Hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)
Chương 356 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng thiêng – phần 21
0 Bình luận - Độ dài: 1,915 từ - Cập nhật:
Bài học rút ra từ arc này: Tôi không nên viết hết tất cả những gì mình muốn viết, đã vượt quá hai mươi chương mất rồi...
___________________________________________________________________
Quả đúng là hồi phục theo tỷ lệ, ngay cả thể lực vô số người cộng lại của 「Scar Đầy Vết Thương」của cũng được hồi phục.
Vì chỉ hồi phục 50%, nên thực tế vẫn gần trong tình trạng nửa sống nửa chết, nhưng nếu ném thêm một lọ Mystic Soma nữa thì sẽ hồi phục 100%.
「「「Karororororo……」」」
「Ồ, món hàng được đề cử số một của Công ty Sanraku「Ân huệ」có giá cắt cổ đấy, nhưng mày có thể thanh toán bằng chiến tích nhé」
Dù có hơi mờ tối đi nữa thì tối vẫn là tối, bật đèn lên thôi!
「Phải mau chóng trèo lên mặt đất rồi gửi lời cảm ơn đến cái tên đỏ lòm kia mới đượ…」
Đã bật đèn ma thuật để có ánh sáng, dù là thủy tinh nhưng khung cảnh vẫn toàn là đất, cứ tưởng chẳng có gì để nhìn… nhưng rồi lại thành ra như thế này đây.
「Nhìn kìa 「Scar Đầy Vết Thương」 đó chẳng phải tổ tiên của mày à?」
Là hóa thạch đấy. Dù chỉ có một cái đầu, nhưng bộ xương của một con khủng long bạo chúa lại đang lộ ra sau tấm kính. Đầu xương có phần bị sứt một chút cũng có thể coi là duyên dáng đi.
Nhắc mới nhớ, hình như hóa thạch cũng có thể nhặt làm vật phẩm thì phải. Tôi muốn nói là 「Waai~ đi khai quật hóa thạch nào~」lắm, nhưng chuyện đó để sau cũng được. Vì còn có thứ khiến tôi để tâm hơn nữa.
「Không sứt mẻ, không hề hấn gì sao…」
Nổ tung từ bên trong, tức là do đòn Muscle Impact kia đã tạo ra không gian này, vốn dĩ tất cả bề mặt tiếp xúc trong không gian đó lẽ ra đều đã bị biến thành thủy tinh… hoặc ít nhất là đáng lẽ phải như vậy.
Nhưng chỉ một chỗ, chỉ đúng một điểm là không như vậy… không, phải nói là một vật thì đúng hơn… đã tồn tại ở đó.
「…Cột? Gai?」
Dù nói là đã bị thủy tinh hóa, nhưng không có nghĩa là xuyên suốt tận đáy đất đều trở nên trong suốt… Chính vì vậy, dị vật này, thứ chồi lên xuyên qua lớp đất từ dưới tận sâu bên kia lớp kính lại càng toát ra cảm giác bất thường khi nó không phải đất, cũng chẳng phải đá, mà vẫn giữ nguyên bản chất vật liệu ban đầu.
Không phải đá… mà cũng không hẳn là khoáng sản… nếu phải chọn thì giống thép hơn? Cái gai đen tuyền ấy, trong khi mọi thứ xung quanh đều bị ảnh hưởng trực tiếp từ cú Muscle Impact, thì bản thân nó lại không có lấy một dấu hiệu gì là đã biến đổi để có hình dạng hiện tại.
Mà khoan, thứ thế này mọc ở đây sao tôi không để ý nhỉ? Hay là do địa hình biến đổi nên mới bị lộ ra?
「…Nhưng mà, cái màu đen này… hình như tôi từng thấy ở đâu đó rồi thì phải.」
Ở đâu nhỉ… Tuy là kim loại nhưng lại có chút gì đó hữu cơ, cái chất liệu này, kiểu như lớp vỏ ngoài của quái vật… Không phải là Lycaon. Nó cứng thật đấy, nhưng lại toàn lông mà… hửm?
「Uoah!」
Cái gì vậy, tự nhiên có cảm giác như đang lơ lửng… khoan đã, cái cảm giác bị treo lủng lẳng này là sao? Khoan, chẳng lẽ… váy mình đang bị nhấc lên!?
