Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)

Chương 292 - kẻ chạy trốn, ánh mắt hướng về tận cùng chân trời

1 Bình luận - Độ dài: 2,294 từ - Cập nhật:

"Game, đối với tôi, là sở thích."

Nếu lần theo huyết thống thì cả bên nội lẫn bên ngoại đều là những con người sống vì đam mê. Về nhà nội ở phía Bắc, thì có ông nội thích có một chiếc siêu xe bóng loáng được chăm chút kỹ lưỡng. Còn về nhà ngoại ở phía Tây, thì lại có căn nhà phụ mà bà ngoại đã xây riêng chỉ để làm mô hình nhựa.

Ông nội tôi, trong mấy lần nhậu nhẹt, hay nói mấy câu nửa đùa nửa thật như: “Khi ông chết rồi thì chiếc xe đó sẽ để lại cho mày,”... nghe xong chỉ biết tự nhủ: “Phải đi học bằng lái mới được. À không, trước tiên chắc phải luyện đua xe trong game cái đã?”

…Mà thôi, chuyện đó để sau.

Nói tóm lại thì, tôi và em gái tôi là những “hobby hybrid” — những con người mang dòng máu đam mê sở thích, được sinh ra từ sự kết hợp bí ẩn của sinh học. Là kiểu người mà chỉ cần đi nhầm một bước trong việc lựa chọn cuộc sống thôi là sẽ rơi vào mớ hỗn độn ngay lập tức. Mà thật ra, Rumi dạo gần đây cũng bắt đầu có mùi rồi đấy chứ...

.

.

.

Chính vì thế, đối với tôi, game là một “mục đích”...

Và cũng chính vì lẽ đó mà cái việc tôi coi chơi game như một “phương tiện” để trốn tránh thực tại là trường hợp cực kỳ hiếm hoi đối với bản thân tôi.

Mọi chuyện bắt đầu, nói thế nào nhỉ, là do Rei-shi — Saiga-san — đã có một màn tự hủy hoành tráng ở trường.

Saiga-san, phải nói giảm nói tránh đi thì cô ấy là một siêu nhân hoàn hảo. Nếu hỏi mười người xem cô ấy là người thế nào, chín người sẽ trả lời giống như vậy.

Một người như thế lại ngang nhiên đứng giữa hành lang và nói với một nam sinh: “Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu” … thì rõ ràng, là học sinh không thể viện lý do thành tích để bỏ về là tôi — người bị đội đặc nhiệm do lũ át chủ bài trong câu lạc bộ điền kinh được điều động bắt giữ Hizutome Rakuo — bị lôi ra thẩm vấn cũng là điều dễ hiểu.

Tôi cố lên tiếng phản đối, nói rằng việc này là vi phạm hiệp ước về nhân quyền các thứ, nhưng cánh tay cơ bắp của đội judo siết chặt không một chút nhân nhượng.

Trong nỗ lực phản kháng cuối cùng, tôi còn định phản đòn bằng cách tiết lộ sự thật rằng "Thằng tai to đeo bông tai bẩn kia trong giờ học toàn viết thơ tình", nhưng... chà, hoàn toàn vô vọng.

「À ờ, thẩm vấn viên — tức là gã bông tai thơ tình — đã hy sinh một cách đau đớn, nên giờ tao sẽ thay mặt nó tiếp tục.」

「Luật sư của tao đâu?」

「……?」

Khốn thật. Không ngờ trong cùng một ngôi trường lại có tồn tại đám man rợ thế này.

Và tên thẩm vấn viên thay thế — người đang nghiêng đầu tỏ vẻ kiểu “tội nhân tử hình thì cần luật sư làm gì cơ chứ?” …. khiến tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào hắn, trong đầu bắt đầu lục tung mọi phương án có thể.

Nói thẳng ra là “Tôi với Saiga-san không phải đang yêu nhau hay gì đâu” thì dễ thôi. Nhưng nếu nói vậy, thì kiểu gì câu hỏi tiếp theo cũng sẽ đến như một dòng chảy tất yếu của kịch bản:

「Vậy, ‘chuyện quan trọng’ là chuyện gì?」

Một lần nữa, để tôi nói rõ:

Saiga-san là một siêu nhân hoàn hảo. Hỏi mười người xem cô ấy là người như thế nào, chín người sẽ trả lời giống nhau.

Còn một người còn lại — chính là tôi.

Bởi vì tôi biết bí mật của cô ấy.

Sự thật rằng...Saiga Rei… là một con nghiện game... kiểu người đã gần như... vứt

bỏ cả cuộc đời mình vì nó──

Quyền riêng tư là thứ thiêng liêng. Nếu không có nó thì cả tôi, cả Katzzo... và nhất là Pencilgon, sẽ không thể tự do làm loạn trong game được.

Chính vì thế, tôi là kiểu đàn ông luôn cố gắng bảo vệ quyền riêng tư của người khác.

Cái miệng này, dù có bị xé toạc ra cũng sẽ không khai điều đó đâu. Bởi vì từ bỏ sự bảo hộ của một nhà nước pháp quyền thì... quá phí phạm rồi còn gì...!

「Kh-... Tên này, đến nước này rồi mà mắt vẫn sáng đến vậy sao...!」

「Tụi bây có thể đồng loạt đập đầu vào đâu đó và mất trí nhớ được không?」

「Tốt lắm, không còn lý do gì để giảm nhẹ tội nữa rồi. Ê, có phải mày là cái thằng đặc biệt giỏi gấp chăn không?」

「Ờ, giao cho tao.」

「Khoan đã! Không lẽ mày định gấp... xương sống hả!?!」

Xương sống không có khớp đâu!? Gãy là đi luôn đấy!?

……

「Vì hôn lễ của em gái tao rơi vào tình huống ABC nên tôi buộc phải nhờ thằng bạn thân bông tai bẩn-Serinun thế thân...」[note72312]

「Đến mức này mà mày vẫn thản nhiên bán đứng bạn bè được, mày đúng là hiện thân của cái ác và độc tài đấy, Hizutome Raku-Melos...」[note72313]

「Em gái... tao nghe đồn em gái mày là người mẫu tạp chí đúng không, thật à?」

「Thật đấy, dễ thương lắm.」

「Bị cáo Rakuo, nếu bị cáo cho tôi số liên lạc của em gái bị cáo thì có thể xem xét ân xá...」

「Em tao mà hợp với tụi mày chắc mặt trời mọc đằng tây. Muốn cua nó thì đi reset cuộc đời mày trước đi rồi quay lại.」

「Thi hành án!!」

Kh... Đến đây là hết rồi sao...!

「Rồi rồi, đừng có làm trò ngu nữa, về chỗ mau, hôm nay cô sẽ đưa ra một đống từ vựng quan trọng, có trong đề kiểm tra đấy—」

「Hyaahh! Học hành là chân ái!—Hộc! Bỏ tao ra, học sinh thì phải học đàng hoàng chứ,  đồ khốn!!」

「Cô ơi! Không thể đợi sau buổi hành hình rồi mới học được sao!!」

「Giữa sống chết của đám tép riu tụi bây với hành trình của các vĩ nhân trong lịch sử, cô chọn vĩ nhân. Khiếu đơn bị bác bỏ.」

Tin được không? Những lời là từ một nhà giáo đấy.

.

.

.

Saiga-0: Tôi thật sự đã gây phiền phức cho cậu rồi...!

Sanraku: Không không, đừng bận tâm mà.

Saiga-0: Vì sự vụng về của tôi mà lại khiến làm phiền cậu...

Sanraku: Tớ không để bụng đâu, thật đấy.

Sanraku: Rồi, quay lại chuyện chính nào — chuyện quan trọng đó là gì vậy? Có liên quan đến Shangri-La Frontier nhỉ?

Saiga-0: V-vâng... Thật ra là về thanh Thần Ma Kiếm Antinomy và bộ Giáp Song Diện mà tôi đang sở hữu...

Sanraku: À, cái đó à.

Saiga-0: Thì, thực ra liên quan đến nó... tôi vẫn chưa hoàn thành tuyến cốt truyện độc nhất.

Sanraku: Cái gì cơ ???

.

.

.

「Tức là cái người đó — Rei-shi, giờ đang đúng chuẩn bài làm nhân vật chính trong Shangri-La rồi đấy」

「Hohyaha!? hyaru he fuaa—!?」

「Vì ai đó mà giờ tôi bị cả thế giới coi là Chiến binh của thần,  có cảm thấy quen không nhỉ? Hửm?」

「Hyohaa---」

Vừa nhào nặn Emul, tôi vừa trò chuyện với Thánh nữ-chan, hay còn gọi là “Thánh nữ từ ái – Irystella”, cùng với nhiệm vụ cô ấy đưa ra… và trên hết là một vấn đề to tướng đang chặn đường.

「Ở tân đại lục... một con rồng đang tàn phá thế giới, và Long Vương Của Bầu Trời đang chiến đấu với nó...」

「Hử? Ra thế...」

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy có điều gì đó sai sai. Và câu nói tiếp theo đã khiến sự khác thường ấy lộ diện:

「Và rồi, chẳng bao lâu nữa, một cuộc đảo chính sẽ nổ ra tại quốc gia này...」

「……」

Tôi liếc nhìn về phía Josette. Cô ấy gật đầu như để thầm xác nhận câu hỏi trong lòng tôi.

「Tại sao cô lại có thể chắc chắn đến vậy về chuyện sắp xảy ra như thể đó là chuyện đã qua rồi vậy?」

「...Bởi vì tôi có thể nhìn thấy, và nghe thấy... nhiều hơn người thường.」

Có lẽ tôi nên rút lại cái kiểu coi thường tên clan của họ – Hộ vệ Thánh nữ-chan.

Cô ấy... không đơn thuần chỉ là một NPC. Nếu cái gọi là “lời tiên tri” của cô ấy là chính xác…

「Đây chẳng phải kiểu như lịch leak trước mấy lịch sự kiện chưa công bố à...」

「………Có chuyện gì... xảy ra ư?」

「Không không, không có chuyện gì cả đâu thưa tiểu thư~」

Ban đầu tôi tưởng bọn này là kiểu fan cuồng NPC, nhưng hóa ra không phải — mà là đám có năng lực nắm bắt cốt truyện game trước cả bọn top đầu hay hội Library, lợi dụng cái mác “fan cuồng NPC” làm vỏ bọc để che đi một lợi thế siêu to khổng lồ…

「………( ánh mắt bối rối của ‘Thánh nữ-chan trông đáng yêu quá đi mất’)」

Không, giờ nghĩ lại thì có khi cái “vỏ bọc” kia mới là bản chất thật. Tôi liếc nhìn Josette đang dán mắt nhìn chằm chằm vào Thánh nữ-chan bằng ánh nhìn khó tả, rồi quay lại với câu hỏi: “vì sao, với tất cả những yếu tố đó, bọn họ lại gọi một kẻ vô nghề, sống vất vưởng như tôi đến đây?”

「Kẻ chủ mưu cuộc đảo chính là đệ nhất hoàng tử của quốc gia này – Alex……」

「Hoàng tử cả lại đảo chính á?」

Quái quỷ thật. Ngồi yên thôi là kiểu gì chẳng được nối ngôi, cần gì phải làm đảo chính chứ? Hắn làm thế chẳng phải sẽ khiến dân chúng mất thiện cảm à? Khoan đã… chẳng lẽ… lý do gọi tôi đến đây là để——!?

「Ra vậy, kiểu dao dùng một lần rồi bỏ à……」

「……? À, không phải như vậy đâu」

Ể? Tôi cứ tưởng kiểu gì cũng là mệnh lệnh âm thầm ám sát hoàng tử chứ.

Tôi giỏi ám sát lắm đấy nhé. Hồi chơi ở hoang đảo, toàn cắm trại với stealth kill là chính. Ngay cả Ma vương Pencilgon, ban đầu tôi cũng tính ám sát bả mà… dù kết cục thì nổ tung thiệt.

Nhưng nếu không phải là giết người thì rốt cuộc mục đích là gì? Nếu cần kẻ "mất tích cũng không ai quan tâm", chỉ việc đẩy một tên nào đó ra tân lục địa là xong. Sao không dùng người của Josette mà lại chỉ định tôi?

「Cuộc đảo chính lần này… sẽ thành công. Và trên danh nghĩa, sẽ là “thái tử kế vị ngai vàng, còn tiên vương thì đi thị sát tân đại lục”……」

「A, hiểu rồi, hiểu sơ sơ rồi đấy」

NPC chết thì không có chuyện respawn. Nếu tiên vương "xấu số" mà chết ở đại lục mới thì cũng đành chịu, nhưng ngược lại, có khả năng “may mắn” sống sót nếu được khai phá giả có mặt tại đó cứu giúp.

「Vậy còn khả năng bị ám sát ngay trên tàu thì sao?」

「Cảnh đó thì… hơi mờ nhạt… nếu có chuyện gì xảy ra, thì chắc là sau khi cập bến tân đại lục……」

Khả năng tiên tri của cô ấy dựa vào hình ảnh thị giác? Thông tin càng chắc chắn thì hình ảnh tương lai càng rõ nét? Kiểu năng lực tiên đoán thế này từng xuất hiện trong vài tựa game khác rồi, tôi có thể làm một bài phân tích tử tế luôn đấy…

「Chính vì vậy, đây là yêu cầu của tôi…… Tôi mong ngài sẽ bảo vệ tiên vương – người sẽ gặp nguy hiểm tại tân đại lục – và hộ tống ông đến nhà thờ của Tam Thần giáo đang được xây dựng ở đó」

「Tôi hiểu rồi…… Vì tôi là một khai phá giả ít dính líu đến vương quốc này」

「Vâng, hơn nữa…… ngài còn là người có liên hệ với vương quốc kia……」

……………Ừm, giữ vững vai diễn, đừng phá nhân vật.

「Ồ? Vậy ra tiểu thư quen biết với đại ca tôi sao?」

「Tôi từng có dịp gặp mặt một lần」

Tôi lại liếc qua Josette, lần này cố không để cô ấy nhận ra — nhưng có vẻ cô chẳng hiểu gì hết.

Giờ thì… làm sao để thoát được cái tình huống có một game thủ hardcore ngồi kế bên như vầy đây…

____________________________________________________

Lý do tại sao đội cận vệ Thánh nữ-chan chẳng mảy may quan tâm đến trang bị độc nhất (Unique)? Dễ hiểu thôi—vì họ chắc như đinh đóng cột rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một chuyện cực kỳ to lớn liên quan đến Thánh nữ-chan xảy ra.

…Mà, nói thật thì, đó chỉ chiếm khoảng 30% lý do thôi. Còn 70% còn lại thì chỉ gói gọn trong một câu duy nhất:

"Thánh nữ-chan dễ thương vãi."

Người Nhật rất yếu lòng trước những nhân vật có tóc trắng kiểu như vậy. Thậm chí đến cả sử cổ cũng ghi vậy mà.

Là vì aura thần bí của họ chăng? Hay là vibe "nữ thần phương Bắc"? Ai mà biết được, nhỉ~

_Katarina

Ghi chú

[Lên trên]
セリヌンティウス” (Selinuntius) – là người bạn thân trong truyện “Hashire Merosu!” (走れメロス), tác phẩm văn học nổi tiếng của Dazai Osamu.
セリヌンティウス” (Selinuntius) – là người bạn thân trong truyện “Hashire Merosu!” (走れメロス), tác phẩm văn học nổi tiếng của Dazai Osamu.
[Lên trên]
Melos – nhân vật trong "Hashire Merosu!" – người vì bạn bè mà sẵn sàng hy sinh.
Melos – nhân vật trong "Hashire Merosu!" – người vì bạn bè mà sẵn sàng hy sinh.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận