Hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)
Chương 347 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng thiêng – phần 12
0 Bình luận - Độ dài: 2,023 từ - Cập nhật:
Chiến lực tổng thì Đại Xích Tham Lam là kẻ chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Thế nhưng nếu chỉ xét về sức mạnh thuần túy và khả năng kiểm soát chiến trường thì Scar Đầy Thương Tích lại vượt trội hơn, còn về khả năng cơ động linh hoạt thì con người là tôi mới là kẻ có lợi thế.
「Kh…! Chỉ cần 「Scar Đầy Thương Tích」 khựng lại một chút là cả đám chúng nó đều quay đầu về phía mình…!」
Kẻ thù của kẻ thù chưa chắc là bạn, nhưng việc tôi và Scar Đầy Thương Tích cùng tập trung công kích Đại Xích Tham Lam kia...
Việc chuyển sang hình dạng thứ ba với các bộ phận đã được cố định khiến nó khác hẳn với hai dạng trước đó, vốn có các đòn tấn công và cách tấn công thiếu ổn định, nhờ vậy việc đọc được chuyển động cũng dễ hơn.
Dù cho 「Scar đầy vết thương」 có phá tanh bành đến mức nào, thì cái đầu ở đuôi vẫn chỉ nhắm vào tôi mà thôi... Nói cách khác, vì tôi có thể chắc chắn rằng đòn tấn công sẽ đến từ phần đó, nên tôi có thể hành động dựa trên tiền đề ấy.
Dù chất liệu có cao cấp đi chăng nữa, cảm giác vẫn như bị bắt phải chạy hết tốc lực trên một tấm thép mỏng đặt tạm bợ giữa hai vách đá.
Hồi nãy tôi còn bày trò làm “nhân vật ngầu” với Alyule đấy… nhưng thú thật nhé, đây là ván game may rủi dã man luôn.
「Guh, nooo…!」
Do điều chỉnh góc độ của khiên không chuẩn, nên tia laser bắn thẳng từ góc chính diện va chạm trực diện với Khiên Gương Minh Vương - Hades Dis Pater.
Đúng là Khiên Gương Minh Vương có thể phản xạ các đòn tấn công phép thuật, và nếu kích hoạt Quá Tải Cơ Giới - Exceed Charge, thì còn có thể hấp thụ ma lực của kẻ địch nữa.
Nhưng mà… nói cho cùng, cũng chỉ có thế thôi.
Lý do tôi hay dùng Thanh Kiếm Khao Khát Tuyệt Hảo - Duexlam, một vũ khí không có năng lực tấn công đặc biệt, là bởi vì: "nó không mất độ bền", một lợi thế tuyệt đối mà trong số các vũ khí tôi sở hữu thì chỉ mình nó có được.
Tức là gì? Là dù cho đó có là Khiên Gương Minh Vương đi nữa, nếu cứ phải liên tục không phải một hai lần đỡ lấy mấy cái tia laser mà chỉ cần chạm phải là cơ thể tan thành tro, thì độ bền của nó cũng sẽ bị mài mòn đến mức không thể bỏ qua được.
「Chết tiệt…! DPS không đủ đâu 「Scar Đầy Thương Tích」!」
Biết rồi biết rồi, chết tiệt! Chính tao mới là đứa không đủ DPS đây này! Chen chân vào một trận MvM còn khó hơn cả việc đơn thân độc mã đánh úp một tiểu đội đấy!!
Đang ở giữa trận sumo của nhiều đầu, trong đó một cái đầu còn đang bắn beam về phía tôi, thì làm sao mà đóng góp hỏa lực cho được.
Gọi là “quấn lấy nhau hỗn chiến” thì nghe còn đáng yêu chứ thực tế tụi này là loại mà cân nặng phải tính bằng tấn chứ không phải kg đâu. Mà trong cái mớ hỗn độn cực kỳ nguy hiểm đó, quăng một con người bình thường như tôi vào thì sẽ ra sao? Là thằng từng chen chúc chọi vai chọi lưng với lũ bọ cạp, tôi hiểu rõ điều đó.
Con người với quái vật, mọi chỉ số đều lệch pha hoàn toàn. Chúng chỉ cần lỡ giẫm một bước cũng đủ để coi là án tử cho tôi rồi. Khiêu vũ giao lưu của các tử thần chăng? Hahaha, cả hai bên chết hết cho rồi.
「Kh… Dù sao đi nữa thì cái đầu ở đuôi đó đúng là quá phiền phức」
Bốn cái đầu mọc ra từ thân thì đang bận bịu với 「Scar Đầy Thương Tích」 vậy mà chỉ riêng cái đầu ở đuôi khốn kiếp đó, từ đầu trận tới giờ vẫn chăm chăm nhắm vào mỗi mình tôi.
Hơn hết, cái đầu đó được nối với thân chính bằng cái đuôi, vì thế phạm vi chuyển động của nó vô cùng rộng.
「Thò đầu ra từ giữa hai chân rồi bắn laser à, như xiếc vậy… Uoo!!」
Phải gọi là “nhảy dây laser” mới đúng, một tia laser chém ngang cực kỳ chính xác nhắm vào gân Achilles của tôi mà tôi phải vội vàng tránh né.
Muốn phản công lắm chứ, nhưng cái đầu đuôi ấy lại biết rõ nó là một phần của cái đuôi, nên chẳng hề ngần ngại mà dùng chính cái đầu mình như một cây chùy, vung ra những đòn đánh như trời giáng.
Làm sao bây giờ? Nếu để tâm quá nhiều vào nó, thế cân bằng giữa 「Scar Đầy Thương Tích」 và 「Đại Xích Tham Lam」 có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng nếu giả vờ như nó không tồn tại, thì những đòn của nó đủ để tiễn tôi về thành luôn ấy chứ.
「Không còn cách nào để vô hiệu hóa nó à… chết tiệt, thiếu hỏa lực quá」
Không phải là không có cách. Nếu dùng Găng Tay Bọ Cạp Rực Rỡ – Girta Brill, với kỹ năng Siêu Phản Lực - Reject có thể tung ra đòn nghiền nát kinh hoàng kèm theo sóng xung kích cực mạnh thì có thể thổi bay cái đầu đó thành mảnh vụn.
Nhưng để làm được thì phải cố định cái đuôi hoạt động không ngừng kia lại. Hơn nữa, việc ở trạng thái không thể di chuyển khi đang đấu với raid boss là điều tối kỵ.
Hiện giờ nhờ Scar Đầy Thương Tích đang gánh phần lớn aggro nên tôi mới có cơ hội chen vào được chút, chứ nếu mà bị phản lực làm bất động rồi bị bốn cái đầu cùng nhắm tới thì đúng là chết chắc.
Đúng là phiền toái tột cùng. Trận raid này yêu cầu một đội hình cực kỳ chuẩn chỉ.
Nhìn vào số lượng tinh thể máu, có thể đoán chỉ để đối đầu với bản thể thôi cũng cần ít nhất mười người….không, riêng tanker phải tầm năm người, thành ra là mười lăm người mới ổn. Ba mươi người còn lại chia ra phá tinh thể máu.
Mà nhắc mới nhớ, team tanker của SF-Zoo đúng là đỉnh thật… Kiểu raid thế này, trừ khi là boss chuyên diệt tanker, còn không thì bọn họ chắc chắn luôn giữ suất đánh chính.
Nếu xét từng cá nhân thì có lẽ Josette mạnh hơn thật, nhưng chỉ riêng chuyện có thể chia đều gánh nặng cho năm người đã là lợi thế áp đảo rồi… Biết là than thở thì chẳng ích gì, nhưng vẫn thấy ganh tị vãi.
Mà nói gì thì nói, ít nhất thì đây không phải là đối thủ dành cho một người (hay ba?) đối đầu. Tuyệt đối không. Nhưng mà… vẫn phải làm thôi.
Có cảm giác như một trong số mấy cái đầu kia đang nhìn tôi bằng ánh mắt chứa chan cảm xúc mà một con bò sát không nên có… Tao mà để mày chết thì thật sự sẽ rất phiền phức đấy, nên cứ yên tâm đi, tao sẽ chăm lo cho mày quá mức luôn, kiểu như một ông bố bảo bọc quá mức ấy…!
「Thà rằng liều một chút để phản công… Hửm!?」
Không ổn rồi, kiểu đó sao…!!
Việc nhận ra điều này chỉ là tình cờ, nhưng bắt buộc phải xử lý. Tôi cảnh giác với chuyển động của cái đầu đuôi, đồng thời dùng Aradval trên tay phải để… chém con sói đỏ chạy ra từ phía ngôi làng.
Để so sánh Lycaon thì hơi quá, nhưng tôi chỉ liếc qua con sói đỏ có bốn mắt bị chém đôi một cách dễ dàng, rồi muốn ôm đầu vì những tiếng gầm rú và tiếng ầm ầm phát ra từ khắp nơi trong rừng.
「…À, vâng, vậy sao? Trứng tự ấp tự nở à?」
Không ổn rồi, thật sự không ổn… Nói cực đoan thì tôi cũng từng nghĩ nếu để tộc elf rừng làm tấm khiên thịt thì dù quái vật trong kết tinh máu có đồng loạt tỉnh dậy thì cũng xử lý được, nhưng nhìn cách con sói đỏ di chuyển bây giờ thì…!!
「Vvvvvoooooooooooo!!」
「Grrrrr……Graw!!」
「Pqyaaaaaaaaaaaa!!!」
「Waah, đúng là một đoàn diễu hành động vật tà ác… không phải!!」
Cái routine suy nghĩ chỉ là 「hợp nhất với bản thể」 à!!
Tôi có dẫm phải cái flag nào không…? Hay là bên kia dẫm? Khi một số lượng nhất định quái tinh thể máu bị hạ, bọn chúng sẽ đồng loạt được giải phóng… nghe cũng hợp lý đấy.
「Chết tiệt… chuyện này y chang con Ktharnid khốn nạn đó!!」
Không được rồi, sức mạnh đơn lẻ kiểu này không giải quyết được gì đâu. 「Scar Đầy Thương Tích」ở đây tạm thời đừng đánh thân chính mà đánh mấy phân thân đi… À ừ, dù có tận sáu con mắt mà vẫn không thèm để ý à!? Để ít nhất một phần sáu cái nhìn khác đi chứ đồ ngốc!
Nhưng mà 「Đại Xích Tham Lam」 với mười con mắt thì có tầm quan sát rộng phết, từng con quái trong kết tinh máu xuất hiện đều bị nó chặt đầu rồi quăng (vào miệng lớn), cứ chặt rồi quăng… ôi trời, nguy rồi.
「Kugh…!」
Đổi vũ khí sang Găng Tay Bọ Cạp Rực Rỡ, định dùng Exceed Charge để ngăn chặn Đại Xích Tham Lam đang bắt đầu cái kiểu ăn “tích trữ” giống Ktharnid kia, nhưng… ôi trời, tính keo kiệt.
「Nếu dùng rồi mà không đánh bại được thì sao?」 「Nếu chỉ cần hỏa lực thì có thể dùng 「Scar Đầy Thương Tích」 thay thế, có cần phải cố không?」 — câu hỏi đó đang trói chặt tôi, vì đây là lá bài tẩy chỉ dùng một lần mỗi bảy ngày, nên phải dùng đúng lúc.
Và trong lúc chần chừ đó, Đại Xích Tham Lam đã ăn xong cái bữa ăn vặt của nó.
「AAAAAAAaaaaaaaaaaaaarrrr!!!」
「Đùa à?! Ôi trời… woaa!!?」
Xin chào, đây là Sanraku đang tại hiện trường! Hiện tại chúng tôi… đang bay lên trời bởi sóng xung kích cực lớn phát ra từ trung tâm là 「Đại Xích Tham Lam」!! Cơ thể khổng lồ của 「Scar Đầy Thương Tích」 bay lơ lửng trên không trung, nghe như trò đùa vậy! Dù có kích nổ TNT ngay dưới chân cũng không thế này đâu. Đây là cutscene hả? Nhưng mà xin hãy đảm bảo không có sát thương khi tiếp đất nhé? Vì tôi không yên tâm nên tôi sẽ tự giải quyết nhé.
「Ughh... Quả nhiên vẫn ăn sát thương khi tiếp đất mà………!」
Nào là bò, khỉ, xúc tu của sứa được gắn thành chân người, cá sấu chân dài, đại bàng hai đầu, vân vân và mây mây——tính sơ sơ thì có tầm mười lăm, mười tám cá thể? Tất cả đều có thân hình đỏ rực, và từng con một đang bị đập nát, bị ăn, và bị Đại Đỏ Tham Lam hấp thụ vào người..
Tôi vẫn đang gacha hồi phục, nhưng không thể rời mắt khỏi cảnh tượng. Bởi vì…
「AAAAAAAaaaaaaaarrrr!!!!」
───Cơn lốc đỏ.
Những hạt nhỏ mà đỏ... đang xoay với số lượng khổng lồ, từ đó tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ mọc ra từ lưng Đại Xích Tham Lam đang gầm lên một tiếng khác hẳn so với trước đây.
Hiểu rồi…… không cần ai đóng dấu xác nhận tôi cũng biết được…đây chính là hình dạng cuối cùng, đúng chứ?
…Làm ơn hãy nói là đúng. Nếu sau khi vượt qua cái này mà còn có phần tiếp theo, thì thật sự tôi sẽ bật khóc mất.


0 Bình luận