Gắng gượng quay đầu lại trong tư thế lơ lửng, trước mắt tôi là cái hàm dưới của một con thú ba đầu đang ngậm đuôi váy R.I.P. Cùng với đôi mắt vô cảm đặc trưng loài bò sát của cái đầu bên phải. Tiện thể, cái đầu bên trái cũng đang nhìn sang từ phía đối diện.
「Kyaa, Scar Đầy Vết Thương-san ecchi~… không phải, khoan đã, trước tiên tôi muốn kiểm tra xem có thu thập được vật phẩm không, còn nhiều thứ muốn xác nhận mà…」
Cái thái độ kiểu 「Ta không hiểu tiếng người đâu」 y chang, rồi nó bắt đầu lừng lững bước về phía lối ra. Dĩ nhiên, vì nó đang ngậm tôi theo nên tôi cũng bị kéo đi khỏi cái gai đen…
C-chẳng lẽ nó xem tôi là phụ kiện kèm theo đấy à!? Cái thái độ kiểu 「Đi lẹ lên nào, thiệt tình…」 là sao hả!!
Khoan đã, ít nhất thì cho tôi lấy hóa thạch đã chứ—!!
Nó tiếp tục bước từng bước nặng nề, như thể đang kiểm tra từng nhịp chân, rồi chẳng mấy chốc mà tốc độ ấy tăng lên đến mức phi nước đại.
「Khoan, a, ue, gyaa, i.. —!」
Và do cấu trúc cơ thể của Scar Đầy Vết Thương, khi tôi bị treo lủng lẳng vì bị ngậm váy, nên mỗi lần cái đầu lắc cứ là tôi lại bị giật lên giật xuống dữ dội, đến mức không kiềm được mà phát ra mấy tiếng kỳ quặc.
「「Gyaoooooo!!」」
「Im mồm điiiii!!」
Cái quái gì vậy, âm thanh vòm siêu cấp siêu tệ hại gì đây!? Gì thế này, kiểu công kích bằng sóng âm mới à!? Giảm âm lượng đi… ư ư, đừng có lắc nữa!! Cái con thằn lằn khốn nạn này mày cố ý đúng không!?
Bị giật lắc liên tục ở ghé ngồi hàng đầu, tôi bị「Tàu cao tốc Scar Đầy Vết Thương」 lao vút lên đường hầm nghiêng hướng lên trời với đôi chân khỏe đến mức không thể tin được nó từng bị thiêu rụi lúc nãy.
「Nghh, ugh, ouh, aeh」
Khốn thật, tầm nhìn bị rung lắc dữ quá… ít nhất thì cho tôi ngồi trên lưng chứ… đồ khốn, vì ngậm váy nên lực ly tâm mới tệ thế này. Khoan, đợi chút, ít nhất cũng cho tôi….trang bị… khoan đã, với chỉ số này thì… ọghh
「Dừng—mà khoan, cái này không còn ở mức lộ pantsu thoáng qua nữa rồi!!」[note74767]
Ah, lối ra… gueee.
.
.
.
Vì đang là ban đêm, nên cũng không đến mức vừa bước ra ngoài là ánh sáng làm lóa tầm nhìn. Nhưng dù vậy, so với nơi dưới lòng đất không có chút ánh sáng nào, thì mặt đất ngập trong ánh trăng sao này vẫn sáng hơn rất nhiều… và cũng là một khung cảnh địa ngục hỗn loạn.
Thì ra là vậy, sau khi tung ra ma pháp quy mô lớn đến vậy mà chỉ có mỗi con Đại Xích Tham Lam đó ngoi lên từ dưới địa ngục thì tinh thần bọn họ sụp đổ cũng là điều dễ hiểu thôi.
Hơn nữa, đòn Muscle Impact kia về mặt hình ảnh cũng đã quá đủ để khơi gợi tuyệt vọng.
Nói cách khác, tuyến phòng thủ của tộc Elf Rừng hoàn toàn sụp đổ. Mà ngược lại, việc vẫn còn vài người trong số họ dám đứng vững chiến đấu mới chính là điều gây sốc hơn.
「…Con chết tiệt đó」
Và còn một thứ nữa không thể bỏ qua. Một tên biến thái dù hành động phô trương nhưng lại rõ ràng làm qua loa, Đại Xích Tham Lam đang ngấu nghiến Elf rừng, và một vị dũng giả đang cố gắng đối phó cả hai cùng lúc nên chẳng việc nào ra hồn.
Gì đấy, chơi khinh thường à? Mà, cái tên đầu tiên đúng là đang khinh thường thật. Đấm bỏ mẹ nó thôi.
「Này 「Scar Đầy Vết Thương」 hiểu bằng cảm giác đi」
Bị treo lủng lẳng, tôi vẫn chỉ tay về phía bầu trời.
Không cần phải trả lời bằng lời nói, hãy đáp lại bằng hành động …!!
Liệu nó có hiểu được ý mà tôi muốn truyền đạt, hay chỉ là bản năng của nó đã đoán ra cách sử dụng tôi như một phụ kiện?.
Cái cổ lực lưỡng của 「Scar Đầy Vết Thương」với cấu tạo sinh học ba đầu vốn đã là quá tải, giờ lại càng căng lên thêm để tiếp thêm sức mạnh.
Và rồi..hai cái đầu bên trái và bên phải đồng loạt nôn ra dầu cháy, tạt từ trên xuống như thể muốn nện thẳng xuống đất, trong khi cái đầu giữa thì hất cằm từ dưới lên, dùng chính hàm dưới đó để móc lấy tôi và ném thẳng lên trên theo kiểu underthrow.
Aaa, tang phục của tôi bay mất rồi… Sao bọn quái vật nào cũng cứ phải coi tôi như kẹo mút hoặc quả bóng thế hả? Dù có giết tôi thì cũng phải nhẹ nhàng một chút chứ? Chết như một vật phẩm tiêu hao thế này… đúng là cảm giác khó tả… Rồi, quỹ đạo rơi…
「Đến lượt ngươi rồi, đây sẽ là bia mộ của mày… 「Memento Mori – Ký ức về cái chết không thể chia lìa」!!」
Thanh đại kiếm đơn sắc khổng lồ mà tôi không thể mang theo trong kho vật phẩm thông thường vì quá nặng, nên đã cất giữ trong Inventoria nay hấp thụ ánh sáng màn đêm, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo.
Lực nắm chặt, và cánh tay vung lên mang theo ý chí muốn chẻ đôi kẻ thù. Tôi xoay người giữa không trung, vừa lúc đầu chúc thẳng xuống dưới thì dùng chân đạp lên bầu trời, tăng tốc rơi xuống, tung một bước chân nữa từ trên xuống…
Định ra một con đường thẳng đứng theo chiều dọc để lao xuống.
Dù có tiến hóa thì cái đội vàng đó cũng vậy thôi. Tăng tốc, hiệu chỉnh hành vi, bước đi trên không, điều chỉnh trọng lực…tất cả các kỹ năng hỗ trợ cho khả năng cơ động đều được dồn tài nguyên vào, và thứ tôi đạt được là 「Con Đường」 vô địch vượt qua mọi giới hạn… Không phải rơi xuống, mà là một nhát chém lao từ trời cao xuống.
「Lằng nhằng lê thê quá đấy, ít nhất cũng chia ra làm hai nửa đi, hai nửa!」
───Ngay cả mặt trăng còn có thể vỡ tan cơ mà………
Tuyệt Kỹ Chí Mạng【Đoạn Tuyệt Trảm】- Chimei Jinjutsu: Tachikiri Wakachi Một thanh kiếm chứa đựng lời nguyện cầu 「Dù có chết cũng không chia lìa」 giờ đây lại dùng cho kỹ năng mang tên đầy mỉa mai là “Chém Đứt” và “Chia Cắt”.[note74768]
Thế nhưng chính lưỡi kiếm đó đã chia bốn chiếc đầu của đại xích y tham lam thành hai nửa trái phải, rồi tiếp tục chẻ cả thân mình và cái miệng khổng lồ trên ngực ra làm hai mảnh.
「Hiiiee!!」
Và rồi, ngay khi tôi vừa tiếp đất, hai bên liền bị những luồng lửa dữ dội như muốn xé toạc mặt đất, kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, ập đến những chiếc đầu bị chẻ đôi về phía trái và phải.
_____________________________________________________
Không phải là kiểu 「giữa khủng long và con người đã hình thành một sợi dây liên kết」 hay gì cả, mà đơn giản là đầu ở giữa không tham gia tấn công nên mới thoát chết thôi.
Việc dùng Đoạt Tuyệt Trảm, một kỹ năng dành cho kiếm dài (longsword), với thanh đại kiếm (Grave Sword) không phải là lỗi mà là do hệ thống thiết kế vậy.


0 Bình luận