Oneshot

14

14

Cuối cùng, U dẫn tôi về một căn dinh thự. Khi đó tôi khá là bất ngờ. Dù chủ thể đang được nói đến là tôi, nhưng ngày đó tôi vẫn còn khả năng tách biệt phim ảnh khỏi thực tại (cái khả năng đó giờ đã hao mòn rất nhiều), nên tôi không có chìm đắm ảo tưởng U là một gián điệp nằm vùng đang đưa tôi về nơi ẩn náu bí mật của em ấy (phải nói là tôi rất thích cụm từ “chìm đắm trong ảo tưởng” cùng sự mỉa mai nó mang tới. Tôi không biết ai là người nghĩ ra câu nói đó, nhưng tên đó hẳn phải có những ảo tưởng thú vị lắm). Nhưng dù không ảo tưởng đi nữa, tôi vẫn không ngờ U sẽ đưa tôi về một căn dinh thự trong một khu xóm rất bình thường.

Chúng tôi đã bước đi được rất lâu, với tốc độ vô cùng chậm chạp, nên cảm giác như là vĩnh viễn vậy, nhưng thật lòng tôi không nghĩ nơi đó nằm quá xa khu căn hộ tôi sinh sống.

Điện thoại bây giờ tân tiến đến mức có cả chức năng bản đồ và đo đạc khoảng cách chính xác, nhưng ngày đó thì vẫn chưa có. Tôi chỉ có thể đoán mò, rằng quãng đường chúng tôi đi chỉ có một hoặc hai dặm, tương đương với hai ga tàu.

Tôi chưa bao giờ kiểm tra lại cho chính xác, nên đừng tin lời tôi quá. Điều quan trọng là, tôi đã bị bắt cóc về một căn nhà nằm không quá xa căn hộ của mình.

Tôi chỉ có thể phỏng đoán, nhưng tôi khá chắc U đã cố tình dẫn tôi đi lòng vòng để việc xác định vị trí căn nhà trở nên khó khăn hơn. Nếu chúng tôi đi xe thì chiến thuật đó đã có hiệu quả, nhưng vì cả hai chúng tôi đều cuốc bộ, tôi chỉ thấy em ấy đã tốn công vô ích. Nhưng tôi cũng không muốn đổ lỗi cho những phán đoán ngây thơ của em ấy.

Vì như vậy tức là tôi đã bị một đứa trẻ ngây thơ bắt cóc.

Thừa nhận điều đó là một cảm giác sợ hãi mà tôi chưa từng trải qua trước đây.

Vì ngôi nhà tôi được đưa đến là một căn dinh thự, nên dĩ nhiên, trước cửa nhà có một tấm biển tên. Trên đó có ghi dòng chữ, “U”. Là họ của em ấy… như vậy thì đây đích thị là nhà của em ấy rồi.

Tôi gọi nơi đó là dinh thự vì tôi chẳng nghĩ ra cái tên nào khác, nhưng nó trông to lớn hơn nhiều so với một căn dinh thự tiêu chuẩn, đơn sơ mà bạn đang hình dung. Nơi này trông như thuộc về một gia đình giàu có vậy. Nó không to đến mức chướng mắt, như mấy căn biệt thự trong manga, nó hòa lẫn vào với những căn nhà khác trong khu, nhưng vẫn toát ra một vẻ quý phái và tráng lệ, đại loại vậy. Như là ở cách khu vườn được bố trí, hay loại xe hơi đậu trước cửa.

Vậy đây là nơi mà U đã lớn lên sao, tôi nghĩ. Điều đó giải thích cho cái cảm giác được nuôi dạy tốt mà tôi cảm nhận được từ em ấy khi trước, khiến tôi cảm thấy đâu đó nhẹ nhõm hơn.

Chắc chắn tôi thấy việc mình cảm thấy nhẹ nhõm sau khi đến nơi dùng để giam giữ mình là rất lạ, và sẽ không có một bữa tiệc bất ngờ nào đâu, nhưng nếu bạn ở trong hoàn cảnh của tôi thì tôi chắc chắn bạn sẽ hiểu được. Sự thật là, điều khiến tôi sợ hãi nhất không phải mấy con dao, hay là vụ bắt cóc, mà là U.

