Oneshot

21

21

Lòng thì quyết sẽ cố đến lúc nào không cố nổi nữa, nhưng dù tôi có làm gì, thì những trò tôi bày ra dường như chẳng giúp tôi cố được bao nhiêu. Đơn giản là vì trong cái tủ bé như lỗ mũi này thì tôi chẳng làm được gì hết.

Khi cuộc tẩu thoát… hoặc, ừ thì, kế hoạch tẩu thoát đã được quyết định, thì chẳng gì để tôi làm hết. Tôi đành phải ngồi im trong tủ và đợi thời gian trôi qua.

Tôi chợt nghĩ đến ngày phát hành của một tạp chí manga nọ, và tự hỏi không biết câu chuyện diễn ra thế nào rồi. Và còn một tiểu thuyết trinh thám sắp ra từ một nhà văn đó nữa, có lẽ chúng đã nằm trên kệ sách ngoài tiệm hết rồi (ngày phát hành sách ngày đấy không được chi tiết như bây giờ). Tôi nghĩ đến cái này rồi cái kia, sao cho thời gian trôi qua thật mau.

Thì ra cảm giác tách biệt với thế giới là như này, tôi nghĩ. Người ta thường đùa mình là ẩn sĩ nếu họ không có bạn bè hay người quen, nhưng tôi mới chính là ẩn sĩ đích thực, với không một liên kết nào với thế giới. Và tôi không chỉ không có một mối liên kết nào, tôi còn chẳng có gì để ăn hay uống. Có lẽ làm ẩn sĩ thế này hơi quá rồi.

Đầu óc tôi nghĩ về manga và tiểu thuyết vốn là chuyện bình thường, nhưng vì vẫn chưa hết tuần, nên giờ tôi còn nghĩ về những buổi học mà tôi bỏ lỡ ở giảng đường… Nghĩ đến thôi đã căng thẳng rồi, nhất là với một người coi trọng nề nếp như tôi. Ngay lập tức trí não tôi chuyển ngay đến những viễn cảnh tồi tệ nhất, như những bài giảng được đẩy nhanh tiến độ, hay có một câu lý thuyết then chốt nào đó, nhưng nửa còn lại của bộ não coi trọng nề nếp của tôi đã nhận ra rằng chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa, và những gì tôi bỏ lỡ sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Chắc mọi chuyện rồi sẽ đâu lại vào đấy.

Nếu bạn hỏi tôi tại sao tôi học đại học, thì thật lòng mà nói, tôi cũng chả biết trả lời sao. Chắc tôi sẽ viện cớ đó là một hình thức giáo dục bắt buộc, nhưng việc học đại học lại chẳng bao giờ gắn liền với sự bắt buộc…

Nhưng sau tất cả, tôi nghĩ mình vẫn bận tâm nhất về cuốn tiểu thuyết mình đang viết dở vào thời gian đó. Tôi sắp sửa hoàn thành một cuốn tiểu thuyết mà tôi dự định sẽ gửi cho nhà xuất bản thì U xuất hiện và bắt tôi đi.

Dù vậy, một giọng nói bẻ nhỏ bên trong đầu tôi liên tục nhắc nhở rằng dù tôi có tiếp tục viết và kịp nộp bản thảo cho nhà xuất bản, kết quả vẫn sẽ là công cốc… Khi đó, tôi đã có một cảm nhận mơ hồ rằng những cuốn tiểu thuyết của tôi đang thiếu đi một thứ gì đó quan trọng. Đó như là một bức tường phẳng phiu mà những ai dành cả đời để theo đuổi ước mơ sẽ đâm phải.

Có gì đó trong tôi có lẽ muốn chấp nhận việc bị cầm tù… bởi vì chỉ cần ở trong chiếc tủ đó, tôi sẽ không gặp phải bức tường kia.

Nhưng đó là những gì tôi nói ở một thập kỷ sau thôi. Tôi cũng nhớ mang máng về ngày đó, nhưng ký ức về những mảng cảm xúc thì hoàn toàn mơ hồ, nên những gì tôi vừa nói chẳng có mấy sức nặng là bao.

