Nàng Bạch Tuyết Độc Địa
Fukada Sametarou Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 15: Nàng bạch tuyết muốn trở nên thành thật

1 Bình luận - Độ dài: 792 từ - Cập nhật:

Naoya chỉ biết chớp mắt.

Có vẻ như Koyuki đã cảm thấy nhẹ nhõm sau khi tuyên bố điều đó. Cô nở một nụ cười thách thức rồi bắt đầu ăn hộp cơm của mình một cách ngon lành.

"Sasahara-kun có thể đoán được lòng tôi... điều đó cũng không tệ. Nhưng như vậy thì không công bằng."

"Ý cậu là sao?"

"Vì như vậy chẳng khác nào tôi cứ ỷ lại vào cậu mãi."

Sau khi vét sạch bữa trưa, cô lịch sự chắp tay lại và nói "Cảm ơn vì bữa ăn".

Koyuki điềm tĩnh tiếp lời.

"Lòng tự tôn của tôi cực kỳ cao.Nếu cứ làm vậy thì tôi sẽ trở nên yếu đuối mất. Tôi tuyệt đối không muốn xảy ra chuyện đó."

"Hửm, nhưng mà tớ lại muốn cưng chiều cậu cơ..."

Cưng chiều hết mực, cho đến khi cô ấy mềm nhũn ra.

Khi cậu khéo léo truyền đạt mong muốn có phần đen tối đó, Koyuki "hự" một tiếng, mặt đỏ bừng rồi quay đi chỗ khác.

"H-Hmph. Đúng là thừa thãi. Tôi muốn giữ mối quan hệ xã giao với cậu hơn."

"Ồ, ra là vậy. 'Được dựa dẫm thì tôi hoàn toàn hoan nghênh, nhưng tôi cũng muốn cưng chiều Sasahara-kun và ngược lại nữa...! Để làm được điều đó, tôi phải thành thật hơn!', ý cậu là vậy, đúng không?"

"Ughh... mình ghét cái người này quá đi..."

Koyuki buông lời than vãn.

Có vẻ như cô đã dần nhận ra rằng có tỏ vẻ phủ nhận cũng vô ích.

Sau khi chán nản buông thỏng vai xuống, cô chậm rãi tâm sự.

"Từ trước tôi đã luôn muốn thay đổi bản thân rồi, nên đây là một cơ hội tốt. Vì tính cách này mà ở lớp tôi cũng hơi lạc lõng..."

"À, cậu cũng nói là không hay nói chuyện với Yui lắm nhỉ."

Đối với Naoya, Koyuki là một cô gái dễ thương, nhưng với người bình thường, có lẽ cô đúng là một nhân vật khó tiếp xúc.

Chắc hẳn cũng có nhiều khía cạnh của cô ấy dễ bị hiểu lầm... Với lại nếu cô đã quyết tâm muốn thay đổi, thì điều Naoya có thể làm chỉ có một.

"Nếu đã vậy thì tớ sẽ ủng hộ cậu. Tớ cũng sẽ hợp tác nên chúng ta cùng cố gắng nhé."

"Ư-Ừm. Cảm ơn... ngay bây giờ thì có lẽ không được, nhưng..."

"Cũng không cần vội đâu. Nếu cần thiết thì tớ ở bên cậu cả đời cũng được."

"Guh...Đúng là cái đồ — Oh."

Koyuki đang lườm cậu thì đột nhiên lấy điện thoại từ trong túi áo ra rồi tròn mắt ngạc nhiên.

"Sao thế?"

"...Em gái tôi hình như quên đồ thể dục rồi. Để tôi đi mang đồ cho nó mượn một lát nhé."

"À, ừm. Vậy thì hẹn gặp lại sau giờ học nhé."

Naoya giơ tay lên định tiễn cô, nhưng Koyuki lại nở một nụ cười nham hiểm.

"Phư phư. Sasahara-kun à, không biết ngoài tôi ra cậu có ai để bầu bạn không ta? Hai người bạn thuở nhỏ của cậu thì yêu đương thắm thiết, còn cậu thì lại cô đơn quá nhỉ."

"Ý cậu là 'Hôm nay lại được về cùng Sasahara-kun rồi, may dữ thần! Không biết đi chung vậy thì có giống cặp đôi không ha... Kyaa!' phải không?" 

"Ughh... Tôi, tôi sẽ trở nên thành thật... Chắc chắn là làm vậy sẽ nhận ít sát thương hơn...”

Nói rồi Koyuki mệt mỏi đi về phía tòa nhà chính.

Dù vừa mới ăn trưa cùng cậu con trai mình thích, thế mà tâm trạng của cô lại như thể đang đi đưa tang vậy.

Nhìn theo bóng lưng đó, Naoya thốt lên một câu từ tận đáy lòng.

"Chà, cái điểm đó mới dễ thương làm sao..."

"Này."

"Hử... Gì vậy?"

Ngay lúc đó, đột nhiên có người gọi cậu.

Vô tình quay đầu lại... Và Naoya cứng đờ người.

Đằng sau chiếc ghế dài, một nam sinh lạ mặt đang đứng đó.

Nếu chỉ có vậy thì Naoya đã không phản ứng như thế. Tuy nhiên, mà nam sinh đó lại đang đội một chiếc mũ trùm đầu màu đen.

Trên mũ trùm chỉ có hai lỗ nhỏ, và cậu ta nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lẹm thông qua hai cái lỗ đó.

"Cậu là Sasahara lớp 2-1 phải không?"

"Đ-Đúng vậy, nhưng..."

"Tốt. Vậy thì—"

Nam sinh đó búng tay một cái.

"Dưới danh nghĩa của Hội Shirogane, áp giải tên này đi!"

"Hả, c-cái, ááááá!?"

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, từ bốn phương tám hướng, những học sinh mặc đồ trùm đầu tương tự lao tới, trói chặt Naoya lại.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Báo giáo viên, done.
Xem thêm