Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

hồi 5 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Điều chúng ta khai phá là những điều chưa biết và sự thật (291 - 370)

Chương 306 – Dinh thự nhà Saiga

6 Bình luận - Độ dài: 2,014 từ - Cập nhật:

Sanraku: Ano—, cậu ổn chứ?

Saiga-0: Xin lỗi! Eto, thiết bị VR không hoạt động…

Sanraku: Tớ đoán là vậy.

Sanraku: Nhưng thế này thì nguy quá, Kể cả cậu đem đi sửa ngay bây giờ thì có lẽ ngày mai vẫn chưa thể xong được.

Saiga-0: Ừm… đúng vậy…

Sanraku: Tớ nghĩ là có thể có vấn đề ở hệ thống xuất tín hiệu, nên để đề phòng, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị sẵn việc chuyển dữ liệu qua thiết bị di động.

Sanraku: Tớ hỏi cho chắc thôi, nhưng mà... cậu định đổi sang máy mới ngay bây giờ?

Saiga-0: Không phải là không thể… nhưng mà…

Sanraku: À, không sao đâu, đừng cố quá. Loại headgear đó cũng đâu có rẻ gì.

Saiga-0: Tớ sẽ đem đi sửa vậy… Xin lỗi vì hôm nay đã thất hứa…

Sanraku: Khoan đã.

Saiga-0: Vâng?

Sanraku: Biết đâu vẫn còn cách…

Sanraku: Còn tuỳ vào việc Saiga-san có đồng ý hay thuê không thôi.

.

.

Tóm lại, tôi hiện đang sở hữu hai thiết bị VR. Một cái là hệ thống VR dạng ghế chuyên dụng được gửi tặng bởi đội pro gaming “Chiến Đội Điện Não - Cyber Battalion”  có cả hình minh họa đi kèm... à không, phải nói là thiết bị dành cho mục đích chuyên nghiệp. Còn cái còn lại là hệ thống VR dạng headgear mà tôi dùng trước đó đến giờ.

Do tôi đã chuyển dữ liệu sang thiết bị ghế rồi, nên cái headgear cũ vốn đã bị reset dữ liệu hiện tại không còn lý do gì để sử dụng nữa. Nếu đây là lúc bình thường thì chỉ cần bảo “Mong là máy sửa xong sớm nhé” là xong chuyện, nhưng mai Shangfro đã có đợt xuất phát thứ hai của đoàn thám hiểm tân đại lục.

Rei-shi thì hình như có kế hoạch chen chân làm thành viên thủy thủ đoàn ngay phút chót, nhưng mà nếu không thể đăng nhập vào game thì bày mưu tính kế gì cũng là vô nghĩa.

.

.

Sanraku: Thế nên, tớ sẽ cho cậu mượn hệ thống VR mà giờ tớ không dùng, cho đến khi máy cậu sửa xong, đại khái là vậy.

Saiga-0: Thật sự được sao?

Sanraku: Ừ, tớ không còn dùng nó vì một vài lý do, nên không sao cả.

Sanraku: Nhưng mà, cậu thấy ổn chứ? Dù gì thì đó cũng là đồ của một gã con trai dùng suốt một thời gian dài đấy.

Saiga-0: Không sao cả! Hoàn toàn ổn! Không có vấn đề gì hết!

Saiga-0: Vâng ạ!!

Sanraku: Ờ, ừm… ừ…

Sanraku: Vậy thì, let's go rock roll…

Sanraku: À, mà khoan… hôm qua hình như là ngày phát hành của "Kōshitsu Hanazono Imperial Avalon 3" nhỉ…? Vậy chắc hôm nay tiệm nghỉ rồi.

Saiga-0: Impe… rial…?

Sanraku: Game otome mới ra ấy, nghe nói là bom tấn luôn nên chắc chủ tiệm nghỉ hết cuối tuần.

Sanraku: Mà giờ nghĩ lại thì, Saiga-san học cùng khu với tớ mà nhỉ? Nhà cũng khá gần nhau đúng không?

Sanraku: Vậy để tớ mang thẳng tới cho.

Sanraku: Tớ cũng có thể kiểm tra sơ sơ hệ thống của cậu thử xem sao, biết đâu chẳng cần mang đi sửa mà vẫn xử lý được.

Saiga-0: Thật sự ổn không ạ? Phiền cậu phải cất công đến tận nơi như vậy thì…

Sanraku: Game thủ full-dive nếu không vận động điều độ thì ảnh hưởng tới hiệu suất đấy, nên đừng lo. Coi như tớ đổi lộ trình chạy bộ thôi mà.

Saiga-0: V-vậy thì… tớ sẽ gửi địa chỉ cho… nhưng mà, hay là để tớ qua nhà cậ—

Saiga-0: —Không có gì ạ.

Sanraku: Hở?

Saiga-0: Không có gì đâu, thật đấy ạ.