Nên là, khi những dòng suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại, hay đúng hơn là tôi cứ ngồi đó nghĩ ngợi về hư vô, mắt tôi cứ dán chặt vào cánh cửa trước hiên nhà. Tôi đã có một giấc ngủ rất ngon vào đêm qua, và tất cả những gì trong tầm mắt tôi chỉ là một cái khe trên cánh cửa, nên cứ khi nào tôi rảnh (tức là mọi giây trong ngày), tôi lại nhìn qua cái khe đó, lòng đầy hứng khởi đợi bố mẹ U trở về nhà.

Tôi tự hỏi liệu các cặp cha mẹ ngoài kia có làm các công việc nơi ngày đêm bị đảo lộn không. Đơn giản thôi, tôi đang mong đợi bố mẹ của U sẽ quay trở về ngay khi U đi học, và đi làm một khi U trở về nhà từ trường. Nhưng tôi tự hỏi liệu có bố mẹ nào chịu sống cái cuộc sống đấy không, chưa bàn tới công việc. Chẳng phải như thế sẽ là bỏ bê con của họ sao?

Bỏ bê con trẻ.

Chủ đề này tôi cũng có nhắc đến rồi, nên đáng ra tôi nên suy nghĩ về nó nhiều hơn, nhưng tôi lại không có đủ hiểu biết để mà nghĩ, và với tư cách là một sinh viên thiếu hụt trầm trọng những trải nghiệm trong đời sống, tôi không có trí tưởng tượng để đưa ra một kết luận sau cuối. Một nhà văn giàu tham vọng chỉ được đến vậy thôi.

Và tôi chắc các độc giả tỉnh táo của tôi đã suy luận ra được rồi, dù cho tôi có mòn mỏi đợi chờ đến đâu, bố mẹ U không bao giờ trở về nhà. Thành thật mà nói, sẽ thật là phi lý nếu U đến trường mà bỏ tôi lại nếu như bố mẹ em ấy sẽ trở về nhà, một điều quá hiển nhiên mà tôi đã bỏ lỡ. Nhưng vì tôi chưa nắm bắt được liệu phi vụ bắt cóc này có được lên kế hoạch từ trước hay là không, thì có lẽ tôi không coi việc em ấy rời đi là một dạng bằng chứng âu cũng là một điều tốt.

Nhưng có lẽ tôi nên nhận ra sẽ không có ai trở về nhà khi mà em ấy quyết định sẽ đưa tôi đến nơi này.

Thật khó để diễn giải đầy đủ hay hiểu cái khái niệm này trên tư cách là một con người, nhưng hãy nghĩ việc một đứa trẻ tiểu học “chịu trách nhiệm” với một con chó hay mèo hoang sẽ có ý nghĩa như thế nào, và thật sự suy nghĩ về điều đó. Liệu một đứa trẻ có giấu một con vật tội nghiệp vào trong tủ chứa đồ, nơi bố mẹ đứa trẻ đó có thể dễ dàng tìm ra không? Chắc chắn là không.

Nếu như tôi có thể đưa ra cái kết luận hết sức giản đơn đó, thì tôi đã có thể tiết kiệm được số năng lượng mà mình đã hoang phí trong thời gian đợi họ về. Chỉ là khi đó tôi đã đợi quá lâu đâm ra cảm thấy việc suy nghĩ là không đáng nữa.

Có lẽ việc tôi thừa nhận mình thiếu đi khả năng phán đoán căn bản sẽ gây một cú sốc lớn đến trạng thái tinh thần của tôi vào thời điểm đó, nhưng chuyện ấy tạm thời bỏ qua.

Ngay khi tôi nghe thấy tiếng lạch cạch từ ổ khóa và tay nắm cửa đột ngột xoay tròn, tôi nắm chặt tay lại trong hưng phấn. Đây rồi! tôi nghĩ. Bố mẹ em ấy đã về, và sự chờ đợi của tôi đã không uổng phí. Nhưng sự thật thì lại khác. Đó là U trở về nhà từ trường.

Tôi thật sự đã dành ra nửa ngày trời không làm gì cả trong lúc U ở trường. Bằng cách nào đó, tôi vẫn thấy đó là một thành tựu đáng nể.

Bạn biết không, khi mà nghĩ về nó, tôi chưa bao giờ ngại việc xếp hàng cả. Có thể nói tôi rất thích xếp hàng là đằng khác. Chắc là vì tôi thích chờ đợi… Tốn thời gian để đạt được một điều gì đó khác hoàn toàn so với việc bỏ công sức, nhưng ít nhất là tôi tự hào với sự kiên nhẫn của mình. Nhưng trong trường hợp này, hay có thể là trong hầu hết mọi trường hợp, sự kiên nhẫn chẳng phải là điều gì tốt.

