Oneshot

13

13

Khi mà tôi dùng từ “lịch sự”, ý là tôi đang dùng để nói về một đứa trẻ. Em ấy dĩ nhiên không có kỹ năng xã giao thuần thục như một người làm công ăn lương. Đó là một kiểu lịch sự gượng ép, như thể em ấy đang đóng kịch trong trò chơi của mình. Không có vẻ gì là tự nhiên hết. Nhưng thời đó thì những lời phàn nàn về những đứa trẻ ngỗ nghịch đang đạt đến đỉnh điểm (tôi chợt nhận ra giờ mình chẳng còn nghe thấy mấy lời phàn nàn đó nữa. Có lẽ là vì internet đã cho thấy trẻ con trước giờ luôn ngỗ nghịch, và những người lớn mà chúng trở thành cũng vậy. Tôi nghĩ rằng chưa bao giờ việc một người trưởng thành giữ được lòng tự trọng lại khó khăn đến thế trong thời đại này. Ai nấy cũng đều tỏ ra mình là bậc bề trên, nhưng chính cái thế hệ của họ cũng ngu ngốc chẳng kém), nên từ điểm nhìn của tôi, dáng đứng của em ấy, à thì, em ấy đã giới thiệu bản thân rồi nên tôi sẽ gọi em ấy là U, khiến tôi rất bất ngờ.

Sự bất ngờ đó nhen nhóm trong tôi hy vọng rằng tôi có thể nói lý với em ấy. Nhưng đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi.

Tôi là người mà bạn có thể gọi là một sinh viên đại học khờ khạo, rằng tôi vẫn chưa hoàn toàn trải đời. Điều đó là rất hiển nhiên, khi mà tôi đã không hiểu được tầm quan trọng của việc người cầm dao đe dọa tôi đã giới thiệu bản thân mình.

Em ấy để tôi nhìn mặt.

Em ấy không hề giấu danh tính của bản thân.

Em ấy còn nói ra tên của mình.

Hoặc là em ấy không quan tâm tôi biết những gì, hoặc em ấy đã định sẵn là người đứng trước mũi dao sẽ phải chết. Người đứng trước mũi dao sẽ khó mà toàn thân thoát khỏi tình huống thứ nhất, huống gì nói đến thứ hai. Dù gì đi nữa, người đứng trước mũi dao, hay chính là tôi, sẽ khó mà thoát ra khỏi tình huống này mà còn nguyên vẹn được.

Nếu vậy, thì phép xã giao khó mà là một phong vũ biểu đáng tin cậy cho bất kỳ loại chuẩn mực nào. Mấy lời hoa mỹ thì ai chẳng nghĩ ra được… Có lẽ một nhà văn thì không nên tiết lộ những điều như vậy.

“…”

Một lần nữa, tôi không thể nghe thấy những gì U nói, nên tôi bảo em ấy nói lại. Sau một khoảng im lặng, em ấy nói:

“Đi theo em.”

Giọng em ấy thật lạ, như âm thanh vọng ra từ một chiếc loa vậy, cái khoảng im lặng kia còn kỳ lạ hơn thế. Cảm tưởng như em ấy đã ghi âm lại mọi thứ từ trước, và chỉ đang giả vờ nói (như thể em ấy muốn đạt được điều gì đó. Em ấy đã giới thiệu bản thân mình rồi, chưa kể đến cây sáo khắc tên em ấy trên đấy. Em ấy chắc chắn không có ý định che giấu danh tính), nhưng giờ, khi tôi ngồi xuống mà viết lại, tôi có thể nghĩ ra một lời giải thích thỏa đáng cho những khoảng im lặng kỳ lạ và những lời nói khó nghe của em ấy.

Chẳng phải điều gì phức tạp. Đó là chuyện xảy ra với những ai không quen nói chuyện với người khác.

Từng có lần tôi nhốt mình bên trong phòng khách sạn để làm việc trong suốt một tháng với không một chút giao tiếp với bất kỳ ai, và lúc tôi có thể đưa tận tay biên tập viên bản thảo của mình thì khả năng giao tiếp yếu kém của tôi đã hiện rõ đến mức tôi cứng đơ người không biết nói gì.