Saiga-0: Chẳng qua là tình cờ nhìn thấy thôi, chứ không phải là cố tình đi theo đâu… nên là không có gì đâu…

Saiga-0: [Tin nhắn này đã bị xóa]

Sanraku: Ờ… ờ thì, thôi kệ đi.

Sanraku: Vậy ăn sáng xong tớ sẽ ghé qua nhé.

Saiga-0: Vâng, tớ hiểu rồi ạ.

.

.

Vì phải kiểm tra tình trạng của hệ thống VR, việc mời cậu ấy vào nhà là một hệ quả hoàn toàn tự nhiên nhưng điều đó chẳng phải cũng đồng nghĩa với “hẹn hò tại gia sao…?"

Năm phút sau, suy nghĩ của Rei sau khi đi đến kết luận đó đã bùng nổ như một vụ nổ siêu tân tinh.

.

.

Khu trường học nơi gia đình Hizutome tọa lạc tại một hòn đảo nhỏ cô lập giữa đất liền,  nói cách khác, gần như không có học sinh nào sinh sống gần đây cả.

Lý do là vì khu vực này là nơi sinh sống của nhiều người đã sống ở đây từ thế kỷ 20, nên dân số ở đây chủ yếu là người lớn tuổi. Trên thực tế, khi tôi có lần hỏi bố mẹ tại sao họ lại xây nhà ở nơi như vậy, họ đã trả lời tôi một cách rất sáo rỗng: "Vì đất ở đây rẻ".

Thực ra cũng không phải là không có trẻ vị thành niên sống quanh đây, nhưng nếu giới hạn lại chỉ trong tiêu chí người cùng độ tuổi và học chung trường cấp ba với tôi, thì người tôi biết chỉ có Saiga-san.

「Ờm, rẽ phải chỗ này… rồi… chắc là đây.」

Chạy bộ từ nhà tôi đến đây mất tầm 15 phút, cũng khá gần.

Mà… khoan đã…cái gì thế kia? Nguyên cái ô đất này trên bản đồ được đánh dấu bằng một mảng to tướng mà không chia ranh giới gì hết? Toàn bộ bức tường bao quanh này… to dữ vậy!?

Nếu lấy nhà tôi làm chuẩn, thì nhà này phải bằng khoảng 4 căn xếp dọc và ngang, tức là về diện tích chắc phải gấp… 16 lần? Bộ tính mở sân bóng chày ở đây à?

「Đây chính là… Sức mạnh của gia tộc Saiga sao!?」

Mà khoan, cổng vào ở đâu mới được? Đừng nói là cái cổng to tổ bố kiểu như mấy cái cổng trong mấy cảnh tấn công thành trì mà người ta dùng cọc phá thành để đập sập ấy nha? Đây thực sự có phải là Nhật Bản hiện đại? Không, cái này là dinh thự samurai rồi còn gì!

「Không, dù nhìn kiểu gì cũng không phải là nơi mấy anh giao hàng đứng bấm chuông…」

Có khi mình nên hẹn gặp nhau ở đâu đó gần “rock roll” thì hơn… À không, kiểm tra hệ thống VR mà phải đứng ngoài trời thì cũng không được.

Iwamaki-san thì hiện tại đang lên đường chinh phục gia đình hoàng gia chỉ toàn đàn ông với tư cách là một hầu gái xuất thân thường dân, khi gia đình hoàng gia ấy tìm cách thống trị lục địa… Giờ mà ngồi sửa máy ở mấy tiệm ăn gia đình thì…hơi kỳ.

Hết cách rồi. Gửi tin nhắn cho Saiga-san: “Tớ tới rồi nhưng không biết lối vào ở đâu cả?” gửi xong. Tạm thời đến đứng trước cổng đợi xem sao… hửm?

「…Mera… hả?」

「…bu… Điểm mù…」

「…Chạy thôi…」

Gì đây? Mấy đứa nhóc đang bám dính vào cổng trong mấy tư thế kỳ quặc. Nhìn kiểu gì cũng là mấy thằng nhóc nghịch ngợm, nhưng sao lại bám chặt ở đó… À, chúng chạy về phía tôi kìa.

Chúng nhìn tôi với vẻ mặt kiểu “Toang rồi!” rồi cắm đầu chạy mất dạng… Ờ thì… thôi kệ, tôi tiến lại cổng và… à, thì ra có cửa riêng dành cho người đi bộ, đỡ lo thật.

『……Xin hỏi quý danh?』

「Uwaa! Giật cả mình!?」

Tôi chưa ấn chuông mà!?

Đừng nói là họ có nhân viên chuyên trực 24/7 trước cửa chỉ để đón khách tới!?

