Oneshot

27

27

Vẫn giữ vững phong độ, U trở về nhà và ném một chiếc túi nylon vào mặt tôi, bên trong hẳn là bữa ăn trưa ở trường của em ấy, y hệt ngày hôm trước.

“Đồ ăn này,” em ấy nói. Sau khi đưa tôi nguồn dinh dưỡng duy nhất của em ấy.

Tôi nhận lấy mà không biết nói gì. Dĩ nhiên, ý của tôi là tôi không biết phải nói sao để trả bữa ăn lại cho em ấy.

Nếu tôi lỡ nói ra cái gì đó kì cục, khả năng cao em ấy sẽ coi đó là một sự xúc phạm. Cụ thể là, tôi tự hỏi liệu cơn giận của em ấy ngày hôm qua có xuất phát đến từ cái bụng đói của em ấy hay không. Có thể em ấy giận vì tôi đã không biết ơn chỗ đồ ăn đáng ra phải thuộc về em ấy. Cách diễn giải đó khá hợp lý mà.

Nên tôi không biết phải nói sao để đáp lại lòng tốt của em ấy… hoặc bất cứ điều gì mà em ấy đang thể hiện.

Tôi quyết định sẽ không nói một cách trực tiếp như, “Đây là đồ ăn của em, nên em ăn đi.” Tôi sẽ nói vòng vo, để U không thể biết được ý đồ của tôi. Tôi lẩm bẩm rằng mình không đói, nên tôi không ăn hết chỗ đó được, một nửa thôi thì được, bằng một giọng rất nhẹ nhàng. Vì tôi đang nói dối, tôi phải cố mà không lỡ miệng nói to để bị phát hiện.

“…”

U nói điều gì đó, với một sự lạnh nhạt trên khuôn mặt mà tôi không hình dung ra. Nhưng rồi, trước cả khi tôi biết liệu mình đã thuyết phục được em ấy hay chưa, U bước vào trong tủ và bắt đầu tháo nút chiếc túi. Em ấy gặp tương đối khó khăn với chiếc nút do chính mình buộc, sau đó liền rạch thủng túi với một con dao.

Bữa chính của bữa trưa tại trường ngày hôm đó là cơm.

Cái đống cơm nằm trong túi nylon đó trông rất lạ, nhưng đồ ăn vẫn là đồ ăn. Là nguồn dinh dưỡng mà cả U lẫn tôi đều không thể bỏ qua.

“Cảm ơn vì bữa ăn,” U nói. Tôi cũng lặp lại lời em ấy, rồi cả hai cùng chia sẻ một bữa ăn.

Chúng tôi cũng chia sẻ cả canh (Chất lòng kìa!) và salad đựng bên trong những chiếc túi còn lại. Tôi thì vẫn là người uống hết hộp sữa. Có vẻ U không thích uống sữa cho lắm. Nhớ lại thì khi còn nhỏ, tôi cũng để ý thấy phần lớn những bạn gái bằng tuổi tôi cũng không hề thích uống sữa.

Đồ ăn đã ít mà tôi còn chỉ ăn một nửa nên cũng chẳng no là bao, nhưng tôi biết U cũng có cảm nhận tương tự. Chỉ vì em ấy còn nhỏ không có nghĩa là em ấy sẽ ăn ít. Đúng hơn thì em ấy đang ở tuổi lớn, nên việc ăn ít có hại cho em ấy hơn là cho tôi. Thật tình, tôi chẳng còn gì để phàn nàn nữa.

Nhiều người có thể sẽ ca ngợi hành động nghĩa hiệp của tôi, nhiều người khác sẽ yêu cầu tôi phải làm nhiều hơn, như là nhường toàn bộ bữa ăn cho U. Ở thời điểm hiện tại thì tôi nghiêng về cái thứ hai, nhưng ngày đó, với không một chút thông tin về suy nghĩ hay hành động của U, tôi nghĩ mình đã làm tốt nhất có thể.