Khi đó cảm giác như tôi không biết cách nói nữa. Âm lượng chỉ là khởi đầu. Tôi gặp khó khăn trong việc bắt kịp cuộc trò chuyện đến mức tôi sẽ ngắt lời một ai đó, hoặc nói dông dài cả buổi. Tôi hay ngắt lời người khác một cách vô ý, hoặc sẽ bối rối và quên mất mình đang nói gì. Một khi tôi đã sa đà vào một chủ đề lạc lối, thì không có đường quay lại, và ngay khi tôi dừng nói một cách vô cớ, một chuỗi những điều vô nghĩa sẽ tuôn ra với tất cả vẻ hùng vĩ của một con bò đang chảy nước dãi.

Ý cùa tôi là mọi người đang đánh giá thấp khả năng bắt đầu một cuộc hội thoại. Như việc đạp xe hay dùng đũa vậy. Hiện tại thì bạn có thể biết cách, nhưng theo thời gian, nó sẽ phai mờ đi… Chắc việc bắt đầu một cuộc hội thoại sẽ khó hơn hai cái bên kia, vì phải mất đến một tháng tôi mới quên đi cách nói.

“Đi theo em. Làm ơn.”

Giọng của U  cuối cùng cũng được điều chỉnh xuống mức vừa phải, dù cho mất hơi nhiều thời gian. Dù gì thì nó cũng được nhấn mạnh với nhát dao thứ hai vào lưng tôi mà.

Một cơn nhói đau nữa chạy dọc cột sống tôi. Chỉ từ cơn đau thì khó mà xác định chính xác mức độ tổn thương được, nhưng chỉ nghĩ đến việc giờ lưng tôi có một dấu X là đủ khiếp vía rồi. Tôi mới chỉ nhìn thấy những vết sẹo hình chữ X ở trong manga và luôn tự hỏi cần làm gì mới chịu đựng nổi vết thương đó, nhưng giờ tôi chợt nhận ra mình đang đối mặt với một mối nguy có thể biến điều đó thành sự thật.

Điều mà U thực sự làm còn máu lạnh hơn. Em ấy đã rạch lại vết cắt trước đó trên lưng tôi (bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ), nhưng khi đó tôi chẳng biết gì hết. Tôi không đứng ở vị trí mà có thể nhìn qua một chiếc gương ba chiều để kiểm tra, ngày đó phòng tôi còn không có gương.

“Hoặc em sẽ làm anh đau.”

Như vậy có hơi sai về thứ tự rồi, tôi nghĩ. Nhưng giờ nghĩ lại, chuyện đó ít nhất vẫn không sai trái như thứ tự lưu game trước khi chạy đến bên bạn mình của em ấy. Việc đe dọa sau khi đã làm người đó đau là một phương pháp hiệu quả, được chứng minh minh qua cách tôi làm theo những lời em ấy nói sau đó một cách ngoan ngoãn.

Nhưng, vì cơ hội cho một cuộc hội thoại (hay một thứ gì đó gần giống) đã mở ra, nên tôi buột miệng hỏi U tại sao. Rằng tại sao tôi phải đi theo em ấy, và tại sao em ấy lại ở trong phòng tôi? Tôi không còn cần biết cách em ấy lẻn vào bằng cách nào nữa, tôi muốn biết lý do sâu xa.

U trả lời tôi.

“Vì…”

Em ấy có trả lời, nhưng tôi không nghe ra. Việc bắt em ấy nói lại là rất rủi ro, nhưng tôi phải hỏi vì đã không nghe thấy em ấy nói gì trước đó. Tôi vẫn chưa nhận ra U không thích nói chuyện. Tôi tưởng là giọng em ấy bẩm sinh đã bé.

“Vì anh đã thấy em.”

Giọng U lần này to hơn. Chỉ là không đến mức phòng bên có thể nghe được.

“Vì anh đã thấy em, nên em sẽ bắt anh đi.”

Nếu để một mình thì lý do sẽ chẳng có nghĩa gì cả, nhưng với người nói là U, thì lý do đã quá rõ. Đó chỉ có thể là thứ mà chỉ mình tôi thấy một tuần trước đó.

Em ấy nói đúng. Tôi đã thấy em ấy.

Chỉ với một ánh nhìn là tôi đã có thể biết U là ai.

