Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)

Chương 329 – Big name encounter

1 Bình luận - Độ dài: 2,537 từ - Cập nhật:

Nhật ký thảm họa - Ngày thứ nhất: Tôi đang gặp rắc rối vì Sunraku bên trong (hình dạng Fea rác) đang nổi điên tràn ngập sát ý.

.

.

「……Emul」

「Không có phản ứng xung quanh... Đã thoát thành công rồi ạ desuwa!」

Tốt lắm, tốt lắm. Dù từ xa vẫn còn nghe thấy ba tiếng gầm, nhưng nếu đã trốn được sang bờ bên này thì cũng có thể thong thả ngắm nhìn đám cháy bên kia như một khán giả rồi.

「Giờ thì... Nếu là solo thì không nói, nhưng khi làm hộ vệ thì kết cục này cũng là điều tất yếu, nếu không muốn nói là đương nhiên.」

Dù trong đầu không khỏi nghĩ: “Nếu có nhiều người hơn, tầm mười lăm người chẳng hạn, thì có lẽ đã giải quyết dễ dàng hơn rồi”… Không, chẳng phải đó là lý do Thánh nữ-chan nhờ đến tôi sao? Nếu người ủy thác giới hạn số người tham gia thì độ khó vẫn sẽ được giữ nguyên. Chết tiệt, lẽ ra tôi nên kiểm tra xem có lập tổ đội được không. Emul thì đã được báo trước, vì là NPC nên có thể tổ đội được nên cũng không thể lấy làm tham chiếu được.

「Giờ thì... Bệ hạ, và cả công chúa điện hạ. Dù đã thoát thân thành công, nhưng chúng ta lại chạy về hướng hoàn toàn ngược lại với tiền tuyến. Sẽ phải đi bộ một lúc... Trong một số trường hợp, có thể sẽ phải dùng đến biện pháp 'mạnh tay'. Xin cho phép tôi được hành động như vậy, có được không ạ?」

「Ừm... Trong tình cảnh này, trẫm cũng không thể đòi hỏi điều gì xa xỉ. Tuy nhiên—」

Hả? Tuy nhiên, Arfilia điện hạ xin đừng nhìn tôi kiểu đó, bóng ma trong lòng tôi đang rên rỉ đau đớn đấy.

「Lưỡi gươm báo thù... Trước tiên, hãy để trẫm khen ngợi người vì đã cứu được trẫm và Arfilia.」

「À—ha, đây là vinh dự của thần ạ」

Tôi vốn không hay nhập vai hiệp sĩ... mà đúng hơn, hiệp sĩ bàn tròn thời tận thế kia đâu phải hiệp sĩ, toàn lũ du côn mặc giáp thì có. Dù vậy, nhân vật hiệp sĩ thì tôi đã xem qua nhiều đến phát ngán rồi, nên diễn hình thức bên ngoài cũng không khó.

Tôi quỳ xuống, cúi đầu tiếp nhận lời tán thưởng từ đức vua.

Vào những lúc thế này mà không thể hiện chút lễ nghi thì sẽ không đủ độ hảo cảm ở những phân đoạn quan trọng, rồi sẽ bị "game over" ngay, nên chuyện này quan trọng lắm.

「Hãy xưng danh đi」

「Tiểu nhân không đáng để xưng tên, nhưng... gọi là Sunraku là được. Còn đây là thỏ Vorpal Emul. Dù là quái vật nhưng là một đồng hành rất đáng tin cậy của thần」

「Fufuun~!」

Emul đứng thẳng tắp trên đầu tôi, hùng dũng ưỡn ngực, biểu diễn một cách khéo léo. Sự thật rằng con thỏ sát thủ nhắm đúng chỗ hiểm mỗi khi gặp người đang mở miệng nói chuyện khiến cả đức vua lẫn Fea rác... à không, Arfilia điện hạ, đều nhìn Emul với ánh mắt trộn lẫn giữa tò mò, kinh ngạc và sợ hãi.

「Sunraku...Vậy ngài được gọi là Sunraku-sama, đúng không desune?」

「Nggh」

Khụ, tôi phát bệnh rồi.

「Thần... thật sự rất cảm động!」

「Ngghghhh」

Chết, nhân cách bóng tối thứ hai đang trỗi dậy.

「Ngài giống hệt như... đúng vậy, hệt như một anh hùng bước ra từ truyện cổ tích vậy...!」

「Kh…」

Bình tĩnh nào, “stay”, bình tĩnh nào “stay”... nhắm thật kỹ, standby... nhắm thật kỹ, standby... hả!? Tôiđang làm cái quái gì vậy…từ lúc nào mà tôi lại đang ngắm đúng vào động mạch cảnh của cô ta vậy chứ.

Cô ấy không phải Fea rác. Một nhân vật được thiết kế khá nghiêm túc….Có lẽ theo cốt truyện ban đầu, cô ấy sẽ là nữ chính thứ hai, nhưng ngay sau khi nhân vật đó chết một cách tàn nhẫn thì cô ấy không thể nào lại nói những câu như “Hôm nay là một ngày tốt đẹp!” đâu. Ngay cả Thần Chết cũng phải dành một chút tôn trọng cho người đã khuất mà…

「Đó là… lời đánh giá quá cao.. Tôi chỉ là một kẻ phiêu bạt không tên tuổi… một nhà khai phá vươn lên chỉ nhờ vào sức mạnh cơ bắp thôi mà」

Khỉ thật, nhưng càng nhìn lại càng giống Fea rác. Trong Fairia Chronicle Online, “Fairiacus” là công chúa đại tinh linh bị trùm cuối biến thành hình dạng con người về thiết kế thì thiên về kiểu elf nhiều hơn.

Nhưng cô gái này thì hoàn toàn là con người. Và ít nhất là qua những gì đã giao tiếp tới giờ, cô không hề có cái cảm giác như Fea rác: kiểu mỹ nữ nhưng dưới lớp mặt nạ xinh đẹp ấy là thứ dầu nhờn tà ác sền sệt như độc chảy thay máu. Không, cô gái này đúng là kiểu công chúa mẫu mực.

Dù vậy, khuôn mặt thì lại là của Fea rác. Cái này thì chịu…. vì meme được cài đặt trong đầu quá mạnh mẽ.

Cũng giống như khi đã biết bản chất thật của Pencilgon, thì cho dù có thấy nụ cười xinh đẹp của Amane Towa trên bìa tạp chí, cũng chỉ thấy mùi lừa đảo. Hoặc sau khi biết được sự thụ động của Oikatzzo, thì dù nhìn thấy Uomi Kei “ngầu lòi” trong phỏng vấn cũng chỉ biết cười khẩy.

Chuyện này không phải vấn đề của nhận thức hay khái niệm—mà là tẩy não. Kiểu phản xạ có điều kiện giống “chó Pavlov” ấy.( “Chó Pavlov” là một khái niệm nổi tiếng trong tâm lý học, dựa trên thí nghiệm của nhà khoa học người Nga Ivan Pavlov vào đầu thế kỷ 20.

Thí nghiệm: Pavlov cho chó ăn, đồng thời cho chuông reo. Ban đầu, chó chỉ tiết nước bọt khi có thức ăn. Nhưng sau nhiều lần lặp lại, chó bắt đầu tiết nước bọt ngay khi nghe tiếng chuông, dù không có thức ăn xuất hiện)

「Dù có sức mạnh đến vậy... Sunraku-sama, nếu được... xin hãy trở thành kỵ sĩ của thiếp—」

「Bình tĩnh lại đi, Arfilia. Giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó.」

「Ah... vâng, xin thứ lỗi...」

Tiếc là tôi không thể bắt tôi làm như Josette và mấy người kia. Tôi không phải kiểu có thể roleplay 24/7.

「Tóm lại... tôi hiểu rõ điều này không xứng với thân phận hai người, nhưng xin hãy chuẩn bị tinh thần cho việc phải ngủ ngoài trời」

「Ừm... Hừm, nếu nghĩ rằng ta đã thoát khỏi cái chết, thì có lẽ đây là nỗi lo lắng quá xa xỉ rồi...」

“Cổng” của Emul, trừ sự kiện đặc biệt trong kịch bản độc nhất thì về cơ bản chỉ có thể dịch chuyển đến những nơi mà người kích hoạt hoặc người đồng hành đã từng đến trước đó. Ngoài ra, cần một bức tường để tạo ra cánh cổng đó, dù không nổi bật nhưng là yếu tố bắt buộc.

Ít nhất thì Fifthisia là nơi cả hai bên đều từng tới, nên điều kiện cơ bản là đủ. Nhưng nếu mà lỡ như đức vua và công chúa lại không được tính là mục tiêu dịch chuyển... thì khỏi cần nói, chào mừng đến với Route ác mộng.

Tôi đã chạy khá tùy tiện, nên nếu muốn biết chính xác vị trí hiện tại trong rừng mà không có tọa độ thì đúng là game bất khả thi.

「Tìm mãi mới thấy thì chỉ còn cái xác…kiểu đó thì có khóc cũng không ra nước mắt đâu…」

Việc chọn phương án an toàn không có gì phải xấu hổ cả. Nếu làm việc với hiệu suất không ổn định thì khi thất bại sẽ mất nhiều hơn. Thà mất 15 giây với tỉ lệ thành công 100% còn hơn là 10 giây nhưng chỉ 80%.

Được rồi, trước mắt là xác nhận lại tình hình và các mối đe dọa. Rồi xác định điều kiện chiến thắng.

Tình hình hiện tại... đang lạc, mà vị trí các vì sao thì vô dụng nên cần xác định hướng dựa theo phía mặt trời mọc.

Mối đe dọa tạm thời... là Đội kỵ sĩ thứ ba, cùng đám khủng long đang tung hoành trong khu rừng này. Hiện tại thì bọn khủng long nguy hiểm hơn.

Điều kiện chiến thắng... là hộ tống NPC “Cựu vương Torvante” và “Đại công chúa Arfilia” trở về căn cứ trong tình trạng sống sót. Không, có lẽ phải bảo vệ được họ dưới danh nghĩa của Tam Thần Giáo mới thực sự là điều kiện hoàn thành.

Đến lúc này tôi mới thấy bản thân thật đần vì không mang theo bản đồ. Ở Lục địa cũ, các khu vực cơ bản là đường thẳng, dù không có bản đồ thì cứ đi thẳng là kiểu gì cũng tới được.

Nhưng tân lục địa thì không giống vậy…nơi chưa được khai phá thì đường xá không tồn tại. Một khi đã lạc thì không có kiến thức thiên văn học đàng hoàng thì đừng mong quay về. Mà nếu thật sự muốn về, thì tự kết liễu hoặc nhờ quái vật xử lý nốt là xong, nhưng hồi sinh chỉ có người chơi, nên loại trừ phương án đó.

「Tình huống lý tưởng là Đội kỵ sĩ thứ ba đã bị tiêu diệt hoặc mất khả năng hành động sau trận chiến với con T-Rex ba đầu đó. Nhưng tốt nhất là luôn luôn giả định tình huống xấu nhất. Vì vậy, chúng ta sẽ hạn chế di chuyển diện rộng, tìm nơi thích hợp để qua đêm và chờ đến sáng... như vậy có được không?」

「Ừm…」

「Việc đốt lửa cũng nguy hiểm, nếu nói thêm thì nên trèo lên cây… à không được rồi, còn có mấy con cú nữa nhỉ…」

Có Emul với khả năng cảm nhận nguy hiểm cao dù không bật active sonar, chắc chắn sẽ không bị phục kích bất ngờ. Nhưng nếu phải chiến đấu thì ở trên mặt đất còn tốt hơn trên cây.

「…Sunraku-san, có gì đó phía kia, hai cái cây đằng đó desuwa」

「Hai vị, tôi sẽ đi săn chim trĩ một chút…..」

Chuẩn bị mọi thứ như bình thường... cái kiểu hành động lén lút khi đã bị phát hiện thật nực cười biết bao?

「Người đi không đuổi theo, nói cách khác, không đi sẽ phải chết!」

Bắt đầu chạy cực nhanh với thái độ thoải mái như thể đi bộ bình thường. Kích hoạt Gravity Zero và Trial Traverse, leo lên cây phía trước, đồng thời kích hoạt Già Ná Vương Nhập Thể.

Trong khi đang nghiêm túc suy nghĩ xem liệu có thể kích hoạt các kỹ năng song song cùng lúc hay không, tôi xoay người hai lần trên không trung... và tấn công bất ngờ thứ gì đó đang ẩn núp giữa các cành cây và lá cây.

Haha, dù có là cú đi nữa, nếu ta chiếm được thế chủ động thì chẳng có gì đáng sợ... “Hieeee!?” Ơ kìa, con quái có giọng nữ cao…?

Như viên đạn lao tới, tay duỗi ra nắm lấy cổ một con quái vật (?), khá mảnh mai rồi kéo nó từ trên cây xuống. Con quái cố chạy thoát nhưng đời không phải như câu chuyện Achilles và con rùa, kẻ nhanh hơn sẽ luôn đi trước — đó là chân lý vận hành của thế giới vật lý này.

「kya!?」

「Nggh!」

Con quái vật… không, thôi đừng cố lừa mình nữa. Rõ ràng là dạng người, tôi nắm cổ người đó rồi hạ xuống đất, mặc dù ngay lập tức bị thương do sát thương rơi và sát thương tiếp theo, nhưng không thấy có dấu hiệu nào tỏ ra như vậy, rồi tôi bắt đầu suy nghĩ xem phải làm sao đây.

Tình huống tệ nhất là nếu đó là người chơi khác… lúc đó sẽ rắc rối hơn cả NPC, nên nếu cần sẽ giải quyết bằng tiền hoặc vật phẩm… không, trước tiên phải xin lỗi.

Kiểm tra, tốt, đó là NPC. Tôi không rõ tại sao lại tốt, nhưng tôi tập trung ánh mắt rồi khống chế người đó… đúng vậy, nhìn cái tai đặc trưng, tôi nghĩ đó là NPC elf rồi bắt đầu nói chuyện với họ.

「Trả lời câu hỏi trong vòng ba giây, nếu không sẽ bị thả làm mồi nhử cho quái vật tiếp theo ta gặp phải」

「H-hạ… giúp… em…」

Ôi, nếu không có giới hạn độ tuổi thì chắc chắn em gái này đã tè dầm rồi, nước mắt nước mũi tèm nhem. Chắc trong cốt truyện này là bộ tộc elf rừng chăng?

「Ngươi theo dõi chúng ta do ‘tình cờ’ hay là───」

「Này, người chơi với bộ đồ vui nhộn kia, cậu tránh xa Erina ra được không」

Ồ, cách nói meta, không phải NPC rồi.

Quay lại thì thấy một người chơi nam trang bị nhẹ, cầm cung ngắn đứng đó. Mũi tên của hắn nhắm thẳng vào đầu tôi, nếu tôi siết chặt tay cô elf kia thì chắc chắn sẽ bị headshot.

「Tôi không định nói về sở thích của anh, nhưng cô ta là thành viên party của tôi, và là nhân vật then chốt trong kịch bản độc nhất. Khi cần thiết, nhuốm tên đỏ cũng không ngần ngại đâu」

「Thật trùng hợp, tôi cũng đang tiến hành nhiệm vụ hộ tống NPC, phải cảnh giác cao độ đây… họ là hoàng tộc đấy」

「Thật à?」

Anh chàng này mặc toàn đồ kiểu “kiểm lâm hoang dã”, nhìn không thể nào liên quan đến Đội Kỵ Sĩ thứ ba, nên tôi thả elf ra.

Gặp một elf đúng vào thời điểm Quốc vương Torvante người ủng hộ kết giao với dị nhân và đệ nhất công chúa Arfilia bị lạc? Dù có người chơi dính líu, chuyện này chẳng phải là event flag hay sao?

_________________________________________________________________________

Không nghi ngờ gì nữa... chính là kẻ đó.

Fea rác là tác phẩm mà Ritchan từng tham gia ngay trước ShanFro, thì làm sao nó lại được phát hành trước cả Specuri hay SabaGun được chứ… Tôi ngu thật sự… (ôm đầu đau khổ)

Kiểu “tối tăm ngay dưới ngọn hải đăng” ấy, hay nói đúng hơn là giờ nhận ra có một quả bom dính chặt ngay trụ cột chính của ngọn hải đăng luôn rồi…… Nhưng mà, cái dòng thời gian của Fea rác điên vãi chưởng thôi, nên nếu tôi chỉnh sửa thời điểm phát hành thành thời kỳ phục hưng VR game sau sự kiện SabaGun thay vì thời kỳ bình minh VR, thì vẫn còn có thể cứu vãn được… được đúng không……?! (bất an vô tận)

Xin thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này. Về phần sửa lỗi, tôi sẽ tiến hành chỉnh sửa ngay sau khi nắm được các điểm cần điều chỉnh.

Ghi chú

[Lên trên]
“Chó Pavlov” là một khái niệm nổi tiếng trong tâm lý học, dựa trên thí nghiệm của nhà khoa học người Nga Ivan Pavlov vào đầu thế kỷ 20.............Thí nghiệm: Pavlov cho chó ăn, đồng thời cho chuông reo. Ban đầu, chó chỉ tiết nước bọt khi có thức ăn. Nhưng sau nhiều lần lặp lại, chó bắt đầu tiết nước bọt ngay khi nghe tiếng chuông, dù không có thức ăn xuất hiện
“Chó Pavlov” là một khái niệm nổi tiếng trong tâm lý học, dựa trên thí nghiệm của nhà khoa học người Nga Ivan Pavlov vào đầu thế kỷ 20.............Thí nghiệm: Pavlov cho chó ăn, đồng thời cho chuông reo. Ban đầu, chó chỉ tiết nước bọt khi có thức ăn. Nhưng sau nhiều lần lặp lại, chó bắt đầu tiết nước bọt ngay khi nghe tiếng chuông, dù không có thức ăn xuất hiện
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Nỗi ám ảnh tột cùng của đầu chim :)))
Xem thêm