Khoảng một tiếng sau đó.
"Chị về rồi đây— ể, gì thế này, cái không khí gì đây."
Vừa về đến nhà, Kirihiko đã cất lên một giọng có phần e dè.
Cũng phải thôi, vì ở hai góc phòng kiểu Nhật, Naoya và Koyuki đang ngồi cách xa nhau. Cả hai đều không thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ biết bồn chồn với gương mặt đỏ bừng.
Thế là Kirihiko nheo mắt lại, rồi dùng chân đá nhẹ vào người Naoya.
"Này Sasahara-kun, chị đã bảo nếu muốn làm chuyện bậy bạ thì ra chỗ khác làm cơ mà. Chị đây cũng không có rộng lượng đến mức đó đâu nhé."
"Không phải chuyện đó đâu ạ... em hoàn toàn chưa có ra tay gì hết..."
"Ara, vậy sao?"
"Auu... không hiểu sao mình lại làm cái chuyện đó nữa..."
Về phần Koyuki, cô đang bị dằn vặt bởi một chút tự căm ghét bản thân.
Nhìn thấy tình hình của hai người, Kirihiko chăm chú suy nghĩ, rồi vỗ tay một cái.
"Ra là vậy. Đã có một sự kiện 'may mắn biến thái' xảy ra nhỉ."
"Ít nhất thì anh cũng lựa lời mà nói chứ ạ."
"Biết sao được, bệnh nghề nghiệp thôi. Mà không ngờ cái 'may mắn biến thái'... lại tồn tại thật đó."
Anh nói với giọng đầy xúc động, cứ như vừa nhìn thấy UFO vậy.
Tiện thể, ánh mắt ấm áp đến lạ mà anh hướng về phía họ đâm thẳng vào tim cậu, khiến Naoya phải cúi gằm mặt. Khi đó, ngón tay đang được quấn băng cá nhân lọt vào tầm mắt, khiến tim cậu đập thịch một cái.
‘...Ấm thật đó.’
Vừa ấm, mà khi cô nói chuyện, lưỡi lại chạm vào ngón tay đang ngậm, khiến sống lưng cậu như có luồng điện chạy qua.
Cảm giác đó như đang quay trở lại, và Naoya vội vàng lắc đầu.
Thêm nữa là không ổn. Dù gì thì họ cũng chưa chính thức hẹn hò.
Trước hai người đang im lặng, Kirihiko thở dài. Có vẻ như anh cũng đã chán việc trêu chọc rồi.
"Chà, nếu vẫn trong phạm vi của một mối quan hệ lành mạnh thì sao cũng được. Hơn nữa, Koyuki-chan, em đã đọc xong sách chưa?"
"A, d-dạ chưa... em mới đọc đến nửa tập hai thôi ạ."
"Ara vậy sao, tiếc quá."
Kirihiko đưa tay lên má, xịu mày xuống.
"Vậy thì lần sau đến đây, kể cho chị nghe cảm nhận và nhiều thứ khác nữa nhé."
"D-Dạ... em không phiền đâu ạ."
Koyuki nhìn chằm chằm vào mặt Kirihiko.
Rồi cô ngơ ngác nghiêng đầu.
"Không lẽ nào... anh chủ tiệm cũng, thích cuốn sách này ạ?"
"Hả?"
"N-Nó thú vị lắm ạ. Em đây là lần đầu đọc light novel, mà bị cuốn hút luôn. Đặc biệt là Fran-chan ở tập một rất dễ thương... ạ...?"
Cầm lấy tập hai vẫn còn để trên bàn, Koyuki cứng đờ người lại.
Xem ra cuối cùng cô cũng đã nhận ra.
Rằng tên tác giả được ghi ở đó... chính là Akaneya Kirihiko.
Koyuki ngẩng phắt mặt lên, nhìn qua lại giữa cuốn sách và Kirihiko rồi hét lên.
"Anh là tác giả sao!?"
"Ừm. Tại chị lười nghĩ bút danh quá. Nên là ra mắt bằng tên thật luôn đó."
"S-Sao cậu không nói chứ Sasahara-kun!?"
"...Nói thật thì, tớ đã luôn dõi theo xem lúc nào thì cậu sẽ nhận ra đó."
Thấy Koyuki hốt hoảng, Naoya bật cười khúc khích.
Cậu dẫn cô đến đây cũng một phần là vì muốn nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên đó.
Thấy Koyuki đang luống cuống, Kirihiko cười và thản nhiên nói.
"Chuyện là vậy đó, nên từ giờ hãy đến nhà chị thường xuyên để cung cấp ý tưởng nhé♡ Nhìn hai đứa, chị thấy có thể nhặt được nhiều ý tưởng hay đó."
"Ể... sự dễ thương của Shirogane-san mà được lưu hành toàn quốc thì có hơi..."
"Vậy thì đổi lại, bằng quyền được tự do tán tỉnh nhau trong nhà chị thì sao?"
"Em đồng ý với thỏa thuận đó ạ."
"Đừng có mà đồng ý chứ...!"
Koyuki đỏ bừng mặt, đánh vào vai Naoya một cái.


3 Bình luận