Tôi sợ cái cảm giác xa lạ, khó hiểu mà em ấy mang lại, cách tôi không thể hiểu được những suy nghĩ hay hành động của em ấy. Thêm vào đó là thứ tự ưu tiên kỳ lạ của em ấy nữa, quá đủ để tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Suốt thời gian đó, tôi cảm giác như mình đang phải đối đầu với một con thú nhỏ nhắn, hoang dại thay vì một đứa trẻ.

Nhưng khi tôi biết được em ấy sống trong một ngôi nhà, một căn dinh thự với biển tên cùng một gia đình sống trong đó, bỗng dưng tôi lại thấy như được trấn an đôi chút.

Tôi thấy mình như vừa được cứu vậy. Dù cho cái cảm giác đó là cực kỳ, cực kỳ hấp tấp, và câu chuyện này bây giờ mới bắt đầu. Nhưng cái cảm xúc vội vàng đó của tôi chỉ đơn giản là sự nhẹ nhõm khi biết được cô bé tên U kia có sống một cuộc sống bình thường như bao người khác.

Em ấy không phải một con quái vật trốn dưới gầm giường, càng không phải một con ác quỷ chui ra từ xó xỉnh nào đó.

Em ấy là người dân ở cùng khu phố của tôi.

Điều đó giúp tôi thấy phấn chấn hơn, nhẹ nhõm hơn sau bao nhiêu căng thẳng tích tụ. Một thập kỷ sau nhìn lại, tôi thấy sự nhẹ nhõm đó thật ngu ngốc làm sao.

“Vào đi. Xin an—”

Rõ ràng là tôi đã đứng trước cửa quá lâu. Tôi lại cảm nhận được con dao chọc vào lưng mình. Lời nói của em bị ngắt quãng, nhưng tôi chỉ có thể đoán rằng em ấy muốn nói “xin anh”, chỉ là tôi không nghe thấy.

Tôi làm theo lời em ấy, mở cổng ra và tiến vào khu tiền sảnh. Rồi, tôi bước vài bước trên bậc cầu thang bằng đá để đến được cửa chính, lúc đó U đã làm điều gây sốc nhất.

Ngay khi tôi đến được cửa, em ấy chen ngay vào trước, rút ra một chùm chìa khóa từ trong cổ áo, rồi loay hoay mở khóa cửa.

Dĩ nhiên, em ấy đã dùng một tay để mở khóa, có từ việc em ấy đã lôi chùm chìa khóa ra từ chính bàn tay đó. Tức là em ấy đã cầm cả hai con dao bằng một tay, vì không có chuyện em ấy lại nhét một con dao nhọn vào túi quần.

Đợi đã, cái gì vậy? Tôi bị sốc, suy nghĩ của tôi rơi vào hỗn loạn.

Nói rằng tôi bị sốc đã là nói giảm nói tránh rồi.

Việc tường thuật lại một cách chi tiết sẽ là quá khắt khe và buồn cười, nhưng tôi vẫn sẽ làm vậy để chứng minh rằng những hành động của U không hề ẩn chứa một ý đồ sâu xa hay một kế hoạch nham hiểm nào hết.

Về cơ bản, U đã ngừng chọc vào lưng tôi với con dao, ngừng cầm dao đe dọa tôi, quay lưng lại phía tôi, rồi loay hoay mở khóa cửa nhà.

Thông thường thì, một kẻ bắt cóc khôn ngoan sẽ… được rồi, bắt cóc là một việc làm xấu, nhưng tôi chỉ đang lấy ví dụ thôi… U đáng ra nên dí một con dao vào lưng tôi, thả con dao còn lại xuống, lấy chìa khóa ra với tay còn lại, rồi đưa chìa khóa cho tôi để tôi có thể mở cửa.

Em ấy đã bắt tôi khóa cửa phòng khi rời đi, và cũng nên bắt tôi mở khóa cánh cửa này mới đúng.

Nhưng rõ ràng là kế hoạch không phải vậy.