Dù sao thì, nửa ngày đã trôi qua, và U đã trở về nhà một lần nữa. Kế hoạch gọi điện báo cảnh sát trong lúc U vắng nhà đã đi tong, ít nhất là cho đến ngày mai. Tôi đành đợi thêm ngày nữa vậy…

U cởi giày ra và, không thèm cởi chiếc cặp sách, đi thẳng đến chiếc tủ và thông báo,

“Em về rồi.”

Không thể phủ nhận là em ấy rất lễ nghĩa. Nhưng nếu phải quyết định liệu đó là sự lịch sự hay chỉ là một thói quen, tôi chắc chắn sẽ chọn cái thứ hai. Đối xử tốt với người mà em ấy đang giam giữ không thể coi là lịch sự được.

Nhưng tôi vẫn buồn vì đã không hồi đáp lại thông báo rời đi của em ấy lúc sáng, nên tôi đã đáp lại một cách mẫu mực, “Mừng em trở về.” Tôi đoán cả hai đều cư xử kỳ lạ.

Tôi thấy U rút một con dao nhỏ ra khỏi túi quần. Con dao đó vẫn nằm trong bao, nên em ấy mới có thể nhét nó vào túi quần được, nhưng em ấy cũng nhanh chóng rút con dao ra khỏi bao. Ngày hôm đó em ấy chỉ dùng đúng một con dao, thay vì hai như tôi tưởng.

Tôi giật mình lùi lại khi thấy U tiến một bước gần hơn vè chiếc tủ. Tôi đã sợ rằng em ấy sẽ bịt cái khe trên cửa bằng băng dính hay cái gì đó nếu như em ấy phát hiện tôi có thể nhìn ra bên ngoài.

Như vậy thì nguồn sáng duy nhất của tôi sẽ biến mất, đồng thời khả năng bị ngạt khí sẽ tăng cao. Như mọi đứa trẻ sẽ bịt cái lỗ của chuồng bọ mà chẳng hề nghĩ ngợi đến hậu quả.

Tôi nghe thấy tiếng lộp bộp của kim loại. Tôi không thể ngay lập tức nhận ra đó là gì, nhưng dần dà, tôi nhận ra U đang mở khóa chiếc tủ chứa đồ. Tôi cứ tưởng mình đã nhầm, thì cánh cửa đột ngột mở ra.

Tôi cảm thấy như Amano-Iwato vừa được khai mở. Nhưng khác với thần thoại, bên trong đó chỉ có tôi, chứ không phải nữ thần Amaterasu. [note84737]

U chĩa một con dao về phía tôi… nhưng từ vị trí và khoảng cách của em ấy, tôi không thấy có gì nguy hiểm. Em ấy đứng rất xa tôi mà.

Việc thiếu đi mối nguy tức thì khiến tôi chỉ biết ngồi im tại chỗ. Tôi như rơi vào trạng thái chờ. Dường như tôi không thể làm gì nếu như không có một mối họa treo lủng lẳng trên đầu, mà kể cả có thì tôi cũng chỉ biết co ro một chỗ mà thôi. Thế thì bao giờ tôi mới làm được cái gì đó đây?

Chẳng nhẽ tôi sẽ mãi mãi ngồi im trong một chiếc tủ, co mình lại trong tư thế bào thai trong lúc giả vờ nghĩ về những lựa chọn của mình sao? Nếu là vậy thì tôi đúng là con người vô vị nhất thế gian này.

“…”

U lẩm bẩm cái gì đó, rồi đặt cặp sách xuống trong lúc chĩa dao vào mặt tôi. Em ấy làm vậy bằng việc đổi con dao snag tay còn lại… không biết là vì lý do gì. Làm vậy thì sẽ tạo kẽ hở cho tôi dễ dàng tấn công mà thôi. Tôi không thể không cảm thấy nực cười khi nghĩ đến việc em ấy có thể bắt cóc được tôi mà không cần đến dao.

U sau đó đặt con dao sang một bên rồi mở chiếc cặp sách ra. Đích thị là một thời cơ chạy trốn, nhưng cái ý nghĩ về việc chạy trốn đó chẳng khác nào thuốc độc đối với tôi. Ý tôi là, hành động ngay lúc đó chẳng khac nào lợi dụng sự thiếu chín chắn của em ấy. Tôi còn phải băn khoăn xem liệu có trái đạo đức không nếu như lợi dụng sự thiếu chín chắn của một đứa trẻ để chạy thoát. Có thể là không nếu như tình huống lúc đó đang nguy bách, nhưng một khi U bỏ con dao xuống, thì chẳng còn đâu tính nguy bách nữa. Công bằng mà nói, cửa đang được mở toang và tôi không hề bị giam giữ vào khi ấy.

Dĩ nhiên, trong thực tại, bây giờ vẫn đang rất nguy bách. Cửa chính thì bị khóa, và còn đó vô số vết cắt trên lưng và vết đâm trên cổ chân tôi vẫn chưa lành lại.

Thành thật mà nói, với tư cách là một sinh viên đại học thì tôi vẫn không hề quen thuộc với khái niệm về Hội chứng Stockholm. Thời đó tôi tiếp thu rất nhiều từ ngữ mới mẻ, nên chắc tôi có nghe qua được về hội chứng đó, nhưg hoàn toàn hiểu thì chắc chắn không, ít nhất là trước khi tôi trở thành nhà văn. Dù có biết về nó hay không, tôi khá chắc mình đang bị ảnh hưởng bởi nó.

Hội chứng Stockholm là một hiện tượng khi mà con tin hình thành một thứ mà giới chuyên gia gọi là mối liên kết tích cực về mặt tâm lý với kẻ bắt cóc mình. Giờ khi tôi đang viết về nó, cái hội chứng đó có thể đang nói đến mối quan hệ giữa một kẻ cướp và con tin, nên chắc sẽ không đúng lắm khi nói về nó tại đây.

Dù sao thì, tôi ngồi yên tại đó, đợi U lấy một cái gì đó ra từ cặp sách của em ấy. Cái đó hóa ra là… mấy chiếc túi nylon. Có ba cái tất cả, đều được buộc chặt. Em ấy lấy từng chiếc ra, cẩn thận đóng chiếc cặp lại, rồi đưa từng chiếc túi cho tôi.

Giống như đang tái hiện lại Momotarou, một câu chuyện cổ tích về một cậu bé sinh ra từ trái đào, khi cậu trao những chiếc bánh dango của mình cho một con chó, một con khỉ, và một con gà lôi để làm bạn với chúng vậy. Dù sao thì tôi cũng đã bao giờ gặp Momotarou đâu.

”Đồ ăn.” U nói. Em ấy có vẻ mất kiên nhẫn khi thấy tôi cứ nghệch mặt ra vì bất ngờ. Em ấy đặt những chiếc túi xuống đất, lùi lại, và nhặt con dao lên, rồi cứ đứng đó bên ngoài chiếc tủ.

Đồ ăn?

Tôi nhặt mấy chiếc túi lên, cảm xúc chuyển từ ngại ngùng sang khiếp đảm. Một đống hỗn hợp bên trong túi, nhìn giống đồ ăn thừa hơn là đồ ăn thực sự. Tôi không thể nhìn qua lớp nylon màu, nên chẳng thể biết được bên trong có gì, dù cho tôi chắc chắn đó không phải một chiếc bánh mua từ cửa hàng tiện lợi.

Chật vật một hồi, tôi mở được chiếc túi nylon đầu tiên, bên trong là mì yakisoba [note84738] nguội. Không hề được đóng gói gì hết, chỉ đơn giản là một đống mì được tọng vào trong túi. Tôi mở chiếc túi thứ hai, tôi tìm được… Sợi rong biển khô sao? Túi thứ ba đựng một ổ bánh mì. Dựa vào từng cái một thì khó mà đoán được xuất xứ của chúng được, nhưng cùng một chỗ như thế này thì tôi biết ngay em ấy lấy chúng từ đâu.

“Đồ uống nữa này. Nếu anh khát.” Dường như em ấy đã quên cái gì đó, nên U thò tay vào trong cặp và lấy ra một hộp sữa, giúp suy đoán của tôi thêm hoàn thiện.

Đó là bữa trưa của U.

Bữa trưa được phát ở trường. Lấy từ một set đồ ăn trưa.

U đã mang đồ ăn từ trường về cho tôi. Hơi mất lòng chút, nhưng chúng trông như đồ ăn cho chó hoang ngoài đường vậy… Nhưng U đã mang về cho tôi khi thấy tôi kêu đói. Tôi không được phép kén chọn. Mình phải tỏ ra biết ơn.

