Nàng Bạch Tuyết Độc Địa
Fukada Sametarou Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 23: Công việc của Kirihiko và nội dung làm thêm

3 Bình luận - Độ dài: 1,156 từ - Cập nhật:

Ngay lúc đó, Kirihiko đưa tay lên má và thở dài.

"Sasahara-kun là một kẻ kỳ quặc chính hiệu đó, nên chị nghĩ em cũng sẽ vất vả lắm... nhưng cậu ấy không phải người xấu đâu, nên mong em chiếu cố nhé, Koyuki-chan."

"Dạ... em cũng đã được người khác nói những lời tương tự rồi ạ."

"Ara, là Yui-chan, hay là Tatsumi-kun à?"

"A-Anh biết hai người họ ạ?"

"Tại hai đứa nó hay đến đây chơi mà. Bốn người bọn chị hay chơi game, uống trà cùng nhau đó."

"...Hể?"

Kirihiko vừa cười hiền lành vừa nói.

Lời của anh là sự thật, khoảng mỗi tháng một lần, Yui và những người khác cũng ghé qua đây và lười biếng giết thời gian cùng nhau. Nơi này giống như một phòng sinh hoạt câu lạc bộ nhỏ vậy.

Khi Naoya giải thích điều đó, không hiểu sao nét mặt Koyuki bỗng... cứng lại.

"...Sasahara-kun, tôi nói chuyện một chút được không."

"H-Hả, gì thế?"

Koyuki đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng lưng theo kiểu chính tọa và đối mặt với Naoya.

"Một khi đã nhận tiền, thì làm việc cho tử tế là lễ nghĩa của một con người. Vậy mà cậu lại dẫn bạn bè đến đây rồi lười biếng... như vậy chẳng phải là hơi quá dựa dẫm vào anh chủ tiệm rồi à."

"K-Không phải là lời độc địa mà là một lời góp ý nghiêm túc sao...!"

Hơn nữa lại còn là một lời góp ý vô cùng xác đáng.

Đúng là cậu đã giải thích tiệm sách cũ này là một công việc kinh doanh vì đam mê, nhưng nếu chỉ có vậy thì cậu chẳng khác nào một kẻ ăn không ngồi rồi.

Vì vậy Naoya vội vàng giải thích.

"Không phải đâu. Tớ không được thuê với tư cách là nhân viên cửa hàng, mà là quản gia đó."

"Hể?"

"Kirihiko-san và tớ là họ hàng xa. Với lại, công việc chính của anh ấy là làm tại nhà, và anh ấy làm việc nhà cực kì tệ."

"Đúng là vậy đó. Chị mà nấu ăn thì thế nào cũng thành than hết."

Kirihiko thản nhiên lên tiếng.

Không chỉ biến vạn vật thành than, mà anh còn là một người bừa bộn, dồn đống cả việc dọn dẹp và giặt giũ. Trông thì có vẻ rất nữ tính, nhưng kỹ năng làm việc nhà lại âm điểm toàn tập.

"Cho nên công việc của tớ là toàn bộ việc nhà. Việc ở tiệm chỉ là tiện thể làm luôn thôi."

"Vậy sao... xin lỗi cậu. Tôi lại hiểu lầm nữa rồi."

"Không, không sao đâu. Tớ nghĩ cái điểm đó cũng là một điểm tốt của Shirogane-san mà."

Thấy Koyuki ủ rũ, Naoya mỉm cười.

Việc có thể thẳng thắn chỉ ra những điều mình cho là sai không phải là chuyện dễ dàng. So với việc bị hiểu lầm, sự thẳng thắn đó của cô lại khiến cậu vui hơn.

Nhìn thấy hai người họ, Kirihiko lại xúc động "Trời ạ, tán tỉnh nhau mượt ghê... quả đúng là tuổi trẻ."

"Nhưng mà, công việc có thể làm ở nhà... là công việc dùng máy tính ạ?"

"Đúng rồi đó. Thỉnh thoảng chị bận tối mắt tối mũi luôn, nên Sasahara-kun thực sự đã giúp chị rất nhiều đó."

Kirihiko mỉm cười gượng gạo.

Thực tế, mới cách đây không lâu anh vừa trải qua một trận chiến deadline khủng khiếp. Nhưng rồi Kirihiko lại làm gương mặt bừng sáng lên.