Tình thế đã thay đổi hoàn toàn… với không một con dao ở đằng sau lưng, cùng với việc U đã quay mặt đi, về cơ bản là không còn rủi ro tôi bị đâm nữa. Khả năng xảy ra là con số không. Tôi có thể đẩy ngã U một cách dễ dàng. Với không chút rủi ro nào.

Nhưng tại sao U lại hành động như vậy? Tại sao lại trải qua từng ấy rắc rồi rồi để chừa cho tôi một đường thoát như vậy? Đó là những câu hỏi mà tôi không thể trả lời cho đến mãi về sau… Tôi thì không có khả năng đọc tâm trí, và tôi cực kỳ tệ trong việc đoán ý đồ của người khác, nên tôi chỉ đang đoán suông mà thôi, nhưng dựa vào những gì tôi khám phá được về em ấy sau này, tôi thấy dự đoán của mình khi đó rất chính xác.

U đã ưu tiên chỉ dẫn “Đừng đưa chìa khóa cho người lạ” hơn.

Em ấy đã để tôi tự khóa cửa phòng mình, nhưng ở nhà của em ấy, em ấy lại không tin tưởng tôi trong việc mở khóa… tôi biết, điên rồ phải không?

Đó là một suy luận điên rồ, chưa nói đến những điều em ấy làm để đưa tôi đến được đây. Có vẻ như lẽ thường đã không được em ấy đặt lên hàng đầu.

Nhưng khi đó, tôi lại chẳng có gì để tiếp tục, và không có cách nào để hiểu được hành vi của U. Tôi còn chẳng mong mình sẽ đọc được ý đồ của em ấy, tôi như bị ý nghĩ rằng đó là một cái bẫy làm cho tê liệt.

Nhưng, một cái bẫy sao? Thật ư? Một đứa trẻ có thể đặt ra một cái bẫy nào trong một tình huống một-một như thế này chứ? Đến những nhà văn với óc sáng tạo bay bổng nhất thế giới cũng không dám viết cảnh em ấy nói, “Anh bị lừa rồi, đồ ngu!”, huống gì là tôi. Mà tôi chỉ là một nhà văn giàu tham vọng thôi đấy, là người mà đã cảm nhận được một chút kết nối con người với U, khiến cho em ấy mất đi phần nào sự đáng sợ.

Nhưng U đang nghĩ gì vậy chứ?

Tôi không thể trả lời câu hỏi đó, và sự thiếu kiến thức đã tạo ra sự sợ hãi ở một tầng sâu mới. Sau cùng, vẫn chỉ là tôi suy nghĩ thái quá. Những gì U làm chỉ là tuân theo những nguyên tắc của bản thân và sắp xếp thứ tự ưu tiên các hành động, hệt như cách em ấy đã làm một tuần trước.

Chung quy lại là tôi đã để vuột mất cơ hội trốn thoát mà tôi đã chờ đợi bấy lâu.

Tôi bất ngờ đến nỗi chỉ biết đứng đó và không làm gì cả.

U mở được khóa cửa rồi quay lại vị trí phía sau tôi. Tôi đã không có cơ hội nhìn thấy, nhưng tôi chắc em ấy đã cầm lại con dao thứ hai bằng tay kia.

“Xin anh hãy vào trong,” em ấy nói. Giọng em ấy có phần gần hơn, nhưng không phải vì em ấy quyết định nói to lên. Em ấy thực sự ở gần tôi hơn, như đang áp sát vào người tôi vậy. Em ấy dường như đang vội nên mới thu hẹp khoảng cách một cách đột ngột như vậy.

Tôi đưa tay về phía cánh cửa. Tôi choáng váng với hành động của em ấy đến mức não tôi không xử lý được gì cả, chí biết làm theo những gì em ấy yêu cầu.

Tôi mở cửa và bước vào trong.

Như đã được yêu cầu.

Phải nói để bạn biết, việc bước vào nhà một ai đó là cực kỳ hiếm thấy ở tôi. Có thể nói là trong suốt 30 năm cuộc đời mình, tôi mới chỉ bước vào nhà của 10 người tất cả… trong đó bao gồm cả nhà họ hàng. Nhưng như vậy có vẻ không đúng lắm, có thể là do trí nhớ của tôi đang cố cắt ngắn con số đó đi để tạo sự nghiêm trọng, chỉ biết là con số đó nhỏ hơn 20 là được.

