Nếu nhân vật chính trong tiểu thuyết tôi viết bị dí dao vào mặt, thì tôi dám chắc nhiều nhà văn khác sẽ để cho nhân vật chính tước dao của đối thủ và ngăn ngừa những tính huống bạo lực có thể xảy ra.
Nhưng ở ngoài đời thì việc đó hơi khó thực hiện. Một người cầm dao rất nguy hiểm. Kể cả khi kẻ tấn công không có ý định làm hại ai và chỉ cầm dao với mục đích đe dọa, thì một sai sót nhỏ vẫn có thể dẫn đến những tổn thương không thể khắc phục.
Thêm vào đó, người đang cầm dao đe dọa tôi lại là một đứa trẻ, và tôi không dám chắc về tình trạng tinh thần của em ấy. Chỉ với một sai sót nhỏ thôi, tôi sẽ bị đâm một nhát dù cho chẳng làm gì sai.
Tôi nên đính chính lại một chi tiết mà tôi phóng đại trước đó. Vết thương ở mắt cá chân của tôi khá nông, trông giống bị cắt hơn là bị đâm. Quần tôi đã rách và chân tôi đang chảy máu, nên thoạt nhìn thì có vẻ như tôi đang bị thương rất nặng, nhưng khi kiểm tra lại thì vết thương không sâu lắm.
Dù gì thì khi đó tôi vẫn tưởng mình bị đâm, và trong tương lai tôi sẽ còn bị đâm thêm nhiều nhát nữa.
Nếu như tôi không cố tỏ ra lạnh lùng và cứ chấp nhận cơn đau, ngã lăn ra đất rồi gào thét ầm ĩ, tay chân giẫy giụa thì có khi tôi đã có được lợi thế rồi. Nhưng không, tôi cứ phải ra vẻ người lớn cơ, như thể tôi đây trưởng thành hơn cô bé trước mặt mình rất nhiều. Tôi làm như vết đâm đó chẳng nề hà gì với tôi, như thể tôi biết em ấy nấp ở đó từ đầu, và tôi vẫn cố tình ngồi xuống dù cho đã biết em ấy ở đó, nên là tôi vô phương cứu chữa rồi.
Nếu như tôi có thể gửi một lời nhắn về cho bản thân ngày đó, tôi sẽ bảo hắn bị đâm rồi chết luôn đi. Nhưng nghĩ lại, tôi chẳng muốn bản thân mình trong quá khứ phải chết cho lắm… Nhưng dù sao cũng đừng tỏ vẻ thờ ơ chứ.
Nói đi cũng phải nói lại, tôi không hề mất bình tĩnh. Dù cho lúc đó tôi rất bối rối, thì những dòng suy nghĩ logic vẫn chảy qua trong đầu tôi. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là liệu mình có thể tước con dao khỏi tay em ấy như mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết không.
Nhưng suy nghĩ được một nửa thì tôi từ bỏ.
Không phải nói quá nếu nói việc tước dao là bất khả thi đối với tôi. Nếu xét đến việc em ấy là trẻ con, thì tôi sẽ có đâu đó, xem nào, 80% giành chiến thắng chăng? Nhưng phải nói thật, dù cho có là 90% phần trăm thì tôi vẫn không muốn đánh cược một tí nào.
Tôi phải quay lại với vấn đề chính: Người cầm dao là trẻ con. Tôi không biết điều gì sẽ khiến em ấy đột ngột tấn công, đấy là nếu em ấy cần đến lý do để làm vậy, thì vẫn có khả năng em ấy sẽ tự làm đau chính mình trong lúc giằng co. Nếu như tôi bị thương nghiêm trọng ở đâu đó như trên mặt, thì bất kỳ vết thương nào tôi gây ra cho em ấy cũng sẽ được coi là tự vệ chính đáng, nhưng tôi sẽ phải sống với suy nghĩ rằng mình đã làm đau một đứa trẻ cho đến hết đời. Ngoài ra, vẫn có khả năng cuộc giằng co đó sẽ để lại nhiều hơn là một vết thương nhẹ. Ai đó có thể bị đâm vào bụng, và kể cả khi nội tạng không bị đâm trúng, thì chúng tôi vẫn có thể chảy máu đến chết. Với việc em ấy là trẻ con, một việc không đáng nói đến như mất máu với tôi lại là nguy hiểm với em ấy. Mặc cảm tội lỗi sẽ là thứ tôi ít lo đến nhất trong viễn cảnh đó. Cùng lắm là tôi sẽ mắc các bệnh về tâm thần, thú thật là cũng chẳng khác mấy tôi khi đó.
Câu vừa rồi có thể sẽ khiến bạn nghĩ là tôi đang đồng cảm với người cầm dao đe dọa tôi, nhưng dĩ nhiên còn đó một lý do thứ hai và quan trọng hơn cho quyết định của tôi.
Đó là vì với tư cách là một nhà văn giàu tham vọng, rủi ro bị dao đâm vào bàn tay hay ngón tay, dù chỉ là 1%, vẫn là quá lớn đối với tôi. Đó là chưa kể đến những tổn thương nếu tôi vô tình nắm phải lưỡi dao. Bạn có thể nghĩ tôi đang nói quá, nhưng khi đó tôi thật sự cảm thấy biết ơn vì đã bị đâm vào mắt cá chân chứ không phải tay.
Một nhà văn giàu tham vọng nào cũng sẽ đồng tình với quan điểm đó. Đến cả những nhà văn thực thụ cũng vậy. Tôi vẫn tin lựa chọn của mình là đúng, và nếu không tính đến những gì xảy ra sau đó, tôi vẫn khẳng định sự thiếu kháng cự của tôi là lựa chọn đúng đắn nhất tôi từng đưa ra.
Có một câu nói khá nổi tiếng, đại loại như, “Bạn không cần một con dao để giết một XX, chỉ cần…” theo sau là một hoàn cảnh mỉa mai, nơi XX là một nghề nghiệp cụ thể nào đó. Nhưng tôi sẽ nói thẳng: Một con dao là quá đủ để giết một nhà văn rồi. Chính xác, dao là một món vũ khí hiệu quả cho việc giết người, đặc biệt là với các nhà văn.
Tôi cứ đứng đó, lực bất tòng tâm. Tôi chẳng thể làm gì hết. Chẳng đáng để thử. Có lẽ nếu em ấy chỉ có một con dao thì tôi có thể trốn thoát rồi. Túm lấy một con dao là con còn lại sẽ đâm tôi tới tấp.
“…”
Tôi chỉ biết đứng đó nghe em ấy lẩm bẩm. Nhưng dù có bối rối đến đâu, tôi vẫn không mất bình tĩnh. Giờ nghĩ lại, có khi đó là vì một phần trong tôi đã chấp nhận tình hình lúc đó. Như khi bạn đánh rơi chìa khóa và nhận ra cuộc đời đôi khi là như vậy. Tôi là kiểu người sẽ cảm thấy nhẹ nhõm trong những tình huống đó.
Không phải là tôi sẽ dành ra nhiều tiếng không ngủ để chờ bị đâm bởi một cô bé trong chính căn phòng của mình, chỉ là tôi đề phòng mọi lúc mà thôi. Nhưng tôi cảm thấy như có một lời tiên tri nào đó đã thành hiện thực, rằng cô bé tôi gặp một tuần trước sẽ làm gì đó với tôi, và tôi có thể chấp nhận lời tiên tri ấy một cách bình tĩnh. Có lẽ là quá bình tĩnh ở trong tình huống đó.
Tính cách của tôi, hay nói cách khác là một chuỗi những cảm xúc vô vị, rất có ích trong đời sống thường nhật. Ví dụ, việc ôn thi trở nên dễ dàng hơn vì dù cho tôi có cảm thấy nhiều áp lực đến đâu, tôi vẫn có thể vượt qua với suy nghĩ rằng bản thân mình cần phải học. Cho đến bây giờ, những cảm xúc đã chết của tôi vẫn còn rất hữu ích (thật kỳ lạ khi những thứ không tồn tại lại hữu ích) trong việc giúp tôi viết 1,000 trang bản thảo trong vòng một tháng (tôi biết coi công việc là một hình thức sám hối là sai, nhưng tôi thấy từ đó là phù hợp nhất với mình. Nó bao gồm việc theo đuổi chủ nghĩa khắc kỷ một cách có mục tiêu. Có một chủ đề bán tán sôi nổi trong giới xuất bản về việc “các độc giả không thể tận hưởng cuốn sách nếu như chính tác giả viết ra chúng cũng không tận hưởng nó”, nhưng tôi sẽ tự hỏi, làm sao tôi có thể mong độc giả yêu thích một tác phẩm mà bản thân tôi đã không dốc hết tâm sức để viết ra).
