Tôi đã trốn thoát khỏi chiếc tủ, nhưng sự giam cầm vẫn tiếp diễn. Cửa chính vẫn bị khóa chặt đấy thôi… nhưng đâu phải là tôi không thể leo qua cửa sổ hay phá khóa.
Rời khỏi phòng vệ sinh, tôi liền băn khoăn nên làm gì. Chẳng nghĩ ra điều gì hết, nên tôi nghĩ mình sẽ hành động kín đáo. Tôi cuối cùng đã rửa trôi cái chất nhớp nháp dính trên tay sau gần nửa ngày chịu đựng, và dù tôi không thể tìm thấy giày của mình trên kệ, thì tôi cũng không liễu yếu đào tơ đến mức lăn ra chết chỉ vì đi chân trần.
Nếu như đồng hồ trong phòng tắm là chính xác thì bây giờ đang là 10 giờ sáng. U vẫn chỉ là học sinh tiểu học, nên chắc em ấy chỉ học nửa ngày, nếu vậy thì tôi vẫn còn gần 2 tiếng nữa trước khi em ấy quay về. Chừng đó thời gian là an toàn rồi.
An toàn? An toàn? Tôi là ai mà dám nghĩ mình có quyền quyết định đây? Rõ ràng là bản thân tôi từ một thập kỷ trước nghĩ rằng miễn không có một con dao kề vào cổ thì cậu ta sẽ 100% an toàn.
Bảo sao tôi lún sâu vào mớ rắc rối đó đến thế.
Tôi như chìm sâu trong cát lún, nhưng miễn chỉ chừa cái miệng để thở thì tôi sẽ cho rằng mình vẫn không sao.
Tôi đoán hồi trẻ ai cũng như vậy.
Tính cách và thái độ của tôi vẫn chẳng khác gì mười năm trước, nhưng dù tôi có nhắc đến nhiều lần rồi, thì càng có tuổi tôi càng trở nên cứng đầu hơn. Tôi có thể đã đi làm, nhưng sẽ không dám chắc mình đã trở thành một phần của xã hội. Tôi cảm thấy mình dần trở nên bất lực trong việc đáp ứng các vai trò quan hệ nhất định trong cuộc sống.
Vì vậy, nếu như tôi lại rơi vào cùng một tình huống từ mười năm trước, chắc tôi sẽ bỏ cuộc và rời khỏi nhà bố mẹ U. Sự nhẫn nại (quả là một từ hay) sẽ kết thúc ngay tại đó. Có lẽ tôi sẽ để lại một mẩu giấy cho U (nghĩ lại thì chắc là không), nhưng vào khoảnh khắc tôi thoát ra khỏi chiếc tủ và không để lại chút hư hại đáng chú ý nào, tôi sẽ cao chạy xa bay.
Nhưng trên đời này chẳng có mấy thứ khủng khiếp như tuổi trẻ. Giống như cách tôi sợ hãi sự bồng bột của U khi là một học sinh tiểu học, tôi cũng ghê sợ cái cách hành động bất cẩn của mình ở tuổi 20. Nhưng tôi không nghĩ việc phán xét những hành động của bản thân trong quá khứ sẽ giúp được gì. Tôi chắc chắn khi mình 40 tuổi, mặc cho những nghĩa vụ mà tôi có với cuộc đời ngắn ngủi này, tôi sẽ nhìn lại và chỉ trích những hành động của mình là liều lĩnh và ngớ ngẩn.
Quay về khi đó, tôi quyết định sẽ không rời khỏi nhà bố mẹ U. Tôi quá vui sướng khi được đặt chân vào phòng tắm, và tôi tự huyễn hoặc mình rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn.
Đến lúc đó thì tôi cũng bắt đầu thấy chán. Tôi thấy vì đã dùng nhà vệ sinh của họ rồi, sao không đi tắm luôn một thể. Đã hai ngày nay tôi không tắm rửa gì rồi, từ trước cả khi bị bắt cóc. Tôi không phải một cô thiếu nữ thích nâng niu vẻ bề ngoài, vì dù gì không tắm thêm vài ngày nữa với tôi cũng chẳng sao, nhưng tôi nghĩ việc muốn cọ rửa cơ thể mình âu cũng là điều thuận tự nhiên.