Nếu nghĩ kỹ lại thì, chỗ mấy thằng nhóc lúc nãy bám vào tường tạo dáng kỳ quặc chính là ngay bên cạnh cái nút intercom, khả năng cao tụi nó chơi trò “bấm chuông rồi chạy” và hoàn toàn có thể cùng lúc tôi vừa đến nên người trong nhà ra trả lời.

Tuy vậy, đầu óc tôi lúc đó đang hơi… không, phải nói là khá hoảng loạn nên phải mất một lúc sau mới nhận ra điều đó.

「Ờ, ờm… à… tôi mang đồ… đến cho Saiga Rei-san.」

『…………』

Wow… Tuy không nói một lời nào mà cảm giác cảnh giác, nghi ngờ vẫn truyền ra mạnh mẽ dữ thần luôn…

『……Ngài có hẹn trước không ạ?』

“Hẹn trước”…SNS chắc cũng tính nhỉ?

「À vâng, tôi đã liên lạc trước rồi.」

『………Vui lòng đợi một chút.』

Sau vài phút chờ đợi, cánh cổng bắt đầu mở ra với tiếng két két...  Ủa, ở bên đó hả?

À không phải, có xe từ trong chạy ra ngoài à. Lại là chiếc xe ngoại rõ là đắt tiền.

Khi tôi đang đứng tần ngần không biết có nên vào không, thì người trực intercom chắc là đã xác minh xong nói rằng tôi có thể vào được.

Thế là, cuối cùng tôi cũng “xâm nhập” được vào dinh thự nhà Saiga.

…Mà gọi là “xâm nhập” thì nghe như đang làm gì phạm pháp vậy. Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì một phụ nữ trung niên trong trang phục truyền thống kiểu mà kể cả ở nước Nhật hiện đại này vẫn rất hiếm khi được thấy tận mắt, xuất hiện trước mặt tôi.

Hầu gái… thật sự tồn tại à?

「Hizutome-sama, đúng không ạ?」

「Sama!? À… vâng.」

「Rei-sama có thể sẽ đến trễ một chút, xin mời ngài lối này…」

Không biết có yêu cầu về trang phục không nhỉ… Tôi đang mặc đồ thường thế này…mà, chí ít cũng còn hơn là mặc đồ bộ thể thao.

Có khi việc đồng ý sửa giúp VR quá dễ dãi thế này là một sai lầm rồi chăng…?

Vừa nghĩ như vậy, tôi vừa bước chân vào dinh thự nhà Saiga.

『………』

「Xin vui lòng chờ một lát.」

Ly trà xanh đã được đưa ra từ lúc nào không hay, những cọng trà bị gãy đang quay vòng vòng trong làn nước xanh biếc. Thế này thì… Đây là điềm xui kiểu “dù là may mắn đi nữa, cọng trà cũng bị gãy”? chẳng phải sao… A, phải kiên cường lên, tôi ơi!

Khi tôi đang ngồi khoanh chân, cảm giác như bị dịch chuyển ngẫu nhiên vào một ngôi nhà quái vật,thì tôi bất chợt nhận ra một vật gì đó lạ lạ xuất hiện ở góc nhìn của mình.

「Cái này là…」

Đó là một vật kỳ quái, có thể mô tả như "một chiếc móc chìa khóa hình ván lướt sóng, với chiếc kim có một cái móc nhỏ ở đầu".

Tuy nhiên, tôi nhận ra vật này, thực ra nó rất quen thuộc, vì nhà tôi có hàng tá thứ tương tự.

「……Hửm, đây là của mình mà?」

「Eh? ……Hiiiii」

Khi tôi đang suy nghĩ về việc cái này dùng để làm gì, thì một giọng nói vang lên phía sau tôi. Quay lại, tôi thấy một cụ ông có vẻ như kiểu nhân vật sẽ dùng kiếm katana để quét sạch kẻ thù, đang đứng thẳng và nhìn chằm chằm vào tôi.

Không thể nhầm được, người này chính là trùm cuối của Lâu đài Phong Vân Saiga… Tôiđâu có nghe nói gì về việc sẽ xuất hiện boss lang thang thế này.

_____________________________________________

Voooon… 「Lâu Đài Phong Vân」(âm thanh trong Dark Souls 3 khi bước vào Anor Londo)

Về phần cô nàng nữ chính thì đang trong tình trạng hoảng loạn vì phải dọn dẹp, trang điểm và lựa chọn trang phục, và hiện đang bị chị cả bắt lại để nhận một bài giảng.

Lâu đài Phong Vân Saiga  Fūun Saiga-jou… hay đúng hơn là Dinh thự nhà Saiga

Trong khuôn viên còn có các cơ sở như khu luyện cung và võ đường.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Mai mấy giờ có chap mới vậy trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
gần xong r bạn, muốn đăng luôn hôm nay nhưng mai ko đăng chương mới ko?
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Bruh đang đoạn gay cấn tự nhiên hết vậy .-.
Xem thêm
TFNC, sir
Xem thêm