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như tôi có thể trải nghiệm đầy đủ cú sốc từ việc bị chĩa dao vào mặt. Trong thực tế, phản ứng của tôi trống rỗng đến nỗi tôi chỉ đứng đó với khuôn mặt lạnh tanh, nhưng thậm chí nếu tôi không phải một kẻ suy nghĩ thái quá, khả năng cao là tôi vẫn sẽ đưa ra kết luận là chẳng nên làm gì hết khi phải đối đầu với một con dao.
Chỉ những tên ngốc nhiệt tình mới tận dụng thời cơ đó để làm anh hùng, để tỏ ra giống một nhân vật chính trong mấy câu chuyện hư cấu mà chúng đọc. Đó là cách mà những người không thông minh như họ tưởng lại gặp phải những rắc rối lớn. Vì họ đánh giá bản thân quá cao.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu. Tôi chắc chắn không nên rời mắt để nhìn đồng hồ.
Những gì tôi có thể làm là đứng đó nhìn em ấy, người tiếp tục lẩm bẩm những lời khó nghe trong lúc quan sát phản ứng của tôi. Với những gì tôi biết, em ấy sẽ không ngần ngại đâm tôi thêm nhát nữa nếu tôi ngoảnh mặt đi, nhưng thật khó để tiếp tục nhìn mặt em ấy vào lúc này. Tôi không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt đó.
Có thể tôi không phân biệt được người khác bằng cách nhìn mặt, nhưng tôi sẽ luôn có thể nhận ra em ấy trong bất kỳ đám đông nào. Chuyện đã xảy ra được 10 năm rồi, và chúng tôi còn chẳng hề nhìn nhau lâu đến mức đó, nhưng… tôi đã nhìn thấy một điều gí đó rất đặc biệt ở em ấy.
Có vẻ như em ấy cũng không hề có cảm xúc. Việc cầm dao đe dọa ai đó sẽ gây ra nhiều căng thẳng, nhưng em ấy lại làm điều đó một cách bình thản, không bộc lộ một chút hưng phấn hay khó chịu nào. Em ấy như thể một người lính xông pha trên tiền tuyến, trải qua những thứ sẽ để lại PTSD. Việc so sánh một đứa trẻ tiểu học ở một đất nước hòa bình như Nhật Bản với một người lính trên tiền tuyến là rất kỳ lạ, thậm chí đến bây giờ tôi vẫn thấy rất kỳ lạ, nhưng đó là suy nghĩ của tôi về em ấy vào thời điểm đó.
Em ấy đã chứng kiến cảnh tượng bạn mình bị xé toạc thành nhiều mảnh, cẩn thận để điều đó sang một bên, và lưu game cho đàng hoàng rồi mới cất nó đi. Tôi cho rằng em ấy đã chết về mặt cảm xúc giống như tôi, thậm chí là hơn.
Đó là những suy nghĩ của tôi, và tôi không thể ngăn chúng lại.
Tôi nhận thức rõ rằng sự tự tin thái quá rằng mình hiểu người khác là nền tảng tồi tệ nhất để bắt đầu một mối quan hệ. Khoảnh khắc mà tôi nghĩ mình hiểu rõ một ai đó lại là khoảnh khắc mà tôi hiểu ít về họ nhất. Vậy mà tôi vẫn làm điều đó hết lần này đến lần khác, suốt từ thời thơ ấu cho đến bây giờ. Niềm tin rằng mình hiểu người khác đã đem lại nhiều rắc rối cho những người xung quanh tôi. Tôi biết là con người có thể gắn bó với nhau dù chẳng hiểu nhau hoàn toàn, nhưng đó lại không bao giờ là điều mà tôi có thể chấp nhận sâu bên trong thâm tâm mình. Những cảm xúc không chịu chết đi đó cứ ngáng đường tôi suốt. Ngay cả với việc tôi muốn chết đi nữa.
“Đứ…”
Lần đầu tiên, tôi nghe được một chút những gì em ấy nói. Rồi tôi bảo em ấy nói lại. Tôi đã nghe được một chút, nhưng chỉ là vế đầu, nên cũng không tính là nghe lắm. Tôi không biết nên dùng tông giọng nào với một đứa trẻ đang chĩa dao về phía mình, nhưng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như yêu cầu của tôi bị em ấy hiểu nhầm.
Giờ khi nghĩ lại, tôi thấy mình không có nhiều kinh nghiệm trong việc nói chuyện với trẻ con lắm, dù có dao hay là không, nên tôi hẳn sẽ ăn nói rất kỳ cục mỗi khi mở miệng. Tôi thấy việc nói chuyện với một bạn học nữ mà tôi không quen biết dễ hơn là nói chuyện với một đứa trẻ.
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép tôi kén chọn. Lấy hết can đảm, tôi nói chuyện với em ấy lần đầu tiên, không rõ việc phá vỡ sự im lặng có dẫn đến một kết cục đẫm máu hay không.
“Đứ—.” Em ấy lặp lại. Tuy rồi, có vẻ em ấy nhận ra là tôi không nghe thấy gì, em ấy nói lại một lần nữa. “Đứng dậy.”
Em ấy nói, “Đứng dậy.”
Tôi bị dính chặt vào chiếc ghế đó như keo, nhưng đã ngay lập tức đứng thẳng dậy như thể lời em ấy là mệnh lệnh từ Chúa. Bạn có thể sẽ cho rằng việc nghe lệnh một đứa trẻ là rất nực cười, và có thể bạn đúng, nhưng nếu bạn thấy việc nghe lệnh một đứa trẻ là nực cười, thì tôi khuyên bạn nên dừng đọc tại đây. Kể từ đây, trong hầu hết các phân cảnh, tôi sẽ nghe lời em ấy răm rắp. Nếu bạn không muốn thấy những hành động đáng xấu hổ đó của tôi thì mau gập sách lại đi. Trước đấy tôi còn bị đâm bởi một đứa trẻ đấy.
Suy cho cùng, tôi vẫn còn sống đến ngày hôm nay là vì tôi đã nghe theo lệnh của em ấy. Nếu bạn mong chờ tôi trở nên can đảm hay nam tính thì cũng nên gập sách lại luôn đi. Nếu được sống lâu hơn thì chẳng dại gì tôi lại không làm theo. Muốn gọi tôi là kẻ thảm hại hay bêu rếu tôi thì tùy, dù sao cũng chẳng thay đổi được gì cả. Tôi chắc là tất cả đều nghĩ như vậy. Được rồi, không phải tất cả, nhưng nếu bạn sẵn sàng chết vì lý tưởng hay quy tắc của mình, thì tuyệt vời, bạn giỏi quá, mạnh mẽ quá. Nhưng không phải tôi.
Đứng dậy khiến vết thương trên mắt cá nhân nơi tôi bị đâm nhói đau… à không, bị cắt. Tôi suýt thì cúi xuống ở phía kia, nhưng em ấy ra lệnh tôi phải “đứng”, không phải “quỳ”, nên tôi sẽ không đi đâu hết.
Việc đứng dậy khỏi ghế đã giúp kéo dài khoảng cách giữa tôi và em ấy. Em ấy bò ra khỏi gầm bàn, né chiếc ghế, rồi vô tình đứng vào đúng vị trí nơi tôi có thể tung một cú sút đầy hiểm hóc. Người ta gọi đó là một cú đá thẳng. Tôi có biết một chút Judo, vốn không phải môn võ tập trung vào tấn công đối thủ, nên tôi đã không được huấn luyện những đòn đá, nhưng làm gì cần đến kỹ năng thượng thừa để sút bay một đứa trẻ đâu. Với nơi em ấy đứng, tôi chỉ cần sút vào mặt là tất cả sẽ kết thúc. Không đùa đâu, tôi đã có thể kết thúc cuốn sách ở ngay đoạn này. Về tổng thể thì mọi chuyện sẽ là một sự cố không may, nhưng chắc chắn sẽ không để lại một sang chấn nào, và tôi sẽ biến mất, thay thế tôi sẽ là một nhà văn tầm thường với số sách phát hành ở mức tương đối. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.
Đầu tiên, không phải nói dối khi nói tôi rất lưỡng lự với việc sút một đứa trẻ. Cho đến bây giờ tôi vẫn không bận tâm với việc giữ thể diện, nên luận điểm đó cũng khá thừa thãi, nhưng tôi sẽ liệt kê nó như một sự thật. Sút một đứa trẻ gần như không có phòng vệ ngay khi em ấy bò ra khỏi gầm bàn cũng vô lý chẳng kém việc sút em ấy với đầy đủ hai con dao.
Lý do còn lại và có phần thuyết phục hơn là chân tôi lúc đó đang bị thương. Dùng chiếc chân bị thương để tung cú sút là không thể… hay ít nhất, tôi đã cảm thấy như vậy. Có thể nói tôi không tự tin vào cái chân đau của mình. Thế chân nào sẽ tốt hơn đây? Nếu có nhiều thời gian để suy nghĩ đến vậy thì tôi đã sút một phát cho khỏi phải lo nghĩ rồi.
Ngoài ra, ý nghĩ rằng những hành động của em ấy đều được tính toán trước làm tôi khiếp vía.
Phải chăng việc em ấy đâm vào chân tôi là để không bị sút khi chui ra khỏi gầm bàn? Nghĩ đến thôi đã đủ đáng sợ rồi.
Thế tức là em ấy đâm dao vào chân tôi chẳng vì lý do gì cả, chỉ vì tôi tình cờ đặt chân ở đó. Tôi không thể nghĩ đến điều gì khủng khiếp hơn. Nếu có thể, tôi sẽ không ngần ngại mà bỏ ngay vào Hyakumonogatari. [note82618]
Vậy tổng kết lại, những gì tôi làm là đứng đợi em ấy chui ra khỏi gầm bàn, đứng dậy, chỉnh hướng dao trong im lặng trong lúc tôi đứng chờ như thể tôi là một tên quản gia đang đợi lệnh chủ.
Nghĩ lại, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy toàn bộ cơ thể em ấy từ phía trước. Ở lần đầu gặp mặt tôi chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng, hầu hết là ở lúc em ấy ôm cái đầu của bạn mình. Rồi đến lần thứ hai khi tôi nhìn thấy mặt em ấy. Nhưng khi đó, tôi khó mà nhìn ra được.
Tôi sẽ nói luôn, vì chi tiết này rồi cũng sẽ xuất hiện về sau, nhưng khuôn mặt em ấy tỏa ra một thứ mà tôi theo phản xạ đặt tên là “được nuôi dạy tốt”. Bạn sẽ biết nếu nhìn thấy quần áo và mái tóc của em ấy. Gần đây tôi có đến Pháp để tham dự một buổi phỏng vấn, và mọi đứa trẻ ở đó đều có vẻ ngoài “được nuôi dạy tốt”. Có thể nói là bố mẹ chúng đã rất mát tay. Đó chỉ là ấn tượng từ phía tôi mà không có chút dữ liệu chống lưng nào, nên hoàn toàn có thể có sai sót. Nhưng từ “xe trẻ em” trong tiếng Nhật được mượn từ tiếng Anh, nên tôi hiểu nó có nghĩa là “xe nôi” ở nước ngoài, nhưng ít nhất là ở Pháp, trẻ em được đặt trong xe nôi suốt nhiều năm. Từ góc nhìn của một người Nhật, việc đó có thể được xem như là nuông chiều con trẻ thái quá, nhưng nếu như việc nuông chiều đem lại kết quả tích cực, thì chuyện đó cũng không hẳn là xấu. Hoặc có thể chỉ là tôi đang mơ mộng viển vông mà thôi.
Dù thế nào đi nữa, ấn tượng đầu tiên của tôi về em ấy là “em ấy có vẻ ngoan”. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài của em ấy, và rõ ràng là em ấy đã không được giáo dục tốt về những vấn đề mang tính nội tâm hơn. Một đứa trẻ lớp bốn ngoan ngoãn sẽ được dạy không chĩa dao vào người khác. Chúng thậm chí không cần được dạy cũng biết việc làm đó là xấu. Nên tôi cũng chẳng muốn nói điều đó với em ấy nữa. Tôi không đủ tư cách để dạy em ấy điều đó, và về cơ bản tôi không muốn nói bất cứ thứ gì với người đang kề dao vào mặt tôi.
