Oneshot

23

23

Tôi có nói mình sẽ cố cho đến lúc đạt tới giới hạn rồi đúng không, à thì, cái giới hạn đó đến vào ngày hôm sau. Phải nói là không theo cách tôi mong đợi, nhưng vẫn là điều tất yếu.

Buổi sáng ngày thứ ba gần như là sự lặp lại của ngày thứ hai. Tôi thức dậy, U thông báo, “Chúc anh buổi sáng vui vẻ,” và, “Em đi đây,” và tôi đáp lại một cách lễ phép. Tôi nhìn em ấy rời nhà đến trường qua cái khe trên cửa, vậy là tôi lại được ở một mình.

Hoàn toàn cô độc. Không có dấu hiệu nào cho thấy bố mẹ em ấy sẽ trở về.

U chưa bao giờ quay lại để lấy đống túi nylon mà em ấy dùng để đựng đồ ăn, hay con dao em ấy bỏ lại. Em ấy cũng không mở cánh cửa tủ ra lần nữa, tức là tôi lại không có gì để ăn. Bữa ăn hôm qua còn chẳng đủ để tôi thấy no, nên tôi đã quay về với trạng thái ban đầu, chỉ là tệ hơn. Tỷ lệ tôi chết đói gắn liền với sự căng thẳng, trùng hợp là vậy.

Có lẽ việc đói bụng cũng không tệ như tôi tưởng (vào lúc đó thôi). Nếu xem đó như một thử thách thì cũng không đến nỗi. Hoặc là một chế độ ăn nghiêm ngặt. Ít nhất là không tệ đến nỗi tôi phải báo cảnh sát.

Nên tôi vẫn bị trói buộc trong tâm trí mình, bất lực chẳng thể làm gì. Không có gì thay đổi, và mọi thứ đều lặp lại, nên tôi tiếp tục trì hoãn, trì hoãn, và trì hoãn.

Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã đạt tới giới hạn theo một cách bất ngờ, hoặc còn gọi là không thể tránh khỏi.

Tôi không muốn nói toẹt ra, và có lẽ nhiều độc giả đã đoán được nỗi khổ của tôi rồi. Vào ngày thứ ba, tôi nhất định phải đi vệ sinh. Dĩ nhiên thì trong chiếc tủ này làm gì có cái bồn cầu nào.

Thành ra nơi này còn thảm thương hơn cả một buồng giam.

Đằng sau cánh cửa tủ này, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy một cánh cửa dẫn đến nhà vệ sinh ngay trước mắt mình. Nhưng để tới được đó thì bó tay, trừ khi tôi có thể độn thổ? Có câu thần chú độn thổ nào không nhỉ? Dịch chuyển tức thời thì sao? Hay đi xuyên tường? Cái nào cũng được… nhưng một lần nữa, nếu có những siêu năng lực đó thì tôi đã không mắc kẹt ở đây.

Tôi bất ngờ nhận thấy mình đang ở một tình huống ngặt nghèo. Tôi nguyền rủa chính mình vì đã không nghĩ đến nó sớm hơn. Mọi chuyện xảy đến một cách bất thình lình khiến tôi không biết làm gì.

Sự tuyệt vọng trong tôi cầu xin tôi báo cảnh sát, nhưng sau tất cả những rắc rối mà tôi đã trải qua… được rồi, tôi vẫn chưa làm được gì cả, nhưng tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để tìm ra một giải pháp hòa bình và êm đẹp. Vứt bỏ tất cả công sức đó và báo cảnh sát chỉ vì một nhu cầu sinh học liệu có đáng?

Nhưng sự thật thì tôi vẫn cần một giải pháp.

Nhìn lại, tôi thấy đó là thời khắc duy nhất mà tôi sẵn sàng hành động một cách quyết đoán và báo cảnh sát. Hay còn gọi là giải quyết theo cách của người trưởng thành. Đó thật sự là cơ hội cuối cùng của tôi, một cơ hội vàng sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa nếu như tôi bỏ qua. Với một người nhu nhược như tôi, đó như là lý do trời cho để gọi cảnh sát, dù cho cách diễn đạt có hơi kỳ dị.