Rồi tôi quyết định sẽ không làm vậy. Có sự khác biệt to lớn giữa dùng nhờ nhà vệ sinh và dùng nhờ nhà tắm. Tôi không biết là do lương tâm mách bảo hay gì, nhưng tôi đã tự nhắc nhở mình rằng nếu không được gia chủ cho phép thì không được tắm. Tôi không biết mình dựa vào đâu mà làm vậy, nhưng chắc đó là một luật bất thành văn.
Nếu tôi là một thiếu nữ thì chắc tôi sẽ không ngần ngại mà đi tắm luôn với lý do bản thân là con gái…
Tôi sau đó quyết định sẽ tiến vào bếp. Không phải là tôi muốn trốn chạy suy nghĩ đó hay gì hết. Chỉ là tôi đói và khát, và cái mong muốn đó lớn hơn nhiều so với khát khao được tắm.
Trong bếp chắc hẳn sẽ có gì đó cho tôi uống và một vài món để tôi tráng miệng. Tôi có thể không được phép dùng nhà tắm, nhưng là nhà bếp thì chắc sẽ không sao. Người ngoài nhìn vào chắc sẽ gọi tôi là kẻ trộm cắp vặt, nhưng lúc đó đói quá biết sao giờ.
Căn nhà này khá lớn, nhưng vẫn chỉ là một căn nhà bình thường, nên tôi đoán bếp ăn sẽ được nối với phòng khách. Tôi bước xuống hành lang (tôi nhón chân mà đi để đề phòng) và tìm cho mình cánh cửa sẽ dẫn đến phòng khách.
Công dụng của từng cánh cửa chỉ cần nhìn qua là sẽ biết. Như cánh cửa chiếc tủ chứa đồ rất mỏng, mọi cánh cửa đều có nét độc đáo riêng. Chúng được tạo ra bởi con người với mục đích và thiết kế nhất định, và việc đó còn đáng tin hơn là bói toán qua nhóm máu.
Tôi không có ý khoe mẽ, nhưng tôi tìm thấy cánh cửa dẫn vào phòng khách ngay trong lần đoán đầu tiên. Ngày đó tôi còn không được phép tự hào về bản thân mình. Thứ tôi tìm thấy phía sau cánh cửa khiến tôi choáng váng.
Nơi đó bừa bộn như cái chuồng lợn.
Có lẽ không đến mức làm bạn nghĩ rằng một tên trộm đã lẻn vào và lật tung nơi này lên, nhưng chắc chắn những người sống ở đây không có thói quen dọn dẹp nơi này.
Đồ đạc nằm ngổn ngang khắp nơi, rác rưởi vung vãi lỗ chỗ. Nơi này trông giống phòng trọ của một gã độc thân bất cần đời hơn là phòng khách của một căn nhà bình dân, và không phải nói qua khi khung cảnh lúc đó thật kinh tởm.
Được rồi, nói quá mất rồi…
Phòng khách đúng bừa bộn thật, nhưng không cũng không quá tởm lợn. Chắc do bị nhốt lâu quá nên tôi mới nghĩ vậy. Kiểu như, việc bị giam giữ trong một căn nhà bình dân khiến tôi cứ ngỡ mình đang chơi đồ hàng, và chứng kiến một căn phòng bừa bộn như vậy làm tôi thấy không vừa ý. Khách quan mà nói thì căn phòng chỉ bừa bộn ở mức trung bình.
Không thể nói là như chuồng lợn được.
Ngoài ra, sao tôi lại cáu giận với tình trạng căn nhà của một người khác nhỉ? Đúng là tọc mạch mà. Hiển nhiên một bé gái với vẻ ngoài thanh lịch như vậy mà lại có một căn nhà bừa bộn sẽ là điều bất ngờ, nhưng cũng đâu có sai trái gì đâu.
Tôi cứ tự nhủ như vậy, nhưng tôi không thể dối lòng mãi được, nên tôi cố mắt nhắm mắt mở rồi lọ mọ đi đến nhà bếp (trên sàn nhiều rác đến mức việc đi lại cũng khó khăn), tìm bồn rửa chén để lấy tí nước bỏ vào họng.
Nhưng rồi tôi để ý thấy một điều rất lạ.
Tôi có lẽ không nên nghĩ đến những thứ như vậy, nhưng chắc thời điểm đó tôi quá đắm chìm trong những cuốn tiểu thuyết trinh thám nên cứ có tiểu tiết nào là tôi để ý ngay.
Tôi để ý thấy bồn rửa khô roong.
Ban đầu, tôi chẳng thấy điều đó có gì lạ, nhưng tôi chợt nghĩ về vài sự kiện trong đầu.
