"Tôi đã có một định kiến sai lầm về light novel."
"Ồ, cậu hiểu ra rồi à?"
Lại một lần nữa, khi họ đang ăn trưa ở sân trong, Koyuki trịnh trọng cúi đầu.
Trước hành động đó, Naoya chỉ cười gượng.
Xem ra chỉ với một cuốn sách đó, Koyuki đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của mình về light novel.
"Việc tôi đã vội vàng kết luận rằng Sasahara-kun đang đọc những thứ 'bậy bạ'... thực sự xin lỗi cậu nhé. Tôi đã nói những lời thật thất lễ."
"O-Oh. Không sao đâu mà."
Naoya đáp lại bằng một nụ cười ngượng ngùng.
‘Ừ thì, cuốn mình cho mượn là một cuốn bình thường... nhưng dĩ nhiên là mình cũng có đọc cả manga và light novel 'bậy bạ' thật.’
Những bộ hài kịch lãng mạn quá khích không thể giới thiệu cho Koyuki, dĩ nhiên cậu cũng có sở hữu chúng. Vì là con trai mà, không thể tránh được.
Thế nhưng, việc để cho cô gái mình thích biết được điều đó là chuyện cậu tuyệt đối không muốn xảy ra.
Chẳng hề nhận ra Naoya đang toát một chút mồ hôi lạnh, Koyuki khẽ thở dài.
"Đó thực sự là một cuộc phiêu lưu hành động hấp dẫn... đặc biệt là đoạn Fran-chan, người ban đầu luôn cau có với nhân vật chính, trở nên thành thật, đoạn đó, thật sự... ra đó chính là thứ gọi là death flag nhỉ..."
"Ahaha... đừng buồn nữa mà."
Cậu vừa cố gắng nén lại ham muốn tiết lộ tình tiết truyện, vừa an ủi Koyuki đang chán nản cúi gằm mặt.
Có vẻ như cô rất thích nhân vật kuudere được cho là đã chết ở tập một. Có lẽ vì thấy giống mình, nên cô cảm thấy có sự đồng cảm chăng.
"Vậy cậu có muốn đọc tập hai không? Tớ nghĩ cậu sẽ thích nên đã mang theo này."
"Cảm ơn cậu, nhưng tôi đang đọc dở rồi."
Nói rồi, Koyuki lấy ra tập hai.
"Em gái tôi có đủ bộ luôn. Đúng là không gì bằng gia đình mà."
"Hể. Sakuya-chan, có sở thích tốt ghê."
"Huh, cậu biết em gái tôi à?"
"Ừm. Hôm qua tình cờ gặp."
Thực tế là đã bị bắt cóc, giam giữ. Nhưng cậu im lặng không nói, lướt qua chuyện đó một cách nhẹ nhàng.
Koyuki cũng không hỏi sâu thêm, vui vẻ vuốt ve bìa sách tập hai.
"Ehehe. Giờ nghỉ giải lao sẽ tôi đọc từng chút một. Nên là sau giờ học chúng ta nói chuyện nhé."
"À, dĩ nhiên rồ... a, hôm nay không được rồi. Tớ có ca làm thêm."
Ngay lúc đó Naoya mới nhận ra.
Hôm nay là thứ sáu. Là ngày đi làm thêm. Khi cậu nói vậy, Koyuki liền xịu mặt xuống.
"Hử, vậy sao. Hơi tiếc nhỉ... cứ tưởng sẽ được nói chuyện tiếp chứ."
Ánh mắt Koyuki dừng lại tại cuốn light novel đó.
Nhìn vào tiêu đề... Naoya vỗ tay một cái.
"A, nhưng ngược lại có khi lại được."
"Hể?"
"Shirogane-san đến chỗ tớ làm thêm chơi là được mà. Như vậy thì vẫn có thể trò chuyện với nhau, chị chủ tiệm chắc cũng sẽ vui đó."
"Eh... làm phiền công việc của cậu thì không hay đâu."
"Không sao đâu mà. Chị chủ mở của tiệm chỉ vì đam mê thôi."
Nơi Naoya làm thêm là một tiệm sách cũ. Hiếm khi có khách, và công việc của tiệm thì thỉnh thoảng chỉ là đi giao hàng cho mấy khách quen ở gần đó.
Hoàn toàn không màng đến lợi nhuận, có thể nói chủ tiệm mở cửa chỉ để có một cuộc sống xã hội lành mạnh.
Khi cậu giải thích như vậy, Koyuki nghiêng đầu thắc mắc.
"Một cửa hàng mở vì đam mê mà lại thuê nhân viên làm thêm, lạ thật nhỉ... chị chủ tiệm đó, rốt cuộc là người thế nào vậy."
"Ừm thì, nếu nói bằng một lời..."
Naoya hình dung ra gương mặt quen thuộc của chị chủ tiệm.
Dù là một người có hơi thừa "nét độc đáo", nhưng nếu phải nói ngắn gọn thì—
"Là một người chị gái trưởng thành, chắc là vậy."
"............Hể?"
Ngay khoảnh khắc cậu thốt ra những lời đó, lông mày của Koyuki khẽ giật. Tiện thể, bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên căng thẳng. Với vẻ mặt nghiêm nghị, Koyuki lặng lẽ mở miệng.
"Tôi hiểu rồi. Chúng ta đi thôi. Hay đúng hơn là, nhất định phải dẫn tôi đến đó."
"A... không nhưng mà, chị ấy không phải người như Shirogane-san đang nghĩ đâu. Giữa tớ và chị chủ tiệm không thể nào có 'flag' tình cảm được, hay nói sao nhỉ..."
"Chị ấy đã kết hôn, hay là có bạn trai rồi?"
"Không, cả hai đều không."
"Vậy thì đi."
"Haizz... tớ chỉ một lòng với Shirogane-san thôi mà."
"Cậu thì có thể là vậy, nhưng làm sao biết được những người phụ nữ khác sẽ nghĩ gì chứ!!"
Koyuki tức giận đùng đùng ăn tiếp hộp cơm của mình.
Vừa rồi là kết quả của việc trở nên thành thật, hay là do bị dồn vào chân tường mà lỡ lời? Chắc là vế sau rồi.
‘Ừm... có vẻ như đang bị hiểu lầm khá nhiều... mà thôi kệ. Gặp rồi sẽ biết thôi.’
Vì vậy, Naoya cũng ngoan ngoãn ăn tiếp hộp cơm của mình. Bởi vì cậu tin chắc rằng, chỉ cần gặp mặt, cô ấy sẽ hiểu ngay là không thể nào có chuyện nảy sinh ‘flag’ được.


8 Bình luận
Btw, Thanks, trans.