Nhưng tại sao em ấy lại muốn “bắt” tôi đi nhỉ? Tôi chưa kịp hiểu ra, nên em ấy đã không thực sjw trả lời câu hỏi của tôi. Nhưng chuyên mục Q&A kết thúc rồi. U là người đang nắm đằng chuôi, nên em ấy không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi của tôi. Nói một cách dễ hình dung, em ấy đã tỏ ra cực kỳ chiều theo ý tôi cho đến lúc đó.

“Đi mau.”

U dùng dao chọc vào lưng tôi. Nguy hiểm thật đấy. Chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Nhưng tôi chỉ im lặng mà làm theo, tiến dần về phía cửa. Tôi nhớ mình đã thấy những giọt máu li ti rớt xuống sàn, nhưng tôi chẳng có thời gian đâu mà thuê người dọn dẹp cả. Tôi xỏ chân vào giày rồi đi ra hành lang, khóa cửa phòng với chiếc chìa khóa mới cóng. Chiếc chìa khóa trông bóng loáng thật đấy.

U đi phía sau tôi, như một hồn ma vất vưởng. Có lẽ không đến mức đó. Tôi không tin ma quỷ có thật (nếu bạn đọc sách của tôi rồi thì sẽ biết), nhưng kể cả trong một thế giới hư cấu, thì một người cầm dao cũng đáng sợ chẳng kém một con ma là bao. Từ những gì tôi nhớ, U đã cân bằng áp lực một cách hoàn hảo để không đâm thủng da của tôi.

Tôi không vui sướng đến mức nhảy tót lên rồi hát cho em ấy một bài, nhưng như thế vẫn tốt hơn là ăn thêm vài nhát dao vô cớ.

“Đi xuống. Chỗ cầu thang,” em ấy thúc giục.

Khá chắc kế hoạch của em ấy không dừng lại ở phía cuối cầu thang, nên hiển nhiên là U đang cố đưa tôi đi ra khỏi khu căn hộ này. Những ẩn ý trong cụm “đưa tôi đi” khiến tôi hoảng hồn. Tôi từng trải qua nhiều chuyện kinh khủng rồi, nhưng bị bắt đi đến một nơi nào đó là một cảm giác sợ hãi hoàn toàn mới.

Nhưng khi còn bước đi trên cầu thang thì tôi chẳng thể làm gì hết. Em ấy tiếp tục ấn dao vào lưng tôi, hơi thở em ấy nặng nề và đứt quãng, nên những đòn tấn công rất có thể sẽ còn ập đến. Nếu tôi cố chạy trốn hay tránh lưỡi dao, em ấy chỉ cần đẩy một phát là tôi xong đời. Cơ thể dù có cao lớn đến đâu thì vẫn sẽ bị một cú ngã cầu thang làm cho bầm dập.

Vì vậy, tôi cố tình đi chậm lại, thận trọng bước từng bước xuống các bậc cầu thang. Như một hình thức chống chế yếu ớt. Nhưng một lần nữa, khi nhìn lại, việc đó giống như một người trưởng thành đang cố bắt kịp tốc độ của một đứa trẻ vậy.

Là một người 30 tuổi, tôi không chắc có nên gọi một sinh viên đại học là người trưởng thành hay không… nhưng dù sao đi nữa, một sinh viên đại học vẫn gần với một người trưởng thành hơn bất cứ đứa trẻ con nào. Nhưng U thì khác xa những đứa trẻ thông thường, nên tôi không biết bản thân tôi trong mắt em ấy là như thế nào khi tôi bước đi nữa.

Và đó là cách tôi bị đưa ra khỏi căn hộ của mình. U không tốn một chút thời gian nào ngay khi chúng tôi đặt chân xuống đường (căn hộ nơi tôi sống không có vỉa hè).

“Rẽ phải.”

Chiếc xe đạp địa hình của tôi giờ không dùng được, nhưng nếu nó không hỏng, thì lốp phía sau vẫn không hề lắp tấm chắn bùn, cho nên nó chỉ chở được một người. Chúng tôi chỉ có thể đi bộ.

“Xáo của em. Anh đã làm gì với nó rồi?”

Lần đầu tiên sau rất lâu, U nói ra một điều gì đó mà không phải mệnh lệnh. Nhưng vì tôi không hiểu em ấy đang nói đến “xáo” nào, nên tôi mạnh dạn bảo em ấy nói lại lần nữa.

“Cây sáo của em.”

