Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)

Chương 307 – Communicate ・ Boss Rush

3 Bình luận - Độ dài: 2,083 từ - Cập nhật:

コミュニケート (komyunikeeto) "communicate"  Giao tiếp

ボスラッシュ (bosurasshu) "boss rush": chuỗi các trận đấu liên tiếp với boss, thường không có giai đoạn nghỉ giữa các trận.

____________________________________________________________

Boss lang thang… thật sự tồn tại sao…!?

Giữa bầu không khí tĩnh lặng đầy kỳ quái, tôi đối mặt với ông lão. Cái quái gì thế này, hết Ryūgūin Fugaku rồi đến ông lão này, chẳng phải có quá nhiều “lão chiến binh đời thực” rồi sao? Nhìn cái cánh tay kia kìa, trông như đủ sức bóp chết cả con cá mập ấy chứ. Không biết ông ta phân bổ chỉ số kiểu gì nhỉ, STR thì chắc đã giảm do tuổi tác, nhưng có khi lại dồn vào DEX...

「…Ahh!?」

Chết tiệt, đầu óc tôi bị game xâm chiếm mất rồi. Mà cũng tại lão già trước mặt phát ra khí chất trùm màn cuối mạnh quá, không trách được.

Dù gì thì món đồ tôi nhặt được này cũng không thể tự mọc ra từ sàn gỗ được, thế nên việc có người đánh rơi nó cũng chẳng phải điều gì bất thường. Nếu nhớ không lầm, trong mùa này thì…

「À, à ờ… xin lỗi, của bác đấy ạ.」

「Ừm.」

「Bác đi câu cá hồi ạ? Hình như phải đợi thêm chút nữa mới vào mùa mà?」

Đúng rồi, đó là một cái mồi câu giả, loại dùng để câu cá hồi. Tôi nhớ vì đã thấy bố chuẩn bị nó với vẻ mặt hào hứng.

「Nhất định phải ăn cơm cá hồi trứng đỏ! Cơm cá hồi trứng đỏ!」 – ông ấy đã hét lên như thế, nhưng tôi thì cảm thấy đồ mua sẵn vẫn an toàn hơn...

「…Ồ, cháu rành vụ này à?」

「Ah, chết… Eto, vâng cũng gọi là biết… không phải cháu mà là bố cháu nghiện câu cá… không phải, ý cháu là, câu cá là sở thích của ông ấy…」

Đúng ra nên trả đồ rồi rút lui sớm mới phải… Tôi cắn răng hối hận vì đã mất thời gian bởi chọn sai lựa chọn đối thoại, nhưng đồng thời cũng huy động toàn bộ kinh nghiệm chơi game hẹn hò để đối phó với Strong Silver này.[note73151]

「Hình như bây giờ đã cho phép câu ở phía bắc rồi đúng không ạ?」

「Ừm, thời điểm hiện tại thì câu cá ngừ cũng không tệ, nhưng vì bạn bè rủ rê nên ta quyết định thử câu bằng mồi giả xem sao.」

「Dùng mồi giả thì mục tiêu cũng thường là mấy con to đấy ạ… Cháu nhớ hồi học tiểu học từng được bố dẫn đi câu cá vược, mà yếu sức quá nên bị kéo rơi luôn xuống biển.」

Giờ nghĩ lại thì đó đúng là một trải nghiệm tồi tệ. Hồi đó, tôi không nghe thấy tiếng bố hét “Buông cần câu ra đi!” nên cứ cố chấp không chịu nhả, suýt nữa bị nước cuốn đi luôn.

「…Hừm, quả là một kỷ niệm đặc biệt.」

Tốt lắm, dùng kỹ thuật nâng cao, nói về chuyện quá khứ để khuấy động cuộc trò chuyện. Tuy nhiên nếu làm quá sẽ bị đánh giá là chỉ biết nói về bản thân, gây giảm thiện cảm, nên phải cẩn thận.

「Kết cục thì cháu cũng buông cần ra và được bố cứu, nhưng sau đó có một ông bác khác câu trúng con cá cam úc siêu to luôn ấy.」[note73152]

「Xét theo diễn biến câu chuyện thì…」

「Vâng, hình như con đó háu ăn lắm. Thấy có sợi dây thò ra từ miệng, cháu kéo thử thì lôi được cần câu của bố cháu lên luôn.」

「Hahaha! Vậy là cây cần câu cũng bị câu luôn à!」

「Ha ha, đúng là cái kết đẹp cho câu chuyện…」

Tôi vẫn nhớ mang máng hình ảnh ông bác câu được con cá khổng lồ dài hơn một mét, xoa đầu tôi và nói “Nhóc con, sau này chắc sẽ câu được con gì khủng lắm cho mà xem!”

Ông bác ơi, thằng nhóc ngày ấy giờ đã trưởng thành tới mức có thể câu cá voi trong thế giới ảo rồi đấy…! Còn bố tôi thì mức độ nghiện câu cá ngày càng nặng, đến mức có thể câu được cả cá kiếm luôn.

「Hừm… ra là vậy… Bắt đầu từ cá vược, rồi bị cam úc câu ngược, rồi cần câu cũng bị câu mất…」

Làm ơn đến nhanh đi, Saiga-saaan! Tôi không thể kéo dài tuyến nói chuyện câu cá này thêm được nữa đâu! Sắp lộ tẩy rồi đây này!

Mà suy cho cùng thì việc lỡ mở lời trước chính là sai lầm chiến lược! Giờ mà còn nói “Cháu không còn gì để nói nữa nên…” thì cũng kỳ cục lắm chứ!

Trong lúc gắng gượng giữ cho chiếc mặt nạ cười không rơi ra từng mảnh, tôi ra sức phát đi tín hiệu cầu cứu trong lòng…

「…………」

「…………」

Từ sau cánh cửa trượt, Saiga-san thò nửa khuôn mặt ra nhìn về phía tôi và ánh mắt chúng tôi chạm nhau đúng lúc.

「…...!(Định rụt đầu vào lại)」

「………!!(Chớp mắt cầu cứu liên tục với tốc độ ánh sáng) 」

Cứu với! Cầu viện! Tớ không thể solo boss này được đâu!

Không biết lời cầu cứu đó có đến được không, nhưng với vẻ hơi rụt rè, Saiga-san từ từ bước ra từ phía sau cánh cửa.

「Ano, ông ơi…」

「Ồ, là Rei à, bạn học của cháu hả?」

「Dạ vâng…! Đây là bạn cùng trường với cháu… Hizutome-kun ạ.」

「Chào bác ạ…」

「Hừm… Hizutome đúng không… Ra là vậy.」

Từ nãy giờ, rốt cuộc cái “ra là vậy” của ông ấy là “ra” cái gì? Nhìn tôi kiểu gì mà lại rút ra được cái kết luận đó chứ. Những lúc thế này mới thấy uất ức vì đời thực không có trang hướng dẫn… Một con boss lang thang kiểu này đúng là quá đáng thật mà…!

「Vậy thì ta lui đây… À đúng rồi.」

「Vââng, có chuyện gì ạー!」

「Cháu gửi lời hỏi thăm đến Senji-kun hộ ta nhé?」

.

.

Ông bô nhà tôi đã làm cái quái gì vậy hả trời?!

.

.

Cảm giác lúc này như bất ngờ bị đâm ngay khúc cua vậy, Kiểu như nhân vật chính trong truyện, bị trùm cuối tiết lộ rằng “người cha đã bỏ rơi gia đình và biến mất thực ra vẫn luôn một mình chiến đấu trong cô độc để bảo vệ thế giới và gia đình, nhưng cuối cùng đã ngã xuống vì không còn sức lực”…

…Không, cha tôi thì hoàn toàn khỏe mạnh. Thậm chí mới đây còn bị trúng thực vì ăn hàu sống, nhưng hôm sau đã tỉnh bơ đi câu cá nóc rồi cơ mà?

Là kiểu cuồng chiến binh không biết sợ chết hay gì đấy à!?

「G-gia đình… q-quan hệ… thân thiết…!?」

「Saiga-san?」

「GIA ĐÌNH THÂN THIẾT!?」

「Cậu nói gì cơ?」

Thỉnh thoảng lại bị lỗi ngôn ngữ, nhưng đúng là tiểu thư nhà Saiga có khác… Học sinh cấp ba nhưng mặc kimono ở nhà, lần đầu tiên tôi thấy luôn đấy.

「Nhà Saiga ghê thật…」

「K-không, không có gì đâu ạ…………Cảm ơn cậu đã cất công đến tận nơi…」

「À không, đừng bận tâm. Dù sao thì..đây… của cậu đây. Tớ có lau qua rồi nên chắc vẫn dùng ổn.」

Thật ra, việc bảo dưỡng hệ thống công nghiệp cũng khá lằng nhằng… mà quan trọng hơn là nó to vật vã, di chuyển đi là như cực hình. Nhờ vậy mà robot hút bụi trong phòng tôi cứ đâm cộc cộc vào cái máy này với vẻ vô cùng khó chịu.

「A, cảm ơn cậu… Xin lỗi, để tớ mang cái của tớ xuống đã…!」

「À, ừ. Tớ đợi ở đây được chứ?」

「Vâng! Xin hãy chờ một lát!」

Tôi tiễn Saiga-san đang chạy lạch bạch, rồi nhấp một ngụm trà xanh. Vị thì không rõ lắm vì tôi chỉ có cái lưỡi dân thường, nhưng chắc là ngon.

Thế mà cha tôi lại có liên hệ với ông nội nhà Saiga… Thế giới này thật nhỏ,  hay đúng hơn là duyên phận kỳ lạ thành công ngoài mong đợi?

「………」

「………」

Đợi đã, bình tĩnh. Đây là bẫy. Loại tình huống mà nếu tôi phản ứng thì sẽ bị dính đòn kết liễu ngay.

Kết liễu dạng phản xạ nếu nắm rõ điều kiện thì còn có thể tận dụng, nhưng nếu lần đầu gặp thì thực sự đáng sợ… Nói cách khác: giờ tôi đang sợ vãi linh hồn.

「………」

「………」

Cái gì, cái quái gì đang xảy ra thế này.

Lẽ nào cả Saiga-san cũng là đồng phạm, cả nhà hợp lực lại bày ra một trò đùa khủng bố tinh thần tôi à?

Khoảnh khắc im lặng cứ thế tiếp diễn, khi một người phụ nữ mặc kimono bước vào phòng chờ một cách tự nhiên và ngồi đối diện tôi.

Tôi không tài nào không quay đi chỗ khác được, nhưng lại có cảm giác bất an hệt như khi phản xạ sai là dính ngay chiêu kết liễu, thế nên dù ngoài mặt cố tỏ ra bình thản, tôi vẫn đang lau mồ hôi trán bằng những cử chỉ cứng đơ một cách kỳ dị.

「………Là bạn học của Rei, phải không?」

Cô ấy... lên tiếng rồi!? Không, đương nhiên là phải nói rồi, nhưng mà... muốn trò chuyện luôn cơ à!? Đùa nhau chắc, đây là boss ẩn hả trời!?

「À, vâng, đúng ạ. Bọn cháu không cùng lớp nên nói đúng ra là bạn cùng sở thích thì hợp hơn ạ…」

「Sở thích… là cái đó, cái gắn trên đầu rồi ngủ…」

「Full-dive VR ạ, đúng cái đó rồi ạ.」

Người phụ nữ với diện mạo có nét giống Saiga-san, tỏa ra khí thế uy nghiêm áp đảo từ toàn thân, dán ánh mắt chằm chằm vào tôi.

Ra là cảm giác của mấy NPC phản ứng với "dấu ấn nguyền rủa" hay thứ gì đại loại vậy là như thế này đây.

「Cái đó… hoạt động kiểu gì vậy?」

「Hoạt động… Eto… nơ-ron não hoạt động bằng xung điện, nên nếu mình phát tín hiệu tương thích từ bên ngoài thì…」

Ừm.

「Cảm giác như... đang dùng máy móc để chia sẻ giấc mơ của mọi người với nhau ấy ạ.」

「Ra là vậy…」

Nếu tôi nhớ không lầm thì “Saiga-100” là chị gái của Saiga-san… người phụ nữ này là cô ấy sao? Nhưng giọng điệu, khí chất khác hẳn, lẽ nào là một chị gái khác?

Tôi có phải đang chơi game đối thoại tìm hiểu gia đình nhà người ta đâu mà bắt tôi nhớ hết mấy cái quan hệ chị em lằng nhằng này chứ! Với lại tôi còn chẳng biết cái tên thật của Saiga-100 nữa cơ mà!?

「Cậu là… ừm…」

「Cháu là Hizutome. Hôm nay đến đây vì thiết bị của Saiga... à, Rei-san gặp trục trặc, nên định cho cô ấy mượn cái cháu đang không dùng tới…」

「───Một món đồ được... một chàng trai dùng đi dùng lại nhiều lần sao?」

Cơn lạnh giá lan tỏa từ nụ cười nhẹ của cô ấy như khiến nhiệt độ trong phòng giảm thẳng xuống âm độ. Nhất định là vừa giảm thật.

「Không không không không, tất nhiên là cháu đã vệ sinh sạch sẽ vì nó cũng có hơi... bẩn chút…」

Tạm thời nhiệt độ đã trở lại mức có thể duy trì sự sống của con người. Trời ơi, tôi muốn về nhà quá…

「Vậy à… ừm, thật ra tôi cũng hơi có hứng thú với cái thứ mà Rei và Momo đang mê mẩn.」

Momo? Giờ nghĩ lại thì hồi đó trong Pencilgon cũng có cái tên thế…

Khoan đã — Momo của nhà Saiga!?

Saiga Momo!?

Chị em nhà này đặt tên cứ như bịa đại thế…

「───Vậy nên… ta có thể hỏi hai, ba câu được không?」

「X-xin mời hỏi」

“Mấy chuyện đó tự đi mà hỏi người nhà đi chứ”... Tôi dùng ý chí cứng rắn hơn cả vỏ của crystal scorpion để kìm nén câu nói đó và cố gắng trả lời.

Không hiểu sao, cảm giác như sau khi đánh bại boss chính, ngay lập tức lại bước vào cutscene, rồi ngay lập tức chiến đấu với boss ẩn.

Cứu tớ với, Saiga-saaan!! (Lần thứ hai trong ngày)

__________________________________________________________

Nữ chính: 「...Có mùi thuốc khử trùng.」

_Katarina

Ghi chú

[Lên trên]
Strong Silver: ông già bạc mạnh mẽ
Strong Silver: ông già bạc mạnh mẽ
[Lên trên]
cá hiramasa hay Cá Cam Úc, còn có tên gọi là "Kingfish"
cá hiramasa hay Cá Cam Úc, còn có tên gọi là "Kingfish"
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Momo: Sao hơi lạnh gáy thế nhể???
Chuyến này bà chết rồi Momo ạ:)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
hôm nay đăng hai chương do mai t đi học đến 6h tối mới về
Xem thêm