Lý do đầu tiên là vì tôi đã phàn nàn về cơn đói của mình trước đó rồi. U biết tôi đang đói và muốn cái để ăn. Nhưng dù có giải thích ra sao, việc em ấy nhường toàn bộ phần ăn cho tôi vẫn là hơi quá. Chẳng phải sẽ hợp lý hơn nếu em ấy chia sẻ bữa trưa với tôi sao? Em ấy có thể ăn một nửa ở trường rồi mang nửa còn lại về nhà… nhưng không, em ấy muốn nhường toàn bộ.

Hành động đó quá nguy hiểm để có thể coi là thiện chí.

Thiện chí có thể bị bẻ cong, không còn mang cái vẻ đẹp vốn có của nó nữa, và sẽ dần trở nên đáng sợ.

Đó là khi bạn không biết thiện chí đó đến từ đâu, và không thể truy ngược lại những suy nghĩ đã dẫn đến nó. Việc không hiểu rõ một điều gì đó là rất sai lầm, đặc biệt là ở mức độ cá nhân.

Và nếu chúng ta phải bàn về việc không hiểu được suy nghĩ của một ai đó, thì U sẽ là một chủ đề nóng hổi, hơn bất kì ai mà tôi đã gặp trước và sau mười năm tính tới hiện tại. Em ấy gần như không còn là một đứa trẻ nữa, nhưng còn tồi tệ hơn, các giá trị của em ấy dường như tách biệt với giá trị chung của toàn xã hội, chưa nói đến của tôi.

Nên tôi tốt nhất là nên cư xử một cách nửa vời với U trong tình huống đó. Tôi biết cơn thèm ăn của mình sẽ ngăn tôi không nhường thêm nữa. Tất cả những lời càm ràm của tôi trước đó đều có thể quy về do cái bụng tôi hết. Như vậy sẽ hợp lý hơn.

“Em ăn xong rồi,” U thông báo, tôi cũng đáp lại ngay sau. U đứng dậy chuẩn bị rời khỏi tủ. Nãy giờ em ấy không ngừng chĩa dao vào tôi, nên sự căng thẳng giữa hai bên có thể nói là như nhau. Chắc em ấy muốn nhanh trở về phòng lắm rồi.

Em ấy một lần nữa thể hiện kỹ năng dọn dẹp yếu kém của mình qua việc không nhặt đống túi nylon đó lên. Nhưng ở độ tuổi này thì có thể em ấy vẫn chưa có kỹ năng đó.

Lập luận đó được củng cố bằng đống rác ngổn ngang trong phòng khách.

Nhưng dù cho ý nghĩ đó vẫn còn trong đầu, tôi đã ngăn U lại. Em ấy suýt chút nữa đã đóng cánh cửa và đã đứng sẵn ở bên ngoài hành lang rồi, nhưng tôi bảo em ấy đợi một chút. Tôi cố nói một cách bình thường, nhưng có thể nói nỗ lực đó đã không thành.

Đó là vì câu hỏi của tôi xoáy thẳng vào tình trạng hiện tại của bố mẹ em ấy.

Tôi không hoang tưởng đến mức cho rằng mối quan hệ của cả hai đã tiến triển tốt đẹp chỉ vì hai đứa ăn chung một bữa ăn, nhưng khách quan mà nói thì câu hỏi đó cũng không quá tọc mạch. Tôi đã ngờ ngợ rằng em ấy sẽ ném thêm một con dao về phía tôi…

“…”

U nghiêng đầu. Tôi tự hỏi chẳng nhẽ em ấy lại không hiểu, nhưng lời tôi nói đã quá rõ ràng, nên chuyện đó thật phi lý.

Hay em ấy không hiểu cái từ “bố mẹ”? Nếu vậy thì tôi cũng chẳng mong mình nhận được một câu trả lời. Đơn giản vì đó là một rào cản mà tôi không thể nào vượt qua.

“Bố và mẹ…” U đột ngột cất lời.

“… đi rồi.”

Em ấy đóng sập cửa. Tôi nghe thấy tiếng ổ khóa vọng lại từ bên ngoài.

Đi rồi?

“Họ đi rồi,” giọng em ấy tiếp tục cất lên từ phía bên kia cánh cửa một cách nhỏ nhẹ, như đang nhấn mạnh một điều gì đó.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!