Tôi không thích người khác bước vào nhà mình, nhưng tôi cũng không thích bước vào nhà người khác.

Tôi đã nói mình không thích để người khác chạm vào đồ đạc của mình rồi, nhưng tôi cũng không muốn mượn đồ của ai hết. Tôi không thích chạm vào đồ của người khác, đến mức tôi không cả muốn ngồi vào chiếc ghế mà trước đó đã có người ngồi. Nhưng dù biết bản thân không thích điều đó, tôi lại không thể giải thich được nguyên do. Xui xẻo thật.

Tôi là một người coi trọng lãnh thổ.

Tôi không biết mình đã học ở đâu cái khái niệm đồ của mình là của mình và đồ của người khác là của người khác, nhưng đó là trực giác mà tôi có trong cuộc sống thường ngày của mình.

Tất cả những điều trên để nói rằng vào khoảnh khắc tôi bước qua ngưỡng cửa vào trong nhà của U, tôi bị nhấn chìm dưới một dòng thác của sự căng thẳng dữ dội. Tôi thở gấp một cách bất thường. Bước vào nhà của một ai đó, của một gia đình mà tôi không biết là ai, là một trải nghiệm đau đớn khủng khiếp.

Tôi không thích cái mùi hương đặc trưng của từng nhà. Kể cả khi đó chỉ là mùi nước hoa, thì mỗi nhà đều có một mùi hương khác nhau, gợi nhắc cho tôi nhớ rằng đó không phải nhà của mình. Tôi không thể chịu đựng cái bầu không khí thuộc về người khác.

Dĩ nhiên, vào lúc đó, việc ấy chẳng quan trọng bằng việc tôi có một con dao dí vào lưng, nên tôi đứng im khi cánh cửa phía sau mình đóng lại.

Con dao đó lại được chọc vào lưng tôi, và tôi ngoan ngoãn cởi giày. Tôi quên mất khi đó tôi dùng loại giày gì rồi, nhưng tôi biết sau đó U đã vứt chúng đi. Đó là lần cuối tôi đi đôi giày đó. Tôi không có sự gắn bó gì với đôi giày ấy, chỉ là tôi không thích việc ai đó đem đồ của tôi đi vứt mà không báo với tôi một lời dù cho 10 năm đã trôi qua. Phải, tôi biết như vậy thật nhỏ nhen.

Nhìn từ góc nhìn khác, có thể em ấy đã vứt nó đi vì thấy nó quá cũ đến mức không thể dùng được nữa. Đôi giày của tôi trong mắt U có thể là rác thải, và em ấy sẽ thấy tôi kỳ quặc vì đã lấy rác làm giày.

Đi bộ là sở thích của tôi, đến bây giờ vẫn vậy, vì lý do giải tỏa stress và sức khỏe, tôi cố đi ít nhất 20,000 bước mỗi ngày. Cùng lắm một tháng là giày của tôi bị mòn đế. Kể cả ngày ấy, khi mà tôi chủ yếu đi xe đạp và chưa có công việc nào làm tôi căng thẳng (tôi có viết lách, nhưng đấy không phải công việc), tôi vẫn đi bộ nhiều hơn một người bình thường, và giày của tôi thì nhanh mòn như mọi khi.

Tôi đoán là việc để lại giày trên đường có thể là một cách báo hiệu cho mọi người biết là mình đang bị bắt cóc… Dù sao đi nữa, tôi cởi giày ra rồi đứng lên tấm thảm trước cửa. Khi đó, cái cảm giác “mình đã bước vào nhà của ai đó” mới ập đến.

Cảm xúc đầu tiên của tôi là thấy tội lỗi, như là tôi đã đột nhập trái phép hay gì đó, dù cho không phải như vậy. Ngược lại mới đúng, tôi đã bị đe dọa và ép phải vào trong.

Nếu đã như vậy, thì rốt cuộc vấn đề mà tôi đang phải đương đầu là gì? Tôi nhận ra không có nổi một đôi giày nào nằm trên kệ để giày. Tôi có một cảm giác mơ hồ, bất định rằng ngôi nhà này trống vắng hơn tôi nghĩ.

