Nàng Bạch Tuyết Độc Địa
Fukada Sametarou Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 39: Vị cà ri và vấn đề trọng đại

3 Bình luận - Độ dài: 699 từ - Cập nhật:

“Mời mọi người, tớ ăn đây!” Koyuki vui vẻ nói.

“Em mời ạ!” Sakuya cũng hào hứng.

“Mời cả nhà.” Naoya mỉm cười, và cả ba bắt đầu dùng bữa.

Múc một muỗng cà ri cho vào miệng, nhai nhai vài cái… rồi Koyuki tròn xoe mắt ngạc nhiên.

“Đúng là món cà ri này!”

“Chứ cậu nghĩ chúng ta đang nấu món gì vậy?” Naoya bật cười.

“Thì tại đây là lần đầu tiên tớ nấu ăn, mà lại làm ra được món cà ri hoàn chỉnh thế này thì chả phải là phép màu à? Phư phư, gọi Sasahara-kun đến đúng là một quyết định sáng suốt mà.”

“Nếu chỉ có hai chị em mình thì chắc chỉ có nước ra cửa hàng tiện lợi mua cơm hộp thôi.”

“Vậy thì cũng tiện, nhưng tự mình nấu nướng cũng thú vị mà?”

Naoya cũng xúc một miếng cà ri. Đã lâu rồi anh mới lại được ngồi vào một bàn ăn rôm rả thế này. Cách đây không lâu, vì Kirihiko khá bận việc nên cậu toàn phải ăn một mình ở nhà để không làm phiền ảnh.

Thêm vào đó, đây lại là món cà ri do chính cô gái anh thích nấu. Cái vị cà ri quen thuộc mọi khi bỗng trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

“Tớ nấu nhiều lắm nên hai người cứ ăn thoải mái đi nhé. Nếu còn thừa thì mai chúng ta có thể làm cà ri udon hoặc cơm rang cà ri cho bữa trưa.”

“Là kiểu chế biến lại đồ ăn thừa thành món mới ấy hả! Nhưng mà mấy thứ cao siêu như vậy, không biết có làm được không nữa…”

“Tớ sẽ ghi lại công thức cho. Tớ sẽ chọn cái thật đơn giản để cậu hay Sakuya-chan đều làm được.”

“Vậy thì yên tâm rồi. Ngày mai em nhất định phải phụ một tay đấy nhé, Sakuya… Sakuya?”

“Hừmmmm.”

Sakuya chau mày, khẽ rên rỉ. Cứ ngỡ là do không thích món cà ri, nhưng em ấy vẫn không ngừng ăn. Sakuya liếc nhìn Naoya, ánh mắt đầy ẩn ý.

“Anh rể, anh gọi em là ‘Sakuya-chan’ đúng không?”

“Hử? Có vấn đề gì à?”

“Em thấy hơi lạ. Anh gọi em bằng tên, nhưng lại cứ gọi chị ấy bằng họ.”

“Ừm… Hình như đúng là vậy nhỉ.”

Thật ra thì, Naoya cũng đã để ý đến chuyện này.

‘Thiệt tình là mình cũng không biết nên đổi cách xưng hô vào lúc nào nữa…’

Cậu còn chưa kịp tìm được thời điểm thích hợp thì hai người đã tiến triển đến mức này đây. Naoya liếc nhìn Koyuki thử xem phản ứng của cô thế nào…

“Vậy tớ cũng nên gọi cậu bằng tên ha?”

“Hử!? T-tùy cậu thôi. Muốn gọi sao cũng được hết!”

Koyuki bình thản uống nước, nhưng rõ ràng là cô đang hoản loạn. Như thể đang gào thét trong lòng: ‘Nếu được gọi bằng tên chắc mình sẽ xấu hổ và hạnh phúc đến chết mất…!’

Nếu vậy thì, đây có lẽ là một cơ hội tốt.

Anh khẽ đặt lên đầu lưỡi cái tên mà bấy lâu nay anh vẫn luôn muốn gọi.

“…Koyuki?”

“Phụtttttttt!”

Koyuki phun hết nước trong miệng ra. Naoya hốt hoảng chạy tới, xoa xoa lưng cho cô.

“X-xin lỗi cậu. Bất ngờ quá hả? Vậy tớ sẽ từ từ từng bước một…”

“Na…”

“Na?”

“Naoya-kun.”

“Hự…!?”

Koyuki thốt ra bằng một giọng lí nhí như muỗi kêu với khuôn mặt đỏ bừng, và lần này đến lượt Naoya ngã gục.

Trước cảnh tượng hai nhân vật chính đang mềm oặt ra sàn vì xấu hổ, Sakuya vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút biểu cảm. Cô giơ điện thoại lên, lia máy tanh tách.

“Cảm ơn vì ‘content’ chất lượng. Em có nên về phòng một lát không?”

“Em không cần chu đáo đến vậy đâu!”

“Ở lại đây cho chị! Không là chị chịu không nổi mất!”

“Cái dáng vẻ xấu hổ của hai người lúc này lại càng đỉnh hơn nữa đấy.”

Sakuya giơ ngón cái, như một fan cuồng đang cổ vũ cho thần tượng của mình.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Gọi cứu thương đi, có ng lên cơn đau tim này 🐧
Tks trans
Xem thêm
Thuyền trưởng này siêu mạnh, tfnc
Xem thêm