"Nhưng hôm nay chị lại rảnh rỗi rồi! Cho nên chúng ta hãy nói chuyện con gái thật nhiều nhé, Koyuki-chan!"

"D-Dạ."

Koyuki gật đầu với vẻ mặt có phần cứng nhắc.

Vừa ngại giao tiếp, lại còn gặp phải một người "onee" chưa từng biết đến. Sức chịu đựng của cô có vẻ đã sắp đến giới hạn. Vì vậy Naoya lặng lẽ ra tay cứu giúp.

"Không được đâu, Kirihiko-san. Em dẫn Shirogane-san đến đây là có lý do cả."

"Gì thế, không phải là muốn khoe bạn gái à?"

"Thật ra thì..."

Naoya lục lọi trong cặp, rồi đưa ra một cuốn sách.

Đó là tập một của "Tận Cùng Dị Giới" mà Koyuki đã trả lại.

"Shirogane-san. Hôm qua cậu ấy đọc tập một này, thấy cực kỳ thú vị... nên có vẻ như đang muốn đọc tiếp ạ."

"............"

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bìa sách đó, Kirihiko bỗng trở nên nghiêm túc.

Không biết đã nghĩ gì về điều đó, Koyuki vội vàng nói thêm—

"A, nhưng mà, đã được mời đến nhà người khác rồi, đọc sách thì lúc nào cũng—"

"Chị hiểu rồi."

"Hả?"

Kirihiko đứng phắt dậy... rồi với một nụ cười rạng rỡ, anh giơ ngón tay cái lên.

"Chị, bây giờ sẽ ra ngoài một lát!"

"...Hả?"

"Cho nên Koyuki-chan cứ tự nhiên nhé. Còn Sasahara-kun lo giúp chị việc nhà đó nha!"

"Vâng ạ. Anh đi thong thả."

Được Naoya tiễn, Kirihiko rời khỏi tiệm nhanh như một cơn gió.

Koyuki ngẩn ngơ nhìn theo... nhưng rồi ngay lập tức nhận ra và bắt đầu hốt hoảng.

"Như, như vậy không được đâu! Nhà của anh chủ tiệm mà mình lại làm như đuổi anh ấy đi...!"

"Không sao đâu mà. Anh ấy cũng thỉnh thoảng phải ra ngoài chứ."

Naoya nhẹ nhàng mỉm cười.

Tuy đúng là đã đuổi anh ấy đi thật, nhưng đây là chiêu cậu vẫn thường dùng.

"Kirihiko-san, nếu cứ để yên thì ảnh sẽ ru rú trong nhà hơn một tháng đó. Nếu không cho anh ấy ra ngoài tắm nắng như thế này, có khi quên cả mùa là chuyện thường tình."

"Nghe cứ như một người ở ẩn vậy nhỉ..."

"Tớ được thuê là để anh ấy không trở nên như vậy. Tiện thể nhờ anh ấy mua giúp mấy thứ đồ dùng hàng ngày bị thiếu luôn."

"Sasahara-kun thì lại giống như một người mẹ vậy."

Koyuki nghiêng đầu một cách kỳ lạ.

Nhưng có vẻ cô đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bồn chồn lấy ra tập hai từ trong cặp của mình.

"V-Vậy, tôi đọc được không...? Thật ra thì tôi đang dừng lại ở một đoạn khá là gay cấn."

"À, tớ sẽ làm việc ở đằng kia. Có gì thì cứ gọi tớ nhé."

"Ừm. Cảm ơn cậu."

Thành thật gật đầu, Koyuki mở sách ra.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, Naoya lặng lẽ cảm thấy xúc động.

‘Đúng là lúc cau có tuy cũng dễ thương, nhưng lúc thành thật thì còn dễ thương hơn nữa...’

Chẳng khác nào một lời khen về người yêu của mình.

Cậu khẽ mỉm cười, vừa định đi về phía bếp để dọn dẹp... thì "A" một tiếng, cậu chợt nhận ra một điều.

‘Bây giờ trong nhà này, chẳng phải chỉ có mình và Shirogane-san thôi sao...!?’

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đuổi khéo chủ nhà, lấy chỗ đọc sách =))
Xem thêm
Bây h t vẫn đang thắc mắc là kirihiko là trai hay gái v=))
Xem thêm