Chỉ bốn từ đó là tôi hiểm U đang nói đến cái gì.

“Cây sáo của em. Anh đã làm gì với nó rồi?’

Em ấy muốn biết chuyện xảy ra với cây sáo đã phá hủy chiếc xe đạp địa hình của tôi. Cây sáo có khắc tên em ấy trên đó. Còn về chuyện xảy ra với nó, tôi đã không mang nó theo vì ngoài quần áo trên người ra thì tôi không mang theo bất cứ thứ gì khác.

Tôi nhớ mình đã tiếc của nên đã không nỡ vứt cây sáo đó đi, mà tôi đã tháo nó ra rồi cất vào trong cặp. Việc đi lại trong trường với một cây sáo thò ra khỏi cặp thì kỳ quá, nên tôi đã tháo hết ra để nhét cho vừa.

Còn về địa điểm của nó, dĩ nhiên là ở trong phòng tôi rồi. Vẫn nằm ở nơi nó thuộc về. Nhưng mà cây sáo đó cũng đâu phải của tôi… dù sao thì, bàn chuyện tiểu tiết thì tốn thời gian lắm. Tôi nhớ mình đã để chiếc cặp vào nơi tôi hay để rồi mới ngồi vào bàn làm việc và khởi động chiếc máy đánh chữ của mình.

Nên tôi đã thuật lại cho U y hệt.

Em ấy im lặng. Nhưng vì em ấy đã vốn im lặng, nên tôi không biết nên nói là em ấy đã rơi vào im lặng hay quay trở lại trạng thái im lặng nữa… nhưng vì biết tính của em ấy, kiểu gì em ấy cũng sẽ đánh giá xem có nên quay lại và lấy cây sáo hay không.

“Trường em sẽ…”

Giọng em ấy hóa mềm mại, như một tấm chăn bông lúc đầu đông. Nhưng vì nói quá nhanh nên tôi lại chẳng nghe thấy gì, cứ như nước đổ đầu vịt vậy. Trường em ấy sẽ sao cơ? Ý em ấy là cần cây sáo đó để học à? Có thể em ấy cần cây sáo ấy cho lớp âm nhạc của mình… nên là em ấy đang băn khoăn có nên quay lại lấy nó hay là không. Còn hơn thế, theo trí nhớ của tôi, số lần em ấy chọc dao vào lưng tôi đã giảm đáng kể vào khoảng thời gian đó.

Nếu em ấy thật sự cần cây sáo cho lớp học ở trường, thì dù có muốn hay không, em ấy sẽ buộc phải quay lại mà lấy, nhưng sáu tầng cầu thang là hơi quá sức với một đứa trẻ.

Tôi thì không muốn bắt em ấy làm vậy, nên tôi đã nói với U rằng cây sáo đã bị hỏng lúc nó thọc vào bánh xe của tôi, tức là không đáng để quay lại mà lấy đâu. Một lựa chọn khá khó hiểu từ một người đang bị chĩa dao vào người. Tôi thì hay làm mấy việc vô nghĩa, nhưng lòng tốt đó của tôi về cơ bản là đã nhắc khéo em ấy khẩn trương đưa tôi đến nơi cần đến đi, nên hành động đó vừa vô nghĩa vừa ngu si.

“… À. Em hiểu rồi,” U nói. “Cảm ơn anh rất nhiều.”

Cảm ơn vì đã làm hỏng cây sáo của em ấy sao? Khi đó tôi khá bối rối, nhưng chắc em ấy cảm ơn tôi vì thông tin tôi cung cấp. Hơn nữa, chiếc xe đạp của tôi có thể đã làm hỏng cây sáo, nhưng chính em ấy là người đã thọc nó vào, nên sẽ không có lý gì khi em ấy cố đùn đẩy trách nhiệm sang cho tôi cả.

“Thế thì mau đi thôi.”

Lời cảm ơn của em ấy chả có tí gì là chân thành cả, khiến tôi lại nhớ đến cái giả thuyết rằng những gì em ấy nói đều được ghi âm lại từ trước. Với việc thay đổi suy nghĩ nhanh như thế, khả năng cao là em ấy cũng chẳng có ý định quay lại lấy cây sáo từ lúc đầu.

Hoặc đó chỉ là điều tôi tự huyễn hoặc bản thân.