Nhưng thay vào đó, tôi cứ nghĩ đến những khả năng và lựa chọn khác. Tôi không hiểu sao khi đó mình lại lãng phí thời gian cho một việc không cần thiết như vậy. Tôi không biết có nên gọi đó là hành động không bỏ cuộc hay gì nữa.

Đầu tiên, tôi nghĩ đến khả năng U quên khóa tủ. Cũng đáng để xem xét, vì lần cuối cánh cửa đó được mở ra là vào ngày hôm qua, khi em ấy cho tôi đồ ăn và ném một con dao về phía tôi. Tôi đã nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên rất rõ, và chắc chắn không có chuyện em ấy quên khóa. Nhưng não tôi thì cứ mách bảo rằng vẫn có khả năng tôi đã nghe nhầm.

Có thể là vậy, nhưng khi tôi thử đẩy cánh cửa sang một bên, nó kẹt cứng tại chỗ mà không di chuyển dù chỉ một ly.

Đúng tốn thời gian và sức lực.

Nhưng không hẳn là vậy. Trước đó tôi chưa từng cố mở cửa, rồi tôi nhận ra một khe nhỏ đã mở ra từ phía mép khung cửa. Nó có thể đã bị khóa, nhưng chắc chắn không bị dính chặt tại chỗ; đúng hơn, càng đẩy thì khung cửa càng lỏng.

Cái khe trên cửa đã rộng ra 0.6 cm.

Tôi một lần nữa nhận ra chiếc tủ này không phải một cái két hay buồng giam. Nó không kín khí, và chắc chắn không được thiết kế để nhốt ai đó vào trong. Thế là tôi nảy ra một ý tưởng.

Tôi khá chắc mình có thể dùng chiếc búa và cưa ở hộp dụng cụ cùng con dao của U để đục thủng cánh cửa trượt, với độ dày không quá 2.5 cm, nhưng tôi muốn thử một phương án khác trước khi làm vậy.

Không phải điều gì quá sáng tạo, chỉ là nâng cánh cửa lên một chút. Thay vì mở cửa, tôi muốn làm nó trật ra khỏi rãnh của nó. Một việc bất khả thi với một cánh cửa trượt được khóa chặt, tức là không phải cánh cửa này. Cánh cửa này chỉ được thiết kế sao cho tiện lợi, giúp ý tưởng của tôi thêm khả thi.

Giống như một trò ảo thuật trốn thoát nơi mà bạn phải mở một cánh cửa có bản lề xoay theo hướng ngược lại. Một trò ảo thuật khá cổ điển, nhưng nếu làm với một cánh cửa trượt thì hơi giống trong tiểu thuyết. Nếu như làm được, dĩ nhiên rồi.

May mắn thay, tôi đã thành công, và cánh cửa trượt dễ dàng bị tôi làm trật khỏi rãnh. Tôi không chắc việc đó có mang lợi ích về dài hạn như không, nhưng ít nhất tôi đã trốn thoát khỏi chiếc tủ mà không gây hư hại đến ổ khóa hay cánh cửa.

Tôi để cánh cửa dựa vào tường vì vài lý do hiển nhiên (cánh cửa rất cồng kềnh, phần nhiều do vẫn bị khóa, nên tôi chỉ có thể tạo ra một kẽ hở đủ để một người chui qua), và nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh để xả nước cứu thân. Tình huống cấp bách đến mức tôi chẳng còn quan tâm mình đang dùng nhà vệ sinh của người lạ nữa, nên tôi trở nên rất quyết tâm.

Vậy là, tôi không chỉ đào thoát một cách ngoạn mục khỏi chiếc tủ giam giữ mình, mà còn tránh được một sự khủng hoảng về thể chất tồi tệ hơn nhiều so với cơn đói trong bụng. Dĩ nhiên, chiến thắng đó của tôi chỉ góp phần dệt thêm một vòng tơ trên cái mạng nhện mà tôi mắc phải, nhưng khi đó tôi lại không hề biết.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!