"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!?"
"Im lặng."
Naoya hét lên hết sức, nhưng gã nam sinh cầm đầu chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt.
Cậu bị trói bằng dây thừng, rồi bị vác đi như một món hành lý cho đến tận bây giờ.
Nơi Naoya bị áp giải đến là phòng nghe nhìn. Ngôi trường này có rất nhiều phòng như vậy, các câu lạc bộ hay hội nhóm có thể mượn nếu đăng ký.
Bên trong căn phòng thiếu sáng vì rèm cửa được kéo kín, những học sinh trùm đầu đang đứng thành hàng. Số lượng khoảng hai mươi người. Họ vây quanh Naoya đang ngồi khoanh chân giữa phòng, im lặng đến đáng sợ.
Đây là một cảnh tượng vô cùng dị thường.
Giữa lúc đó, gã nam sinh cầm đầu vụ bắt cóc lên tiếng bằng một giọng đều đều.
"Chúng tôi có vài điều muốn hỏi. Tạm thời cậu cứ im lặng chờ đợi đi."
"Gì đây, định xử hội đồng tôi à?"
"Chuyện đó còn tùy thuộc vào thái độ của cậu nữa."
"Vậy thì…."
Naoya vừa thở dài, vừa lườm một lượt đám người đang vây quanh mình.
"Người thứ ba từ phải qua. Cậu là Yoshino, cùng lớp với tôi đúng chứ."
"Hả!?"
Một trong những người trùm đầu—Yoshino—giật nảy mình.
"C-Chờ đã! Sao cậu biết!? Từ lúc đến đây tôi chưa hề nói một lời nào mà!?"
"Nhìn vóc dáng và thói quen đi đứng là biết. Còn nữa, người bên cạnh cậu là Harada lớp 5. Cách đó ba người nữa là Saito lớp 2."
"Guh... Sao mà cậu...!?"
Harada và Saito cũng có phản ứng tương tự.
Và rồi Naoya cuối cùng lườm một cái sắc lẻm về phía gã cầm đầu đang nao núng.
"Cái người trông có vẻ là thủ lĩnh kia chắc là học sinh năm ba nhỉ. Tiếc là tôi không biết tên, nhưng nhìn cái body đó, chắc là thuộc câu lạc bộ thể thao... có thể đội bóng chày."
"Ực... tại sao cậu lại...!?"
"Tốt, trúng tim đen rồi nhé. Giọng nói và cơ thể đó, tôi nhớ rồi. Lát nữa là có thể dễ dàng điều tra ra thôi."
Naoya nhếch mép cười.
Mấy pha suy luận cỡ này chỉ là chuyện nhỏ. Dù có che mặt, cũng không thể che giấu được toàn bộ con người của họ.
"Cho nên, che mặt cũng vô ích thôi. Bình tĩnh nói chuyện với nhau được chứ?"
Nhìn một vòng quanh cả nhóm, Naoya cười một cách sảng khoái.
Điều đó khiến tất cả bọn họ, dù vẫn đang trùm đầu, phải nhìn nhau.
"Dù đã nghe tin đồn rồi, nhưng tên này đúng là đáng sợ thật..."
"Là Sherlock Holmes thời hiện đại đó."
"Giống nhân vật chính trong phim ghê! Lần sau khi Holmes được pick-up, có khi nhờ cậu ta quay giùm xem sao."
"A, biết đâu lại có cơ may đó! Phải tích đá mới được...!"
Những người trùm đầu thì thầm bàn tán với nhau.
Và có vẻ như, trong số đó còn có cả con gái.
‘Mấy người này rốt cuộc bắt cóc mình để làm gì vậy...?’
Naoya chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.
Dù đã đề nghị hãy bình tĩnh nói chuyện, nhưng thật lòng thì cậu hoàn toàn không thể đọc được ý định của họ.
Thứ cậu có thể cảm nhận được từ họ là một sự tò mò cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ có vậy thôi.
Vẻ ngoài và hành động thì y hệt một giáo phái cực đoan, nhưng có vẻ họ cũng không có ý định gây hại cho cậu ngay lập tức.
Khi cậu đang chăm chú quan sát cả nhóm, gã cầm đầu nhún vai.
"...Tuy nhiên, có một điều cậu đã đoán sai. Tiếc là tôi không phải hội trưởng, mà là phó hội trưởng."
"Hả... vậy thì hội trưởng đang ở đâu."
"Ở đây."
"Hử, oái!?"
Đột nhiên, một luồng khí tức xuất hiện từ phía sau.
Nhìn lại, ngay sau lưng Naoya, một người trùm đầu màu đen mới đã đứng đó. Là một nữ sinh nhỏ nhắn. Có lẽ là học sinh năm nhất.
Ngay khi người đó xuất hiện, những người trùm đầu khác đồng loạt cúi đầu.
"Hội trưởng đã vất vả rồi ạ!"
"Ừm. Mọi người cũng vất vả rồi."
Nữ sinh nhỏ nhắn—vị hội trưởng—lạnh nhạt gật đầu đáp lại.
Xem ra đây mới thực sự là thủ lĩnh của họ.


4 Bình luận
Có vẻ ko nguy hiểm, tạm thời chưa cần hành động, tiếp tục quan sát.