Tôi chỉ có thể hy vọng em ấy có những ưu tiên khác hợp lý hơn là quay lại lấy cây sáo đó nếu nó chưa bị hỏng. Nhìn thấy cảnh đó thì sốc đã là nói giảm nói tránh rồi.

Bởi vì nếu vậy thì việc lấy lại cây sáo đối với em ấy là quan trọng hơn cả việc đưa tôi đi, hay còn gọi là bắt cóc, giống như việc em ấy coi trọng việc lưu game hơn là khóc thương người bạn xấu số của mình vậy.

Tôi không muốn thấy em ấy làm điều đó, và mong muốn không trở thành đồng lõa với lựa chọn đó có lẽ đã biểu hiện thành việc tôi nói với em ấy rằng cây sáo đã bị hỏng trước khi em ấy quyết định quay lại lấy nó. Lúc đó tôi không tiếp cận ý tưởng theo cách đó, nhưng nhìn từ góc độ này, quyết định kỳ lạ của tôi lại có vẻ hợp lý. Mặc dù điều đó chỉ dẫn đến việc yêu cầu em ấy bắt cóc tôi nhanh hơn.

Việc mô tả một thế giới cách đây một thập kỷ từ góc nhìn của tôi trong tương lai đã mang lại một vài khám phá mới. Điều đó bắt đầu làm tôi cảm thấy kỳ lạ. Thật kỳ quặc khi có được những nhận thức này về một sang chấn tâm lý sống động mà tôi không muốn nhớ. Tôi có được góc nhìn của người kể chuyện ngôi thứ ba, cái mà chính thức được gọi là “góc nhìn toàn tri” (tôi không hề có ý định tuyên bố kiến thức toàn tri, giống như Chúa, đó chỉ là một thuật ngữ. Tương tự như việc tôi không tin vào ma quỷ, tôi cũng không tin vào Chúa. Tuy nhiên, tôi thấy thần thoại là một trải nghiệm giải trí thú vị, với chiều sâu thế giới phong phú). Nhìn vào bản thân trong quá khứ từ góc độ này khiến tôi cảm thấy na ná như hối tiếc, chẳng hạn như: “Tôi ước gì mình đã làm điều này,” nhưng nó cũng buồn cười theo cách riêng của nó. Tôi cho rằng thật không thích hợp khi tìm thấy sự giải trí trong sang chấn tâm lý, ngay cả khi đó là của chính tôi.

Nhưng hãy lấy ví dụ từ cảnh tượng một người đàn ông trưởng thành bị một cô bé tiểu học cầm dao đe dọa trên phố. Từ một góc nhìn toàn tri, thì cảnh tượng đó khá hiếm gặp và có phần nực cười. Buồn cười không phải vì người bị đe dọa là tôi, mà vì nếu chuyện đó xảy ra với một ai đó khác và tôi may mắn chứng kiến được, có lẽ tôi sẽ ôm bụng mà cười mất. Ý tôi là, chuyện xảy ra không phải trong một căn phòng đóng kín, hay một lối hành lang chật hẹp. Mà ở ngay giữa phố xá đông người.

Cậu ta có thể bị một hoặc hai con dao chĩa vào lưng, nhưng cậu ta hoàn toàn có thể chạy đi, kéo dài khoảng cách giữa cậu ta và U. Hợp lý, tôi không biết tay của các bé gái nhanh đến mức nào, nhưng chắc sẽ không có chuyện phản xạ của em ấy nhanh đến mức có thể đâm tôi trong trường hợp tôi đột ngột chạy đi. Kể cả nếu em ấy có đâm được đi nữa thì chắc chắn cũng không thể đâm sâu được. Giờ thì, nhà văn giàu tham vọng đó không sợ mấy con dao, mà sợ việc phải đối đầu với chúng. Nhưng kể từ khi lựa chọn của cậu ta đã chuyển từ né tránh sang chạy thoát, thì việc thực hiện một kế hoạch sẽ trở nên dễ dàng hơn. Ví dụ là ở lần rẽ tiếp theo chẳng hạn.

“Rẽ trái,” U ra lệnh.

