hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)
Chương 299 – Brünnhilde Baskerville đệ tam (14 tuổi)
4 Bình luận - Độ dài: 2,364 từ - Cập nhật:
Chap 299 – Brünnhilde Baskerville đệ tam (14 tuổi)
【Du Lang】
Sanraku: Tuy đột ngột, nhưng làm cái khảo sát tí đi.
Rust: Khảo sát?
Sanraku: Chỉ cần nêu ra một cái tên nghe ngầu ngầu thôi.
Rust: Tuyệt đối băng giá – Absolute Zero!
Akitsu Akane: Hắc Thiên Vô Trần Liềm – Noble Scythe Silent!
Oikatzzo: Huyết dịch Truyền nhiễm– Blood Infection!
Hiệp sĩ bút chì: Brünnhilde Baskerville đệ tam.
Sanraku: Đó là ai vậy?
Hiệp sĩ bút chì: Tên của tên nào đó gửi fanmail cho tôi ngoài đời ấy, nội dung quái gở đến khó tin.
Hiệp sĩ bút chì: Tên đó còn dám gửi lời khuyên dạy đời tôi với giọng điệu cực kì thượng đẳng… Nên tôi đang định chờ khoảng ba năm nữa rồi lôi cái tên nó ra để làm quả troll thật hoành tráng.
Sanraku: Ác quỷ à?
Kyōgoku: Sanraku à... quay lại Bakumatsu với bọn tôi đi mà... giờ đang vui lắm luôn đó~!
Sanraku: Lời rủ rê chơi Bakumatsu cũng giống như tuyên bố thiên trù ấy…
Kyōgoku: Biết tôi mất bao lâu mới thoát được cái địa ngục respawn đó không hả…!
Kyōgoku: Bị ninja từ đâu nhảy ra phục kích! Xong rồi còn bị kéo vô mấy vụ báo thù chẳng biết đầu đuôi nữa chứ!
Sanraku: À, Revenge Infection à… Tên nào chơi giỏi trò đó có thể kéo cả chục người vào cơ.
Hiệp sĩ bút chì: Ghét Bakumatsu lắm, bọn nó biến cả khả năng giao tiếp thành sát thương luôn rồi.
Oikatzzo: Không ngờ lại tồn tại cái thế giới mà câu chào mặc định là: “Xin chào! Đi chết đi!” luôn ấy chứ.
Sanraku: Nếu nói đúng thì chắc phải là: “Chết đi! (ý là: Xin chào)” mới chuẩn.
Kyōgoku: Ngoài ra… về tên nghe ngầu ấy... Tướng quân Ultimate – Dai Ultimate Shogun, chẳng hạn?
Sanraku: Bị loại.
Kyōgoku: Nhớ đấy, ta nhất định sẽ thiên trù ngươi một ngày nào đó…!
Mordo: Mà khoan, khảo sát này là khảo sát về gì thế?
Sanraku: Thật ra thì… trong ShanFro, tôi mới tậu được một món hàng đắt tiền. Mà món đó chưa đặt tên, nên...
Rust: …Mua cái gì vậy?
Sanraku: Bí mật.
.
.
.
「Phải làm sao đây, cứ đà này thì Brünnhilde Baskerville đệ tam có khi lại thành ứng cử viên sáng giá nhất mất...」
Khốn kiếp, những lúc quan trọng thì bọn ấy lại chẳng được cái tích sự gì.
Dù sao thì—người thiết kế cũng nói là cần thêm chút thời gian nữa để "hoàn thiện".
Fufufufufu...
Xét Về tài nguyên khoáng sản, hiện tại khó có ai trong game có thể sánh được với tôi.
Tính cả chi phí mua và nâng cấp, tôi đã nướng 4 tỷ 9 mani rồi đấy…nên thành phẩm nó phải xứng đáng với số tiền bỏ ra mới được...!
「Aaa... những pha mua sắm vô lý đến mức méo mó cảm giác tiền bạc thế này đúng là sướng thật mà...」
「Uwoaaa!? Mình thật sự hiện đang ôm trong tay 1 tỷ marnie sao-desuwa!?」
Nhìn Emul run rẩy trong vui sướng nặng nề ôm chồng sách ma thuật chất cao như núi, tôi chợt nhận ra mình vẫn chưa cường hóa trang bị cho em ấy. Tóm lại, hôm nay là ngày đẹp trời nên hãy hành động ngay thôi.
「Rồi—Emul, tiện thể thì nâng cấp hết trang bị của nhóc luôn nha, chơi lớn nào!!」
「Uwoaa~! Sanraku-san là tuyệt nhất đấy desuwa~!」
「Sắp tới còn phải xông pha cả tân đại lục nữa cơ mà—phải làm việc ra hồn vào đấy!」
「Uwoaaa…」
Hahaha, Emul à, sao lại trưng ra cái ánh mắt như người vừa chết thế kia?
Nếu còn tổ đội với tôi, chắc chắn kiểu gì cũng sẽ đụng độ Lycaon với Goldunine, không trốn được đâu nhé~
Đã mất công mới có được phụ kiện đầu có thể option tải nặng với khả năng tương thích phụ tùng cỡ lớn mà… phải tận dụng triệt để chứ?
.
.
.
Và thế là giờ đây, tôi đang ở khu vực đầu tiên đầy hoài niệm—
「Khu rừng quái vật hoành hành」
「Nhìn kìa Emul, hiếm khi mà thấy cảnh goblin vừa khóc vừa la hét bỏ chạy nhỉ?」
「Mấy con quái gặp phải Lycaon chắc cũng giống như vậy đó ạ?」
「Này này, thế thì chẳng khác nào nhóc đang nói anh là quái vật đấy à?」
「Uwaa!? Cái gì thế kia!? Quái vật!?」
「Đầu chim… người tiền sử à?」
「Chắc là quái hiếm rồi! Giết nó đi!」
「Tui là người chơi mà trời ơi…」
Nhân tiện, đây là lần thứ 12 tôi bị nhầm là quái vật.
Do quái hiếm trong khu vực này là “Vorpal Bunny”, nên Emul cũng dễ bị nhắm làm mục tiêu.
Vì thế tôi đang bật chế độ khăn choàng để che chắn.
Chén Thánh chuyển giới ấy hả, thôi khỏi dùng—một phần vì phiền, một phần vì tôi nghi nếu giới tính khác với lúc đăng ký tạo nhân vật thì sẽ gặp rắc rối khi đăng ký guild.
「Aaa, lạ thật đấy… mới gần đây thôi mà giờ nghĩ lại cứ như ký ức xa xôi nào ấy…」
「Em không biết hình ảnh Sanraku-san thời anh còn cày khu này… nhưng em hiểu một điều là từ đó đến giờ chắc là dồn dập khủng khiếp lắm.」
「Gần như tất cả là tại cái tên Penchigon đó đấy… thật sự luôn.㎑
Việc bị dây vào đám Ashura-kai ở Thirdrema, và cả rắc rối sau khi hạ được Wezaemon…
「Ừm, rõ ràng là… tất cả là tại bà ta.」
「Em đã mơ hồ nghĩ thế từ lâu rồi… Nhưng hình như Sanraku-san đang dùng lý do ‘tại người khác’ làm cái cớ biện minh cho mọi thứ thì phải?」
「Không phải vậy đâu~(Cố tình dùng giọng dễ thương)」
Mà thật ra thì, tôi lúc nào cũng thủ sẵn một cái cớ là:
“Tôi làm vậy vì Arthur Pencilgon bảo thế mà.”
Tôi đi tiếp, lướt qua những người chơi mới, vẻ mặt bỡ ngỡ chưa che giấu nổi.
Đứa nào đứa nấy cũng mở to mắt nhìn tôi, bán khỏa thân, rồi ánh mắt kiểu:
“À… chắc là không có tiền mua đồ…”
Nhưng ánh nhìn mà tôi cảm thấy tổn thương nhất, lại là từ một gã cũng bán khỏa thân, đầu đội mặt ngựa, khi chúng tôi đi lướt qua nhau và ánh mắt hắn như nói:
“Người anh em! Đồng chí!!”
Này này, tôi đâu có muốn bán khỏa thân, ok?
Tôi không có thích cái kiểu bán khỏa thân này đâu nha!? Không phải fet*ish gì đâu!
Ừ thì ban đầu tôi chọn ưu tiên tiền bạc hơn là hình ảnh, nhưng động cơ gốc là vì kinh tế, không phải vì thích khoe thân đâu!
Nói chung là: hoan hô chủ nghĩa tư bản!!
「Rồi, cuối cùng cũng tới rồi.」
「Em thấy nó rồi đó desuwa!」
Chắc chẳng có nhiều người từng nhìn khung cảnh ấy từ phía này. Trong khi ai cũng tiến bước từ “khu một” sang “khu hai”, thì tôi lại ngược dòng, quay lại lối xưa.
Khu rừng mở ra trước mắt, nơi đặt chân đầu tiên của những nhà khai phá, bệ phóng tiến vào thế giới chưa biết.
Một thị trấn sôi động không thua gì, thậm chí có phần hơn cả Thirdrema—nó có tên là: Fỉrstia.
「Xét thứ hạng thì chắc kiểu: trên Secondil, dưới Thirdrema, nhưng diện tích thì ngang ngửa Thirdrema ha…」
「Vì phần lớn là quảng trường nên mới thấy rộng vậy đó ạ.」
Đang sắp sửa qua tân đại lục, vậy mà lại lần đầu ghé thăm thị trấn khởi đầu—cũng thấy nghẹn ngào ra phết nhỉ...
Không phải là kiểu cảng thị phồn vinh như Fifthsia, nơi đánh dấu cho khởi đầu cuộc hành trình mới,
Cũng không phải là đô thị cao nguyên như Thirdrema, nơi người ta đứng lại trước ba ngã rẽ và chọn đường.
Rộng thì có rộng, nhà cửa cũng có kha khá—nhưng cái mùi quê mùa nó cứ… thoang thoảng thế nào ấy.
Nói sao nhỉ, một cái thị trấn khởi đầu đúng chuẩn luôn, nơi ta chỉ muốn lao mình ra thế giới vì còn trẻ.
「T-tấp nập ghê luôn đó ạ……!」
「Thế mà nghe bảo đây là lúc yên ả rồi đấy.」
Hồi hè thì người chơi đổ về còn khủng khiếp hơn nhiều—đến mức có thể sánh với đại đô thị.
Mà cũng phải thôi, ở cái thị trấn này thì chả có lý do gì để lưu lại quá một tháng cả, nên phần lớn người chơi chắc giờ đang cày ở Secondil hay Thirdrema rồi.
Tức là, đám đông lộn xộn ở đây toàn là tân binh mới toanh bước chân vào game thôi đấy—vậy mà đông đến thế này đây.
Đêm khuya mà vẫn rôm rả thế kia, giá như game chia được độ đông này ra tí cho bên Táo Bón hay Trang Trại Sinh Tồn thì tốt…Nhưng đống đó là game rác, nên ước mơ cũng chỉ là mơ ước mà thôi.
Trang trại sinh tồn đỉnh lắm nhé.
Trồng trọt trong môi trường nguy hiểm đến mức phải dùng hầm trú ẩn hạt nhân để đi toilet, rồi chứng kiến cả mùa vụ bị xoá sổ không thương tiếc… Nó dạy bạn bài học:
“Nỗ lực không phải lúc nào cũng được đền đáp.”
Hơn hết, nó giúp bạn hiểu sâu sắc giá trị của việc “đúng người đúng chỗ” đấy!
「…Emul, im lặng chút đi.」
「Vâng ạ!」
Giờ chỉ cần đăng ký vào guild lính đánh thuê lấy “huy hiệu” xong cái là chuồn ngay… nhưng mà, guild lính đánh thuê nằm đâu nhỉ?
Mà dĩ nhiên, mới đến lần đầu thì tôi có biết cái quái gì đâu.
Thôi thì coi như tham quan, dạo quanh Firstia vậy.
「Ra thế… Biết trước là sẽ tràn ngập tân binh, nên tiệm bán hàng cũng được thiết kế kiểu chợ búa cho dễ xoay sở à.」
Để xử lý lượng lớn người chơi đổ tới, người bán dựng bàn theo hàng ngang, trải thuốc hồi phục, thảo dược ra đầy lên.
Những thím bán hàng thì gào to át cả tiếng ồn để bắt khách.
Thỉnh thoảng có vài đứa định thó đồ bày sẵn, chắc kiểu “trò đùa trong game mà”, nhưng bị mấy cú tát nhanh như chớp hoặc cái liếc mắt như giết người ngăn lại ngay.
Khoan đã… cú đó nhanh ngang Sylvia Goldberg còn gì? Bà thím kia nguy hiểm thật!
「…Thỏ.」
「…Rắn.」
「…Độc.」
Hmm, nghe loáng thoáng vài từ quen tai…Hình như cũng kha khá người chơi đã vượt ra khỏi thị trấn, rồi chết quay về đây.
Mà cái game này, cứ coi như khu rừng quái vật hoành hành là phần hướng dẫn, nhưng vẫn chơi trò gài bẫy người mới triệt để luôn…Chỉ nghĩ tới con rắn khốn nạn đó thôi mà đã sôi máu lên rồi.
Nếu không bị điều kiện của tinh thần Vorpal thì tôi đã hành nó ra bã cả trăm lần rồi…Nói chứ, có khi nó là họ hàng nhà Goldunine cũng nên?
「Khốn thật, ai nấy cũng mặc đồ giống nhau…」
Ờ thì, toàn tân thủ là chính, lại chẳng ai muốn quay lại đây làm gì.
Toàn là mấy đứa vừa mới tạo nhân vật thôi.
Tức là, tất cả bọn nó đều mặc đồ khởi đầu, được chọn từ vài mẫu cơ bản.
Khác biệt có chăng là chút màu sắc hoặc kiểu dáng.
Nhìn mà nhớ tới mấy chuyên gia phân biệt giới tính gà con…
「Nghĩ theo hướng ngược lại thì, chính việc bán khỏa thân mới là sự cá tính hiếm có?」
Ồ, lại mặt nạ chim nhìn chằm chằm kìa
Ráng mạnh lên nha, lính mới.
Dù có bị kẹt ở Mud Digger thì nếu chơi theo hướng né đòn cũng trụ được tới late game đấy!
Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ thì chợt nhận ra có một đám đông tụ tập ồn ào khác thường náo nhiệt hơn xung quanh.
「Gì đó, gì đó?」
Tôi rướn lên tận dụng avatar cao ráo thì thấy cảnh tượng:
Hai người chơi, rõ ràng có kinh nghiệm chứ không còn non tay, đang đối mặt nhau giữa cái thị trấn tân thủ này.
「Thắng thua là chuyện sau cùng!」
「Mang theo đồ bơi học sinh chưa?」
「Dĩ nhiên rồi!」
「Thế thì nghiêm túc nha…」
『Quyết đấu!!』
Chuyên quái gì đang diễn ra vậy trời.
____________________________________________________________
Chắc là khoảng ba năm nữa, sẽ có một nữ sinh cấp ba ở đâu đó trong thế giới này chết vì tức giận... đồ ác quỷ Pencilgon!!
Phơi nhiễm trả thù - Revenge Infection
Một kỹ thuật “thiên trụ cao cấp”
Đây là một chiến thuật tiêu diệt diện rộng lợi dụng hệ thống "trả thù" – vốn được kích hoạt khi một trong hai phe “Sói Mibu” hoặc “Duy Tân Chí sĩ” bị tiêu diệt hàng loạt trong chiến đấu với tỷ lệ lực lượng chênh lệch, và vẫn còn người sống sót phía bên yếu thế.
Trong thời gian hệ thống trả thù được kích hoạt, người chơi sống sót sẽ nhận được buff rất lớn khi chiến đấu với toàn bộ người thuộc phe địch đã có mặt trong khu vực chiến đấu lúc đó.
Bằng cách lợi dụng điều này, người chơi có thể cố ý tạo ra trận hỗn chiến với tỷ lệ lực lượng lệch hẳn về một bên, khiến những người chơi không liên quan cũng bị gắn mác “kẻ thù”, nhờ đó thực hiện một cuộc thiên trụ có lợi thế áp đảo.
Một ranker bên phe “Duy Tân” tên là Sensoya cực kỳ thành thạo kỹ thuật này. Kết hợp sức mạnh bá đạo trong của ranker Bakumatsu, thậm chí còn có ghi chép rằng hắn từng đánh chặn được chiêu “Thiên trụ tập kích hội đồng xuyên khiên thịt từ trên không” khét tiếng:
Tóm lại,
Sensoya "Vì ngươi ở chỗ đó vào lúc đó nên ngươi là kẻ thù."
Kyogoku "Hả?"
_Katarina


4 Bình luận