Web Novel
Chương 20: Khi người ta khóc thì không thể tấn công được
2 Bình luận - Độ dài: 1,012 từ - Cập nhật:
Ngày hôm sau, bầu trời từ sáng đã có chút ảm đạm.
Trong lúc đợi Koyuki ở cổng soát vé nhà ga, Naoya khẽ thở dài.
"Haizz... không biết Shirogane-san có ổn không nữa."
Vì đủ thứ chuyện xảy ra ngày hôm qua, cậu không khỏi lo lắng cho cô.
Lời tuyên bố sẽ trở nên thành thật?
Hội Shirogane với những hoạt động mờ ám?
Hoàn toàn không phải vì những chuyện đó, mà là một lý do khác hẳn.
Chẳng mấy chốc, có lẽ tàu đã đến, người từ cổng soát vé ùa ra. Sau khi đám đông đã vãn... một mái tóc bạc nổi bật đến vô lý, đang loạng choạng tiến về phía này.
Naoya giơ tay lên gọi.
"A, Shirogane-san. Chào buổi sáng."
"A..."
Koyuki, người đang cúi gằm mặt, ngẩng phắt lên.
Gương mặt cô thoáng hiện lên một nét bi thương... nhưng cô nhanh chóng tạo ra một nụ cười lạnh lùng.
"Chào buổi sáng... Sasahara-kun."
"O-Oh."
Trước câu trả lời bình thường đó, Naoya chớp mắt ngạc nhiên. Cứ ngỡ rằng sẽ nhận lại một câu che giấu sự ngượng ngùng đáng yêu cỡ như “Ủa, hôm nay cũng đến sớm nhỉ. Vui vì được gặp tôi đến thế à. Cứ như một chú chó đợi chủ nhân vậy.”
‘Đây không phải là... đã trở nên thành thật như đã tuyên bố. Đơn giản là không có sức sống thôi.’
Naoya tin chắc là vậy—rồi ghé vào tai Koyuki hỏi nhỏ.
"Cái tớ đưa hôm qua... cậu đã đọc chưa?"
"Ugh............!"
Ngay khoảnh khắc đó, gương mặt Koyuki nhăn lại. Dần dần, nơi khóe mắt cô bắt đầu long lanh những giọt nước mắt lớn—
"Hức, hức... Sasaharakuuuuun...!"
"Oái!"
Nói rồi Koyuki lao vào lồng ngực Naoya, nức nở không thành tiếng.
Chuyện này thì đúng là ngoài dự đoán. Một mùi hương dễ chịu, ấm áp và mềm mại, khiến người ta bất giác muốn ôm chặt lấy.
Nhưng mà, đây lại là nhà ga vào lúc sáng sớm.
"Gì thế kia. Mới sáng sớm đã cãi nhau rồi à?"
"Đúng là tuổi trẻ..."
"Guh...!"
Những ánh mắt ấm áp đến lạ của các quý ông công sở đâm thẳng vào người, với tâm trạng đau như cắt ruột, Naoya đành đặt tay lên vai Koyuki, nhẹ nhàng tách cô ra. Dù luyến tiếc nhưng không còn cách nào khác.
"À này, Shirogane-san... bình tĩnh nào... nhé?"
"Hức, hức, chuyện này, sao mà bình tĩnh được chứ...!"
Khi cậu khẽ đưa cho cô chiếc khăn tay, Koyuki vừa sụt sùi lau nước mắt vừa lục lọi trong cặp. Thứ cô lấy ra—chính là cuốn tiểu thuyết mà Naoya đã đưa cho cô ngày hôm qua.
"Tại sao, tại sao đến cuối cùng Fran-chan lại chết chứ...! Chuyện này, tôi không thể chấp nhận được...!"
"À... đúng là vậy thật rồi..."
Cậu đã nghĩ có lẽ sẽ thành ra thế này, nên Naoya chỉ còn biết ngước nhìn trời.
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày hôm qua.
Trên đường cùng nhau đi về, Koyuki đã nói muốn ghé vào hiệu sách.
Vừa hay Naoya cũng có thứ muốn mua, nên cậu đã đồng ý ngay. Cứ thế họ đến một hiệu sách lớn trước nhà ga... và ở đó đã xảy ra một chút rắc rối.
“...Thứ Sasahara-kun muốn mua, là cái đó à?”
“Đúng rồi, sao vậy?”
Nhìn cuốn sách Naoya cầm trên tay, Koyuki nhíu mày.
Thứ cậu muốn mua là một cuốn light novel mới phát hành. Trên bìa, những cô gái xinh đẹp với mái tóc đủ màu sắc đang cầm những vũ khí hầm hố không tương xứng với cơ thể.
Tiêu đề là "Tận Cùng Dị Giới". Thể loại là fantasy dị giới.
Koyuki nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bìa sách.
“Em gái tôi cũng hay đọc lắm... nhưng mà mấy cái đó, um, có hình minh họa bậy bạ, rồi nội dung cũng bậy bạ nữa phải không...?”
“Ừm thì, cũng có khá nhiều loại như vậy.”
“Ugh... ch-chắc là không thể tránh được nhỉ... vì là con trai mà, ừm.”
Koyuki gật đầu một cách nặng nề, với vẻ mặt như thể đang chịu nỗi đau nào đó vậy.
Cậu đang bị hiểu lầm một cách trầm trọng.
Vì vậy Naoya vội vàng giải thích.
“Cuốn này không có dung tục đến thế đâu, câu chuyện cũng thú vị lắm. Còn được chuyển thể thành manga, bây giờ đang rất nổi tiếng đó.”
“Nhưng mà, nó bậy bạ mà phải không...?”
“Thì... thỉnh thoảng cũng có vài hình minh họa hơi hở hang một chút.”
Đó là thứ gọi là "fan service" cho độc giả.
Thấy Koyuki vẫn còn nghi ngờ, Naoya quyết định dùng đến biện pháp cuối cùng. Cậu lấy ra tập một của bộ truyện vẫn còn nằm trong cặp, và đưa thẳng ra trước mặt cô.
“Cứ đọc thử đi. Nè, tớ cho cậu mượn tập một đó.”
“...Nếu là chuyện bậy bạ, tôi sẽ ngừng đọc ngay đó nhé?”
“Vậy cũng được. Cứ coi như bị lừa một lần đi vậy.”
Koyuki vẫn còn nhìn với ánh mắt nghi ngờ, rụt rè nhận lấy cuốn sách.
Naoya thở phào nhẹ nhõm.
Dù không quan trọng, nhưng cậu thầm nghĩ, giá mà cô đừng có lặp đi lặp lại từ "bậy bạ" đó...
‘A, nhưng mà tập một có khá nhiều đoạn cảm động... Shirogane-san, không biết có ổn không đây.’
Mang theo một nỗi lo mơ hồ như vậy, họ chia tay nhau ở đó.
Và rồi—chính là sáng nay.
"Uuu ... hay thì có hay, cũng có cả hình bậy bạ, nhưng mà hay... nhưng tại sao Fran-chan lại phải chết chứ...!"
"Chà... thẳng thắn mà lại dễ thương ghê."
Naoya vừa dỗ dành Koyuki đang khóc không ngừng, vừa lơ đãng nhìn xa xăm.
Nhân tiện thì, cô bé Fran-chan mà cô đang khóc thương nãy giờ, về sau sẽ được tiết lộ là vẫn còn sống... nhưng không nói ra điều đó mới là phải đạo.


2 Bình luận