Tôi có thể chạy vọt đi ngay ở khúc rẽ đó. Tôi chỉ cần chạy đi thật nhanh trong năm giây, dù có làm chân mình bị đau đi chăng nữa. Tôi chỉ cần chạy ra đường chính, gọi cứu trợ, và mọi chuyện sẽ kết thúc… Nhưng góc nhìn toàn tri của tôi cho tôi biết rằng bản thân trong quá khứ sẽ không làm điều đó.

Cậu ta chỉ rẽ sang trái theo mệnh lệnh và tiếp tục đi với một tốc độ thư thái. Cậu ta có thể tự huyễn hoặc bản thân rằng mình đang kháng cự lại qua tốc độ di chuyển chậm chạp của mình, nhưng cậu ta chỉ đang cố bắt kịp tốc độ của một cô bé tiểu học mà thôi.

Không phải tôi nhạy cảm với rủi ro đến mức 1% thất bại sẽ khiến tôi nhụt chí. Chỉ là tôi đã không có kế hoạch gì hết. Tôi cứ cắm đầu mình xuống cát, tự nhủ rằng chẳng có chuyện gì xảy ra, và không một lần nghĩ đến việc chạy thoát. Nhìn thì bạn có thể nghĩ tôi đang cố giữ bình tĩnh, hay tỏ vẻ thờ ơ, nhưng đó chỉ là con người tôi từ một thập kỷ trước. Nếu bây giờ tôi bị tấn công theo cách cũ, khá chắc rằng tôi sẽ rơi vào vị trí tương tự, bất lực không nghĩ nổi cách thoát. Tôi sẽ tự lừa dối bản thân rằng không nên kích động kẻ cầm dao. Tôi không hiểu nổi ngày đó mình đã huyễn hoặc bản thân bằng cách nào nữa. Như thể đó là trò lừa đảo vĩ đại nhất thế giới này từng thấy vậy. Nhưng tôi đoán là thực tại thường không hay hoạt động theo logic, bởi vì con người vốn là loài sinh vật khó đoán.

Tôi có nghe được rằng muốn bắt cóc thành công, thì bạn phải khiến con tin thỏa hiệp đến một mức nào đó. Thỏa hiệp đó đến từ việc thuyết phục hay những thủ thuật tâm lý, tóm lại là nếu không có sự thỏa hiệp đó, tỷ lệ thành công là rất thấp. Ta có thể giành lấy sự thỏa hiệp đó bằng rất nhiều phương pháp, như cho đồ chơi hay là kẹo, hoặc là giả vờ bị lạc đường và cần giúp đỡ… nhưng dù có diễn giải ra sao đi nữa, thì việc bắt cóc ai đó một cách thô bạo vẫn thật là dại dột, dù có là trẻ em hay người cao tuổi. Mọi sự phản kháng dù là nhỏ nhất vẫn để lại nhiều hệ lụy. Tôi cho rằng rồi sẽ dẫn đến việc hành hung hoặc giết người, đặc biệt là khi bạn tính đến hậu quả sau đó, việc bắt cóc dường như không hề có lợi ích nào vượt trội hơn công sức đã bỏ ra.

Phải công nhận, tôi không rõ liệu có thể đánh giá tội ác dựa trên các tiêu chí hiệu quả về chi phí hay sự “đáng giá” hay không, nhưng về mặt lý thuyết, tôi đã trở thành một nạn nhân biết hợp tác một cách rõ rệt.

Tôi không cần bị mua chuộc bởi kẹo hay đồ chơi, tôi chỉ đơn giản là làm theo những gì kẻ bắt cóc nói. Thậm chí khi đụng độ một người qua đường, tôi đã sợ là họ sẽ phát hiện ra tôi đang bị đe dọa với một con dao.

Chẳng nhẽ tôi đang lo lắng cho kẻ tấn công mình sao?

Không, tôi không nghĩ vậy. Chỉ là tôi cho rằng nếu có người đi đường nào hét toáng lên, U sẽ điên tiết rồi đâm nhiều nhát vào người tôi.

Thực ra, bản thân tôi trong quá khứ đã tự tin vào trí thông minh của mình đến mức cố gắng giảm thiểu mức độ nghiêm trọng của tình huống. Cậu ta đặt cơ thể mình để cố gắng che khuất cô bé khỏi tầm nhìn. Hai chúng tôi có thể có sự khác biệt đáng kể về tầm vóc, nhưng tôi không chắc rằng nó đủ để tôi có thể che giấu em ấy hoàn toàn, nên tôi không biết việc đó hiệu quả đến mức nào. Đặc biệt là khi trước sau tôi đều có người qua lại.