Tuy nhiên, không có điều nào trong số đó ngụ ý rằng em ấy có vẻ “thiếu giáo dục” từ bên trong. Không giống khi ta dùng những từ như “được nuôi dạy tốt”, “nuôi dạy kém” để chỉ trích một ai đó. Nhưng tôi phải nói thật, cô bé đang chĩa dao vào tôi chẳng hề tỏ ra bạo lực, cộc cằn, hay tuyệt vọng, như thể em ấy sống trong một thế giới nơi việc chĩa dao vào mặt người khác là bình thường.
Tôi không biết phải nói thế nào, và cách tôi diễn giải sẽ là một canh bạc trong việc để người đọc hiểu lời tôi nói, nhưng tôi cho rằng em ấy chỉ đang “chĩa dao về phía tôi”. Không có mục đích hay ý định nào đằng sau việc đó hết.
Như vậy càng khiến cho nhận định của tôi về việc em ấy chết về mặt cảm xúc trở nên khả quan hơn.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, sự khác biệt về thể hình giữa chúng tôi là rất lớn. Tôi cao hơn chiều cao trung bình một chút (ít nhất hồi đó là như vậy. Giờ có lẽ chiều cao của tôi đã là mức trung bình rồi), còn cơ thể em ấy thì nhỏ nhắn, phù hợp với một đứa trẻ học lớp bốn, và theo tôi nhớ thì em ấy chỉ cao đến đầu gối tôi. Nhưng tôi cũng nhận ra như vậy là quá thấp (nếu thấp như vậy thì em ấy chả phải cúi người để chui vào gầm bàn của tôi làm gì), có lẽ trí nhớ của tôi không được tốt lắm, chắc em ấy cũng phải cao đến hông của tôi. Nói tóm lại thì có sự khác biệt to lớn giữa chiều cao của hai đứa.
Đủ lớn đến mức tôi không chắc liệu hai con dao dài bằng ngón tay áp út của tôi có đủ để khỏa lấp được khoảng cách đó hay không. Việc tôi không chắc chính là bằng chứng cho thấy tôi có thể áp đảo em ấy hoàn toàn.
Việc không nhìn thấy em ấy dưới gầm bàn thật sự là rất đáng sợ, nhưng khi em ấy bước ra ánh sáng (khi đó đang là buổi đêm, nên phải nói chính xác là em ấy bước ra dưới ánh sáng từ đèn huỳnh quang), em ấy trông như một bé gái bình thường… một người mà tôi không thể nhầm lẫn với một con quái vật.
Nhưng đừng hiểu nhầm, em ấy vẫn đáng sợ lắm. Nếu em ấy cao gấp đôi người tôi thì dĩ nhiên ai cũng sẽ thấy đáng sợ rồi, nhưng tôi đang nói về một nỗi sợ khác. Không phải về chiều cao của em ấy, về thứ vũ khí em ấy đang cầm, hay là về bất cứ thứ gì hiện diện ở đó. Tôi sợ cái cảm giác rằng có một thứ gì đó đã “không hiện diện” ở đó. Sự thiếu vắng một thứ đáng ra nên ở đó đã khiến tôi lo lắng đến tột cùng.
“Quay.”
Em ấy cất lời.
“Quay người lại.”
Không có ngụ ý nào trong câu nói cụt ngủn của em ấy. Em ấy chỉ đơn giản là nói ra những điều cần phải nói.
Thế là tôi quay người lại, đúng theo lời chỉ dẫn. Việc quay người lại với một người đang cầm dao là rất nguy hiểm, nhưng tôi đã làm vậy với không chút do dự nào. Tôi là một người rất vâng lời.
Tôi sợ phải dây dưa thêm với em ấy. Cứ đứng đó lườm nhau thì thật là ngột ngạt. Cái gì khác xảy ra cũng được, dù cho nó có mang đến thêm nguy hiểm đi chăng nữa… nhưng giờ nhìn lại, tôi không thấy việc đó không ngoan chút nào. Với điểm nhìn ở mười năm trong tương lai, tôi thấy quyết định của mình ngày đó thật khó hiểu. Có khi tình hình khi đó đã khiến tôi bị úng não mất rồi. Đáng nhẽ tôi nên kìm nén cảm xúc của mình và tiếp tục đối mặt với em ấy. Dù sao thì những con dao đó vẫn còn nằm ở khá xa.