Khoan đã, biết ơn á? Với một kẻ bắt cóc sao?

Chẳng thấy logic ở đâu nữa.

Tôi điên mất rồi. Đi biết ơn cái kẻ nhốt giam mình cho đến cuối đời. Và ngoài ra, tôi của mọi khi sẽ không bao giờ ăn một bữa trưa đựng trong túi nylon, dù có được yêu cầu. Sữa và bánh mì thì không sao, nhưng ăn cái đống mì yakisoba và rong biển kia là quá giới hạn rồi.

Với ý nghĩ đó trong đầu, tôi quyết định ăn bánh mì trước. Mới có nửa ngày trôi qua, chưa đủ để làm tôi chết đói, nhưng bụng dạ tôi thì vẫn cồn cào. Sữa có vẻ là hơi đặc so với cái cổ họng khô như sa mạc của tôi. Những suy nghĩ mang tính nhượng bộ đó là kẻ thù của tôi.

Vào khoảnh khắc đó, hay chính là khoảnh khắc tôi đưa chiếc bánh mì lên miệng, một con dao bay thẳng vào chân tôi. Tôi không có nói ẩn dụ hay gì đâu, một con dao thực thụ đấy. Được rồi, chính xác mà nói thì, con dao nó được ném về phía tôi.

Nếu như ở trong manga hay phim ảnh thì con dao đó sẽ cắm thẳng xuống đất, nằm giữa những kẽ ngón chân của tôi, nhưng dao ở ngoài đời thì không bay theo đường thẳng, nhất là khi bị ném bởi một bé gái tiểu học. Con dao xoay một vòng giữa không trung, rồi rơi thẳng vào chân tôi. Không lệch một ly.

May mắn thay, chiều quay của con dao bằng một cách nào đó lại đứng về phía tôi, nên chỉ có phần cán là tiếp xúc thay vì lưỡi dao như tôi lo sợ. Vẫn đau lắm chứ, nhưng nó quay thêm một vòng nữa thôi là chân tôi đã rách toác ra rồi.

Không có chuyện nó sẽ cắm vào giữa những ngón chân. Đó chỉ là phép màu diễn ra trong phim mà thôi. Tôi đã quên mất U thất thường ra sao. Thật quá bất cẩn đi mà.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn U.

“…”

Em ấy đang nghiến răng một cách quyết liệt. Trông như một đứa trẻ sắp khóc… hay trong trường hợp này, là sắp ăn vạ.

“Anh… anh không…”

Em ấy ấp a ấp úng, rên rỉ từng lời.

“Anh không biết… rằng trước khi ăn… ANH PHẢI NÓI LỜI CẢM ƠN HAY SAO?!”

Ngày hôm qua tôi đã thấy em ấy khóc… Được rồi, tôi chẳng thấy gì hết, chỉ nghe được từ ngoài cửa… nhưng chưa bao giờ thấy em ấy nổi giận trước đây.

Tất cả chỉ là vì tôi đã không cảm ơn trước khi ăn. Có mỗi việc đó thôi mà em ấy nổi cơn tam bành. Cuối cùng, cô bé tiểu học khó hiểu với danh tính và mục đích mơ hồ đã trở nên có sức sống.

Ngay lúc đó, tôi được thấy nỗi ám ảnh về phép tắc của U lần đầu tiên trong đời. Theo nghĩa đen ấy, tôi cảm nhận được nó trên bàn chân của tôi.

Tôi nhớ về câu đầu tiên U nói với tôi, câu mà tôi đã không nghe rõ. Đó không phải một lời đe dọa. Em ấy đã nói, “Rất vui được gặp anh.”

“Ờm… Cảm ơn vì bữa ăn, cảm ơn vì bữa ăn, cảm ơn vì bữa ăn… phải không nhỉ?”

Tôi ngoan ngoãn vâng lời, vội vàng nhét chiếc bánh mì vào trong túi và nói những gì được yêu cầu. Tôi nhận ra sau từng ấy thời gian sống một mình, đã lâu rồi tôi không được nói ra những lời đó.

Và rồi, như một chiếc công tắc vừa được bật, cơn thịnh nộ của U biến mất. Em ấy không có vẻ gì là trong một trạng thái vui vẻ, nhưng ít nhất đã không còn gào thét nữa.