Nhưng nếu tôi trình bày rõ ràng, thì không một ai nhìn thấy một học sinh tiểu học đi ngay sau một sinh viên đại học mà lại cho rằng vụ bắt cóc đang được thực hiện bởi người nhỏ tuổi hơn. Điều đó nói lên rằng, tôi tự hỏi cảnh tượng đó trông như thế nào đối với người bình thường.

Thật khác thường khi thấy một học sinh tiểu học đi cùng một sinh viên đại học, nên nếu có điều gì đó trông giống tội phạm, thì có lẽ là ngược lại. Đó sẽ là một sự hiểu lầm khủng khiếp xét theo thực tế, nhưng ngay cả việc gọi cảnh sát vì sự hiểu lầm đó cũng sẽ là điều đáng hoan nghênh.

Dù sao thì, nhờ có cơ thể tôi che đi, nên không có ai đi ngang qua phát hiện là tôi đang bị chĩa dao vào người hết, hoặc nghĩ đến cái gì đó gần giống.

Tôi không có mắt ở sau đầu, nhưng có thể là U đã cầm dao theo cách có thể che giấu được. Nếu vậy thì thật chẳng đáng để tâm. Nhưng miễn là tôi vẫn còn để tâm, thì tôi vẫn còn lo lắng cho an toàn của bản thân, và còn… cho an toàn của U nữa.

Bạn gọi tôi là kẻ đạo đức giả cũng không sao.

Không ai thích bị gọi là đạo đức giả hết. Nếu bị thì họ sẽ nổi giận, dù họ có đạo đức giả hay là không… nhưng tôi sẽ không phủ nhận việc mình đã thấy lo lắng về điều gì có thể xảy ra với cô bé học sinh lớp bốn phía sau tôi nếu có ai đó nhận ra em ấy, hoặc nếu có ai đó hét lên vì thấy em ấy đang cầm dao.

Nếu vậy thì sẽ không có chuyện phủi tay cho qua, hay là em ấy chỉ bị mắng. Em ấy đã đi qua một lằn ranh to tướng. Nếu em ấy chỉ phạm phải một tội, thì em ấy sẽ được tha vì đã hành động một cách bộc phát, nhưng đây em ấy lại ném một cây sáo vào bánh xe đạp, ăn trộm chìa khóa và giấy tờ tùy thân, đột nhập trái phép, tấn công bằng dao với chủ đích từ trước, và bắt cóc. Từng ấy tội danh là đủ để em ấy rời xa ba mẹ một thời gian.

Với từng đó lý do, tôi chỉ đành bất lực. Tôi không thể chạy đi, và cũng không thể nhờ người đi đường cứu giúp. Tôi không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng dù phân tích thế nào đi chăng nữa, tôi chỉ là một người bị bắt cóc với hàng loạt suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu. Nếu nhìn ra ngoài khỏi đầu tôi, bạn sẽ thấy một gã đáng thương bị một cô bé học sinh tiểu học lôi đi và đe dọa thành công, điều này thật đáng hổ thẹn ở bất kỳ góc độ nào.

“Trời hôm nay đẹp thật đấy,U bất chợt nói.

Tôi bất giác ngẩng đầu lên. Trời không mưa, nên cũng có thể coi là đẹp trời, nhưng Mặt Trời đã lặn từ khi nào và xung quanh đang dần chìm vào bóng tối, nên khó mà nói là đẹp trời được.

Kể từ khi xong chuyện cây sáo thì chúng tôi bước đi mà không nói với nhau một câu nào, nên chắc là U đã cảm thấy mình nên nói gì đó cho đỡ khó xử. Thời tiết là một chủ đề rất phổ biến và an toàn, nhưng trong khoảnh khắc đó lại nghe thật lạ.

Dù cho em ấy có nhắc đến bầu trời, tôi vẫn nhận ra có khi U không hề nhìn lên trời dù chỉ một giây. Em ấy vẫn nhìn chằm chằm vào lưng tôi với con dao trên tay suốt thời gian qua.

Nhưng thứ rời khỏi miệng tôi chỉ là một lời đáp thông thường rằng trời hôm nay đúng đẹp thật.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!