Nhưng than vãn về chuyện xảy ra trong quá khứ sẽ không mang lại lợi ích gì. Bây giờ tôi có thể đã sáng suốt hơn, nhưng việc đánh giá bản thân trong quá khứ nghe khá là nực cười. Dù bây giờ có nói gì đi nữa, thì tôi của ngày đó đã quay lưng về phía em ấy, hoàn toàn nhận thức được mình có thể bị đâm thêm nhát nữa.
Và rồi tôi bị em ấy đâm thêm nhát nữa.
Tôi cảm giác như mình bị đâm xuyên qua nội tạng vậy, dù cho sự thật không phải thế. Giống như lúc chân tôi bị đâm vậy, chỉ có mỗi chiếc quần của tôi là bị xuyên thủng. Con dao đó cắm vào lưng tôi như cắm vào một cái thớt.
Hồi đó, khi tôi còn dùng máy cắt giấy văn phòng [note82619] ở trường tiểu học, tôi có thể dùng bắp đùi của mình như một cái thớt. Tôi có thể xuyên qua mọi loại giấy tôi muốn mà không làm rách quần áo mình, chưa nói đến da thịt. Đó như một biệt tài của tôi vậy. Tôi không có ý gì nhiều khi nói việc đó là một biệt tài (tôi phải thôi làm cái trò đó sau khi bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện và quát mắng. Tôi không quan tâm việc bị quát tháo lắm, nhưng cũng không muốn phải nghe nữa), nhưng em ấy chắc chắn không có biệt tài đó.
Em ấy không hẳn là đâm được tôi, chưa kể đến việc tôi cố hết sức để ra vẻ bình tĩnh, dù cho bạn không cần phải cắt xuyên qua da mới có thể gây chảy máu và đau đớn.
Phải nói là một công dân Nhật Bản bình thường sẽ không bao giờ bị tấn công bằng sao. Ngoài em ấy ra thì chưa ai cầm dao đâm tôi như vậy hết. Ít nhất thì một sự cố như vậy sẽ không thể được xếp ngang hàng với những vụ tai nạn giao thông… tức là tôi không nên bị đánh giả chỉ vì phản ứng thái quá của mình.
Nhưng rồi...
“Hehe.”
Tôi thấy sốc khi có tiếng cười phát ra từ phía sau lưng. Chẳng nhẽ phản ứng của tôi lại chọc em ấy cười sao? Việc đâm ai đó và khiến họ chảy máu thú vị đến mức đó sao?
Nếu vậy thì tôi chết chắc rồi.
Em ấy nãy giờ vẫn vô cảm, nhưng có thể là thông qua một hành động quyết liệt có thể khiến một thứ gì đó bên trong em ấy thức tỉnh… rằng em ấy đang học được một thứ gì đó mới.
Có lẽ em ấy đã nổi máu bạo dâm, khiến em ấy thích thú với việc làm người ta chảy máu. Thế thì thật sự tồi tệ. Tôi không bao giờ thấy vui với việc khám phá ra khía cạnh đó. Nhất là khi nó liên quan đến sự an toàn của tôi.
Mặc dù điều đó liên quan đến mạng sống của tôi, vấn đề khác của tôi là tôi không muốn thương tổn của mình lại gây ra sự đánh thức một ham muốn quái dị mới. Tôi không muốn điều đó là lỗi của tôi bằng bất cứ giá nào.
Với những dòng suy nghĩ chạy trong đầu, tôi hỏi cô bé phía sau mình ý định của em ấy là gì. Giọng tôi có thể hơi cao, nhưng tôi đã cố nói thật bình tĩnh và chậm rãi để có thể trấn an em ấy… được rồi, tôi thì muốn nói thế nào cũng được, nhưng tôi đã ré lên như một con gà mái.
“Hehe… hehe… hehe…”
Tôi chỉ nhớ là em ấy tiếp tục cười khúc khích phía sau tôi, nhưng cũng phải nói thật, đó có thể chỉ vì tôi đọc quá nhiều manga thôi, như kiểu tôi đang mong chờ kẻ phản diện làm điều gì đó vào khoảnh khắc đó vậy. Em ấy khi đó có khi chỉ đang thở.
Nhất là với chuyện xảy ra tiếp theo.
“Em tên là U.”
Em ấy đã giới thiệu bản thân một cách rất bình thường, tầm thường và lịch sự.
“U. U.”
0 Bình luận