Sáng ngày hôm sau.
Khi Naoya đang đợi ở cổng soát vé của nhà ga gần trường nhất, Koyuki vội vã bước tới. Vẫn còn sớm hơn giờ hẹn đến ba chuyến tàu.
Tiến lại gần cô, cậu giơ tay lên chào.
"Chào buổi sáng, Shirogane-san. Hôm nay tớ đến trước nhé."
Cứ ngỡ rằng Koyuki sẽ đỏ mặt và đáp lại bằng một giọng lí nhí "C-Chào buổi sáng...", thế nhưng—
"Tch...!"
Cậu thật sự nghe được tiếng tặc lưỡi.
Không phải là để che giấu sự ngượng ngùng. Mà trăm phần trăm là thật lòng.
Chính vì hiểu được điều đó, Naoya chỉ đành nhún vai.
"Gì thế, người rủ cùng nhau đi học buổi sáng là Shirogane-san mà."
"Đúng là tôi rủ."
Koyuki vẫn giữ vẻ mặt cau có, gật đầu.
"Hôm qua đã để cho Sasahara-kun làm loạn nhịp độ, nhưng từ hôm nay, cuộc phản công của tôi sẽ bắt đầu. Vì vậy, dù là chuyện nhỏ nhặt tôi cũng không muốn cho cậu bất kỳ lợi thế nào. Cho nên tôi mới đến sớm thế này... vậy mà cậu đã ở đây rồi."
"Ai đến điểm hẹn trước thì có gì quan trọng đâu chứ?"
"Vậy thì cậu đến sớm làm gì!?"
"À thì, nói ra hơi xấu hổ một chút..."
Naoya vừa gãi má, vừa thành thật thổ lộ.
"Cứ nghĩ đến việc được gặp Shirogane-san từ sáng sớm làm tớ phấn khích cực. Thế là bất giác dậy sớm luôn."
"...Vì được gặp tôi?"
"Đúng đúng. Giống hệt một đứa trẻ trước chuyến dã ngoại nhỉ?"
“Hừm, ra vậy. Đúng là trẻ con thật. Hừmmmm."
Koyuki kiêu ngạo gật đầu.
Tuy nhiên, khóe miệng cô lại đang nhếch lên cười, và vẻ bồn chồn thì lộ ra hết cả.
Gần như mọi thứ đã lộ ra ngoài, đến mức chẳng cần phải đọc vị nữa rồi.
‘Hừm. Nếu nói ra thì chắc cô ấy sẽ nổi giận mất. Tốt nhất là nên im lặng vậy.’
Naoya cũng đã dần học được bài học và không nói ra những lời thừa thãi.
Hôm qua cô ấy đã rất dễ đoán, nhưng hôm nay còn dễ hơn nữa. Naoya lơ đãng nhớ lại chuyện sau khi họ rời khỏi quán cà phê.
Lúc đó, khi vừa bước ra ngoài, mặt trời đã bắt đầu lặn. Dưới bầu trời nhuốm màu đỏ rực, phố xá nhộn nhịp những bà nội trợ và đám học sinh đi mua sắm về.
Giữa khung cảnh đó, Koyuki định nói "Hẹn gặp lại nhé" rồi biến mất, nên Naoya đã vội vàng gọi cô lại.
“Chờ một chút. Shirogane-san, nhà cậu ở khu nào thế?”
“Hướng Yotsuya nhưng... có chuyện gì à?”
“À, ngược hướng với tớ rồi. Không gì đâu, tại trời cũng muộn rồi nên tớ định đưa cậu về.”
“Không cần đâu. Tôi không có nghĩa vụ phải để một người bạn cùng lớp bình thường làm đến vậy đâu.”
“Nhưng mà, trời sắp tối rồi. Lo lắng cho cô gái mà mình thích là chuyện đương nhiên mà đúng không?"
“Th-Thích............!?”
Koyuki liền đỏ bừng mặt.
Tuy nhiên, sau khi hít thở sâu vài lần, cô ưỡn ngực lên và nói.
“Hmph. Cậu chỉ có thể nói những lời bỡn cợt đó đến hôm nay thôi. Cứ chờ xem... ngày mai cuộc phản công của tôi sẽ bắt đầu. Tôi sẽ tấn công dồn dập, khiến cậu mê mẩn đến mức không thể sống thiếu tôi được nữa!”
“Nhưng tớ thích cậu dữ lắm rồi á? Bị mê hoặc thêm nữa chắc tớ biến thành sứa mất.”
“Không phải vậy, cái tôi muốn là cậu không thể chống lại tôi được nữa!”
Rốt cuộc Koyuki lại nổi giận đùng đùng, gần như bốc khói.
Tuy lời nói thì như một bạo chúa, nhưng cái dáng vẻ bất lực của cô lại chẳng hề đáng sợ chút nào.
Naoya bình tĩnh phân tích cô.
‘Hừm... ra là vậy. Tình cảm và lòng kiêu hãnh, thêm một chút hiếu kì nữa thì phải.’
Cô ấy thích Naoya, nhưng lòng tự tôn không cho phép cô thành thật nói ra. Thêm vào đó, từ nãy đến giờ cô hoàn toàn bị cuốn theo nhịp độ của Naoya nên cực kỳ không vui.
Vì vậy, để chiếm thế thượng phong, có lẽ cô đã chọn phương pháp "quyến rũ".
Nếu khiến Naoya mê mẩn, lòng tự trọng của cô sẽ được thỏa mãn phần nào. Cô cũng sẽ không còn bối rối khi bị Naoya tấn công dồn dập như thế này nữa.
...Có lẽ ít nhiều gì thì đó cũng là dự tính của cô.
Tuy nhiên, điều đó lại hoàn toàn có lợi cho Naoya. Một cô gái cậu thích đang tấn công cậu dồn dập. Đây hoàn toàn là một phần thưởng.
Nhưng có vẻ như Koyuki không hiểu điều đó. Cô chỉ ưu tiên mục đích của mình, hoàn toàn bỏ qua cách thức thực hiện.
Nói sao nhỉ, quá trẻ con, hay là quá ngốc nghếch...
“Shirogane-san dễ thương quá đi.”
“...Không hiểu sao cái giọng đó của cậu lại làm tôi tức điên lên đấy.”
Koyuki lườm Naoya, người vừa thốt ra những lời đó với vẻ xúc động. Có vẻ như bên trong thâm tâm của cô đã cảm thấy bực bội.


2 Bình luận
Btw, TFC