Em ấy vội đóng và khóa chiếc tủ lại sau khi tôi nói lời cảm ơn, nên tôi không thể biết sau đó em ấy trông ra làm sao. Tôi chỉ biết là em ấy đã đi lên phòng và trút giận lên đống nội thất trong nhà. Hoặc chỉ là đi ngủ trong cơn bực tức.

Tôi sẽ không bao giờ biết được.

Thứ duy nhất tôi biết là em ấy đã không ném con dao thứ hai mà em ấy đáng ra phải cầm trên tay… Như vậy tà tốt mà nhỉ? Nếu em ấy bỏ thời gian ra để ngắm thì có lẽ tôi đã ăn trọn con dao rồi, nhưng với cơn giận vừa rồi thì tôi không nghĩ em ấy để tâm đến hậu quả cho lắm.

Khi đó, tôi nhận ra U không hề nhặt lại con dao mà em ấy đã ném về phía tôi. Nó vẫn nằm yên trên mặt đất sau khi nảy khỏi chân tôi.

Tôi cẩn thận nhặt nó lên.

Đó chỉ là một con dao bình thường, không có gì quá đặc biệt. Thứ duy nhất nổi bật là tên của U được viết lên phần cán bằng bút dạ. Chỉ có phần họ trên đó.

Em ấy thật bất cẩn khi để con tin có một thứ như vậy… hoặc chỉ đơn giản là em ấy giận quá nên không nghĩ đến. Hay em ấy đang muốn tôi kết liễu đời mình nếu như chịu không nổi nữa?

Ý nghĩ đó hơi choáng ngợp. Tôi thà xin em ấy tha thứ còn hơn. Tôi cho rằng em ấy sẽ sớm quay lại để lấy nó, nhưng vì không dám để nó nằm trên sàn nên tôi đã đặt nó lên trên một chiếc hộp nhỏ nhắn bên cạnh.

Chắc nó sẽ có ích, ngoài việc dùng để tự sát ra… Tôi đoán đây là lúc mình phải thừa nhận nó không bao giờ có ích cả. Trừ mấy cú twist trong tiểu thuyết ra thì không bao giờ có ích hết.

Vậy là còn đó mỗi bữa ăn mà em ấy mang về. Đồ ăn thì có, nhưng chẳng hề có đĩa hay hộp đựng, đến đũa cũng chả có, nên tôi đành ăn bốc. Tôi chỉ muốn ăn bánh mì và uống sữa, nhất là khi mì yakisoba và rong biển cứ bốc lên cái mùi của đồ ăn thừa. Nhưng tôi đã nói lời cảm ơn cho bữa ăn rồi, nên dù không muốn đi chăng nữa, tôi không thể bó qua những túi còn lại. Tốt hơn là nên ăn cho bằng sạch.

Tôi chắc chắn không có tư cách kén chọn về món mình ưa và không ưa. Dù có là đồ thừa đi chăng nữa, tôi vẫn đang đói, nên tôi vẫn phải ăn. Nhưng tôi không thể biết được bao giờ U mới cho tôi ăn tiếp, nên tôi thấy sẽ khôn ngoan hơn nếu như chia nhỏ bữa ăn ra nhiều phần.

Thật phi thường khi mà tôi lại có những suy nghĩ như vậy trong khi đang sống trong một quốc gia và thời kỳ vô cùng sung túc. Nghĩ xong, tôi chia nhỏ bữa ăn trưa học đường mà tôi có lần đầu tiên sau tám năm.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Theo thần thoại Nhật Bản (Thần đạo Shinto), Amano-Iwato là tên gọi của "Hang đá Thiên Đường" hoặc "Hang đá Trời". Đây là nơi nữ thần Mặt Trời Amaterasu đã ẩn náu sau khi tức giận vì hành động quậy phá của em trai mình là thần bão tố Susanoo.
Theo thần thoại Nhật Bản (Thần đạo Shinto), Amano-Iwato là tên gọi của "Hang đá Thiên Đường" hoặc "Hang đá Trời". Đây là nơi nữ thần Mặt Trời Amaterasu đã ẩn náu sau khi tức giận vì hành động quậy phá của em trai mình là thần bão tố Susanoo.
[Lên trên]
Là một món mì xào nổi tiếng của Nhật Bản và là một món ăn đường phố cực kỳ phổ biến.
Là một món mì xào nổi tiếng của Nhật Bản và là một món ăn đường phố cực kỳ phổ biến.