Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)

Chương 297 - Soái ca chân dài bán khỏa thân (đầu chim)

3 Bình luận - Độ dài: 2,015 từ - Cập nhật:

・Ngọn lửa tàn Aradoval

Vũ khí của anh hùng mang trong mình ngọn lửa tái sinh.

Dù vẫn còn cách xa sức mạnh thực sự và rất khó sử dụng như một vũ khí, nhưng ngọn lửa trú ngụ trong thanh kiếm ấy vẫn soi sáng hai con đường cho thanh đại thương-kiếm.

.

.

Im lặng, nhưng toàn thân thì tạo dáng ăn mừng. Tôi đã trở lại thành nam giới, nhưng chuyện đó giờ chả quan trọng nữa — nói thật thì giới tính của avatar cũng chỉ là tiểu tiết thôi.

Emul nhìn tôi bằng nửa con mắt như thể "anh đang làm cái quái gì thế" nhưng tôi mặc kệ, chiếc Love Clock của những trải nghiệm tình yêu chạy trốn trong nỗi sợ bóng ma pizza, cuối cùng cũng đã vượt qua cả rào cản ngôn ngữ lẫn AI.

"Giờ thì đến cả Feakuso tôi cũng không còn sợ nữa…"

…Không, thật ra vẫn sợ vãi ra. Con điếm đó đã tiễn toàn bộ những nhân vật tôi dày công tăng độ thân mật đi gặp tổ tiên cùng kẻ  địch. Hơn nữa, mấy nhân vật có tình cảm với nhân vật chính luôn bị nhắm trước...

Dù có vừa khóc vừa xin lỗi, thì sau khi kết thúc cảnh event lại sẽ phun ra câu như “Cứ buồn mãi thì chẳng phải quá ngu ngốc sao!”. Lão viết kịch bản sống thế nào mànghĩ ra được cái lời thoại như vậy chứ? Có bị điên không đấy?

「Được rồi Emul, đi đánh thức con thỏ ngốc đó dậy thôi!」

「Vâng ạ!」

Và như thế, chúng tôi tràn đầy khí thế xông thẳng vào xưởng rèn— nhưng thứ chúng tôi chứng kiến ở đó là Billac khác xa với ngày thường…

「Uhehehehe…」

「Bi…Billac Onee-chan ?」

「Byaa~」

「Ê này, bả đang dùng búa đập cà rốt…」

Ủa, đang làm nước ép hả?

Cái cách cô ấy cứ thẫn thờ liên tục đập củ cà rốt trên đe khiến người ta thật sự phải lo lắng không biết có phải tinh thần đã sụp đổ hoàn toàn rồi không.

「Giờ bắt chuyện có ổn không? Liệu bản năng phòng vệ khắc sâu trong cơ thể sẽ nổi lên rồi tấn công tụi mình đấy chứ?」

「Làm ơn đừng đối xử với chị gái em như thể đó là golem có cơ chế phòng thủ…」

Không nhưng mà nhìn kiểu gì cũng giống một con AI chỉ được lập trình thực hiện vài thao tác đơn giản ấy. Ngược lại, giờ tôi cũng tò mò không biết nếu cứ để vậy thì cô ấy sẽ tiếp tục đập đến bao giờ… À, cổ ăn luôn phần cà rốt nghiền rồi. Hiểu rồi, dinh dưỡng vẫn được đảm bảo ha…

「Đây là cái gì nào~?」

「…Hả? Cái gì đấy, xin l…—」

Gozun! (Tiếng búa đập mạnh trúng tay Billac)

「GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!??!?!!?」

「Pfft!」

「Khụ-!」

Ai đó hãy khen tôi và Emul vì đã không bật cười thật lớn đi.

Vừa nín cười, tôi vừa siết chặt thanh Aradoval đang giơ lên để thị uy, đứng nhìn Billac đang quằn quại dưới đất trong khi phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa.

Tôi biết, cười lúc này kiểu gì cũng bị cho ăn nguyên cây búa vào ống chân hoặc đầu gối ngay…

「Ổn…ổn mà… pfft—」

「………」

「…Khoan, bình tĩnh đã Billac, chuyện gì cũng có thể nói chuyện, đừng có toàn lực vung búa như thế, vung toàn lực là không ổn đâu!」

「Đi chết đi cho bà!!!」

「Guh!?!」

Hp của tôi bay mất bảy mươi phần trăm.

.

.

.

「Ta đã được cha giao phó, nhất định sẽ hồi sinh thanh kiếm này cho bằng được…!」

Nhận lấy thanh Aradoval đã được ngọn lửa của con bướm bí ẩn thắp sáng, Billac tuyên bố, ngập tràn quyết tâm không thua kém gì ngọn lửa đỏ rực đang ánh lên từ lưỡi kiếm mục nát – giống như tôi khi dùng Tàn Cốt Toái Thân .

「Còn cần gì nữa không?」

「Ừm… ‘lửa’ thì có rồi, còn ‘lò’… đúng rồi, cần lò rèn đấy.」

Lò rèn sao? Tôi liếc mắt nhìn về cái lò trong xưởng của Birak. Bên cạnh nó đặt mấy thiết bị rõ ràng mang dáng vẻ công nghệ tương lai, nhưng tôi chọn cách phớt lờ.

Dù gì người tạo ra găng tay bọ cạp rực rỡ Gilta Brill và khiên gương minh vương Dis Pater đang đứng trước mặt tôi đây, Tôi có nên lạy một cái cho phải phép không nhỉ?

「Ta tuy chỉ là thợ rèn hạng xoàng, nhưng khi thấy thanh kiếm này thì hiểu liền… thanh kiếm này là ngọn lửa.」

「Thuộc tính lửa?」

「Không sai… nhưng không đúng. Bản thân thanh kiếm này chính là ngọn lửa.」

Đúng là những câu ẩn dụ phóng đại đặc sản của thể loại fantasy mà…

Dù sao thì với biểu cảm nghiêm túc của Billac, chẳng có vẻ gì là đang giấu giếm, nên chắc chắn rằng Aradoval không phải chỉ đơn thuần là một món vũ khí mang thuộc tính lửa.

「Thanh kiếm này… hay đúng hơn là nguyên bản vốn là một ngọn giáo, có lõi là ngọn lữa được luyện thành hình kiếm. Muốn lấy lại sức mạnh thật sự của nó thì… cái lò hiện tại e là không đủ.」

「Ra vậy… thế cần những gì?」

Ừ hửm… nguyên liệu cấp cao, tính theo đơn vị “tá” cơ à? Ra là vậy…

.

.

[Tạm thời rời khỏi chỗ]

Chạy, ẩn nấp, đào bới, và rồi chết.

.

.

[Quay lại]

「Nè, như này chưa đủ nữa ạ?」

「Emul này, cái danh sách nguyên liệu chị nhóc yêu cầu đâu phải loại kiểu ‘đi lấy tí về liền’ đâu, nhỉ…?」

「Chị ơi, ‘Vảy vàng không dao động trước sóng thời gian’ mà.」

Không hiểu gì cả, tôi hỏi kỹ thì hóa ra có nghĩa là “kẻ lo lắng rằng vảy của Siegwurm sẽ bị phong hóa sau hàng thế kỷ là kẻ ngốc nghếch” — một kiểu thành ngữ hư cấu không tồn tại ngoài đời, mà càng nghe càng thấy tò mò… Khoan đã, đợi chút, không lẽ nhóc đang nói kiểu “mấy việc tôi làm vốn dĩ đã điên sẵn, quan tâm làm gì cho mệt” đấy à? Hả?

「Emul, lát nữa cho nhóc tham gia buổi thử kiếm Deuxlam’ nhé.」

「Khoan đã… anh định ném em à? Ném thiệt đấy hả!?」

「Không phải ném parabol đâu, là đường thẳng đấy.」

「Đường thẳng!?」

Tiện dụng nên bị xài không ngừng. Hôm nay, thanh kiếm khát vọng Deuxlam– vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Kiểu như miễn là không trượt chí mạng thì độ bền không giảm, nên tiện dụng còn hơn cả Dũng Ngư Thố Nguyệt ấy chứ… Mặc dù không có kĩ năng tấn công, nhưng nếu nhìn dưới góc nhìn của một Attacker, thì chắc đây là món vũ khí “hiền lành nhất” trong kho đồ của tôi rồi.

「…Thôi thì, thế này nhé. Nâng cấp lò rèn cũng mất thời gian, đợi cỡ hai tuần đi.」

「Rồi, à nhân tiện, cái này với cái này cũng cần cường hóa luôn nha…」

Tiện thể, cũng nên khởi động kế hoạch tăng cường sức mạnh Emul như lời xin lỗi nhỉ. Lên đường thôi, Emul — tiền bạc không thành vấn đề với anh!

.

.

.

Đúng vậy, tôi là kiểu đàn ông chẳng bao giờ đếm xỉa đến chuyện tiền bạc.

Ngoài đời thì là dân đen bé nhỏ chỉ biết tiết kiệm và tiết kiệm, nhưng trong game thì dù có là vài tỉ đi nữa, cần dùng là tôi vung tay không chút do dự.

Sau khi quyết định chuyện đến Firstier sẽ để sau, tôi ghé qua một thương hội nọ ở Fifthsia.

Thông qua mối quan hệ từ một thành viên trong clan mới kết nối được với họ, nhưng chỉ cần tôi khoe một chút cái gọi là “tài sản” của mình thì ngay cả một thằng đầu chim bán khỏa thân cũng sẽ được tiếp đón kiểu VIP thôi.

「Ô, Sanraku-sama, đêm hôm khuya khoắt thế này ngài tới có việc gì ạ…」

「Làm nghề khai phá mà, nên sinh hoạt hơi lệch múi giờ… Gã kia, hắn đâu rồi?」

「Chỉ cần ngài Sanraku có lời gọi, hắn sẽ lập tức đến ngay thôi.」

「Vậy thì gọi đi… Tôi ngồi chờ ở đây có được không?」

「Tất nhiên rồi thưa ngài, ngài là khách quý lâu năm của thương hội Cán Cân Hoàng Kim chúng tôi mà.」

Vài phút sau, tại phòng chờ riêng trong thương hội — được mô tả là “sánh ngang cả phòng khách hoàng gia”, tôi đang đút cà rốt cho vào khăn quàng cổ… thì có tiếng gõ cửa vang lên.

「Thưa ngài Sanraku, người đã đến rồi ạ.」

「Cho vào đi.」

「Sanraku-sama, ngoại hình và lời nói của anh lệch nhau quá, nhịn cười không nổi luôn… puha!」

Khăn quàng không biết nói đâu nhé? Hửm? Im lặng một chút nào?

Người bước vào là một thanh niên NPC trông mệt mỏi, mặc bộ đồ ám khói rách rưới.

Thân hình có cơ bắp nhưng tổng thể vẫn tròn tròn, thiếu sắc sảo. Anh ta đảo mắt nhìn quanh căn phòng như thể đang lạc vào nơi không thuộc về mình, rồi khi ánh mắt chạm đến tôi — anh cúi đầu theo phản xạ… nhưng rồi lập tức nhìn lại.

「Eto, sao anh lại khỏa thân…」

「Đừng để tâm, do vài hiềm khích cũ thôi… Cậu là Norman, đúng chứ?」

「V-vâng… tôi có nghe nói là Thương hội Thiên Bình Vàng sẽ hỗ trợ vốn cho tôi, nhưng mà…」

ĐÙNG.

Cái bàn trông có vẻ cực kỳ đắt tiền trong phòng khách khẽ rung lên.

Vật mà tôi vừa lấy từ kho đồ ra khiến mắt của anh chàng Norman trợn mắt.

Anh chàng mặt tròn như chẳng còn nghe thấy lời tôi nữa, bước chân như zombie tiến đến gần món đồ đặt trên bàn: một viên đá quý khổng lồ lấp lánh đến không tưởng.

Dễ hiểu thôi, vì đây chính là vật phẩm mà Norman luôn khao khát, dù có phải vay nợ khắp nơi cũng quyết giành được. Một viên bảo thạch chỉ có thể kiếm được bằng cách vượt qua Vách Đá Pha Lê— nơi hiện tại chẳng khác gì địa ngục ở lục địa này.

「Tinh Thể Lapis-Terra … đây chính là thứ cậu đang tìm, phải chứ?」

「A… aaa… to thế này… không thể nào… chẳng lẽ, là cấp sao hạng nhất…!? Không thể nào, thứ này ngay cả hoàng tộc cũng khó mà có được, không… không thể tin nổi…」

「Tôi nói tiếp được không?」

「V-vâng ạ!!」

Chiến lược thương lượng kiểu Pencilgon, luôn có hai nguyên tắc cơ bản:

Một là giấu hết bài trên tay, hai là ngược lại—khoe ra nhiều hơn mức cần thiết.

Việc tung ra con át chủ bài ngay từ đầu cho phép giành quyền kiểm soát không khí trong cuộc thương lượng, buộc đối phương phải tự động nhún nhường.

Tôi lúc này, chẳng khác nào một ông chú giàu nứt đố đổ vách với khí chất trùm cuối thần bí.

Hồi trước tôi có đến đây, tìm cách sử dụng Cán Cân Trả Giá và nghe lỏm được một câu chuyện thú vị— không thể không chen chân vào.

「Này Norman, tôi rất… rất quan tâm đến thứ mà cậu đang chế tạo đấy… Mong là cậu có thể kể cho tôi nghe thật chi tiết nhé…!」

Ta đây là kẻ không tiếc tiền vì đại cục, năm mươi tỷ ta cũng sẵn sàng móc ví! Fuhahahaha!!

______________________________________________________________

Vết khắc của Lykaon (Uy áp +50)

Sức mạnh tài chính áp đảo (Uy áp +20)

Đãi ngộ VIP từ thương hội (Uy áp +10)

bán khỏa thân (Uy áp +80)

Cặp mắt sắc lẹm vô tình của mặt nạ đầu chim (Uy áp +40)

"Kết bạn nhé……!”(Uy áp 200%)

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đọc phần ghi chú cười vl XD
Xem thêm