Nếu dùng để nấu nướng và rửa bát thì tại sao bồn rửa lại khô được? Nếu như nó được sử dụng vào sáng sớm, và bây giờ mới có 10 giờ, thì không thể khô nhanh như thế được. Hay đây là loại bồn rửa chất lượng cao nên mới khô nhanh như vậy? Chắc là không, nhưng lấy một tấm giẻ lau qua thôi là bồn rửa đã khô rồi.
Nhưng tại sao một ngôi nhà có cái phòng khách bừa bộn đến thế mà bồn rửa lại khô ráo? Chưa kể bát đĩa và vật dụng ăn uống ở nơi này đều không được sử dụng.
Tôi cố làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng rồi nhận ra đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Hiện tại người duy nhất sống trong căn nhà này là cô con gái học lớp bốn tên U. Liệu tôi đã ngỡ em ấy sẽ chăm chỉ làm việc nhà giống trong anime sao? Tôi đã thật sự nghĩ rằng em ấy sẽ tự nấu bữa sáng, rồi rửa sạch bát đĩa, và làm nhiều thứ khác sao?
Đống rác trong phòng khách là đủ để tôi thấy giới hạn của em ấy. Dĩ nhiên, U đã tạo ra đống rác đó trong lúc bố mẹ vắng nhà.
Nhìn lại, nỗ lực làm thám tử của tôi như chỉ để làm màu, khiến tôi khát khô cổ vì quên không uống nước. Tôi lo rằng nếu làm bồn rửa ướt sẽ khiến em ấy phát hiện ra tôi đã dùng nó… Dĩ nhiên, một cô bé tiểu học chắc sẽ không có khả năng quan sát phi thường đến mức đấy, nhưng dù gì thì tôi cứ ăn năn mãi. Nếu vậy thì chỉ cần lau qua bồn rửa là được, nhưng lau rồi thì không biết giấu tấm giẻ hay miếng giấy ướt đi đâu. Nếu như tấm giẻ không kịp khô hoặc tôi dùng hết giấy ăn thì sao?
Nhưng cổ họng tôi quá khát để mà nghĩ ngợi tiếp. Tôi sau đó vặn vòi nước nhỏ nhất có thể, nhét đầu mình xuống dưới và cố không để một giọt nước nào vãi ra trong lúc tôi bận giải tỏa cơn khát trong họng.
Tôi nghe đâu đó rằng bạn có thể sống được hai tháng mà không có nước, nên tôi đã rất vui khi có được một nguồn nước như thế này. Nói là nguồn nước thì hơi quá… Tôi thật sự muốn uống thêm, nhưng đã kìm bản thân lại.
Việc cần làm tiếp theo là kiếm đồ ăn. Cái đó thì tôi khá tràn trề hi vọng. Lúc này thì không thể nấu nướng được, nhưng trong cái phòng khách bừa bộn đó phải có một ít đồ ăn do U để lại.
Việc bát đĩa khô ráo cho thấy thứ em ấy ăn toàn là đồ ăn liền, thứ mà chỉ cần nước sôi là nấu được. Nghĩ vậy, tôi đưa mắt nhìn quanh căn bếp. Cũng phải mất một lúc lâu vì căn bếp này cũng khá bừa bộn, mặc dù chưa như phòng khách.
Chẳng tìm thấy gì cả.
Cảm giác ghê tởm trước đây của tôi lại bắt đầu trỗi dậy. Chuông báo động vang lên trong đầu tôi, thúc tôi từ bỏ và chui trở lại vào trong tủ. Tôi có thể kết luận luôn là chả có gì để ăn hết.
Nhưng nếu tôi mở tủ lạnh, tôi sẽ không thể rút lại nữa.
Tôi chẳng thèm nghe tiếng chuông báo động trong đầu mình, và nhận thấy rằng nếu em ấy không ra ngoài mua đồ ăn, hẳn trong tủ vẫn còn gì đó. Tôi ra kết luận rằng những học sinh tiểu học vẫn có thể tự nấu mấy món đơn giản, phủ nhận hoàn toàn những kết luận trước đó của tôi. Nhưng này, đồ ăn đông lạnh thì đâu cần nấu. Quẳng chúng vào lò vi sóng là ăn được thôi.
Tôi mở tung cánh cửa tủ lạnh, rồi phát hiện bên trong không có gì.
0 Bình luận