Nếu tôi thực sự nắm bắt được mọi chuyện, tôi đã kết luận rằng bố mẹ của U không ở nhà nên em ấy mới phải dùng đến chùm chìa khóa. Tóm lại, tôi đã bị đẩy vào một hoàn cảnh vô cùng rắc rối và không có cách nào thoát ra ngay được. Nếu tôi nhận ra sớm hơn thì tốt biết mấy.

Nhưng tôi đã quá mải mê nhẹ nhõm rằng mình được đưa đến một ngôi nhà thay vì một nhà máy bỏ hoang hay một nơi ẩn náu bí ẩn nào đấy. Thật ra, nỗi lo duy nhất của tôi khi đó là sự hiểu nhầm mà U có thể tạo ra khi đưa tôi vào trong nhà. Như là, nhỡ bố mẹ em ấy bước ra thì sao?

Một viễn cảnh rất nguy hiểm.

U có thể là người cầm dao đe dọa tôi, nhưng ai nấy nhìn thấy đều sẽ kết luận rằng em ấy cầm dao để cố đuổi một tên sinh viên đại học đột nhập vào nhà em ấy.

Tôi có thể thoát nạn với một lời giải thích hợp lý, nhưng sẽ khó có chuyện bố mẹ của U sẽ nghe lời tôi vào thời điểm đó. Tôi tính đến việc cho họ xem vết thương trên chân và lưng mình, rồi nhanh chóng bỏ ngay ý định cho họ xem chân sau khi nhận ra cho họ xem lưng sẽ thuyết phục hơn.

Nhìn lại từ 10 năm sau, tôi nhận thấy rõ ràng là những lo lắng vừa nghiêm trọng vừa có phần viển vông của mình đã thật vô ích. Đầu óc tôi đơn giản là bị quá tải với áp lực đến từ việc bước vào nhà của một ai đó, và tôi đã không suy nghĩ thấu đáo được nữa. Tôi đã bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc chạy đi, mặc kệ rủi ro bị thương, dù cho đó có là bàn tay của mình. Tương lai làm nhà văn của tôi dần trở nên ít quan trọng hơn cái tương lai nơi tôi sống sót. Chết là một chuyện, nhưng chết một cách oan uổng thì còn tệ hơn.

Nhưng tôi không thể đưa ra một quyết định lớn như vậy trong thời gian ngắn ngủi được, và U đã rất nhanh chóng cởi giày ra và bước lên cùng bậc cầu thang với tôi. Em ấy lại chọc dao vào lưng tôi một lần nữa (tôi khá chắc khi đó tôi có nhiều vết thương rỉ máu trên lưng).

“Lối kia.”

Tôi không biết em ấy đang nói lối nào, nhưng chắc là về phía cầu thang. Nhưng phán đoán của tôi đã sai.

“Không. Lối kia cơ,” em ấy nói, rồi dùng con dao vuốt nhẹ lên lưng tôi theo hướng mà em ấy muốn tôi đi. Nếu là thời hiện đại bây giờ, có lẽ tôi đã mắng em ấy không được vuốt lưng người khác như một chiếc Ipad như vậy, nhưng ở cái thời mà màn hình cảm ứng còn chưa ra đời thì khó mà tôi có thể nghĩ ra một câu để cãi lại. Mà nếu có nghĩ ra thì tôi cũng không ngu gì mà nói.

Uchỉ vào một nhà kho cạnh cầu thang. Nhìn từ bên ngoài, nó giống hệt một cái tủ âm tường thông thường, nhưng khi chúng tôi lại gần hơn, một mệnh lệnh mới được đưa ra.

“Mở nó ra.”

Tôi kéo cánh cửa sang một bên, phát hiện nó chỉ là một chiếc tủ quần áo, chứa đầy những thứ đồ lặt vặt. Chiếc tủ này còn không có cả bóng đèn.

Chắc em ấy muốn tôi lấy một thứ gì đó.

Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu tôi thì U đưa ra mệnh lệnh mới. Em ấy đã quen với việc ra lệnh cho tôi. Giọng nói của em ấy không còn lúc to lúc nhỏ nữa, và giọng điệu đã có phần nhất quán hơn.

Từ góc nhìn của tôi 10 năm sau, tôi có thể chỉ đích danh đó là nơi mà em ấy đã lấy lại khả năng nói của mình. Một sự tiến bộ mà tôi không thấy có gì là tuyệt vời.

“Vào trong đi,” em ấy ra lệnh.

Thế chắc em ấy muốn tôi lấy một cái gì đó rồi. Tôi đã tưởng là như vậy, cứ tưởng mình hiểu được ý định của em ấy, cứ tưởng mình đã biết em ấy đang nghĩ gì, nên là tôi cũng bình tĩnh được đôi chút.

Tôi sợ em ấy, chỉ vì tôi không thể nắm bắt được cách em ấy suy nghĩ… Nếu tôi có nghĩ như vậy và những cảm xúc của tôi bắt đầu lắng xuống, tôi vẫn sẽ cảnh giác, và không bao giờ cho rằng U làm mọi thứ để đưa tôi đến đây chỉ để chơi đùa.

Nhưng cuối cùng, hay có thể gọi là nhanh nhất có thể, tôi đã chui vào chiếc tủ như U đã yêu cầu, tức là tôi đã tuân theo tất cả mệnh lệnh mà em ấy đưa ra từ trước đến nay.

Nhìn lại, với việc đối thủ của tôi chỉ là một cô bé kém mình mười tuổi, tôi thấy tôi đã cam chịu một cách thảm hại. Đặc biệt là khi sự vâng lời của tôi không xuất phát từ ý định trả thù hay tìm đường thoát.

Nên là tôi đã chui vào chiếc tủ đó. Nếu có ai khác xuất hiện thì chắc chắn họ sẽ gọi tôi là kẻ trộm ngay khi nhìn thấy tôi.

Nhưng một bước ngoặt đã thay đổi tất cả.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã mừng thầm khi biết U sẽ không bám theo tôi nữa, vì em ấy đã không đi cùng tôi vào chiếc tủ.

Thật ra, em ấy dừng lại ở ngay cánh cửa tủ.

Em ấy vẫn ở sau lưng tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện và khoảng cách của em ấy từ hơi thở, và từ nhiều thứ khác nữa. Nếu có ai đó dính chặt vào lưng bạn suốt một thời gian dài như vậy và cuối cùng cũng bước ra xa (như em ấy đã làm ở lối vào), thì bạn cũng sẽ nhận ra điều đó thôi.

Theo phản xạ, tôi quay người lại.

U đang đứng ở lối vào, nhìn tôi. Quan sát tôi. Rồi đột nhiên, em ấy đóng cánh cửa tủ lại. Một tiếng bụp vang lên, theo sau là một tiếng cách.

Tiếng cách của ổ khóa được vặn.

Một ổ khóa sao?

Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?

Mình bị nhốt trong này sao? Trong một chiếc tủ?

Vì bên trong chiếc tủ không có bóng đèn, nên tôi nhanh chóng chìm vào một vùng bóng tối đen kịt. Trong tủ có nhiều đồ đạc đến nỗi tôi không cử động được, nhưng chừng đó là không đủ để ngăn tôi hét lên với U đang đứng ở ngoài cửa. Tôi yêu cầu được biết em ấy đang làm gì.

Khi đem so việc này với việc bị chĩa dao vào người, bị đâm, hay bị phá hủy mất chiếc xe đạp, thì việc bị nhốt trong tủ quần áo không hề tệ đến mức ấy. Nhưng đó là một nỗi sợ khác so với mối đe dọa bị làm hại trực tiếp.

Một lời đáp vang lên từ phía bên kia.

“Anh đã nhìn thấy em, nên…” giọng nói đó vang lên. “Nên em phải làm điều này. Em phải nhốt anh ở đây và chịu trách nhiệm với anh.”

Chịu trách nhiệm sao?

Em ấy nói như thể điều đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này vậy. Tôi thì im bặt không biết phải nói sao.

“Không thì anh sẽ đi kể cho mọi người. Về con người thật của em.”

Và như vậy bảy ngày đó bắt đầu.

Bảy ngày tù đày của tôi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!