Web Novel
Chương 09: Tấn công phủ đầu qua màn hình điện thoại...?
1 Bình luận - Độ dài: 1,167 từ - Cập nhật:
Tuy nhiên, Koyuki nhanh chóng hắng giọng.
“Tạm thời... không cần cậu phải mất công đưa về đâu. Nhà tôi gần ga, với lại tôi sẽ về cùng em gái khi em ấy xong việc ở câu lạc bộ.”
“Hể, cậu có em gái à?”
“Phải. Con bé ngoan và giỏi giang lắm đấy. Mới nãy nó vừa liên lạc báo là đã ra khỏi trường... a.”
Vừa lấy điện thoại ra, tay Koyuki bỗng khựng lại.
Và rồi cô từ từ nhìn qua lại giữa chiếc điện thoại và Naoya.
Naoya bối rối nghiêng đầu... và cậu thấy Koyuki nở một nụ cười tinh nghịch. Gương mặt y hệt mấy đứa nhóc vừa nghĩ ra một trò nghịch ngợm nào đó.
“Phải rồi, Sasahara-kun. Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi.”
“Hả, được sao?”
“Dĩ nhiên là được. Nhanh lên nào. Nhanh lên.”
Bị Koyuki hối thúc, Naoya đành mở điện thoại lên.
Không lâu sau, trong danh bạ của cậu xuất hiện cái tên "Shirogane Koyuki". Ảnh đại diện là hình một con mèo.
Một con mèo trắng muốt với ánh mắt sắc lẻm, trông có chút giống Koyuki.
Trao đổi thông tin liên lạc với cô gái mình thích.
Dù muốn dù không thì đây cũng là một sự kiện khiến người ta phấn khích, nhưng Naoya chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.
“Tớ thì vui rồi, nhưng sao tự dưng cậu lại làm thế?”
“Phư phư. Đơn giản thôi.”
Koyuki cười một cách nham hiểm và giơ chiếc điện thoại lên.
“Nếu chỉ là trao đổi qua tin nhắn, thì cái kỹ năng kỳ quặc đó của cậu sẽ không có tác dụng đúng chứ? Tức là, dù tôi có ngượng ngùng thì cũng sẽ không bị lộ... và sẽ không bị cuốn theo nhịp độ của cậu nữa!”
“Ô hô, ra là vậy. Tính toán kỹ ghê.”
“Đương nhiên rồi. Tôi không phải là người chỉ biết chịu trận đâu.”
Koyuki đắc ý cười.
Quả thực, khi Naoya nhìn thấu lời nói dối của người khác, cậu thường dựa vào những thông tin như ánh mắt, cử chỉ, nhịp thở hay giọng điệu. Khi trao đổi qua điện thoại, thông tin bị hạn chế nên việc đoán được ý định thật sự của đối phương sẽ khá khó..
Chỉ là...
‘Cậu vừa thừa nhận là mình ngượng rồi kìa... Shirogane-san.’
Chắc là do lơ là nên mới lỡ lời.
Nghe nói thành tích của cô lúc nào cũng đứng đầu toàn trường... nhưng sao mà lại ngốc đến vậy nhỉ.
“Vậy nhé, hẹn gặp lại, Sasahara-kun. Từ ngày mai tôi sẽ tha hồ trêu đùa cậu!”
“À ừm. Về cẩn thận nhé.”
Chẳng hề nhận ra ánh mắt có phần ấm áp đến lạ của Naoya.
Koyuki cứ thế hiên ngang xoay người, sải bước về phía nhà ga.
Hồi tưởng kết thúc.
Rời khỏi cổng soát vé, hai người bắt đầu đi bộ về phía trường học.
Có lẽ vì vẫn còn sớm nên số người đi trên đường khá ít.
Dưới ánh nắng dịu dàng đầu xuân, Koyuki hắng giọng.
"Hừm. Cũng hơi tiếc khi đòn phủ đầu của tôi đã thất bại... nhưng cuộc phản công bây giờ mới bắt đầu."
Nói rồi cô nhìn thẳng vào mặt Naoya và cười một cách tinh quái.
Thứ cô giơ lên là chiếc điện thoại của mình.
