu.” 

Finger nhìn Sở Tử Hàng với vẻ chắc chắn.

"Còn thằng nhóc kia thì… yếu đuối thấy rõ. Caesar mà mời làm phù rể, chắc nó cũng chẳng dám từ chối. Nó sẽ mặc vest bóng lộn đứng phía sau NoNo, nhìn cô ấy bước vào nhà Gattuso, rồi sau đó về nhà tu hết hai chai vang đỏ, ngủ vùi như một con heo chết. Nó mà có hung hăng thì cũng chỉ ở trong Resident Evil, tay cầm shotgun lao vào đám xác sống, vừa bắn vừa… chảy nước dãi.”

“Tình cảm không điên cuồng thì không có giá trị?”

“Ừ, hiểu như thế cũng được.” 

Finger thở dài lắc đầu.

“Một thằng lúc nào cũng lầm lì không dám làm gì, thì cảm xúc của nó chỉ là rẻ rúng… À không, rẻ quá còn chê, phải gọi là ngu xuẩn tận cùng!”

“‘Ngu xuẩn tận cùng’?” 

Sở Tử Hàng nhẩm đi nhẩm lại mấy từ ấy.

“Là từ dùng để chửi người đúng không? Nhưng hình như có thể chửi bất kỳ ai, chẳng có định nghĩa cụ thể gì cả. Là kiểu… chửi phong cách đại trà?”

Anh là kiểu người ám ảnh với việc dùng từ chính xác. 

Lời anh nói ra, nếu cần in vào sách giáo khoa, thì cũng chẳng cần biên tập gì cả. 

Kiểu lời lẽ khô khan, chính xác đến từng dấu phẩy, như đang đọc sách Lý lớp 12.

“Ờ thì…” 

Finger vò đầu, tóc tai rối bù.

"Một người Trung Quốc đi hỏi người Đức ‘thế nào là ngu xuẩn tận cùng’… nghe thôi đã thấy ngu rồi… Nhưng đại khái là, cái từ này để chỉ tất cả bọn nhãi khiến người khác vừa tức vừa khinh. Áp vào thằng nhóc thì hợp cực luôn. Biết rõ chuyện không thành, vẫn cứ ôm hy vọng, cứ yếu đuối như cọng bún, nhưng lại hay nổi hứng bốc đồng y như thằng điên. Đến lúc cần liều thì lại rút lui. Nói trắng ra là một thằng nhóc không biết gì mà lại cố chấp không tưởng, lại còn nhát gan! Má ơi, bao nhiêu tính xấu hội tụ đủ! Không phải ngu tận đỉnh thì là gì?”

Sở Tử Hàng im lặng hồi lâu, khẽ gật đầu: 

“Tôi hiểu rồi… Đúng là ngu xuẩn tận cùng thật. Vậy anh, sư huynh, lúc đó chia tay kiểu gì?”

“Cậu lại chuyển chủ đề như máy bật công tắc vậy!” 

Finger lầm bầm.

"Giống như đi hỏi bác sĩ thẩm mỹ về mũi thế nào đẹp, tự nhiên bác sĩ hỏi lại cậu còn ruột thừa không ấy! Thôi được rồi… Hồi đó tôi cũng ngu xuẩn tận cùng…”

“Chắc ai cũng từng có lúc như thế.” 

Sở Tử Hàng nói, giọng rất nhạt, như đang trần thuật một định lý hình học.

Lúc đó có tiếng gõ cửa, kèm theo giọng bắt chước the thé: 

"Khoai lang gọi chuột chũi, nghe rõ trả lời!!”

Sở Tử Hàng đứng dậy mở cửa. 

Người bước vào là Hạ Di, tay xách cả đống túi lớn túi nhỏ, vừa thò đầu vào đã huơ tay với Finger: 

"Oa! Loạn thiệt đó! Đây chính là huyền thoại ký túc xá nam hả? Chỗ nuôi gián làm thú cưng á? Em vào được không? Mấy bé cưng của mấy anh có thể tránh ra chút không? Em sợ giẫm phải các bạn nhỏ đáng yêu đó…”

Cô mặc một chiếc váy dài caro phong cách Bohemian, đi đôi bốt da lộn cổ cao, khoác ngoài là chiếc áo khoác da cừu đỏ rượu, cổ quấn chiếc khăn tím dài dài. 

Không ai đoán nổi gu ăn mặc của cô là gì. 

Dường như cô có hẳn một phòng thay đồ đi kèm stylist riêng, nên mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta phải “ồ” một tiếng.

“Tiểu sư muội xinh quá đi! Nào, để đại sư huynh xem vòng eo có tăng không nè…” 

Finger dang tay chào đón.

“Đồ biến thái!” 

Hạ Di phang ngay một miếng bánh phô mai vào mặt anh ta.

“Sợ các anh đói chết nên mang đồ ăn tới này! Ủa? Lộ Minh Phi đâu rồi?”

"Lộ Sư Huynh của em đang ra khơi tu luyện, vài năm nữa sẽ gặp lại bọn anh ở quần đảo Sabaody.” 

Finger mắt sáng rực.

“Cơ mà… đống đồ ăn này là đặc sản Bắc Kinh hả?”

"Đúng rồi đó~” 

Hạ Di ngồi xuống, bắt đầu lục lọi trong đống túi to túi nhỏ, “Em là người Bắc Kinh mà, hôm nay về thăm cha mẹ nên tiện tay mua mớ đồ ăn. Dù nhóm các anh có tới hai người Trung Quốc, nhưng mà nhìn đi nhìn lại, hình như khả năng tự sinh tồn của sư huynh Finger vẫn là đỉnh nhất đó nha.”

“Quá khen quá khen, đó là bản năng sinh tồn thôi, đi đến đâu cũng có thể tìm được đồ ăn, thiên phú đấy.”

Finger vô cùng đắc ý.

“Bánh ngọt Đạo Hương Thôn, mứt trái cây, bánh quẩy xoắn đường 18, cái này là đặc sản Thiên Tân nhé… còn có cả giò heo Thiên Phúc Hào…” 

Hạ Di vừa nói vừa lần lượt lôi từng món ra.

“Đủ cho mấy anh ăn cả tuần!”

Finger ôm ngực làm bộ cảm động: 

"A! Hạnh phúc dâng trào dữ dội! Sư muội, chắc chắn em là gián điệp do nhóm mình cài vào đúng không? Anh biết ngay mà, trái tim em vẫn luôn nghiêng về chúng ta!”

“Vì sư huynh là người đẹp trai nhất chứ sao~” 

Hạ Di nhe răng cười ranh mãnh.

Finger lập tức quay sang Sở Tử Hàng, đập tay lên ngực thình thịch: 

"Thấy chưa hả sư đệ! Nhờ vào nhan sắc của sư huynh đây mà chúng ta mới thoát khỏi kiếp ăn đồ ăn nhanh thảm hại đó!”

Sở Tử Hàng không thèm phản ứng với hai cái người đang lố bịch kia, chỉ khẽ gật đầu chào Hạ Di rồi lại quay về chăm chú nhìn bản đồ Bắc Kinh đang chiếu trên tường.

“Dữ liệu địa chấn ở Bắc Kinh hả?” 

Hạ Di đi tới bên anh. 

Cô thuộc nhóm thiên về khoa học tự nhiên, chỉ cần liếc qua đã hiểu sơ sơ.

Sở Tử Hàng gật đầu: 

“Nhưng dữ liệu nhiễu quá nhiều, tạp âm rất lớn. Giống như gió thổi trên mặt hồ, gợn sóng lăn tăn khắp nơi khiến ta chẳng thể thấy được đâu là bong bóng con cá vừa phun lên.” 

Anh vỗ nhẹ lên tấm bản đồ .

“Con cá đó đang ẩn mình dưới mặt nước, và đến ngày nó thực sự thức tỉnh, sẽ lao lên phá vỡ mặt hồ trong hình hài một con rồng… lúc đó thì không kịp trở tay nữa.”

“Hiện tại hắn vẫn trong hình dạng con người. Để thức tỉnh hoàn toàn, hắn chắc đang trong quá trình chuyển hóa thành thể rồng.” 

Hạ Di tiếp lời.

“Ừ. Nếu không thì không thể gây ra hai vụ ở ga Nam Bắc Kinh và công viên giải trí Six Flags. Hắn cũng đâu thể ung dung bay sang Mỹ bằng hình thái rồng được.” 

Sở Tử Hàng nói.

"Nhưng khi mang hình người, sức mạnh của rồng sẽ bị hạn chế. Chuyện này đã được chứng thực qua Long vương Norton rồi.”

Hạ Di dán mắt vào bản đồ: 

"Chuyển hóa hoàn toàn thành rồng cần thời gian, giống như tái sinh lần nữa vậy. Em có kể với cha mẹ là anh rất quan tâm chăm sóc em, họ bảo muốn mời anh đến nhà ăn cơm một bữa.”

Sở Tử Hàng ngẩn người chưa kịp đáp thì đã nghe tiếng Finger la lớn: 

"Lại chuyển cảnh kiểu mấy đứa học tự nhiên! Này này, có phải đây gọi là… ra mắt phụ huynh không hả? Trời ơi, dễ thương quá đi mất!”

“Dễ thương cái đầu anh ấy!” 

Hạ Di trừng mắt.

"Chỉ là mời cơm thôi!”

“Vậy tại sao không mời anh?” 

Finger bật dậy chất vấn.

Hạ Di sững người.

“Rõ ràng là không có anh mà! Rõ ràng luôn! Nhìn mặt em là biết em không định mời anh! Biết ngay mà! Nhỏ này thấy anh là ông chú nên kỳ thị đúng không? Bảo anh đẹp trai nhất hóa ra toàn là xạo!”

“…Em có quen anh đâu…” 

Hạ Di che mặt quay đi.

Sở Tử Hàng khẽ ho, chần chừ vài giây: 

"Như cô thấy đấy, giờ ở đây đang rất bận… chắc khó thu xếp được. Nhưng cảm ơn cha mẹ cô đã có lời mời.”

“Chỉ là bữa cơm thôi mà, mất vài tiếng là cùng. Anh trai em nghe nói liền đòi gặp anh bằng được.” 

Hạ Di bịt tai than trời.

“Gọi điện thoại mà cứ hét lên ‘chị ơi chị ơi, em muốn anh đẹp trai đi chơi với em~’! Nhức đầu muốn chết luôn! Em cũng đâu muốn rủ, nhưng bị ảnh quấn riết nên phải tới năn nỉ anh nè~” 

Cô rướn mặt đến gần Sở Tử Hàng, nũng nịu: 

“Đi đi mà đi đi mà đi đi mà~”

Đầu lắc lư, mắt đảo lia lịa như mèo con.

“Tôi…” 

Sở Tử Hàng nghẹn lời.

"Tôi không giỏi… mấy chuyện chơi đùa với trẻ con…”

“Ủa, đó là anh trai em mà, sao gọi em là chị? Hồi trước em bảo là em gái mà?” 

Finger tò mò.

“Là chị gái theo kiểu onee-san ấy!” 

Hạ Di lè lưỡi.

“Anh trai em chậm phát triển, đầu óc cứ như con nít, nên lúc nào cũng tưởng em là chị gái.”

“Nói tới trẻ con thì giúp đỡ thanh thiếu niên cũng là truyền thống tốt đẹp của Học viện Cassell ta mà!”

Finger ưỡn ngực.

“Anh xin được vinh dự gánh trách nhiệm này! Sở Tử Hàng, cậu cũng phải cùng tôi gánh vác!”

Sở Tử Hàng bất lực:

“Khi nào?”

“Trưa ngày mốt nha. Tụi mình cùng làm bánh chẻo được không?”

“Được.”

Sở Tử Hàng khẽ gật đầu.

“Ấy chết? Nhưng trưa ngày kia anh có hẹn rồi.”

Finger đột ngột lên tiếng,

“Tuy tôi rất muốn đi với cậu, nhưng thật sự là trùng lịch mất rồi. Cậu tự đi ăn cơm nhà sư muội đi nhé.”

Sở Tử Hàng ngẩn người:

“Anh… anh có hẹn gì cơ chứ?”

Finger lắc lắc mái tóc dài bù xù của mình cho có vẻ nghệ thuật, vuốt lại cổ áo, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh:

"Tham quan khu nghệ thuật 798 ở Bắc Kinh.”

“Anh đang đùa tôi à?”

Sở Tử Hàng nghĩ bụng, ánh mắt sững sờ.

“Á à, sư huynh định tới 798 hả? Ở đó có mấy phòng tranh đẹp lắm đó, để em vẽ bản đồ chỉ đường cho anh…”

Hạ Di đã nhanh chóng ngồi bệt xuống giường, lôi giấy bút ra hí hoáy vẽ đường cho Finger, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy hoài nghi của Sở Tử Hàng.

Mọi thứ như thể đã được sắp xếp từ trước, tự nhiên và hợp lý một cách đáng ngờ.

Thế là, trưa ngày kia, Sở Tử Hàng, một sinh viên mẫu mực đến từ Học viện Cassell vốn luôn tự hào với truyền thống cao quý của mình sẽ “tự nguyện” đại diện cho cả nhóm đến nhà sư muội dùng cơm, kiêm luôn vai trò người giữ trẻ, chơi cùng cậu em đặc biệt của cô.

Sở Tử Hàng đột nhiên thấu hiểu vì sao dân mạng hay dùng từ "quẳng” trong các biểu cảm.

Chính là cái cảm giác muốn đập bàn phím vào mặt hai người này ấy!

Mọi chuyện từ đầu đã là một cái bẫy rồi!

Học viện Cassell từ bao giờ có “truyền thống giúp đỡ trẻ vị thành niên” chứ?

Đám đồ long kia mà cũng lo chuyện trẻ con ư?

“Ê này, sư muội nằm vùng, biết không, thằng cha Caesar đang làm gì đấy?”

Finger bất ngờ hỏi.

“Hình như từ hôm qua đến giờ toàn đi uống trà, tắm hơi kiểu Phần Lan, spa linh tinh gì đó. Hôm nay thì nghe nói đang dạo chơi ở Lưu Ly Xưởng.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận