Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)

Chương 309 – Tựa như thiếu nữ, tựa như ma khuyển

2 Bình luận - Độ dài: 1,816 từ - Cập nhật:

「Ano... sono, ch-chào buổi sáng ạ…」

「um, chào buổi sáng. Vậy, sao rồi?」

Tôi hỏi khi Saiga-san vừa tỉnh dậy và ngồi dậy. Cô ấy vội vã chỉnh lại quần áo, lo xem có bị xộc xệch không, rồi sau một khoảng im lặng ngắn, cũng bắt đầu trả lời.

「Ừm… tớ đăng nhập được rồi, nhưng mà… nó hiện thông báo là ‘phát hiện lỗi hệ thống, vui lòng đăng xuất’ ạ…」

「Ra thế… Nếu mà hiện cái thông báo đó rồi thì chắc không chỉ là lỗi thiết bị đầu ra đâu, có lẽ là hỏng nhiều thứ đấy. Đúng là phải mang đi sửa thôi.」

「Vâng… vậy thì… cho tớ xin phép được mượn ạ…」

Saiga-san cúi đầu một cách rất lễ phép trên chiếc đệm futon trông còn mềm hơn cả giường tôi hay nằm. Tôi phẩy tay ý bảo “không sao đâu” rồi đứng dậy—thì bất chợt, một luồng điện tê như sét đánh chạy dọc chân tôi!?

「Uoaaah!?」

「Anh không sa—Kyaa!?」

Chân tôi tê rần, khiến cả người loạng choạng suýt ngã, nhưng tôi kịp trụ lại được. Tuy nhiên, đúng lúc ấy Saiga-san lo đỡ tôi, lại lỡ giẫm lên vạt áo kimono của mình và trượt ngã…

「………!」

「Ọhhh—Ugh!?」

Va chạm cực mạnh từ trên cao hay đúng hơn là đầu của Saiga-san đâm thẳng vào vùng giữa ngực và bụng tôi.

「………! ………!?」

Thôi rồi, có nguy cơ ói bữa sáng ra mất.

Chân tôi mất hết sức lực, quỵ hẳn người xuống. Đầu của Saiga-san vẫn đang đè lên bụng tôi theo trọng lực mà trượt xuống thêm…

「Tiểu thư, tôi xin được thông báo về lịch trình hô… xin lỗi đã làm phiền.」

「………、………」

「Khoan đãaaaaaaaaa!!!」

Chị hầu gái bước vào đúng cái khoảnh khắc trớ trêu nhất và cái cảnh vừa trông thấy trông cứ như tôi đang cho Saiga-san gối đầu lên đùi vậy....Kiểu này mà không hiểu nhầm mới lạ!

Tôi thì đang gồng mình giữ lại bữa sáng đang muốn trào ngược ra, không thể nói nổi lời nào. Còn Saiga-san đang nằm gối đầu trên đùi tôi cố gắng giải thích “không phải như vậy đâu ạ”, nhưng nhìn thế này thì ai mà tin cho được…

Cánh cửa trượt nhẹ nhàng đóng lại. Và thế là, trong phòng chỉ còn lại một khoảng im lặng đến khó xử giữa tôi và Saiga-san.

「………」

「………」

Tạm thời thì tôi đã tránh được cái kết tồi tệ nhất – nôn trong nhà người ta.

Nhưng mà… Tại lâu đài “Saiga” này, boss thật sự chắc là chính cô ấy rồi.

.

.

.

「...Mình biết xin lỗi thế nào mới đủ đây...!」

「Đâ-đây chỉ là tai nạn thôi mà, đừng bận tâm quá... không sao đâu, thật đấy.」

Saiga-san quỳ gối, cúi đầu, hai tay chắp trước trán.

Tuyệt chiêu tối thượng của văn hóa xin lỗi của người Nhật Dogezа đã được tung ra. Tôi vội vã cầu xin cô ấy ngẩng đầu lên. Nhìn thế này thì quá nguy hiểm rồi, tuỳ chỗ mà lỡ có người thấy là tôi ăn gậy liền luôn đấy!?

「Nhưng mà...」

「Không, thực sự thì lỗi là do tớ trước mà... Nói sao nhỉ, kiểu như nghĩa vụ cao quý đảo ngược ấy, chính xác hơn thì... mạng tớ đang gặp nguy hiểm.」

Chỉ cần suy diễn chút thôi là tôi có thể bị "cấm xuất hiện vào đêm không trăng" mất….Mong là nhà Saiga không có đội sát thủ chuyên xử lý vấn đề nội bộ...

「À mà, bỏ qua chuyện đó... việc chuyển dữ liệu ổn không?」

「Ơ, à... d-dạ, ổn ạ... tại vì, mình đã được Iwamaki-san... dạy về tầm quan trọng của sao lưu rồi ạ...」

「Vậy thì tốt rồi. Tớ cũng nên xin phép cáo lui thôi ha.」

Không phải là có chuyện gì tệ xảy ra... nhưng cái lâu đài mang tên “Saiga” này đúng là vắt kiệt tinh thần tôi.

Cảm giác căng thẳng này... giống y như lần tôi tham gia chiến dịch RTA (real time attack) không hồi sinh trong game Cosmo Buster.

Giai đoạn cuối của game đó điên thật – một cánh đồng trống không vật cản, phải chiến lại toàn bộ boss các chương trước mà không được lưu giữa chừng.

Đồ hồi máu thì rải rác khắp bản đồ... nhưng khổ nỗi lại nằm dưới lớp thảm kẻ địch vô tận, chẳng khác nào cái bẫy.

Nghĩ lại thôi mà đầu đã đau rồi. Kết quả, spam bom hỗ trợ từ xa là cách dễ thở nhất.

Mấy con quái và NPC bị đánh bay tung tóe như bụi bay ra khi đập tấm chiếu rách... mà nghĩ lại cũng có chút “thơ mộng” đấy chứ?

「Ơm, thì...」

「Hm?”

「Để...………………t-tớ tiễn cậu... tới tận cửa…」

Sau một khoảng ngập ngừng đầy kịch tính như thể đấu tranh tư tưởng dữ dội, Saiga-san rốt cuộc cũng thốt ra được lời ấy. Dù nhìn dáng vai rũ xuống thế kia thì biết là cô ấy vừa thua cuộc trong trận chiến nội tâm rồi...

「Ừm, giờ về luôn thì hơi gấp. Nhưng nếu tối thì chắc vẫn chuẩn bị được kịp để lên chuyến đi Tân Lục Địa, ha? À, tối nay cậu rảnh không?」

「—! V-vâng! mình rảnh ạ! mình sẽ rảnh!!」

Ờ thì, nói thật là tôi đã đoán trước Saiga-san – một người chơi “hardcore” đích thực nên kiểu gì cũng dư thời gian thôi.

Dạng game thủ "chúa cày" này, có khi sở hữu kỹ năng tạo ra thời gian không chừng.

Như cái ông pro gamer hay xuất hiện trên bảng xếp hạng Táo Bón, hay tay phi công điều khiển mạnh nhất cứ sáng nào cũng login.

Mà tiện đây, theo “Tin nóng Rust” gần nhất thì ở Nepholo đang xảy ra hàng loạt tai nạn do lắp quá nhiều booster.

Đúng là môi trường nguy hiểm, chẳng biết nguyên nhân thật sự là gì nữa...

.

.

Quả nhiên, đây thật sự là hiện thực sao?

Một bên má đã đỏ lên vì bị véo không biết bao nhiêu lần, nhưng thật sự đó là do đau hay không?

Nếu đúng là do đau, thì vì sao má còn lại tuy không bị véo cũng lại đỏ lên?

「Ehehehe, gối đùi…」

Tuy là một tai nạn xảy ra đột ngột, nhưng chỉ riêng cái thực tế rằng đầu của mình đang tựa trên đùi cậu ấy, đã khiến khóe miệng của Rei chẳng thể nào không giãn ra.

Sự cố hệ thống VR bị hỏng thật sự là chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán, nhưng nên gọi đó là trong cái rủi có cái hên, hay là “tái ông thất mã” đây.

Mặt thì ngây ngô nở nụ cười, Rei vừa líu ríu bước nhảy nhỏ vừa hướng về phòng mình.

Ngay cả hành lang quen thuộc hằng ngày, với Rei lúc này cũng chẳng khác nào tấm thảm đỏ dẫn tới vinh quang.

「〜〜〜♪」

Rakuro thì hoàn toàn hiểu nhầm, dẫu có là tiểu thư nhà danh giá đi nữa, cũng không phải lúc nào cũng mặc kimono….Nói toạc ra thì, đơn giản là… cô đang sĩ diện mà thôi.

…Rei, để chuẩn bị cho buổi tối, đã thay sang đồ ở nhà và trở về phòng mình—và đúng lúc Rei định đi ngang qua thì, cánh cửa trượt nhẹ nhàng mở ra.

「Rei.」

「D-dạ vâng, có chuyện gì vậy Sen-neesan…」

「Chị đã nghe từ Momo rồi.」

「…?」

Mặc dù thấy hơi áy náy vì đã vô tình cản trở chị gái mình, người đang định xin nghỉ phép để chuẩn bị cho trận quyết chiến với Lycaon, nhưng thành thật mà nói, là một người đi làm rồi mà lại có tỉ lệ đăng nhập cao như thế thì cũng hơi…

Vả lại, nghe mọi người trong clan cũ kể thì ngày nghỉ chị ấy gần như cắm cả ngày trong game…

Chắc cũng đến lúc phải bị mắng một trận—

「Rei, hình như em đang tương tư một chàng trai, đúng không?」

Hya──────!!!?!?

「N-n-n-n-n-n-n-n…!?」

「...Thực ra, chỉ từ việc em đưa một chàng trai vào phòng riêng là chị cũng đã phần nào đoán được rồi.」

「Kh-không phải… ưm, cái đó, eto…」

「Nghe cho rõ này Rei, con gái nhà Saiga từ bao đời nay…cả chị cũng không ngoại lệ—đều vụng về trong chuyện tình cảm. Điều đó cũng đúng với em, em hiểu không?」

「Ư…」

Sen không hề hay biết.

Rằng cô em gái “vụng về trong chuyện tình cảm” của mình đã đơn phương yêu ai đó suốt gần ba năm nay.

Nếu biết được, chắc chắn sẽ phải nghe bài thuyết giáo dài dằng dặc. Cho nên, theo một nghĩa nào đó, đây có thể xem là một cái “trong cái rủi có may” thứ hai.

「Vậy nên, Rei, với tư cách là người đi trước, chị sẽ cho em một lời khuyên.」

「V-vâng ạ…」

Dẫu sao thì, nói về kinh nghiệm sống, chị mình còn đi đến cả hôn nhân cơ mà—lời vàng ý ngọc từ bậc tiền bối như thế, nghe một chút cũng đâu có thiệt.

Nghĩ vậy, Rei ngoan ngoãn ngồi quỳ gối và lắng tai nghe….Rồi Sen chậm rãi mở lời—và dõng dạc nói đúng một câu:

「...Chuyện đã rồi.」

「Em xin lỗi.」

「Đợi đã Rei, đợi đã nào, Rei!!」

Quả nhiên là nhà Saiga, lời nguyền chỉ có 0 hoặc 100... không, phải là 1000, những hành động thái quá như vậy vẫn còn mạnh mẽ..

.

.

「Norman-kun ku~n…… món đó, cậu làm xong rồi chứ?

「A, Sunraku-san……! V-vâng! Nhờ có sự hỗ trợ từ Thương hội Thiên Bình Vàng, các hạng mục cần lắp đặt đều đã hoàn tất ạ!」

「Tốt lắm…… ừm, tuyệt vời……!」

「Tôi cũng không ngờ là mình lại có thể hiện thực hóa giấc mơ theo cách này……! Thật lòng mà nói, tôi chỉ biết cảm tạ Sunraku-san……」

「Không có gì, nếu từ giờ chúng ta còn có thể giữ mối quan hệ tốt thì phía tôi cũng được lợi mà…… À phải rồi, tôi cũng đã nghĩ ra cái tên cho nó rồi.」

「Ồ! Cho tôi được nghe chứ?」

「Cái tên như nữ chiến binh valkyrie đưa các chiến sĩ ra trận và cũng như ma khuyển trung thành với chủ nhân…… Phải, cái tên ấy chính là.…」

「Cái tên đó là……?」

「……Brunhilde Baskerville…… gọi tắt là BruBask.」

_________________________________________________

Nữ thần tình ái:「Vì nữ chính-chan yếu quá nên ta sẽ ra tay giúp một phen vậy」

Nữ thần may mắn「Cú dứt điểm siêu hài nè – bùmmmmmm」

Ngoài lề: “Trong trường hợp tác giả không nghĩ ra được cái tên nào khác cho đến phân đoạn này thì ‘Brunnhilde Baskerville’ sẽ được chọn luôn” – kế hoạch ngầm đó thật sự đã diễn ra và kết quả thì… bạn cũng đoán được rồi đấy.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

BruBask là vật phẩm loại gì nhỉ?
Xem thêm