"Bắt đầu nhé... cậu thấy sao hả, Sasahara-kun? Tin nhắn đặc biệt của tôi tối qua có làm tim cậu đập thình thịch không?"
"...Hả?"
Trước câu hỏi đó, Naoya chỉ biết ngơ ngác.
“Phản ứng đó là sao chứ? Không phải tối qua tôi đã gửi cho cậu đủ thứ à?"
"À, ừm. Đúng là có nhận được vài tin nhắn."
Dừng bước, Naoya cũng ấn ấn điện thoại vài cái.
Ngay lập tức, tin nhắn từ Koyuki hiện đầy trên màn hình, cậu lại chăm chú đọc một lần nữa.
Đúng như lời cô nói, tối qua có vài tin nhắn đã được gửi đến. Một lời mời ngắn gọn "Mai chúng ta cùng đi học buổi sáng nhé." và...
"Với một tấm ảnh con mèo và một tấm ảnh bữa tối, thì làm sao mà tim đập thình thịch được chứ...?"
"Ể, không có sao!?"
Koyuki tròn mắt như thể vô cùng ngạc nhiên.
Cô nghĩ cậu kỳ quặc đến mức nào vậy chứ?
Naoya chỉ biết cạn lời, nhưng Koyuki lại nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc.
"Lạ thật... Em gái tôi nói trên mạng xã hội thì ảnh mèo và ảnh đồ ăn là ổn và an toàn nhất mà..."
"Sao em gái cậu lại đưa ra lời khuyên giống như một họa sĩ truyện tranh sợ bị ném đá trên mạng vậy...?"
Cậu thực sự tò mò không biết em gái cô là người thế nào.
Dù sao thì, nhờ đó một bí ẩn đã được giải quyết.
Một tấm ảnh con mèo trắng mặt mày cau có và một tấm ảnh bữa tối của một gia đình bình thường được gửi đến không một lời báo trước, không một dòng chữ, nên ngay cả Naoya cũng đã rất bối rối.
Có vẻ như cô ấy cũng đã cố gắng trò chuyện theo cách riêng của mình.
‘Ừm... nhưng nếu là vì lý do đó, thì có lẽ tim mình cũng đập thình thịch thật.’
Sự cố gắng đầy vụng về của cô khiến cậu thấy đáng yêu không thể tả. Dù nghĩ theo hướng nào đi chăng nữa, khi thấy được khía cạnh đáng yêu như vậy, không lý nào mà độ hảo cảm lại không tăng lên.
Thế nhưng Koyuki chẳng hề nhận ra điều đó. Thấy cô cứ lẩm bẩm mãi, Naoya bật cười khúc khích và chỉ vào màn hình điện thoại.
"Mà này, con mèo này trông độc đáo với dễ thương ghê. Thú cưng nhà Shirogane-san à?"
"Hửm? Ừ, phải rồi. Nó mới được một tuổi và rất thích làm nũng đấy."
"Hể. Tên nó là gì vậy?"
"Là ‘Sunamigo’ đó."
"............Tên hay thật đấy! Phải nói là rất độc đáo!"
"Phư phư, phải không. Cả nhà tôi đều gọi nó là 'Su-chan' đấy. Nè nè, cả lúc nó ngủ trưa cũng dễ thương lắm. Tôi đặc biệt cho cậu xem mấy tấm ảnh này nên hãy thấy vinh dự đi, Sasahara-kun."
"O-Oh...”
Koyuki vui vẻ cho cậu xem hết ảnh này đến ảnh khác của con mèo.
Nhờ vậy mà khoảng cách giữa hai người trở nên cực kì gần. Mùi hương ngọt ngào đặc trưng của con gái khẽ lướt qua cánh mũi, và cậu có thể nhìn rõ đến từng sợi lông mi dài của cô.
‘Đúng là dễ thương thật mà...’
Ảnh mèo thì chẳng lọt vào đầu được chút nào, Naoya chỉ mải mê ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô. Đúng lúc đó—
"A, Naoya kìa."
"Hửm?"
Từ phía sau hai người, một giọng nữ trong trẻo vang lên.


1 Bình luận